Scandal Giá Trên Trời - Chương 12

Tác giả: Liên Tâm

Trên thế gian này tại sao lại có thứ tình yêu khiến người ta ngay cả cái ૮ɦếƭ cũng không hề sợ hãi?
Trên ghế sofa xếp đầy chiến lợi phẩm của buổi mua sắm. Lăng Bách xuống bếp chuẩn bị nấu bữa tối. Ông An ngồi trên ghế sofa, mặc dù đi cả ngày, người mỏi rã rời nhưng trong lòng ông thực sự cảm thấy rất vui. Con gái ông cuối cùng cũng đã tìm được người xứng đáng để gửi gắm cả đời.
Ông gọi: “An Dao”.
An Dao mỉm cười nhìn ông, không nói gì, đợi ông nói tiếp. Trước đây chỉ cần ông lên tiếng là cô bực bội ngắt lời, nhưng từ nay về sau, cô không bao giờ làm thế nữa.
Ông bắt đầu phát căn bệnh mà các bậc cha mẹ trong thiên hạ đều mắc phải – bệnh nói nhiều: “Bố rất thích chàng trai này, vì cậu ấy đối xử tốt với con, việc gì cũng nghĩ chu đáo. Bố nghĩ cậu ấy đáng để con gửi gắm cả đời. Nhưng từ nhỏ tính con đã cố chấp, ngang bướng, có lúc còn cãi cùn, sau này phải thay đổi đi, đối xử tốt với người ta. Đừng bắt nạt cậu ấy, không có việc gì thì cũng đừng mặt mày cau có. Cậu ấy thực sự là một chàng trai tốt, con theo cậu ấy chắc chắn sẽ hạnh phúc”.
Cô gật đầu: “Sau này con sẽ sửa”.
Ông tiếp tục: “Từ nhỏ bố chẳng dạy dỗ gì con, cứ mãi kiếm tiền chăm lo gia đình. Vì thế chưa bao giờ biết bày tỏ tình cảm của mình với con thế nào, còn đánh con khi con bước vào làng giải trí. Quan hệ hai bố con cũng trở nên căng thẳng, bố cũng là người có lỗi. Dao Dao, hôm nay bố thành thật muốn xin lỗi con”.
Trong lòng nặng trĩu nhưng cô vẫn tỏ ra bình tĩnh: “Bố, con không trách bố. Thực ra nhắc đến chuyện này con cũng muốn xin lỗi bố. Bố muốn tốt cho con, nên mới không muốn con bước vào giới giải trí. Nhưng khi đó con còn trẻ tuổi, không thích nghe lời, nên mới cãi lại bố, chọc giận bố. Bây giờ trải qua nhiều chuyện, con đã trưởng thành, biết mình sai ở đâu, cũng biết mình đã sai ghê gớm như thế nào, vì thế con mong bố tha thứ cho con”.
Ông mỉm cười thở dài: “Dao Dao của bố lớn thật rồi, từ nay về sau không cần bố lo lắng nữa”.
Cô lắc đầu nguầy nguậy, đôi mắt như có sương mù che phủ, miệng chu lên nũng nịu: “Nuôi con một trăm tuổi, lo lắng chín mươi chín năm”.
“Khà khà, Dao Dao còn muốn bố lo lắng mấy chục năm nữa sao?”
“Lo đến một trăm tuổi”.
“Một trăm tuổi…”, Ông An lẩm bẩm, quay mặt nhìn ra ban công, ánh mắt dần trở nên buồn bã. Một trăm tuổi, ông còn có thể sống được lâu như vậy không? Lồng иgự¢ đau nhói từng cơn, ông hít sâu mấy hơi, cố gắng bình tâm nhìn cô: “Con đi giúp Lăng Bách đi”.
An Dao nghe lời, đi vào bếp.
Ông An Ý Phàm đứng dậy về phòng, đi đến cầu thang ở cửa sau liền ngồi xuống ho rũ rượi. Ông ra sức bịt miệng, nén cơn ho, nhưng cổ họng khó chịu, cơn ho xé gan xé ruột càng lúc càng dữ dội. Mặt ông tái đi, từng cơn thở dốc ập tới.
“Bác”. Đằng sau vang lên tiếng Lăng Bách. Ông An run rẩy che miệng, nhưng càng ho sặc sụa hơn.
Lăng Bách ngồi xuống, vội vã vỗ lưng cho ông.
Ông lắc đầu dặn dò: “Cháu tránh xa ra”.
Lăng Bách lo lắng hỏi: “Bác làm sao thế? Sao lại ho dữ dội thế này? Bị ốm ạ? Hay là cháu dẫn bác đi khám bệnh?”.
“Bác…”. Ông lắc đầu, ho càng lúc càng nặng.
“Bác”. Lăng Bách lo lắng vuốt lưng cho ông: “Cháu đưa bác đi khám”.
Ông ra sức lắc đầu, cuối cùng mãi mới dứt được cơn ho, lúc xòe tay ra, bên trong đầy máu.
“Máu?”. Lăng Bách kinh ngạc thốt lên, ông An run rẩy lấy khan tay trong túi áo complet ra lau sạch máu, rồi cho vào túi bóng nhét trở lại túi áo.
“Bác bị lao phổi sao?”
“Sẽ bị lây đấy, cháu tránh xa ra”. Ông An đứng dậy đi xuống tầng.
Lăng Bách vội vàng đi theo, nói: “Bác cứ thế mà đi sao? Không ăn cơm vói tụi cháu sao? Cháu và An Dao không sợ bị lây”.
“Nhưng bác sợ”.
Ông An Ý Phàm không dám dừng chân, mệt mỏi rã rời lê bước. Lăng Bách chạy lên trước đỡ ông: “Cháu lái xe đưa bác về”.
Ông An liếc nhìn Lăng Bách, nói: “Sao cháu không hiểu thế nhỉ? Bệnh này sẽ lây đấy, cháu còn trẻ, bác không muốn cháu như bác”.
“Bây giờ bệnh lao phổi rất dễ chữa, cháu không sợ”.
“Cái thằng này…”. Ông An đành kệ anh, ông lấy trong túi ra một chiếc khẩu trang và đeo vào. Lăng Bách đỡ ông vào thang máy, xuống tới xe mới gọi điện dặn dò An Dao mấy câu. Ông An nghe thấy anh giải thích với An Dao liền mỉm cười. Anh chàng này chẳng biết nói dối là gì, mặt cứ đỏ bừng khi bị An Dao truy hỏi.
Ông An nhắc nhở: “Cháu nói với nó là ở thị trấn có chút việc, bác phải về họp hội nông dân”.
Lăng Bách hiểu ý liền nói với An Dao qua điện thoại: “Em nghe thấy chưa? Bác nói phải về đi họp, không phải là anh bảo bác đi, mà anh chỉ đưa bác về thôi”. Khó khăn lắm anh mới thuyết phục được cô, sau đó lái xe đưa ông An về nhà.
Trong xe rất yên tĩnh, Lăng Bách mở nhạc, phát bài trong album của anh. Giai điệu rất hay, từng nốt nhạc dường như ngấm vào tận đáy tim.
Ông An mệt lả nhắm mắt lại. Mấy chục năm cứ nhọc nhằn trôi qua như vậy, nhưng dù mệt mỏi thế nào đi nữa, chỉ cần nhìn thấy gương mặt của con gái là ông cảm thấy mọi thứ đều xứng đáng.
“Lăng Bách”.
“Có cháu”.
“Dao Dao sau này phải nhờ cháu chăm sóc rồi, bệnh của bác đã hơn hai mươi năm, tái phát liên tục. Bác sĩ nói thuốc thang chẳng có tác dụng gì, nói cái gì mà bệnh lao phổi bị nhờn thuốc, bác cũng không hiểu lắm. Nói chung là sau này phiền cháu chăm sóc Dao Dao giúp bác”.
“Bác đừng nói linh tinh”. Ngón tay Lăng Bách siết chặt vô lăng: “Làm sao mà bị nhờn thuốc được? Chắc chắn là do bác sĩ lơ là bệnh tình của bác, cháu có thể mời bác sĩ giỏi nhất chữa trị cho bác”.
Ông An không nói gì nữa, chàng trai này khiến ông cảm thấy ấm lòng và vững tin. Xe lặng lẽ lăn bánh trên đường, ông từ từ mở mắt nhìn ra phía ngoài cửa xe, màn đêm đã buông, dưới ánh đèn mở ảo, những tòa nhà cao tầng ✓út qua, tòa này nối tòa kia, dường như mãi mãi không có điểm cuối. Thành phố này phát triển rất nhanh. Hai mươi mấy năm trước, lần đầu tiên ông đưa mẹ An Dao tới đây, dù thành phố đã có nhiều tòa nhà cao tầng nhưng không hoa lệ như bây giờ. Mọi thứ xung quanh đều thay đổi lớn lao và nhanh chóng.
Lúc đó hai vợ chồng ông giống như già Lưu[1] bước vào Đại Quan Viên[2] mặc chiếc áo sơ mi sờn ố quê kệch, vá chằng vá ᴆụp, dưới chân là đôi giày vải nát tới mức không thể khâu được nữa, thậm chí giày của ông còn hở mũi. Trong thành phố xe đạp đi lại như mắc cửi, ông dắt tay mẹ An Dao, tìm đến một tiệm chụp ảnh, chụp tấm ảnh duy nhất trong đời bà. Lúc đó ngay cả việc chụp ảnh cũng là xa xỉ, nhưng mẹ An Dao đang mang thai nên hai người quyết định đi chụp một tấm kỷ niệm. Hai người còn nói đợi khi nào con ra đời sẽ đi chụp tiếp. Chụp ảnh xong ông nắm chặt tay mẹ An Dao đi dạo phố, mua quần áo mới cho bà.
[1] Già lưu: Nhân vật bà lão nông dân trong tiểu thuyết “Hồng lâu mộng” của Tào Tuyết Cần.
[2] Đại quan viên: Khu vườn cách biệt với thế giới bên ngoài được họ Giả xây lên để mười hai cô thanh nữ quý tộc xinh đẹp ngọc ngà của nhà họ sống trong đó.
Lấy nhau lâu như vậy nhưng bà luôn luôn tiết kiệm, chưa từng mua bộ quần áo nào. Trong lòng ông rất áy náy, nhưng bà kiên quyết không mua cho mình, cho dù có thích những bộ quần áo đó đến mấy. Qua cửa hàng đồ sơ sinh, bà liền dừng chân khi nhìn thấy một dãy áo bông.
Bà chọn mấy bộ quần áo sơ sinh bằng bông, vì mùa đông rất lạnh nên bà sợ con mình sẽ bị lạnh. Sau đó, bà chọn một đống đồ chơi và quần áo. Ông còn nhớ đây là lần đầu tiên bà tiêu nhiều tiền nhất từ lúc kết hôn tới giờ, suýt nữa là tiêu hết cả lộ phí. Khi hai người lần trong bóng tối về đến nhà, bà lại tự tay đan áo len cho con dưới ánh đèn mờ tối, từng cuộn len, từng tấm áo len ấm áp là tất cả tình yêu bà dành cho con.
Chắc hẳn tất cả những người mẹ trên trái đất này đều yêu thương con cái hết mình như vậy.
Đêm An Dao ra đời, ông nghe thấy tiếng bà hét lên trong phòng, nghe thấy tiếng bà đỡ kêu mẹ An Dao dùng sức, trong lòng vô cùng hoảng loạn. Nỗi hoảng loạn và sợ hãi ấy khiến hai chân ông run rẩy. Không biết bao lâu sau, có tiếng trẻ con khóc oa oa, rồi bà đỡ chạy ra nói: “Mất máu nhiều quá, tôi đi gọi xe đưa cô ấy tới bệnh viện”.
Ông lấy hết sức chạy vào phòng, trên chiếc giường xập xệ toàn là máu. Bà nằm đó, gương mặt tái nhợt, nghiêng nhìn đứa bé đang nằm bên gối.
Đứa bé không ngừng khóc váng lên.
Ông bất lực tới bên giường, rơi lệ nhìn bà, nhưng chẳng thể làm được gì. Ông chỉ biết nhìn bà thở càng lúc càng yếu.
Bóng đêm trĩu nặng buông xuống ngoài căn nhà, dưới ánh đèn mờ tối, gương mặt bà dần dần trắng bệch, cơ thể cũng dần lạnh đi.
Dường như bà biết mình sắp ra đi, nên dặn dò ông nhất định phải chăm sóc con gái, không thể để con của hai người bị bắt nạt, không thể để con gái chịu khổ. Tiếng nói nhọc nhằn mà đứt quãng của bà giống như lưỡi dao sắc nhọn đâm vào tim ông, ông khóc nức nở. Ông an ủi bà, nói xe sắp tới rồi, nhưng bà không đợi được nữa, đến lúc bà đỡ gọi được xe tới thì bà đã nhắm mắt, mang sự lưu luyến cuối cùng dành cho con gái lên thiên đàng.
Ông mãi mãi không bao giờ quên hình ảnh bà nhìn con gái bé bỏng trước khi lâm chung, đó là cái nhìn vấn vương vô hạn.
Trên thế gian này sao lại có thứ tình yêu khiến người ta ngay cả cái ૮ɦếƭ cũng không hề sợ hãi?
Khi bắt đầu những ngày tháng ấy, ông thực sự không biết mình đã sống như thế nào, một người đàn ông không biết phải làm gì với đứa con gái khóc quấy cả ngày. Ông không biết cho con 乃ú, không biết thay tả cho con, con bé khóc cả ngày, thậm chí còn bị sốt, khó thở. Lúc đó nó mới được một tháng, ông tuyệt vọng đưa con vào viện.
Bác sĩ nói con bị viêm phổi cấp tính, nguy cơ tử vong rất cao, ông nên chuẩn bị sẵn tâm lý.
Ông ngồi trên ghế bang ở hành lang bệnh viện, cảm thấy mọi thứ như sắp sụp đổ đến nơi. Lúc nhìn con gái bị tiêm, tiếng khóc xé ruột xé gan, ông đã quyết tâm, nếu con bé không còn thì ông cũng ૮ɦếƭ theo. Ông sẽ ôm xác con nhảy lầu, kết thúc cuộc đời bi thảm. Cũng may An Dao không sao, ngược lại sau khi trải qua cơn bạo bệnh đó, con bé hầu như không ốm đau gì nữa.

Cảnh vật bên ngoài không ngừng lướt qua khung cửa, những ngọn đèn trong thành phố sáng lấp lóa.
Ông dựa đầu vào cửa xe, nhìn thành phố này, nước mắt bỗng trào ra. Bao năm qua, những hồi ức ấy ngày đêm đeo bám, càng về già càng nhớ day dứt. Bỗng nhiên ông lên tiếng: “Lúc An Dao được mấy tháng, bác địu nó đi làm. Ông chủ lúc đó không nhận người mang con đi làm, vì thế bác chỉ có thể làm lao động chân tay như bốc dỡ hàng, chuyển hàng cho người ta. Đến lúc An Dao được một tuổi, bác gửi An Dao trong lều của chủ rồi đi đốt lò gạch. Lúc đó vì sinh tồn mà việc gì bác cũng làm, chỉ muốn nuôi nó khôn lớn, lớn lên rồi gánh nặng của bác cũng nhẹ đi. Nhưng…”. Ông hít một hơi dài, sống mũi cay cay: “Nuôi con một trăm tuổi, lo lắng chín mươi chín năm. Cho đến bây giờ bác vẫn không yên tâm về nó, thậm chí có lúc còn cảm thấy mình vô dụng, không thể giúp con khi nó đau khổ nhất. Nhiều lúc bác nghĩ, giá như nó đầu thai vào nhà giàu thì tốt biết mấy, đằng này lại đầu thai vào nhà bác, là bác nợ nó”.
Lăng Bách e dè đáp: “Sao lại thế được? An Dao luôn nói cô ấy tự hào vì có người bố như bác”.
Nước mắt ông An không ngừng rơi, ông cười khổ sở, nghẹn ngào hỏi: “Thế à?”.
Lăng Bách ra sức gật đầu: “Đương nhiên ạ, cháu đâu dám gạt bác? Từ nhỏ đến giờ cháu không bao giờ nói dối”.
Ông vừa rơi lệ vừa cười: “Đúng thế, ban nãy thấy cháu giải thích với con gái bác là bác biết ngay cháu không biết nói dối. Thực ra cứ tìm bừa một lý do đưa bác về là được, nhưng cháu lại không nói được một câu ra hồn”.
“Đúng thế ạ”. Lăng Bách cười gượng, trong lòng càng buồn hơn, một người đàn ông vừa làm việc vừa chăm con, nỗi khó khăn ấy người bình thường không thể nào tưởng tượng nổi.
Đột nhiên ông An đút tay vào túi áo, run rẩy lấy ra tấm ảnh đã hoen ố và áp lên cửa kính ô tô. Ông mỉm cười nói với người trong ảnh: “Bà ơi, đây là thế giới hiện tại. Bà thấy không, con gái chúng ta đang sống trong thế giới này đấy, con bé không phải ăn cơm độn khoai để sống qua ngày như chúng ta”.
Lăng Bách thấy mắt cay cay, nước mắt anh nhỏ xuống vô lăng.
Ông An vẫn khóc, lệ thấm ướt cả khẩu trang. Ông nâng tấm ảnh trong lòng bàn tay, dịu dàng vuốt ve, nước mắt càng lúc càng chan chứa: “Trước khi đi bà đã nói với tôi một câu, cả đời này tôi không bao giờ quên. “Bà nói, ‘Ý Phàm à, em không đau, cười một cái là qua thôi’”.
Lăng Bách mắt rưng rưng, trái tim thắt lại từng cơn. Người đàn ông trước mắt cũng chạc tuổi bố anh. Vợ chồng gặp cảnh chia lìa nhưng cả đời ông luôn giữ lời hứa duy nhất với vợ. Anh cũng hy vọng tương lai, anh và An Dao cũng có được thứ tình yêu đến ૮ɦếƭ cũng chẳng sờn như thế.
Ông An áp tấm ảnh vào иgự¢, tự nói với bàn thân như bao năm qua: “Không đau, cười lên một cái là qua thôi”. Khóe miệng ông cong lên, đôi mày ánh mắt lấp lánh nét cười: “Không mệt, gắng gượng một chút là qua thôi”.
Xe lao đi trên đường cao tốc rồi rẽ vào quốc lộ, cảnh vật hai bên đường dần dần trở nên quen thuộc. Lăng Bách dừng xe trước cửa nhà, nói: “Bác ơi đến nhà rồi”.
Ông An hơi sững lại, nhìn ra ngoài cửa sổ như trong cơn mơ, giọng nói tỏ rõ vẻ thất vọng: “Ồ, đến rồi, nhanh thế…”.
Sau hôm nay, lại một mình ông đối diện với bóng đêm và nỗi cô đơn vô tận, thậm chí ngay cả một người nói chuyện cùng cũng không có.
Lăng Bách xuống xe mở cửa, dìu ông vào nhà.
Nhà ông An cũ nên lớp sơn trắng trên tường bị bong tróc kha khá, nhìn loang lổ cũ kỹ. Ông An đi thay khẩu trang, Lăng Bách đưa mắt nhìn xung quanh. Trên tường phòng khách treo đầy giấy khen của An Dao, thậm chí bông hoa đỏ của lớp mẫu giáo[3] vẫn còn dán trên cao. Bên dưới giấy khen là một bộ sofa lớn, chắc mới mua không lâu, cạnh đó là một bàn thờ to bằng gỗ gụ, nhưng bài vị trên đó không có ảnh thờ.
[3] Ở lớp mẫu giáo của Trung Quốc có phát những bông hoa màu đỏ cho các bé, dùng để đeo trước иgự¢, hoặc dán ở nhà như phiếu bé ngoan phát cuối tuần ở Việt Nam.
Anh nhớ có lần An Dao nói, bố cô đã ném hết ảnh của mẹ đi, thực ra đó đều là nói dối. Mẹ cô chỉ có một tấm ảnh duy nhất, và tấm ảnh ấy vẫn luôn được ông cất giữ cẩn thận. Sở dĩ ông không muốn cô biết vì không muốn cô cảm thấy có lỗi. Đó là lời nói dối thiện ý.
Trên gác vang lên tiếng ho xé ruột, Lăng Bách vội chạy lên, lần theo tiếng ho tìm tới nhà vệ sinh. Cửa bị khóa bên trong, anh vội gõ cửa.
Bên trong chỉ có tiếng ho vọng ra.
Lòng nóng như lửa đốt, anh vội hỏi: “Bác ơi, thực sự không cần đi bệnh viện sao bác? Cháu có thể đưa bác đi kiểm tra”. Tiếng ho khiến lòng anh thắt lại, dường như người bên trong có thể ho tới mức vỡ huyết quản mà ૮ɦếƭ. Anh gõ cửa liên hồi, gọi lớn: “Bác mở cửa được không? Để cháu đưa bác đi bệnh viện”.
Ông An Ý Phàm không đáp.
Ho một hồi, lại vọng ra tiếng nước chảy. Ông An mở cửa bước ra, vẫn đeo khẩu trang, dáng vẻ mệt mỏi: “Không sao, quen là được”. Chỉ năm tiếng đơn giản, nhưng lại quá đỗi đau lòng. Ông An về phòng mình nằm nghiêng trên giường, giọng yếu ớt: “Cháu về đi, cảm ơn cháu hôm nay đã nói chuyện với bác nhiều như thế, cuối cùng bác muốn nhờ cháu một việc”.
“Bác nói đi, cho dù có làm được hay không cháu cũng sẽ cố hết sức”.
“Cháu nhất định sẽ làm được, đó là… cháu giúp bác giấu An Dao bệnh tình của bác, vì bệnh này đã hơn hai năm rồi, tái phát bao lần, bác không muốn nó lo lắng”.
“Nhưng cô ấy là con gái bác, lo lắng cho bác cũng là việc nên làm”.
“Khụ khụ, làm bố mẹ thì dù có bệnh cũng cố gắng giấu con cái, chưa đến lúc vạn bất đắc dĩ thì không nói ra. Bác tin bố mẹ cháu cũng thế thôi”. Ông An Ý Phàm thở dài, hạ giọng nói: “Bố mẹ trên thế giới này có ai là không muốn tốt cho con cái đâu?”.
“Vâng, cháu hứa với bác”.
Lăng Bách nửa quỳ nửa ngồi bên đầu giường, nắm chặt tay ông An Ý Phàm.
Lúc này ông An Ý Phàm đang mặc một chiếc áo sơ mi cũ sờn, người gầy trơ xương. Lăng Bách chau mày, cố gắng kiềm chế không khóc, bình tĩnh nói với ông: “Cháu sẽ giữ bí mật này với cô ấy, nhưng bác hãy để cháu đưa bác tới bệnh viện trị bệnh, được không ạ?”.
Ông gật đầu thỏa hiệp.
Lăng Bách gượng cười nhưng khóe mắt rơm rớm nước mắt: “Cũng mong bác hôm nay cho phép cháu ở đây với bác”.
Ánh mắt ông tối sầm lại, lo lắng hỏi: “An Dao thì sao?”.
Lăng Bách lắc đầu: “Không sao đâu ạ, cô ấy sẽ hiểu thôi. Bao năm qua có một mình, cô ấy vẫn gắng gượng được, bây giờ cho dù có chuyện gì cô ấy cũng không dễ dàng bị đánh gục, bác hãy tin cô ấy”.
Lăng Bách nắm chặt bàn tay run rẩy của ông. Ông An buồn bã cười: “Đúng thế, từ nhỏ đến giờ nó luôn ngủ một mình, chưa bao giờ sợ hãi, một thân một mình vẫn tự lo liệu được. Sau này nó cũng không dễ dàng gục ngã. Những người hãm hại nó sớm muộn cũng bị ông trời trừng phạt, phải trả giá”.
“Vâng, hôm nay cháu sẽ ngủ ở phòng An Dao, nếu có chuyện gì bác cứ gọi cháu”.
“Ừ”.
Lăng Bách đi sang phòng bên cạnh, lấy điện thoại bấm một dãy số quen thuộc. Điện thoại đổ chuông một tiếng là có người nghe ngay, An Dao lo lắng hỏi: “Bố em sao rồi? Tại sao lại phải về nhà trước?”.
Anh cố gắng bình tĩnh đáp: “Bác rất ổn, không sao đâu. À, An Dao này, hôm nay anh ở đây với bác nên không về đâu”.
An Dao nghe xong mới an tâm, vui vẻ hỏi: “Lăng Bách, anh muốn lấy lòng bố vợ hả?”.
Anh cố ý cười: “Sao, không được à?”.
“Được chứ, anh cứ thử xem sao”.
“Thực ra anh không cần lấy lòng bố vợ đâu, bố em bây giờ đã coi anh là con rể rồi”. Anh cười gượng, phòng bên đột nhiên vang lên tiếng ho dữ dội. Anh lập tức dùng tay bịt chặt điện thoại, sợ An Dao nghe thấy.
“Lăng Bách, anh đừng đắc ý, em còn chưa đồng ý mà”.
“Ừ…”. Lăng Bách sợ nói tiếp sẽ bị lộ nên vội nói: “Vậy anh cúp máy đây, anh buồn ngủ rồi”.
“Bye bye”.
“An Dao.” Anh chợt gọi tên cô, buột miệng nói: “Cho dù ngày mai mọi người trên thế giới nhìn em thế nào, cho dù có bao nhiêu người công kích em, anh chỉ muốn nói với em là, không đau, cười một cái là qua thôi”.
An Dao sững người, mỉm cười đáp lại anh: “Vâng, chịu đựng một chút là qua thôi”.
Anh bước ra ban công, màn đêm đã phủ kín cảnh vật, chỉ còn ánh sao le lói. Anh nhìn về phía nhà cũ của mình. Một căn biệt thự nhỏ ba tầng, bên trong tối om, im lìm. Người trong thị trấn hầu hết đã tắt đèn đi ngủ, ngoài đường lớn cũng không một bóng người.
Bốn bề tĩnh lặng, thỉnh thoảng vang lên tiếng côn trùng kêu rả rích.
Phòng bỗng nhiên “choang” một tiếng, anh vội chạy sang xem. Dưới ánh điện lờ mờ, ông An Ý Phàm đang nằm thở dốc trên giường, cạnh chiếc tủ gần đầu giường, những mảnh sứ vỡ la liệt dưới đất. Là cốc uống nước bị vỡ.
Lăng Bách vội lấy cốc khác rót nước cho ông uống. Ông uống xong, ngửa đầu lên, hít thở khó khăn, cơn đau lại dội lên trong Ⱡồ₦g иgự¢, ông vuốt иgự¢ bằng bàn tay khẳng khiu. Lăng Bách vội vã giúp ông, dưới bàn tay anh, cơ thể gầy gò của ông run lên từng nhịp.
Lăng Bách xót xa hỏi: “Có phải đau иgự¢ không ạ?”.
Ông An Ý Phàm khẽ gật đầu: “Thế này từ lâu rồi. Đúng rồi, cháu đeo khẩu trang vào đi, bệnh này dễ lây lắm, lần nào An Dao về nhà bác cũng muốn đuổi nó đi”. Ông cười yếu ớt: “Nếu không nó sẽ bị lây”.
Lăng Bách ngoan ngoãn đeo khẩu trang vào, cổ họng đắng ngắt, không dám nói gì nữa.
Ông An liếc nhìn bầu trời đêm tối đen như lòng biển sâu,giọng đầy thương cảm: “Thực ra bác cũng hi vọng nó ở với bác thêm một ngày, nhưng con gái lớn rồi, nhiều việc không theo ý mình. Nó cũng có sự nghiệp của mình, sau này còn có gia đình, con cái riêng. Bác không muốn gây phiền phức cho nó, không muốn nó bị phân tâm vì phải chăm sóc bác”.
Người già nào trên đời cũng như vậy, cho dù một mình cô độc trong căn nhà trống trải, cho dù bệnh tật không người chăm sóc, họ cũng không oán giận con cái. Những gì họ làm đều vì muốn tốt cho con cái.
Lăng Bách buồn bã gật đầu.
Ông An Ý Phàm bỗng bật cười: “Cháu có cảm thấy bác nói nhiều không?”.
Lăng Bách vội lắc đầu: “Không đâu ạ, chỉ là bác cô đơn quá lâu mà thôi. Cháu không sao đâu, bác muốn nói gì cứ nói đi ạ”.
Ông mệt mỏi nheo mắt lại nhưng vẫn gắng gượng nói tiếp: “Lúc nhỏ An Dao rất xinh xắn, giống y hệt mẹ nó, đôi mắt to, sống mũi cao. Mọi người đều bảo bác sinh được một cô con gái ngoan, sau này có thể hưởng phúc…”. Ông từ từ nhắm mắt lại, giọng càng lúc càng yếu, cuối cùng nhỏ dần, rồi ngủ thi*p đi.
Lăng Bách đắp chăn cho ông, đóng cửa rồi nhẹ nhàng đi sang phòng bên cạnh gọi điện thoại cho bố mình. Làm ngôi sao lâu như thế nhưng đây là lần đầu tiên anh gọi điện thoại cho bố cho bố. Đầu máy bên kia bố anh trả lời với vẻ ngái ngủ.
“Tìm ai?”.
“Là con”. Anh khó khăn mở lời.
Bố anh nghe thấy giọng anh, ngập ngừng giây lát, hỏi: “Có việc gì?”.
Anh trầm ngâm nhìn trời đêm, bố anh càng lúc càng mất kiên nhẫn: “Rốt cuộc có chuyện gì?”.
“Con xin lỗi”.
“…”.
“Con chỉ muốn nói với bố một câu xin lỗi, hy vọng bố chấp nhận”.
“Con kiên trì làm theo lựa chọn của mình, còn muốn bố chấp nhận cái gì?”. Giọng ông hơi khan, ngập ngừng một lúc ông hỏi ngược lại anh: “Lăng Bách, con có bao giờ nghĩ cho bố? Con tuyên bố với cả thiên hạ con yêu đứa con gái như vậy, con có bao giờ nghĩ tới chuyện trước mặt bạn bè thân thiết, bố phải làm thế nào không? Con nhảy lầu vì cô ta, viết bài hát tặng cô ta, làm ngôi sao vì cô ta, mọi người xung quanh nói với bố những điều này, bố chỉ mong đó là một cơn ác mộng. Bố thực sự không thể chấp nhận đứa con ngoan ngoãn của mình biến thành một người như vậy”.
“Cô ấy vô tội bố ạ”.
“Nếu nói clip đen là giả thì bố có thể tạm chấp nhận, nhưng bây giờ Đường Khải lại tung một loạt ảnh riêng tư của cô ta lên. Lăng Bách, lẽ nào con không đọc được tin tức? Con không biết bây giờ người ta nói gì sao? Con chỉ cần lên mạng, nào là đồ đàn bà tiện nhân, nào là kẻ nói dối, muốn có lời khó nghe thế nào thì có lời khó nghe thế ấy. Bố nói cho con biết, nếu con muốn bố chấp nhận đứa con dâu như thế, thì bố thà không có đứa con trai như con”.
Bố anh nói xong một tràng liền cúp máy, anh nắm chặt điện thoại, trong lòng đau như dao cắt. Cơn bão táp ngày mai sẽ như thế nào? Chắc còn dữ dội hơn vụ clip đen, hẳn các báo và đài truyền hình đều sẽ đưa tin. Anh nhắn tin cho cô: “An Dao, anh rất nhớ em”.
Anh giữ chặt tình yêu với An Dao, chỉ mong cô có thể gắng gượng được.
Kim đồng hồ chỉ mười hai giờ đêm, An Dao đọc tin nhắn của Lăng Bách, rất ngắn gọn nhưng khiến cô xúc động. Tin tức giải trí vẫn đang phát lại trên ti vi, cô lặng yên xem, cô biết hôm nay Đường Khải đã công bố ảnh riêng tư của cô.
Lần này người ta bình luận về cô còn cay độc hơn đợt clip đen.
Hôm nay bố đến thăm cô, cô vốn đã cảm thấy không bình thường, bởi vì nhiều năm qua bố không chịu đi ra khỏi thị trấn, chỉ ngày ngày quanh quẩn ở trong nhà.
Điện thoại tiếp tục đổ chuông, dãy số trên màn hình giống như gai đâm vào mắt cô. Cô đã từng xóa dãy số này rồi lại lưu vào, cứ xóa đi rồi lưu lại như thế chỉ vì không nỡ. Cuối cùng, giây phút cô quyết định xóa số điện thoại cũng là lúc cô cảm thấy trái tim mình đã ૮ɦếƭ.
Suốt một tiếng đồng hồ số điện thoại của Donna trên màn hình cứ ngừng rồi lại hiện. Cô không tắt máy, muốn xem xem Donna kiên trì gọi đến bao giờ.
Lại hơn hai mươi phút nữa trôi qua, điện thoại cuối cùng không đổ chuông nữa, nhưng chuông cửa lại vang lên. Cô chạy ra mở, bên ngoài là Donna.
Donna thiếu ngủ nên hai mắt thâm quầng. Trái tim An Dao khẽ run rẩy nhưng vẫn lạnh lùng hỏi hỏi: “Chị đến làm gì? Đến xem tôi đã tự sát chưa à? Xin lỗi, cho dù người khác ૮ɦếƭ hết rồi thì tôi cũng phải nghĩ cách để tiếp tục sống”.
Donna im lặng nhìn cô, không nói gì.
An Dao bấu mạnh vào khung cửa, những ngón tay vì bấu chặt vào cửa sắt lạnh nên móng tay bị gẫy hết. Ai cũng nói mười đầu ngón tay liền với tim, nhưng cô không hề cảm thấy đau.
Donna im lặng một hồi rồi hạ giọng nói: “Xin lỗi”.
Lại là hai tiếng đó, cô thực sự rất ghét hai tiếng đó.
Cô định đóng cửa nhưng Donna tiến lên mấy bước giữ chặt cánh cửa lại, khóe miệng run run: “An Dao”.
Cô gườm gườm nhìn Donna, sẵng giọng quát: “Làm gì thế? Rốt cuộc chị muốn làm gì? Chị ép tôi đến thế này rồi vẫn chưa đủ sao? Có phải chị muốn tôi ૮ɦếƭ thì mới dừng tay?”.
“Không phải tôi để lộ ảnh ra ngoài, những tấm ảnh đó đều là Trần Tuyết San đưa cho Đường Khải, không liên quan đến tôi”.
“Trần Tuyết San?”. An Dao cười nhạt: “Donna, tôi xin chị nên tìm một cái cớ hay hơn, cái cớ này tồi quá. Chị dựa vào cái gì mà cứ xảy ra chuyện là đổ cho người khác? Chị dựa vào cái gì mà nói Trần Tuyết San đưa ảnh cho Đường Khải? Cô ấy có lý do gì mà đưa cho Đường Khải ảnh riêng tư của tôi?”.
Donna không trả lời được, chị không biết làm cách nào để giải thích rõ ràng với An Dao.
An Dao chau mày, ánh mắt lạnh lẽo, dùng những từ ngữ rất nặng nề: “Không trả lời được hả? Hay là không biết phải bịa thế nào? Donna, có cần tôi cho chị một lý do không? Chị và Đường Khải là tình nhân, phải không? Là trâu già gặm cỏ non, học đòi quản lý khác chơi đùa với ngôi sao nam? Chị bẩn thỉu tới mức khiến tôi buồn nôn”.
Nghe những lời độc địa này, Donna không hề tức giận mà bình tĩnh đón nhận tất cả. Bởi vì chị thực sự đã sai, cho dù An Dao mắng thế nào cũng được, Donna chỉ muốn gắng sức bù đắp cho cô.
Người trước mặt không có phản ứng gì, An Dao tưởng rằng chí ít Donna cũng phải bừng bừng lửa giận mà nói với cô mình và Đường Khải chẳng có quan hệ gì. Thực tế chứng minh cô một lần nữa lại đánh giá cao Donna.
An Dao thất vọng tới cực điểm: “Ngay cả giải thích cũng không dám sao?”.
Donna xót xa lắc đầu: “Quả thực tôi rất bẩn thỉu. Có điều An Dao à, cho dù cô có tin hay không, nhưng quan hệ giữa tôi và Đường Khải không như cô nghĩ đâu”.
“Vậy là quan hệ gì?”.
“An Dao, việc đã đến nước này thì cho dù tôi có nói gì cũng không thể bù đắp được những tổn thương tôi đã gây ra cho cô. Sự việc phát triển ngoài tầm kiểm soát của tôi. Tôi tưởng cùng lắm cô chỉ chịu đau khổ một thời gian ngắn thôi, nhưng không ngờ Đường Khải hết lần này hết lần khác tổn thương cô. Nhưng xin co hãy tin tôi, cơn bão clip đen sẽ mau chóng qua đi thôi, tôi nhất định sẽ nghĩ cách kết thúc mọi chuyện”.
Kết thúc mọi chuyện? Nói sao mà dễ thế.
Clip là giả, cô luôn tưởng rằng thứ gì giả dối thì sẽ có lỗ hổng. Nhưng thông báo giải thường đã đăng mà không có bất cứ ai liên hệ với cô, chẳng có ai có thể tìm được chân tướng. Bây giờ ngày ngày báo chí đăng tin tức bôi đen cô, tất cả mọi người đều đàm tiếu về cô. Thậm chí cô không biết ngày mai mình còn sức mà chống đỡ không?
Có thể kết cục của cô là học theo Nguyễn Linh Ngọc[4], người người đàm tiếu, nhảy lầu là xong. Nhưng cho dù cô đã ૮ɦếƭ, thì cả đời này cũng không rửa sạch được vết nhơ, huống hồ tự sát chỉ khiến người thân đau buồn, kẻ thù sung sướng. Cho dù cô bị tất cả mọi người đạp xuống dưới chân, cô cũng phải tìm ra chân tướng sự việc, trả lại sự trong sạch cho bản thân.
[4] Nguyễn Linh Ngọc tên thật là Nguyễn Phượng Căn (1910 – 1935), minh tinh của điện ảnh Trung Quốc thời kỳ đầu. Vì những phiền muộn trong đời sống cá nhân, lại thêm 乃úa rìu dư luận nên năm hai mươi lăm tuổi, cô tự sát kết thúc cuộc đời của một huyền thoại điện ảnh.
Ánh mắt Donna rất phức tạp, chị nhìn cô hồi lâu, rồi buông tay khỏi cửa, quay người bước đi.
An Dao nhìn theo bóng hình ấy, trái tim nghẹn lại như bị nghẹt thở. Rõ ràng là Donna hãm hại cô, là Donna đẩy cô tới bước này. Cô nên hận, nên oán trách, nhưng tại sao trong lòng chỉ hiện hữu nỗi buồn.
Cô vừa đóng cửa, chuông cửa lại vang lên, cô tưởng Donna quay lại giải thích rõ đầu đuôi câu chuyện cho cô, thẳng thắn với cô. Nhưng khi cô mở cửa lại thấy gương mặt của Lăng Bách.
Cô thất vọng nhìn ra ngoài hành lang, ngoài Lăng Bách thì chẳng thấy bóng dáng ái nữa.
Lăng Bách sờ lên gáy, buồn bã nhìn theo ánh mắt cô về phiá hành lang: “Sao nhìn thấy anh em lại không vui lắm?”.
Cô cười gượng gạo: “Sao anh lại về? Không phải anh nói hôm nay ở lại với bố em sao?”.
Lăng Bách nói: “Anh không yên tâm về em”. Suy đi nghĩ lại, anh quyết định đi về trong đêm. Anh lo cô không cách nào chống đỡ được, còn sợ cô nghĩ ngợi lung tung nữa.
Anh thẳng thắn nói với cô: “Anh đợi bố em ngủ say rồi mới về”.
Cô đứng ở cửa, nhìn anh rồi mỉm cười: “Em có trách anh đâu, anh vội giải thích làm gì”. Đèn âm thanh ở cửa bật sáng, ánh sáng dịu dàng chiếu rọi vào mắt anh, nụ cười của anh rạng rỡ, gương mặt toát lên vẻ quyến rũ ૮ɦếƭ người: “Anh xin lỗi mà”.
Cô nói: “Ưu điểm lớn nhất của anh đó là dũng cảm nhận lỗi, không đúng, phải là vội vàng nhận lỗi mới đúng”.
Anh mím môi, bỗng dưng kéo tay cô chạy ra ngoài. An Dao chạy theo anh, hỏi: Anh muốn đưa em đi đâu?”. Thực ra không cần hỏi, lần nào anh cũng khiến cô vui, cũng mang cho cô niềm vui bất ngờ. Anh không lái xe, mà bắt taxi ngay lối ra của vườn hoa dưới lầu.
Trên xe, An Dao cúi đầu, tỏ rõ sự bất an.
Lăng Bách ghé sát tai cô, nói: “Dưới đất có vàng à?”.
Cô ngẩng lên nhìn vào mắt anh, chau mày lại.
Giọng anh trầm thấp đầy mờ ám: “Cùng anh ra ngoài em rất sợ sao? Tại sao lại sợ? Chúng ta là người yêu của nhau đường hoàng. Anh không cho phép em cúi đầu, phải ngẩng đầu ưỡn иgự¢ làm người”.
An Dao từ từ ngẩng đầu lên, ngồi thẳng người.
Hơi thở ấm nóng của Lăng Bách phả vào tóc mai cô: “Như thế mới đúng chứ”.
Xe đi một lúc rồi dừng lại trước chợ đêm. Anh dìu cô xuống xe, con phố về đêm rực rỡ ánh đèn, sáng bừng mà ấm áp. Trên vỉa hè, các quầy hàng san sát, vô cùng náo nhiệt. Anh cầm tay cô đi từ đầu phố và bắt đầu ăn vặt, đồ nướng, mì chua cay, canh cay nóng… An Dao chưa bao giờ nghĩ mình lại có thể ăn nhiều đến vậy, ăn từ đầu phố tới cuối phố, mà trên con đường này không ai nhận ra họ.
An Dao cảm thấy không thể tin được: “Lăng Bách, tại sao mọi người không nhận ra chúng ta?”.
Lăng Bách quay đầu nhìn các sạp hàng hai bên phố, nói đùa: “Người ta còn bận làm ăn nuôi gia đình, em tưởng ai cũng rỗi rãi như đám paparazzi sao. Không phải ai trên thế giới này cũng thích quan tâm tới thị phi của ngôi sao đâu”.
Thực ra anh đang vòng vo để an ủi cô. Cô đâu phải con ngốc, làm gì có chuyện không hiểu chứ?
Cuối phố không ồn ào như chợ đêm, các cửa hàng nhỏ hai bên đường đều đã đóng cửa. Lăng Bách nắm chặt tay cô, hai người đi dọc con phố không người.
Bốn bề im lặng như tờ, thỉnh thoảng vang lên tiếng động của vài chiếc xe qua lại trên đường lớn gần đó. An Dao nghe thấy tiếng bước chân của hai người chậm bước, cô rất thích cảm giác được anh dắt tay đi dạo thế này.
“An Dao, em nói xem lúc chúng ta bạc đầu còn có thể đi dạo thế này không?”. Giọng Lăng Bách đột ngột vang lên phá vỡ bầu không khí im lặng.
An Dao mỉm cười: “Anh muốn nói câu ‘Việc lãng mạn nhất trên đời đó là cùng em già đi’ à?”.
Cô càng ngày càng có thể hiểu thấu tâm tư của anh rồi.
“Thực ra ban nãy anh lừa em đấy, bố em ngủ một lúc rồi tỉnh dậy, bảo anh về thăm em”.
“Vì thế anh nghe lời bố vợ, đi suốt đêm về đây?”.
“Đúng thế, lời của bố vợ sao anh lại không nghe?”. Lăng Bách cố tình nói một cách thoải mái chứ không dám cho cô biết, bố cô tỉnh dậy vì cơn ho dữ dội, rồi giục anh trở về. Bỗng nhiên anh dừng lại, nhìn lên trời cao, hôm nay sao thưa thớt, chỉ có trăng lưỡi liềm treo chênh chếch trên bầu trời. Nhưng ở chân trời phái bắc, ngôi sao Bắc Cực vẫn tỏa ra ánh sáng le lói.
“An Dao, em thấy sao Bắc Cực chưa?”.
“Rồi”. An Dao gật đầu nhìn lên trời, mỉm cười và chỉ về phía ngôi sao: “Đó là Lăng Bách, Lăng Bách là sao Bắc Cực”.
“Đúng thế, Lăng Bách chính là sao Bắc Cực, sẽ mãi mãi bảo vệ An Dao”.
Những lời nói khiến cô cảm động, cô mỉm cười ngọt ngào và dừng chân, đẩy Lăng Bách lên phía trước rồi nũng nịu ra lệnh: “Anh đi lên trước, không được quay đầu lại”.
Lăng Bách không hiểu gì nhưng vẫn làm theo lời cô. Cô chầm chậm đi về phía anh rồi ôm từ phía sau, dịu dàng gọi: “Lăng Bách”. Cả người anh khẽ run lên, không dám quay đầu lại.
Cô áp má vào lưng anh, hạnh phúc nói: “Em muốn cảm ơn ông trời đã cho em được gặp anh”.
Cảm ơn ông trời đã cho em gặp được anh.
Khóe miệng Lăng Bách cong lên, câu nói này là sự khẳng định lớn nhất đối với anh. Dù cô chưa từng nói yêu anh, nhưng mọi thứ cô làm đều thể hiện rõ tình cảm của cô.
Trên phố lặng im không một tiếng động, ngay cả những ngọn đèn neon lác đác cuối phố cũng đã tắt, chỉ còn ánh đèn đường màu vàng ấm. Anh quay lại, ánh mắt lấp lánh đầy tình cảm nhìn cô, đột ngột ôm cô vào lòng. Anh ôm rất mạnh, cánh tay giữ chặt cô, dường như muốn cô tan vào xương máu anh, hợp thành một thể.
Anh nói: “Anh đã từng nói với em rằng trên thế giới này hai người yêu nhau đã là kì tích, anh tưởng mình không bao giờ có được kì tích đó. Bây giờ anh muốn rút lại câu nói ấy. An Dao, anh cũng cảm ơn ông trời, cảm ơn ông trời đã cho anh gặp em, yêu em, cảm ơn ông trời đã cho anh có thể bảo vệ em”.
Cô gục đầu vào иgự¢ anh, trong lòng không ngừng nói với bản thân, An Dao à, cho dù ngày mai mưa gió bão táp thế nào, mình nhất định phải gắng gượng.
Bởi vì Lăng Bách luôn bên cạnh mình, bảo vệ mình, cả đời không rời
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc