Săn Tim Nàng - Chương 01

Tác giả: Hi Đại Tiểu Thư

Một Đóa Hoa, Hai Nước Đều Yêu
Nếu có một ngày, gặp lại gã ૮ɦếƭ tiệt đã hủy hoại thanh danh của mình, Nhạc Hoành thề rằng nhất định sẽ bắn ૮ɦếƭ hắn, cho dù không Gi*t được hắn thì cũng phải móc mù hai mắt hắn – đôi mắt xám tối tăm u ám như mắt bồ câu ấy.
***
Năm ba mươi hai đời Vũ Đế nước Đại Tấn, Vũ Đế mừng thọ sáu mươi tuổi, các chư hầu đều tề tựu tại kinh đô Liêu Châu để chúc thọ Vũ Đế. Hai nước láng giềng là Lương, Chu cũng phái hoàng thất quý tộc đến Liêu Châu, mừng Vũ Đế thọ ngang trời đất.
Tĩnh Quốc Công Nhạc Thịnh ở Thương Châu cùng trưởng tử Nhạc Hoàn và con gái Nhạc Hoành cũng nằm trong đội ngũ tiến kinh diện kiến thánh thượng.
“Đại ca.” Nhạc Hoành gọi Nhạc Hoàn ở phía trước. “Mẹ nói lúc nhỏ muội từng đến kinh đô, sao muội không nhớ gì hết vậy?
“Ngốc quá.” Nhạc Hoàn khẽ nhếch môi cười. “Đã nói là lúc nhỏ, khi đó muội được bao nhiêu tuổi? Lại còn cưỡi chung một con ngựa với đại ca, sao còn nhớ được chứ?”
“Nhưng giờ khả năng cưỡi ngựa của A Hoành đã không thua gì đại ca rồi.” Nhạc Hoành vung cương ngựa lên, vượt lên trước đoàn người ngựa của Nhạc gia, quay đầu lại nhìn Nhạc Hoàn đang cưỡi trên con ngựa Xích Tông với vẻ khiêu khích. “Xích Tông của đại ca không bì được với Bạch Long của muội sao?”
“Nha đầu ૮ɦếƭ tiệt.” Nhạc Hoàn thúc vào bụng ngựa, đuổi sát theo sau. “Bình thường đại ca nhường muội, bây giờ kiêu ngạo tới trời rồi phải không?”
Phó tướng Tôn Nhiên mặc áo giáp bạc đi bên cạnh Nhạc Thịnh nheo mắt cười, nói: “Tướng quân ngài xem, đại thiếu gia và nhị tiểu thư đúng là trẻ tuổi đầy nhiệt huyết!”
“Cứng đầu không chịu sửa, rất khó dạy bảo.” Nhạc Thịnh vuốt râu cười lắc đầu. Tuy nói thế nhưng không sao giấu được nụ cười trên môi.
Trên sườn núi ở phía Tây Bắc, một đoàn người ngựa đang dừng lại nghỉ ngơi, nghe thấy tiếng cười đùa trong trẻo trẻ trung thì đều ngẩng đầu lên nhìn. Cô gái áo xanh đang dựa vào gốc cây uống nước đứng dậy, nhìn huynh muội nhà họ Nhạc đang truy đuổi lẫn nhau dưới chân núi thì quay đầu lại nói với chàng trai áo đen đang chợp mắt ở phía sau: “Sài đại ca, huynh xem, hình như dưới núi chính là người của Nhạc gia, Tĩnh Quốc Công ở Thương Châu.”
Chàng trai kia bỗng mở mắt ra, nhìn xuống dưới núi. Chiếc áo vàng của cô gái ngồi trên ngựa trắng đang tung bay, dáng người nàng mềm mại uyển chuyển, tuổi mười sáu tươi đẹp như hoa, khoảng cách quá xa không nhìn thấy rõ gương mặt nàng nhưng loáng thoáng thấy mặt mày mang theo vẻ khí khái, thỉnh thoảng lại quay đầu ra sau xem con Xích Tông đang vội đuổi theo sau, tiếng cười vô tư như tiếng chuông bạc réo rắt khiến người ta cực kỳ ngưỡng mộ.
Cô gái áo xanh vén tay áo lên lau nước ở khóe miệng. “Nhạc gia có cô con gái, tên là A Hoành, hậu duệ của quý tộc, ba tuổi đã biết chữ, sáu tuổi đã biết ngâm thơ, chín tuổi đã biết cưỡi ngựa, mười hai tuổi đã giỏi cưỡi ngựa bắn cung, mười lăm tuổi… đã có thể vào cung diện kiến thánh thượng rồi. Sài đại ca, huynh muội nhà họ Nhạc còn hơn huynh muội ta một chút đấy nhỉ?”
“Sài quận chúa mà cũng có lúc xem nhẹ bản thân mình thế ư?” Chàng trai áo đen từ từ đứng thẳng người dậy.
“Vùng đất phong của Sài gia ta có cho cũng chẳng ai thèm. Gọi một tiếng quận chúa, Sài đại ca giễu cợt cha con muội rồi.”
Cô ái áo xanh còn muốn nói gì thì ông lão ở cách đó không xa đã tằng hắng vài tiếng. “Tịnh Nhi, thời gian không còn sớm nữa, phải vào thành trước khi mặt trời xuống núi.”
“Con biết rồi, cha.” Sài Tịnh huýt sáo một cái, những người đang nghỉ ngơi trên triền núi lập tức đứng dậy, mạnh ai nấy dắt ngựa của mình, phi người bay lên ngựa.
Chàng trai áo đen ngẩng đầu, ánh mặt trời chói chang lúc xế chiều mà cũng không chói mắt bằng những tia sáng ẩn chứa trong đôi mắt xám của chàng. Sài Tịnh vung dây cương lên, nói: “Sài đại ca nhớ đừng gọi muội là quận chúa nữa. Xét về huyết thống, huynh cũng là đường ca của muội, kêu một tiếng Tịnh Nhi muội cảm thấy dễ nghe hơn.”
“Thuộc hạ tuân lệnh, Sài quận chúa.” Chàng trai cụp mắt xuống, cười khẽ, sau đó thúc một cái đã lao tới phía trước nhất.
Lúc mặt trời lặn, huynh muội nhà họ Nhạc đã đến ngoại thành Liêu Châu trước một bước. Bạch Long nhẹ nhàng cào cào lớp đất vàng dưới móng ngựa, thỉnh thoảng hí vài tiếng giống như là muốn sớm được vào thành.
“Xem ra người của Tĩnh Quốc Công phủ chúng ta là đến Liêu Châu sớm nhất.” Gió tây nổi lên, Nhạc Hoành xoa đôi bàn tay, vui vẻ nói: “Đại ca, huynh nói xem liệu hoàng thượng có đối đãi đặc biệt với chúng ta không?”
“Nằm mơ đi.” Nhạc Hoàn nhướng mày. “Sao cha còn chưa đến nhỉ…”
Lời vừa nói xong, tiếng vó ngựa dồn dập đã truyền từ xa đến gần. Nhạc Hoành tỏ ra vui mừng. “Nhất định là đoàn người của cha rồi!”
Dưới ánh tịch dương, trên lưng ngựa là một đoàn người xa lạ, đều mặc áo giáp sẫm màu, đầu đội nón. Ông lão đi đầu mắt sắc như chim ưng, trên chiếc nón giáp có khảm một viên đá khổng tước to bằng ngón tay cái, phong thái quý phái khó lòng che giấu được. Sau lưng ông là một nam một nữ, đều không quá hai mươi tuổi, khăn đen che mặt, chỉ để lộ ra đôi mắt sáng lấp lánh, nhìn thẳng vào huynh muội nhà họ Nhạc không chút e dè.
Nhạc Hoàn kéo muội muội ra sau lưng mình, ép giọng xuống thật khẽ. “Xem ra là Sài gia ở phía Bắc Chu Quốc.”
“Sài quận vương?” Nhạc Hoành thò đầu ra nhìn với vẻ tò mò: “Vậy cô nương áo xanh kia chắc chắn chính là Sài quận chúa của Chu Quốc rồi?”
Đôi mắt xám của chàng trai áo đen khẽ dừng trên khuôn mặt của Nhạc Hoành, nhưng dường Nhạc Hoành không hề quan tâm đến chàng ta mà mắt cứ không ngừng đảo quanh người Sài Tịnh, miệng thì lẩm bẩm: “Đại ca, nếu hoàng thượng của chúng ta yêu thích muội thì phải chăng cũng sẽ phong muội làm quận chúa nhỉ?”
Nhạc Hoàn đưa ngón tay xỉa vào trán nàng. “Muội ấy hả? Quận chúa? Ta cười rụng răng mất!”
Nhạc Hoành đỏ mặt, lè lưỡi ra rồi cúi đầu xuống.
Sài Tịnh bước tới trước vài bước, chắp tay với huynh muội nhà họ Nhạc. “Hai vị, có thể nhường đường cho chúng tôi không, hai người chắn đường vào thành Liêu Châu rồi…”
“Ừm…” Nhạc Hoàn thấy đúng là huynh muội mình đang chắn trước cửa thành Liêu Châu thì đỏ bừng mặt, kéo cương nhích ngựa sang bên cạnh. “A Hoành, mau tránh ra.”
Nhạc Hoành không cam tâm lắm, nói: “Cha sắp đến rồi mà, muội cứ nghĩ là người đầu tiên vào thành… Rõ ràng là chúng ta đến trước…”
“Ngoài thành gió lớn thế này, bắt bao nhiêu người chờ cùng hai vị thì không hay lắm đâu.” Sài Tịnh cố ý liếc cây cờ Sài gia – Chu Quốc ở phía sau. “Tĩnh Quốc Công phủ của Đại Tấn chắc không phải hạng không biết lễ nghĩa, Nhạc tiểu thư, cô nói có đúng không?”
Nhạc Hoành chần chừ nhích ra vài bước, cúi đầu nói với giọng ủ rũ: “Là do A Hoành không hiểu chuyện, chắn ngang đường vào thành của các vị, thật xin lỗi.”
Sài Tịnh nở nụ cười kiêu ngạo với cha mình, nghênh ngang đi vào cửa thành Liêu Châu. Chàng trai áo đen mắt nhìn thẳng phía trước, đi sát theo sau Sài Tịnh, có điều khóe mắt vẫn chưa từng rời khỏi gương mặt trắng trẻo xinh đẹp của Nhạc Hoành.
“Quận chúa đúng là quận chúa.” Nhạc Hoành nhìn theo bóng lưng của Sài Tịnh, chép miệng khen. “Xem bộ dáng, khí khái kìa…”
“Phong hào quận vương của Sài gia hữu danh vô thực, thân phận quận chúa của cô ta còn chẵng cao quý bằng thân phận của muội đâu.” Nhạc Hoàn thì thầm. “Nhìn Đại Tấn chúng ta mà xem, có ai được phong vương mà không chiếm nơi phồn hoa trù phú nhất không? Sài quận vương Sài Dật mười năm trước gặp họa mưu phản ở Chu Quốc, bị đày đến phương Bắc hoang vu không một cọng cỏ sống nổi, huynh trưởng Sài Tuyên của ông ta ngay cả mạng cũng không giữ được… A Hoành, lúc nãy không phải đại ca sợ Sài gia mà là… là đạo đối đãi với khách lân bang, hiểu không?”
Nhạc Hoành phì cười một tiếng. “Hay cho câu đạo đối đãi với khách lân bang. Đại ca, mặt của huynh còn đang đỏ lên kìa.”
***
Liêu Châu đang vào mùa mưa, vừa đến cửa thành là mưa xuân đã giăng kín như tơ sợi. Chàng trai áo đen kéo chiếc khăn đen che mặt xuống, ngửa mặt tiếp xúc với nước mưa mát lạnh.
Sài Tịnh vươn tay ra, vui vẻ cảm nhận cảm giác ẩm ướt trong lòng bàn tay, vỗ vỗ nước mưa lên hai má mình, thoải mái kêu khẽ một tiếng.
“Đại ca, mưa rồi!” Nhạc Hoành nhìn ra phía sau. “Không đợi cha nữa, chúng ta mau vào thành tránh mưa thôi.” Vừa nói xong, Bạch Long hí dài một tiếng rồi phi thẳng vào thành Liêu Châu.
Tiếng vó ngựa vang lên lộc cộc, Nhạc Hoành mặc áo vàng ngồi trên lưng ngựa thúc ngựa chạy ngang qua đoàn người ngựa của Sài gia. Lúc vượt qua, liếc thấy khuôn mặt rắn rỏi của chàng trai áo đen, không khỏi quay đầu lại liếc vội một cái.
“Cái cô đại tiểu thư của Nhạc gia này.” Sài Tịnh lắc đầu. “Nhất định phải tranh vị thứ nhất ư?”
“Huynh thấy cũng chưa chắc.” Chàng trai áo đen lau nước mưa trên mặt. “Mưa xuân lất phất, nên vào thành tránh mưa mới đúng.”
“A Chiêu.” Ông lão gọi một tiếng.
“Thúc thúc.” Chàng trai áo đen cúi đầu xuống, mắt toát lên vẻ khiêm nhường và phục tùng.
“Thúc thúc bảo con dùng thân phận hộ vệ để theo chúng ta đến Liêu Châu của Đại Tấn, con có cảm thấy uất ức không?”
“Sao lại thấy uất ức?” Chàng trai được gọi là A Chiêu mặt không để lộ biểu cảm. “Thúc thúc để con ở lại Sài gia thì con đã cảm kích vô cùng, cho dù làm một hộ vệ thì cũng không cảm thấy uất ức chút nào.”
Ông lão gật đầu nói: “Mười năm rồi, nếu đại ca còn sống, nhìn thấy con trai mình hôm nay trưởng thành, phong thái anh dũng thế này thì chắc sẽ rất vui mừng. Đáng tiếc… Có điều chỉ cần Sài gia còn một người thì sẽ có hy vọng vùng lên.”
“Năm đó cha con bị gian thần hãm hại, bị liệt vào đồng đảng của bọn mưu phản, nếu không nhờ thúc thúc nghĩ mọi cách bảo vệ con thì chắc con đã sớm mất mạng rồi. Thúc thúc là người cha tái sinh ra Sài Chiêu con, ân tình ấy đời này con không quên.” Sài Chiêu vo chặt chiếc khăn đen trên tay, mắt thoáng ẩn hiện vẻ oán hận.
“Đang yên lành sao lại đi nói những chuyện cũ không vui làm gì?” Sài Tịnh mất hứng nói. “Chúc thọ cho Vũ Đế là việc vui, huynh muội ta hưởng lây không khí vui mừng này biết đâu sẽ có thể thay đổi số mệnh của Sài gia. Sài đại ca, huynh nói xem?”
“Quận chúa nói gì thì đúng thế vậy.” Ánh mắt Sài Chiêu dõi theo Nhạc Hoành đang cưỡi trên Bạch Long, thấy nàng đang đứng trú mươi dưới một mái hiên cách đó không xa. Bạch Long khuỵu hai chân trước xuống, bờm ngựa khẽ cọ xát vào hai má của chủ nhân, giống như là muốn che mưa chắn gió cho nàng. Nhạc Hoành vuốt ve Bạch Long với vẻ yêu thương, hai lúm đồng tiền trên má hiện ra, dường như miệng đang thì thầm điều gì đó.
“Đừng gọi muội là quận chứa nữa!” Sài Tịnh giả vờ tức giận. “Sài Chiêu, có nghe thấy không?”
“Ừm…” Đôi mắt xám của Sài Chiêu từ từ khép lại, giậm vào bàn đạp dưới chân, hoãn chậm tốc độc để hòa vào đoàn hộ vệ sau lưng Sài Tịnh.
Hôm sau, ngày kinh chập (mồng 5 hoặc mồng 6 tháng 3), ngày mừng thọ Vũ Đế. Tại Càn Khôn Điện.
Nhạc Hoành đã thức dậy từ sớm, soi gương chải kiểu tóc trường nhạc kế, ngắm trái ngắm phải mà cứ cảm thấy thiếu thiếu gì đó nên vẩu môi lẩm bẩm một mình. “Mày là đứa con gái nhà võ tướng, làm thế nào cũng không thể xinh xắn yểu điệu bằng những tiểu thư nhà quan lại, thường ngày thế nào thì cứ làm thế nấy vậy.” Nói xong, đang định tháo mái tóc ra thì Nhạc Hoàn đẩy cửa, chui vào phòng.
Thấy Nhạc Hoành đã 乃úi tóc, hai 乃úi tóc xõa bồng bềnh bên cổ, trông có vẻ rất yêu kiều thì không nhịn được, trêu ghẹo: “Muội muội nhà ta cũng có lúc thế này ư? Đừng có lôi thôi nữa, đến giờ rồi, nên đến Càn Khôn Điện diện kiến thánh thượng thôi.”
“Đại ca…” Nhạc Hoành chần chứ, nói: “Hay là… muội tháo tóc ra, cứ để như thường ngày là được?”
“Còn thời gian nữa à?” Nhạc Hoàn lập tức kéo muội muội dậy. “Đi thôi, bao nhiêu người đang đợi bên ngoài kìa. E là hoàng thượng cũng chẳng nhìn thấy muội đâu, muội mặc gì, chải tóc kiểu nào cũng có khác gì chứ?”
Bên ngoài Càn Khôn Điện sớm đã có rất nhiều người đợi. Huynh muội nhà họ Nhạc chen đến phía sau cha mình. Nhạc Thịnh liếc nhìn hai đứa con, đang định dời mắt đi nhưng lại nhìn con gái thêm một cái, môi khẽ nhếch lên, nói: “A Hoành chải kiểu tóc này quả không tồi.”
“Thật không?” Nhạc Hoành nhoẻn miệng cười thật tươi.
Nhạc Hoàn bĩu môi, lầu bầu. “Cha chỉ thuận miệng nói thôi… Muội đừng cho là thật.”
“Sở Vương của Lương Quốc đến!”
“Sở Vương?” Nhạc Hoành nhón chân lên nhìn. “Sở Vương Kỷ Minh!”
Nhạc Hoàn kéo góc áo nàng, vẻ mặt không quan tâm. “Sở Vương thì sao chứ? Người của Lương Quốc thôi mà!”
Nhạc Hoành không nhịn được, nói: “Đại ca, hôm qua ở ngoài thành, huynh nhìn thấy Sài quận chúa của Chu Quốc thì rất khách sáo, Sở Vương này còn cao quý hơn Sài gia nhiều, sao huynh lại không đặt vào mắt chứ?”
Nhạc Hoàn rất bực cái tính cách này của muội muội mình, tức tối nói: “Muội thì hiểu gì? Sài quận chúa là nữ nhi, đương nhiên phải khách sáo với nàng ấy. Sở Vương và ta đều là nam nhi, ta sợ hắn gì chứ?”
“Muội cũng là nữ nhi này.” Nhạc Hoành cắn môi. “Sao không thấy đại ca khách sáo với muội?”
“Muội!” Nhạc Hoàn lập tức nghẹn họng, hừ một cái rồi không lên tiếng nữa.
Trên bậc thang bằng đá cảm thạch xuất hiện một chàng trai trẻ mặc áo gấm màu vàng kim, sau lưng theo mười hai gã hộ vệ mặc áo giáp bạc, ai nấy đều dáng người oai vệ. Chàng trai có đôi mày kiếm sắc sảo, đôi mắt đen ánh lên tia nhìn sáng như ngọc, bước chân ung dung tự tin, không nhanh không chậm, cho dù đi đứng một cách chậm rãi thì vẫn có tư thế ngạo nghệ trời sinh.
“Sở Vương, Kỷ Minh.” Sài Tịnh ép giọng thật khẽ, đến sát bên Sài Chiêu nói: “Đây chính là người được trọng dụng nhất ở Lương Quốc hiện nay, hắn ta đích thân đến Liêu Châu Đại Tấn chúc thọ Vũ Đế, đúng là thật nể mặt.”
Sài Chiêu nhìn vẻ uy phong của Sở Vương Kỷ Minh. Ánh mắt của Kỷ Minh thoáng lướt qua những người trên điện rồi đi thẳng đến chiếc ghế gỗ lim đã được chuẩn bị trước, nhẹ nhàng vung áo lên, ngồi xuống.
“Hả?” Nhạc Hoàn ngạc nhiên nói: “Còn chưa gặp hoàng thượng của chúng ta, còn chưa hành lễ mà đã ngồi xuống rồi! Cha…”
“Im miệng!” Nhạc Thịnh thấp giọng quát con trai mình. “Dưới chân thiên tử, con muốn không biết lễ nghi như hạng người đó sao?”
Nhạc Hoàn hậm hực cúi đầu, không dám nói tiếng nào.
Sài Chiêu không nhìn Kỷ Minh lâu mà nhìn theo bóng lưng của Nhạc Hoành đang thò đầu ngó dáo dác ở phía trước. Thấy nàng không còn buộc tóc lên đầy vẻ khí khái như hôm qua, ngón tay quấn lọn tóc bên cổ, vai thoáng lắc lư.
Sài Tịnh nhìn theo ánh mắt y, rồi lại nhìn nụ cười như có như không trên khóe môi đường huynh mình, khoác tay nói: “Cái cô Nhạc Hoành này… là cô gái nhà võ tướng nổi tiếng của Tấn Quốc, mười hai tuổi đã có thể kéo căng cung lớn, bắn trúng chim sơn ca bay ngang qua bầu trời, danh tiếng vang dội cả Thương Châu. Từ đó nổi danh, xưa nay chưa ai có. Hôm qua nhìn thấy, bộ dáng cũng rất khôi ngô. Muội cũng cảm thấy cô ta không tồi… Đáng tiếc… cho dù Vũ Đế có kén chồng cho cô ta, đề cập đến chuyện hai nước kết giao thì hình như Lương Quốc càng thích hợp hơn một chút. Với địa vị của Sài gia hôm nay, có lẽ Vũ Đế và Nhạc gia đều không xem trọng.”
Dường như Sài Chiêu không hề nghe thấy những gì Sài Tịnh nói, dời mắt nhìn về phía Càn Khôn Điện ở phía trước.
“Hoàng thượng giá đáo!”
Mọi người đồng loạt quỳ xuống. Sở Vương Kỷ Minh từ từ đứng dậy, hất vạt áo lên, quỳ một chân xuống, ánh mắt sáng ngời không có chút hèn kém nào. Nhạc Hoành vừa định ngẩng đầu lên nhìn Vũ đế thì đã bị Nhạc Hoàn đè lại.
Vũ Đế mặc áo long bào màu vàng kim, hai mắt quét qua mọi người trong điện, gật đầu cười với kỷ Minh. “Sở Vương cũng đến rồi à? Đúng là vinh dự vô hạn của Đại Tấn.”
Kỷ Minh thản nhiên mỉm cười. “Hoàng huynh đã giao phó tiểu vương nhất định phải đích thân đi Liêu Châu một chuyến, để tỏ sự hòa hảo của hai nước Tấn – Lương. Hôm nay có thể được gặp bao nhiêu khách từ các phương đến thế này, cũng là vinh hạnh của tiểu vương.”
“Vũ Đế khách sáo với Sở Vương như thế, giống như không đặt Sài gia chúng ta vào mắt vậy.” Sài Tịnh khe khẽ lên tiếng tự giễu. “Mà thôi, năm tháng trước Kỷ Minh giúp Lương Quốc diệt Yến Quốc, muội không tin hắn thật lòng đến chúc thọ Vũ Đế. Là phúc hay hoa, ai mà biết được chứ.”
Vũ Đế tiếp kiến sứ giả các phương xong, triệu thái giám bên cạnh đến, thì thầm vài câu. Thái giám vung phất trần lên, cao giọng truyền: “Nhạc đại tiểu thư Nhạc Hoành của Tĩnh Quốc Công phủ, bước lên một bước.”
Nhạc Hoành đứng ngơ ngác: “Đại ca, là gọi muội ư?”
“A Hoành, hoàng thượng bảo con lên đó.” Nhạc Thịnh nói khẽ. “Mau lên đi!”
Nhạc Hoành vuốt bím tóc, chen người ra khỏi đám người, bước lên trước vài bước, quỳ một chân xuống đất. Có người bật cười thành tiếng, lẩm bẩm. “Đúng là… hành lễ kiểu nửa binh sĩ nửa tiểu thư ư? Nhạc tiểu thư thật biết lễ nghĩa.”
Nhạc Hoành đỏ bừng mặt, sau đó lại ngẩng cao đầu, nói giòn giã. “Nhạc Hoành của Tĩnh Quốc Công phủ khấu kiến hoàng thượng, chúc hoàng thượng năm nào cũng như hôm nay…”
Vũ Đế ngẩn ra, sau đó bật cười, nhìn gương mặt ửng hồng của Nhạc Hoành, nói: “Nhìn xem, con gái nhà võ tướng, đúng là không tầm thường. Nhạc Thịnh, đứa con gái này của khanh được dạy dỗ không tồi. Đứng lên, mau đứng lên đi!”
Nhạc Hoành đứng dậy, lại không nhịn được phải xoa đầu. Kiểu tóc trường nhạc kế hôm nay kiểu gì cũng cảm thấy khó chịu, cứ lo nhỡ mình không cẩn thận, tóc xõa tung ra thì mất cả mặt nhà họ Nhạc.
“Trẫm sớm đã nghe nói. ” Vũ Đế nhìn kỹ cô gái trẻ xinh đẹp như tranh này. “Nhạc Hoành ở Thương Châu còn nhỏ mà đã thành danh, mấy tuổi đã có thể kéo được cung lớn, bắn rơi chim sơn ca đang bay…”
“Mười hai tuổi.” Nhạc Hoành há miệng nói.
Sài Tịnh nhíu mày. “Nha đầu này đúng là thẳng thắn.”
“Năm nay Nhạc Hoành bao lớn rồi?” Vũ Đế vuốt râu hỏi.
Nhạc Hoành nuốt nước miếng một cái. “Vừa tròn mười lăm tuổi.”
“Mười lăm à…” Vũ Đế nhìn Nhạc thịnh phía dưới điện với ánh mắt sâu xa. “Thời gian như nước chảy, mới đó mà con gái của Nhạc Thịnh cũng đã mười lăm rồi. Trẫm có rất nhiều hoàng tử nhưng nữ nhi lại không có một ai, nếu có một công chúa như thế thì sẽ rất vui mừng.”
Tim Nhạc Hoành khẽ thót lên, muốn quay đầu lại nhìn cha nhưng nghĩ lại thì cứng cả người, không dám nhúc nhích.
Kỷ Minh cách Nhạc Hoành chỉ khoảng hơn một trượng, đôi mắt đen khẽ liếc nhìn vị Nhạc tiểu thư mười hai tuổi đã nổi danh này, tay khẽ vân vê miếng ngọc đen to khoảng cái trứng gà, chậm rãi nói: “Tiểu vương cũng nghe qua danh tiếng vị Nhạc tiểu thư này, thiện xạ không thua gì xạ thủ giỏi nhất trong quân doanh, hôm nay được trông thấy… Nhạc tiểu thư không giống nữ tử thô kệch mà thân hình yêu kiều, dung nhan động lòng người, lại có vẻ thanh nhã xinh tươi…”
Nhạc Hoành nghe những lời của Kỷ Minh, đôi mắt to tròn hiện lên chút ấm ức, tay vẫn vân vê lấy góc áo, không lên tiếng.
Kỷ Minh nhìn về phía Vũ Đế, tiếp tục nói: “Trước khi đến Liêu Châu, hoàng huynh đã nói với tiểu vương nếu hai nước Tấn – Lương muốn kết đồng minh lâu dài thì kết mối duyên hoàng thất là tốt nhất…”
Lời vừa nói ra, người của Nhạc gia đều biến sắc, sống lưng mảnh mai của Nhạc Hoành khẽ run lên, đôi môi đỏ khẽ hé mở, muốn nói lại không dám.
“Lúc nãy tiểu vương vừa nghe điện hạ nói điện hạ không có công chúa, hoàng huynh của tiểu vương tuy có hai cô con gái nhưng đáng tiếc tuổi đang còn nhỏ, nói chuyện hôn nhân thì còn quá sớm. Thái tử của Lương Quốc đã đến tuổi trưởn thành, hơn nữa chỉ mới có một trắc phi… Nếu Tấn Quốc có người thích hợp, làm thái tử phi của Lương Quốc chúng tôi chẳng phải là tốt nhất sao? Điện hạ, ngài cảm thấy thế nào?” Kỷ Minh nói những câu này với vẻ rất thoải mái.
“Sở Vương nhìn trúng Nhạc tiểu tư của Tĩnh Quốc Công phủ rồi sao?” Vũ Đế không khỏi nhìn Nhạc Hoành lâu hơn.
“Lương Quốc coi trọng võ nghệ, hoàng huynh cũng đã nói với tiểu vương nhà họ Nhạc ba đời trung lương, con gái Nhạc Hoành tài thiện xạ hơn người, rất là tán thưởng.” Kỷ Minh đứng dậy đi đến gần Nhạc Hoành. “”Hôm nay tiểu vương gặp được Nhạc tiểu thư, dung mạo không cần phải nhiều lời, tiểu vương chỉ tò mò… vóc dáng Nhạc tiểu thư thế này, thật sự có thể kéo được cung lớn nặng bảy mươi cân ư?”
Nhạc Hoành muốn tranh luận vài câu, thấy án mắt khó lường của Kỷ Minh cứ nhìn chằm chằm vào mình thì khẽ cắn môi, nhìn về phía Vũ Đế, nói rõ từng tiếng. “Hoàng thượng, sở vương điện hạ đang muốn thấy tài bắn cung của Nhạc Hoành sao? Nếu đã như thế, Nhạc Hoành bằng lòng thử một chút trước mặt mọi người.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc