Say Nắng Gia Sư Của Em Trai - Chương 19

Tác giả: Wuwu123

thứ sáu :ngày thứ 19 yêu nhau
Sáng hôm thứ sau mọi thứ vẫn bình thường, vẫn tin nhắn mỗi sáng của em gia sư, mình vẫn thấy yêu đời, hôm nay em gia sư tới dạy. Mình định tối nay kể cho em gia sư về việc qua tuần mình đi nhận lớp dạy lèm, mình sẽ hòi ý kiến em gia sư. Mình đang rất lạc quan tin vào cuộc sống phía trước, có tình yêu tuyệt đẹp và cố gắng làm việc.
Mình làm sao mà biết, thực ra mình không thể ở yên với những chuyện mình chưa giải quyết, vừa thấy chút nắng lại là mưa dai dẳng. Mình tự dưng thắc mắc không hiểu sao em gia sư thích mưa như thế, ấm ướt và khó chịu. Em nói là tâm trạng em giống mưa, từ ngày đó mình cũng hay để ý tới mưa để mình hiểu tâm trạng em.

Cả ngày thứ sáu mọi thứ vẫn bình thường như đúng lẽ của nó.
Buối chiều hôm đó trời mưa, tầm tã, mưa đến ngập cả đường. Mình ở nhà và đợi em gia sư tới dạy, mẹ mình cũng đã về. Hơn 7h, mình cũng chẳna thấy thằng em mình ngồi đợi, cũng chẳng thấy em gia sư tới dạy, mình ngạc nhiên lắm. Mình biết đã có biến cố, nhưng vấn đề là sao em gia sư chẳng nói 1 lời gì với mình. Mình ra phòng ngoài thấy mẹ mình và thằng em đang coi ti vi, mình nghĩ chắc tối nay em gia sư nghỉ, nhưng em có nói gì đâu. Mình nghĩ tới giả thuyết mẹ mình cho em gia sư nghỉ. Mình thấy thất vọng tràn trề về mẹ mình, dù mình chưa rõ thực hư
Mẹ mình hình như biết mình đang đợi em gia sư, vừa nhìn thấy mình chạy ra ngoài phòng, mình chưa kịp hỏi thì mẹ nói
- ‘mẹ cho nghỉ rồi’, mẹ mình trả lời lạnh lùng. Mình nhìn mẹ, chẳng nói gì, mình biết nói gì cũng chẳng có kết quả. Mình bỏ vào phòng. Em gia sư có tội gì? mình muốn hét lên với mẹ, nhưng còn thằng em mình ngồi đó. Mẹ mình chẳng lẽ không thấy là con người đó đáng thương tới mức nào.
Mình đã lường tới lúc mẹ mình cho em gia sư nghỉ việc,nhưng khi gặp mình vẫn thấy thất vọng. Em dạy tốt, chính cô giáo chủ nhiệm của thằng em cũng công nhận là nó học tốt hơn. Chẳng có lí do gì mà mẹ cho em nghỉ. Mình chẳng biết mẹ nói gì với em, vì em còn 1 nửa tháng lương nên chắc có thể mẹ mình gọi em ra đâu đó và nói chuyện rồi đưa tiền. Mình ngu ngốc chẳng biết gì. Chắc là tại con nhỏ Nhung bép xép, mình khó chịu lắm. Bao nhiêu thứ cứ đổ dồn, em gia sư chắc buồn lắm nên em chẳng nói gì cho mình, mình hiểu tâm trạng đó dù mình chưa trải qua. Sao cuôc sống bất công quá mức với em gia sư.
Mình đóng cửa phòng, mình lấy điện thoại gọi cho em gia sư. Mình lo sợ em vì mẹ mình quá nghiêm khác mà em chạy xa khỏi mình, 1 thằng không có gì mà mẹ thì cấm đoán, mình sợ em không có lí do gì ở bên mình nữa. Mình sợ em không bắt máy
Sau nhiều hồi chuông, như mình đoán, em không bắt máy. Mình hồi hộp lo sợ gọi lại lần nữa, vừa gọi vừa cầu trời phật cho em bắt máy, nếu không mình sắp phát điên vì lo lắng. Mình không trách em không gọi cho mình mà mình chỉ thấy buồn, vì mình vô dụng chẳng làm được gì
- ‘alo, em nghe’, mình nghe tiếng em, mình mừng rơn. Ít gì em cũng bắt máy
- ‘em ở đâu? sao ko nói anh biết’, mình nói gần như hét
- ‘em ở nhà mà, nãy đang tắm, em chưa kịp nói mà’, em trả lời thản nhiên. Sao em phải cố tỏ ra bình thường thế, mình tin chắc mẹ mình đã nói gì rồi, em cứ khóc, cứ chửi cứ oán giận vì cái oan ức em phải nhận. Đâu cần phải bình thản như thế
- ‘giờ anh qua gặp em nha’, mình nói, ở nhà chắc điên quá. Mình như lửa đốt, thấy bất an kinh khủng
- ‘thôi, em ở nhà học bài, không sao đâu, mai gặp’, em nói cố gắng trấn an mình, và mình ngu ngốc tin là em không sao. Mình cũng cân nhắc việc mình chống đối mẹ, mẹ càng làm khó em gia sư. Mình cố giữ bản thân bình tĩnh, sự việc tới mức này cũng không quay thời gian lại được. Mình phải nói rõ ràng với mẹ khi mình bình tĩnh trở lại
- ‘mai gặp nha, em mà chạy trốn, cỡ nào anh cũng lùng ra em’, mình nói chắc nịch. Mình nói mình, ráng trấn tĩnh, ráng trấn tĩnh. Cái cảm giác chán chường và lo sợ lan tràn khắp cơ thể mình, mình chỉ sợ em buông tay, mình sẽ rất khó nắm lấy bàn tay của con người đầy tổn thương đó, mình thương em mà tức mẹ mình đến phát khóc. Mình biết là yếu đuối, nhưng mình thấy em đáng thương lắm, em có tội lỗi gì mà đối xử như thế. Em cũng có lòng tự trọng và mình, con trai của mẹ, có tư cách gì đâu mà mẹ này nọ.
- ‘xì, anh nghĩ gì vậy, em làm gì phải chạy, em bám anh suốt đời, đào mỏ mà’, em lập lại lời nói đó, rồi cười, mình thấy đắng trong cổ họng, em cố đùa để trấn an mình, mình biết chứ.
- ‘uhm, cấm chạy anh nói rồi đó’, mình nhấn mạnh, cảm giác đó rất đáng sợ, khi sự im lặng của em cho mình biết em đang khổ sở lắm.
- ‘biết rồi, em học bài, anh nghỉ đi, mai gặp’, em nói. Mình nói thêm mấy câu rồi tắt máy, tâm trạng mình khó chịu như phát hỏa, mình bực mình lắm, sao ko thể để mình yên ổn 1 chút. Có nhất thiết phải cấm đoán đến như thế vậy?

Mình ko mở cửa phòng lần nào , mình cần trấn tĩnh ko thôi mình sẽ gào thét, đập phá vì tức tối, vì uất ức dùm, mình nhắn tin liên tục với em gia sư. Mình sợ chỉ lơ là chút là em sẽ chạy mất.
Con người luôn có cách để làm tổn thương nhau.
Reply With Quote
Update ngày 18/08/2012:thứ bảy, ngày thứ 20 yêu nhau
Tối hôm qua mình chập chờn trong giấc ngủ vì sợ em chạy mất. Cứ lo sợ mơ hồ nhưng mình t*** đi vì mệt. Bình tĩnh lại rồi mình thấy khá hơn, dù còn nhiều bất ổn lo lắng lắm.
Mình nhận được tin nhắn của em gia sư vào 4h, lúc đó mình vừa thức, mình nhắn tin lại cho em gia sư. Giờ này còn sớm nhưng mình muốn gặp em lắm, mình muốn có chút bình yên. Mình nhắn tin muốn gặp em gia sư, nhưng em gia sư không chịu, mình hiểu em cũng cần trấn tĩnh vì em cũng buồn.
Mình nên chờ đợi.

Từ chiều tới giờ mình với em gia sư nhắn tin hời hợt lắm.
Say nắng gia sư của em trai
UPDATE ngày 18/08/2012: Tiếp Thứ bảy, ngày thứ 20 yêu nhau
Mình chấp nhận sự thật em gia sư bị nghỉ việc một cách cay đắng và hoàn toàn oan ức, nhưng chẳng thể làm gì vì đó là quyết định của mẹ mình, đầy kiên quyết và mình hiểu dù bây giờ mẹ mình có kêu em gia sư quay lại dạy thì em gia sư cũng không làm, lòng tự trọng của em gia sư không cho phép. Mình biết là mẹ mình cực đoan lắm nhưng mẹ mình rất lịch sự, ko sợ mẹ chửi chó mèo gì em gia sư nhưng chắc chắn mẹ mình đã nói bóng gió 1 cách lịch sự, vì thực ra chuyện của mình và em gia sư mẹ biết nhưng mình chưa từng khẳng định rõ ràng nên cái mẹ biết là mơ hồ. Và vì vậy mẹ chẳng có lí do gì để nói 1 cách rõ ràng và chua cay.
Nhưng mình biết cái sự thông minh của em gia sư đủ để em hiểu, đủ để em thấy tổn thương. Vì dù mình có nói trăm ngàn là mình chẳng quan tâm cái quá khứ của em gia sư thì em vẫn luôn quay đầu lại nhìn nó, vì nó còn quá dai dẳng. Khi em vui vẻ em quên nó, khi em buồn em lại nghĩ tới em lại so sánh, em lại buồn, lại tổn thương ghê gớm nếu ai đó cố tình chọc ngoáy vào nó.
Mình đang rất cố gắng để thay đổi cách sống của mình, mình muốn làm mọi thứ tốt hơn. Nhưng chắc chắn trong 1 thời gian ngắn mình không thể thay đổi theo hướng tích cực hoàn toàn, vì mình cũng cần thời gian để thích nghi với suy nghĩ mới và thay đổi cái suy nghĩ trầm lặng suốt hơn 20 năm cuộc đời mình. Có một chuyện mình thấy ra là từ lúc ba mẹ mình chia tay thì vào những ngày sinh nhật của mình, ba mình hay gọi cho mình và cho tiền hay chúc mừng gì đó hay mua cho thứ gì. Trước đó khi ba mẹ mình còn sống cạnh nhau, làm gì có chuyện ba nhớ sinh nhật mình. Ba mình nghĩ đó là cách bù đắp cho 1 gia đình không trọn vẹn
Đối với gia đình mình chưa bao giờ làm chuyện gì hư hỏng hay tội lỗi tày đình, mình cứ sống, cứ học hành vui chơi như những người khác trong cái giới hạn cho phép của mẹ mình, xét lại thì chỉ có mỗi việc yêu em gia sư là làm trái ý mẹ và mẹ mình luôn thể hiện cái uy quyền của mẹ là kiên quyết cấm mình cả việc gây tổn thương tới người khác. Nhiều thím nói mình nên mềm mỏng với nhỏ Nhung, mình biết chứ nhưng ko làm đc, cứ gặp nhỏ là có cảm giác rờn rợn ghét ghét nên chỉ muốn tránh xa. Đó là sự thật dù mình ko biết sao mình lại thế, nhất là sau cái hôm nhỏ khóc rồi cười, mình đâm sợ con người nham hiểm đó. Mình biết nếu mình càng dây dưa thì nhỏ càng có nhiều lí do tiến lại gần mình và gây thêm nhiều chuyện rắc rối. Những thứ nhỏ Nhung tỏ ra chứng tỏ 1 điều rằng là nhỏ muốn bước vào cuộc chiến gì đó với em gia sư. Tất nhiên ko phải vì yêu mình mà vì lòng tự tôn,. Việc duy nhất mình nghĩ mình nên làm là tránh xa nhỏ, càng xa càng tốt.
Một vài thông tin mình biết về nhỏ nhung là nhỏ là con út trong nhà có 2 anh em, anh của nhỏ thì đã lấy vợ và ở nước ngoài, còn ba mẹ nhỏ cũng li di nên mẹ nhỏ Nhung chơi thân với mẹ mình lắm.

Mình nhắn tin và gọi điện cho em gia sư nhiều lần, em gia sư cũng trả lời bình thường nhưng theo kiểu hỏi gì nói đó, mình hỏi em mấy giờ gặp nhau, vì hôm nay em gia sư nói sẽ gặp mình, nhưng em nói để khi khác. Mình lo lắng chuyện chẳng lành hay em thấy quá đơn độc trong cuộc đời này. Mình chạy tới nhà em, mình tính chạy xe 1 tay đó nhưng sợ công an với sợ bị gì nữa thì chắc đi cái mạng, mình gọi ông xe ôm chở mình tới ngay đầu hẻm nhà em, mình đi bộ vào. Vào gần tới nơi mình gọi cho em gia sư nói là mình đang ở nhà em, xuống gặp mình . Nãy giờ mình đinh ninh là em ở nhà vì em nói thế
- ‘alo, anh ở dưới nhà em nè, xuống đi’, mình nói
- ‘hả, em đang ở quê rồi, anh tới chi vậy, tay đau mà’, giọng em ngạc nhiên và bất ngờ, nhưng mình còn bất ngờ hơn.
- ‘em nói em ở nhà mà?’, mình hỏi, đợi lời giải thích
- ‘em ko muốn anh lo, em về quê sáng thứ 2 lên rồi, anh ngoan nha, em mua quà cho’,em nói ráo hoảnh, cố tỏ ra vui vẻ nhưng em về đó đủ biết em mệt mỏi cỡ nào. Mình buồn lắm nhưng hiểu em cần khoảng lặng để suy nghĩ.
- ‘oh, về đó ráng nghỉ ngơi, đừng nghĩ lung tung, anh đợi em đó’, mình nói với em, phải đợi thêm ngày nữa để được gặp em.
- ‘biết rồi, về nhà đi, anh đi gì tới?’, em hỏi mình
- ‘anh đi xe ôm, em đang ở đâu?’, mình hỏi
- ‘dặn người ta chạy chậm thôi, về đi, em đang ở nhà bà ngoại, về nhà nhắn tin cho em’, em dặn dò mình, tới lúc bị vậy còn lo lắng cho mình.
- ‘uhm, em ở đó với bà thôi àh?’, mình hỏi em, muốn nói chuyện thêm chút nữa.
- ‘với bà với chị hàng xóm nè, mới luộc khoai xong , anh ăn ko?’, em hỏi mình, cười trong điện thoại. Nghe giọng em cười mình thấy nhẹ nhõm hẳn
- ‘ăn, cho anh miếng’, mình nói cũng cười, trong đầu mình nảy ra ý định hay giờ mình đi xuống chỗ em, gặp em.
- ‘xì, đồ ham ăn, về nhà đi, đứng ngoài đường cho muỗi cắn àh?’, em nói với mình
- ‘ohm, anh về anh nhắn tin, em nhớ lời anh, đừng lo gì cả, lời miệng anh chưa nói thì chưa phải, ai nói gì em nghe như chưa nghe’, mình dặn em.
- ‘em biết mà, về đi, đi cẩn thận nha’, em nói rồi mình đợi em cúp máy, nghe xong tiếng tút tút thì thấy trống trải lắm.
Trên đường đi về mình nghĩ ngợi nhiều lắm, nhưng mong mỏi mọi thứ sẽ yên ổn, mình chỉ mong em còn bên mình em vững tin và những chuyện còn lại để mình từ từ giải quyết êm thỏa, em đừng nghe lời bất kì ai nói để lung lạc rồi buông tay. Mình mong vậy thôi. Tối thứ bảy, nhìn nhiều cặp tình nhân chở nhau trên phố mình càng thấy buồn.
Về tới nhà thì mẹ mình ngồi sẵn ở phòng khách, mình bước vào, mẹ mình nhìn mình như hỏi mình đi đâu.
- ‘con ra ngoài chút’, mình nói với mẹ, mẹ mình nhìn rất nghiêm khắc nhưng cũng ko quá căng với mình, phần mình bị đau tay phần vì những thứ mẹ đã làm với em gia sư của mình
- ‘đi đâu?’, mẹ mình hỏi
- ‘con qua nhà bạn’, mình nói, giữ thái độ bình tĩnh dù mình còn bực lắm vụ mẹ cho em gia sư nghỉ việc
- ‘qua nhà con Linh hả?’, mẹ mình hỏi.
- ‘dạ’, mình trả lời thẳng vì mẹ mình biết rồi
- ‘ngồi xuống đây mẹ nói chuyện chút’, mẹ mình đổi giọng. Mình nghe lời ngồi xuống
- ‘mẹ nói con nghe không phải mẹ cấm đoán gì con nhưng con nhỏ đó là ko đc’, mẹ mình nói chuyện kiểu xưng mẹ con rất ngọt ngào
- ‘sao ko đc?’, mình hỏi mẹ
- ‘nhà nó phức tạp lắm’, mẹ nói
- ‘liên quan gì tới Linh đâu’, mình nói
- ‘mẹ nó là vợ nhỏ ng ta rồi nó bồ bịch lung tung lắm’, mẹ mình nói. Toàn những chuyện mình biết rồi
- ‘sao mẹ biết, chuyện con vợ nhỏ thì Linh đâu muốn, còn bồ bịch thì lớn phải có bồ chứ?’, mình nói, mẹ mình chau mày. Mình nghĩ những chuyện này là do chị Q nói, không dưng sao mẹ mình biết đc
- ‘chị nó nói, cả chị nó còn nói nó thế, mày nhắm quen đc ko?’, mẹ mình hỏi, đổi cách xưng hô.
- ‘chị Q là chị cùng cha khác mẹ, nên ganh ghét nên nói thế, mẹ nên tin vào mắt mẹ chứ, mẹ thấy Linh sao?’, mình hỏi mẹ, mình biết mẹ mình ko có ấn tượng xấu với em gia sư
- ‘người ta nói là có lí do, mà lằng nhằng lắm, mẹ ko thích’, mẹ mình nói quyết liệt
- ‘con thích’, mình nói, mẹ mình mở to mắt nhìn mình
- ‘mẹ thấy Nhung đc đó, con coi tim hiểu rồi thích à, nó hiền ngoan nhà cũng tốt’, mẹ mình nói, thuyết phục mình
- ‘con mà ko quen Linh thì cũng ko quen Nhung, con ko hợp với nó, với kiểu mai mối đó dành cho người khác, ko phải con’, mình nói sự thật mình đang nghĩ.
- ‘ko nói nhiều với mày, tao nói ko đc là ko đc’, mẹ mình nói, chắc mẹ bực mình rồi
- ‘mẹ nghĩ cho con chút đc ko? Con cũng có suy nghĩ của con,con cũng biết yêu mà’, mình nói, mình ko nghĩ mình sẽ nói vậy với mẹ mình chỉ cố gắng thuyết phục
- ‘yêu có ăn đc ko? Phải biết tốt xấu mà coi chứ’, mẹ mình nói
- ‘ngã cũng đc, đau cũng đc, con còn trẻ, để con trải qua, đừng ép con,con là con trai mà, chuyện gì con cũng nghe mẹ nhưng lần này để con tự quyết đi’, mình nói trong sự ngạc nhiên của mẹ, vì mình chưa nói vậy bao giờ.
- ‘ko đc’, mẹ mình nói rồi như biết nó hoài cũng ko đi tới đâu, mẹ mình đứng dậy bỏ vào phòng. Vậy là ngẫu nhiên mình có cuộc nói chuyện với mẹ, ít nhất giờ mẹ mình cũng biết ý của mình. Dù mẹ còn kiên quyết cấm nhưng mình thấy tạm ổn, hi vọng mẹ mình sẽ suy nghĩ lại

Mình vào phòng nhắn tin cho em gia sư
- ‘anh mới nói chuyện với mẹ xongg’, mình nhắn
- ‘oh, nói chuyện gì’, em hỏi
- ‘chuyện bọn mình đó, em muốn nghe ko?’, mình hỏi em
- ‘muốn, nói đi’, em nhắn tin liền, chắc em cũng quan tâm lắm
- ‘vậy giờ em kể anh nghe mẹ anh gặp em nói gì đi rồi anh kể em nghe, ok?’, mình nói với em, muốn em kể mình nghe
- ‘mẹ anh đưa tiền lương rồi kêu em nghỉ thôi, có nói gì đâu’, em nhắn mình biết là em nói dối
- ‘mẹ anh nói rồi, anh muốn em nói lại thôi’, mình dụ em nói ra, chứ mẹ mình có nói gì đâu
- ‘anh muốn nghe nên dụ em hả? haha biết tẩy rồi nha’, em quá lanh so với mình, em chẳng gặp mình mà cũng thích đoán suy nghĩ.
- ‘thì em nói đi anh nói em nghe chuyện anh nói với mẹ’, mình nói thuyết phục em, em nói thì mọi thứ sẽ ổn
- ‘thứ 2 em nói, nói qua điện thoại ko tiện,’, em nhắn tin liền. Mình lại phải đợi để biết sự thật.
- ‘uhm, em phải nói đó nha, em mệt mỏi lắm hả?’, mình hỏi em
- ‘uhm, em hơi mệt nhưng sẽ hết, em là Linh siêu nhân mà, haha’, em thấy mệt rồi tự an ủi là em sẽ qua.
- ‘anh đang ôm em đó, ôm chặt lắm nên dựa vào anh đi’, mình nói với em.
- ‘uhm, hèn gì thấy ấm ấm , anh ôm em chắc phải kìm nén lắm hả?’, em hỏi mình, mình tò mò
- ‘kìm nén gì?’, mình hỏi
- ‘thì mỗi lần anh ở cạnh em anh kìm nén lắm mà, haha’, em nói tinh nghịch, sao chuyện gì em cũng biết thể hả?
- ‘uh, anh khổ lắm đó nên đừng quyến rũ anh’, mình nói, thấy mình nói chuyện như thằng dở hơi. Tự dưng câu chuyện lái sang hướng này.
- ‘haha, em ngủ đây, anh ngủ đi, nói hồi anh khổ nữa’, em chọc mình
- ‘uhm, ngủ đi, ở yên đó, anh đang ôm em’, mình nói khẳng định với em là luôn có mình bên cạnh
- ‘uhm, ngủ chung nha, em cũng ôm anh, chồng ơi ngủ nha’, em nói
Mình leo lên giường ngủ luôn, cứ tưởng tượng là mình đang ôm em ngủ, mình ngủ ngon lành

Trong giấc mơ mình thấy em và mình ở cạnh nhau, mình ôm em từ đằng sau và em đang hát cho mình nghe.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc