Săn Tim Nàng - Chương 104

Tác giả: Hi Đại Tiểu Thư

Vân Tu chỉ vào đằng trước, nói: “Nhanh lên, dẫn ta đi gặp hai người mà ngươi nói kia, mau.”
Bích Nhi vẻ mặt đưa đám nói: “Ta không nên làm khó ta, lỗ mãng nhất thời dẫn ngươi về, ta sẽ bị phạt.”
Vân Tu rút thanh kiếm chưa rút ra khỏi vỏ, quơ quơ trước mặt, nghiêm túc nhìn Bích Nhi nói: “Có ta ở đây bà nội ngươi sẽ không dám vả miệng ngươi. Ông nội Vân đây từ trước giờ chỉ cứu người không hại người.”
Đôi mắt tinh ranh của Bích Nhin nhìn nam tử trẻ tuổi trước mắt, tuy là tay cầm kiếm nhưng không có doạ người, tựa như là một hiệp sĩ gặp chuyện bất bình xả thân vì nghĩa, Bích Nhi liếm liếm môi, ngơ ngác nhìn Vân Tu nhẹ giọng nói: “Phu nhân mới sinh con, ngươi cũng không được doạ cô ấy, cả phu quân một tấc không rời của cô ấy nữa . .”
Vân Tu thấy bộ dáng ngốc nghếch của nàng ta, thu kiếm giắt sau người, đi về trước mấy bước nói: “Ngày xưa đều là ta bị vị phu nhân kia doạ sợ, lúc nào đến phiên ta doạ cô ấy? Bích Nhi cô nương thực sự là. . . thú vị...”
Hai người một trước một sau đi tới, Bích Nhi thường thường quay đầu lại nhìn, Vân Tu vẫn duy trì cách nàng nửa thước, mỉm cười không nói.
Sân nhà họ không lớn, lẻ tẻ trồng chút cây rau, căn phòng mơ hồ truyền đến tiếng trẻ con khóc, Vân Tu vui vẻ biết Nhạc Hoành và Sài Chiêu ở phía trước, bước chân càng nhanh hơn.
Trong phòng, Sài Chiêu ôm con trai nhẹ nhàng đung đưa, dỗ dành: “Đồng Nhi ăn no, thế nào còn khóc chứ? Ngày thường đều rất ngoan… có phải là lại đói bụng?”
“Thiếu chủ! Thiếu phu nhân! !”
Vừa mới chợp mắt, Nhạc Hoành không vui mở mắt, buồn bực nói: “Biết nguyên nhân chưa? Bước chân Vân Tu như cuồng phong, con trai bảo bối của chàng sao chịu được sát khí của hắn chứ?”
“Thiếu chủ! Thiếu phu nhân!”
Đang đứng bên giếng nước nghe tiếng gọi Phong tẩu liền ngẩng đầu, thấy cháu gái mình dẫn một nam tử xa lạ về thiếu chút nữa thì sái cả quai hàm, chỉ vào Vân Tu vội la lên: “Ngươi. . . Ngươi là người phương nào?”
Vân Tu vội vàng cúi chào Phong tẩu một cái, bước chân lại không có dừng lại, cố dài giọng gọi to, “Thiếu chủ, ngài ở bên trong sao?”
“Ngươi hét to lên chút nữa, cho cả thôn Hoài nghe thấy hết đi, xong truyền tới Ung Thành, được chưa?”
Trong buồng truyền đến tiếng hắt xì một cái, Sài Chiêu ngạo nghễ đẩy cửa ra, môi khẽ mỉm cười, mắt xám sáng láng, chỉ liếc mắt một cái đã nhìn thấy y phục mới giặt trong tay Phong tẩu rơi xuống đất từ khi nào mà không biết.
“Vân Tu ra mắt thiếu chủ.” Vân Tu ngoan ngoãn quỳ xuống, giọng nói khẽ run không che giấu được vui mừng.
Sài Chiêu khẽ giơ tay, khàn giọng nói, “Ở nhà người ta, ngươi làm thế này sẽ hù doạ ân nhân của ta và A Hoành đó.”
Vân Tu liếc mắt nhìn Phong tẩu đang sững sờ, đứng dậy đi đến gần, quỳ xuống tay ôm kiếm cung kính nói: “Trên đường đi cũng nghe tôn nữ của ngài – Bích Nhi cô nương nói mạng của thiếu chủ và thiếu phu nhân là do vợ chồng ngài cứu, thiếu phu nhân cũng được ngài đỡ đẻ… Ân tình này Vân Tu trọn đời không quên, xin nhận một lạy của Vân Tu.”
Phong tẩu vẫn ngây ngốc nhìn Vân Tu, ngay cả lời khách khí cũng quên nói, miệng lẩm bẩm mấy câu cho qua, tay ẩm ướt cứ túm chặt áo cũng không biết đường thả ra.
Tiếng trẻ con khóc lại vang lên từ buồng trong, Vân Tu đứng bật dậy chạy đến gần cửa buồng, ho khan thấp giọng nói: “Thiếu phu nhân ở bên trong sao? Là Vân Tu đây, tôi có thể đi vào nhìn một cái không?”
“Sài Chiêu, đừng cho hắn đi vào.” Nhạc Hoành vỗ nhẹ Sài Đồng cố ý nói: “Đồng nhi khóc nỉ non không ngừng, chính là chuyện tốt mà Vân Tu làm ra đó, đừng có cho hắn đi vào.”
Vẻ mặt Vân Tu không khỏi có chút uỷ khuất, phẫn nộ rũ cánh tay đang định đẩy cửa xuống, đang định xoay người đi thì Sài Chiêu đã đến phía sau, vỗ vai hắn nói: “Đi vào xem nhi tử của ta và A Hoành.”
“Nhưng Thiếu phu nhân vừa. . .” Vân Tu đỏ mặt cúi đầu nói.
“Ngươi mới biết A Hoành ngày một ngày hai sao?” Sài Chiêu đẩy Vân Tu. “Còn không mau đi vào.”
Vân Tu đẩy cửa phòng ra, sợ hãi bước tiến lên, thấy Nhạc Hoành mặc váy vải thô tuy không phấn son nhưng vẫn xinh đẹp động lòng người, ánh mắt đang giả vờ giận dữ nhưng nhìn Vân Tu có chốc lát đã tươi như trăng rằm, cười giòn tan nói: “Vân Tu càng ngày càng to gan, lời của ta cũng dám không nghe.”
Vân Tu xấu hổ cúi đầu, dừng một lúc mới dám đến gần Nhạc Hoành, thử ngó Sài Đồng trong tã lót, đứa bé vừa mới khóc nức nở, thấy Vân Tu to lớn đi tới gần, lại dần ngừng khóc, vươn cánh tay nhỏ bé ra khỏi tã, đầu ngón tay non mềm như muốn chạm vào hắn.
Vân Tu nào dám chạm vào em bé mới sinh còn mềm yếu như vậy, tựa như bị kim đâm mau tránh ra nói: “Thiếu phu nhân. . . Chuyện này. . .”
“Vân Tu rong ruổi sa trường mặt không đổi sắc, thế nào lại sợ đứa bé mới sinh hơn 10 ngày chứ?” Nhạc Hoành cố ý nói.
“Ai sợ!” Vân Tu run người, mở cánh tay nói: “Bế, bế tiểu thiếu chủ, cũng không sao.” Vừa nói, Vân Tu kinh ngạc nhìn Sài Đồng mũm mĩm trong lòng Nhạc Hoành, lẩm bẩm nói: “Đáng yêu quá, giống thiếu chủ… cũng giống thiếu phu nhân mấy phần… Thực sự là ông trời có mắt, nếu như không may gặp bất trắc, ta cũng không biết phải làm gì mới được...”
Sài Chiêu đè tay Vân Tu xuống, tuỳ ý ngồi ở bên cạnh mẹ con Nhạc Hoành, cầm chén trà lên nhấp một ngụm nói: “Ngươi cũng khá lắm, thế mà cũng tìm được ta và A Hoành, xem ra ta hơi sơ ý…”
“Không phải vậy…” Vân Tu khoát tay nói, “Thôn Hoài là nơi cực bí ẩn yên ổn, là tiểu nha đầu kia chi tiêu rộng rãi khiến ta sinh nghi…”
“Phong gia đã làm rất khá.” Sài Chiêu yêu thương nhìn về phía Nhạc Hoành, “Phần ân tình này, ta và A Hoành sẽ ghi tạc trong lòng.” Sài Chiêu như là nhớ ra chuyện gì, một bên trêu đùa với con trai, một bên tùy ý hỏi, “Gia Nghiệp quan bên kia… Lý Trọng Nguyên ra lệnh cho ba người các ngươi trở về Ung Thành?”
“Thiếu chủ thực sự là liệu sự như thần!” Vân Tu gật đầu khâm phục nói, “Ngài nói không sai, hai người mới gặp chuyện không may, Lý Trọng Nguyên đã vội vàng ra lệnh cho Ân Sùng Húc để ngàn người trấn thủ ở Gia Nghiệp quan, còn lại đều mau trở về Ung Thành, nói là thiếu chủ không còn, cần bàn lại chuyện công Lương…”
“Lý Trọng Nguyên quá nóng vội.” Nhạc Hoành từ từ nói, “Tầm nhìn hạn hẹp, khó làm chuyện lớn.”
“Vân Tu… không hiểu rõ lắm.” Vân Tu nghi hoặc nói.
“Lý Trọng Nguyên muốn ta phải ૮ɦếƭ.” Sài Chiêu tiếp lời, “Hắn sợ ngươi và Ân Sùng Húc cùng Ngô Tá đi xa, ngoài tầm tay với… Hắn tự biết bản thân khó có thể khống chế Ân gia huynh đệ, cũng sợ ngươi kiêu căng khó quy phục hắn, khi nào các ngươi nằm trong tầm mắt hắn, hắn mới có thể yên ổn được.”
Vân Tu tỉnh ngộ nói, “Quả là tên mọt sách không có tiền đồ, thật không hiểu sao công chúa lại coi trọng hắn…”
Nghe hai chữ “công chúa” Nhạc Hoành dịu dàng liếc nhìn Vân Tu, Vân Tu biết mình nói lỡ, vội vàng cắn môi không dám nói nữa.
“Lý Trọng Nguyên quá mức ích kỷ, Gia Nghiệp Quan sắp chiếm được, Lương Quốc Kỷ thị căn bản chống đỡ không được bao lâu, lúc này vì củng cố địa vị của mình mà bỏ lỡ thiên hạ… Thực sự quá ngu!” Sài Chiêu nhấn mạnh từng chữ, nhưng vẻ mặt vẫn tự nhiên, như là không muốn kinh động đến nhi tử mới sinh, hoặc như là trong lòng đã có đối sách, vẫn chưa để chuyện Lý Trọng Nguyên suất quân thoái nhượng để vào mắt.
“Thiếu chủ có dự định gì?” Vân Tu không nhịn được hỏi, “Nếu cùng ta quay về Ung Thành, Lý Trọng Nguyên thấy ngài còn sống, sợ là sẽ tức giận đến thổ huyết ra.”
“Nhất định sẽ trở lại.” Sài Chiêu không chút nghĩ ngợi nói, “Nhưng không phải là hiện tại.”
“Hả?”
“Ngươi còn không biết đâu.” Nhạc Hoành nhìn Vân Tu đang tỏ vẻ khó hiểu thấp giọng nói, “Thẩm Khấp Nguyệt… và Lý Trọng Nguyên bí mật tư thông… đã có con với hắn rồi.”
“Lý Trọng Nguyên giỏi lắm.” Vân Tu cả kinh phẫn nộ quát, “Công chúa hận không thể móc tim ra trao cho hắn, hắn lại làm ra chuyện như vậy? Thế nhưng hắn dám làm công chúa thất vọng?”
Sài Chiêu nhìn Vân Tu tràn ngập phẫn uất thay Sài Tịnh, tiếp tục nói: “Chuyện Thẩm Khấp Nguyệt là mật thám ta và A Hoành đã sớm dự liệu, chỉ là chúng ta đã coi thường cô ta… Cô ta án binh bất động trong Sài gia quân lâu ngày, muốn dò thám không phải là quân tình, mà là… lấy lòng người.”
Vân Tu đâu nghe lọt thêm chữ nào, không ngừng thở dốc, kiếm đeo bên hông tựa như muốn thoát khỏi bao.
“Kẻ muốn lấy mạng ta bên bờ sông Hoài...” Sài Chiêu nhớ tới cặp mắt hung hãn quỷ dị kia, chiếc nỗ giương lên, mũi tên ác liệt muốn lấy mạng người, ngoan độc thâm hiểm, “Kẻ đó dùng nỗ, nhất định là sát thủ giang hồ, Thẩm Khấp Nguyệt đầy vẻ phong trần, nhất định cũng là kẻ tâm cơ khó dò, Thẩm Khấp Nguyệt và kẻ bịt mặt kia, nhất định là giống nhau.”
Nhạc Hoành dỗ Sài Đồng ngủ, nắm lấy tay Sài Chiêu nói, “Cho dù rằng Gi*t chàng, nhưng trong quân chúng ta không phải không người, mười vạn Sài gia quân còn đang ở ngoài tiến gần đến hoàng cung Lương quốc. Huy Thành bên kia, hoàng thượng cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua nhất thống thiên hạ trong tầm tay. Nhưng vì sao còn muốn Gi*t Sài Chiêu chàng? Dụng ý trong đó… đâu quá khó hiểu.”
Vân Tu nghe như hiểu ra điều gì, hoặc như chẳng quan tâm, gãi đầu một cái nói: “Vân Tu ngu ngốc, mong rằng thiếu chủ và thiếu phu nhân nói rõ hơn chút.”
Thấy Sài Chiêu suy nghĩ sâu xa không nói, Nhạc Hoành ngồi thẳng người nói, “Bọn họ phí hết tâm tư... Là vì quân cờ Lý Trọng Nguyên…”
Sài Chiêu nắm tay Nhạc Hoành, “A Hoành đều nghĩ giống như ta. Nàng nói không sai, đại thắng sắp tới, cho dù Sài Chiêu ta có ૮ɦếƭ trước trận chiến thì sĩ khí của Sài gia quân cũng không đổi, trong quân mỗi đại tướng đều mang trọng trách, san bằng Lương quốc dễ như chơi. Nhưng nếu…” Sài Chiêu tỏ vẻ thất vọng, “Nếu là Lý phò mã không muốn tiếp tục chiến đấu… người cầm đầu không có, lại ai dám trái lời phò mã gia?”
“Tướng ở bên ngoài, quân mệnh có thể không nhận.” Nhạc Hoành đầy ẩn ý nhìn Vân Tu, “Hoàng thượng chỉ còn một đứa con gái là công chúa, phò mã gia nắm đại quân hồi triều, hoàng thượng cho dù bất mãn không cam lòng, thì có thể làm gì? Vân Tu ngươi nói xem có đúng không?”
“Thì ra là thế, thì ra là thế!” Vân Tu giậm chân nói: “Đã sớm nhìn ra Lý Trọng Nguyên không tốt đẹp gì. Hắn phụ công chúa, còn muốn phụ Sài gia Đại Chu sao?”
“Ngươi nhỏ giọng chút.” Nhạc Hoành nhìn ngoài phòng nói.
Vân Tu càng nghĩ càng giận, cũng không kịp nhìn Nhạc Hoành, vội la lên: “Thiếu chủ, chúng ta nên làm gì bây giờ? Chỉ cần ngài phân phó một tiếng, ta sẽ phi ngựa về Ung Thành trói Lý Trọng Nguyên lại.”
“Không cần làm gì cả.” Sài Chiêu thản nhiên nói, “Chờ!”
“Chờ?” Vân Tu càng không hiểu ra sao, “Cứ như vậy. . . Chờ?”
“Vân Tu đã xem qua đạo mưu binh chưa?” Nhạc Hoành cong khoé miệng nói.
“Nó biết ta, ta lại không thèm quen nó.” Vân Tu khinh thường nói, “Ta có kiếm của ta, còn cần gì mưu với kế?”
“Sách này khá hay đó.” Nhạc Hoành cầm trái cây bên giường lên cắn, từ tốn nhai nuốt, Sài Chiêu nhìn thê tử xinh đẹp không thay đổi, chờ nàng nói xong, “Hai quân đối chọi, một bên tính toán mưu kế nhất định sẽ chiếm được thế thượng phong…”
“Cứ đánh cho tơi bời là xong hết mà.” Vân Tu bẻ ngón tay, nói.
Nhạc Hoành cười ha ha, trừng mắt nhìn Vân Tu, “Đã biết tính toán của bọn chúng, vậy vẫn liều mạng làm gì? Sao không để bọn chúng suất hết chiêu thức, dĩ bất biến, ứng vạn biến. Còn đây là thượng sách binh pháp từ thời xưa Vân Tu ngu ngốc, rảnh rỗi thì đọc chút sách đi, động não thêm chút. Nữ nhân… không thích đàn ông nỗ mãng…”
Khuôn mặt tuấn tú của Vân Tu đỏ lên, né tránh ánh mắt thâm sâu của Nhạc Hoành, chợt giương mắt nói, “Nếu như ta đọc thêm sách, hiểu được nhiều…”
Lời còn chưa dứt, Sài Chiêu đã nghe ra gì đó, nhìn hai người một lúc, “Vân Tu, trong lòng ngươi đang giấu người nào?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc