Scandal Đình Đám - Chương 20

Tác giả: An Tư Nguyên

Trong hội trường rất tối, giống như rạp chiếu phim sau khi tắt đèn, chỉ có ánh đèn màu trắng trên T đài làm nổi bật lên, như kim cương lấp lánh lóe sáng.
Tiếng nhạc ồn ào bao phủ nhịp tim đập dồn dập của Thịnh Đản, môi cô mím chặt, nhìn không chớp mắt bóng dáng trên T trên.
Tới hay là không? Cô từ chối thật lâu.
Ném tiền xu, xé cánh hoa. . . . . . Thậm chí ngay cả loại thủ đoạn ngây thơ cũng thử vận dụng qua.
Những kết quả bói toán nhàm chán kia thế nào, cô cũng không nhớ rõ, cũng không quan trọng, dù sao rốt cuộc cô vẫn tới rồi.
Vào giờ phút này an vị ở vị trí hàng đầu tiên, sau khi chờ mong thật lâu, rốt cuộc cũng đợi đến khi Tùy Trần ra sân.
Đây là lần đầu tiên Thịnh Đản nhìn anh ở trên catwalk show, cũng là lần đầu tiên biết ở trên T đài kia, anh làm cho người ta không dời mắt nổi. Ngay cả những trang phục được anh mặc lên người, cũng có vẻ cực kỳ xuất chúng.
Quan trọng hơn là, từ khóe miệng đến đáy mắt anh nồng đậm ý cười.
Thịnh Đản còn tưởng lầm là mình hoa mắt, nghiêng người lại gần T đài để xác nhận lại.
Cho đến khi xác nhận Tùy Trần thật sự là đang cười, không giống với nụ cười lạnh lùng trước đây, trên T đài, nụ cười của anh phát ra từ nội tâm.
Cô không biết là. . . . .
Tùy Trần sở dĩ không tự giác cong khóe miệng lên, là bởi vì ở giữa hàng ghế khách quý nhìn thấy cô.
Rất khó hình dung, lúc chống lại tầm mắt cô trong nháy mắt kia chính là tâm tình của anh, anh chỉ biết rằng, tất cả những thấp thỏm trước khi gặp được cô, toàn bộ được tiêu trừ.
Có lẽ Tạ Tam Thủy thuận miệng nói mà mà lại đoán đúng, cô không đến, anh thật sự đi không tốt trận tú này.
Tâm đã bị nắm vững vàng, nhớ lại, rốt cuộc tại sao cô muốn tránh anh? Còn tính toán trốn tránh bao lâu? Có thể hay không cứ không giải thích được như vậy, từ đó không hề liên lạc nữa?
Chuyển tiến vào phía sau đài, anh vội vàng vừa dùng tốc độ nhanh nhất thay xuống bộ trang phục trên người, vừa dặn dò trợ lý bên cạnh, "Bảo Tạ Miểu đem Thịnh Đản tới phía sau đài."
"Bây giờ?" Trợ lý kinh ngạc xác nhận lại.
"Có vấn đề gì không?" Phủ thêm áo khoác, anh nhíu mày hỏi ngược lại.
"Thế nhưng sau bộ trang phục này vẫn còn phải chào cảm ơn đấy."
"Đem cô ấy vào đây trước." Anh dằn lại tính tình lặp lại lần nữa, giọng điệu không cho phép nghi ngờ.
Trực giác nói cho anh biết, nếu không đem Thịnh Đản vào đây trước, sau khi kết thúc, nói không chừng cô sẽ không nói hai lời liền lập tức rời đi trước.
Tùy Trần không phải lần đầu tiên đi catwalk show, hẳn không luống cuống, cũng không cần bạn bè đặc biệt chạy tới cổ vũ.
Sở dĩ muốn Thịnh Đản tớ, là bởi vì muốn gặp cô, suy đoán nghe cô nói chuyện.
. . . . . .
Tạ Miểu làm việc với hiệu suất rất cao, khi Tùy Trần cùng với nhà thiết kế cúi đầu cảm ơn cuối buổi diễn, thuận lợi hoàn thành cả tràng tú sau đó trở lại phía sau đài thì thấy Thịnh Đản đã ngồi ở chỗ trống trước bàn trang điểm, đung đưa hai chân, trong mắt đánh giá những thứ mới lạ bốn phía.
Anh không kịp thay trang phục liền cười đi lên trước, cố ý đem Coke ướp lạnh mới mua từ trong máy bán hàng tự động ở hành lang dán sát vào gương mặt của cô, rước lấy cô luôn miệng sợ hãi kêu.
"Ghét, rất lạnh đấy!" Thịnh Đản quay đầu thấy rõ người phía sau, bất mãn trừng anh, oán trách.
"Ăn cơm tối chưa?" Anh buồn cười nhìn bộ dáng trợn mắt trừng trừng của cô, không nhịn được giơ tay lên thay cô vuốt đi những giọt nước đá đọng lại trên mặt cô.
Rõ ràng là động tác vô cùng thân mật, thế nhưng anh lại làm rất tự nhiên, điều này làm cho gương mặt phiếm đỏ của Thịnh Đản càng lúc càng thấy mình không ổn, dễ dàng bị một hành động và lời nói của anh trêu chọc.
Cô vội vàng tránh tầm mắt, mượn cớ đưa mục lục nhãn hiệu giới thiệu trong tay để che giấu động tác lúng túng, cố đáp vẻ tùy ý: "Còn chưa, trận tú này cũng quá biết bấm thời gian, vừa đúng lúc cơm tối, em đâu kịp ăn, sau đó có phải hay không có thể có Lễ Chúc Mừng?"
"Không được."
"Ai?" Cự tuyệt cũng quá quả quyết nhỉ? Cô cũng chỉ là không có chuyện nên nói nhảm thôi, cũng sẽ không thật sự đi ăn không uống không, lễ phép phải đi trước chứ, ít nhất anh nên khách khí một chút.
"Cùng anh ăn, anh chẳng muốn đi Lễ Chúc Mừng."
Mặc dù chỉ là một bữa cơm tối, Tùy Trần vẫn như cũ, không muốn có quá nhiều người không có liên quan tồn tại, chỉ muốn lẳng lặng, cho dù là cùng cô ăn ở quán ven đường cũng được.
Thịnh Đản nhận lấy lon cô ca đã được anh mở ra, không yên lòng nhấp một hớp. Cũng đã tới, dừng một bữa cơm tối mà thôi, nếu như cự tuyệt hình như có vẻ quá kiêu căng. Sở dĩ đáp ứng đi mà nói, cô lại đắn đo không biết nên đơn độc đối mặt với anh thế nào. Suy nghĩ một hồi, cô nhếch môi cười, ngẩng đầu lên, "Được, bảo cả Thích Huyền và bọn Tam Thủy ca cùng đi."
"Bọn họ không rảnh." Tùy Trần nghiễm nhiên tựa như người phát ngôn thay bọn họ cự tuyệt lời mời của Thịnh Đản, "Chẳng qua là anh rảnh rỗi. Đi thay trang phục trước, chờ anh."
"Không hỏi qua một tiếng làm sao biết bọn họ không rảnh, này, này. . . . . ."
Thịnh Đản nhất quyết không tha la hét, nhưng lại bị Tùy Trần để lại sau lưng tất cả, anh không cần lãng phí tinh lực hỏi, cho dù bọn Tạ Tam Thủy có rảnh rỗi, anh cũng sẽ nghĩ biện pháp tìm một chút chuyện để cho bọn họ không rảnh.
Tiếng bước chân có lực vang vọng ở khoảng trống của bãi đỗ xe, Thịnh Đản buồn bã nhìn chằm chằm bóng lưng nhàn nhã trước mặt, nghiến răng nghiến lợi.
Người đàn ông này không chỉ có nhỏ mọn, lòng trả thù nặng, còn chuyên chế độc tài!
Từ lần đầu tiên gặp mặt, cô sợ cái gì, Tùy Trần sẽ làm cái gì, nhiều lần đều có thể trúng mục tiêu chỗ yếu hại cô.
"Đêm hôm đó. . . . . ."
Ví dụ như, cô sợ anh sẽ nhắc tới chuyện đêm đó, cũng hoàn toàn không chuẩn bị lý do thoái thác ứng phó, anh chính là không e dè đề cập tới.
"Ai, ngại quá, em không có tiền dư, chỉ có thể mời ăn quán ven đường, nếu anh không có thói quen, vậy thì hẹn hôm khác chúng ta cùng đi." Thịnh Đản liên tục không ngừng cắt đứt lời của anh, xem ra bữa cơm này không thể nào ăn được dễ dàng, nếu cố gắng mang nhiều chút sách lược cứu binh sẽ mất hiệu lực, cô định nửa đường bỏ cuộc rồi. Đọc truyện ngôn tình tại: WWW.Thichtruyen.VN
"Anh rất quen."
". . . . . ." Nhưng em không có thói quen!
Muốn cô làm bộ chuyện gì cũng chưa từng xảy ra mà đối diện với Tùy Trần, mệt ૮ɦếƭ đi!
Không khí đang lâm vào lúng túng, phía sau bọn họ, đột nhiên truyền đến tiếng còi xe.
Tùy Trần không quá nhạy cảm, chỉ cho là đang cản con đường của người khác, lôi kéo Thịnh Đản lui lại mấy bước về phía bên kia.
Chiếc xe kia không có ý rời đi, ngược lại còn tắt máy.
Rốt cuộc, Tùy Trần nghi ngờ nhíu nhíu mày, liếc mắt quan sát người bước ra từ trong xe.
"Đã kết thúc?"
Người đàn ông nói chuyện là người mà Thịnh Đản chưa từng thấy qua, nhưng cô gái bên cạnh rúc vào người đàn ông kia, ngược lại cô rất là quen thuộc.
Đỗ Ngôn Ngôn còn rất quan tâm Tùy Trần, cô ta dám công khai ở trước mặt anh tựa vào người đàn ông khác, vậy cũng chỉ có một khả năng. Người này là anh trai của Tùy Trần?
"Sao anh ở chỗ này?" Trong nháy mắt, Tùy Trần thu lại ý cười.
"Không muốn gặp anh sao?"
"Chính xác là không nghĩ tới."
"Vậy, cô ấy?" Nói xong, Thành Luật rút cánh tay đang bị Đỗ Ngôn Ngôn khoác ra, đem cô đẩy về phía trước mấy bước, "Rất muốn thấy cô ấy nhỉ."
Chốc lát, giữa hai lông mày của Tùy Trần thoáng qua kinh ngạc, Thành Luật không phải là người có tế bào hài hước, cho nên rất dễ nhận thấy những lời này không phải vui đùa.
"Nghe nói cậu thích cô ấy?"
Chốc lát trầm mặc không nói, xem bộ dáng là không chờ đến khi Tùy Trần trả lời, Thành Luật cũng không hề để ý gì, ngược lại rất vừa lòng hướng tới gần chiếc xe, khóe miệng lặng lẽ hiện lên nụ cười lạnh nhạt nhẽo, "Yên tâm, anh không đến mức vì một cô gái mà trở mặt với em trai. Nếu cô ấy nguyện ý ở với cậu, thì anh không có vấn đề. Nhưng nếu như các người muốn hưởng thụ lạc thú yêu đương vụng trộm, thật xin lỗi, cho anh kết cục có vợ ngoại tình thì rất thê thảm."
Phụ nữ, muốn anh hao phí tinh lực chém Gi*t, không thể nào.
Anh chỉ không nhịn được mình bị coi là kẻ ngu chẳng hay biết gì.
"Có thể đừng ở trước mặt bạn gái của em nói những lời này được không? Em sợ cô ấy sẽ hiểu lầm." Nói xong, Tùy Trần duỗi tay ra, mạnh mẽ kéo Thịnh Đản vào trong иgự¢, kìm ở trước иgự¢, không để cho cô có cơ hội tránh thoát, cánh môi như chuồn chuồn lướt nước sát qua khóe miệng của cô. Suy diễn hết ngọt ngào, anh khẽ nở nụ cười tỏ rõ lập trường, "Em không có hứng thú đối với chị dâu tương lai, anh cứ giữ lại mà từ từ hưởng dụng đi."
Thành Luật híp híp con mắt, bén nhạy bắt được giữa hai hàng lông mày của Đỗ Ngôn Ngôn thoáng qua tia ghen tỵ.
Xem ra cậu ấy chân chính cần trông nom là cô gái kia mới đúng.
"Xem ra kế tiếp hai người có hẹn? Vậy thì không quấy rầy." Lời nói nhỏ nhẹ, Thành Luật dẫn đầu xoay người chui vào bên trong xe, Đỗ Ngôn Ngôn lập tức thức thời theo đuôi. Trước khi đi, lúc cửa xe còn mở một nửa anh cố ý ném ra dặn dò từ trong cửa sổ xe, "Không cần kết giao bạn gái lung tung, có rảnh thì mang về nhà ăn bữa cơm."
Cho đến khi nhìn theo đèn sau xe của bọn họ biến mất ở bãi đỗ xe, Tùy Trần mới rút tay đang ôm Thịnh Đản về, không được tự nhiên mấp máy môi, "Ngại quá."
Thịnh Đản chậm rãi xoay mắt nhìn, gắt gao tập trung nhìn anh một lúc lâu.
Khóe miệng giống như vẫn còn lưu lại hơi ấm của anh, cái loại độ ấm đó đối với cô mà nói đã sớm không còn xa lạ gì, lại lần nữa đem đến cho cô khuất nhục.
"Nếu như vì cần em giúp một tay mới cố ý tới tìm em, tại sao không để cho Tam Thủy ca nói chuyện rõ ràng trong điện thoại." Cô lui về phía sau một bước dài, kéo ra khoảng cách với Tùy Trần, hết sức ẩn nhẫn đè ép lửa giận.
Cô tựa như tên đần độn, ở nhà từ chối lâu như vậy, cuối cùng vẫn còn chạy tới đây.
Kết quả, giá trị sự tồn tại của cô chỉ vì thay anh giấu giếm quan hệ không thể cho ai biết với Đỗ Ngôn Ngôn sao?
Bạn bè gặp nạn nên giúp bạn không tiếc cả mạng sống, loại đạo lý nghĩa khí cùng ưỡn иgự¢ này thì cô hiểu. Nhưng là, ít nhất cũng nên giữ cho cô quyền cảm kích!
"Anh không ngờ bọn họ sẽ đến."
"Vậy thì thật là khéo nhỉ!"
"Đúng là thật khéo." Anh phiền não quay đầu, chưa bao giờ biết thì ra là cô gái này cố chấp lại đáng sợ như vậy, "Sớm biết bọn họ sẽ đến, anh sẽ không để cho Tạ Tam Thủy đem em nhúng vào vũng nước ᴆục này."
Sao anh lại ngu xuẩn vậy? Hiểu lầm lần trước cũng còn chưa tiêu tan hết hiềm khích, anh lại làm nó đậm hơn chứ?
"Chuyện này không liên quan đến Tam Thủy ca! Người kéo em vào vũng nước ᴆục này chính là anh! Là anh không hiểu ra sao cả nói em là bạn gái, là anh lần lượt chủ động trêu chọc em! Nếu muốn giấu giếm quan hệ giữa anh và cô ấy cũng được, hoặc là ngu ngốc đến mức muốn kích thích lòng đố kỵ của cô ấy cũng được, làm phiền anh đi tìm người khác! Dù là bạn bè, cũng không bao gồm loại đặc biệt phục vụ này!" Mặt cô đỏ lên, rống hùng hồn.
Thịnh Đản quả nhiên là không thể kích động, một khi van cảm xúc bị mở ra, sẽ mất khống chế.
Nghe vậy, tròng mắt đen của Tùy Trần ngưng tụ, bị nhiễm miệng không ngăn cản của cô, "Vậy thì làm bạn gái thật của anh."
". . . . . ."
". . . . . ."
". . . . . ."
". . . . . ."
Nhìn nhau không nói gì, trầm mặc ùn ùn kéo đến.
Thịnh Đản không chớp mắt nhìn anh hồi lâu, tràn ra cười lạnh. Anh thật sự biết mình đang nói cái gì không?
Loại này mà trở thành sự thật vậy thì giọng điệu bất đắc dĩ tiếp nhận kia là ý gì?
Dáng dấp của cô thoạt nhìn rất giống như chó vẩy đuôi mừng chủ?
"Tiền bối thật đúng là vĩ đại, đem mình làm hồi thu trạm sao? Thật sự cảm ơn, cho dù tôi không có đàn ông muốn, tuyệt đối sẽ không cân nhắc qua anh! Làm phiền anh tìm chị dâu tương lai của anh tiếp tục dùng quy tắc ngầm đi!"
Sau khi quẳng xuống lời nói, cô phẫn hận bước đi thật nhanh, rời đi.
Thịnh Đản thừa nhận, yêu thích Tùy Trần là thật, nhưng cô không muốn loại này.
Đây coi là cái gì? Bởi vì trong lúc đó cùng Đỗ Ngôn Ngôn có quan hệ mưa gió mà làm ra lựa chọn tiêu cực này?
Mặc dù đơn phương yêu mến nhất định có vẻ hèn mọn, nhưng cô cũng không cam nguyện làm vỏ xe phòng hờ.
Tiếng bước chân thuộc về cô trầm trầm vang vọng ở bãi đỗ xe, tràn đầy hơi thở phẫn uất.
Tùy Trần thẩn thờ đứng ngẩn người, bàn tay lúc trước ôm chầm cô bỗng trở nên trống rỗng. Cứ kinh ngạc như vậy mà nhìn xem bóng dáng đang cách mình càng ngày càng xa, nhìn cô khom người xuống cởi xuống giày cao gót, bước chân càng lớn hơn, giống như là không kịp chờ đợi muốn biến mất từ trong thế giới của anh.
Bước chân của anh nâng lên lại hạ xuống, nhiều lần muốn đuổi theo, nhưng lại bởi vì nhớ lại những lời nói của cô mà dừng lại.
—— Làm phiền anh tìm chị dâu tương lai của anh tiếp tục dùng quy tắc ngầm đi.
Quy tắc ngầm? Lời như thế, kể từ sau khi anh và Ngôn Ngôn ở chung một chỗ, liền bên tai không dứt, đã sớm vô cảm rồi.
Nhưng tại sao, khi nói ra từ trong miệng của cô, anh liền không có biện pháp không chú ý đến.
Thì ra là, cho tới nay cô đều nhìn anh như vậy sao?
Anh không có tốt kiên nhẫn như vậy, đi dây dưa với một cô gái hiểu lầm mình nặng nề như vậy. Nếu như chung ᴆụng lâu như vậy rồi, chỉ đổi lại một cậu đánh giá như thế, vậy thì bạn bè cũng không cần được chứ?
Không phải thiệt hại trong làng giải trí là khó có thể tìm được người bạn khác phái à, chẳng có gì ghê gớm cả.
Có lẽ không lâu nữa, cái tên này cũng sẽ bị anh quên lãng hoàn toàn.
Ít nhất vào giờ phút này thì Tùy Trần cho là như vậy
Loại này không thể kiên trì được bao lâu, chỉ hai ngày mà thôi, liền bị Tùy Trần tự mình phủ định.
Cuộc sống rõ ràng vẫn giống như trước đây, còn đang tiếp tục, anh thậm chí bức mình phải bận rộn, mỗi ngày kín 24 giờ.
Vậy mà, lúc hào nhoáng của tú trường rút đi, mang theo tất cả yên tĩnh cơ hồ đem anh nuốt sạch, cảm giác giống như là thiếu sót một cái gì đó.
Anh nặng nề than một tiếng, đem mình hãm sâu trên ghế sô pha, bâng quơ ấn điều khiển ti vi trong tay.
Các kênh trên TV liên tiếp biến đổi, ánh mắt của anh thế nhưng lại thủy chung khóa chặt ở trên cái điện thoại di động đang lẳng lặng nằm ở một bên.
Thật lâu sau, anh đầu hàng, chấp nhận bấm chuỗi dãy số gần như thuộc lòng kia.
"Alo, Alo? Ai vậy, nói chuyện đi!"
"Là anh." Trầm mặc một hồi lâu, anh mới lên tiếng.
Đầu bên kia điện thoại yên lặng một lúc, Tùy Trần lần nữa khẩn cấp đưa ra mệnh lệnh, "Không cho phép cúp điện thoại!"
". . . . . . Em không nghĩ treo máy, đây là điện thoại nhà anh?"
"Cũng không được đem số điện thoại bàn nhà anh cho vào danh sách đen!" Nếu như cô biết là số điện thoại nhà anh sẽ quả quyết làm bộ không nghe thấy? Tựa như thời điểm lúc trước tránh anh, đối với số điện thoại di động của anh không quan tâm tới.
". . . . . . Điện thoại di động của em không có chức năng cho vào danh sách đen."
"Trong đầu em có."
"Anh đặc biệt gọi điện thoại tới chỉ muốn tìm em cãi nhau à?"
Miệng của cô có thể đừng xa cách như vậy? Giống như bọn họ chỉ quen sơ vậy. Tùy Trần bình tĩnh, trực tiếp nói vào trọng điểm, "Em ở đâu?"
"Muốn làm gì?"
"Trong điện thoại ầm ĩ không thỏa thích, muốn làm gặp mặt ầm ĩ."
"Không biết xấu hổ,… Em đang ở Hongkong, không có biện pháp tới cửa cho anh mắng!"
Nghe vậy, anh nhăn mày, "Đi Hongkong làm cái gì?"
"Quay MV"
"Tại sao trước đó không nghe thấy em đề cập tới?"
"Cái này cần thiết sao? Có phải anh trông nom quá rộng rồi. . . . . . Này, Này này, làm gì ςướק điện thoại của em á. . . . . ." Cô không quên vì trước đó nhận được tin tức, tiếp tục sẵng giọng.
Đáng tiếc người bên người cô hình như cũng không phối hợp, cô chưa kịp phát tiết đủ, liền đem điện thoại di động ςướק đi.
Một lát sau, điện thoại truyền tới một thanh âm mà Tùy Trần rất quen thuộc lại hoàn toàn không ngờ tới——
"Tùy Trần, cậu không có lương tâm, tại sao cũng không gặp mà cậu không gọi điện thoại thăm hỏi tớ?"
Nhạo báng này. . . . . . Anh hơi sững sờ, không xác định hỏi lại: "Thích Huyền?"
"Đúng là tại hạ."
". . . . . . Tại sao hai người lại ở chung một chỗ?" Sắc mặt anh càng ngày càng khó coi.
"MV, tớ cũng có phần tham dự. Không nói nữa, tớ đi nói chuyện với thương nhân, phải tới ngay, chờ chúng tôi trở lại sẽ tìm cậu ăn cơm, cúp trước."
Thật sự cúp?
Tim Tùy Trần đập mạnh và loạn nhịp mà nhìn chằm chằm vào điện thoại ở trong tay, còn chưa tỉnh lại từ trong lời nói chói tai của Thích Huyền.
Cái gì gọi là "Chờ chúng tôi trở lại sẽ tìm cậu ăn cơm", từ lúc nào thì hai người bọn họ có quan hệ mật thiết đến mức xưng là "Chúng tôi" rồi hả ? !
Vậy anh thì sao, đối với Thịnh Đản mà nói, anh là cái gì?
Đi Hongkong không thông báo cho anh, cùng Thích Huyền hợp tác quay MV cũng không nhắc với anh một câu, ở trong thế giới của cô, anh triệt triệt để để tựa như người đi đường mà thôi!
Tùy Trần không biết là, sau khi Thịnh Đản từ từ đè xuống nút trả lời điện thoại, tay cũng không chịu khống chế mà run rẩy.
Cô hao tốn tất cả tâm lực, mới để cho lời nói của mình nghe không ra bất cứ cảm xúc gì.
Những thứ tâm tình kia sẽ tiết lộ cô quá đa tâm, ví dụ như. . . . . . Ngày ngày nhìn chằm chằm điện thoại di động đến ngẩn người, chờ mong anh gọi điện thoại. Ví dụ như, hối hận mình ngày đó không dùng đến não nói nhảm, muốn nói xin lỗi với anh.
Có lẽ là Thích Huyền cảm thấy cô luống cuống, mới ςướק điện thoại đi để giúp cô giải vây.
Nghĩ tới đây, Thịnh Đản khẽ thở dài một tiếng, hơi thở còn chưa trút hết, liền truyền đến tiếng gầm nhẹ của Thích Huyền: "Này, ngẩn người cái gì, không cần điện thoại di động à?"
"A!" Cô ngốc hồ hồ đáp một tiếng, theo bản năng nhận lấy điện thoại di động mà Thích Huyền đưa tới, vừa định nhét vào trong túi, liền ý thức được có cái gì không đúng, "Ah, cúp rồi?"
"Nếu không thì sao." Thích Huyền dựa vào thành ghế, nhíu mày hỏi ngược lại, "Chẳng lẽ em rất muốn nghe thấy giọng nói của Tùy Trần? Cũng đúng, nhiều ngày không thấy, quá nhớ nhung . . . . . ."
"Mới không có, em nghĩ tới anh ấy làm cái gì! Em chỉ thuận miệng hỏi một câu mà thôi, cúp là tốt nhất!" Không đợi cô đem lời nhạo báng nói xong, cô vội vàng không ngừng phủ nhận - giải thích.
Nghe vậy, Thích Huyền ‘hừ’ cười ra tiếng, không có đâm xuyên những ý nghĩa hốt hoảng ẩn giấu sau lưng cô, "Thật sao? Vậy chúng ta tiếp tục tán gẫu công sự. Bảo là muốn anh cùng em gặp thương nhân, cũng nên nói cho anh biết tình hình cụ thể của công ty đó trước, nếu không thì anh làm thế nào có thể giúp em làm cố vấn chứ."
"Em cũng không rõ ràng lắm, Sâm ca nói là sản nghiệp điện tử trong nước rất có uy tín, gần đây định sản xuất điện thoại di động. Bởi vì là lần đầu tiên tiến quân vào thị trường điện thoại di động, thương nhân dự định bỏ ra một khoản thiền lớn để tuyên truyền, cho nên đối với em mà nói thì đó là một cơ hội tốt, Sâm ca muốn em nắm chặt."
Nói là nắm chặt cơ hội tốt, nhưng Thịnh Đản một chút lo lắng cũng không có, Sâm ca lại muốn vội vàng nói chuyện MV cùng Công ty Đĩa Nhạc, cho nên cô mới không thể không đem Thích Huyền vừa lúc nhàn rỗi kéo tới.
Mặc kệ nói thế nào, có một người quen ở bên người, có thể tự tin hơi tăng lên.
"Là DP sao?" Mặc dù sự việc cô miêu tả thật sự đơn giản quá mức, Thích Huyền vẫn đoán được.
Thấy Thịnh Đản mãnh mẽ gật đầu, anh kinh ngạc, "Bây giờ A Sâm càng ngày càng có thể nhịn rồi. Anh nghe nói có rất nhiều người đang tranh thủ phát ngôn này, công ty cũng đề cử qua không ít người, đối phương hình như cũng không hài lòng, ngay cả gặp cũng không nguyện ý gặp. Không ngờ, A Sâm giúp em tranh thủ được cơ hội, đoán chừng tốn không ít lời lẽ."
"Ah ah, phía sau phát ngôn này còn có nhiều gió tanh mưa máu như vậy, trước đây em hoàn toàn không nghĩ tới." Vừa nói như vậy, cô càng khẩn trương càng muốn nắm chặt.
"Em đều hoàn toàn không quan tâm đến hướng đi của những người khác trong vòng sao?" Cô cũng quá chỉ lo thân mình rồi !
". . . . . . Không phải, bởi vì Sâm ca nói đối phương chủ động yêu cầu gặp em, em cho rằng muốn gặp thương nhân cũng không quá cao." Cô không ngừng không quan tâm những người khác trong Làng Giải Trí, lại càng không quan tâm đến thương trường, ngay cả nhãn hiệu DP là gì, trước hôm nay Thịnh Đản hoàn toàn không có đi tìm hiểu qua.
"Phốc!" Điều này thật sự là rất tiện, Thích Huyền thiếu chút nữa cũng rất không ưu nhã mà phun cà phê ra, "Đối phương chủ động yêu cầu gặp em?"
"Ha ha." Cô cười khúc khích, "Rất kỳ quái phải không? Em cũng không biết tại sao lại là em."
"Em gái, em thật sự ti tiện." Quả thật giống như cái loại thời còn học sinh cầm 100 phân, sau đó còn có bộ dáng vô tội ở bên ngoài. Đổi lại là người khác, Thích Huyền nhất định muốn Ϧóþ ૮ɦếƭ đối phương.
Thịnh Đản dĩ nhiên không phải ngu ngốc, loại nghi ngờ này cũng chỉ dám ở trước mặt Thích Huyền bại lộ mình, "Ghét, làm gì nói như vậy em...em là thật sự không rõ."
Dù sao, dù ở trong vòng người mẫu, tiền bối ưu tú hơn so với cô thì chỗ nào cũng có.
Tại sao là cô?
Rất nhanh, khi thương nhận đến đúng hẹn, Thịnh Đản bừng tỉnh hiểu ra rồi, vậy đại khái chính là trong truyền thuyết "Người đến không có ý tốt" .
"Ngôn Ngôn tỷ?" Ngay cả từ trước đến giờ có thói quen dùng nụ cười đùa để che giấu tâm tình tức giận như Thích Huyền, sau khi nhìn thấy người tới cũng không khỏi ngạc nhiên.
". . . . . ." Đúng vậy, thật là trùng hợp, chính là Đỗ Ngôn Ngôn.
"Thích Huyền? Cậu cũng ở Hongkong à?" So sánh với Thịnh Đản kinh ngạc, Đỗ Ngôn Ngôn rất tự nhiên chào hỏi Thích Huyền, ngay sau đó liền nhìn về phía Thịnh Đản, tự nhiên thanh thản chủ động chào hỏi giải quyết việc chung, "Thịnh Đản, lại gặp mặt."
". . . . . . Đúng, đúng vậy." Sắc mặt Thịnh Đản tái nhợt, thật vất vả mới nói ra một câu ứng phó.
"Tôi tới giới thiệu. Vị này chính là người mới tôi mới đề cập qua với anh, biểu hiện gần đây của cô ấy rất xuất sắc, thực lực cũng không thể khinh thường nhé." Ngược lại Đỗ Ngôn Ngôn, cắm đầu cắm cổ hướng người đàn ông bên cạnh giới thiệu, "Thịnh Đản, vị này là giám đốc Lưu của DP. Bởi vì anh ấy vừa tới DP không bao lâu rất nhiều việc còn không quá quen, hiểu biết về Làng Giải Trí cũng không nhiều, vừa lúc công ty bọn họ muốn đăng quảng cáo lên trên tạp chí của chúng tôi, cho nên để cho tôi - người phát ngôn xem xét giúp một tay."
". . . . . ."
Ngay cả vị Giám đốc Lưu này cũng là Oan Gia Ngõ Hẹp, đây mới là vấn đề để cho Thịnh Đản tuyệt vọng sợ hãi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc