Sô cô la đen - Chương 37

Tác giả: just.lyn

Mệt quá!!

"Cô không sao chứ?"
Kèm theo ánh mắt lo lắng, hắn mở lời hỏi thăm Hàn Nhi khi nhìn thấy gương mặt nó trắng bệt. Hiếm khi nào nó lại lâm vào hoàn cảnh tệ thế này, có lẽ dạo này nó suy nghĩ quá nhiều, nhiều vấn đề đến với nó quá dồn dập, có thể tinh thần không ổn cũng ảnh hưởng đến thể chất của nó chăng??

Không trả lời
Hàn Nhi chỉ ngước lên nhìn phớt xung quanh, cố gắng tỏ ra mình vẫn ổn. Rồi lại nhẹ nhàng nhịp thở đều dần từ từ....
Đến lúc trở lại bình thường, nó giơ bàn tay của mình lên, rồi mỉm cười nhạt. Cái thứ trên tay nó là một thứ khiến nó lâm vào hoàn cảnh trớ trêu này. Cái cảm giác sống mà phải dè chừng cũng từ cái thứ này mà ra cả... Cũng vì cái thứ này mà nó phải tốn boa nhiêu công sức của "miệng lưỡi" mới có được trong tay....
Nghĩ đoạn, nụ cười trên miệng nó vội tắt rồi thay vào đó là ánh mắt sắc lạnh nghiêm nghị, chỉ chăm chăm vào mỗi cuộn phim.

"Cực kỳ hứng thú đấy, ông có muốn nhìn thấy vẻ mặt của Âu Lạc Thiên khi bị chính người của mình phản bội không?"

"Ý cô là...."

"Nói thật thì tôi cũng không giàu có gì, thậm chí hằng ngày lại phải đi kiếm tiền.. Tôi cũng muốn kiếm chút đỉnh nào đó..."

"Chẳng lẽ..."
Giọng chủ tịch Hoàng ngập ngừng, ông ta đã ngờ ngợ hiểu ra được ý của nó, nhưng lại muốn chính miệng nó nói ra. Đôi mắt chăm chú vào nét mặt và từng lời nói. đối với ông ta mà nói, Hàn Nhi vẫn còn chút gì đó phải nghi ngờ....

"Việc đưa hình tôi lên báo lần trước, phải cảm ơn ông nhiều. Vốn dĩ tôi cũng muốn dùng cái cách nổi tiếng rồi mới có thể kiếm nhiều tiền. Và Âu Lạc Thiên thì lại là một nguồn lớn..."
Ánh mắt nó tỏ vẻ đắc ý, hoàn toàn không có hạt sạn nào trong từng lời nói của nó. Nở một nụ cười ngang miệng cho tặng thêm vẻ xảo trá và mưu toan, nó đang trông chờ vào câu nói tiếp theo..

"Vậy giờ cô muốn sao?"

(P/s: Sau khi kế hoạch lấy lại cuộn phim thành công, đương nhiên Hàn Nhi sẽ hành động, và kết quả như ở trên mọi người đã đọc... mình chỉ muốn tóm gọn lại khúc này thôi...)

Không chút do dự, đôi tay nó bắt đầu hoạt động, tìm mọi cách phá hủy cuộn phim đó, từ cấu xé hay vò nát. Loạt hành động có hơi hướng quá khích này khiến Dương Phong chỉ kịp tròn mắt giật mình khi kịp nắm bắt được hành động và nét biểu hiện trên gương mặt nó lại khác nhau. Hành động thì mạnh mẽ nhưng gương mặt thì lại bình thản, không một chút niềm ưu tư hay khoái trá nào...

"Chuyện gì vậy?"
Cầm lấy một miếng phim nhỏ nhàu nát đưa lên chỗ ánh đèn.. phải nhìn kỹ dữ lắm mới có thể nhìn thấy được hình ảnh. Đôi mắt đang nheo lại bỗng nhiên mở to hẳn ra, là hình của Thiên ka và Hàn Nhi, những bức anh của điệu nhảy lúc nãy...

Bầu không khí trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết. Khuôn mặt vốn bình thản của Hàn nhi bữa nay lại chất chưa nét nghiêm nghị, có chút gì đó u buồn, cũng khiến Dương Phong chỉ ngồi nhìn chứ không thể hỏi thêm điều gì..
Bất giác, nụ cười nhẹ đột nhiên hiện diện trên môi, ánh mắt tạo thành một người cong của sự vui sướng..

"...Âu Lạc Thiên, anh ta không sao chứ.."
Giọng nói ngang ngang vang lên, nó cũng vừa chợt nhớ ra trong vụ việc lần này, Lạc Thiên cũng là người bị hại. Và cũng nhờ câu hỏi của Hàn Nhi khiến Dương Phong mới chợt nhớ ra, đáng lẽ nãy giờ phải nên gọi điện thông báo tình hình rồi....


Nhìn dòng tin nhắn trên màn hình điện thoại, ông Lý đứng phía sau lưng đưa tay chạm nhẹ vào vai Lạc Thiên, khiến cây Pu't vừa đặt vào tờ giấy in chữ dày đặc còn thơm mùi mực kia vội khựng lại. Lạc Thiên ngước lên nhìn nét mặt của người ngồi phía đối diện, khuôn mặt vẫn còn nở nụ cười thỏa mãn....

"Xin lỗi, tôi không thể kí được..."
Dứt lời, tờ giấy trắng đó được Lạc Thiên cầm lên và xé ra làm hai trước ánh mắt bàng hoàng của người thuộc tập đoàn Quang Lâm. Ông ta cứng họng, nhìn Lạc Thiên khó hiểu...

Anh bước ra khỏi căn phòng, nếu lúc nãy tin nhắn không đến kịp thì có lẽ bây giờ người đang thất thần đằng kia chính là anh. Vốn đã cố gắng kéo dài thêm thời gian thế mà tin nhắn lại lâu hơn anh tưởng tượng, xém chút nữa thì hối hận không kịp rồi. Giao hết mọi việc lại cho ông Lý, vội lấy chiếc áo khoác vest rồi anh đi thằng ra cửa, anh có chuộc hẹn với mọi người

"Tụi này đi trước đây, lát gặp sau nhé"
Sau khi đã yên vị trong xe, vừa nhắn tin cho Lạc Thiên xong, Dương Phong cũng vội vàng gọi cho Khang Luân để thông báo mọi việc

Khác với thái độ vui vẻ, niềm nở của DUơng Phong, thì sau khi nghe câu nói lạ lùng, đầy ẩn ý của thằng em, Khang Luân bất giác chột dạ, chẳng lẽ đi chung một chiếc xe hay sao? Giờ tên này nói "đi trước" là thế nào??

"Này, thằng kia, khoan đã......A... Chị Nhi, Chị thoát rồi sao, chị không sao chứ?"
Hai giọng nói lệch tông vang lên cùng lúc, tạo thành một âm thanh chói tai khó nghe. Nhăn mặt, Dương Phong đưa chiếc điện thoại đưa ra xa khỏi tai mình, không khéo sẽ bị hủy hoại bởi cái thứ âm thanh này mất

"Quân Như..."
Nó nhướn mày sau khi nghe giọng nói vang lên trong điện thoại

"Ừ, em cô đó..."

"Sao con bé lại ở đây?"

"Lát gặp nhau rồi sẽ biết"

"Thôi khỏi tôi không muốn gặp đâu"
Đưa đôi mắt lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ. Khung cảnh nhộn nhịp đêm noel hiện lên trong mắt. Hàn Nhi thích thế này, nó thích nhìn thấy sự hiện diện của người khác nhưng không muốn người khác biết đến sự hiện diện của mình. Thích nhìn thấy nhiều hình ảnh nhộn nhịp nhưng lại ghét cái thứ âm thanh hỗn loạn của cái nhộn nhịp đó. Tất cả thật mâu thuẫn với nhau, cũng giống như việc, nó nhớ Quân Như nhưng lại không muốn đi gặp con bé, gặp rồi con bé sẽ lại ồn ào, sẽ huyên thuyên đủ thứ...

"Này này, lái xe mau đi"
Đưa tay đập bôm bốp vào người Dương Phong sau khi ánh mắt nó nhìn thấy những hình ảnh phía sau lớp cửa kính. Bọn người áo đen từ bên trong công ty chạy ra, ngó dáo dác xung quanh, có lẽ bọn họ không thấy gì bên trong xe nhưng chạy đi vẫn là cach tốt nhất

Vội cúp máy trong khi đầu dây bên kia vẫn còn hai giọng nói vang lên cùng lúc, mang hơi hướng của một trận cãi vã. Dương Phong quăng chiếc điện thoại ra dãy ghế phái sau rồi nhanh chóng rồ ga chạy nhanh, để lại sau lưng làn khói bụi khiến đám áo đen vừa kịp nhận ra thì cũng chỉ kịp hưởng trọn làn khói, ho sặc sụa

"Về nhà tôi...."
Một giọng nói nhỏ đầy sự mệt mỏi, đôi chân nó hôm nay như đang muốn tách rời khỏi cơ thế. Dạo này không những nhiều việc phải làm., mà lại có nhiều việc phải suy nghĩ, khiến sự mệt mỏi của tinh thần ảnh hưởng đến cả thể chất..

<"Cô đang coi xe tôi như taxi đấy hả?">
Lời nói vừa định thố ra ngoài thì lại phải nuốt ngược vào trong khi Dương Phong nhìn thấy sự mệt mỏi của Hàn Nhi, nhìn thấy cái hành động nhích người ngồi dựa lưng vào ghế, nhắm hờ đôi mắt...

Sau khi bị bỏ rơi, cả Khang Luân và Quân Như đi lang thang trên đường - một nơi đông đúc người qua lại, đầy ánh đèn chớp nhoáng. Ai cũng nhìn chằm chằm vào cả hai như xem bọn họ là những sinh vật lạ khi mà .. nãy giờ xung quanh mọi người đang vui vẻ, những cặp đôi yêu nhau cười hạnh phúc thì " cặp đôi" này lại thay phiên nhau biểu lộ đủ mọi cảm xúc hỉ nộ ái ố, mà xem ra phần "nộ" có lẽ là nhiều nhất

"Tại sao chị Nhi lại thế nhỉ?"
Con bé xụ mặt xuống, miệng nãy giờ chỉ nói mãi một câu khiến Khang Luân lúc đầu còn khó hiểu hỏi đi hỏi lại vì tò mò nhưng về sau anh cũng bỏ mặc con bé mà đi trước. Mải lo quẩn quanh cái suy nghĩ của mình, không biết Quân Như đã va chạm với biết bao nhiêu người, thậm chí con bé tập trung đến độ chắc chẳng hề biết mình có ***ng người khác hay không

"Này, hay là chúng ta đi chơi luôn đi, hôm nay là Noel mà"
Gương mặt chợt giãn ra rồi nụ cười tinh nghịch hiện lên trên môi. Con bé vừa nảy ra một kế hoạch thú vị không kém cái kế hoạch qua nhà chị mình trước đó..

"Tôi bận rồi"
Kéo nhẹ chiếc áo khoác da bên ngoài che đi chiếc cổ cho đỡ lạnh, Khang Luân cố lờ đi con bé, sải những bước chân nhanh và rộng, cố len lỏi vào trong dòng người đông đúc kia. Vốn dĩ trong lòng vẫn còn cảm thấy bực bội vì bị thằng em chơi một vố to tướng như thế, và giờ thì lại bị vướng chung với một con "nhóc" nói nhiều như thế này... Chẳng lẽ Noel năm nay của anh sẽ kết thúc trong vô vị thế này hay sao

"Đi mà.. đi với tôi đi mà.."
Quân Như vội chạy nhanh theo sau lưng Khang Luân, cố gắng nài nỉ với khuôn mặt mếu máo. Giọng nói dịu dàng và nhẹ nhàng nhất có thể, nhưng phần lớn giọng nói đầy hoa mỹ ấy càng lúc càng bị loãng ra trong sự vùi dập của âm thanh ồn ào xung quanh, và tệ hại hơn lại khiến cho Khang Luân cảm thấy như có con gì cứ vo ve mãi bên tai...

Quay sang phía Quân Như, trừng mắt giận giữ nhưng miệng thì lại méo mó. Cái điệu bộ vừa bực tức vừa van xin Quân Như hãy tha cho anh lần này khiến con bé lại mỉm cười đầy nghịch ngợm, lém lỉnh. Sao cô "nhóc" này lại vô tư đến cái độ này nhỉ.... Cô ta không cảm thấy bực bội hay sao vậy chứ..

Vẫn thấy không ổn, Quân Như lại chạy ra phía sau lưng đẩy đẩy anh đi nhanh về phía trước - nơi có một quán cà phê đông khách, nhôn nhịp...

"Đây là lần đầu tiên tôi về nước đấy, cũng không có bạn ở bên này, anh cũng là người bạn đầu tiên của tôi đấy"
Giọng nói đầy tính chất PR và thỉnh cầu khẩn khiết, kéo dài như nhựa khiến Khang Luân ngán ngẩm nhăn mặt...

"Này..."
Anh hét lớn khi bị Quân Như đẩy đẩy từ phía sau khiến gương mặt mỹ miều ấy ập ngay vào chiếc cửa kính trong veo của cửa hàng. Cười xuề xòa, rồi con bé kéo nhanh Khang Luân ra, đẩy cả người anh bước vào trong quán. Cơ thể nãy giờ cứ bị tác động mạnh từ những cái hành động, kéo đẩy liên tục khiến Khang Luân cũng miễn cưỡng bước vào quán cà phê... nhưng khuôn mặt thì lại biểu lộ rõ ràng sự không đồng tình...
.
Ở đâu lại chui ra một cô gái lai lịch bất minh thế này, lại còn tự nhận là em gái của Dương Hàn Nhi. Tính cách thì lại tự nhiên, vô tư lự đến độ có thể nói là kỳ lạ. Và quan trọng nhất là tại sao cô ta có thể đi chơi với người lạ như thế này. Chưa biết đối phương là người tốt hay xấu mà đã rủ đi chơi...

<"Hay là thấy anh quá đẹp trai">
Nghĩ đến đây Khang Luân chợt phì cười, khuôn mặt góc cạnh nhìn ra ngoài cửa sổ có nét gì đó vừa bụi bụi vừa lịch lãm khiến bao nhiêu ánh mắt tò mò xung quanh đều đổ dồn về phía chỗ anh và con bé đang ngồi mà không thể nào rời mắt khỏi. Quân Như thì vẫn đang hí hửng chăm chú vào quyển menu rồi lâu lâu lại ngưới lên lẩm nhẩm thứ gì đó trong miệng. Một nét vô cùng.. con nít

Chiếc xe đỏ dừng lại trước khu phố hiu quạnh, gió thổi nhè nhẹ qua mơn man ***, xung quanh đều yên ắng đến kì lạ, chắc có lẽ mọi người đã đổ dồn về hết trung tâm thành phố mà chơi đùa rồi. Nơi đây chỉ còn lại những ánh đèn đường đủ làm sáng trưng một cụm nhỏ, cùng tiếng là cây xào xạc.

"Cô chắc không muốn đi chơi chứ, hôm nay là Noel mà..."
Hắn cũng vừa chợt nhớ ra hôm nay là Noel nên đã buộc miệng hỏi khi thấy Hàn Nhi đang có dấu hiệu bước xuống xe

"Không...." - nó quay sang nhìn Dương Phong hơi ngập ngừng một chút. THoáng thấy gương mắt hắn vẫn mong chờ gì đó nhiều hơn từ " không", Hàn Nhi tiếp tục " tôi không thích những ngày thế này"

"Tại sao?"

"Cậu thấy tôi có dư thời gian cho những việc xa xỉ này hay sao chứ.."
Nửa người còn ngồi trong xe, nửa người đang ở ngoài đường, nó quay đầu lại trả lời một chắc gấp gáp..

"Từ mai tôi không thể đi học nữa..."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc