Sô cô la đen - Chương 14

Tác giả: just.lyn

Nơi nào có thể khiến tâm trạng nhẹ nhàng hơn?
Nơi nào có thể khiến đầu óc bớt suy nghĩ và rơi vào khoảng lặng được?
Nơi nào có thể khiến bản thân cảm thấy an toàn hơn?
Nơi nào khiến cho cảm giác tội lỗi được vơi nhẹ đi một chút???

Rảo bước chân trên đường, một cảm giác khó chịu đang tràn khắp cơ thể, Hàn Nhi cảm thấy bức bối đến khó chịu.... Dây dưa vào những loại người như thế này, càng khiến nó nhớ về quá khứ nhiều hơn… càng khiến nó khó dứt khỏi những cảm giác tội lỗi lần đó….không hẳn là kí ức đau khổ nhưng nó ghét dính líu đến những nhân vật có tiền…… cơ mà công việc của nó – luôn phải qua lại với những người nhà giàu đáng ghét đó

Cái hành động trẻ con của tên Dương Phong đó càng lúc càng khiến nó thấy mất thiện cảm… Dù Hàn Nhi cũng chỉ hơn 1 tuổi nhưng cái cách suy nghĩ của nó thì có lẽ phải khiến người ta bái phục….Haiz, thở dài thiểu não rồi quẹo thẳng ra mọt con đường lớn.. Một hội chợ đang diễn ra ở đây.....

Một nơi đông đúc, giờ này đã quá 10h mà nơi này vẫn còn khá đông người qua lại. Hóa ra thời buổi hiện nay, không phải chỉ có Hàn Nhi là sống về đêm….Cố gắng giữ vững người để không bị xô ngã giữa đám người đông đúc, kể cả việc muốn nhìn thấy xung quanh cũng là một vấn đề lớn. Thật là một quyết định sai lầm khi đi vào đây với mong muốn giải tỏa bực bội. Hàn Nhi bị xô qua đẩy lại, và rồi, cú knock out cuối cùng là nó đã bị đẩy ra hẳn một quầy hàng ven đường và ***ng trúng một ai đó.. à không là hai người…..

Cú đẩy ra khá mạnh, khiến Hàn Nhi nhắm chặt đôi mắt mình lại, lúc mở mắt ra thì nó có thể an tâm được phần nào, chỉ một phần nào đó thôi.. Nơi vì này có vẻ không đông cho lắm, nhưng cũng không vắng vẻ gì cho cam, chỉ đủ để hít thở mà thôi…

Trước mắt nó bây giờ là một cặp đôi nam nữ đẹp sang lóa cả một khu…hình ảnh một người con trai mặc bộ vest đã cởi bỏ hết nút ngoài, ca ra vát thì tuột tới nút áo thứ 2... và kế bên cạnh là một người con gái trông rất xinh. Chiếc đầm voan trắng và điểm them vài nét hồng dài đến gối, khiến cho cô gái có gương mặt đã xinh nay lại càng xinh khó tả…

Chợt khẽ, Hàn Nhi chau đôi mày lại, rồi ánh nhìn nó dò xét cặp đôi đó. Sao lại có thể trùng hợp đến mức đi đâu cũng có thể gặp mấy người này vậy nhỉ, đợt trước là Dương Phong và Khang Luân.. và đợt này là Lạc Thiên và… ai đó….nó cũng chẳng biết nữa

Trong lúc nhìn vào cặp đôi đó, nó lại mải suy nghĩ. Đúng thế một con người sống nội tâm thì việc suy nghĩ sẽ thay thế lời nói. Nó đủ thông minh để hình dung ra vấn đề đó và giải quyết ngay.. trong đầu nó. Chìm đắm bản thân trong suy nghĩ về vấn đề đó, lại khiến ánh mắt Hàn Nhi không kiểm soát được, trơ mắt ra nhìn vào Lạc Thiên và cô nàng đó chăm chăm. Nhìn có vẻ rất xứng đôi. Cũng đúng, người như Lạc Thiên lại không có bạn gái mới lạ, nhưng một người giàu như anh ta mà lại có thể mặc đồ vest đi đến cái hội chợ này cùng một cô gái xinh thế kia, thật quả khiến người khác phải khó hiểu

Khác với vẻ mặt đăm chiêu, dò hỏi của nó, Lạc Thiên lại có chút bối rối và lo lắng, anh sợ nó sẽ lại hiểu lầm. Vẻ bối rối, gượng gạo đó dù không được thể hiện bên ngoài nhưng cũng khiến Lạc Thiên phải đứng hình mấy giây. Cả 3 người nhìn nhau rồi chẳng hề mở lời....

Nhìn càng lâu, vẻ mặt Hàn Nhi lại đăm chiêu hơn, thật sự nhìn anh ta rất quen... cảm giác rất quen đó đã cảm nhận đuợc ngay lần gặp đầu tiên, thế mà giờ, nó lại không tài nào nhớ nổi...

"Ax" - thật là tốn thời gian khi chỉ đứng nhìn chăm chăm vào những người này. Dạo này đầu óc Hàn Nhi hay bị phân tâm bởi những việc cỏn con, nó hừ một tiếng rồi bước đi vụt qua cặp đôi kia

"Đợi đã..." - Cũng như lần trước, để chặn Hàn Nhi lại, theo một phản xạ, Lạc Thiên giơ tay mình lên và may mắn thay, kì này, cánh tay không trúng vào cổ nữa, anh chỉ đang nắm nhẹ vai bên kia của nó lại..... Nhìn hành động vừa rồi của Lạc Thiên, cô gái cũng dần hiểu được một phần sự việc nên đã nhẹ nhàng cúi chào rồi rời khỏi đó

"Chuyện gì?"

"Cô đừng hiểu lầm, đó chỉ là..."
Lạc Thiên vừa nói được vài từ với ý muốn giải thích thì nó tiếp tục lên tiếng...

"Quan hệ của anh với tôi đủ để tôi phải hiểu lầm việc này sao?"
Bỗng chốc khuôn mặt không biểu cảm của Hàn Nhi nở một nụ cười nhẹ. Đơn giản là khi nó nhìn vào anh để trả lời thì nét mặt Lạc Thiên lúc này thật sự rất buồn cười. Cứ như một người nào đó, vừa làm việc gì xấu, giờ đang hối lỗi vậy, như vẻ mặt của mấy đứa em ở nhà nó...

Nhìn Hàn Nhi, Lạc Thiên lại đâm ra khó hiểu. Chỉ riêng câu trả lời quá thẳng thắn của Hàn Nhi thôi đã khiến anh phải ngượng rồi, giờ lại thêm cả hành động cười khẩy nhẹ đó, anh lại càng lo lắng hơn...Nhưng, đây lại là lần đầu tiên, anh thấy Hàn Nhi cười như thế....

"Hay là.. đã đến đây rồi, thì chúng ta dạo một vòng xem thử luôn đi" - Một lời đề nghị rỡ gối cho câu giải thích bị hố lúc nãy, Lạc Thiên nhanh chóng trở lại với phong thái ban đầu rồi kéo tay Hàn Nhi thẳng tiến. Con người này sao lại có thể bạo dạn đến thế. Và nó tại sao lại có thể ngoan ngoãn đến vậy? Chẳng lẽ thời gian tôi luyện cảm giác thành đá của nó bấy lâu nay đã tiêu tan rồi ư??

Một hội chợ náo nhiệt, bán mọi loại mặt hàng, từ đồ ăn thức uống, quần áo, đến cả đồ dùng hay vật dụng trang trí, tất cả đều chuẩn bị cho một mùa giáng Sinh se lạnh sắp đến. Từng cơn gió thổi qua nhẹ nhàng nhưng lại khiến mọi người đều phải hít hà thở ra những làn khói phả vào dòng người đông đúc ấy..... Cặp đôi trai tài gái sắc lúc nãy, giờ đã có sự thay đổi, cô gái xinh đẹp, luôn nở trên môi nụ cười thì bây giờ lại đỗi thành một con người cứng nhắc, gương mặt không biểu lộ chút biểu cảm... thật sự là đang làm giá trị của anh chàng kế bên chùn xuống..

“Cô không thắc mắc vì sao tôi lại ở đây à?” – Đang đi, bỗng Lạc Thiên quay hẳn 180 độ nhìn nó chằm chằm. Vốn dĩ anh muốn nói cho nó biết rõ hơn, sợ nó hiểu lầm

“Tôi không có cái thú vui đó”

“Tôi không có cái thú vui đó”
Hàn Nhi trả lời một cách hờ hững, không quan tâm đến. Đúng, nó không hứng thú gì với việc này cả, chuyện riêng của anh ta, nó không cần phải quan tâm, đó giờ là thế… Câu trả lời này đã chấm dứt cuộc nói chuyện nhanh chóng đó. Lạc Thiên cũng không nói gì thêm, vì anh hiểu tính cách của nó….

Vẫn đi theo sau lưng nhưng không nói lời nào, suy cho cùng, Hàn Nhi vẫn hứng thú với việc suy nghĩ, cố gắng lục lọi trong trí óc xem mình đã từng gặp người này ở đâu. Một thời gian sống bên ngoài cái xã hội này đã khiến nó khép mình và loại bỏ dần các kí ức không đáng có trong quá khứ, thế mà bây giờ lại phải lôi những kí ức đó ra trở lại, thế có ép người quá không??? Nhưng nếu không suy nghĩ để tìm ra sự thật thì nguy cơ người này có thể gây khó khăn cho nó về sau, nó phải luôn dè chừng mọi thứ xung quanh... Vừa đi vừa suy nghĩ, Hàn Nhi cúi rạp đầu xuống dõi theo từng bước chân của mình, ánh mắt nhìn vào con đường một cách vô hồn, không chú ý gì xung quanh. Bỗng người đi trước khựng lại và hậu quả khiến mặt nó quá trớn mà đập thẳng vào tấm lưng đó không thương tiếc..

Chỉ vừa kịp xoa xoa cái đầu, đôi long mày Hàn Nhi bắt đầu chau lại như muốn dính vào nhau. Nó thật sự là một đứa khó chịu, chưa kịp mở lời hỏi sự tình thì Lạc Thiên cũng quay người lại, trên tay cầm một con gấu bông to hơn lòng bàn tay một chút, lông màu nâu, hơi xù và mềm mại, cực kì dễ thương, xem thái độ và hành động của Lạc Thiên có thể chắc rằng, anh không cảm nhận được cú va chạm lúc nãy…

Hàn Nhi trợn tròn mắt, nhìn con gấu bông trên tay mà sượng cứng người. Mọi người xung quanh bắt đầu cuộc bàn tán, các cô gái thì mong người được tặng là mình, các cô dì thì mong ước mình trẻ thêm vài (chục) tuổi, các cụ bà thì cảm thấy đời tươi đẹp hơn

"Cô gái này may mắn quá"
"Bọn họ cũng đẹp đôi đấy chứ"
"Nhưng cô gái có chút gì đó…." [??!??]
"Hạnh phúc thật"

Đến cả những người chủ quầy hàng xung quanh cũng trầm trồ... Điên tiết thật, bộ đây là lần đầu tiên thấy trai đẹp mà cầm gấu bông sao chứ???

Lạc Thiên vẫn đứng đó, anh cười tươi, rõ ràng anh muốn người đối diện mình nhận món quà nhỏ này. Đây vốn dĩ không phải là tính cách của anh, nhưng khi đối với phái yếu thì phải galant – đây là điều mà cha anh đã dạy, một gia đính hoàn toàn nghiêm khắc và gia giáo… Và giờ đây, trước mặt anh, không chỉ là một người thuộc phái nữ mà còn là cô gái mà hiện giờ anh đang quan tâm….

Mọi người xung quanh ai cũng nhìn, còn Hàn Nhi thì vẫn đứng đó....

"Tôi... không có lí do gì để nhận cái này cả" - nói rồi, nó gạt tay Lạc Thiên ra bước thẳng về trước, để mặc cho anh ngẩn người đứng phía sau. Sao cô gái này lại có thể bất cần như thế. Trước đây, dù tính cách cô có lạnh mấy cũng không đến độ hờ hững đến vậy…. Anh để con gấu bông ấy xuống quầy hàng, giờ thì đến lượt anh phải suy nghĩ….

Bước được vài bước thì có ai đó chạy xe đạp len lỏi giữa đám đông phía sau rồi vụt lên giật chiếc balo của nó, chiếc balo đeo trên vai thế mà lại bị lấy một cách dễ dàng. Nhưng với cái đà chiếc balo bị giật, đã khiến Hàn Nhi mất thăng bằng, ngã sập người xuống nền đường. Những vết sẹo trên gương mặt của nó vừa mới lành, vết thương của nó cũng vừa tháo băng vậy mà giờ đây, nó lại sắp phải chuẩn bị tâm lí với những vết thương mới

Sự việc xảy ra quá nhanh, Hàn Nhi chỉ kịp té một cách làm sao hạn chế xảy ra gãy tay gãy chân chứ việc trày xướt, rướm máu là việc không tránh khỏi. Ngước mặt lên nhìn xung quanh, định hình việc gì vừa mới xảy ra, mọi người xung quanh đều la hét lên dùm khi thấy mặt mũi nó đầy máu.." Ăn ςướק, ăn ςướק"

"Chậc, la gì chứ" - nó thở dài, rồi bật đứng dậy thật nhanh, định bụng sẽ rượt theo lấy lại, ai đó thật to gan vì đã dám giật chiếc balo của nó… Thế nhưng, vết thương ở chân lại tái phát... khiến nó nhíu mắt lại, kìm nén cái đau, chỉ thốt ra tiếng “á” thật nhẹ…. Sao lại là lúc này cơ chứ, tiền lương tháng này và cả sấp tiền chưa kịp trả nợ cho thằng Vương đều nằm trong đó, nói thẳng ra cái balo là sinh mạng tháng này của nó và mấy đứa em ở nhà nữa.... Vậy mà bây giờ đành bất lực nhìn nó ngày càng xa dần tầm mắt sao??

Trong lúc Hàn Nhi vẫn đang bất lực với vết thương đang nhói lên từng cơn của mình, nó mím chặt môi. Người ta vẫn nói, vào mùa đông xương khớp còn nhức mỏi huống gì là vết thương có 16 mũi kim đâm vào như nó..... Hết rồi!!

Hàn Nhi ngồi bẹp luôn xuống đường, ánh mắt chỉ nhìn mãi về một phía....

"Này, giữ hộ tôi" - Lạc Thiên cũng từ phía sau chạy vụt lên, thảy chiếc áo vest vào người nó.... à không, chiếc áo ấy đã phủ gọn cả đầu của nó rồi. Hàn Nhi vội vén chiếc áo ra khỏi tầm mắt... Cái gì chứ?? Anh ta đang chạy xe đạp sao???
Theo dõi page để cập nhật truyện hay