Scandal Giá Trên Trời - Chương 03

Tác giả: Liên Tâm

Tấm thân gầy gò của cô đứng trước phông nền đỏ chót càng trở nên đáng thương, khiến người ta cảm thấy xót xa.
Buổi họp báo do công ty tổ chức ở khách sạn năm sao, bảo vệ đứng dày đặc, người ra vào đều phải xuất trình thẻ. Trước sân khấu bố trí bốn vệ sĩ, đề phòng có người lao tới. An Dao ở sau sân khấu, nhân viên trang điểm muốn make up cho cô nhưng cô lắc đầu. Người đó nói: “An Dao, cô nhất định phải trang điểm, như thế này sẽ ảnh hưởng tới hình tượng”.
Donna đứng bên lạnh lùng nói: “Không cần đâu”.
An Dao ngước nhìn Donna, bất kể lúc nào Donna cũng luôn là người hiểu cô nhất. bây giờ trước tấm gương lớn, gương mặt cô trắng bệch, hai mắt sưng đỏ, tiều tụy tới mức như đã biến thành một người khác. Hơn nữa, cô cố ý mặc một chiếc áo sơ mi cỡ lớn nên người càng nhỏ bé.
Cái họ cần chính là hiệu quả thế này.
An Dao bước ra từ phía sau, dưới hội trường phóng viên, nhà báo đến động nghịt, ít nhất có hơn một trăm đài truyền thông và kênh tin tức có mặt. Ánh đèn flash nháy liên tục, cô bình tĩnh đứng trên sân khấu, vừa mở miệng ra nói: “Chào mọi người” thì nước mắt đã rơi xuống. Cô mỉm cười nói tiếp: “Tôi rất vui khi các bạn có thể tới đây. Tôi muốn nói rõ hơn về clip đen kia, cảm ơn công ty và các fan đã không rời bỏ tôi khi tôi rơi vào đường cùng”. Những lời này đều là giả, nhưng ngôi sao đều phải nói như thế.
Đám phóng viên im lặng lạ thường, không còn nhao nhao ghê gớm như trước.
Cô nói: “Hôm qua có một người con trai nói với tôi: ‘An Dao, tôi tin người trong clip đó không phải cô, bởi vì người trong clip không có lúm đồng tiền, còn cô khi cười thì có hai lúm đồng tiền’. Thực ra tôi cảm thấy đây là lời nối dối, thậm chí hơi buồn cười. Nhưng tôi chấp nhận tin rằng đó là lời nói thật lòng của anh ấy”.
Hội trường bắt đầu im lặng, tấm thân gầy gò của cô đứng trước phông nền đỏ chót càng trở nên đáng thương, khiến người ta cảm thấy xót xa.
Cô giơ cao thứ nắm trong lòng bàn tay lên, đó là một tờ kê khai cuộc điện thoại. Cô giơ tờ giấy ra trước ống kính, nói: “Đường Khải nói anh ta là bạn trai tôi, vậy xin hỏi có người bạn trai nào chỉ gọi cho bạn gái năm cuộc điện thoại trong mấy năm liền không? Tờ kê khai này tôi đã nhờ bạn công bố trên mạng, ai có hứng thú có thể lên đó tải xuống”. Cô ngập ngừng, giọng nói trở nên bi thương: “Donna nói tôi ngốc, khi Đường Khải cầu hôn, tôi nên thuận theo mà đồng ý anh ta, nhưng tôi không làm được. Bởi vì tôi luôn coi anh ta là bạn bè bình thường, là một ngôi sao hạng ba nỗ lực vươn lên. Tôi cảm thấy là bạn bè thì nên giúp đỡ anh ta một chút, nên để anh ta lợi dụng mình tạo scandal. Trong thời gian đó quản lý của anh ta là Toni có gọi hàng chục cuộc điện thoại tới xin lỗi tôi, tôi đều không so đo, bởi vì tôi tin anh ta. Nhưng vụ việc clip đen lần này đã đạp đổ niềm tin giữa con người và con người, thậm chí tôi còn mất đi niềm tin với tương lai”.
Tiếng bấm máy lúc này lại dội lên liên tục, tất cả mọi người đều nín thở nghe cô nói.
Cô nói từng câu từng chữ, đứt ruột đứt gan: “Tối hôm qua, tôi xem được clip ghi hình bố tôi bị người ta đánh, cuối cùng bị cảnh sát bắt lên xe. Ở đây, tôi muốn nói với bố một câu ‘con xin lỗi’. Bao năm nay con gái luôn khiến bố lo lắng”. Đôi vai cô run lên: “Bố, cho dù cả thới giới này đều nghi oan cho con, cho dù tất cả mọi người đều bỏ rơi con, nhưng bố vẫn tin con gái mình trong sạch. Chỉ cần dựa vào điều đó thôi, cho dù không ai tin nhưng con vẫn muốn nói với bố, người trong clip không phải con. Tôi còn muốn nói một tiếng xin lỗi với tất cả những người trong công ty đã giúp tôi, tôi khiến công ty bị tổn thất nghiêm trọng, tôi khiến tình thế trở nên tồi tệ thế này. Còn bên phía đại diện thương hiệu, phí đại diện của tôi, tôi sẽ trả không thiếu một xu”. Nước mắt đã giàn giụa trên gương mặt cô: “Cuối cùng, tôi xin lỗi các fan của tôi, vào tieba[2] thấy người hâm mộ dù bị người ta công kích, mắng mỏ, nhưng vẫn lựa chọn cổ vũ tôi, tôi thực sự rất buồn… nhưng sẽ có một ngày, tôi sẽ tìm ra chân tướng sự việc, trả lại sự trong sạch cho mình”.
[2] Tieba là trang giao lưu online nằm trong trang tìm kiếm Baidu của Trung Quốc
Nói xong cô cúi chào rồi đi vào cánh gà.
Trong cánh gà, Donna vẫn chưa hết ngạc nhiên, những lời An Dao nói ban nãy đều lọt vào tai chị, ngay cả chị cũng thấy cảm động, thậm chí còn muốn vỗ tay. Donna nhìn vệ sĩ đưa An Dao vào trong liền lập tức đứng dậy đón, và nói: “Ban nãy thực sự cô thể hiện vượt ngoài dự tính của tôi, còn cả tờ kê khai danh sách cuộc gọi nữa… An Dao, cô luôn có biện pháp hóa giải tình thế. Nhưng phí đại diện sẽ trả lại không thiếu một xu là sao, cô làm gì có nhiều tiền thế?”
An Dao bình thản nói: “Sáng sớm nay tôi đã xem lại tiết kiệm của mình, vài năm qua tôi đóng phim, ra đĩa hát cũng kiếm được một khoản, bán thêm nhà thêm xe, chắc là đủ”.
Donna sững lại, nghi ngờ hỏi: “Vậy chẳng phải cô không còn gì sao?”
Cô mỉm cười thản nhiên: “Nhưng tôi còn tự tôn”.
Donna xót xa trong lòng, chị đã dẫn dắt nhiều ngôi sao nhưng người chị có tình cảm sâu đậm nhất là An Dao. “Mặc dù tôi không còn là quản lý của cô nữa, nhưng sau này vẫn trong cùng công ty, cần giúp đỡ gì cứ gọi tôi”.
An Dao không đáp mà chỉ đi vòng qua người Donna. Lúc lướt qua nhau nước mắt đang cuộn trào trong mắt An Dao nhưng cô ra sức kiềm chế, không dám dừng bước mà cố gắng tiến về phía trước.
Tin tức truyền thông quả nhiên có chuyển biến tốt, trên mạng xã hội đã bắt đầu cuộc đua chụp lại ảnh trong clip, tất cả đều phân tích độ giống nhau giữa cô gái trong clip và An Dao, ngoài lúm đồng tiền ra có người tỉ mỉ hơn còn phát hiện ra tóc người đó ngắn hơn tóc An Dao, từ trước tới giờ An Dao đều để tóc dài. Một số người cho rằng lý do này có phần hoang đường nhưng vẫn phải chấp nhận tin cô vô tội.
An Dao lướt web, tất cả các trang web lớn đều phát động bỏ phiếu cho chủ đề hot: “Bạn tin An Dao hay tin Đường Khải?”. Mặc dù chỉ có 30% tin cô nhưng trong lòng cô đã cảm thấy vô cùng mãn nguyện.
Điện thoại bàn rung lên, cuộc gọi từ công ty. Cô nghe máy, phía bên ka gọi “An Dao” một tiếng rồi nói: “Giám đốc bảo cô tới công ty một chuyến”.
Mặc dù việc này công ty hơi quá đáng nhưng xét cho cùng cô ký hợp đồng dài hạn nên chỉ có cách nghe theo. Cô thay quần áo, xuống dưới nhà đã thấy xe công ty phái tới.
Ngồi vào xe, phát hiện ra còn có một vệ sĩ, cô cảm thấy hơi nực cười.
Suốt dọc đường mặc dù cố gắng giữ bình tĩnh nhưng trái tim cô vẫn đang lo lắng, thấp thỏm, luôn cảm giác sắp có chuyện không hay xảy ra. Quả nhiên xe không đi tới công ty mà đưa cô tới biệt thự riêng của giám đốc. Trong phòng khách biệt thực, ngoài giám đốc Hoàng Thịnh Vỹ ra còn một người đàn ông khác. Người đó khoảng ba mươi lăm tuổi, cao tầm một mét bảy mươi lăm, mặc complet, nhìn rất nho nhã.
Người trong giới đều quen mặt, đây là đạo diễn Đinh Kiều Kiệt.
Cô lập tức cảm nhận được chuyện gì đang xảy ra.
Thái độ ông Hoàng Thịnh Vỹ rất thân thiện: “An Dao, tôi xin giới thiệu, đây là đạo diễn Đinh”.
Đinh Kiều Kiệt đứng dậy, mỉm cười dịu dàng: “Chào cô An Dao, tôi là Đinh Kiều Kiệt”.
Cô lịch sự đáp lại: “Chào anh”.
Giám đốc cười khà khà, nói: “Đừng khách sáo thế. An Dao, tôi và Kiều Kiệt là bạn thân, vì thế lần này cậu ấy tìm cô đóng phim tôi đồng ý ngay”. Ông nhìn cô đầy ẩn ý: “Cô cũng đừng từ chối nữa”.
Đinh Kiều Kiệt nói: “Thịnh Vỹ, sao anh lại nói thế? Nếu cô An Dao cảm thấy hợp đồng có vấn đề hoặc có yêu cầu gì về bộ phim này đều có thể thương lượng. Tôi rất hy vọng được hợp tác với cô”.
An Dao thẳng thắn nói: “Tôi không muốn đóng phim cấp ba”.
Đinh Kiều Kiệt sững lại rồi tiếp tục cười: “Đây không phải là phim cấp ba, có phải cô có hiểu nhầm rồi không?”
Hoàng Thịnh Vỹ sầm mặt lại, trông rất khó coi: “An Dao, sao cô lại ăn nó với đạo diễn thế hả? Tình hình này còn ai tìm cô đóng phim nữa? Nếu Kiều Kiệt không phải chỗ anh em với tôi thì cô tưởng tới lượt cô chắc? Tôi nói cho cô biết, nghệ sĩ muốn đóng vai chính trong phim của cậu ấy không tới hàng vạn thì cũng có hàng nghìn, không ít ngôi sao còn phải nhờ quan hệ để đóng vai nữ chính. Cậu ấy để mắt tới cô là phúc phận của cô đó”.
Cô nói: “Xin lỗi, tôi chỉ có thể từ chối”.
Giám đốc nổi điên: “Cô đừng tưởng buổi họp báo hôm qua thành công lắm, đừng tự cao tự đại. Tôi nói cho cô biết, nếu không phải công ty cho người vào các diễn đàn bình luận, bầu chọn giúp cô, thì cô tưởng cô sẽ có 30% số người ủng hộ sao? Dựa vào lúm đồng tiền mà khẳng định được người trong clip không phải cô? Đúng là chuyện hài”.
An Dao lạnh lùng cười nhạt, giám đốc càng tức giận ngút trời: “Cô cười nhạt cái gì chứ? Cô gây ra chuyện công ty không đòi cô bồi thường, còn tìm phim cho cô đóng. Đạo diễn Đinh hỏi đi hỏi lại lịch trình của cô, thậm chí bây giờ còn tìm tới tận nơi, cô còn từ chối? Cô có bị điên không?”.
Đinh Kiều Kiệt vội xoa dịu: “Anh Hoàng, anh tức giận cái gì chứ? Nhận phim có phải là trò trẻ con đâu, cô An Dao suy nghĩ một chút cũng rất bình thường mà”. Đinh Kiều Kiệt dịu dàng hỏi: “Cô An, nghe nói cô đã nhờ luật sư xử lý các tài sản đứng tên cô để trả lại toàn bộ phí đại diện? Nếu thực sự như thế thì khiến người ta khâm phục quá. Bởi vì những ngôi sao dám làm như vậy đã không còn nhiều, mọi người đều nghĩ tới lợi ích của mình mà thôi”. Những lời nịnh nọt nói ra từ miệng vị đạo diễn này thật khác biệt.
Đinh Kiều Kiệt đứng dậy, nói với giọng rất quan tâm: “An Dao, chắc cô cũng đói rồi, hay là chúng ta ra ngoài ăn cơm, vừa ăn vừa bàn chuyện”.
Cô im lặng, không đáp cũng không nhúc nhích. Giám đốc cô thấy cô không muốn đồng ý liền quyết định thay: “Được, tôi cũng đói rồi, cùng nhau đi ăn cơm thôi”.
Cô hoàn toàn bị động, chỉ còn cách theo họ ra ngoài. Không khí trong xe hơi ngột ngạt, không ai nói gì. Giám đốc ra hiệu bằng mắt cho cô, cô cũng coi như không nhìn thấy, nhìn lảng ra ngoài cửa sổ. Những tòa nhà bê tông cốt thép lướt qua rất nhanh, những hàng cây xanh bên đường cành lá xum xuê, những tấm biển lớn đập vào mắt. Bỗng nhiên, cô nhìn thấy hình ảnh của mình trên tấm biển lớn bên đường, là biển quảng cáo của bất động sản Anh Bách. Đến giờ cô vẫn còn nhớ hàng chữ trên tấm biển ấy – Bất động sản Anh Bách, mang lại sự ấp áp cho gia đình bạn.
Đinh Kiều Kiệt đột nhiên lên tiếng: “An Dao, thực ra tôi đã gửi kịch bản cho quản lý của cô, để cô đọc xong rồi suy nghĩ xem có ký hay không. Kịch bản đó cô đọc chưa? Mặc dù có cảnh hở hang nhưng tuyệt đối không phải phim cấp ba, hơn nữa…” Làn xe bên cạnh bỗng có chiếc xe xoẹt qua, vượt lên xe của họ rồi chắn ngay phía trước.
Tài xế đột ngột đạp phanh, đầu xe gần như dính vào đuôi chiếc xe kia. Một chàng trai bước từ trong xe ra, chạy tới đập cửa kính xe của họ. Tài xế bước xuống tức giận quát: “Tại sao cậu lại chặn xe tôi? Cậu muốn làm gì?”. Trái tim An Dao đập loạn xạ, chàng trai ấy chính là Lăng Bách.
Lăng Bách hét lên với cô: “Xuống xe”.
Những chiếc xe bị kẹt phía sau đang bấm còi inh ỏi. Cô hạ kính xuống hỏi: “Chuyện gì thế?”.
Lăng Bách không nói câu nào, mở cửa xe kéo cô xuống.
Gió trên đường thổi rất mạnh, tạt vào người đau rát.
Cô khó chịu hỏi: “Rốt cuộc có chuyện gì? Tại sao lại chặn xe? Tại sao lại kéo tôi xuống xe?”.
Anh cứ im lặng bế cô vào trong xe của mình, lập tức nổ máy rời đi.
Cô ngồi trong xe há miệng tròn mắt ngạc nhiên. Anh dám chặn xe ςướק người? Cô tức tối hỏi: “Rốt cuộc anh muốn làm gì? Anh có biết là phạm pháp không?”.
Anh chỉ bình thản nói một câu: “Quay lại nhìn đi”.
Cô bán tín bán nghi quay đầu lại. Cạnh xe của giám đốc có thêm một chiếc xe nữa, hai phóng viên tay lăm lăm cầm máy ảnh vừa từ trên xe bước xuống.
Anh nói: “Hai phóng viên đó đã bám theo từ lúc cô rời khỏi biệt thự, nếu cô đến khách sạn để họ chụp được ảnh, ngày mai báo chí sẽ thổi phồng sự việc này đến thế nào?”. Nếu thực sự chụp được ảnh cô và đạo diễn Đinh cùng bước vào khách sạn thì ngày mai chắc chắn các báo sẽ giật tít “An Dao và đạo diễn phim cấp ba gặp nhau bàn bạc, dự tính đóng phim *** phá vỡ hình tượng ngọc nữ”. Vậy thì sự tin tưởng của công chúng mà cô vất vả mới giành lại được sẽ bị sụp đổ, cả thế giới này thực sự chẳng còn ai tin cô nữa.
Xe qua chỗ rẽ, đám người ấy đã khuất bóng. Gương mặt cô tỏ rõ sự cảnh giác: “Vậy anh cũng bám theo tôi lâu như thế sao?”.
Anh nhìn vào gương chiếu hậu, khóe miệng nhếch lên: “Nếu tôi không đi theo thì cứu cô thế nào được?”. Anh trả lời rất đàng hoàng.
Cô trả lời, giọng nhỏ dần: “Tôi không cần anh cứu”.
Anh bật cười, đáp: “Nhưng tôi cứ muốn cứu cô”.
Cô không thèm để ý đến lời anh nữa, mệt mỏi dựa vào ghế. Bầu không khí giữa hai người bắt đầu trở nên nặng nề.
Một hồi lâu sau, Lăng Bách chủ động mở lời: “Việc cô vay tôi ba mươi triệu hôm trước…”.
“Anh không cần giải thích”. Cô lập tức ngắt lời anh, cô không đủ kiên nhẫn để tiếp tục nghe anh nói.
Nhưng anh vẫn cố chấp muốn giải thích cho cô nghe: “Tôi không vay được bố ba mươi triệu tệ, lại còn bị ông nhốt trong nhà, không thể liên lạc được với bên ngoài. Vì thế… tôi xin lỗi”.
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, không tin những lời anh nói.
Anh hỏi cô: “Cô muốn vay ba mươi triệu tệ để chấm dứt hợp đồng với công ty à? Vì giám đốc bắt cô đóng loại phim đó? Tôi nghe nói cô đã trả lại phí đại diện, bây giờ có phải trên người không còn một xu?”.
Đôi môi cô mấp máy nhưng không nói gì cả.
Anh đưa tay bật nhạc, ca khúc “Valder fields” vang lên, tiết tấu tuy nhanh nhưng man mác buồn, giai điệu khiến người ta mê đắm.
Anh vừa lái xe vừa lẩm nhẩm theo giai điệu bài hát. Giọng hát của anh hay tới lạ kỳ, giọng anh vang bên ta cô không thua kém giọng ca sĩ. Anh mỉm cười nói: “Có người nói tôi giống Wonbin, chính là Han Tae Suk trong phim “Trái tim mùa thu”, cô có thấy giống không? Thực ra tôi thấy tôi giống chính bản thân tôi, Lăng Bách! Là Lăng Bách độc nhất vô nhị!”. Anh không cần biết cô có đáp lại hay không mà vẫn nói tiếp: “Để tôi kể cho cô nghe một câu chuyện cười tôi đọc trên mạng. Có một hộ lý thấy bệnh nhân đang uống R*ợ*u trong phòng bệnh, cô liền bước tới khẽ nói với anh ta: ‘Cẩn thận gan[3]’, bệnh nhân liền mỉm cười đáp lại: ‘Tiểu bảo bối’, ha ha ha”. Anh cười tới mức chảy nước mắt: “Cô không cảm thấy buồn cười à? Vậy tôi kể tiếp chuyện nữa. Đường Tăng nói: ‘Chuyện thỉnh kinh lần này nên tìm cách nhanh nhất!’ Ngộ Không đề nghị: ‘Đi máy bay nhanh hơn ngựa!’ Bát Giới đáp: ‘Thần Châu 7[4] nhanh hơn!’ Sa Tăng rút ra một khẩu S***g nói: ‘Nghe nói thứ này lập tức tiễn người tới Tây Thiên’. Ha ha ha”.
[3] Nguyên văn tiếng Trung đọc lên vừa có nghĩa “cẩn thận gan” vừa là cách gọi âu yếm, vì thế bệnh nhân nghe “cẩn thận gan” lại tưởng y tá đang gọi âu yếm nên đã đáp lại là “Tiểu bảo bối”.
[4] Thần châu 7: là tàu vũ trụ Thần châu số 7 chở ba phi hành gia Trung Quốc đã rời bệ phóng ở trung tâm phóng vệ tinh Tửu Tuyền, phía Tây Bắc tỉnh Cam Túc, Trung Quốc vào lúc 21 giờ 10 phút ngày 25/10/2008 (giờ Bắc Kinh).
Cô vẫn không nói tiếng nào.
Nụ cười trên gương mặt anh dần dần đông cứng lại, anh đột ngột nhấn ga rẽ sang đường cao tốc, xe lao đi như bay, bỏ lại tất cả các xe khác ở phía sau.
Cô lo sợ hỏi anh: “Anh muốn đưa tôi đi đâu?”.
Anh đáp: “Về nhà”.
“Nhưng đây không phải đường về chỗ tôi ở”.
“Nhà cũ của cô”.
Chỉ là bốn chữ đơn giản nhưng lại khiến trái tim cô đập loạn nhịp. Cô run rẫy hỏi: “Anh biết nhà cũ của tôi ở đâu sao?”.
Anh nói: “Tôi biết”.
“Vậy tại sao anh lại đưa tôi về nhà?”.
“Không phải cô muốn gặp bố sao?”.
“Tôi…”. Cô cứng họng. Mấy hôm nay cô luôn quan tâm tới tin tức trên báo mạng, nhưng tuyệt nhiên không có tin gì về bố cô. Ngày nào cô cũng gọi về nhà vô số lần nhưng đều không có ai nghe máy. Cô rất lo lắng cho bố, sức khỏe của ông vốn không tốt, chỉ cần ốm vặt cũng phải nằm viện điều trị. Cô không biết tình hình của ông bây giờ thế nào, thậm chí có lúc cô còn gặp ác mộng cả đêm, nằm mơ thấy ông ra đất máu me đầy mình.
Cô ngập ngừng rồi chua xót nói: “Đám paparazzi nhất định đang mai phục gần nhà tôi. Nếu tôi trở về chỉ gây thêm sóng gió lớn hơn…”.
Anh vẫn chăm chú lái xe, ngắt lời cô: “Tôi biết cô sợ trở về sẽ bị hàng xóm cười nhạo, tôi biết cô sợ phóng viên nhìn thấy cô sẽ hỏi những câu khó xử. Nhưng nếu cô tin tôi, thì sẽ chẳng có vấn đề gì, tôi sẽ bảo vệ cô”. Truyện được biên tập và post tại website: WWW.ThichTruyen.VN (Thích Truyện.VN)
Không biết tại sao những suy nghĩ trong lòng cô đều phơi bày ra trước mắt anh, thậm chí có lúc chỉ cần một ánh mắt, một câu nói, anh đã hiểu. Chàng trai này thực sự rất kỳ lạ.
Anh nói: “Về nhà cô phải đi mất hai tiếng mười lăm phút, cô ngủ một chút đi, đến nơi tôi sẽ gọi”.
Ngay cả thời gian về nhà cô, anh cũng tính toán tỉ mỉ đến thế sao? Mặc dù nghi ngờ nhưng cô chấp nhận tin rằng anh đối xử thật lòng với cô. Xe phóng đi rất nhanh, cô nhắm mắt lại, ngủ ngon lạ thường.
Anh yên lặng lái xe, ánh mắt chốc chốc lại nhìn gương chiếu hậu, qua gương anh có thể nhìn thấy gương mặt vô cùng quen thuộc của cô.
Anh nhớ khi lên năm, bố anh xây nhà ở quê, nhà cô chỉ cách nhà anh một căn. Lần đầu tiên thấy cô, cô mặc áo hoa, tết tóc hai bên, ngồi trên vai bố cô. Sau này anh mới biết, mẹ cô qua đời khi sinh cô nên chỉ có hai bố con nương tựa vào nhau.
Lúc đó anh chỉ thấy đồng cảm với cô.
Cấp một, cấp hai, anh và cô học cạnh lớp nhau, mỗi lần đến giờ giải lao anh đều cố tình đi qua cửa lớp cô, liếc nhìn cô đang vùi đầu đọc sách. Thành tích học tập của cô rất tốt, điểm thi cuối năm luôn đứng đầu. Còn anh năm nào cũng bị nhà trường phê bình vì thành tích kém. Tan học về nhà, việc anh thích nhất chính là ngồi trên ban công, vì từ đó anh có thể nhìn thấy ban công nhà cô, có thể thấy cô yên lặng đọc sách. Anh không bao giờ quên những ngày tháng đó, ráng chiều buông xuống, những chậu hoa trên ban công rực rỡ sắc màu. Cô ngồi ngoài ban công, cả người như đang tắm trong ánh sáng vàng kim. Từ bên này nhìn sang anh chỉ thấy gương mặt nghiêng của cô, từng đường nét rõ ràng, khuôn mặt ấy cùng ráng chiều chói mắt đẹp như điêu khắc, rực rỡ hơn cả những bông hoa tươi tắn đang khoe sắc.
Có một lần đột nhiên cô đứng dậy, vươn vai dưới nắng chiều đang lan tỏa, nhìn thấy anh cô ngại ngùng cười. Gió thổi qua làm tung bay những lọn tóc dài của cô, nụ cười đẹp khiến người khác xúc động khôn xiết. Anh nhìn cô, tim đập loạn xạ như trống đánh.
Lên cấp ba, anh đăng ký học cùng trường cô, nhưng tiếc thay bố lại đón anh đi.
Dù bao năm trôi qua nhưng anh vẫn không thể nào quên được ngày hôm đó, dưới ráng chiều buông khắp nơi, gió nhẹ thổi, cô đã mỉm cười với anh.
Anh cẩn thận nhìn gương chiếu hậu. Cô ngủ rất say, hàng mi dài cụp xuống, sắc mặt tiều tụy mong manh như Pu'p bê sứ, dường như chạm vào là vỡ. Mi mắt cô rung rung, anh lập tức quay đầu đi không dám nhìn tiếp nữa.
Bạn có cảm thấy trái tim bỗng nhiên loạn nhịp không? Bạn đã bao giờ yêu người khác chỉ sau một giây? Khoảng cách lớn nhất trên thế giới này không phải là xa tận chân trời, mà là ngay trước mặt nhưng mãi mãi không bao giờ chạm tay vào được.
Điện thoại đột ngột đổ chuông, nhạc chuông là ca khúc “Bỏ lỡ rồi, địa lão thiên hoang” do cô trình bày. Anh vội vã nghe máy, bên tai vang lên tiếng bố anh quát: “Con đi đâu? Con ký hợp đồng làm ngôi sao gì hả? Rốt cuộc con đang chơi trò gì?” Anh nhìn gương mặt cô đang ngủ ngon trong gương chiếu hậu rồi tắt máy luôn.
Thời gian trôi từng giây, từng phút, những dãy núi bên ngoài cửa sổ cứ lần lượt lướt qua, dường như vô tận vô cùng. Xe dừng ở đường cao tốc rồi rẽ vào quốc lộ, cảnh vật bên đường quen thuộc như những đường chỉ tay, anh nhắm mắt cũng biết con đường này phải đi thế nào, thậm chí nhớ rõ từng căn nhà ven đường.
Trước đây khi tài xế đưa anh về nhà, anh nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, chỉ muốn mau mau đến nơi.
Nhưng giây phút này anh mong nó đến chậm một chút, tốt nhất là con đường này mãi mãi không có điểm dừng.
Xe dẫn chạy chậm lại, từng căn nhà quen thuộc lọt vào tầm mắt. Anh đỗ xe trước một căn biệt thự ba tầng, cách đó không xa là nhà cô, cửa lớn đóng kín. Nhìn đâu cũng thấy bóng các phóng viên đeo máy ảnh. Anh quay đầu lại đúng lúc cô mở mắt, mắt nhìn thẳng vào anh.
Cô nhìn lướt qua anh, nhìn về phía trước, đột nhiên mắt cô mở to.
Anh quay đầu lại, ông An khom lưng đi từ phía xa tới. Anh ném chìa khóa cho cô rồi nói không chút do dự: “Tôi sẽ thu hút sự chú ý của phóng viên, cô mau mau vào nhà”. Anh mở cửa xe chạy về phía đám phóng viên, vung nắm đấm lên đánh. Phóng viên nào anh cũng đánh, anh còn ςướק máy ảnh của một người rồi chạy ra khỏi đó.
Đám phóng viên vừa mắng chửi vừa rượt theo anh. Trước cửa nhà không còn một bóng phóng viên nào.
An Dao xuống xe, ông An nhìn cô và hiểu tất cả, ông lập tức mở cửa. Trong nhà bụi phủ khắp nơi, đồ đạc lộn xộn, rèm cửa buông phỉ che hết ánh sáng, căn phòng nặng nề như một nấm mồ. An Dao đi theo ông vào nhà, ông khàn giọng hỏi: “Sao con về?”. Đứng bên cạnh ông, cô có thể nhìn thấy mái tóc hoa râm và chiếc cằm thâm tím.
Trong lòng cô chua xót, khí huyết nghẹn đắng nơi cổ họng, không nói nên lời.
Ông không nói gì, chỉ đi vào trong, một lúc sau cầm ra cuốn sổ tiết kiệm màu đỏ. Ông đưa nó cho cô rồi lạnh lùng nói: “Nghe nói con đã lấy tất cả tài sản bồi thường cho thương hiệu con đại diện rồi, số tiền này con cầm để ứng phó đi”.
Cô mở sổ tiết kiệm, trên sổ là tên cô, số tiền là hai trăm sáu mươi nghìn tệ.
Đây là tất cả tài sản của bố cô.
Cô mím môi lắc đầu, đưa trả nó lại cho ông: “Con không cần tiền”.
Ông đưa tay chặn ngang cuốn sổ, giọng mệt mỏi: “Bảo con cầm thì con cầm, không có việc gì thì về đi, để người ta nhìn thấy lại lắm thị phi”.
Cô đứng bất động, chỉ biết nắm chặt cuốn sổ.
Ông tiếp tục thúc giục: “Về đi, người ta nhìn thấy là phiền lắm”.
Cổ họng cô càng khó chịu hơn, không thể nói nổi một lời. Cô rất muốn nói cho ông biết, cô về không phải vì tiền, mà chỉ muốn gặp ông, cô lo lắng cho sức khoẻ của ông đến phát điên. Nhưng cô chỉ biết đứng ngây ra. Ông nhìn cô, ánh mắt vô cùng phức tạp, rồi quay người lên gác. Cô chỉ còn cách ra ngoài rồi về xe.
Trên phố không một bóng người, cô lái xe men theo con phố tiến về phía trước. Đi một quãng xa mới thấy Lăng Bách đang bị vây giữa đám phóng viên. Lăng Bách cười trừ xin lỗi họ. Cô tăng tốc vượt qua đám đông, anh từ đám đông đi ra vẫy tay và chạy nhanh tới.
Anh ngồi lên xe và thở phào: “Tôi lừa bọn họ là tôi nhận nhầm người, nên cứ thế mà xin lỗi”. Anh xắn tay áo lên, những mảng thâm tím trên ngón tay nhìn cực kỳ nhức mắt. Anh thở hồng hộc, cố mỉm cười: “Đám người ấy thật ngu ngốc, tôi nói rằng nhầm người mà cũng tin”.
Cô nhấn ga, xe lao đi rất nhanh.
Những cảnh vật quen thuộc hai bên đường nhanh chóng lùi lại phía sau, vầng mặt trời đỏ sắp lặn xuống núi vẫn nóng bỏng, ánh sáng lọt vào mắt khiến cô đau rát.
“An Dao… tôi kể chuyện cười cho cô nghe nhé?”. Anh khẽ giọng dè dặt hỏi cô.
Cô lặng lẽ lái xe, đôi môi mấp máy: “Đối mặt với ông ấy tôi không nói được lời nào cả, thậm chí một tiếng ‘bố’ cũng không thốt lên được”.
“An Dao…”.
“Khi còn bé không hiểu chuyện, bố phạt tôi chép bài, còn cầm thước đánh vào lòng bàn tay tôi, đánh rất đau. Khi đó tôi nghĩ, đợi tôi lớn rồi nhất định phải trêu tức ông. Tôi phải yêu vô số bạn trai để ông hối hận thì thôi”. Cô mím môi ra sức nói tiếp: “Có một năm về nhà, ông đi phía trước, tôi đi phía sau, khi nhìn thấy những sợi tóc bạc trên đầu ông tôi kiềm chế không nói lời nào. Nhưng cuối cùng vẫn cãi nhau với ông vì tôi đã ký hợp đồng với công ty điện ảnh, ông đã la mắng tôi là đồ hạ lưu, không có thể diện, làm gì không làm lại đi đâm đầu vào giới giải trí. Tôi cũng bực tức mà cãi lại ông. Cuối cùng ông giận quá tát tôi một cái. Từ hôm đó, tôi không gọi điện cho ông, thậm chí cố tình không liên lạc với gia đình, chỉ vì muốn chọc giận ông”.
Anh không dám nói xen vào.
Cô bật cười, tay nắm chặt vô lăng, nước mắt rơi lã chã: “Nhưng hôm đó về nhà tôi xem được clip, thấy ông vì bảo vệ tôi mà đánh nhau với người ta, trái tim tôi như bị cứa trăm ngàn nhát dao, đau đớn muốn ૮ɦếƭ. Con người ông cả đời mạnh mẽ hiếu thắng, chưa bao giờ động thủ với ai, nhưng lại đánh nhau vì tôi, cuối cùng ông cũng bị bắt vào đồn cảnh sát. Trước đây ông đóng học phí, chăm sóc tôi, thậm chí dỗ dành khi tôi bị thương, tôi đều cảm thấy là điều đương nhiên, ông sinh ra tôi thì phải lo cho tôi thôi. Nhưng tôi không bao giờ ngờ được rằng ông cũng có ngày hôm nay, lưng còng, bước đi xiêu vẹo, toàn thân bầm dập bước về phía tôi. Thậm chí ông còn không quan tâm tới mình, còn lo lắng cho tôi không có tiền, lo tôi bị người ta phát hiện…”. Cô đột ngột nhấn phanh đỗ xe bên vệ đường, khóc lóc thảm thiết: “Ông đã làm bao nhiêu việc vì tôi, nuôi tôi chăm tôi dạy dỗ tôi, nhưng tôi thì sao, lúc tức giận thì cãi ông, hơi một tí lại nói muốn ૮ɦếƭ. Thậm chí khi thi vào Bắc Ảnh tôi còn uy hiếp ông, nếu không để tôi đi học tôi sẽ ૮ɦếƭ trước mặt ông. Tôi luôn ương bướng, cố chấp không nghe lời ông, nhưng bây giờ mới phát hiện ra mình đã quá quắt đến thế nào. Tôi luôn muốn kiếm tiền để cho ông tiêu, nhưng không ngờ ông chỉ muốn tôi sống khoẻ mạnh, bình an”.
Anh nói: “Cô yên tâm, bác trai chưa bao giờ trách cô”.
Nước mắt cô tuôn như mưa: “Nhưng tôi tự trách mình…”. Cô gục đầu vào vô lăng, đau đớn rơi lệ: “Tôi khiến ông mất mặt, khiến ông không dám ra khỏi nhà, khiến ông bị cả thế giới này cười nhạo… cả đời không thể gột rửa được nổi nhục này, cả đời không thể ngẩng đầu làm người được nữa”.
Anh đưa tay vỗ nhẹ vai cô: “Cô gái trong clip không phải cô, cô không khiến ông ấy mất mặt”.
Cô lắc đầu nguầy nguậy lớn tiếng kêu khóc: “Vô ích thôi, trên đời này chẳng có ai tin tôi. Bây giờ tất cả bọn họ đều đang chờ xem tôi ૮ɦếƭ như thế nào, xem tôi sa ngã đến mức phải đóng phim cấp ba, công ty cũng không từ thủ đoạn nào để ép tôi. Tôi thực sự chịu đựng quá nhiều đau khổ… đâu đâu cũng là kẻ địch, ai ai cũng muốn tôi ૮ɦếƭ, tôi thực sự sắp không chịu được nữa rồi…”.
Anh nói: “Tôi sẽ giúp cô”.
Cô ngẩng đầu lên, nhìn anh qua làn nước mắt nhạt nhoà, anh nhìn vào mắt cô, hứa một lần nữa: “Tôi nhất định sẽ giúp cô, tôi biết bây giờ cô cần tiền để chấm dứt hợp đồng, cô không muốn đóng phim cấp ba, cô yên tâm, tôi nhất định sẽ giúp cô”.
Bụi đất bay bay ngoài cửa xe, xa xa những ngọn núi xanh kéo dài tít tắp, từng dãy núi nhấp nhô, mặt trời đỏ rực từ từ lặn xuống, ánh sáng cũng dần trở nên êm dịu hơn.
Anh đưa tay lên, dịu dàng lau nước mắt cho cô: “Xin cô hãy tin tưởng tôi”.
Bốn bề yên lặng như tờ, ánh mặt trời vương trên mặt anh, lấm tấm như phấn vàng. Cô quay đầu đi, tim đập loạn xạ.
Anh xấu hổ nói: “Xin lỗi”.
Cô liếc anh một cái, tim đập dữ dội hơn.
Anh nói: “Hay là để tôi lái xe đưa cô về nhé”.
Cô lặng lẽ đổi chỗ cho anh, suốt dọc đường không ai nói gì. Đến hơn tám giờ tối hai người mới về tới thành phố. Anh không đưa cô về nhà mà lái xe thẳng ra bờ biển. Trên bờ biển, ánh sáng mờ mờ, thỉnh thoảng vẫn có dăm ba người chơi đùa vui vẻ.
Anh và cô sóng bước đi trên bãi cát: “Trong lý lịch cá nhân cô viết thích nhất là bờ biển, vì thế tôi đưa cô tới đây”.
Cô im lặng chỉ chăm chú nhìn mặt biển. Những con sóng đang vỗ điên cuồng, gió thổi mạnh tung bay cả vạt áo. Anh dùng chân đá mạnh một viên đá xuống biển, mỉm cười hỏi cô: “Cô có yêu thầm ai không?”.
Bất giác cô cũng cười theo anh: “Có”.
Hai tay anh đút túi quần, vạt áo sơ mi bị gió thổi tốc lên, giọng nói vừa xa xôi vừa trống vắng: “Tôi cũng có”. Sóng biển ào ạt xô bờ, vô số bọt biển bắn tung toé. Tiếng cười của anh có chút cô đơn: “Thích người ta nhưng không dám tỏ tình, cô nói xem người như thế có ngốc không?”.
Nụ cười của cô rất ấm áp, cô nói: “Sao lại ngốc chứ? Rất si tình”.
Anh nhìn cố, nụ cười trở nên ngọt ngào hơn: “Nhưng cũng rất khổ sở”.
Cô hỏi: “Vậy tại sao anh không theo đuổi cô ấy?”.
Anh cúi đầu, cười gượng gạo: “Tôi sợ mình không xứng với cô ấy, hơn nữa sợ cô ấy sẽ tránh tôi. Có người nói hai người yêu nhau trên trái đất này chính là kỳ tích, tôi e rằng mình không lập được kỳ tích ấy”.
Cô không nói thêm gì mà lặng lẽ ngắm mặt biển yên bình. Xa xa là màu trời đen kịt, ở gần vẫn có lớp sáng trên đầu ngọn sóng vì ánh đèn trên bờ chiếu vào. Cô lấy điện thoại ra, đặt chế độ im lặng, mọi cuộc điện thoại và tin nhắn đều không báo chuông. Trên màn hình hiển thị hơn một trăm cuộc gọi nhỡ của giám đốc.
Điện thoại lại rung, người gọi tới là trợ lý Trần Tuyết San. Đối phương lo lắng hỏi cô: “An Dao, cô đang ở đâu thế? Cô có biết giám đốc đang tìm cô không? Cô có biết giám đốc đã hạ lệnh tạm dừng mọi công việc của cô không?”.
Giọng cô đều đều trả lời: “Tôi biết rồi”.
Trần Tuyết San nói: “Còn Donna nữa, chị ấy đã nói với tất cả mọi người rằng chị ấy không còn là quản lý của cô nữa”.
Gió biển mang hơi lạnh quất vào mặt cô, đôi khuyên tai dài đính hạt trân châu đung đưa theo gió. Khoé mắt cô ấm nóng, giọng nói cũng run rẩy: “Tôi và chị ấy không còn quan hệ gì từ lâu rồi”.
“An Dao, đừng buồn nhé”.
“Cảm ơn”. Cô nói xong rồi tắt máy.
Lăng Bách thấp thỏm hỏi: “Giám đốc sẽ đối phó với cô chứ?”.
Cô gật đầu, rầu rĩ cười: “Bởi vì Donna là quản lý vàng, công ty luôn tin tưởng con mắt của chị ấy, chỉ cần là ngôi sao chị ấy ký hợp đồng thì công ty sẽ chi số tiền lớn để đào tạo. Công ty đã đầu tư vào tôi cả chục triệu tệ, vì thế không thể buông tha cho tôi”.
Anh lo lắng hỏi: “Vậy họ sẽ đối phó với cô thế nào?”.
Cô lắc đầu bất lực: “Tôi cũng không biết, chỉ đành thuận theo tự nhiên thôi”. Cô mỉm cười với anh rồi an ủi: “Anh không cần lo lắng cho tôi đâu, việc hôm nay rất cảm ơn anh, nếu không có anh tôi chẳng có nổi dũng khí về nhà”.
Anh ngại ngùng cười: “Vậy để tôi đưa cô về”.
Những ngọn đèn led bên ngoài cửa xe không ngừng vụt qua, lúc xe rẽ vào khu biệt thự, anh nhanh chóng giảm tốc độ.
Anh nắm chặt vô lăng, bồn chồn gọi cô: “An Dao”.
Cô khẽ “ừ” một tiếng.
Anh nói: “Nếu có chuyện gì cô có thể gọi cho tôi bất cứ lúc nào”.
“Ừ”.
“Nếu có chuyện gì đột ngột xảy ra, cô nhất định phải tìm tôi”. Anh không yên tâm nên dặn dò cô.
Khoé miệng cô cong lên, “ừ” một tiếng nữa.
Xe dừng lại. Cô nhìn ra ngoài. Đã đến trước căn nhà của cô. Cô mở cửa xe, đang chuẩn bị xuống thì anh gọi: “An Dao”.
Cô ngạc nhiên nhìn anh.
Trong đôi mắt đen láy của anh, ánh sáng đang chuyển động, anh chăm chú nói từng tiếng: “Tặng cô năm câu nhất định được không?”.
Cô không nhúc nhích, để mặc anh nói tiếp: “Nhất định phải vui vẻ, nhất định phải mạnh khoẻ, nhất định phải lạc quan, nhất định phải gắng gượng… cuối cùng…”, giọng anh trầm xuống nhưng rõ ràng: “Nhất định không được quên tôi”.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc