Sát thủ hoa hồng đen - Chương 01

Tác giả: Pi

Ba cậu vừa mất được 1 tuần, nay cậu đã đi học trở lại. Vừa đến lớp cậu đã bị bọn bạn trêu chọc đủ thứ:
- Đồ không có ba
- Ba mày không đưa mày đi học nữa à…..
Dường như không chịu nổi nữa, cậu đã lao vào đánh nhau vớ tụi bạn, cô giáo tới, định hỏi cậu lí do vì sao lại đánh bạn thì cậu đã chạy vụt đi. Khóc.
- Ba ơi, ba không thương Ren nữa, sao ba khong về với Ren, ba về đi, Ren sẽ ngoan mà.
Cậu bé khóc nức nở, chạy mãi, chạy khỏi ngôi trường mà cậu không có lấy một ng bạn, chạy để tìm lại hình ảnh ng cha thân yêu, chạy để trốn tất cả.
………
…. Vậy là nàng bạch tuyết sống hạnh phúc mãi mãi bên hoàng tử.
- Mẹ ơi, Tiểu Khả cũng muốn có một hoàng tử như bạch tuyết vạy đó.
-uhm, rồi 1 ngày nào đó con sẽ tìm được hoàng tử của mình thôi.
-Thật hả mẹ?
- Ừ.
Bà nói rồi hướng cái nhìn xa xăm về một phía nào đó, bà cũng mong rằng con gái yêu tìm được một ng yêu thương trân trọng, bảo vệ nó, đừng như ba mẹ phải làm việc giết chóc mà ng ta vẫn hay gọi là Sát thủ…….
- Mẹ ơi, hôm nay là sih nhật Tiểu Khả nè. Mẹ tặng gì cho tiểu khả nào?
-Tiểu Khả ngoan, mẹ có cái này tặng T Khả nay. T Khả đã lên 7 tuổi rồi cơ đấy.
Vừa nói, bà vừa rút trong túi ra một chiếc hộp nhỏ, lấy ra một sợi dây chuyền mặt là một viên pha lê xanh như nước biển, khắc lên ở mặt sau một bông hoa hồng rất tinh xảo.
- hihihi. Thích Quá, con cám ơn mẹ, con đi đây.
- T Khả, con đi đâu vậy. ng phụ nữ gọi với theo.
- Con đi tìm hoàng tử.
Nói rồi con bé vụt chạy đi. Tới gốc cây lớn mà nó vẫn hay tới mỗi buổi chiều, bỗng nó thấy một cạu bé ngồi lù lù dưới gốc cây, thu chân lại, úp mặt vào hai đầu gối khóc nức nở.
-Hoàng tử bé. Con bé hét lên, nhảy tưng tưng. Thấy vậy cậu bé kia ngước mắt lên, nhìn cô như thể sinh vật lạ, nước mắt ước mũi tùm lum.
- Hoàng tử của mính sao mà xấu thế, phải xinh như Tiểu Khả nè.
Chưa để cậu bé nói gì, cô đã rút trong túi gấu pu đeo bên mình ột chiếc khăn, lon ton chạy lại lau nước mắt, nước mũi cho cậu.
Chưa bao giờ được cô bé nào lại gần và quan tâm đến vậy, thằng bé bỗng đỏ mặt, quay đi chỗ khác.
- Woa, hoàng tử đẹp quá à.
Được khen như vậy mặt mũi cậu lại dỏ lựng lên như trái cà chua chín.
-Hoàng tử bé ơi.
- Tớ không phải hoàng tử dì dì đó của cậu đâu.
Thằng bé lạnh lùng để chữa ngượng.
- Không cậu là hoàng tử bé của tớ.
- Không
- Phải mà
- Không phải
- Phải
- Đã bảo là không phải mà. Thằng bé to tiếng với con bé,
Oaoaoaoaoa, hoàng tử bé bắt nạt tớ, oaoaoaoa……….
Thấy con bé khóc rống lên như vậy thằng bé cuống lên, dẻo dọng mà dỗ ngọt.
- thôi nín đi, tớ là hoàng.. hoàng tử bé được chưa.
Con bé nín hẳn, ngẩng mặt lên cười với thằng bé. Nụ cười được nắng chiếu vào, tên mi còn đọng lại vài giọt nước mắt long lanh, trông nó đẹp như 1 tiểu thiên thần vậy, bất giác nó làm thằng bé đỏ mặt.
Nó nói luyên thuyên đủ thứ chuyện, nhưng chuyện làm thằng bé chú ý nhất là chiếc vòng cổ mẹ nó mới tặng, chiếc vòng ấy thật đẹp hắn nhìn rất kĩ rất lâu, khắc sâu hình ảnh cô bé dễ thương tiểu khả , đôi mắt to tròn, đen láy, hai má hồng hồng, dễ xương vô cùng - công chúa nhỏ.
Đang trò chuyện vui vẻ thì bóng dáng một ng phụ nữ chạy về phía chúng nó, vẻ hớt hải:
-Ren mẹ tìm được con rồi. con tôi,
Ng phụ nữ ôm chầm lấy cậu bé, vài giọt nước mắt lăn dài trên gò má rồi dắt tay cấu bé về. Con bé vẫn đứng đó, bất giác thằng bé ngoảnh mặt lại hét to:
- Công chúa nhỏ ơi, nhớ tên mình, mình là TRƯƠNG HÀN ANH QUÂN.
Con bé đứng nghệch mặt ra 1 lúc rồi tủm tỉm cười, nhảy chân sáo về nhà để khoe với mẹ mình tìm được hoàng tử bé rồi.
……………Nhưng dường như ông trời đã không mỉm cười với niềm hạnh phúc bé nhỏ của cô.
Đang lon ton chạy dọc theo con đường nhỏ dẫn về ngôi biệt thự nhỏ màu trắng trồng đầy hoa hồng bạch thì bỗng nhiên tiếng S***g nổ vang làm con bé giật thót cả mình. Xa xa, ngôi nhà màu trắng loang lổ những vết đỏ, tanh tưởi vô cùng. Con bé sợ hãi, ngồi bệt xuống sau bụi hoa nhài trắng nơi nó vừa đứng. con bé sắp khóc ré lên thì một bàn tay bịt miệng nó lại:
- Suỵt cháu phải im lặng, nếu không ta không thể đảm bảo tính mạng cho cả cháu và ta được đâu.
Cô bé tận mắt chứng kiến cảnh ba mình bị một đám đông ng mặc aó đen xả S***g vào, chiếc áo sơ mi trắng ông ấy đang mặc bị nhuốm một màu đỏ thấm của máu.
Nó đã thấy, thấy rất rõ hình ảnh ảnh đó, hình ảnh ba ngã xuống. Không thể thở nổi, nó muốn cạy về phía ba ôm lẫy ba, nhưng đôi chân dường như không còn một chút sức lực nào nưa, nhưng tại sao không phải là đôi mắt, đôi mắt vô hồn của một đúa trẻ mới 7 tuổi lại khác sâu những hình ảnh đâu thương ấy. Ba nó đã rời xa nó mãi mãi.
Đôi mắt đẫm lệ chuyển hướng sang nhìn ng mẹ thân yêu đang gào thét gọi tên chồng, rồi hét lớn
- Tiểu khả ngoan con phải sống thật tốt, sống giúp cho ba mẹ nữa nghe con.
Đoàng. Máu từ *** áo mẹ nó chảy xuống. Tim nó cũng quặn thắt lại. Đau lắm vậy là 2 ng nó yêu thương và yêu thương nó nhất đã rời xa nó vĩnh viễn.
Ng đàn ông chua xót nhìn con bé, Sau khi bọn áo đen đi hết ông mới dắt nó ra. Cả vườn hoa hồng bạch bị nhuốm đầy máu, ba mẹ nó nằm đó, bất động, máu loang lổ. Những hình ảnh tan thương đó đã khắc sâu vào tâm trí của 1 cô bé mới vừa tròn 7 tuổi.
Một lúc sau, một số ng khác đến và thu dọn những cái xác đi và trong đó có cả ba mẹ nó nữa. Nó đứng bần thần, không khóc, không nói, im lặng cho đến ngày hỏa táng ba mẹ nó.
…………………………………………………………………
Từ hôm đó đến giờ nó không nói không ăn uống gì, khiến Duy_ ng đã cứu nó hôm đó, là bạn thân của ba mẹ nó rất lo.
- Tiểu Khả cháu ăn gì đi.
- T Khả cháu uống chút sữa nhé
- T Khả cháu ăn bánh nè’
Vẫn im lặng.
- TIỂU KHẢ, cháu phảo ăn gì đi chứ cháu phải còn sống thay cho ba mẹ cháu nữa mà.
Đún, nó phải sống. Phải sống như mẹ nó đã dặn trước khi mất.
Cầm lấy cốc sữa trên tay của chú Duy tu cạn một hơi, ăn ngấu nghiến mấy chiếc bánh.
Vài hôm sau đó nó đã lên máy bay sang Nhật để bắt đầu một cuộc sống mới.
……………………………………………………………………
Có 1 cậu bé chiều nào cũng ngồi đợi nàng công chúa nhỏ dưới gốc cây hôm nào. Nhưng đợi từ ngày này qua ngày khác vẫn không tháy cô đâu.
- Ren, về thôi, hôm nay chúng taẽ qua Mĩ đấy.
Cậu bé lặng lẽ rảo bước đi về, đôi mắt vẫn nhìn về phía cái cây hôm nào. 
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc