Scandal Giá Trên Trời - Chương 11

Tác giả: Liên Tâm

Đáng tiếc thay, ngay cả lời nói dối người trước mắt cũng không cho cô
Donna về đến nhà cũng đã là hơn hai giờ đêm, vừa bước ra khỏi thang máy chuẩn bị lấy chìa khóa mở cửa, chị thấy thấp thoáng một bóng người trước cửa nhà. Chị đi về hướng ấy, tiếng giày cao gót gõ trên nền nhà khiến đèn điều khiển bằng âm thanh bật sáng.
Dưới ánh đèn mờ mờ, gương mặt của An Dao hiện lên rõ ràng trước mặt chị.
Donna vội vã bước tới ôm An Dao vào lòng, miệng khẽ gọi: “Dao Dao”.
Khóe mắt An Dao vẫn còn vệt nước mắt, cô nép mình vào người Donna, mơ màng gọi:
“Mẹ”. Đôi mắt mở to, mơ hồ, buồn bã nói:
“Con rất mệt”.
Trái tim Donna thắt lại, nước mắt bất ngờ lăn trào.
An Dao dựa vào người Donna, giống như tìm được hơi ấm duy nhất giữa mùa đông lạnh lẽo, rồi khẽ giọng gọi tiếp: “Mẹ ơi, con rất nhớ mẹ”. Giọng cô khan khan, từng câu từng chữ khiến nước mắt Donna càng rơi nhanh hơn.
Donna dùng hết sức để ôm cô gái trong lòng mình, áp mặt mình lên mặt cô ấy, khẽ cọ, nước mắt lưng tròng.
Hơn hai mươi năm trước chị cũng có một đứa con, nhưng khi ly hôn đứa bé phải theo chồng cũ. Khi đó con chị mới một tuổi rưỡi, chưa hiểu gì, nhưng lúc chị ra đi, nó liền áp mặt vào gương mặt chị rồi dụi rất mạnh, ôm chặt chị gào khóc, mặc kệ người bên cạnh lôi kéo thế nào cũng không buông tay.
Tiếng khóc trẻ thơ ấy như những mũi dao vô hình, đồng loạt đâm vào tim chị.
Chị tưởng rằng việc đau đớn nhất trên đời này là người tóc bạc tiễn kẻ đầu xanh, hóa ra còn có nỗi đau mang tên cốt nhục chia lìa. Nỗi đau ấy còn đau đớn hơn nỗi đau đứt ruột xé gan gấp vạn lần.
Cuối cùng chính chị là người gỡ tay đứa bé ra. Đã bao lần chị nhẹ nhàng nắm gọn đôi tay nhỏ bé ấy trong lòng bàn tay mình, hết sức bảo vệ nó, nhưng lần ấy, chị nhẫn tâm gỡ tay nó ra, đi thẳng ra xe không quay đầu lại.
Ngồi trên xe, chị không có dũng khí quay đầu lại, lúc xe đến bến trời cũng đã tối. Lúc ấy điện thoại còn chưa phổ biến, chị đi tới bốt điện thoại công cộng trước một cửa hàng nhỏ, bấm số nhà cũ.
Chồng cũ nói đứa nhỏ không khóc nữa, thậm chí còn đang chơi. Đứa bé còn nhỏ như thế dùng bất cứ thứ đồ chơi nào dỗ dành là lập tức có thể quên mẹ ngay, chồng cũ đưa điện thoại tới cho nó, chị nghe thấy chồng cũ đang bảo đứa bé gọi “mẹ”.
Một lát sau, đầu máy bên kia vang lên giọng nói non nớt nhưng rõ ràng: “Mẹ”. Chỉ một câu “Mẹ” mà khiến nước mắt chị rơi lã chã, cổ họng nghẹn lại. Giữa phố đông người, ánh đèn rực rỡ chói mắt, chị không dám khóc thành tiếng, nên đành đưa tay che mắt, để mặc cho nước mắt tuôn rơi.
Khóc sưng cả mắt, cánh tay cũng đã mỏi, nhưng chị vẫn lặng lẽ đứng cầm ống nghe, không nỡ cúp máy. Mọi khi hễ trời tối, người dỗ con đi ngủ luôn là chị. Một lúc sau, quả nhiên đầu máy bên kia vang lên tiếng khóc thất thanh của đứa bé, nó khóc gọi mẹ. Tiếng khóc ấy thảm thiết vô cùng.
Chị lên tiếng dỗ dành: “Con ngoan đừng khóc”. Nhưng chính mình cũng òa khóc theo. Chị mặc kệ người xung quanh, cứ khóc to thành tiếng, vừa khóc vừa dỗ con: “Con ngoan, đừng khóc nữa, mẹ ở đây, con nhất định không được khóc, mẹ ở đây mà”.
Nhưng không ăn thua, đứa bé càng khóc to hơn, tiếng khóc ấy như lưỡi dao xoáy sâu vào tim chị.
Đứa bé thét lên: “Mẹ ơi, mẹ ơi”.
Chồng cũ và mẹ chồng không ai dỗ được nó. Tiếng khóc của con vang bên tai chị nhưng lại xa cách trăm núi ngàn sông, chị không bao giờ có thể ôm nó vào lòng mà vuốt ve nũng nịu, mãi mãi không thể nào nghe thấy tiếng gọi “mẹ” đầy mùi sữa của con yêu nữa.
Đứa bé khóc mãi rồi cũng ngủ nhưng chị vẫn không thể kiềm chế, cứ ôm điện thoại mà khóc.
Rất nhiều người trên phố dừng lại nhìn chị tò mò. Chị mặc kệ tất cả, một người phụ nữ kiên cường không hề rơi một giọt nước mắt khi ly hôn người chồng ngoại tình bây giờ lại khóc lên khóc xuống, khóc đến tối tăm mặt mũi.
Chị biết lần này ra đi sẽ không thể nào đoàn tụ được nữa, nhưng chị không có cách nào mang đứa bé đi cả.
Sau đó chị lên tàu hỏa, đi đến một nơi rất xa.

Ký ức vụn vỡ, gương mặt An Dao nhạt nhòa trước mắt chị.
Chị cố gắng thoát khỏi đoạn hồi ức ấy, nhưng khi nhìn thấy An Dao chị lại nhớ tới đứa con của mình. Donna vội vàng lau nước mắt, giọng lạc đi: “An Dao”.
An Dao dần tỉnh, thấy Donna liền sững lại, đưa mắt nhìn xung quanh, vẫn còn ngơ ngác: “Đây là đâu?”.
Donna hít một hơi dài, nói cho cô biết: “Đây là nhà tôi, không hiểu sao cô lại ngủ gật trước cửa. Cô đến tìm tôi à? Sao không gọi điện thoại cho tôi mà lại ngủ dưới đất vậy?”.
Trái tim An Dao thắt lại, đầu ngón tay đau nhói, có thứ gì đó cứa vào tay cô. Lúc này cô mới nhớ ra, mớ ảnh vẫn trong tay cô, cô đến đây để hỏi Donna chân tướng sự việc.
Donna lấy chìa khóa mở cửa.
An Dao đứng dậy bước vào trong nhà, nội thất vẫn không có gì thay đổi, mọi thứ vẫn như trước đây, tấm ảnh nghệ thuật lớn vẫn treo trên cao ở trung tâm phòng khách. Trong tấm ảnh Donna mặc bộ lễ phục đỏ đang ôm cô vào lòng, nụ cười trên gương mặt hai người rạng rỡ như hoa.
Thân thiết như hai mẹ con.
Vì thế khi đó mới chọn bộ lễ phục giống nhau, mới chụp bức ảnh này.
Một lần nữa tim cô lại nhói đau như bị kim châm, đau không nói nên lời, bước chân vẫn đi về phía căn phòng trước đây cô đã từng ở. Căn hộ có một phòng khách và ba phòng ngủ, Donna đã từng dọn căn phòng ở giữa để giành riêng cho cô. Cô đẩy cửa bước vào, mọi thứ trong phòng vẫn như xưa, sạch sẽ không hề có một hạt bụi.
Cô ngồi lên giường, mệt mỏi nhìn Donna đứng ở cửa.
Donna bắt gặp ánh mắt cô, chị chậm rãi bước vào phòng, kéo chiếc ghế trước bàn trang điểm, ngồi trước mặt An Dao, gọi: “An Dao”.
Mí mắt An Dao giật liên tục, cổ họng nghẹn đắng.
Donna dịu dàng hỏi: “Cô tới tìm tôi có việc gì sao? Sao lại đến lúc khuya thế này?”
“Tôi…”.
Bây giờ cô không biết phải bắt đầu từ đâu.
Donna nói: “Hôm đó cô nói không muốn gặp tôi, tôi rất buồn. An Dao, giữa chúng ta không nên có kết cục như thế này. Chuyện của Đường Khải tôi cũng đã cố gắng, thậm chí tôi còn đi tìm cậu ta, muốn cậu ta từ bỏ việc hãm hại cô và Lăng Bách. Cậu ta cũng sẽ đồng ý sẽ không làm bậy nữa”. Donna ngập ngừng, đôi mắt nhìn xuống, không dám nhìn cô: “An Dao, chúng ta quay về ngày xưa được không? Mặc dù tôi và Đường Khải đang hợp tác, nhưng chỉ là quan hệ công việc mà thôi”.
Chỉ có như thế sao? Tại sao lại nói giảm nói tránh thế? Tại sao những lời nói ra đều giả dối thế?
An Dao cười nhạt, xa cách nói: “Cảm ơn”.
Donna ngẩng đầu lên nhìn cô, mệt mỏi hỏi: “An Dao, tại sao lại xa cách với tôi như thế? Chỉ vì khi đó tôi không giúp cô, không tin cô sao? Tôi thực sự có nỗi khổ của mình”.
“Vậy chị nói cho tôi biết, chị có lừa dối tôi không?”. An Dao buột miệng, tâm trạng cực kỳ kích động: “Tôi muốn chị nói cho tôi biết, mấy năm qua rốt cuộc chị có lừa tôi không?”.
Cho dù là nói dối cũng được, cô rất muốn nghe Donna nói một câu “Không”. Cho dù là nói dối cũng được, cô sẽ tin.
Đáng tiếc thay, ngay cả lời nói dối người trước mắt cũng không cho cô.
Donna nhìn cô, ánh mắt phức tạp, chỉ lặp lại: “Tôi có nỗi khổ của mình”.
An Dao nhếch mép cười mỉa, mắt loang loáng nước: “Vậy… chị thừa nhận đã từng lừa tôi? Chị lừa tôi cái gì? Rốt cuộc chị đã lừa tôi việc gì?”.Cô thực sự rất muốn làm rõ, rốt cuộc là nỗi khổ lớn đến đâu mà khiến Donna nhẫn tâm hủy hoại cô? Rốt cuộc Donna và Đường Khải có quan hệ gì?
Giây phút này, chỉ cần Donna thẳng thắn nói hết mọi chuyện, cho dù trước đây chị đã làm gì với cô, cô đều tha thứ.
“An Dao, tôi vẫn là Donna ngày trước, tôi không thay đổi”.
“Chị nói dối”. Cô gào lên, nước mắt tuôn như mưa: “Donna trước đây đối xử rất tốt với tôi, cho dù tôi xảy ra chuyện gì cũng bảo vệ tôi. Công ty lừa tôi lên giường với mấy nhà đầu tư, là Donna bất chấp tất cả để tới khách sạn cứu tôi”. Cô nhìn người phụ nữ trước mắt, nước mắt trào ra: “Donna sẽ nấu cơm cho tôi ăn, sẽ nói “An Dao đừng sợ, cho dù xảy ra chuyện gì thì Donna sẽ gánh đỡ cho em”. Chị ấy còn nói, ‘An Dao, nếu em không có mẹ, thì từ nay về sau chị sẽ là mẹ em’. Chị ấy luôn yêu thương tôi như con gái, những chuyện vặt thường ngày đều làm thay tôi, thậm chí ngay cả quần áo cũng là chị ấy tự tay mua cho tôi”.
Nước mắt Donna bỗng trào ra, bất lực kêu lên: “An Dao”.
Gương mặt An Dao đầm đìa nước mắt, cô gào lên nức nở: “Chị không phải Donna, chị không phải. Khi tôi khổ sở nhất, khi cả thế giới đả kích tôi, chị là người đầu tiên từ bỏ tôi, ép tôi đóng phim cấp ba, thậm chí còn liên thủ với Đường Khải. Donna tuyệt đối không bao giờ làm thế với tôi, chị ấy chính là mẹ. Trên đời này chẳng có người mẹ nào hại con mình, tất cả những người mẹ trên thế giới này đều bảo vệ con mình. Vì thế chị không phải Donna… chị chỉ là người đáng sợ nhất, chẳng có quan hệ gì với tôi cả’.
“An Dao…”
“Donna sẽ không hại tôi… chị ấy sẽ không hại tôi đến mức này như chị…”.
“Xin lỗi”.
“Điều tôi muốn nghe không phải hai tiếng ấy”. Nước mắt An Dao ào ào như lũ cuốn, cô khóc to hơn: “Tôi vốn không định gặp chị, vốn nghĩ như thế là xong, ai sống cuộc sống của người nấy. Nhưng Đường Khải lại lấy ảnh riêng tư của tôi để uy Hi*p, Donna”. Cô giơ tay ném những tấm ảnh lên người Donna rồi gào lên: “Những tấm ảnh này là sao? Ngoài chị và trợ lý của tôi, người khác vốn không thể nào có được ảnh riêng tay này…tại sao lại hại tôi, tại sao hết lần này đến lần khác lừa tôi? Rốt cuộc chị đã làm gì với tôi? Ban đầu khi chị ép tôi đóng phim cấp ba, chị bỏ rơi tôi, tôi đều có thể tha thứ cho chị. Tôi muốn biết rốt cuộc chị có hãm hại tôi không? Khi xưa ký hợp đồng với tôi phải chăng chỉ là một âm mưu?”
Donna cúi đầu nhìn những tấm ảnh, mím chặt môi, nước mắt rơi lã chã, không nói lời nào.
An Dao thất vọng tới cực điểm, quả nhiên Donna và Đường Khải cùng nhau hãm hại cô.
Vì thế khi cô muốn bào cảnh sát Donna mới ngăn cản, còn lôi cô tới buổi họp báo của Đường Khải.
Mọi thứ đều là âm mưu.
Từ việc ký hợp đồng với cô, cho tới clip đen, đều là âm mưu.
Donna đối tốt với cô như thế chỉ vì cô là một quân cờ.
An Dao nhìn người phụ nữ trước măt, cõi lòng lạnh lẽo như băng giá, cô vùng dậy chạy ra ngoài. Donna thẫn thờ ngồi xuống ghế, ngay cả sức lực đuổi theo An Dao cũng không có. Donna đưa tay lau nhưng nước mắt lại càng rơi nhiều hơn, thấm đẫm gò má. Chị không kiềm chế nổi nữa, cứ thế gào khóc thất thanh. Từ một ý nghĩ sai lầm đã đi sai một bước, nhưng chị chưa từng nghĩ rằng, một kiếp sa chân muôn kiếp hận, sai lầm nối tiếp sai lầm. Đến cuối cùng sai không cách nào cứu vãn, mới gây ra cục diện ngày hôm nay.
Điện thoại trong phòng khách chợt đổ chuông, chị tưởng An Dao gọi liền lao vội ra, run rẩy cầm điện thoại lên nghe. Đầu máy bên kia vang lên giọng nói quen thuộc của Đường Khải: “Bây giờ tôi vẫn ở bệnh viện, khi nào bà lại tới thăm tôi?”.
Nước mắt chị vỡ òa: “Có thể An Dao đã biết gì đó… hình như cô ấy đang nghi ngờ tôi hãm hại, lừa cô ấy”. Chị nghiến răng: “Đường Khải, mấy tấm ảnh đó là thế nào? Tại sao cậu lại có những tấm ảnh riêng tư của An Dao? Tại sao lại dùng những tấm ảnh đó để uy Hi*p cô ấy? Rốt cuộc cậu đã làm gì?”.
Đường Khải cười nhạt: “Bà đang khóc à? Đường Na máu lạnh lại khóc vì những câu nói của An Dao, đúng không?”. Giọng Đường Khải uể oải: “Bà vốn hãm hại, lừa gạt cô ta, đây đều là sự thật, có gì mà phải khóc? Donna, mặc dù những tấm ảnh riêng tư này không phải bà đưa cho tôi, nhưng đẩy An Dao đến bước này bà cũng khó tránh khỏi liên quan. Nếu An Dao khiến bà đau lòng như thế, vậy tiếp theo thì sao? Bà định nói chân tướng sự thật cho cô ta? Nói cho cô ta biết là đích thân bà đẩy cô ta xuống vực sâu vạn trượng?”.
“Đường Khải”. Chị gào lên mất kiểm soát, miệng vẫn còn run rẩy.
“Tôi đây”. Thái độ của Đường Khải rất xấu xa: “Hóa ra bà còn nhớ tôi tên là Đường Khải? Tôi tưởng hơn hai mươi năm qua bà đã quên có một người tên Đường Khải. Ngay cả người ngoài như Toni, Trần Tuyết San đều giúp tôi, nhưng chỉ có bà, tôi bảo bà công bố với báo chí chuyện An Dao trước đây hầu rượu, lên giường với nhà đầu tư, tại sao bà không làm? Trong lòng bà chỉ có An Dao đúng không? Tôi cho bà biết, bà càng bảo vệ cô ta, tôi càng trừng trị cô ta. Nhân tiện cũng cảnh cáo bà, những tấm ảnh trong tay tôi bây giờ chỉ cần công bố với báo chí thì cả thế giới này sẽ viết gì về An Dao của bà? Một con tiện nhân, ngủ với người ta rồi còn dám nói dối không biết ngượng! Tôi có thể Ϧóþ ૮ɦếƭ An Dao bất cứ lúc nào, bà đừng chọc giận tôi!”.
Donna nghiến răng mỉm cười, nước mắt lã chã: “Vậy cậu thử xem, cùng lắm là đường ai nấy đi, tôi sẽ chứng minh cho cả thế giới biết clip đen đó là cắt ghép. Cậu cũng đừng quên, trong tay tôi có chứng cứ… đến lúc sự thật rõ ràng, tôi sẽ vào tù bù đắp cho cậu, sẽ trả món nợ hai mươi mấy năm qua trong tù”. Chị đau đớn nức nở: “Lời nói dối thì mãi mãi cũng vẫn chỉ là lời nói dối, sẽ có một ngày bị bóc trần. Tôi đang đợi ngày vào tù trả món nợ nghiệt ngã này cho cậu”.
Đường Khải cười tàn nhẫn hơn: “Vậy sao? Vậy ngày mai tôi sẽ công bố, để xem bà có dám hay không! Bà yên tâm, nếu thực sự bà đầu thú rồi ngồi tù, tôi nhất định sẽ vào thăm bà, tuyệt đối không bỏ mặc bà đâu”.
Chị cúp máy, cay đắng nhìn ra bóng đêm bên ngoài, nước mắt rơi không ngừng. Mọi thứ đều là báo ứng, đến bước này đều là do chị tự chuốc lấy.
Nhưng, nếu không phải chị đưa cho Đường Khải những tấm ảnh này, vậy chỉ còn một người.
Trần Tuyết san, trợ lý cũ của An Dao, chị họ của Trần Mộng Kỳ.
Chị đã từng cảnh cáo Trần Tuyết San, cô ta cũng đã đồng ý, bây giờ lại dám nuốt lời? Chị bấm số gọi Trần Tuyết San, quát: “Những tấm ảnh đó có phải cô đưa cho Đường Khải không?”.
Trần Tuyết San giả vờ ngây ngô: “Ảnh nào””.
Donna nói: “Cô đừng giả ngu với tôi. Bây giờ Đường Khải đang dùng ảnh riêng tư của An Dao để uy Hi*p cô ấy, trong đó có một số tấm là ảnh vừa tắm xong, thậm chí còn có ảnh lúc ngủ say. Ảnh cá nhân của An Dao ở hết chỗ tôi, xem ra mấy năm qua cô thu thập không ít nhỉ. Tôi hỏi cô, có phải cô đưa ảnh của An Dao cho Đường Khải không? Tại sao cô lại làm như vậy? Tôi đã từng nói gì với cô, cô không nhớ sao?”.
“Chị nói tôi không được hãm hại An Dao, nhưng Donna à, ngay từ ban đầu tôi và quản lý của Đường Khải đã nói rõ với nhau rồi, chỉ cần họ kéo An Dao xuống, đẩy Mộng Kỳ lên thì tôi phải nghe theo bọn họ”.
“Trần Tuyết San, lẽ nào để thành danh thì không từ thủ đoạn nào sao?”.
“Donna, trước đây chị từng dạy tôi, kẻ mạnh thì được sống sót, kẻ yếu thì bị đào thải. An Dao vốn không thích hợp với giới giải trí. Hơn nữa, bây giờ tôi là trợ lý của Mộng Kỳ, việc gì tôi cũng phải nghĩ cho nó. Huống hồ Đường Khải chẳng phải cùng một phe với chị sao?”.
“Ti tiện vô liêm sỉ”.
“Donna, nếu tôi ti tiện vô liêm sỉ vậy chị thì sao? Đừng quên, chúng tôi chỉ muốn nổi tiếng, nhưng Đường Khải nói, clip đen của An Dao là chị đích thân làm ra, là chính tay chị hủy hoại cô ấy. Nếu chúng tôi ti tiện vô liêm sỉ, vậy chị là cái gì? Việc này nếu tiết lộ ra thì chẳng có lợi cho ai cả. Hy vọng sau này chúng ta có thể sống hòa bình với nhau”.
Trần Tuyết san nói xong liền cúp máy. Donna ném ống nghe xuống. Ống nghe kéo theo sợi dây nối dài rơi “rầm” một cái, tiếng động đó vang lên trong đêm thật chói tai. Mắt ngấn lệ, chị lao ngay ra ngoài ban công, bên ngoài tối đen như mực, nhìn xuống dưới chỉ thấy một màu đen vô tận.
Chị ngồi vật ra trên ban công, hai tay vịn chặt vào lan can sắt lạnh lẽo, nước mắt nhạt nhòa nhìn xuống dưới lầu, khe khẽ lẩm bẩm: “Xin lỗi”.
Vì tưởng rằng Đường Khải chỉ muốn thành danh nên chị mới nghĩ ra cách này. Sau đó chị day dứt khôn nguôi, không ngừng tìm cách bù đắp cho An Dao, nhưng không ngờ chị lại dùng lưỡi dao sắc là những lời dối trá, là sự phản bội để đâm An Dao một nhát. Cho dù trên đời này có y thuật cao minh chữa trị đi nữa thì vẫn không chữa được nỗi đau đâm nát tâm can ấy.
Sai thì đã sai rồi, không cách nào xóa được vết sẹo để lại.
An Dao chạy khỏi khu nhà. Khu nhà này ở nơi vắng vẻ nằm trong một sơn trang của thành phố, vì thế không nhìn thấy bóng xe nào trên đường. Cô đứng bên rìa, bất lực nhìn con đường dài lạnh lẽo.
Bỗng dưng một chiếc xe từ xa lao tới, phanh gấp trước mặt cô. An Dao nhìn thấy Lý Thừa Trạch ngồi bên ghế lái, do dự một lúc cô liền lên xe.
Mùi khói thuốc còn sót lại trong xe ùa tới, phả vào mặt cô.
Suốt dọc đường cả hai đều nín lặng.
An Dao nhìn ra ngoài cửa xe, con phố phồn hoa ngày xưa giờ lạnh lẽo như đã ૮ɦếƭ, trên phố vắng tanh chỉ còn những bảng đèn led lẻ tẻ phát ra những ánh sáng yếu ớt.
Xe lao đi như tên bắn, những tòa kiến trúc xung quanh cũng dần trở nên quen thuộc hơn.
An Dao nói: “Đây không phải đường về nhà tôi”
Lý Thừa Trạch nhìn cô, uể oải đáp: “Tôi tưởng cô phải hỏi tôi là: ‘Tại sao sếp lại thần cơ diệu toán đoán được tôi ở đâu như vậy?’. Nhất là giữa đêm khuya thế này còn đón cô đúng giờ?”.
An Dao hỏi: “Tại sao?”.
Đôi mắt Lý Thừa Trạch lấp lánh ánh cười: “Lăng Bách gọi điện thoại cho tôi, nói cô nửa đêm không về nhà. Tôi hứa với cậu ấy sẽ đi tìm cô, nơi đầu tiên nghĩ tới chính là chỗ này. Vì thế cứ ôm cây đợi thỏ! Nhưng con thỏ trắng ấy không hiểu tại sao bắt tôi khổ sở chờ đợi mấy tiếng liền mới ra”.
Nói thì nhẹ nhàng nhưng thật ra quá trình rất vất vả.
An Dao đáp: “Cảm ơn”.
Lý Thừa Trạch chuyên tâm lái xe, nói đùa: “Cô và Lăng Bách có một điểm chung. Cô thì thích nói cảm ơn, khách sáo giả vờ, cậu ấy thì chẳng có gì cũng xin lỗi, chả hiểu sao lại tích cực đến vậy, có lúc rõ ràng không phải lỗi của mình mà còn tranh lỗi với người khác, thật khiến người ta bực mình”.
Lăng Bách… trái tim An Dao đau nhói. Bây giờ Đường Khải và Donna có thể công bố ảnh của cô bất cứ lúc nào, đến lúc đó cả thế giới sẽ không tin cô nữa, khiến cô dù có trăm cái miệng cũng không giải thích được. Anh vẫn sẽ kiên trì chứ? Vẫn sẽ mỉm cười nói tin cô, ủng hộ cô?
Lý Thừa Trạch lái xe tới bãi đỗ bên bờ biển.
An Dao hỏi: “Tại sao lại đưa tôi tới đây?”.
Anh không đáp, chỉ mở cửa ở nóc xe, điều chỉnh góc độ ghế xe gần như nằm ngang rồi ngả người xuống. Anh nhìn bầu trời, cười nói: “Thấy bầu trời đầy sao không? Nghe tiếng sóng biển, ngắm trời đầy sao, mọi phiền phức đều tiêu tan”. An dao cũng ngả ghế xe ra, quả nhiên bầu trời lấp lánh ánh sao.
“An Dao, cô có biết cách di chuyển nỗi đau không?”.
“Nỗi đau cũng di chuyển được sao?”.
“Đúng thế, bây giờ cô có thể lớn tiếng nói với bầu trời sao, với biển rộng rằng cô đau khổ khó chịu thế nào, di chuyển mọi nỗi đau cho thủy triều, để nước biển giúp cô rửa sạch nỗi đau. Cô đừng quên, cho dù nỗi đau của cô nhiều như sao trên trời, nhưng nước biển gột rửa ngày này qua ngày khác, năm này qua năm khác, đến một ngày, những nỗi đau cũng sẽ tiêu tan”. Lý Thừa Trạch nhìn cô chằm chằm, ánh mắt sáng rực.
“Anh cũng di chuyển nỗi đau như thế sao?”.
“Đúng, bước ra xã hội ai chẳng từng có chuyện buồn? Mỗi lần không vui tôi đều đến đây nghe tiếng sóng, ngắm bầu trời sao, ném tất cả nỗi đau xuống biển. Cô cũng thử đi, hữu hiệu lắm đấy”.
Bên tai vang lên tiếng sóng biển ì ầm vọng về.
An Dao từ từ nhắm mắt lại lắng nghe tiếng sóng, trong lòng bỗng dưng cảm thấy yên bình vô hạn. Khóe miệng cô cong lên. Có thể do mệt quá nên lát sau cô ngủ lúc nào không biết.
Lý Thừa Trạch nghiêng người nhìn gương mặt ngủ say của cô, đột nhiên anh ngồi dậy, dè dặt ghé sát lại gần đôi môi khô nẻ của cô. Anh hôn nhẹ lên môi cô, cảm thấy máu trong người đột nhiên sôi sục vui vẻ, có thứ niềm vui không thể diễn tả bằng lời đang lan rộng khắp con tim. Anh mở cửa xe bước ra ngoài, dựa người vào thành xe, rút điếu thuốc ngậm trên môi.
Những vì sao trải khắp bầu trời, nhưng ánh sao không sáng rõ.
Dưới ánh trăng mơ hồ, anh nhìn người con gái đang ngủ say trong xe, gương mặt cô rất điềm tĩnh, khóe miệng vẫn còn vương nụ cười.
Nụ cười của cô khiến anh cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Anh hút hết điếu này tới điếu khác, trên mặt đất vương vãi vô số đầu mẩu thuốc lá.
Không biết bao lâu sau, chân trời dần dần sáng lên, ngôi sao Mai sáng ngời phía chân trời. Anh ném điếu thuốc trong tay đi, hai tay đút túi quần, nhìn biển lớn đang dần sáng rõ, hít sâu một hơi.
Không khí buổi sớm rất trong lành khiến người ta cảm thấy dễ chịu.
Điện thoại đột nhiên đổ chuông, anh bấm nút nghe, đầu máy bên kia là giám đốc “tình báo”. “Thừa Trạch, là bạn cậu nên tôi không thể không thông báo cho cậu, sáng nay tôi nhận được bưu phẩm chuyển phát nhanh, bên trong có nhiều ảnh riêng tư của An Dao, nghe nói chụp từ điện thoại của Đường Khải. Ý của người ta là muốn tôi đăng báo”.
“Đừng đăng vội, nể mặt tôi đi”.
“Đương nhiên, bạn bè bao nhiêu năm rồi, nếu muốn đăng tôi đã không gọi điện cho cậu, nhưng không hiểu sao mới sáng sớm đã có người tới tòa soạn cung cấp thông tin. Tôi tin không chỉ có tòa soạn của tôi nhận được ảnh đâu. Hơn nữa, nghe nói trên mạng đã có rồi, cho dù cậu có bịt miệng tất cả các tòa soạn thì cũng không có cách nào ngăn được các trang mạng”.
“Cảm ơn cậu”.
Anh cúp máy, những tòa soạn khác cũng lần lượt gọi tới, tất cả đều nói nhận đươc ảnh riêng tư của An Dao. Lý Thừa Trạch đành tắt máy, nhìn ra biển, đôi mày chau lại.
Việc này rất khó giải quyết, bởi vì tốc độ lan truyền trên mạng thực sự rất đáng sợ, chỉ cần một ngày là có thể tới mọi ngóc ngách. Thậm chí còn phức tạp hơn clip đen. Clip đen chỉ có thể nói hai người đã lên giường chứ chẳng có gì to tát. Nhưng lần này, sau khi An Dao phủ nhận lên giường với Đường Khải lại bị hắn tung một số lượng lớn ảnh riêng tư.
Người khác sẽ nghĩ thế nào? Nói dối, có vấn đề về nhân cách?
Khi một ngôi sao đánh mất niềm tin của công chúng thì không thể nào gượng dậy được.
Hai lần trước Đường Khải tự sát đều không đạt được mục đích. Vì thế lần này quyết không để cho cô đường rút. Rốt cuộc Đường Khải có thâm thù đại hận gì với An Dao mà đến mức không Ϧóþ ૮ɦếƭ cô không được? Vì Donna sao?
Rốt cuộc Donna và Đường Khải có quan hệ gì với nhau?
Anh mở máy gọi cho Đường Khải, điện thoại đổ chuông nhưng không ai nghe. Anh điên tiết ném điện thoại vào xe rồi nổ máy. Người ngồi bên ghế phụ vẫn ngủ ngon lành, anh lái xe rất chậm, đến hơn chín giờ mới về căn hộ cô ở tạm. Anh không gọi cô dậy mà bế thẳng cô lên lầu. Vừa ra khỏi thang máy anh đã thấy có người ngồi đợi trước cửa nhà An Dao. Anh lại gần, khẽ gọi:
“Lăng Bách”.
Lăng Bách tựa vào bức tường lạnh lẽo mà ngủ.
Lý Thừa Trạch đưa chân đá anh hai phát, Lăng Bách mở mắt, thấy người trước mặt liền đứng thẳng dậy.
Đầu tóc bù xù, hai mắt thâm quầng, Lăng Bách hỏi: “Sếp, cô ấy sao vậy?”.
“Đừng nói nhiều lời, mau tìm chìa khóa”.
Lăng Bách tìm chìa khóa trong túi An Dao rồi mở cửa, Lý Thừa Trạch đặt An Dao lên giường rồi hạ giọng dặn Lăng Bách: “Không biết tối qua có phải An Dao và Donna cãi nhau không mà hôm nay ảnh đã lan truyền khắp trên mạng rồi, các báo lớn cũng nhận được ảnh gửi tới từ kẻ nặc danh. Vì thế, hai ngày tới cậu ở bên cạnh cô ấy, không cho cô ấy đi đâu, cũng không cho phép cô ấy xem ti vi hay lên mạng, biết chưa?”.
Lăng Bách hiểu ý gật đầu.
Tâm trạng nặng nề, Lý Thừa trạch xuống dưới lầu, vừa lái xe về tới công ty, Amy đã hốt hoảng thông báo: “An Dao có chuyện rồi”. Anh biết hôm nay sẽ có cả đống tin ập tới nên đã chuẩn bị tâm lý. Anh vào mạng lướt qua một số diễn đàn, mặt sầm lại, không nói lời nào.
Amy nói: “Sếp, nếu thực sự không có cách thì chúng ta buộc phải từ bỏ An Dao. Vì những tấm ảnh đó là thực, có thể clip đen cũng là thật”.
Trên mạng tin tức rải khắp nơi đều là: Xuất hiện một loạt ảnh nóng mới của An Dao, các trang web đều đăng ảnh cô vừa tắm xong ở vị trí bắt mắt nhất.
Anh ngả người ra ghế, nới lỏng cà vạt, gương mặt mệt mỏi.
Any có ý nhắc nhở anh: “Sếp, anh còn nhớ Trương Tâm Ái không? Sau khi tin bán thân bị lộ ra, anh lập tức từ bỏ cô ấy. Lần này tiền ký hợp đồng chuộc An Dao chẳng qua cũng chỉ có năm triệu thôi, chúng ta mất trắng cũng được”.
Anh vốn không để tâm, thậm chí khi ký hợp đồng với An Dao anh cũng có chủ ý nếu thực sự không thể cứu được An Dao thì đến lúc lợi dụng An Dao xong anh sẽ đá cô, nhưng bây giờ anh không làm được! Trong đầu anh đều là hình ảnh ấy – hình ảnh những ngôi sao lấp lánh trên trời cao, tiếng sóng biển giống như những nốt nhạc hay nhất trên thế giới này, cô im lặng ngả người trên ghế phụ, có một vẻ đẹp hớp hồn; anh không kiềm chế được hôn nhẹ lên môi cô, tâm trạng chưa bao giờ vui như thế.
Amy nói tiếp: “Nếu sếp không buông tay thì đến lúc nào đó An Dao sẽ kéo Lăng Bách xuống vực, thậm chí ảnh hưởng tới danh dự của công ty. Sếp, chúng ta không cần thiết phải tiếp tục kiên trì”.
Tâm trạng bối rối, anh nhìn chằm chằm vào màn hình, đọc những lời bình luận cay độc trên mạng, giây này anh cảm thấy thật bất lực.
Lúc tỉnh dậy An Dao ngửi thấy mùi thơm, cô dậy xem thì đã thấy trên bàn bày bảy cái đĩa, đủ món ăn, thơm nức mũi. Trong bếp vọng ra tiếng dầu ăn sôi lách tách, Lăng Bách đeo tạp dề đang xào rau. Cô không lên tiếng đánh động anh mà chỉ đứng dựa vào cửa, nhìn gương mặt ấy với vẻ tràn đầy tình cảm.
Gương mặt nghiêng của Lăng Bách rất ưa nhìn, đường nét tinh tế, trên mạng đã từng có người bình luận anh đẹp tới mức khiến nhân loại đau đớn, gương mặt nghiêng đẹp tới mức con người hay thần thánh cũng phải phẫn nộ.
Lăng Bách đổ rau ra dĩa, lúc quay ra thấy An Dao anh liền cười hỏi: “Sao thế?”.
Cô lên giọng trêu chọc: “Em đang ngắm xem thế nào là đẹp trai tới mức khiến nhân loại đau đớn, đẹp trai tới mức khiến con người hay thần thánh cũng phải phẫn nộ”.
Anh ho nhẹ hai tiếng rồi đặt món cuối cùng lên bàn.
Trên bàn vừa đủ tám món, tám là số phát, ngụ ý rất hay.
An Dao cầm đũa lên háo hức nếm miếng đầu tiên, mùi vị dù chưa đến mức tuyệt vời nhưng vẫn rất ngon miệng. Cô mỉm cười: “Không ngờ tài nấu nướng của anh lại giỏi đến thế, anh đi làm đầu bếp đi, làm ngôi sao thật lãng phí”.
Anh đáp lại một câu: “Nếu em muốn ăn thì sau này ngày nào anh cũng nấu cho em, ngày ngày làm đầu bếp của em”.
Chỉ là mấy câu đơn giản nhưng cô lại cảm thấy vô cùng ấm lòng. Cô nói: “Vậy sau này nhất định anh phải nấu cho em ăn”.
Lăng Bách gật đầu nhưng trong lòng thắt lại, dù bề ngoài cô tươi cười nhưng nỗi buồn trong mắt đã bán đứng cô. Hai người không ai dám nhắc tới chuyện ảnh riêng tư. An Dao ăn cơm rồi lên giường ngủ trưa. Lăng Bách rửa bát xong, đến của phòng ngủ, khe khẽ mở cửa, trong phòng im ắng, An Dao nằm trong chăn nhưng chăn cứ rung rung.
Anh không dám kinh động tới cô mà về phòng len lén gọi điện cho ông An Ý Phàm.
Lần này anh không nghĩ ra cách nào khiến cô cười, ngoài bố cô ra không còn ai có thể mang lại sức mạnh cho cô.
Ba tiếng sau ông An Ý Phàm tới. Lúc đón ông, Lăng Bách đã nói tóm tắt tình hình. Thực ra không cần Lăng Bách nói thì báo chí đều đã đưa tin, thậm chí còn có hàng xóm cố tình tới trước cửa nhà ông lớn tiếng bàn luận, ông An không muốn nghe cũng không được.
Ông An lo lắng gõ cửa phòng, gọi: “Dao Dao”.
An Dao nằm trên giường, cô tưởng mình đang nằm mơ? Sao lại có tiếng của bố?
Ông An Ý Phàm lên tiếng: “Bố đang ở nhà con, nha đầu, mau ra đây”.
An Dao vội bật dậy, hớt hải chạy đến trước gương, sắc mặt cô xanh xao, vẫn còn vệt nước mắt hoen ướt. Cô vội vàng cầm hộp phấn nền dặm qua một chút, sau đó không ngừng nhìn gương mỉm cười, rồi lên tiếng: “Con ra đây ạ”.
Cô ra ngoài cửa thấy bố đứng đó, niềm vui bỗng chốc lấp đầy con tim: “Sao bố đến đây?”.
Ông An Ý Phàm liếc nhìn Lăng Bách, gương mặt tươi cười: “Còn không phải cậu ấy sao? Cậu ấy nói gần đây con khá rảnh nên để bố con ta đoàn tụ mấy hôm”. Ông ngập ngừng, rồi cười tươi hơn: “Bố đoán, cậu ấy muốn nhận bố vợ rồi”.
Bố cô còn gầy hơn lần gặp trước, hai má hóp lại, người dường như chỉ còn da bọc xương. Tim cô thắt lại, ôm lấy bố, khẽ nói: “Con rất nhớ bố”.
Ông An trong lòng xót xa, nhưng vẫn mỉm cười đáp lại cô: “Bố cũng rất nhớ con”.
Lăng Bách vội vàng chuyển chủ đề: “Hay là ba chúng ta đi dạo phố đi?”.
Ý kiến này rất hay, An Dao lập tức đi thay quần áo, đội mũ lưỡi trai, cùng hai nguời ra ngoài phố.
Trên phố đâu đâu cũng là người, đông đúc chật chội.
Ông An nắm chặt tay cô, giống như ngày bé dắt cô đi giữa dòng người, sợ cô đi lạc. Bốn bề là tiếng người, tiếng nhạc ồn ào đến đinh tai nhức óc.
Cô theo sau bố, trong đầu hiện lên những cảnh tượng ngày bé, ở thị trấn nhỏ ấy, cũng là giữa dòng người đông đúc, bố đi trước cô đi sau, ông nắm chặt bàn tay nhỏ của cô, dẫn cô ra ngoài mua quần áo và đồ ăn vặt. Cô vẫn không quên, từ năm mười ba tuổi chỉ cần bố nắm tay là cô vùng vằng bỏ ra.
Khi đó còn nhỏ thiếu hiểu biết, cô không ngờ mình lại làm tổn thương ông như vậy.
Đột nhiên Lăng Bách nói: “An Dao, mua ít quần áo cho bố em đi”.
Cô nhìn về phía Lăng Bách, anh chỉ bố cô rồi chỉ một dãy cửa hàng quần áo bên phố.
Bố cô vẫn mặc bộ complet màu đen cũ kỹ từ hơn hai mươi năm trước, cô nhớ ông chỉ mặc bộ quần áo ấy khi đi uống rượu hoặc đến trường cô.
Bao năm nay, ông chỉ có một bộ quần áo này là tươm tất nhất.
Khóe mắt cay cay, cô dừng bước. Ông An Ý Phàm cũng dừng lại hỏi: “Sao không đi tiếp?”.
Cô cầm tay ông cười nói: “Bố, chúng ta vào xem quần áo”.
Ông An nhìn Lăng Bách rồi theo hai người bước vào cửa hàng.
Trong cửa hàng bày một dãy complet và sơ mi, Lăng Bách chủ động chọn cho ông.
Nhân viên bán hàng lại gần Lăng Bách, nhiệt tình hỏi: “Tôi có thể giúp gì được cho anh?”.
Lăng Bách đội mũ lưỡi trai nhưng nhân viên vẫn nhận ra, kêu lên: “Lăng Bách?”. Người xung quanh cũng đổ dồn ánh mắt về phía anh.
Lăng Bách bình tĩnh mỉm cười: “Ai cũng bảo tôi giống cậu ấy, cảm ơn”.
Nhân viên bán hàng tròn mắt không tin: “Anh không phải cậu ấy à? Nhưng thật sự rất giống”.
Giọng Lăng Bách đều đều: “Đúng thế, còn có người thấy tôi giống cậu ấy quá liền bảo tôi ký tên, nhưng tôi thực sự không phải cậu ấy”. Bây giờ anh là ngôi sao nổi tiếng, đi đến đâu cũng bị người ta nhận ra.
Nhân viên bán hàng nhiệt tình hỏi: “Anh muốn mua gì? Tôi giảm giá cho anh 30%, người khác được giảm giá 20% thôi đấy”.
Lăng Bách dịu dàng cười: “Cảm ơn cô”.
Trẻ trung thoải mái, tính tình tốt, vừa biết nấu ăn, vừa biết ca hát lại đẹp trai tới mức khiến nhân loại đau đớn. Người con trai như thế lại thích cô.
An Dao bất giác bật cười.
Lăng Bách thì thầm hỏi cô: “Em cười gì thế?”.
Cô huých tay vào иgự¢ anh, giọng uy Hi*p: “Đừng có lại gần cô nhân viên bán hàng như thế”.
Hóa ra cô đang ghen, anh “ờ” một tiếng, còn cố tình kéo dài giọng.
Cô trợn mắt nhìn anh một cái, anh trêu: “Em ghen à?.
Không biết có phải ghen hay không, dù sao cô không thích người con gái khác tiếp cận anh, ngay cả lại gần cũng không được. Cô hạ giọng nói: “Anh trả tiền quần áo”.
Anh lập tức đáp lại: “Tiền của anh đều là tiền của em”.
Cô liếc nhìn anh, niềm vui dâng tràn. Ông An Ý Phàm thấy hai người thân mật như vậy liền bật cười khà khà. Tâm trạng ông rất thoải mái, nên chọn được rất nhiều quần áo, thậm chí đi hết cửa hàng này tới cửa hàng khác.
Lăng Bách và An dao xách mấy túi đồ, đưa mắt nhìn nhau, không biết tại sao ông lại vui như vậy.
Cho đến khi mặt trời lặn, ba người mới về nhà.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc