Scandal Đình Đám - Chương 33

Tác giả: An Tư Nguyên

Các loại thông báo cùng mời mọc ùn ùn kéo tới, dù Nhậm Sâm đã sàng lọc qua rất nhiều, mỗi ngày Thịnh Đản đều được sắp xếp kín lịch trình.
Công ty trước vẫn còn lo lắng cô biến mất lâu như vậy, tiền đồ có thể bị ảnh hưởng hay không.
Bây giờ nhìn lại, tất cả lo lắng đều là dư thừa.
Sau khi cắt đứt lời mời thứ N lấy bài phỏng vấn qua điện thoại, Nhậm Sâm quay đầu, liếc nhìn Thịnh Đản tựa bên cửa sổ sát đất, hỏi "Như thế nào, phòng này có hài lòng không?"
"Hài lòng! Cực kỳ hài lòng! Anh không biết sao? Thịnh Đản vẫn mơ ước có thể ở loại phòng có nóc nhà nghiêng phục thức đấy." Không đợi Thịnh Đản phát biểu ý kiến, Lục Y Ti theo cô đến xem phòng ốc cũng không thể chờ đợi mà trách móc rồi.
"Vậy thì căn này, không thành vấn đề chứ? Cách tòa nhà của Thích Huyền cũng gần, như vậy sau này hai người cũng tham dự hội nghị mà nói, tôi nhận cũng dễ dàng."
"Phòng ốc không có vấn đề, nhưng. . . . . . Tiền mướn có thể rất quý hay không?" Thịnh Đản hỏi rất là lúng túng.
Trước đây cha cô nhất thời xúc động liền đem mướn nhà trọ cho cô lui tới, vốn định đem cô về nhà ở, nhưng Thịnh Đản nghĩ tới nghĩ lui, trước mắt mới chỉ, chỉ có Sâm ca, Cẩm ca cùng Lục Y Ti biết cô là con gái Thẩm Phi, nếu như ở trong nhà mà nói, sớm muộn sẽ bị truyền thông biết, Thịnh Đản không muốn tầng quan hệ này bị đào móc ra ngoài, nói như vậy, nhất định sẽ có người cho là cô cùng nhau đi tới, dựa vào đều là ba cô.
Cho nên cô chỉ có thể nhờ Sâm ca giúp cô tìm phòng ốc khác. Vấn đề là. . . . . . Lúc cô nhờ, quên nói nhiều một câu, cô không có tiền.
"Tiền mướn à, công ty sẽ gánh chịu, đây là cho nghệ sĩ tá túc." Nhậm Sâm cười khẽ gỡ bỏ băn khoăn của cô.
"Như vậy à. . . . . ." Thịnh Đản nghiêng đầu suy nghĩ một chút, trên hợp đồng xác thực có nói qua có thể hướng công ty xin ký túc xá, nếu như vậy, cô cũng không khách khí, "Vậy thì căn này được không."
"Được, một hồi tôi sai người giúp cô đi làm thủ tục, tính toán lúc nào thì chuyển tới? Tôi giúp cô liên lạc với công ty chuyển nhà."
"Không cần liên lạc, em cũng không có đồ gì, sau khi công việc kết thúc thì làm phiền tài xế đưa em về nhà lấy chút trang phục, hôm nay em muốn chuyển vào luôn, có thể không?" Phòng ốc tinh trang hoàng như vậy, không phải được gọi là giỏ xách vào ở sao? Bây giờ đối với Thịnh Đản mà nói, dễ dàng, mau lẹ chính là trọng điểm.
"Có thể." Nghe vậy, Nhậm Sâm lật hành trình của cô ra, cho ra câu trả lời khẳng định chắc chắn, đồng nghiệp lại nhíu nhíu mày, muốn nói lại thôi.
"Thế nào?" Tâm hiếu kỳ của Thịnh Đản thành công được nâng lên.
"Gần đây có một buổi biểu diễn trao giải lớn, người chịu trách gửi thiệp mời cho cô, muốn cô dời đến trường tú, có hứng thú không?"
Thịnh Đản khốn hoặc nghiêng đầu: "Chuyện như vậy không phải từ trước đến giờ cũng đều do anh quyết định?"
"Là như vậy. . . . . . Tôi nghe ngóng, trong danh sách muốn mời có Tùy Trần, cậu ấy đã đồng ý với người chịu trách nhiệm là sẽ tham dự rồi." Rốt cuộc Nhậm Sâm cũng nói ra nguyên nhân để cho anh phun ra nuốt vào mãi.
"Thật sao?" Cô hết sức duy trì vẻ mặt bình tĩnh, "Có thể giúp em từ chối không?"
". . . . . ." Mặc dù đã đoán trước được đáp án, nhưng Nhậm Sâm vẫn tránh không được thất vọng.
Bây giờ Thịnh Đản rất nhu thuận lại nghe lời, tất cả công việc sắp xếp cho cô, cô đều sẽ liều mạng làm mà không bắt bẻ. Chỉ có một chút, mặc dù cô chưa từng nói rõ, nhưng hành động của cô đủ để chứng minh, tất cả công việc gì có khả năng nhìn thấy Tùy Trần, cô đều sẽ không nhận, dù cơ hội kia khá hơn nữa, cô cũng không yêu thích.
Nhưng anh yêu thích!
Cái loại lễ kỉ niệm lớn này, vô luận là người chịu trách nhiệm, hay người đảm nhận, truyền thông ủng hộ, thậm chí tiền tài trợ, cô hẳn là nên đi làm thân .
Đang ở lúc anh cau mày, không biết nên làm như thế nào khuyên thì Lục Y Ti đột nhiên rống lên: "Không muốn! Không thể từ chối! Người đại diện ca ca, đi giúp cô nhận!"
"Tớ không muốn!" Đối mặt với bạn tốt cường thế, Thịnh Đản cự tuyệt cũng bộc phát cứng rắn.
"Nhất định phải đi!"
"Cũng không cần!"
"Cậu dám không nhận tớ liền tuyệt giao với cậu!"
> mãnh < khi dễ người, không chơi như vậy, ". . . . . . Được rồi, tớ sẽ suy tính xem một chút."
"Suy tính? Tình bạn của chúng ta còn cần cậu suy tính? Cậu cũng quá làm cho người ta thất vọng đi." Lục Y Ti rất thành công, tiêu điểm mơ hồ, lúc Nhậm Sâm muốn ủng hộ thì cô lại rất không có giác ngộ mà đem đề tài vòng trở lại, "Tớ nói này Thịnh Đản, mượn một chút lời thoại của ba cậu, đừng làm cho tổ tiên nhà cậu mất thể diện được không? Tại sao cậu phải tránh anh ta, hẳn là anh ta không có mặt mũi tới gặp cậu mới đúng. Chính là muốn đi, còn phải bày ra trạng thái tốt nhất, khiến kẻ khinh người kia biết, không có anh ta sống còn đặc sắc hơn!"
". . . . . ." Ưmh, nghe, giống như là rất có đạo lý.
"Rất có đạo lý, phải hay không? Vậy thì đi đi."
Thịnh Đản cơ hồ có lẽ đã sắp bị thuyết phục, nhưng vừa nghĩ tới trường hợp đó, Đỗ Ngôn Ngôn cũng rất có thể ở trong danh sách được mời, cô vẫn luống cuống, "Cho tớ chút thời gian, làm ơn."
Bất lực, khẩu vị hợp với ánh mắt điềm đạm đáng yêu, tóm lại, Nhậm Sâm không có biện pháp tiếp tục buộc cô : "Thôi, người chịu trách nhiệm cũng không yêu cầu chúng ta lập tức trả lời chắc chắn, để cho cô ngẫm nghĩ lại cho tốt."
"Ừ." Lục Y Ti cũng không có kiên trì nữa, mà khẽ thở dài một tiếng, ôm nhẹ bả vai Thịnh Đản, "Còn nhớ rõ trước kia, thời điểm tớ thất tình thì cậu noi sao? Không phải là đàn ông thôi sao, mất thì mất, tớ không phải còn muốn đám tỷ tỷ sao? Trời sập, tớ giúp cậu đỡ. . . . . . Là nói như vậy đi, bây giờ cho cậu đấy."
Lúc nói chuyện, cô càng không ngừng run đuôi lông mày, nháy mắt ra hiệu bộ dáng tức cười, đem Thịnh Đản chọc cười.
Hình ảnh nhất thời trở nên rất ấm áp, Nhậm Sâm yên lặng đứng một bên nhìn hồi, đột nhiên ý tưởng lóe lên: "Lục tiểu thư, nghe nói cô từ chức công tác ở công ty PR?"
"Như thế nào, anh sẽ không phải là kỳ thị nhân khẩu thất nghiệp, không cho phép tôi và Thịnh Đản lui tới chứ." Lục Y Ti cảnh giác trừng mắt trước vị người đại diện ca ca này.
Không thể trách trí tưởng tượng của cô phong phú, ở công ty PR công tác lâu như vậy, xác thực có nghe nói một chút người đại diện sẽ hạn chế nghệ sĩ kết giao bạn bè, sợ một chút hình tượng không tốt sẽ ảnh hưởng tới con đường phát triển của nghệ sĩ.
Nhưng rất rõ ràng, Nhậm Sâm không nghĩ cô chõ mõm vào như thế: "Ha ha, tôi chỉ muốn hỏi cô, có hứng thú làm trợ lý cho Thịnh Đản hay không?"
". . . . . ."
Vùng này, khu căn nhà cổ xưa, tụ tập không ít phòng công tác tư nhân, trong đó cũng bao gồm phòng công tác thiết kế phục trang của Khuất Mặc.
Đó là một căn nhà nhỏ ba tầng, cùng kiến trúc các mặt khác xung quanh, đá đỏ ngói đen bất đồng, căn nhà này tờ nóc đển vách tường đều có tường ngoài rào chắn, đều là cùng một màu trắng, trắng rất sạch sẽ, làm cho người ta có loại cảm giác hai mắt tỏa sáng.
Nhất là gần đây, nó luôn là đèn đuốc sáng trưng.
Chủ nhân của nó hình như thật lâu không có đi ra ngoài thể nghiệm cuộc sống về đêm, là chán ghét những thứ Ngũ Quang Thập Sắc (muôn màu muôn vẻ) kia sao? Hiển nhiên là không thể nào.
Mà là người khác mỗi ngày luôn là lấy lý do thảo luận thiết kế nhãn hiệu, tới nơi này của anh chơi thất tình.
Hôm nay, cũng giống như mọi khi, không ngoại lệ, chỉ là nếu so với hai ngày trước thì tình huống càng nghiêm trọng hơn, nghiêm trọng đến mức Khuất Mặc nguyên bản là không giỏi nói chuyện, hoàn toàn không tìm được lời nói đột phá mà đi an ủi.
Anh chỉ lặng lẽ núp ở một bên làm việc, dùng mì ăn liền làm cơm tối, thỉnh thoảng liếc trộm Tùy Trần nằm trên ghế sa lon cả ngày cũng chưa từng ăn đồ.
Có thể nghĩ, không khí trong nhà rất yên tĩnh, chỉ có âm thanh Khuất Mặc dùng sức hô hấp vang vọng trước mặt.
Cho đến khi, một hồi bước chân nghe rất vội vàng lại vui sướng đạp ở cầu thang bằng gỗ vang lên, phá vỡ yên tĩnh.
Không bao lâu, người Tạ Miểu còn chưa hiện ra thân, âm thanh to lớn đã cho phát ra: "Tùy Trần, Tùy Trần! Đừng nói anh em không giúp cậu, tớ không thể chờ đợi muốn chia sẻ với cậu ý vị của Đại Bát Quái bất ngờ!"
". . . . . ." Thật đúng là không mở bình thì ai biết trong bình có gì, Khuất Mặc có loại dự cảm rất không tốt lành, mắt thấy Tùy Trần sau khi nghe sắc mặt càng ngày càng khó coi, vì không muốn bị liên lụy, anh chậm rãi xoay người, đưa lưng về phía Tùy Trần cùng Tạ Miểu, nhìn ngoài cửa sổ đầy sao tiếp tục hưởng thụ bữa ăn tối say sưa ngon lành của anh.
Mặc dù "Đại Bát Quái bất ngờ" khiến Tạ Miểu tựa như cắn thuốc lắc, cũng không đại biểu sự thông minh của anh sẽ bị kéo thấp, sau khi cảm thấy không khí không đúng lắm, anh cười khan tìm cho mình cái bậc thềm, quyết định buông tha nói bát quái, ngược lại đi mở máy vi tính.
"Về tình yêu của Tùy Trần và Đỗ Ngôn Ngôn lại có phát hiện mới nhất, có người theo Tùy Trần tiết lộ, Đỗ Ngôn Ngôn đã từng thiếu chút nữa trở thành chị dâu của Tùy Trần, mà trong lúc Đỗ Ngôn Ngôn cùng anh trai của Tùy Trần lui tới, hai người đã dần dần sinh tình, cuối cùng quyết định không để ý áp lực dư luận ở chung một chỗ. Ký giả trải qua nhiều phen điều tra, chứng thật bạn trai của Đỗ Ngôn Ngôn cũng chính là Thành Luật trước đây không lâu mới tuyên bố cưới chui, đích xác là anh trai Tùy Trần. Có tin tức nói, Thịnh Đản trước đây cùng Tùy Trần truyền xì căng đan, kì thực chỉ là đạn mù. . . . . ."
Thật đáng tiếc, Tạ Miểu đánh bậy đánh bạ mở tin tức giải trí ra khiến ba người trong phòng như ૮ɦếƭ trong thế giới yên tĩnh.
Tùy Trần nhắm hai mắt, mặt không thay đổi ngồi trên ghế sa lon, không muốn đi nhìn trong video hình ảnh.
Còn lại hai người, một giữ yên lặng tiếp tục ăn, một người khác vẻ mặt ngốc trệ hồi lâu cũng không lấy lại tinh thần.
Sau khi phát xong hình thì tự động chuyển tới mục tiếp theo, mặc dù tin tức lúc trước không có rung động như vậy, nhưng đủ để khiến cho áp suất thấp càng thêm nồng đậm.
Không liên lạc được với hai người trong cuộc là Tùy Trần và Đỗ Ngôn Ngôn, mà Thành Luật lại không có ở trong nước, phương diện công ty DP không muốn tiếp nhận bất kỳ phỏng vấn, tự nhiên Thịnh Đản ngẫu nhiên có buổi biểu diễn hoạt động phải ra khỏi nhà thật bất hạnh khi bị truyền thông bắt quả tang.
Mặt Thịnh Đản mỉm cười, hình như sớm đoán được sẽ bị hỏi cái vấn đề này, cho ra trả lời uyển chuyển, rất rõ ràng là luyện tập trôi chảy qua: "Mặc kệ là tôi hay là Tùy Trần, vẫn luôn nhấn mạnh chúng ta chỉ là bạn bè, chưa từng ở chung một chỗ qua, nếu là như vậy, đạn mù gì đó căn bản cũng không thành lập đi. Chuyện riêng của Tùy Trần, tôi rất ít hỏi tới, tôi cảm thấy được mọi người nên đi hỏi bản thân anh ấy sẽ tốt hơn."
"Cô đã từng có hợp tác với DP, lại cùng Tùy Trần có quan hệ tốt như vậy, anh ấy cũng không có nhắc qua quan hệ giữa anh ấy và Thành Luật sao?"
". . . . . . À? Kết giao bạn bè mà thôi, không cần xem gia phả của đối phương thôi."
"Nhưng giữa bạn bè cũng sẽ không quan tâm lẫn nhau sao?"
"Có chứ, chúng tôi rất quan tâm đối phương, tỷ như chúng tôi sẽ tán gẫu công việc gần đây có mệt hay không, thân thể như thế nào. . . . . . ..., nếu không còn phải quan tâm cái gì?"
Cô cơ hồ hễ hỏi thì đáp, rồi lại vĩnh viễn không cho ra đáp án ký giả muốn.
Thịnh Đản không nhanh không chậm cùng truyền thông đùa bỡn Thái Cực, Tạ Miểu ngồi trên ghế sofa cũng dần dần thu hồi vẻ mặt giương mắt mà nhìn, cẩn thận từng li từng tí liếc trộm Tùy Trần một cái.
Anh thủy chung thật bình tĩnh, nếu không phải là đang nghe câu nói sau cùng kia của Thịnh Đản thì tầm mắt giật giật, Tạ Miểu còn tưởng rằng anh ngủ t*** đi.
"Tùy Trần?" Tạ Miểu thử khẽ gọi anh một tiếng, thấy anh nghe tiếng hơi động lông mi dài run, tiếp tục nói: "Cậu ổn chứ?"
"Thật không tốt." Bao quanh mùi thuốc S***g, lời của từ Tùy Trần như cắn chặt hàm răng để nói ra.
"Thật ra thì loại này nói gì mà ‘có người theo tiết lộ’ tin tức, cậu hoàn toàn không cần quan tâm, không có chứng cớ cụ thể, sẽ rất nhanh bị quên lãng. Huống chi, cậu vốn là cũng tính toán liên tục chiến đấu ở các chiến trường phía sau màn rồi, nhân khí có thể chịu ảnh hưởng hay không, cũng không sao cả."
"Đúng vậy, hơn nữa cũng chỉ là nói Đỗ Ngôn Ngôn đã từng cùng anh trai cậu nói yêu qua, cũng không phải là kết hôn, cậu cũng có thể công bố hai người sau khi cô ta chia tay với anh cậu thì mới đi chung với nhau."
"Tớ nói này Khuất Mặc, đừng nói chuyện." Tạ Miểu tức giận ném một cái liếc xéo; "Tùy Trần nhắc lại qua rất nhiều lần rồi, bọn họ không có ở cùng nhau! Gần đây ngày ngày cậu cùng với cậu ấy, cậu gặp qua cậu ấy và Đỗ Ngôn Ngôn hẹn hò sao? Trước kia lúc cậu ấy còn thích Đỗ Ngôn Ngôn, có thể lạnh nhạt như vậy với cô ấy sao?"
"Chúng ta biết có tác dụng gì, truyền thông không biết, Thịnh Đản không biết."
Nhận thấy được sắc mặt của Tùy Trần càng ngày càng khó coi hơn rồi, Tạ Miểu thật sự rất muốn giúp anh tiếp tục mắng Khuất Mặc mấy câu, nhưng là, vẽ rồng điểm mắt! Lời nói của Khuất Mặc quá CMN vẽ rồng điểm mắt rồi! Anh không có biện pháp che giấu lương tâm mà mắng.
Đang suy nghĩ, Tùy Trần không báo động trước đột nhiên ngồi dậy, động tác với biên độ rất lớn, hù sợ Tạ Miểu cùng Khuất Mặc, hai người ăn ý co rụt lại lui về phía sau.
Dù là anh em huynh đệ tốt nhất, hai người bọn họ cũng đoán không được Tùy Trần đến tột cùng là đang suy nghĩ cái gì.
Trầm mặc hồi lâu, anh bỗng nhiên bộc phát: "Gần đây lúc nào thì cô ấy quan tâm tới công việc của tớ có mệt hay không? Thân thể như thế nào? Cô gái này không ngừng đổi điện thoại còn dọn nhà, còn thông đồng với Nhậm Sâm cùng Thích Huyền thay cô ấy giữ bí mật! Tớ ngay cả làm thế nào để tìm được cô ấy đều không biết, cô ấy quan tâm tớ thế nào đây? Dụng ý gì? !"
"Ừ. . . . . ." Tạ Miểu cùng Khuất Mặc rất bất đắc dĩ nhìn nhau một cái, qua loa ứng tiếng. Trong lòng lại không nhịn được nói thầm, làm ơn, người ta là đang đối mặt với truyền thông, chẳng lẽ muốn thẳng thắn nói: "Tôi đã quyết định cả đời không qua lại với Tùy Trần."
"Là cậu bảo ‘kết giao bạn bè không nên nhìn gia phả’, rốt cuộc có chuyện gì của cô ấy tôi còn không biết? Nếu như mà gia phả nhà tớ có thứ gì hư, đã sớm CMN ném cho cô ấy nhìn rồi!"
"Ừ. . . . . ."
Này này, có chút lý trí có được hay không, người ta là đang Tứ Lưỡng Bạt Thiên Cân, không oán giận cũng không xem qua gia phả nhà cậu nha.
"Các người, CMN trừ ‘ừ’ cũng không thế nói tiếng người được ư? Cậu thấy một mình tớ mắng rất mệt ૮ɦếƭ đi? Không giúp tớ mắng đôi câu sao?"
"A, cám ơn, tớ cảm thấy Tùy Trần nói rất có lý đấy. Tại sao có thể nói láo! Thân là một cô gái, tại sao cô ấy có thể ở trước mặt côn chúng nói láo chứ. . . . . ." Vừa mắng, Khuất Mặc vừa hướng về phía Tạ Miểu nháy mắt, ám hiệu anh mau nói tiếp, nếu không cũng sắp nói không nổi nữa rồi.
"Ha ha." Tạ Miểu chỉ cười, anh mới không cần nhận, căn bản là rước họa vào thân.
Bất đắc dĩ, Khuất Mặc không thể làm gì khác hơn là tự mình nhắm mắt tiếp tục nói bậy: "Không có gia phả rất bình thường, không có gia phả muốn bắt cô ấy xem cái gì? Cô gái không thể cố tình gây sự như vậy. . . . . ."
"Rốt cuộc là cô gái của tôi hay là cô gái của cậu vậy hả, cậu có cần quan tâm quá rộng như vậy không, cô ấy nói láo cũng được, cố tình gây sự cũng được, quan liếc cái rắm."
"Ha ha." Cũng là cười, so với mới vừa rồi, Tạ Miểu cười đến hả hê hơn. Xem đi, anh biết sẽ là kết quả này mà, từ trước đến giờ Tùy Trần rất bao che, người của cậu ấy chỉ có cậu ấy có thể mắng, có thể nói ngay cả mình cũng không bỏ được thật sự luyến tiếc đi mắng.
"Này! Cậu. . . . . ."
Mắt cảm thấy rõ ràng mình bị lừa gạt Khuất Mặc muốn bộc phát, Tạ Miểu vội vàng hoà giải: "Tớ cảm thấy được đi, chúng ta không phải nên nghiên cứu đến chuyện này rốt cuộc truyền đi thế nào hay sao? Đối phương rốt cuộc biết được bao nhiêu? Có thể còn có đến tiếp sau hay không, ngộ nhỡ ảnh hưởng Tùy Trần sẽ phải lập tức đẩy ra nhãn hiệu phục trang thì làm thế nào?"
Có đạo lý, rất có đạo lý, Khuất Mặc an tĩnh, suy nghĩ một lát, sau đó anh bật thốt lên: "Có phải hay không là IN? Người đại diện trước kia của Tùy Trần, trước đó cũng không phải là chưa được sự đồng ý của cậu ấy mà đã trên danh nghĩa của cậu ấy tự tiện phát biểu nói rõ, thay cậu ấy thừa nhận quan hệ với Đỗ Ngôn Ngôn sao?"
"Không thể nào, hai chuyện này khác nhau. Lâm Cẩm sẽ không biết làm chuyện như vậy, thời điểm ban đầu ký hợp đồng anh ta chỉ biết Tùy Trần sớm muộn gì cũng sẽ tự lập môn hộ, IN không có lý do để làm như thế." Tạ Miểu không suy nghĩ lền đưa ra đáp án bác bỏ.
"Thật sao?" Khuất Mặc không chút để ý đáp một tiếng, đứng dậy, đem cái hộp mì ăn liền ném vào thùng rác, chậm rãi đi tới bên sofa, chép miệng, rối rắm chốc lát, mới lên tiếng: "Tớ có suy đoán không tốt lắm."
"Cái gì?"
Khuất Mặc cong người xuống, đầu ngón tay gảy nhẹ trên dưới màn ảnh máy vi tính tẩm ảnh Thịnh Đản bị cố định ô mặt: "Có khả năng là cô ấy hay không?"
"Vậy càng không thể nào! Phỏng đoán này cũng quá không có căn cứ rồi."
"Nhưng trong ấn tượng của tớ, cô ấy không có tài ăn nói tốt như vậy, cậu không phải cảm thấy đoạn trả lời này đã được tập luyện qua rồi sao? Trong tin tức buổi trưa mới truyền ra, việc này cô ấy động vào buổi chiều, không khỏi cũng quá nhanh nhận được tin đồn. . . . . ."
"Như thế nào, người ta có chú ý động hướng Tùy Trần không được ah..., cậu cũng không phải là không biết Thịnh Đản, cô ấy không phải người như vậy." Lập trường của Tạ Miểu rất kiên định.
Nhưng Khuất Mặc cũng vẫn khăng khăng giữ ý kiến, theo ý anh, không thể bỏ qua bất kỳ người nào có khả năng: "Trước kia xác thực cô ấy không phải thứ người như thế, nhưng cậu cũng từng nói với tớ, lòng đố kỵ của phụ nữ là rất đáng sợ, một khi bị kích thích thì chuyện gì cũng có thể làm ra được."
"Tuy vậy, cô ấy cũng tuyệt đối không thể nào dùng thủ đoạn của sao cấp thấp được!"
"Tạ Tam Thủy, tớ thế nào cũng cảm thấy cậu có chút kích động quá mức, cậu có liên hệ với Thịnh Đản?" Mặc dù Tùy Trần cũng hoàn toàn không hoài nghi Thịnh Đản, nhưng anh vẫn nhạy cảm cảm thấy có cái gì đó không đúng.
Giọng của Tạ Miểu cũng quá cường ngạnh, quả thật giống như là biết rất nhiều chuyện .
". . . . . ." Tùy Trần hừ lạnh một tiếng, khiến Tạ Miểu không phản bác được. Năng lực quan sát của người này cũng quá mạnh rồi, còn chơi cái gì đây.
Anh trầm mặc, khiến Tùy Trần nheo tròng mắt đen lại, không nháy mắt, lạnh lùng nheo mắt nhìn anh.
"Đừng, đừng nhìn tớ như vậy chứ, tớ đây không phải là đang muốn nói sao." Ánh mắt này, cũng quá k*** người rồi.
"Đang muốn nói?" Con ngươi của Tùy Trần tối vài phần.
Thức thời, anh tìm Thịnh Đản cũng sắp điên rồi, lúc này Tạ Miểu mới tính toán là đang muốn nói?
"Không. . . . . . Không, không phải đâu, hôm nay tớ cũng mới vừa nghe nói có được hay không, vốn là vừa vào cửa sẽ nói, các người đều không quan tâm đến tớ á."
"Ít nói nhảm thôi."
"Thịnh Đản ngược lại không có cố ý giấu giếm địa chỉ, gần đây cô ấy mới vừa dọn nhà, A Sâm thay cô ấy tìm phòng ốc. Mặc dù tứo không biết địa chỉ mới, nhưng chuyện của cậu bây giờ đã như vậy, truyền thông sẽ theo dõi cô ấy, sẽ rất nhanh đem địa chỉ nhà mới của cô ấy moi ra thôi." Tạ Miểu không dám nói nhăng nói cuội, trực tiếp đi vào chủ đề.
". . . . . . Cứ như vậy?" Khuất Mặc giữ yên lặng hồi lâu, còn tưởng rằng sẽ có đoạn sau, kết quả. . . . . . Không có?
"Đương nhiên không chỉ có vậy. Còn có tin tức cực kỳ chấn động, hai người tuyệt đối không đoán được, Thẩm Phi là cha của Thịnh Đản, chúng ta cư nhiên thậm chí đã quên rồi, Thẩm Phi là nghệ danh của anh ta, nguyên danh của anh ta là Thịnh Phi, nghe nói cái tên Thịnh Đản này ngụ ý nói đây là anh ta họ Thịnh sinh ra Đản. Chậc, tên tuổi thật buồn nôn, cũng chỉ có vị ảnh đế tiên sinh có một phong cách riêng có thể lấy ra được."
"Ba ba? !" Quả nhiên là rất kình bạo, bạo đến mức Khuất Mặc mất khống chế.
"Không nên gọi tôi là cha, gen tôi tốt như vậy, không sinh được cái người con trai ngu ngốc như thế."
Khuất Mặc đã bị kinh ngu, căn bản không có chỗ trống nên không thể để ý hay suy nghĩ tới Tạ Miểu nhạo báng: "Gặp quỷ, vị Thẩm Phi tiền bối kia cũng quá khoa trương, rốt cuộc chăm nom thế nào, con gái cư nhiên lớn như vậy?" Mặc dù rất khoa trương, nhưng anh nghĩ một hồi, cảm thấy vẫn có khả năng, "Khó trách lần đó Thích Huyền gặp chuyện không may chúng ta đi đến nhà Thịnh Đản giúp một tay giải vây, cô ấy nhìn thấy tin tức của Thẩm Phi thì kích động như vậy."
Lúc ấy không có suy nghĩ nhiều, hiện tại Khuất Mặc mới phát giác được sự kích động kia quả thật không hợp với lẽ thường.
Có lẽ, ngay cả Thịnh Đản cũng không nghĩ tới vị được xưng là ảnh đế ẩn lui nhiều năm lại là ba của cô ấy, lại đột nhiên xuất hiện.
"Đúng vậy, cái tin tức đó tới quá khéo, một đống truyền thông ùn ùn kéo tới muốn chụp bà xã của Thẩm Phi, kết quả. . . . . . Thích Huyền không có việc gì, sau đó Thẩm Phi lại ly kỳ là một chút tin tức cũng không có. Suy nghĩ kỹ một chút, có lẽ khi đó Thẩm Phi chính là muốn thay Thịnh Đản bị Thích Huyền liên lụy giải vây thôi."
Phân tích của bọn họ càng ngày càng rõ ràng đâu ra đấy.
Đầu kia, Tùy Trần thật vất vả mới hồi hồn lại: "Nghe ai nói?"
"Yên tâm, nơi phát ra tin tức tuyệt đối có thể tin, là bạn bè tốt nhất của Thịnh Đản, bây giờ còn là trợ lý của cô ấy."
Nghe vậy, Tùy Trần quay đầu hít sâu một hơi, cố gắng bình phục tâm tình của mình, nhưng kết quả vẫn không thể bình phục: "Chân chính cần cho tớ xem gia phả hẳn nên là cô ấy! Bạn bè cũng tốt, người nhà cũng tốt, cô ấy cư nhiên một người cũng không nhớ qua là muốn giới thiệu cho tớ biết! !"
Ai yêu, người chồng than oán hô hào, nghe thật bi kịch, đáng tiếc cho tới bây giờ Tạ Miểu đều chỉ sợ thiên hạ không loạn ;"Ah? Ngay cả bạn của cô ấy mà cậu cũng không gặp qua hả? Tớ còn tưởng rằng mang bạn trai thấy bạn bè mình, là chuyện các nữ sinh thích làm nhất chứ. A, cũng không thể trách Thịnh Đản được, cậu cũng không phải là bạn trai của cô ấy mà."
". . . . . ."
"Ai da! Xong rồi, xong rồi! Chẳng lẽ Thịnh Đản thật sự ở cùng một chỗ với Thích Huyền sao? Thích Huyền cũng gặp qua cô gái kia, còn theo chân bọn họ cùng nhau đi Nhật Bản chơi đấy. . . . . ."
"Tạ Tam Thủy! Câm! Miệng!"
Thịnh Đản vẫn cho là chuyện tai nạn xe cộ như vậy nếu như không phải là đặc biệt nghiêm trọng hay đặc biệt ly kỳ mà nói, bình thường sẽ không lên tin tức, lại là tin tức giải trí!
Cầm tai nạn của người khác tới giải trí, đây cũng quá mù, chuyện mù quáng như vậy vẫn thật sự đã xảy ra, còn hơn mù quáng hơn nữa, đây là một cuộc không phân rõ người gây ra họa cùng người bị hại trong tai nạn xe cộ.
Người trong cuộc không phải là người khác, chính là Tùy Trần cùng Thích Huyền.
Chuyện phải quay ngược lại ba ngày trước, ngày ấy, Thịnh Đản không có công việc, vẫn ngủ thẳng đến buổi trưa.
Lúc xế chiều bị Lục Y Ti ép đi làm mặt, làm móng tay, bận rộn ở quán, còn dư lại rất nhiều thời gian thật sự không biết nên làm thế nào, vì vậy, Lục Y Ti nhất thời vui mừng, nói là cô ấy mới vừa dọn nhà, nên xin bạn bè tới nhà náo nhiệt, ăn mừng tăng thêm niềm vui, điều này cũng tương đối may mắn. . . . . .
Có phải thật sự sẽ may mắn như vậy hay không, Thịnh Đản không rõ ràng lắm, bởi vì lực hành động kinh người của Lục Y Ti đã để cô không có thời gian lo lắng.
Chỉ dùng nửa giờ, cô không chỉ triệu tập bạn học thời đại học của Thịnh Đản, thậm chí còn có Thích Huyền cùng bạn bè của Thích Huyền.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc