Sô cô la đen - Chương 38

Tác giả: just.lyn

Đôi mắt băn khoăn của em buồn
Đôi mắt em như muốn nhìn vào tâm tưởng của anh
Anh không muốn giấu em bất cứ điều gì
Chính vì thế mà em không biết gì tất cả về anh....

"Từ mai tôi không thể đi học nữa..."

"Tại sao?"

"Cô không buồn à?"

"Câu trước với câu sau của cậu không liên quan gì đến nhau..."
Hàn Nhi chỉ nhún vai khó hiểu. Nhưng rồi mặc kệ câu nói vừa rồi của nó, Dương Phong vẫn mãi huyên thuyên về cái vấn đề " nó có buồn hay không và lý do để nó PHẢI buồn"

"Từ nay tôi sẽ không có mặt ở trường nữa, nên chắc cô sẽ nhớ tôi lắm, đừng buồn quá nhé"
Nhích người sang chiếc ghế kế bên, gần kề Hàn Nhi, hắn tựa cằm mình lên thành cửa, cười ngạo nghễ khi âm cuối cùng của câu đó vừa dứt. Có lẽ tự bản thân Dương Phong cũng cảm thấy câu này hơi nực cười. Huống gì đến Hàn Nhi, nghe đến đây mà nó muốn buồn nôn. Tên này bữa nay ăn nhằm cái gì chắc hay tại lúc nãy té ra đất, cái đầu va chạm trúng chỗ nào rồi chăng??..

Gương mặt méo xệch cùng hành động khinh khỉnh trước câu nói vừa rồi... "Không có chuyện đó đâu, cậu đừng lo lắng quá làm gì"
Đáp lại bằng một câu trả lời với gương mặt bình thản, giọng nói nhẹ như ngọn gió thoảng qua nhưng lại đủ khiến đối phương đông cứng ngay tức khắt, nụ cười trên môi cũng vì thế mà tắt hẳn. Cái viễn cảnh đầy màu hồng cùng với sự đùa cợt của hắn cũng sụp đổ hoàn toàn...

"Ngược lại tôi sẽ sống rất vui, sống tốt bù lại cho những ngày vừa qua bị cậu làm cho tôi từ tệ đến hại.."
Câu nói dồn dập khiến Dương Phong cả người như khuỵu xuống. Cứ tưởng như hang trăm mũi tên đang bay thằng vào người. Dù biết rằng, thời gian qua Hàn Nhi mệt mỏi nhưng có phải là do hắn hoàn toàn đâu chứ. Và cũng không nên nói thẳng như thế này để rồi khiến hắn cảm thấy như bị ai đó khoét một lỗ ngay tim....

"Tôi làm cho cô từ tệ đến hại bao giờ?"
Hắn cố gắng lên giọng để biện minh cho những lời hoàn toàn không đúng sự thật vừa rồi..

Chiếc điện thoại để trên xe sáng đèn, rung lên liên hồi. Vội vàng quay sang nhìn, màn hình hiện lên dòng chữ " Quản gia Chu" thì sắc mặt Dương Phong thay đổi hoàn toàn. Một nét suy tư dần dần hiện hữu trên gương mặt cùng cái vẻ gì đó khiến người đối diện phải chăm chú nhìn vì khó hiểu. Rồi nhanh chóng, hắn chuyển người về phía tay lái, nhìn chăm chăm Hàn Nhi rồi thở môt cái hắt nhẹ…

"Cô nghỉ ngơi đi, tôi không làm phiền nữa"
Rồi chiếc xe nổ máy, ánh đèn xe rọi một đường thẳng sáng trưng về con đường phía trước. Cậu này khiến Hàn Nhi cảm thấy hơi lạ, cả đến hành động gấp gáp dứt khoát đó cũng rất lạ. Hiếm khi nào nó và Dương Phong gặp nhau thế này mà người bỏ đi trước là hắn lắm, và thậm chí hầu như toàn là nó kết thúc cuộc đối thoại. Thế mà lần này…

"Cảm ơn..."
Cũng chẳng muốn kéo dài cuộc đối thoại này chút nào, nói vội vàng và có phần lí nhí. Hàn Nhi cũng quay đầu bỏ đi về hướng nhà mình

"Cho tôi một ngày..."
Từ lúc chiếc điện thoại ấy sáng lên và hiện lên dòng chữ đó. Dương Phong cảm thấy rằng nếu chuyện này bây giờ hắn không làm thì có lẽ sẽ không thể nào làm được nữa. Thế nên, câu nói đã vô tư vang lên mà không chút ngập ngừng, thậm chí thay thế vào đó lại là một sự kiên định, quyết tâm

Tên này to gan, lại chuyện gì nữa đây...
Khựng ngay bước chân, quay người sang nhíu đôi mày thay cho câu hỏi "chuyện gì?"

"Ngày mai... cho tôi một ngày nhé, chi tiết thì sáng mai tôi sẽ nhắn tin cho, nhất định phải đi đấy..."
Dương Phong tuôn ra một trào mặc kệ cho gương mặt nó nhệch ra từ từ. Rồi không chờ câu trả lời, Dương Phong rồ ga, chiếc xe chạy nhanh mất hút chỉ còn lại hai ánh đèn đỏ phía sau xe lờ mờ. Chiếc điện thoại vẫn luôn nhấp nháy ánh đèn. Cuộc gọi đến.. cuộc gọi lỡ cứ từ từ thay phiên nhau hiện lên.

Đảo ánh mắt sang chiếc điện thoại đang nhấp nháy liên tục, Dương Phong không thể nào thoát khỏi sự bồn chồn lo lắng. Lái xe với một tốc độ kinh hoàng trên con đường đông đúc của đêm Noel chỉ với một tay, Dương Phong lái xe nhưng tâm trạng hắn lúc này không chú tâm vào việc đó. Một cảm giác mơ hồ. Chính vì cái cảm giác đó, hắn không muốn bắt điện thoại... Gác nhẹ tay còn lại trên thành kính bên cạnh, chiếc đầu nghiêng nhẹ tựa lên đôi bàn tay mở rộng, ôm hết gần vùng trán. Ánh mắt mãi nhìn thằng về một hướng phía trước trong sự vô định.....

Nhắn tin
Điện thoại...
Cửa hàng bảo hành...

Hàn Nhi chắc lưỡi, lắc đầu bước đi vào trong nhà, biết trước rằng ngày mai sẽ chẳng có vụ đó xảy ra. Xem ra từ bây giờ nó có thể thoát khỏi mấy cái vướng bận khó chịu này rồi nhưng tại sao lại cảm thấy nó một cái gì đó đè nặng bên trong Ⱡồ₦g иgự¢ thế này. Thật khó thở, Hàn Nhi bước vào tay, hai bàn tay không ngớt đập thùm thụp trước иgự¢....

Thay ngay bộ đầm đó ra, Hàn Nhi tắm rửa rồi mặc vào bộ quần áo thường ngày mà nó vẫn rất thích, vẫn cảm thấy thoải mái hơn tất cả. Chiếc quần thể thao rộng thùng thình cùng chiếc áo thun trắng. Nhưng vì trời lạnh nên khoác thêm chiếc áo lạnh bên ngoài. Một bộ đồ trên cả tuyệt vời.

Đôi bàn tay giữ nhẹ chiếc khăn vò vò mái đầu ướt nhẹp, những loọng tóc dính đầy nước xõa nhẹ xuống mặt do chưa được chải gọn gàng. Đặt người ngồi xuống chiếc bàn nhỏ góc nhà, bật chiếc đèn ngủ nhỏ lên, chỉ đủ để làm cảnh vật xung quanh sáng lên một chút . Nó còn nhiều việc phải tính toán....

Sáng hôm sau:
Sau một đêm ngồi suy nghĩ, Hàn Nhi quyết định đổi sang một căn nhà khác. Một căn nhà nhỏ ở khu phố khác, càng xa nơi này càng tốt. Vì bây giờ mà nói, việc gia đình nó tìm ra nơi này chỉ còn là vấn đề thời gian, có thể mai hoặc cũng có thể là mốt, sẽ nhanh thôi...

Nghĩ là làm, Hàn Nhi cúp học hết nguyên ngày hôm nay để giải quyết chuyện tìm nhà mới của nó. Đi từ sáng đến giờ, đến biết bao nhiêu nơi với lời hướng dẫn của chị nhân viên tại môi giới nhà đất. Hàn Nhi mệt lữ người mà vẫn chưa ng ý được căn nào. Ánh nắng trưa gay gắt, hắt hơi nóng xuống mặt đường, kèm theo những ngọn gió hanh khô thổi qua khiến cho những lá cây xào xạc đung đưa. Ngọn gió không giúp người ta mát được bao nhiêu cả mà chỉ khiến thêm bực bội. Đứng tựa lưng vào gốc cây, đưa tay quệt nhẹ giọt mồ hôi trên trán đang có nguy cơ rơi xuống bờ má nóng hừng hực, ửng hồng lên. Đôi mắt nó đang bận nheo lại, chăm chú vào tờ giấy ghi địa chỉ nguệch ngạc mà nó vừa được cung cấp bởi chỗ môi giới nhà đất, đây là căn thứ 5....

Phố Lăng Tuyền
Một con phố hiện đại, cách nhà cũ của nó chừng 20 phút đi bộ và qua 3 trạm xe buýt, một nơi khá xa và cách ly với trung tâm thành phố. Tĩnh lặng, sạch sẽ, hiện đại, xung quanh toàn những căn biệt thự tầm thấp với sân vườn rộng lớn, được coi là sự lựa chọn hàng đầu cho của các bậc chủ tịnh, con nhà giàu khá giả...Một nơi thích hợp cho việc tịnh dưỡng.

Cầm tờ giấy trong tay, quả thật Hàn Nhi cũng đã nghĩ rằng nhân viên kia đưa nhầm địa chỉ chăng? Ngôi nhà với tiêu chuẩn nhỏ gọn, giá rẻ, không cần đẹp xấu mà nó đưa ra không thể nào nằm trong phố Lăng Tuyền này được. Lặng người đi khi đứng trước căn nhà có địa chỉ hệt như trong tờ giấy, nó vỡ lẽ ra thì ra đây chính là lí do mà chị ta đưa nó số nhà này. Tọa độ ở giữa khu phố hiện đại, len lỏi giữa hai căn nhà với sân vườn rộng, đẹp mắt với hàng rào bao quanh, điều này góp phần cho giá trị của căn nhà nhỏ xíu nằm giữa trở nên nhỏ bé thêm...

Căn nhà với gam màu trắng, nổi bật lên những đường vằn màu đen cũ kĩ...Những ai đi sơ nhìn qua có thể chắc mẩm trong đầu nghĩ rằng " Đó chắc chắn là một ngôi nhà bỏ hoang" với chiếc sân nhỏ xíu nhưng gần như đã bị cỏ mọc cao che phủ toàn bộ...

Không suy nghĩ nhiều, đây chính là căn nhà mà nó cần, vị trí khá tốt, dù nhìn có hơi um tùm nhưng qua bàn tay nó thì sẽ sạch sẽ lại nhanh thôi, giá cả thì chỉ hơi mắc so với những căn trước nhưng đây là là căn nhà ổn nhất. Diện tích lại rộng rãi, có thể khiến cho mấy đứa em ngủ thẳng người, không phải tranh giành chỗ của nhau nữa

Nhanh chóng làm xong các thủ tục cần thiết. Hàn Nhi và mấy đứa em dành hết cả nửa ngày còn lại để sửa chửa và dọn dẹp lại căn nhà...

Lúc hoàn thành xong cũng là lúc mặt trời sắp lặng. Buổi trưa, trời nắng càng gay gắt càng nóng bao nhiêu thì buổi chiều trời lại mát mẻ bấy nhiêu. Cảnh hoàng hôn khiến cho cả một vùng rộng phía Tây nhuộm một màu hồng tím yên bình. Thả người xuống phía trước cánh cửa, miệng kề chai nước tu ừng ực. Những đám mây màu hồng cam đua nhau bay thi trên bầu trời khiến Hàn Nhi mải mê ngắm nhìn, chăm chú đến độ dòng nước thanh mát đang chảy trong miệng lại trào trở ra ngoài... nó sặc sụa, ho liên hồi, đôi mắt rưng rưng nước..

Hàn Nhi...
Cũng có lúc hậu đậu thế này sao??

"Ngày mai... cho tôi một ngày nhé, chi tiết thì tôi sáng mai tôi sẽ nhắn tin cho, nhất định phải đi đấy..."
Lời nói cuả Dương Phong tối qua đột nhiên lại vang vọng bên tai.. Khiến nó cảm thấy hơi lo lắng một chút. Vốn dĩ điện thoại nó vẫn còn để ở chỗ bảo hành, vậy thì làm sao mà nhận được tin nhắn. Và cái mà nó bồn chồn, lo lắng nhất là tính cách Dương Phong thì có lẽ hắn sẽ đợi đến khuya. À không, nó có đang quá đề cao Dương Phong không nhỉ? Không ai vì một đứa như nó mà có thể chờ cả đêm như vậy...

"Phong... Dương Phong à? Anh không sao chứ?"
Đã gần 12h đêm, Dương Phong đến đây đã hơn nửa tiếng rồi, sau 5 tiếng cờ đợi cộng đến cả việc hắn đã đến tận nhà dể tìm Hàn Nhi nhưng lại chỉ thấy căn nhà im ỉm với 2 ổ khóa to tướng trước cửa. Dương Phong sụt lùi bước chân, ánh mắt vô hồn đờ đẫn nhìn vào ngôi nhà..

Thời gian hoạt động của các quán club hoạt động là về đêm.. Do đó không lạ gì khi giờ này DUơng Phong lại ở trong đây, để gải quyết mọi chuyện của hắn, để giải quyết cái ngày tự do cuối cùng….

Ánh mắt mơ màng, lơ đễnh nhìn xung quanh, không có điểm dừng nào cả, chỉ nhìn chỗ này nhìn chỗ kia nhưng hắn lại không nhận thức được mọi việc đang diễn ra ở xung quanh. Cả tiếng hỏi thăm của mấy cô gái ỏng ẹo bên cạnh cũng chẳng khiến hắn bận lòng.

Tì khuỷu tay lên mặt bàn, bàn tay cầm chiếc ly rượu vàng óng ánh đung đưa trước mặt. Cái màu vàng sậm của rượu hòa lẫn vào màu sắc của những ánh đèn sặc sỡ xung quanh. Tiếng nhạc xung quanh lúc xập xình, lúc dồn giã khiến Dương Phong mệt mỏi hơn, hắn thả ly rượu xuống bàn va lên tiếng cốp to tướng... Nhìn hắn lúc này bất cần và kệnh kiệu đến khó gần... Nghĩ lại những việc xảy ra hôm nay, Dương Phong bật cười, hắn cười cho cái sự tin tưởng ngu ngốc của mình..

Rượu uống vào sẽ say... Bữa nay hắn uống toàn rượu mạnh, thế mà hắn đã uống từ cái loại nước sóng sánh màu vàng sậm, đến cả màu đỏ. Vậy mà cái hắn nhận được chỉ là cái hơi rượu cay nồng sốc lên tận mũi, vị đắng đắng ở đầu lưỡi chứ chẳng say được miếng nào. Nụ cười trên miệng tắt hẳn, hắn đứa vội ly rượu lên miệng, chạm vào đôi môi khô khốc khi mà cùng một lúc lại phải tiếp nhận quá nhiều men rượu....
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc