Sai Phi Dụ Tình - Chương 66

Tác giả: Nguyệt Xuất Vân

Cả bữa tiệc, trong phút chốc yên tĩnh giống như nơi không một bóng người, chỉ có một bàn tay đang khiêu vũ, cùng tiếng đàn tranh réo rắt.

Cuối cùng, tiếng đàn dừng lại , mọi âm thanh đều câu tịch, chỉ có thanh phong minh nguyệt làm bạn với tiếng nước róc rách.

Một lúc lâu sau, mọi người mới hồi phục sau cơn khi*p sợ, đến khi nhìn tấm bình phong, càng ngợi khen không dứt miệng.

Một ao nước trong mênh ௱ôЛƓ sóng vỗ, lá sen xanh biếc xoe tròn như ảo mộng. Ánh trăng lãng đãng, tuôn rơi trên những đóa bạch liên như điêu khắc từ ngọc, thanh lệ kiều mỵ. Cạnh ao sen là một hành lang quanh co uốn khúc, một cây cầu đá màu đỏ bắc qua ao sen, trong ao thuyền đánh cá hát khúc trăng khuya. Một cô gái đang luyện thư pháp, nụ cười trong suốt, tay áo bay trong gió. Một đôi uyên ương hí thủy, nằm trên lá sen cùng nhau đi vào giấc mộng.

Công bằng nhận xét, bức tranh này vô cùng sinh động. Một hoa một lá, chập chờn động lòng người, đẹp đến câu hồn. Đẹp hơn chính là cảnh trong bức tranh, khiến người xem không kiềm chế được chỉ muốn bước vào thế giới trong tranh.

“Tốt! Tốt! Đàn hay, bức tranh cũng rất đẹp, làm Trẫm cũng đại khai nhãn giới.” Hoàng thượng tán thưởng nói, lập tức truyền gọi thái giám thân tín, thưởng cho Lưu Sương và Đoạn Khinh Ngân rất nhiều loại giấy quí hiếm và 乃út mực.

Hai người thi lễ nhận phần thưởng, Đoạn Khinh Ngân chậm rãi đi về chỗ ngồi của mình.

Lưu Sương lẳng lặng đứng ở trước tấm bình phong, sắc mặt sắc tĩnh dật như sen, đối mặt bức tranh của chính mình , không có một chút con hát mẹ khen hay nào, nàng thản nhiên thi lễ nói: “Tạ ơn Hoàng thượng ban thưởng!”

Mộ Tịch Tịch đứng dưới một Ⱡồ₦g đèn, đã xem đến ngây người từ lâu, con ngươi đen láy hiện lên sự sợ hãi. Quay đầu nhìn Lưu Sương, sự kiêu căng khinh thường trong mắt đã không còn, nhưng lại tăng thêm sự ghen ghét.

“Bức tranh của Vương phi làm Tịch Tịch đại khai nhãn giới, thật sự là bội phục. Không biết Vương phi có thể tặng bức tranh này cho Tịch Tịch không.” Trong giọng nói Mộ Tịch Tịch , đã không còn sự ngạo mạn kiêu căng, mà là thật tâm thán phục.

Lưu Sương khẽ gật đầu, nàng hết sức thích Mạc Quốc công chúa, cảm giác được nàng ấy mặc dù cao ngạo ngang ngược, nhưng là một người thẳng thắn , vui vẻ giận dữ đều hiện hết trên mặt. Lập tức, quay đầu dùng ánh mắt hỏi Hoàng thượng.

Hoàng thượng cũng gật đầu nói: “Nếu công chúa đã thích, vậy tặng công chúa!”

Một cung nữ gỡ bức tranh xuống, đưa vào tay Mộ Tịch Tịch. Tịch Tịch vui vẻ tiếp nhận bức tranh, đưa cho thị nữ đằng sau. Lại lấy ra một Cáp Đạt (chưa biết cái gì) màu trắng, nói: “Đây là Cáp Đạt để biểu lộ lòng hữu hảo của chúng ta, ta cùng với Vương phi mới gặp mà như đã quen, ta đặc biệt tặng cho Vương phi. Xin vui lòng nhận cho!”

Đối với tập tục của thảo nguyên , Lưu Sương có biết một chút, biết này Cáp Đạt tượng trưng cho sự hữu nghị . Thản nhiên cười, đưa tay tiếp nhận, lui xuống.

Trăng ngả về tây, trời rất tối.

Mọi người dùng cơm xong, bữa tiệc đến hồi kết thúc, đợi Hoàng thượng hoàng hậu cáo lui xong, các đại thần cũng tụm năm tụm ba trở về.

Lưu Sương ngồi sau Lưu Ly chướng, muốn cùng sư huynh nhìn nhau một cái, nhưng thân ảnh lam y phiêu lãng của sư huynh đã mất dấu tự lúc nào, ngay cả vị trí của Bách Lý Hàn cũng trống trơn . Bọn họ biến mất thật nhanh.

Kỳ thật Lưu Sương đã suy nghĩ rất nhiều về sự xuất hiện của sư huynh, nhất định là muốn cứu nàng ra đi. Nhưng mà, nàng biết, đó chỉ là vọng tưởng, sư huynh làm việc, luôn luôn cẩn thận. Tình huống lúc này, không phải thời cơ thích hợp để cứu nàng.

Đại Mi Vũ nhìn thấy bộ dạng Lưu Sương chờ mong tương vọng , dịu dàng hỏi han: “Tỷ tỷ đang chờ ai sao? Vương gia đã truyền lời, nói là cứ hồi phủ không cần chờ hắn, chúng ta tự trở về. Không bằng chúng ta cùng nhau đi thôi!”

Lưu Sương quay đầu nhìn Đại Mi Vũ áp tay lên mặt cho ấm, thản nhiên nói: “Ah, không cần, muội đi về trước đi!”

Đại Mi Vũ cảm thấy không hứng thú, nét mặt không có chút tức giận, vẫn mỉm cười, nói: “Vậy tỷ tỷ phải bảo trọng, muội muội đi trước.” Dứt lời, mang theo hai nha hoàn là Hoa Kiều và Nguyệt Nghiên, thướt tha đi.

Cho đến khi mọi người đã đi hết, Lưu Sương và Hồng Ngẫu mới đi bộ đến bên xe ngựa.

Trong đình bên cạnh ao, Bách Lý Hàn hờ hững mà lẳng lặng đứng đó. Gió đêm thổi tới, làm sợi tóc trên trán hắn bay. Ánh mắt hắn một mực dán vào bóng hình xinh đẹp đang thước tha bước đi, từ đáy mắt xuất hiện những tình cảm phứ tạp.

Cho đến khi bóng hình mảnh mai ngồi lên kiệu rời đi, hắn mới phục hồi tinh thần lại, nhìn một ao nước trong sóng vỗ.

Gió nhẹ đảo qua, mặt ao xao động, bóng trăng vỡ tan, những bông hoa sen như nhảy múa trong gió.

Trong đầu không ngừng hiện ra bóng hình xinh đẹp của Lưu Sương khi vẽ tranh, khuôn mặt không quan tâm hơn thua, chê khen không nóng nảy, đã khắc thật sâu trong lòng hắn.

Đẹp tĩnh lặng như sen, khí chất cao khiết.

Đấy mới là nàng.

Nàng thực sự đã vì ghen mà hủy dung Đại Mi Vũ sao? Hắn bỗng nhiên phát hiện, hắn đã sai lầm rất nhiều.

Sương đêm lạnh lẽo, hắn đột nhiên nhớ tới lam y công tử ban nãy, nghĩ đến vừa rồi bọn họ kẻ đánh đàn người vẽ tranh, phối hợp vô cùng ăn ý, trong lòng đột nhiên xuất hiện một ngọn lửa.

Hắn là sư huynh của nàng, hai người bọn họ có phải đã sớm khuynh tâm tương hứa không (là cả hai cùng yêu nhau), đây là lí do khiến nàng đòi rời đi chăng! Mới vừa rồi nàng lưu luyến, đến khi không thể ở lại nữa mới chịu rời đi. Bộ dạng ngóng trông, chắc hẳn là đang chờ sư huynh của nàng.

Ngọn lửa trong lòng càng lúc càng lớn, còn xuất hiện cảm giác chua xót.

Vốn dĩ, hắn đã quyết định cho nàng rời đi , hôm nay dường như lại có lí do để đổi ý.

“Các ngươi có nghe nói trên giang hồ có nhân vật nào tên là Đoạn Khinh Ngân chưa?” Hắn lạnh giọng hỏi.

Trương Tá và Lý Hữu đừng phía sau hắn, lục lọi trí nhớ một lúc, một hồi lâu nói: “Vương gia, trên giang hồ chưa bao giờ nghe nói đến tên đấy.”

Bách Lý Hàn khẽ cười lạnh nhạt, nói: “Tra ra thân phận thật sự của hắn!”

Công phu tuyệt thế như vậy, Đoạn Khinh Ngân quyết không phải là thân phận thật của hắn.

Không chừng hắn có một thân phận khiến ai ai cũng kinh hoàng.

Nhưng mà, điều khiến Bách Lý Hàn nghi hoặc chính là, một tuyệt thế nhân vật như vậy, vì sao lại bình thản làm đồ đệ của ngự y Bạch Lộ, chẳng lẽ chỉ vì học y? Với tài hoa của hắn, vì sao tình nguyện làm một ngự y nho nhỏ?

Hắn lắc đầu, chân tướng sự việc quyết không phải như thế!

Bằng trực giác của hắn, hắn cảm thấy Đoạn Khinh Ngân có địch ý với hắn, tối nay, biểu hiện của Đoạn Khinh Ngân, dường như tất cả đều dùng để khiêu khích hắn.

Bởi vì sao?

Là bởi vì nàng sao?

Trong lòng kéo tới một trận cáu kỉnh, Bách Lý Hàn đột nhiên xoay người ra khỏi đình.

Trương Tá Lý Hữu yên lặng theo đuôi hắn, mơ hồ cảm thấy có hàn ý tỏa ra từ người Bách Lý Hàn tràn ngập trong không khí.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc