Siêu Trộm CL - Chương 02

Tác giả: Dụng Hồng Sắc Thiên Ái Thông

Tokyo – Biến tấu
Edit: Nguyệt Sắc
* Tokyo là thủ đô của Nhật Bản, nằm ở phía Đông của đảo chính Honshu. Tokyo là đô thị có đông dân nhất thế giới và cũng là nơi có GDP cao nhất thế giới, được xem như là 1 trong 3 “trung tâm chỉ huy” kinh thế giới cùng với London và New York. Biểu tượng của Tokyo là tháp Tokyo.
Bầu trời Tokyo một màu xám, lúc này chính là mùa mưa. Ga tàu điện ngầm chật chội, đám người đông đúc nhưng trật tự ngay ngắn, toa hành khách thì an tĩnh, có người ngủ gật, có người nghe nhạc, có người đọc báo, có người lại đang nhìn chằm chằm màn hình, chiếc tivi đang phát ra tin tức lớn: nhà bảo tàng London bị trộm!!! BBC [1] là bên đầu tiên đến hiện trường, người phát ngôn tại nhà bảo tàng chỉ nói mơ hồ, không nói rõ là mất cái gì.
Cho dù mất trộm cái gì, dù sao thì nơi đó cũng cách cuộc sống ở Nhật Bản rất xa, trạm tiếp theo là ga gần nhà bảo tàng Tokyo [2] Rất nhiều người chuẩn bị xuống, dòng người đi ra có một cô gái cao gầy, tóc ngắn, mặc tây trang màu bạc, quần màu đen 乃út chì. Cô mặc theo phong cách thời trang hiện đại nhất bây giờ, khiến cho ba nữ sinh lặng lẽ đi theo sau nghiên cứu rốt cuộc cô là minh tinh nước nào.
Các nhà bảo tàng toàn cầu đều tăng cường cảnh vệ, nhà bảo tàng Tokyo cũng không ngoại lệ, cảnh sát mặc thường phục lẫn trong đám người hỗn hợp, cảm thấy người nào cũng như CL, nhưng cũng có điểm không phải.
Sau một giờ tham quan, khi cô gái kia sắp bước ra khỏi bảo tàng, ba nữ sinh cuối cùng cũng nghĩ ra một biện pháp tốt, chạy lên xin chữ kí của cô, về nhà lên mạng tìm sẽ biết là ai a!
Trong làn gió, cô gái bật ô che trong suốt, uyển chuyển từ chối, tùy ý đem cán dù gác lên vai, xuyên qua ba nữ sinh hòa vào dòng người. Từ trước đến nay cô không dễ gì để lại tên, trừ khi cô muốn. Truyện được biên tập và post tại website: WWW.ThichTruyen.VN (Thích Truyện.VN)
Bảo tàng quốc gia Tokyo thật sự có rất nhiều châu báu quý giá, nhưng thứ cô muốn lại không hề ở đây. Cô gái đi vào Tế Vũ Trung, bờ môi hiện lên nụ cười khó phát giác. Không người nào có khả năng bắt cô, không người nào có khả năng biết cô là ai, càng không có ai biết, một giây sau cô sẽ làm gì.
Con đường hẻo lánh, ngõ hẻm chật hẹp, quán rượu sơ sài, có lẽ nơi này không thích hợp với du khách, nhưng nhân vật chính của chính ta tất nhiên không phải tới Tokyo để nghỉ phép. Điều đầu tiên cô cần làm là tìm một người, một người giúp đỡ, nơi này chính là nơi thích hợp để tìm.
Cảnh sát có hợp tác với nhau, siêu trộm như cô lại không có. Cô luôn đi và đến một mình, nhưng điều này không chứng tỏ trước nay cô chưa từng cần sự trợ giúp. Nhưng không sao, chỉ cần chọn được người, đưa ra tiền, tất cả đều ok!
Quán rượu này rất nhỏ, có ba cái bàn, một người đàn ông đã chú ý cô rất lâu.
Hắn mặc một bộ quần áo màu đen, cổ áo cùng tay áo đều rất sạch sẽ; Trên dưới hai bàn tay, gang bàn tay đều có vết chai, rất tốt, đây chính là đôi tay luyện súng; Ngũ quan tinh xảo thâm thúy, khuôn mặt như con lai, nghe giọng nói có vẻ là Hoa kiều, rất tốt, không phải người Nhật; Thân hình cao lớn cường tráng, rất tốt, khí lực mạnh mẽ; Ánh mắt màu lam như có những tia hàn băng, rất tốt, đủ bình tĩnh…Chỉ là, mới nhìn qua có chút lạnh lùng, hơn nữa khuôn mặt ấy hoàn mỹ một cách quá đáng, khí chất cũng rất xuất chúng…Có lẽ là gay, có khả năng là nữ vương thụ, trong lòng cô không hiểu sao đột nhiên thấy âm u.
Cô tính tiền, nói với ông chủ ra một ám hiệu với người đàn ông mặc đồ đen. Ông chủ rất ngạc nhiên, hiển nhiên sẽ không nghĩ cô gái này lại theo một ngành nghề đặc biệt nào đó. Nếu cô đoán không lầm, người đàn ông kia là sát thủ. Cô luôn biết cách nhận biết các sát thủ cũng như rất thích khả năng này của mình. Chỉ cần giá tiền hợp lí, bọn họ sẽ khiến người ta rất thống khoái.
Ở trên một con đường nhỏ hẹp khác, chưa đầy hai phút, người cô muốn đợi đã đến. So với trong tưởng tượng của cô còn cao lớn hơn nhiều, rất tốt, thông minh, làm việc lại có hiệu suất.
Ngõ hẻm này vừa vặn không có người qua đường. Hắn dừng trước mặt cách cô hai bước. Cô đánh giá hắn, hắn cũng đánh giá cô.
Tây trang không cài nút thắt trên cùng, lộ ra áo lót màu trắng bắt mắt ở bên trong, mà cái áo lót này cũng không có cài nút, lộ ra bên trong một bộ quần áo bó. Cần cổ trống trải có một sợi dây chuyền màu bạc, xinh đẹp buông phớt xuống иgự¢. Trên vai phải có một cây dù rảnh rang, từng biển hiệu phía sau hiện rõ qua cái dù trong suốt ấy.
“Thuê anh một đêm, giá bao nhiêu?”
Khi cô hỏi bờ môi nở nụ cười nhạt, có chút đắc ý, có chút khinh thường, nhưng rất tàn khốc. Người đàn ông thiếu đột nhiên lại nghĩ, nếu sau lưng cô gái này có đôi cánh…Thì sẽ là màu trắng? Hay màu đen?
Người đàn ông đột nhiên cười, nụ cười của hắn khiến cô có cảm giác không tốt, rất không tốt.
“Một đêm muốn mấy lần?”
Cô giận tái mặt: “Anh phải hiểu ý tứ của tôi.”
Hắn cười: “Cô cũng phải biết ý tứ của tôi.”
Cô gái xoay người rời đi, lại bị hắn bước tới ôm chầm eo, tay hắn mò trong иgự¢ cô. Cô gái quay đầu, chấn kinh cực độ nhìn hắn! Không phải vì hắn tiếp xúc quá thân mật, mà là cô lại có thể bị người khác ngăn chặn? Sao lại có khả năng này!
Một giây này, cô biết chính mình phạm sai lầm, nhưng đã muộn. Đời người chính là như vậy, không chú ý trong lựa chọn một lần, có thể làm cho cuộc sống có biến cố. Chỉ là hiện tại, cô còn không biết, hắn cũng không biết.
“Chưa nói điều kiện đã muốn đi sao?” Hắn không để lại dấu vết dựa vào người cô, ôm càng chặt. Hơi thở cô phất qua khuôn mặt hắn, có mùi thơm ngát.
“Thực xin lỗi, tôi tìm lầm người.” Cô âm thầm lui thân thể, cố gắng giãy thoát.
Giọng nói của hắn lại vang lên bên tai cô, hơi thở ấm áp, ngữ điệu hài hước: “Chưa thử qua sao biết không được?”
Cô rốt cuộc không nhịn được, nâng đùi hung hăng đánh qua. Hắn né tránh, cánh tay khẽ buông lỏng, hắn lập tức vòng chặt tay lại, nhưng chỉ là hư không. Hắn ngẩng đầu, ngõ hẻm trống rỗng, ngoại trừ hắn, không còn bóng dáng người nào khác?
Hắn lại cười, rất tốt.
Ngõ hẻm trống trơn, đột nhiên lại hiện ra mấy người đàn ông mặc đồ đen, lễ độ cung kính đứng sau hắn. Trong đó có một người đi lên trước, cúi thấp đầu mở miệng nói: “Tiên sinh, muốn điều tra không?”
Hắn cong khóe môi tươi cười, mang kính râm từ chối cho ý kiến.
Fujiwara Á Kỷ Tử ngồi trong phòng khách rộng rãi, xem lại trang điểm của bản thân một lần nữa. Cô là phóng viên nổi tiếng nhất Nhật Bản, mỹ lệ tao nhã, cơ trí hài hước, từng phỏng vấn thành công rất nhiều người nổi tiếng, trong đó có thủ lĩnh chính phủ, siêu sao quốc tế, nhưng chưa bao giờ khẩn trương như hôm nay…còn có mong đợi.
Cửa chính phòng khách được đẩy ra, cô lập tức đứng dậy, khuôn mặt tươi tắn chào đón. Người tới mặc âu phục đen, ánh mắt sắc bén lạnh lùng đảo qua Á Kỷ Tử, sau đó quét về phía người chụp ảnh sau lưng cô. Hắn có tướng mạo đoan chính, khí chất bất phàm, chỉ là tóc mai có sợi bạc, ước chừng cũng đã năm mươi tuổi.
Trong lòng Á Kỷ Tử thất vọng, nhưng trên mặt vẫn tươi cười rạng rỡ, vừa muốn mở miệng đã nghe người đàn ông trung niên nói: “Tiên sinh không muốn chụp hình, không có ai nói với mấy người sao?”
Thì ra không phải hắn…Tim Á Kỷ Tử lại nhảy lên, nói vài câu với nhi*p ảnh gia bảo hắn ra ngoài phòng chờ cô. Người đàn ông trung niên hơi khom lưng nói: “Tiên sinh rất nhanh sẽ đến, mời tiểu thư Fujiwara chờ.” Mặt mũi vẫn lạnh như băng.
Á Kỷ Tử cũng không ngại thái độ của hắn, mỉm cười cảm ơn.
Người đàn ông trung niên lui ra, phòng khách chỉ còn lại một mình cô. Nếu đổi lại là đối tượng phỏng vấn khác, nhất định trong lòng cô đã sớm bất mãn, nhưng lần này thì khác, người lần này cô đối mặt chính là Seven Buonnaparte, giám đốc công ty đa quốc gia Simon. Theo như lời đồn, hắn là người đàn ông giàu nhất nước, theo như lời đồn hắn tuấn mĩ vô cùng, cũng theo lời đồn hắn là người đàn ông của thế giới hắc đạo….Hắn làm việc cực kỳ khiêm nhường, rất ít khi nhận lời phỏng vấn, công chúng thậm chí không thể thấy một bức hình của hắn…Được biết gần đây hắn muốn lên tin tức tại Tokyo, Á Kỷ Tử phải mất một phen tranh giành mới có thể đoạt được thời gian phỏng vấn ngắn ngủi này, trong lòng cô rất kích động.
Cửa phía đông phòng khách mở ra, Á Kỷ Tử quay đầu lại nhìn, lần này cô ngẩn người.
Khó trách có người nói hắn là người đàn ông của thời đại, tư sắc so với phụ nữ chỉ hơn không kém. Người bước vào là một người đàn ông trẻ tuổi, mặc áo đơn giản màu nâu xám, quần dài màu vàng nhạt, tóc ngắn, có chút rối loạn, hơi ướt ướt. Ánh nắng mặt trời buổi sớm chiếu lên người khiến hắn trông giống như một pho tượng trong thần thoại Hy Lạp, cao quý mà tuấn mĩ.
Hắn ngồi đối diện trên ghế sô pha: “Tiểu thư Fujiwara?” Á Kỷ Tử từ trong mộng bừng tỉnh, nghe hắn nói thì đứng lên, đứng lên rồi lại lúng túng, sau đó đỏ mặt. Hắn cười cười: “Mời ngồi.”
Rốt cuộc, là người phỏng vấn có kinh nghiệm, Á Kỷ Tử ngồi xuống rất nhanh khôi phục lại tinh thần, cười nói: “Tiên sinh Buonaparte, rất vui vì anh tiếp nhận phỏng vấn của tôi, nghe nói anh tốt nghiệp tại Havard? Tính ra tôi cũng là đàn em của anh.”
“Học tập.”
“Ừ?”
“Đánh nhau nên bị họ đuổi.”
Á Kỷ Tử lại sửng sốt một lần nữa, sau một hồi lúng túng mới tươi cười nói: “Thực đáng tiếc cho trường đó, mất đi một người như anh.”
Hắn cười như không cười.
Cuộc phóng vấn tiến hành theo chương trình đã soạn sẵn, thoáng cái đã qua nửa giờ. Người đàn ông tuy không nói nhiều những cũng được tính là phối hợp. Á Kỷ Tử đột nhiên hạ quyết tâm, nêu ra vấn đề mẫn cảm: “Nghe nói tên đầy đủ của anh là Seven Don Buonaparte, có người nói Don là tôn xưng đối với Mafia Italia?”
Giọng nói vừa hạ xuống, cửa phòng khách ở ba mặt bị mở ra, mấy người mặt áo đen xông tới dọa Á Kỷ Tử mặt không còn chút máu. Hắn vẫn chưa ngẩng đầu, chỉ nhẹ nhàng xua tay, những người kia lập tức biến mất.
Á Kỷ Tử kinh hồn đè Ⱡồ₦g иgự¢, khẩn trương nhìn người đối diện. Lại nghe tiếng cười biếng nhác của hắn, vẫn nhẹ nhàng như vậy, không nhanh không chậm nói: “Tiểu thư Fujiwara, tiểu thư hẳn là xem tiểu thuyết quá nhiều, tôi là người làm ăn đứng đắn.”
Á Kỷ Tử triệt để mất đi bình tĩnh, vâng vâng dạ dạ: “Vâng…Đương nhiên…” Người đối diện vẫn cười nhạt, nhưng có khí thế bức người, so với những người mới xông vào hồi nãy còn khiến người ta hoảng sợ hơn. Á Kỷ Tử biết mình đã phạm sai lầm, thật là sai lầm ngu xuẩn.
Có tiếng gõ cửa, Á Kỷ Tử lại cả kinh, cô nghe có giọng nói: “Tiên sinh, tiểu thư Fujiwara, đã hết giờ.”
Một cô gái mặc áo ngủ màu đỏ xuất hiện tại bậc thang, nhìn thấy Fujiwara đi ra thì vịn thang nói với người đàn ông phía dưới: “Thật cao hứng! Sáng sớm đã tìm phụ nữ!”
Hắn không mặn không nhạt: “Cùng nhau ăn bữa sáng.”
“Không được.” Cô gái chậm rì xuống lầu, “Em có hẹn.” Ngồi trên chiếc ghế dài trước mặt hắn, làn váy áo ngủ trượt lên đến bắp đùi, lộ ra đùi trắng như tuyết, nhướng mắt nhìn hắn: “Ngôi sao ca nhạc Nhật Bản mới nổi.”
Hắn vẫn lạnh lùng như trước: “Đừng quên yến hội đêm nay.”
Cô gái hừ lạnh một tiếng, rút một điếu thuốc lá từ hộp bạc trên bàn, tao nhã châm lửa: “Em đây mới không đến những buổi yến tiệc nhàm chán đó.”
“Vậy thì cô không cần ở lại Tokyo nữa.”
Cô gái cúi người tới trước hắn, cổ áo ngủ chữ V vốn rộng bây giờ lại cực thấp. Lúc này cơ hồ lộ ra hơn nửa bầu иgự¢. Cô phun từng miếng khói, từ từ thổi trước mặt hắn, nheo mắt lại: “Vậy đêm nay anh ở với em.”
Hắn hờ hững đứng dậy: “Cha cô là người có thân phận, đừng đem chính bản thân cô trở thành kỹ nữ.”
Sắc mặt cô gái thay đổi, bỗng dưng nhảy lên, quơ lấy cái gạt tàn hung hăng quăng đi: “Anh thật không có lương tâm!” Khi nói chuyện thanh âm đã thút thít, nhìn mặt mũi bất quá chỉ là một gái rất nhỏ tuổi, làn da trắng nõn, tóc hơi ngắn.
Hắn đi ra ngoài gọi: “James”
“Vâng, tiên sinh.” Người đàn ông trung niên xuất hiện nhanh chóng.
“Đem tiểu thư Trần San Ny mời ra ngoài, đây không phải nơi cô ta có thể giương oai.”
“Vâng, tiên sinh.” James quản gia xoay người nhìn cô gái, làm ra tư thế mời: “Trần tiểu thư, mời.”
Cô gái giậm chân khóc rồi chạy lên lầu.
Khi Trần San Ny kéo túi du lịch ra khỏi biệt thự lên xe một người đàn ông Nhật Bản thì trong biệt thự, Seven đang dùng bữa sáng. Hắn nhận một cuộc điện thoại video, trên màn hình là một chàng trai trẻ tuổi, mắt sáng: “Tiên sinh, tra không được.”
Seven đang uống cà phê, nghe thế thì hơi nhướng mi: “Có ý gì?”
“Chính là ý ngài đang nghĩ.”
Seven để ly coffee xuống, “Trên thế giới này có mấy người cậu không điều tra ra được?”
Chàng trai trên màn hình hơi suy nghĩ một chút: “Không vượt quá năm người.”
Seven cầm lấy khăn ăn lau miệng, giấu đi khóe miệng tươi cười, hắn nghĩ hắn biết cô là ai.
Mùi lá cây thơm nồng, cửa gỗ bỏ kính, chim hót hoa thơm, thật khó tưởng tượng, tại đô thị phồn hoa bậc nhất thế giới này lại có một không gian cổ xưa u tĩnh như vậy.
Nhân dịp hoàng hôn, khi trời chiều vừa chấm dứt, chủ nhân ngôi nhà muốn chiêu đãi tiệc. Khách mời không nhiều, thỉnh thoảng mới có năm ba người đến nhà. Hai bên cửa ngôi nhà, mỗi bên có 3 người đàn ông mặt tây trang đen đang đứng. Bọn họ có trách nhiệm xem giấy mời của khách, hoặc mời khách “rời khỏi”.
Bên ngoài có một cô gái trẻ độc thân, mái tóc ngắn, quần áo màu đen đến đầu gối, trên cổ mang một sợi dây chuyền bạc hình mũi tên. Một người mặc áo đen xem thiệp mời của cô, khom lưng nói: “Thì ra là Trần tiểu thư ở Hồng Kông, mời vào.”
Đạp lên con đường đầy những viên đá cuội nhỏ, đi qua tiểu viện, đến phòng chính thì thấy có màn hình nhỏ, thật không phù hợp với khung cảnh cổ xưa ở đây. Người mặc đồ đen lại khom lưng: “Mời Trần tiểu thư ấn vân tay.”
Cô gái tựa hồ do dự một chút, nhưng lập tức giơ tay lên, ấn vào màn hình điện tử. Đột nhiên phía sau có tiếng người đàn ông: “San Ny? Sao giờ em mới tới? Suzuki tiên sinh đã chờ rất lâu.” Lời còn chưa dứt, hắn đã kéo eo của cô, thân mật ôm, người mặc đồ đen chỉ có thể đứng tại chỗ, cung kính khom người đưa tiễn.
Mượn cây cối thấp thoáng tránh tầm mắt của mọi người trong chốc lát, cô đẩy hắn ra: “Nhiều chuyện, lo bao đồng.”
Hắn cũng không cáu chỉ nhướng mi cười: “Tôi cho rằng sẽ được một câu cảm ơn.”
Cô nhẹ nhàng lột một lớp da mỏng trên ngón trỏ: “Có lẽ khi nãy tôi không cần trợ giúp.”
Hắn nhìn mặt của cô cười nói: “Có lẽ trên mặt em nên dán một lớp da như thế mới không có sơ hở.”
Cô gái nghiêng mắt nhìn hắn, có khinh miệt: “Trên đời này không có việc nào là không có sơ hở, có mạo hiểm mới có niềm vui.”
“Vậy mạo hiểm của chúng ta là gì?”
Cô nhíu mày, theo bản năng thối lui một bước. Hắn lại tiến lên cúi đầu nói bên tai cô: “Tôi đợi em thuê tôi, một đêm muốn mấy lần đều được.”
Cô ngay cả nói cũng không nói liền rời đi. Hắn vẫn đứng tại chỗ mỉm cười.
Trưởng ban Suzuki vừa mới kế nhiệm thừa dịp sinh nhật đã mở tiệc chiêu đãi “bạn làm ăn” khắp nơi trên thế giới tại nhà riêng ở Tokyo. Khách tuy rằng không nhiều, nhưng tất cả đều là khách đặc biệt. Phòng tiệc rất lớn, bức tường phía Bắc vẽ đầy các bức tranh cổ, có rất nhiều cô gái Nhật Bản mặc kimono, bên eo thêu những đóa mẫu đơn nở rộ, mê hoặc lại hoa lệ.
Vách tường phía trước có một cái kệ trang trí. Trên kệ bày một thanh đao dài gần một thước, nhìn qua có vẻ đã có từ lâu đời, trông cũ kỹ nhưng nhất định rất quý giá, nếu không sẽ không trịnh trọng đặt nó ở đây. Nhưng người ta không thể biết được, đến tột cùng nó có bao nhiêu quý báu.
“Thiên hạ ngũ kiếm” (năm thanh kiếm nổi tiếng thiên hạ) trong lời đồn gồm có: Đại Lễ, Tràng Hạt Hoàn, Thiết Đồng Tử, Tam Nhật Nguyệt và Quỷ Hoàn. Một thanh ở bảo tàng Tokyo, một thanh tại chùa Quốc Hưng, một thanh thuộc về gia tộc Maeda, một thanh của gia tộc Tokugawa, còn thanh kiếm Quỷ Hoàn cuối cùng vẫn không biết lưu lạc ở đâu. Thì ra nó ở chỗ này.
Tiếng chuông nhanh chóng điểm mười hai giờ, đi qua sinh nhật bốn mươi lăm tuổi của Suzuki.
Trong biệt thự xa hoa bên bờ biển, Seven nhìn cây đao trong tay, nhăn mi cười: “Thật là không hiểu, một cô gái, muốn lấy cái này chơi trò gì.”
Quản gia James đứng ở một bên: “Tiên sinh, tiểu thư Chris khoảng 15 phút sau sẽ đến nơi này, trực thăng đã đậu sẵn trên nóc nhà.”
Seven gật gật đầu, đem thanh đao để lại trên kệ: “10 phút sau sẽ xuất phát.”
Chris không ngờ lại có người nhìn trúng thanh đao Quỷ Hoàn này! Hơn nữa đã nhanh tay hơn cô lấy nó đi! Lần theo dấu vết để lại, từ nhà Suzuki, cô đuổi đến một biệt thự bên bờ biển, sau đó theo hướng Bắc đuổi tới Sendai, từ Sendai đến Aomori, cuối cùng đuổi theo tới Hokkaido. Sau đó, cô cảm thấy có gì đó bất thường, tựa hồ có người cố ý dẫn cô đi đâu đó. Lúc này trời đã sáng, cô đi vào một căn nhà gỗ nhỏ ở một nông trường. Cẩn thận đẩy cửa ra, trên bàn không phải là Hoàn Quỷ sao? Cô cảnh giác kiểm tra bốn phía một lần nữa, cuối cùng đi qua, nhìn thấy dưới kệ có một tờ giấy, trên giấy viết: “Đẩy cửa sổ phía Đông ra, là quà tôi tặng em.”
* Sendai, Aomori và Hokkaido đều là các thành phố của Nhật Bản.
Cửa sổ được đẩy ra, trước mắt cô là cánh đồng hoa Lavender bạt ngàn [3] . Lúc này đang làm mùa của hoa nở, đắm chìm dưới ánh nắng, lãng mạn không thể tưởng tượng nổi.
Cô chỉ nhẹ nhàng nhíu mi.
Một bức hình như vậy đã truyền đến trước mắt Seven. Hắn nhìn cô gái trên màn hình đang nhăn mày, tâm tình dường như rất tốt cười thành tiếng. Chuyến đi đến Nhật Bản lần này, cuối cùng cũng thấy thú vị.
Bên dưới ba cây số là kinh đô bài bạc quốc tế, Las Vegas thâu đêm không ngủ.
Chú thích:
[1] BBC (viết tắt cụm từ tiếng Anh: British Broadcasting Corporation) là thông tấn xa quốc gia của Vương quốc liên hiệp Anh và Bắc Ireland. Sản phẩm của BBC là bao gồm các chương trình và thông tin trên TV, trên đài phát thanh và trên Internet. Đây là hãng truyền thông lớn nhất thế giới, với khoảng 23 ngàn nhân viên, nhiệm vụ chính là đưa truyền thông đại chúng trung lập tại Anh Quốc, Channel Islands và Isle of Man.
[2] Bảo tàng quốc gia Tokyo là bảo tàng sưu tập bao quát nhất những tác phẩm đẹp nhất về nghệ thuật Nhật Bản cùng các cổ vật trên thế giới.
[3] Lavender còn gọi là hoa oải hương. Cánh đồng hoa này nằm ở Hokkaido, Nhật Bản.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc