Scandal Đình Đám - Chương 04

Tác giả: An Tư Nguyên

Đập vào mắt Thịnh Đản là khuôn mặt tươi cười xán lạn, giống như ánh mặt trời mùa đông, ấm áp lại không quá nóng bỏng. Cánh môi mềm mại – tinh tế, sống mũi cao thẳng, còn có đôi mắt đào hoa, nhìn lâu vào trong đó khiến cho người ta toàn thân tê dại.
Người đàn ông như vậy mà nói, xinh đẹp khiến người căm giận.
Nhưng mà những thứ này không phải là mấu chốt, mấu chốt là, người này sâu xa khó đoán!
Ở thời điểm Thịnh Đản còn chưa xuất đạo, thì anh đã là thành viên ưu tú của model nam Châu Á ở quốc tế rồi. Sau lại liên quan đến vấn đề hợp đồng, trong vòng một thời gian ngắn anh không có cách ở trên sàn catwalk nữa, khí đó mọi người đều cho rằng sự nghiệp của anh sẽ rơi xuống đáy cốc, nhưng mà anh lại lấy thân phận người chủ trì, ngóc đầu trở lại.
Suốt một thời gian dài ngồi trên ngai vàng với khoản lợi nhuận lớn từ tiết mục giải trí, với thành tựu đạt được, anh đã thưởng cho tất cả những người không coi trọng anh một đả kíc*** nề.
Đơn phương độc mã, từ thấp đến cao, trong cả quá trình đều quá xuất sắc! Đây là khát vọng sự nghiệp trong tương lai của Thịnh Đản.
Tương lai cô cũng muốn đạt được thành tựu kiêu ngạo như vậy, để cho những người luôn cười nhạo cô phải ngậm miệng lại, nhất là Tùy Trần.
Thân thể Thịnh Đản run lên, chợt hoàn hồn, chợt ý thức được bây giờ không phải là lúc nghĩ đến những chuyện như thế này.
Cô lập tức ngồi xổm người xuống, dưới mặt đất bừa bộn tìm kiếm khăn giấy, miệng còn không thôi lẩm bẩm: "Thật xin lỗi, thật xin lỗi, tôi không cố ý, tôi giúp anh lau. . . . . ."
Thật vất vả mới tìm thấy khăn giấy, cô liền rút ra vài tờ, nắm lấy vạt áo của đối phương, long ngóng lau giúp anh.
"Ách. . . . . ." Lau lau, Thịnh Đản cảm thấy cô không thể tiếp tục kiên trì nữa rồi, tại sao càng lau lại càng bẩn chứ?
"Vị tiểu thư này, cô muốn đem cà phê bôi bẩn hơn nữa sao?" Người đàn ông kéo kính râm xuống, buồn cười nhìn dáng vẻ hoảng hốt của cô, không nhịn được chế nhạo.
Giọng nói ấm áp - dễ nghe, nhưng Thịnh Đản lại rất xác định, âm điệu lời nói này không bao hàm tức giận.
Nói cách khác, anh ta hoàn toàn không tức giận?
Sắp bị Tùy Trần *** đến phát điên, nhất thời cảm thấy. . . . . . Anh ta thật là rộng lượng, . . . Nếu là Tùy Trần, nhất định anh sẽ dội cà phê lên đầu cô.
"Tiểu thư? Tiểu thư?"
"Hả?" Nghĩ quá nhập thần rồi, nên những tiếng gọi cô kia, cô đều không có phản ứng, cho đến khi bàn tay đột nhiên vươn ra trước mắt cô khua khua, Thịnh Đản mới giật mình hoàn hồn, "Rất xin lỗi, tôi chỉ lo nói chuyện điện thoại mà quên nhìn đường, tôi sẽ bồi thường cho anh một cái áo khoác khác được không?"
Thích Huyền không bày tỏ thái độ, ngược lại, nhân viên đứng bên cạnh chen miệng vào nói, "Bồi thường? Cô đền nổi sao?"
Ách, áo khoác của anh ta không đến mức rất đắt chứ, lấy năng lực tài chính hiện nay của cô, thì hình như là không đền nổi. "Vậy. . . . . . Nếu không anh đưa áo khoác cho tôi, tôi đem đi giặt khô. . . . . ."
"Cô muốn nhân cơ hội xin số điện thoại của Thích Huyền chứ gì! Tôi đây thấy nhiều rồi . . . . . ."
"Cô ấy làm bẩn áo khoác của tôi đúng không? Vậy có phải là cô quá nhiều chuyện rồi." Đôi mắt Thích Huyền hơi nghiêng, cắt đứt lời nói của nhân viên phục vụ. Sau khi thấy đối phương thức thời im lặng, anh ta mới thu hồi mỉm cười, nhìn Thịnh Đản, "Không sao, một cái áo khoác mà thôi, cũng không ảnh hưởng tới công việc của tôi. Cô tên là Thành Đản?"
"A? Anh nhận ra tôi sao?" Anh ta thế nhưng lại nhận ra cô? !
"Ừ, làm nghề như chúng ta, mỗi ngày đều muốn follow các loại tin tức."
"Ha ha. . . . . . -_-|||" Lời vừa nói ra này, Thịnh Đản liền ý thức được anh đang ám chỉ scandal gần đây của cô và Tùy Trần, hại cô kích động cho rằng mình cũng có chút danh tiếng.
"Tới tham gia 《ICON》 quay phim thử sao?" Không để ý cô cười khúc khích, anh ta cứ thế tiếp tục đáp lời.
Thịnh Đản lúng túng gật đầu, liếc trộm vẻ mặt của anh ta. Chỉ sợ Thích Huyền cũng giống như Tùy Trần, cảm thấy cô không biết tự lượng sức mình.
Ngoài dự đoán, anh ta không lộ ra vẻ mặt khinh thường, mà mỉm cười khích lệ cô, "Cố gắng lên. Tổ tiết mục của chúng tôi vừa lúc phải làm chuyên đề, nếu như lát nữa có gì cần giúp, thì cứ đến tìm tôi."
"Đa tạ tiền bối." Thành Đản cười toe toét, lộ hàm răng trắng sáng, ý cười chạy thẳng đến đuôi lông mày, cúi đầu chào nghiêng 900, đưa mắt nhìn theo bóng anh ta rời đi.
Có lẽ câu nói vừa nãy củ anh chỉ là lời khách sáo mà thôi? Nhưng mà, đối với Thịnh Đản mà nói, quả thật như gió xuân phơi phới.
Xem đi, cũng không phải tất cả mọi người đều dùng ý kiến chủ quan để đánh giá một người.
Thích Huyền cũng không vì tin tức kia mà coi thường cô, thậm chí còn động viên cô cố gắng lên.
Đây mới là dáng vẻ nên có của bậc tiền bối sao.
Được cô khen ngợi, vị tiền bối kia vẫn trước sau như một duy trì nụ cười mỉm, cho đến khi bước vào thang máy, sau khi cửa thang máy đóng lại, nụ cười trên mặt anh ta cũng nhanh chóng biến mất.
"Thì ra cô gái kia chính là người cùng Tùy Trần tạo ra scandal, tôi nói nhé, sao hôm nay tính tình cậu lại tốt như vậy." Người đại diện A Sâm đứng bên cạnh anh ta, bật thốt ra tiếng.
"Chẳng lẽ, bình thường tính tình tôi rất tệ, thích gây khó dễ với người mới sao?" Thích Huyền hơi nghiêng mặt qua, hỏi ngược lại.
"Vậy cũng không phải, chẳng qua cậu là thích sạch sẽ, dù là người thân cận bên cạnh làm bẩn quần áo của cậu, cũng bị cậu mắng."
"Hết cách rồi, đối với vợ bạn phải có chút khoan dung chứ sao." Mắt thấy thang máy cũng sắp đến nơi, người đàn ông lần nữa đeo kính lên, khoác lên nụ cười giả dối.
"Thích, thật không chịu nổi cậu." Mặc cho A Sâm cười khẽ, nói mê sảng.
"Có lúc, tôi cũng vậy không chịu nổi mình." Đeo lên chiếc mặt nạ dày nhiều năm rồi, thật thật giả giả, ngay cả bản thân Thích Huyền cũng không phân biệt rõ.
Ví dụ như, Thích Huyền cũng không phân định rõ quan hệ tột cùng với Tùy Trần là bạn hay thù.
Cửa thang máy mở ra, người đàn ông lấy lại tinh thần, nhìn nhân viên tổ tiết mục xông ra.
Thích Huyền không có bất cứ động tĩnh gì, mà chợt kêu người đại diện của mình: "A Sâm."
"Hả?"
"Cậu nói xem, nếu như Thành Đản và Tùy Trần ở cùng một công ty đại diện, có thể chơi rất vui không?"
"Cậu không phải là không rõ ràng lắm quan hệ của Tùy Trần và Đỗ Ngôn Ngôn. . . . . ." Cô gái kia rõ ràng chính là đạn khói.
"Như vậy mới càng cảm thấy chơi rất vui."
Mặc cho khóe miệng A Sâm co giật, xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán, Thích Huyền thật đúng là thích - chơi. Nhưng mà cậu ta lại có khả năng, trong số những người dám trêu đùa Tùy Trần, có lẽ cũng chỉ có mình cậu ta mà thôi.
Đùa, bình thường không chỉ khiêu chiến với địch thì cũng là bạn, đương nhiên cũng bao gồm cả phụ nữ.
Thích Huyền trêu chọc qua bao nhiêu phụ nữ, ngay cả bản thân cậu ta cũng không nhớ rõ nữa, còn phải nhờ trợ lý phân chia hộ.
Về mặt tình cảm, tính cách cậu ta bất định, điểm này cho dù là người không quen thân với cậu ta cũng biết, mặc cho A Sâm không chỉ một lần trực tiếp gọi Thích Huyền là người đàn ông cặn bã.
Cho nên, căn bản mỗi lần tổ tiết mục muốn tìm người nổi danh phỏng vấn quay phim thử, thì Thích Huyền nhất định tự mình trình diện.
Mục đích rất dễ nhận thấy — —
Tán gái.
Chỉ là tình huống hôm nay tương đối khác. . . . . .
Anh gác chân lên ghế tựa của khu nghỉ ngơi, chờ đợi tổ tiết mục chuẩn bị mọi việc, hứng thú suy yếu mà ngáp một cái.
Trợ lý thấy thế, buồn cười đưa chén nước cho anh ta, thuận miệng trêu ghẹo, nói: "Sao vậy, kiềm chế tính phóng đãng rồi à? Nhiều người như vậy mà không chọn được một người vừa ý sao?"
"A. . . . . ." Anh ta cười nhẹ, liếc mắt một cái.
Ánh mắt đùa giỡn này, giống như đang nói loại phụ nữ có thể khiến Thích Huyền kiềm chề tính phóng đãng còn chưa ra đời đấy.
Đọc hiểu những tin trong mắt anh ta, khóe miệng trợ lý giật giật cười khan, trì độn nhìn anh ta đột nhiên đứng lên, chợt đi về hướng cách đó không xa.
"A? Anh muốn đi đâu vậy? Tiết mục lập tức bắt đầu. . . . . ." Rốt cuộc trợ lý cũng lấy lại tinh thần, nhớ tới muốn ngăn cản không để Thích Huyền đi.
"Nói bụng của tôi đau, thay tôi kéo dài thời gian, có chính sự phải làm." Thích Huyền cũng không quay đầu lại, mà chỉ ném lại một câu.
Vất vả chịu trách nhiệm trả lời, trợ lý chỉ có thể cúi đầu đáp một tiếng, mắt thấy Thích Huyền chặn một cô gái, theo thói quen, người đàn ông than nhẹ — — quả nhiên là chính sự ....!
Bị Thích Huyền chặn lại không phải là ai khác, chính là cô gái xinh đẹp bình thường đến không thể bình thường hơn Thịnh Đản đến để quay phim thử.
Cô có chút kinh ngạc, nâng mắt lên nhìn người trước mắt, "Anh. . . . . . Sẽ không phải là anh đột nhiên muốn tôi bồi thường áo khoác mới chứ?"
Đây là suy nghĩ duy nhất của Thịnh Đản khi Thích Huyền đến tìm cô.
"Mười phút rồi." Thích Huyền liếc nhìn đồng hồ, ném ra một câu không đầu không đuôi, thấy cô nghi hoặc cau mày, mới bổ sung thêm một câu, "Cô giống như ruồi nhặng không đầu, hình như đã đi lung tung ở trong hội trường này mười phút rồi, có việc gì vậy?"
Thích Huyền cũng không có cố ý chú ý nhìn cô, nhưng hành động của cô lại quá mức thu hút sự chú ý của người khác.
Không giống với những cô gái õng ẹo làm dáng chuẩn bị làm người mẫu ở khu nhà chơ, cô hoảng hốt muốn chạy đi tìm toilet, sau đó chẳng có mục đích mà xông vọt trong hội trường. Sau đó cô kéo tay một người đàn ông, không biết nói những gì, mà đối phương rất sợ hãi hất tay cô ra, giống như trốn tránh bệnh dịch vậy, tiếp theo. . . . . . Cô cứ tiếp tục xông loạn vào hội trường. . . . . .
"Ừ. . . . . ." Sau khi nghe xong, Thành Đản theo bản năng ôm chặt cái gói trong tay, úp úp mở mở, "Anh có cách nào mượn giúp tôi một bộ quần áo giống như thế này không?" Bạn đang đọc truyện online tại website: ThíchTruyện.VN
"Cô không mang quần áo quay phim thử?" Thích Huyền kinh ngạc quét mắt nhìn bộ quần áo hàng chợ trên người cô, nhớ không lầm, cô cũng không phải là người mới? Nên biết quay phim thử không nên mặc như vậy, ít nhất cũng nên chuẩn bị quần áo model một chút chứ?
"Tôi có mang, nhưng mà lúc ở dưới lầu, bị cà phê đổ lên, không thể mặc được nữa." Để chứng minh cô không có ngu đến mức ăn mặc như thế này đến thử trước ống kính, Thịnh Đản lôi tróng túi ra chiếc váy ngắn màu trắng mà cô rất thích.
Tay chân cô luống cuống, hành động thật buồn cười, Thích Huyền cũng không nhịn được mà cười thành tiếng, cười ngoác miệng, anh ta cũng còn rất có tâm, "Đi theo tôi."
"Uầy, uầy, uầy, anh thật sự có cách giúp tôi sao? Cám ơn, số đo của tôi . . . . ." Cô H**g phấn giống như nhặt được thỏi vàng, nhanh chóng đuổi theo Thích Huyền.
Thích Huyền không có trả lời, mà vẫy tay hướng về phía trợ lý của mình, giao phó, "Đi lấy bộ quần áo mà sáng nay tôi bảo cô mang theo đến đây."
"Bây giờ? Đó không phải là đưa cho. . . . . ." Trợ lý hơi dừng lại, cố gắng nhớ lại bạn gái hiện tại của Thích Huyền là ai, tốc độ thay đổi cũng quá nhanh, thật sự nhớ không ra là ai.
"Đi."
Thích Huyền trả lời, khiến trợ lý rơi vào giữa con sóng nghi hoặc khác, "Đi? Cậu bảo tôi đi lấy quần áo? Khi nào thì đi?"
"Hiện tại."
". . . . . ." Cậu cũng quá tùy tiện đi.
Tứ chi Thịnh Đản cứng đờ đứng ngẩn người, thiếu chút nữa cũng không nhận ra người trong gương là mình.
Trang phục hấp dẫn, trước đây khi vẫn còn ở công ty đại diện cô cũng chưa được thử trang phục nào như vậy. Nghe tên hình như cũng không thể nào khỏe mạnh, cách ăn mặc thì cực kỳ trung tuổi. Quần áo cắt may thượng hạng, quần tây đen nhánh, áo sơ mi trắng, viền áo còn may một đường quanh bông hoa sen tràn đầy nữ tính, sửa sang lại áo vét nhỏ, kết hợp với một cái nơ trên áo.
Tóc dài bị buộc thành đuôi ngựa, dùng cái nơ bướm cùng màu buộc lại.
Cô nồng đậm quyến rũ như vậy là do Thích Huyền làm phiền thợ hóa trang của anh giúp cô, giống như phủ lên người một cái mặt nạ, che dấu tất cả tâm tình của cô.
"Ngẩng đầu lên."
". . . . . ." Cô luống cuống nhìn xuyên qua gương, nhìn về phía Thích Huyền đang đứng sau cô, nghe lời ngẩng đầu lên.
"Phốc." Trông thấy cô, Thích Huyền rất không khách khí cười ra tiếng, "Cô cũng không phải là cô dâu mới? Tôi bảo cô ngẩng đầu lên, chứ không bảo cô dùng lỗ mũi để nhìn tôi."
"Tôi...tôi khẩn trương chứ sao."
"Không có gì phải khẩn trương, coi như là tới chơi. . . . . . Ừ, góc độ này cũng không tệ, sau đó nhớ kỹ là đừng cười cười, ánh mắt có thể ác hơn chút nữa không?" Thích Huyền dùng ánh mắt chuyên nghiệp bình phẩm trang phục của cô, cảm giác thiếu thiếu cái gì.
Không sai, chính là ánh mắt của cô, ánh mắt của cô quá mức tinh khiết, không bộc lộ được hết phong cách của bộ trang phục này.
"A." Cô *** *** môi, nghe lời, cố gắng khiến cho ánh mắt của mình trở nên hung ác.
Kết quả cuối cùng, vẫn thất bại.
"Nghe nói lần trước cô và công ty đại diện tranh cãi về hợp đồng? Nghĩ lại xem lúc đó bọn họ đối xử với cô thế nào."
Ý nghĩ này không tệ, quả thật tràn đầy thù hận với công ty đại diện trước cũ. Nhưng bây giờ muốn cô lập tức nghĩ, cô vẫn không tưởng tượng ra cảm giác đó.
Anh ta quay đầu đi, suy nghĩ một chút, đùa giỡn ở bên tai cô “hừ” nhẹ một câu, "Vậy thì thử nghĩ đến Tùy Trần."
Ý tưởng mới cũng nảy ra, nhưng. . . . . . Bingo, thành công!
Chậc chậc, xem ra cô thật sự rất hận Tùy Trần, khóe mắt quét xuống chói mắt, hận thể thể róc xương lóc thịt anh.
Đang lan truyền xì căng đan giữa hai người, tại sao lại có loại oán hận này, cực kỳ kỳ quái.
"Cái này cho cô." Nhớ lại, anh đột nhiên móc ra một tấm danh thiếp đưa cho cô.
"Cái gì vậy?" Thành Đản tò mò quan sát.
— — IN.
Đập vào mắt cô là tên công ty ghi trên danh thiếp, Thích Huyền và Tùy Trần thuộc cùng một công ty đại diện.
— — Nhậm Sâm.
Ngay sau đó, cô chú ý tới tên trên danh thiếp, không phải "Thích Huyền", mà là "Nhậm Sâm".
=_= Ai là Nhậm Sâm?
"Là danh thiếp người đại diện của tôi, cô nên tìm ông chủ mới đi chứ? Có thể liên lạc thử với cậu ta xem sao."
"Có thể không?" IN á, cô nằm mơ cũng muốn ký với công ty đại diện này, ngưỡng cửa sẽ rất cao chứ? Lấy thành tích cùng tư chất của cô, cũng theo không kịp.
"Cô cũng nên tự hỏi chính mình thôi. Công ty lập tức sẽ tuyển chọn người mới, nếu cô có cách thu phục A Sâm, cũng có thể lấy được công danh." Anh nháy mắt mị hoặc, gõ gõ vào tấm danh thiếp trong tay Thịnh Đản.
"Thu phục? Thu phục thế nào?" Hai chữ này, luôn khiến Thành Đản cực kỳ mẫn cảm, nghe giống như rất ác.
"Đeo bám dai dẳng."
"-_-|||. . . . . ." Chỉ vậy thôi?
Đúng, chỉ vậy thôi.
Đối với một người mẫu trong truyền thuyết không được rèn luyện chuyên môn hàng ngày, còn có thể thế nào?
Chẳng lẽ chờ mong cô dựa vào thực lực tiến thân vào IN? Đại khái vẫn còn chưa đủ tư cách.
Nhưng rất nhanh Thích Huyền thu hồi ý nghĩ sai lầm của mình, tin đồn quả nhiên không thể tin hoàn toàn.
Cô không luống cuống, cũng biết rõ trang phục trên người mình là của nhân vật chính, lại không giọng khách át giọng chủ.
Mặc dù chỉ là quay phim thử mà thôi, nhưng mà trên dưới khán đài cô tựa như hai người khác nhau, dường như chỉ cần đứng trên sân khấu, cô liền sống lại.
Điều không đạt duy nhất, chỉ có ngôn ngữ thân thể có lẽ xuất phát từ bản năng và ngộ tính, nhưng khi đối mặt với hỏi thăm khi không trải qua trường hợp lớn bao giờ, cô vẫn không tránh khỏi hồi hộp.
"Cô tên là gì?" Người phụ trách chọn lựa ngồi thành một hàng, không có bất kỳ ai nói chuyện với nhau, người ở giữa đột nhiên mở miệng hỏi.
"Thịnh Đản. . . . . ."
"Cô thiếu nợ tiền ai sao? Sao thanh âm nhỏ nhẹ như vậy, sợ người ta nghe thấy tên cô tới chém cô sao?"
"Thịnh Đản! Thịnh trong nở rộ, Đản trong sinh ra!"
"Nghe thấy rồi, không cần nói to như vậy, trong tai tôi chính xác là có tai nghe Bluetooth, không phải máy trợ thính." Người nọ bắt bẻ liếc mắt nhìn cô, lại hỏi, "Trước đã làm ở nhãn hiệu nào rồi?"
"Không có." Cô chép miệng.
Lại là vấn đề này, mỗi lần quay phim thử đều sẽ bị hỏi, không hề bất ngờ, mỗi lần Thịnh Đản đều lo lắng vì nguyên do này mà cô bị loại.
Rất mất thể diện phải không? Một năm rồi, cô đều chưa từng làm đại diện cho một nhãn hiệu nào ở T thị, chi bằng nói cô chỉ có cái vỏ ngoài là người mẫu.
"Chính xác hãng nào?"
"Không có hãng. . . . . ."
"Gặp quỷ! Cô vào bằng cách nào? !"
". . . . . ."
"Được rồi, trở về chờ thông báo." Người duy nhất cùng cô hỏi đáp đã mất kiên nhẫn, khóe miệng vểnh lên, hạ ra quyết định.
Kết quả này, nằm trong dự liệu của Thích Huyền, anh không có quá nhiều phản ứng.
Mặc dù mượn trang phục cho cô, nhưng anh vốn có dụng ý khác.
Thích Huyền thu mắt về nhìn Nhậm Sâm ở bên cạnh, "Cô ấy thế nào?"
"Căn bản không tệ, tiếc rằng đã bị công ty đại diện trước của cô ta làm chậm trễ rồi." Tầm mắt Nhậm Sâm vẫn như cũ dừng lại trên người Thịnh Đản, giọng nói cực kỳ nhạt nhẽo, giống như đánh giá một mặt hàng.
"Còn có thể cứu không?" Những lời này không cần nói Thích Huyền cũng biết, đâu chỉ chậm trễ, quả thực là phá hủy hoàn toàn chứ?
"A, cậu không phải vẫn nói tôi là có năng lực cải tử hồi sinh sao? Chỉ là. . . . . ." Vẫn là câu nói kia, người đàn ông không dám chiêu mộ Thịnh Đản, với cá tính của Tùy Trần nhất định sẽ không hy vọng dính dáng đến quá nhiều đạn khói.
"Cậu sợ Tùy Trần?" Mắt Thích Huyền cũng không nghiêng nhìn, liền đoán ra nguyên nhân cậu ta muốn nói lại thôi.
Nhậm Sâm không trả lời.
"Trời ơi, sao cậu không nói sớm, nếu biết sớm thì tôi đã không đưa cho cô ấy danh thiếp của cậu rồi."
". . . . . ." Lời như thế còn cần nói sớm sao? Nghĩ một chút liền biết, bây giờ cậu ta vốn muốn khiêu khích với Tùy Trần?
Chỉ cho danh thiếp mà thôi, cũng chưa chắc là có thực sự sẽ tìm tới cửa đâu? Cũng sẽ không tìm tới cửa chứ? Cô gái kia hình như còn rất hướng nội, không dự định cũng không nhận ra anh rồi tìm đến cửa chứ?
Nguyện vọng nhỏ bé của Nhậm Sâm tan vỡ.
Cô gái kia không chỉ tìm tới cửa, còn giống như âm hồn bất tán.
Anh lái xe về công ty, sẽ thấy cô cầm túi hạt dưa ngồi ở băng ghế giành riêng ở chỗ đỗ xe đợi anh.
Anh lái xe về nhà, sẽ thấy cô ở trong cầu thang trước cửa nhà anh luyện tập đi bộ trên sân khấu.
Anh đi làm, sẽ phải chịu cô gửi tới gói hàng, trong cái hộp thật to, chứa đầy chữ viết: "Cầu xin anh cho tôi nổi danh".
Không sao, không chọc nổi anh sẽ phải rời đi thôi.
Tìm đến công ty cùng nhà trọ bảo vệ sẽ nghiêm ngặt không cho vào, chuyển phát không nhận, hòm thư không mở . . . . . . A, toàn bộ thế giới đều yên tĩnh rồi.
Sự thật chứng minh, anh thật sự sai lầm rồi.
Khi tâm tình anh vui vẻ dừng xe ở bãi đỗ xe, rút chìa khóa xe ra, tính toán cầm tiền tài trợ quần áo đi vào công ty đưa cho Thích Huyền, thì anh bỗng sụp đổ.
"Surprise! !"
Bóng dáng quen thuộc phối hợp vui mừng, nhanh chóng đi từ sau cốp xe.
Nhậm Sâm bị sợ đến ngã nhào trên đất, sắc mặt trắng bệch.
Nằm ở trong cốp xe Thịnh Đản mặt dày mày dạn tươi cười, còn anh thì khổ sở vùi mặt vào trong đầu gối, bả vai khẽ run.
Cô! Thắng! Rồi !
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc