Scandal Giá Trên Trời - Chương 10

Tác giả: Liên Tâm

Trái tim con người thì sao? Có thể dùng tiền đập vỡ rồi yêu lại từ đầu không?
Cô nhìn Lăng Bách, những giọt nước mắt khó khăn lắm mới ngăn được giờ lại trào ra.
Trong lòng Lăng Bách cũng ngổn ngang trăm mối, anh đưa tay ôm cô vào lòng.
Cô dụi trán vào иgự¢ anh, kiềm chế những dòng lệ, nói: “Anh không được lừa gạt em”.
Anh đáp: “Ừ”.
Cô nói: “Nếu anh dám lừa em, em nhất định sẽ Gi*t anh”.
Anh sững lại, đôi môi bất giác nhếch lên.
Không thấy anh trả lời, cô ngẩng đầu nhìn rồi ấm ức kêu lên: “Anh còn cười, anh còn cười được”.
Nụ cười nơi khóe miệng anh càng lúc càng sâu, rồi anh bật cười thành tiếng.
Cô gào lên: “Lăng Bách, không được cười”.
Anh nghiêm túc gật đầu: “Ừ, anh không cười”.
Nhưng thấy cô xấu hổ như một cô bé, anh vẫn cười.
Cô nói: “Đáng lẽ là một cảnh rất bi thương, tại sao anh lại cười?”.
Bởi vì muốn chọc cô cười. Anh giữ câu này trong tim, dịu dàng nhìn cô, ánh mắt như đang tỏa sáng.
Cô mím môi, hai má nóng bừng, nói: “Lăng Bách”.
Ánh sáng mờ mờ yếu ớt chiếu vào người cô, gương mặt trở nên rất rõ ràng.
Anh nhìn cô, dường như trở lại những tháng ngày trước đây. Ráng chiều bảng lảng, ánh sáng huy hoàng bao trùm ban công, cô như tắm trong thứ ánh sáng ấy, mỉm cười bẽn lẽn khi thấy anh.
Gió thổi mơn man trên sân thượng, lòng anh xao động. Đột nhiên anh nâng mặt cô lên hôn đắm đuối. Nụ hôn của anh vừa cuồng nhiệt vừa mạnh bạo, cô sững sờ, hơi thở trở nên gấp gáp hơn. Kỹ thuật hôn của anh còn non nớt, ngây ngô, anh đưa đầu lưỡi liếm quanh hàm răng cô, quấn quýt không rời.
Cô đưa tay vòng qua cổ anh, sức lực như sắp bị hút cạn đến nơi, hai chân cô mềm nhũn không còn sức nâng đỡ cơ thể.
Rất lâu sau anh mới buông cô ra, khẽ nói: “Anh mãi mãi không bao giờ lừa dối em”. Giọng anh vang lên giữa bầu trời đêm lạnh lẽo: “Giống như câu cuối cùng trong bài ‘My girl’ anh tặng em…”.
Câu cuối cùng trong ‘My girl’? An Dao nhớ ra rồi, câu cuối cùng là “I love you”. Cô còn nhớ MV của bài “My girl” có cảnh Lăng Bách nhìn vào màn hình, ánh mắt sâu thẳm, dịu dàng hát: “I love you! My girl”. Câu cuối cùng khiến người nghe bài này đều say đắm vì anh.
Đèn trên những tòa nhà cao tầng cũng dần dần tắt hết, đêm đen tới mức không nhìn rõ năm đầu ngón tay. Trên bầu trời cao kia, ngôi sao Bắc Cực bằng ánh sáng yếu ớt của mình vẫn chiếu rọi nơi đây.
Cô sẽ nhớ sao Bắc Cực, nhớ lời hứa của anh.
Ngày hôm sau, trang nhất các báo lại dấy lên một cơn chấn động mới, cái tên Lăng Bách, Đường Khải và An Dao tiếp tục gây sóng gió. Các đài truyền hình đều đưa tin mới nhất về ba người. Đám phóng viên nằm vùng tại bệnh viện bịt chặt lối vào, cảnh sát được điều tới bệnh viện để giữ gìn trật tự. Amy xem ti vi, cười: “Phản ứng mạnh mẽ thế, hiệu quả còn chấn động hơn dự tính. Hèn chi sếp bảo Lăng Bách ra album mới không cần phải đi khắp nơi quảng bá, An Dao và Đường Khải chính là công cụ quảng bá tốt nhất.
Lý Thừa Trạch liếc nhìn gương mặt lạnh tanh không chút biểu cảm của An Dao rồi dặn dò Amy: “Chuẩn bị phát hành album của Lăng Bách đi, tôi đoán đơn hàng sẽ tăng vọt”.
Amy hỏi: “Sếp dự tính album này có thể bán được bao nhiêu?”.
Lý Thừa Trạch tràn đầy tự tin: “Mười vạn chiếc chắc chắn không vấn đề gì, nhưng ngành sản xuất băng đĩa chỉ dựa vào hát hò thì không ăn thua, chủ yếu là nhận quảng cáo và đóng phim điện ảnh, truyền hình. Công ty phải đầu tư vài bộ phim lớn”.
Amy nói: “Việc này em sẽ nói chuyện với đạo diễn. Nếu không có việc gì nữa thì em ra ngoài”.
Lý Thừa Trạch gật đầu.
Biên tập viên tin tức trên ti vi vẫn đang đưa tin, Lý Thừa Trạch cẩn thận liếc nhìn An Dao, bồn chồn đứng ngồi không yên. Thời gian cứ trôi qua từng giây từng phút, không khí càng lúc càng căng thẳng.
Anh ho khan mấy tiếng rồi hỏi: “Cô đang nghĩ gì thế?”.
An Dao nhìn anh, lạnh lùng đáp lại: “Anh đoán xem”.
Anh cười gượng: “Lòng dạ phụ nữ sâu như bể, làm sao tôi đoán được”.
“Đúng thế, lòng dạ phụ nữ sâu như bể, anh có từng nghe một câu khác không, độc nhất là lòng dạ đàn bà”.
“Cũng đúng”. Anh miễn cưỡng cười.
“Sếp rất thích tính toán sau lưng người khác, vậy để tôi đoán nhé. Sở dĩ anh nhắc tới Mộ Dung Phục trong ‘Thiên long bát bộ’ trước mặt tôi là cố tình để cho Lăng Bách nghe. Với đầu óc thông minh của anh, anh đã sớm đoán được tình cảm của Lăng Bách đối với tôi sâu nặng thế nào, nhất định Lăng Bách sẽ nhảy xuống thay tôi, như thế mọi người đều vui vẻ. Lăng Bách được tiếng cứu tình địch, album không cần làm gì cũng bán chạy còn anh là ngư ông đắc lợi, đúng không? Tôi nghĩ Đường Khải cũng không ngờ rằng anh ta và tôi chính là quân cờ mà anh dùng để quảng bá cho Lăng Bách. Anh sớm đã đoán được rằng để tôi và Lăng Bách cùng một công ty, Đường Khải nhất định sẽ giở trò sau lưng, nên mới cho người theo dõi nhất cử nhất động của anh ta”.
“Ha ha”.
“Vậy sếp không phiền tính toán thêm xem, Đường Khải còn chơi trò nhảy lầu nữa không?”.
“Tuyệt đối không thể, bởi vì tôi đã bắt quản lý của cậu ta nhận show tới năm sau, cậu ta phải có thuật phân thân”.
“Đó là bởi vì Lăng Bách đã đủ nổi rồi, Đường Khải mất giá trị lợi dụng, mục đích bây giờ của anh là muốn thu hồi lại vốn, tốt nhất là kiếm được món lời to”. Ánh mắt An Dao như lửa cháy, người đàn ông trước mắt cô là một con cáo già mưu thâm kế độc.
Lý Thừa Trạch khẽ mím môi, ngại ngùng chuyển chủ đề: “Đói rồi à? Cùng đi ăn chứ?”.
An Dao không nể mặt anh, cô lạnh lùng nói: “Tôi thích ăn thịt cáo hơn”. Nói xong lườm anh rồi đứng dậy đi ra khỏi phòng.
Lý Thừa Trạch vội đuổi theo, đến thang máy thì bắt kịp cô. Anh do dự hỏi: “Cô muốn đi gặp Lăng Bách à? Có cần tôi chở đi không?”.
An Dao lườm anh, vô cớ tốt bụng, không phải gian thì là trộm.
Cửa thang máy bật mở, Lý Thừa Trạch bước vào ấn tầng một, cười: “Đúng lúc tôi định đi thăm cậu ấy, tiện đường”. Cô muốn xem rốt cuộc anh muốn chơi trò gì nên im lặng đi theo.
Xe chở hai người đi thẳng tới bệnh viện, không ngờ trước cửa bệnh viện giới truyền thông và người hâm mộ đang bu đông kín, tất cả mọi người đều muốn vào bệnh viện để nắm tin tức về bệnh tình của Đường Khải và Lăng Bách. Bệnh viện đành đóng cửa, ngay cả xe cấp cứu bên trong cũng không ra được, thậm chí còn có vô số cảnh sát túc trực ở đây.
Tài xế chật vật mới vượt qua được biển người, đỗ xe trước cửa lớn, Lý Thừa Trạch nói: “Chúng tôi không tiện xuống xe, anh đi gọi cảnh sát để họ mở cửa, lúc cần thiết thì nói tên bạn của Lăng Bách”.
Bạn của Lăng Bách? An Dao lòng đầy hồ nghi.
Tài xế xuống nói chuyện với cảnh sát canh ở cổng, cảnh sát nhìn hai người rồi mở cửa, tài xế lái xe vào trong. Bình thường người đi lại trong bệnh viện khá đông mà giờ này không có ai, y tá đều đứng nghiêm chỉnh ngay ngắn trước quầy.
Lý Thừa Trạch đứng trước thang máy nói đầy ẩn ý với cô: “Xem ra bạn của Lăng Bách đến rồi”.
Là bạn thế nào mà ghê gớm vậy?
“Lăng Bách, cậu không phải ngu bình thường, ngã xuống từ độ cao như thế này, cậu có biết cậu đã làm cho bố cậu tức ૮ɦếƭ không? Cậu vì loại con gái dám quay clip nóng mà ngay cả tính mạng mình cũng không màng. Là bạn cậu, tôi thực sự không biết phải nói với cậu thế nào nữa!”.
“Lưu Tử Văn, cậu mắng nửa tiếng rồi đấy, mắng đủ chưa?”.
“Đủ? Hồi đó tôi bị điên nên mới giới thiệu cậu cho Lý Thừa Trạch, cậu muốn làm ngôi sao, được, tôi giúp cậu, bắc cầu nối dây cho cậu. Nhưng không có nghĩa là tôi tán đồng cậu theo đuổi cái cô An Dao kia, càng không muốn cậu bán mạng mình. Ngôi sao còn được ai trong sạch?”.
“Cậu mắng tôi cũng được nhưng tôi không cho phép cậu mắng An Dao”.
“Cậu đúng là tự mình làm nhục mình”.
“Cậu còn nói cô ấy nữa thì chúng ta không bạn bè gì hết”.
“Được, tôi không nói nữa, tôi cũng mặc kệ cậu luôn”.
Cửa phòng bệnh bật tung, An Dao nhìn người đàn ông trước mặt, anh ta cũng chạc tuổi Lăng Bách, tóc ngắn, gương mặt ưa nhìn, trông rất nam tính.
Người này nhìn An Dao chòng chọc, thô lỗ hỏi: “Cô nghe trộm cái gì? Ai cho cô đứng ngoài cửa nghe trộm”. Anh nhìn kỹ An Dao một lúc, thần sắc càng khó coi hơn: “Tôi tưởng là ai chứ? Cô không có giáo dục à mà đứng nghe trộm ngoài cửa?”.
An Dao dịch sang bên một chút, Lưu Tử Văn tức giận đi ra ngoài, thấy Lý Thừa Trạch thì càng nổi xung hơn: “Rắn chuột một ổ”.
Lăng Bách trong phòng hỏi vọng ra: “An Dao, là em à?”.
An Dao thưa một tiếng rồi bước vào.
Cửa sổ trong phòng mở rộng, ánh sáng chiếu khắp phòng. Trên ghế sofa chất mấy chiếc hộp, đều là đồ dinh dưỡng cao cấp. Lăng Bách ngồi trên giường, mỉm cười rạng rỡ nhìn cô: “Em mặc kệ Lưu Tử Văn đi, cậu ấy ương bướng lắm. Em đừng chấp làm gì, vì cậu ấy là bạn thân của anh từ hồi cấp hai đến giờ”. Cô không để ý, bởi vì Lưu Tử Văn nói đúng, anh đã hy sinh quá nhiều cho cô.
Lý Thừa Trạch đi tới cửa sổ nhìn ra bên ngoài, đề nghị: “Hay là ra viện đi, ra viện về nhà, hai người tầng trên tầng dưới cũng tiện chăm sóc nhau”.
Lời vừa dứt anh chỉ muốn tát cho mình mấy cái, tầng trên tầng dưới cũng tiện hú hí gian tình, tại sao anh lại sắp xếp cho họ ở gần thế? Trong lòng anh bỗng cảm thấy hối hận vô cùng.
Lăng Bách gật đầu đồng ý: “Có thể ra viện rồi, thực ra cũng chỉ là trật eo thôi, không ảnh hưởng gì”.
Lý Thừa Trạch đưa tay nhìn đồng hồ rồi nói: “Vậy tôi đi làm thủ tục xuất viện”.
Phòng bệnh trở nên yên tĩnh, bốn mắt nhìn nhau, chẳng ai nói lời nào.
Lăng Bách mỉm cười: “Em như thế này làm anh lại muốn kể câu chuyện cười về con khỉ và tinh tinh”.
Cô nhớ tới câu chuyện ấy liền không nén được cười.
Lăng Bách nói: “Đúng rồi, như thế mới ngoan, trên đời này chẳng có việc gì ghê gớm cả, việc gì cũng đều có cách giải quyết”. Anh vẫn vui tính và lạc quan như ngày đầu cô mới quen.
Cô cười, nói: “Hình như bất cứ lúc nào anh cũng đoán được em đang nghĩ gì?”.
Lăng Bách ngại ngùng cười: “Thế bây giờ em đang nhớ anh, đúng không?”.
Cô lườm anh một cái, mỉm cười không nói gì.
Anh nghiêm túc hỏi lại: “Cô An Dao, có phải cô đang nhớ tôi không?”.
Cô ngẩng mặt lên, nụ cười vô cùng ngọt ngào: “Không biết xấu hổ sao, em có nói em đang nhớ anh đâu”.
Đôi mắt anh sáng rực nhìn cô không nói gì nhưng khóe miệng càng lúc càng mở rộng.
Cô không hiểu tại sao trước mặt anh cô luôn cảm thấy hồi hộp, ngay cả hít thở cũng cảm thấy khó khăn.
Lý Thừa Trạch bước vào phòng liền cảm thấy không khí có phần khác lạ, ngập ngừng một hồi, anh hỏi: “Sao rồi? Không chuẩn bị ra viện sao?”.
Lúc này hai người mới tỉnh ra.
Thủ tục ra viện được giải quyết rất nhanh gọn, Lăng Bách phải cải trang xong mới lên xe. Cảnh sát vẫn túc trực ở cổng bệnh viện, nhờ thế xe mới thuận lợi rời đi. Cho dù bên ngoài người vẫn đông như nêm nhưng người hâm mộ và báo chí vẫn chủ động chừa một lối nhỏ cho xe cộ qua lại.
Xe tới đích an toàn, một đoàn người bảo vệ đưa Lăng Bách về nhà. Nhà của Lăng Bách có ba phòng ngủ và một phòng khách, sạch sẽ gọn gàng. Ở phòng khách rộng đặt rất nhiều bể cá, trong những bể cá này có nước, cỏ xanh non, có núi đá xếp chồng và vô số các chú cá màu hồng đang hôn nhau.
Lý Thừa Trạch nhìn qua một lượt, có khoảng bảy, tám bể cá, anh ngạc nhiên hỏi: “Rốt cuộc cậu nuôi bao nhiêu cá vậy?”.
“520 chú cá hôn nhau”. An Dao và Lăng Bách đồng thanh trả lời, hai người đưa mắt nhìn nhau rồi ngại ngùng quay đi.
Lý Thừa Trạch trong lòng hiểu ra điều gì đó, anh không hỏi thêm nữa. Bỗng dưng anh cảm thấy khó chịu, anh cũng không hiểu cảm giác này từ đâu ra, nhưng lại thấy buồn bực vô cùng.
Anh kiếm cớ ra về.
Tài xế thấy anh xuống nhanh như vậy cũng không dám hỏi nhiều, lặng lẽ lái xe về công ty. Ngồi trong xe, tâm trạng Lý Thừa Trạch rất tệ, anh gọi điện thoại cho Amy, hỏi: “Lần trước bảo cô hẹn bác sĩ tâm lý cho tôi, cô hẹn chưa?”.
Amy ngạc nhiện hỏi lại: “Sếp, anh thực sự cần hẹn bác sĩ sao? Em tưởng anh nói đùa”.
Anh bực mình nổi cáu: “Những lời tôi nói có bao giờ là đùa không?”.
Amy sững lại, e dè gọi: “Sếp, anh làm sao thế?”.
Làm sao thế?
Anh nghĩ tới bể cá ở nhà Lăng Bách, nước trong văn vắt, hàng trăm chú cá đang trêu đùa hôn nhau trong bể. Còn ở trong phòng khách, An Dao nhìn những chú cá ấy với vẻ mặt ngại ngùng như thiếu nữ.
Năm trăm hai mươi chú cá hôn nhau.
520, anh yêu em.
Mù cũng phải nhìn ra bọn họ có chuyện gì với nhau.
“Sếp, gần đây tâm trạng anh rất lạ, rốt cuộc là có chuyện gì?”. Amy cẩn thận hỏi lại. Trong tâm trí cô, sếp là một người thích đùa, bao nhiêu năm nay ở bên cạnh anh đây là lần đầu tiên anh nổi cáu với cô.
Lý Thừa Trạch mệt mỏi ngả người ra ghế, đưa tay lên vỗ trán, hít một hơi sâu lấy lại cân bằng rồi cười đáp: “Không sao, chỉ là giải Kim Hoa sắp được công bố, tâm trạng lại không tốt, không biết lần này diễn viên có ổn không, có thể giành giải không?”.
Amy biết chắc không phải vì chuyện này, chắc chắn là vì An Dao, nhưng cô không dám hỏi tiếp.
Lý Thừa Trạch đùa cợt hỏi cô: “Amy, lần trước cô nói hay là chúng ta ghép thành một đôi, hẹn hò yêu đương, thử xem nhé?”.
Amy thở dài: “Sếp chậm một bước rồi”.
“Sao?”.
“Em đang định nói chuyện này với sếp, vài hôm nữa em đính hôn rồi, đến lúc đó anh nhất định phải tới”.
“…”.
“Vì thế sau này đừng nhắc chuyện này với em nữa, nên nhớ là, dọa người khác cũng có thể gây ૮ɦếƭ người đó”.
“…”.
Lý Thừa Trạch cúp máy, nhìn ra con phố phồn hoa bên ngoài. Trên phố, người qua lại như mắc cửi, những tòa nhà cao mười mấy tầng thi nhau mọc lên, rất hoành tráng. Thành phố này phát triển rất nhanh, thay đổi chóng mặt so với mấy năm trước.
Những tòa nhà cao tầng cũ kỹ được dỡ ra xây lại.
Trái tim con người thì sao? Có thể dùng tiền đập vỡ rồi yêu lại từ đầu không?
An Dao nhìn những chú cá trong phòng mà cảm thấy Lăng Bách có chút điên cuồng, cô tưởng anh chỉ tiện miệng nói đùa, không ngờ anh làm thật. Cô mở cửa sổ, ánh nắng rọi vào chiếu sáng cả căn phòng. Lăng Bách đột ngột bước vào, lấy dụng cụ vẽ ra, An Dao giúp anh cầm bảng vẽ và hộp dụng cụ, tò mò hỏi: “Anh biết vẽ à?”.
Anh bước ra ban công bày giá vẽ, lắc đầu: “Không biết”. Nói rồi mỉm cười với cô: “Nhưng anh đang học”. Trên đỉnh đầu ánh mặt trời rực rỡ chói lọi, cả người anh được bao phủ bởi một màu vàng chói mắt. Nụ cười rạng rỡ trên gương mặt anh, anh chăm chú ngồi trước giá vẽ, bắt đầu vẽ phác đường nét.
Gương mặt một cô gái dần hiện lên qua vài nét vẽ của anh.
Gương mặt ấy vô cùng thân thuộc, An Dao cười: “Có thể cho em vẽ không?”. Anh đưa tay kéo cô ngồi lên đùi mình, lau sạch bảng vẽ đi rồi đưa 乃út cho cô.
An Dao cầm cọ, thoăn thoắt đưa cọ trên bảng vẽ. Cô vẽ những căn nhà nho nhỏ san sát nhau, ở giữa là một con đường xinh xinh, có một cô gái nhỏ đang ngồi trước cửa một căn nhà. Cô gái mặc váy vải hoa nhí, tóc tết hai bên, đôi mắt đang dõi về con đường phía xa.
Tiếp đó, cô vẽ một đám trẻ đang vui đùa trước một căn nhà khác.
Lăng Bách vẫn nhớ cảnh này, đây chắc là cảnh cô một mình ngồi đợi bố về trước cửa nhà khi còn nhỏ, xung quang chẳng có ai chơi với cô.
Bỗng nhiên Lăng Bách giành lấy cây cọ, vẽ thêm một cậu bé ngồi bên cạnh cô bé.
“Em quên rồi sao? Anh luôn luôn ở đó”. Giọng anh nói rất bình thường nhưng trong lòng vẫn cảm thấy nhói đau. Anh đưa tay vẽ mặt trời trên đỉnh ngôi nhà. “An Dao, mặt trời sẽ xua tan bóng đêm, việc gì rồi cũng sẽ qua”.
Nhưng ký ức chẳng thể xóa nhòa.
Giọng cô nhẹ bẫng: “Lăng Bách, đó đều là quá trình của sự trưởng thành. Tuổi thanh xuân của mỗi người đều như một món nợ mơ hồ, nhưng em muốn ghi nhớ những ngày tháng ấy”. Cô giành lại cây cọ, vẽ tiếp một người đàn ông cao lớn ở phía xa con đường. “Bởi vì chỉ có ghi nhớ những ngày tháng ấy, em mới hiểu và yêu thương bố hơn. Vì bất kể lúc nào, bố vẫn coi em là duy nhất trong cuộc đời này”.
Anh nói: “Em thật là ngốc nghếch”.
Mắt ngấn lệ cô mỉm cười, nước mắt càng trong suốt hơn dưới ánh mặt trời. Cô nói: “Đợi em có tiền, em sẽ đón bố đến ở gần để chăm sóc. Em muốn làm một đứa con gái bình thường, ngày ngày cùng bố chơi cờ, dạo phố, cùng bố uống trà, ra ngoài đi dạo, cùng bố đi đây đó, cùng bố…”. Cô ngập ngừng, nụ cười rực rỡ hơn: “Cùng bố từ từ già đi”.
Anh nhìn cô, cười hỏi: “Vậy anh thì sao? Anh có thể làm con trai của bố không?”. Anh nắm chặt bàn tay cô, hơi ấm từ bàn tay anh giống như cành cây lan rộng, cắm rễ vào mạch máu, ăn sâu vào tim, khiến cả người cô phấn chấn hẳn lên.
“Anh không thể làm con trai của bố”.
“Tại sao chứ? Anh cũng muốn bên em, bên bố đến già”.
“Nếu làm con trai bố… làm sao có thể làm…”. Làm sao có thể làm con rể? Cô cố nuốt nửa câu còn lại, do dự, rồi nổi giận: “Suýt nữa thì mắc lừa anh, anh chỉ muốn lừa em nói câu đó”.
Anh nhíu mày hỏi lại: “Câu nào?”.
Cô nói: “Lăng Bách, đừng giả vờ với em nữa, anh đúng là giảo hoạt”.
“Được rồi, anh giảo hoạt”.
“Miệng lưỡi dẻo quẹo”.
“Được, anh miệng lưỡi dẻo quẹo”.
“…”.
“An Dao, em còn có thể nói anh quỷ kế đa đoan, âm mưu thâm độc, hoặc bụng dạ đen tối”.
“…”.
“Anh càng không quan tâm em nói anh nhân cơ hội để động tay động chân kìa”.
Anh vừa dứt lời cô lập tức chạy vào trong phòng, tránh anh thật xa. Anh không đuổi theo cô, mà vẽ thêm vô số hoa cỏ lên bức tranh của cô, cảnh tượng trở nên tràn đầy sức sống. Cô ấm ức lại gần bên anh, nhìn bức tranh và hỏi: “Sao anh không đuổi theo em?”. Theo tình tiết trong tiểu thuyết và phim ảnh thì chẳng phải lúc này nam chính nên đuổi theo nữ chính rồi cả hai cũng vui đùa sao? Lăng Bách nhìn bức tranh rồi đột nhiên quay đầu lại hôn lên môi cô.
Mắt cô mở to.
Anh đắc ý cười: “Em còn có thể nói anh là đồ háo sắc, anh không để ý đâu”.
Cô không nói gì mà quay người đi vào trong phòng. Không hiểu tại sao, cô không những không giận mà còn rất vui.
Lăng Bách cũng không đùa với cô nữa, anh thuận tay vẽ phác hình dáng của cô lên bảng vẽ.
Anh không biết vẽ tranh, thậm chí ngay cả vẽ nhà cũng xiêu xiêu vẹo vẹo, nhưng gương mặt cô bao nhiêu năm qua chỉ cần đưa 乃út là vẽ ra được. Đường nét gương mặt của cô, nụ cười hay cái nhăn mặt cũng giống như cây cao đâm sâu bén rễ vào tâm trí anh. Cô nói mình có quá khứ không thể xóa nhòa, cô cũng chính là quá khứ không thể nào xóa nhòa trong anh, chỉ cần nhìn thấy cô cười là anh lại vui vẻ như được trở về thời thơ ấu.
Bạn đã từng thích một người? Bạn đã bao giờ thực sự rung động? Thế gian này liệu thực sự có thứ tình cảm mà vì nó bạn chấp nhận từ bỏ tất cả, thậm chí đánh đổi cả mạng sống nhưng vẫn không hối tiếc?
Bên tai vang lên tiếng chuông điện thoại quen thuộc.
Anh nghe máy, đầu bên kia là giọng Đường Khải đầy khiêu khích: “Lăng Bách, An Dao lừa mày đấy, mày tưởng cô ta trong trắng thật sao? Mày đúng là thằng ngốc nhất trần đời”.
Anh ngừng vẽ, gương mặt vẫn bình tĩnh: “Nếu không có việc gì khác thì tôi cúp máy đây”.
“Việc khác? Tao có cái này gửi cho mày, lát nữa mày nhất định phải xem, đó là hình riêng tư của An Dao. Thậm chí còn có hình vừa tắm xong, tao sẽ rửa thêm một phần cho mày”.
“Thế sao?”.
“Mày không tin à? Mày tưởng tao tự sát hai lần đều là vì muốn hại mày? Mày nhầm rồi, đó là vì tao thực sự yêu An Dao, chúng tao đã từng yêu nhau, đã từng rất vui vẻ. Mặc dù bây giờ tao còn ở trong bệnh viện nhưng trong đầu tao toàn là hình ảnh của cô ta khi trên giường”.
Những lời ấy thật là chói tai.
Anh tắt máy, không muốn nghe thằng khốn ấy nói thêm lời nào nữa.
Chuông cửa chợt vang lên, tay anh khựng lại, cọ vẽ tuột khỏi tay rơi xuống đất. An Dao gọi anh: “Lăng Bách, anh có bưu phẩm”. Anh đứng dậy chạy ra cửa, nhân viên chuyển phát đưa gói đồ cho anh, bảo anh ký tên. Bàn tay anh cầm 乃út hơi run rẩy.
Bưu phẩm bị anh ném lên ghế sofa.
An Dao hỏi: “Anh không mở ra xem à?”.
Anh mệt mỏi ngồi trên ghế, lắc đầu: “Không muốn xem”. Không phải không muốn xem, mà là yếu đuối đến độ không dám xem.
An Dao không hỏi thêm nữa, cô vươn vai ngáp: “Vậy em về đi ngủ đây, hôm qua không ngủ đủ, sáng sớm nay lại bị sếp gọi đi sớm”.
Anh hoang mang đờ đẫn ngồi mãi trên ghế, không biết cô về lúc nào. Một lúc lâu sau anh mới có dũng khí mở gói đồ.
Ánh dương chiếu sáng cả căn phòng, soi rõ những hạt bụi li ti lơ lửng trong không khí. Bốn bề tĩnh lặng, anh nghe thấy cả nhịp đập trái tim mình, từng tiếng, từng tiếng như muốn ᴆục thũng màng nhĩ.
Bưu phẩm mở ra, đập vào mắt anh là vô số tấm ảnh, chúng đều không ép, vẫn còn mùi mực in, người trong ảnh mặt mày rõ ràng. Tất cả đều là ảnh riêng tư của An Dao, có tấm cô nằm trên giường ngủ ngon lành, thậm chí còn có ảnh cô vừa tắm xong.
Trái tim anh như bị đâm một nhát đau nhói.
Tiếng chuông điện thoại chói tai lại vang lên. Anh nhìn dãy số trên màn hình, biết ngay là Đường Khải gọi. Khó khăn lắm anh mới ấn nghe được.
Đường Khải nói: “Nhận bưu phẩm rồi hả? Xem chưa? Cảm thấy hài lòng không? Mày phải cảm ơn tao vì tao đã giúp mày vạch mặt đứa con gái đó. Tao không muốn mày bị lừa, bị cười cợt sau lưng”.
Ánh mắt Lăng Bách tối sầm, anh lạnh lùng hỏi: “Rốt cuộc anh muốn gì?”.
“Muốn gì à?”. Đường Khải cười ha hả: “Lăng Bách, mày nói xem nếu tao công bố những tấm ảnh này cho báo chí thì sẽ thế nào? Sẽ chấn động nhỉ? Còn nữa, hình như mày là Rich 2G[1], người nhà mày có thể chấp nhận một đứa con gái như thế sao? Mày nhìn kỹ đi, cô ta quấn khăn tắm, làn da mới mịn màng làm sao…”.
“Câm mồm!”.
“Đó là tấm chụp trước khi cô ta lên giường với tao, đẹp không? Clip mày không tin, những tấm ảnh này mày cứ tìm người kiểm tra đi, là thật 100%…”.
[1] Rich 2G: Chỉ những nam nữ thanh niên, sinh năm 198x, thuộc thế hệ nhà giàu thứ hai, thừa kế tài sản hàng trăm tỉ nhân dân tệ.
“Tôi nói cho anh biết, dù cô ấy có ngủ với anh hay không, đó đều là quá khứ. Ai chẳng có quá khứ, ai chẳng có chuyện cũ? Cho dù cô ấy thực sự đã ngủ với anh, vậy thì sao? Tôi có thể nói cho anh biết, tôi không quan tâm, bởi vì tôi yêu cô ấy, thứ tôi yêu không phải thể xác mà chính là con người cô ấy. Tất cả mọi thứ về cô ấy tôi đều có thể chấp nhận”. Lăng Bách kiềm chế cơn giận, ra sức nói với bản thân nhất định phải bình tĩnh, không được tin những lời ly gián của Đường Khải, anh không thể nghi oan cho An Dao, không thể mắc lừa.
Đường Khải cười như điên: “Thế à? Không quan tâm chút nào à? Vậy tao nói cho mày biết, khi cô ta lên giường với tao vẫn còn là gái trinh đấy, hương vị ấy khiến người ta thật khó quên”.
“Cút!”. Lăng Bách không kiềm chế nổi liền gào lên, anh ném mạnh điện thoại di động về phía trước, điện thoại đập vào bể cá rơi xuống đất, vỡ thành bốn, năm mảnh. Anh nhìn những bể cá khắp căn phòng, toàn thân mệt nhoài, chẳng còn chút sức lực nào. Những tấm ảnh của cô vương vãi dưới đất, nụ cười trong tấm ảnh ấy giống như mũi tên sắc lẹm đâm vào tim anh. Anh hít thở sâu, run rẩy cầm điện thoại lên bấm từng số gọi đi.
“A lô, tìm ai thế?”. Giọng nói ở đầu máy bên kia mơ mơ hồ hồ. Anh nghe thấy giọng cô càng buồn hơn, chẳng thốt nên lời.
“Ai thế? Không nói tôi cúp máy đó”.
“An Dao”. Anh gọi tên cô, cô ngập ngừng mấy giây rồi cười: “Lăng Bách, sao lại gọi điện cho em? Không phải em nói em đi ngủ sao?”.
Anh không trả lời, chỉ khe khẽ nói: “Anh yêu em”.
Đầu máy bên kia không có tiếng đáp lại, anh hạ giọng kiên định nói: “An Dao, cho dù xảy ra chuyện gì đi nữa, anh vẫn yêu em”.
Cho dù ảnh và clip đen là thật, vậy thì sao chứ?
Anh tin tưởng trái tim mình.
Một hồi lâu sau An Dao mới đáp lại: “Cảm ơn anh”.
Anh cúp máy, nhìn những tấm ảnh rồi gọi điện cho Lý Thừa Trạch, anh nói ngắn gọn với sếp mình: “Trong tay Đường Khải có rất nhiều ảnh riêng tư của An Dao, anh có cách nào lấy lại file gốc không?”.
Lý Thừa Trạch còn thẳng thắn hơn: “Nhất định phải nói cho An Dao biết, chúng ta phải làm rõ xem chuyện như thế nào, có thể những tấm ảnh đó là giả, có thể là Donna đã tuồn cho Đường Khải, chúng ta phải xác định thật giả”.
Nếu thật sự là Donna tung ra, vậy chắc chắn An Dao không thể chịu cú sốc này.
Lăng Bách do dự một hồi: “Không có cách nào khác ư?”.
Lý Thừa Trạch nói: “Đúng thế, không có cách nào khác, Donna và Đường Khải chắc chắn có quan hệ nào đó. Hơn nữa Donna lại là quản lý cũ của An Dao, chỉ cần Donna đồng ý thì việc hại An Dao sẽ dễ như trở bàn tay, vì trong tay Donna không chỉ có những tấm ảnh này, trong tay cô ta chắc còn nhiều tin tức trí mạng hơn nữa”.
“Trí mạng?”.
“Ví dụ công ty cũ của An Dao hẳn phải sắp xếp cho cô ấy đi ăn cơm uống rượu với khách, thậm chí là đặt phòng. Cho dù An Dao có làm hay không, chỉ cần Donna quyết tâm hại An Dao để đẩy Đường Khải lên thì nhất định có thể Gi*t ૮ɦếƭ An Dao. Đừng quên, trên đời này có thứ νũ кнí Gi*t người không thấy máu, đó chính là những lời đồn thổi”.
Đúng thế, đao kiếm có chém cùng lắm là thương thân bỏ mạng, nhưng những lời đồn thổi là thứ νũ кнí tuyệt vời có thể khiến bạn tan vỡ tâm can, sụp đổ tinh thần.
Lăng Bách mở cửa phòng chạy đi tìm An Dao. Tới trước cửa phòng cô anh bấm chuông điên cuồng. An Dao tỉnh giấc, loạng choạng ra mở cửa, nhìn thấy Lăng Bách cô đoán ngay có điều bất thường.
Lăng Bách không nói gì, anh chỉ đưa mấy tấm ảnh trong tay cho An Dao.
An Dao nhìn những tấm ảnh một lượt, tất cả đều là ảnh riêng tư của cô, thậm chí còn có ảnh vừa tắm xong.
Lăng Bách nói: “Là Đường Khải gửi cho anh, anh định giấu em, nhưng sợ Đường Khải tung ảnh cho báo chí nên phải thông báo cho em trước. An Dao, anh không quan tâm tới quá khứ của em, cho dù em đã từng thế nào đi nữa, anh vẫn yêu em”.
Hai mắt An Dao mở to, nhìn chằm chằm vào những tấm ảnh trong tay.
Những tấm ảnh này làm sao lại rơi vào tay Đường Khải?
Là Donna đã bán đứng cô?
Nước mắt bỗng rơi lã chã, là Donna đã đưa cho Đường Khải. Một lần nữa niềm tin mà khó khăn lắm cô mới gây dựng được lại sụp đổ! Đã từng thân thiết như mẹ con, Donna thực sự muốn đẩy cô vào chỗ ૮ɦếƭ ư?
Lăng Bách lo lắng gọi: “An Dao”.
An Dao run rẩy nắm chặt mớ ảnh, không để ý tới Lăng Bách mà chạy thẳng ra ngoài cửa.
Lăng Bách đuổi theo: “Em muốn đi đâu?”.
Tay cô bấm thang máy như điên dại, gí mạnh đầu ngón tay vào nút bấm lạnh toát, đau thấu tim.
Cửa thang máy mở, cô run rẩy bước vào, lắc đầu nói với Lăng Bách: “Anh đừng đi theo em”. Ngay cả giọng nói cũng lạc đi, khiến Lăng Bách không dám đi theo cô.
An Dao bắt taxi tới căn hộ của Donna. Đến trước căn nhà quen thuộc, cô ra sức bấm chuông, nhưng nửa tiếng trôi qua mà không ai trả lời. Cô ngồi xổm trước cửa nhà Donna, bất lực ôm lấy bản thân, lúc này mới nghĩ ra chắc Donna còn đang đi làm.
Bản thân vốn là một quản lý vàng, Donna luôn làm không hết việc.
An Dao ngồi trên nền đất lạnh lẽo, mệt mỏi nhắm mắt. Cô cố chấp đợi ở cửa, chẳng qua chỉ muốn nghe xem Donna sẽ nói thế nào.
Kim trên chiếc đồng hồ đeo tay nhích từng giây từng phút.
Trời dần tối, vì chờ đợi quá lâu, cuối cùng An Dao mệt quá mà ngủ thi*p đi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc