Siêu Sao Trở Lại - Chương 204

Tác giả: Gạo Nếp Đường Trắng

Diễn tựa không diễn

Tô Dật Phàm mặc dù là người dự thi cuối cùng nhưng lại là đối tượng nhận được sự chú ý nhiều nhất. Thực lực cộng với diễn xuất của anh không chỉ được người trong giới mà ngay cả ngoại giới cũng phải công nhận. Những lời bình luận về điện ảnh hay giải thưởng anh đạt được những năm qua đều chứng minh sự sùng bái của mọi người dành cho anh. Không thể nghi ngờ, anh là người vừa có thực lực vừa có diễn xuất chứ không phải loại dựa vào vẻ ngoài để kiếm cơm ăn.
Đương nhiên thực lực xuất chúng là một trong những nguyên nhân mọi người chú ý tới anh, nhưng chủ yếu vẫn là do quan hệ của anh và Cố An Kỳ. Cố An Kỳ và Tô Dật Phàm là người yêu, điểm ấy tất cả mọi người đều biết. Họ yêu nhau rất công khai, từ trước tới nay chưa từng muốn trốn tránh bất kì kẻ nào, ngay từ lúc bắt đầu đã bại lộ dưới ánh mắt công chúng. Mới đầu nhiều người cảm thấy Cố An Kỳ không xứng với Tô Dật Phàm bởi địa vị của hai người trong giới chênh lệch quá xa, do vậy ban đầu cũng không quá quan tâm mối quan hệ này, nhưng không ngờ độ nổi tiếng của Cố An Kỳ lại đột nhiên tăng vọt, được Thiệu Văn Đình chỉ định vào vai nữ chính.
Đối với một nữ diễn viên mà nói, điều này vinh hạnh lớn đến mức nào.
Cho tới nay, hào quang của Tô Dật Phàm luôn ngăn chặn hào quang của Cố An Kỳ. Vì vậy rất ít người nhận ra, cô gái dáng dấp nhỏ bé nhưng nội tâm cực kì mạnh mẽ kia nay cũng đã đủ tư cách đứng trên đỉnh sân khấu, không cần dựa vào quan hệ với Tô Dật Phàm, cũng không dựa vào các mối quan hệ của anh, bằng chính bản lĩnh của mình, cô vững vàng ngồi lên vị trí nghệ sĩ hàng đầu.
Hai người đó, vĩ đại như nhau, xuất sắc như nhau, nay lại chạm trán nhau trong một cảnh diễn, rốt cuộc sẽ ma sát tạo ra tia lửa như thế nào, thật sự khiến người ta chờ mong.
Sau《 Tình yêu cuối cùng 》Cố An Kỳ cùng Tô Dật Phàm đều có danh hiệu không NG, bởi vì nguyên nhân cá nhân khiến số lần NG của cả hai gần như bằng không, nhưng đây cũng chỉ là tin đồn. Chưa ai được chứng kiến hai người họ diễn với nhau, cũng chưa ai được cảm nhận sự ăn ý trong diễn xuất của hai người.
Tô Dật Phàm lên sân khấu, cầm lấy tờ giấy cuối cùng, nhìn thoáng qua, khóe miệng hơi cong lên.
Không hiểu sao, thấy anh như vậy, khóe miệng Cố An Kỳ cũng từ từ cong lên, buông lỏng trạng thái căng thẳng như chuẩn bị vào chiến trận vừa rồi. Nếu như lúc trước, cô đều cố gắng chống đỡ, làm cái trục để toàn bộ cảnh diễn xoay chuyển theo thì lần này cô không cần phí sức như vậy nữa. Không có nguyên nhân gì khác, chỉ vì đó là anh.
Chỉ cần diễn cùng anh, cô không cần một mình gánh vác toàn bộ áp lực. Đã có anh ở đây, vậy để anh chỉ đạo toàn bộ là được.
“Bắt đầu.” Thiệu Văn Đình hô, Tô Dật Phàm từ từ đi về phía Cố An Kỳ.
“Đưa tay cho anh.” Tô Dật Phàm vươn tay trái hướng về Cố An Kỳ nhưng không nhìn thẳng vào cô.
“Sao? Muốn cầu hôn em à?” Cố An Kỳ buồn cười trêu.
Thực ra cô biết, cái gì cô cũng biết. Tô Dật Phàm lúc này đang tức giận, nếu cô diễn cùng Kiều Trí Viễn đã làm anh khó chịu, như vậy Kiều Trí Viễn làm đau tay cô chẳng khác nào phạm vào “luật trời”.
Đừng nhìn Tô Dật Phàm ngày thường tao nhã không hay tức giận, một khi ᴆụng đến chuyện liên quan tới cô, anh thù dai hơn bất cứ ai.
Tô Dật Phàm lại vươn tay thêm một chút, bướng bỉnh không chịu thu lại, Cố An Kỳ thấy anh như vậy thì bĩu môi, đặt tay vào lòng bàn tay anh.
“Đỏ hết rồi.” Cố An Kỳ e sợ thiên hạ không loạn nói. A, thật sự không phải cô cố ý làm vậy đâu, chẳng qua cô rất tò mò muốn biết Tô Dật Phàm sẽ phản ứng như thế nào mà thôi, nói đúng hơn, cô tò mòTô Dật Phàm sẽ làm gì kẻ dưới sân khấu kia.
“Đúng vậy, đỏ rồi, ai bảo em đang yên đang lành tự nhiên nói đùa làm gì, xem lát nữa em còn làm loạn được nữa hay không.” Tô Dật Phàm tức giận nói, nhưng vẫn nhẹ nhàng giúp cô xoa cổ tay. Tay Cố An Kỳ đã hết đỏ từ lâu, nhưng Tô Dật Phàm vẫn cẩn thận làm động tác làm tan máu bầm.
Cố An Kỳ mỉm cười, để mặc anh xoa.
Trong nụ cười có một phần đắc ý, một phần mừng thầm, lại thêm một phần an tâm…
Cô nguyện ý vì Tô Dật Phàm dừng lại bước chân, chỉ đơn giản là vì cô thích anh, những lời này mặc dù chưa từng nói ra, nhưng cô thật sự thích cảm giác ở bên cạnh anh. Giống như ngoài kia trời có sập, đất có lở cũng không sao, anh mãi mãi sẽ luôn ở bên bảo vệ cô.
Cố An Kỳ cứ như vậy lẳng lặng nhìn Tô Dật Phàm đang nghiêm túc giúp cô làm tan máu bầm, một lời cũng không nói.
Trên sân khấu mặc dù vô cùng yên tĩnh, hình ảnh thoạt nhìn dường như cũng chẳng có gì, nhưng không khí lại cực kì mờ ám.
Những người phía dưới ngây ngẩn cả người, đây mà là diễn à? Hai người này rõ ràng là đang nói chuyện nhà, có liên quan quái gì đến chủ đề đâu. Đây gọi là kiểu diễn gì? Đây là cuộc nói chuyện hàng ngày của hai người họ thì có, họ định biến chỗ này thành nơi yêu đương sao? Họ đang diễn thật ư? Phía dưới không ít người nhíu mày chăm chú nhìn hai người trên sân khấu.
“Hihi, tay em đã khỏi rồi, anh còn xoa nữa có khi lại phản tác dụng đó.” Cố An Kỳ cúi đầu nhìn Tô Dật Phàm, trên mặt không thể che giấu ý cười.
Tô Dật Phàm bỏ tay cô xuống, không nói gì, vẫn trưng ra khuôn mặt như cũ.
Cố An Kỳ kéo kéo cánh tay của anh: “Được rồi được rồi, lần này đúng là em hơi quá đáng. Em sai rồi, được chưa?”
Tô Dật Phàm luôn ăn mềm không ăn cứng, thấy Cố An Kỳ chịu nhận thua trước cho anh một bậc thang bước xuống, anh im lặng quay đầu, dường như còn muốn nhẫn nại thêm một lát, nhưng khi quay lại bắt gặp ánh mắt long lanh như nai con của Cố An Kỳ, anh đành bất đắc dĩ thở dài, như trách cứ lại như cưng chiều nói: “Em đó…”
Cố An Kỳ là điểm yếu của anh, nếu Tô Dật Phàm có nhược điểm trí mạng, thì đó chính là Cố An Kỳ. Người vốn kiểm soát cảm xúc đến xuất thần nhập hóa như anh, lại không thể chống lại trái tim rung động trước Cố An Kỳ.
Cảm giác này vừa bất đắc dĩ, lại vừa ngọt ngào.
Tô Dật Phàm tuyệt không chán ghét sự mất kiểm soát này, nếu có thể, anh hy vọng cảm giác đó có thể kéo dài cả đời.
Cố An Kỳ nắm tay anh, tựa vào bờ vai rộng của anh, chậm rãi nhắm mắt lại. Hai người cứ như vậy vai kề vai, đầu sát đầu. Không khí ấm áp, thoải mái mà lại thuần khiết khó có thể miêu tả bằng lời, cảm giác ngây ngô hồn nhiên xen lẫn tình cảm của đôi vợ chồng già, vô cùng an tĩnh, vô cùng yên ổn.
“Dật Phàm…”
“Ừ?” Tô Dật Phàm không nhìn cô, đưa mắt về phía xa.
“Dật Phàm…” Cố An Kỳ không trả lời mà gọi tên anh lần nữa.
“Làm sao vậy? Có gì nói muốn nói sao?” Tô Dật Phàm cười hỏi.
“Không có gì, chỉ là muốn gọi tên anh thôi.” Cố An Kỳ từ từ nhắm mắt lại, nhưng khóe miệng lại hơi cong lên.
“Ừm…” Tô Dật Phàm thốt ra một từ rồi không truy cứu nữa.
“Em thích anh.” Thích thời gian ở bên anh, cảm giác ở bên anh, vì vậy em tin rằng, em thích anh.
“Anh biết.” Tô Dật Phàm yên lặng nhìn phương xa, thản nhiên nói, “Anh cũng yêu em, An Kỳ.”
Cảnh tượng như thế này không hề thiếu trong ngày thường của họ, đôi khi là do cảm thấy thú vị, muốn giảm bớt sự mệt mỏi, phấn chấn tinh thần. Đôi khi cũng như một loại gia vị trong tình yêu. Thật ra hai người đều không phải người yên lặng, đặc biệt là khi ở cùng người kia.
Nếu biết điều chỉnh thích hợp sẽ rất có lợi cho sự phát triển tình cảm, mà quan trọng nhất là, họ diễn, mà lại như không.
Những lời khó nói hoặc những cảm giác khó diễn tả bằng lời họ thường mượn cách nói đùa, song tuy đùa mà lại thật. Vừa không quá xấu hổ, vừa có thể làm cho người kia hiểu được tâm ý của mình. Họ “Diễn “, nhưng cũng không phải “Diễn”. Họ chỉ mượn cách đó, để bộc lộ suy nghĩ mà thôi.
“Cut” Thiệu Văn Đình hô, mọi người phía dưới sửng sốt, chẳng lẽ vừa rồi hai người kia đã nói ra lời thoại nên nói rồi sao? Vì sao bọn họ không nghe, không chú ý tới? Mọi người nhìn nhau, không hiểu ra sao.
Điều này chỉ có Thiệu Văn Đình biết, Cố An Kỳ và Tô Dật Phàm biết. Họ diễn mà không phải diễn. “Diễn” không phải là thể hiện những chuyện phát sinh hàng ngày trong cuộc sống sao? Vì sao phải xử lý, phải đặc biệt hóa nó? Như vậy chẳng phải rất kỳ quái hay sao? Trả nó về nguyên trạng, vẹn nguyên như lúc ban đầu mới thực sự là tinh hoa.
Thiệu Văn Đình nhìn Cố An Kỳ cùng Tô Dật Phàm đã khôi phục lại thái độ ban đầu, hơi gật gật đầu, cuối cùng thì ông cũng hiểu, ông đã hiểu nguyên nhân vì sao khí chất của Cố An Kỳ vàTô Dật Phàm lại gần nhau như vậy. Họ không cố gắng khuếch đại ưu khuyết điểm của mình, có lẽ cũng sẽ che giấu nhược điểm, nhưng họ đều là những người “chân thật” hiếm hoi trong giới giải trí.
Lần đầu nhìn thấy Cố An Kỳ vào lúc casting, ông vẫn cảm thấy rất tò mò, người thông minh phức tạp mà lại xảo quyệt như cô thì rốt cuộc phải là người như thế nào mới có thể quản được, có đủ bản lĩnh đứng bên cạnh cô mà không bị hào quang của cô che lấp. Phần diễn vừa rồi đã giúp ông hiểu rõ tất cả.
Cũng không phải là kiểm soát, không phải Tô Dật Phàm có khả năng kiểm soát được Cố An Kỳ, mà là tự bản thân Cố An Kỳ cam tâm tình nguyện đứng bên cạnh Tô Dật Phàm. Giống như phượng hoàng lửa, khi mệt mỏi luôn muốn tìm được một cây ngô đồng nghỉ chân. Thứ cô cần là một nơi làm cô yên tâm, thứ cô muốn là sự dịu dàng, sự chăm sóc của anh, tình yêu của anh.
Hai người vĩ đại như nhau, xuất sắc như nhau, hào quang của bản thân không hề bị người kia che lấp, họ vô cùng xứng đôi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc