Sai Lầm Nối Tiếp - Chương 67

Tác giả: Lam Bạch Sắc

Do dự (P25)
Hồ Khiên Dư
Ở lễ tang gặp Vi Linh tôi cũng không ngoài ý muốn. Trái lại Vi Linh, cô ấy vừa nhìn thấy tôi, sắc mặt liền trầm xuống, không rõ ràng lắm, nhưng tôi nhìn thấy.
Cô ấy luôn luôn là người phụ nữ cần được bảo vệ che chở. Nhưng cô ấy đối với chính mình hay bất kì người nào khác cũng đủ tàn khốc. Cô ấy không nói không rằng rời khỏi biệt thự, mỗi lần chúng tôi gặp mặt đều là ở khách sạn…
Không có người nào giống như cô ấy, làm cho tôi tức đến nghiến răng nghiến lợi.
Nhưng chẳng có cách nào, tôi chung quy lại không thể thoát được.
Vi Linh lúc này cũng mặc lễ phục, trước *** cái một bông hoa trắng. Lúc cô ấy không cười cho người ta một cảm giác đẹp lạnh lùng mà sắc bén. Nhưng đôi mắt tinh tường lại khảm trên khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn đó. Bề ngoài của cô ấy, cùng với tính cách, luôn mâu thuẫn làm cho người ta không khỏi bất ngờ.
Lễ tang của Thác Ni, tôi cùng mẹ đến. Chuyện của trưởng bối, tôi cũng không tiện hỏi nhiều. Mẹ tôi muốn tôi cùng bà ấy tham dự lễ tang, tôi cũng không có quyền từ chối.
Mẹ tôi vừa nhìn thấy Vi Linh, liền quay sang nói với tôi: “Giúp mẹ đi xem chú Diêu có đến không?”
Tôi nghiêng mắt nhìn Vi Linh cách đó không xa, mới gật gật đầu, xoay người đi vào.
Diêu Diệc Sâm cũng tham dự tang lễ Thác Ni, nhưng tôi cũng không lấy làm kinh ngạc. Những người ra vẻ đạo mạo này từ nhỏ tôi đã không còn lạ. Huống chi, có ai có thể thích hợp với những từ này hơn tôi?
Hung thủ diễn làm người bị hại, cuối cùng cũng bị Thượng Đế trừng phạt. Đáng tiếc, tôi không tin.
*****
Tôi chờ ở cửa, bên tay trái chính là bãi đỗ xe. Mãi lâu tôi không thấy xe Diêu Diệc Sâm xuất hiện, không có việc gì, rút thuốc ra hút.
Trong lớp khói mỏng, tôi nhìn thấy một chiếc xe đi đến, nó không dừng ở bãi đỗ xe, mà là trực tiếp vào trong.
Xe sát bên người tôi đi qua, trong nháy mắt, tôi xuyên thấu qua ¼ cửa kính kéo xuống, thấy Lý Mục Thần ngồi ngay ngắn trong đó.
Lý Mục Thần cũng nhìn thấy tôi.
Mà bên cạnh anh ta dường như còn có một người, tôi thoáng nhìn, lúc này, nét mặt Lý Mục Thần tự nhiên nhăn lại làm trong lòng tôi trỗi lên một tia căng thẳng, chưa kịp phản ứng, Lý Mục Thần đột nhiên kéo cửa kính lên, tức thì chặn lấy tầm mắt tôi.
Tôi lập tức có dự cảm không tốt, ở trước rào chắn dập thuốc, bước nhanh trở về.
Còn chưa đi vào nhà tang lễ, điện thoại của tôi vang.
Dãy số lạ.
Tôi hoài nghi nhấc máy.
“Hồ tổng, xin chào.”
Giọng nói này … Tôi bất giác nắm chặt di động, yết hầu không tự giác se lại: “Lý Mục Thần?”
“......”
“Có việc gì?” Tôi nghĩ lại biểu hiện kì lạ của Lý Mục Thần nửa phút trước, bất giác đề phòng.
“Quả thật có việc. Nhưng rất tiếc không phải là tìm anh.”
Giọng nói anh ta lộ ra một chút thách thức. Con người này, vừa rồi cảm xúc còn để lộ hết trên mặt, bây giờ lại nổi lên thâm trầm khó lường.
Nếu như bên tai không phải giọng nói của Lý Mục Thần, tôi thật nghi ngờ không biết có phải người khác hay không.
Tôi không tiếp tục.
“Tôi có một chuyện …” Lý Mục Thần chậm rãi, “ … Tin rằng Vi Linh nhất định quan tâm …”
Tôi “Rầm” một cái cắt đứt điện thoại, nhanh chân chạy vào.
Trong đầu chỉ có một cái tên: Lâm Vi Linh.
Vừa chạy vừa gọi vào số cô ấy.
****
Vi Linh nói cô ấy ở toilet phía tây.
Tôi không khỏi thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Phía tây là nơi hẻo lánh, hẳn là tôi có thể nhanh chân hơn Lý Mục Thần một bước tìm được cô ấy.
“Ở đó chờ, anh qua ngay. Có việc muốn nói với em.” Tôi lấy cớ buộc cô ấy đứng tại chỗ, nhanh chóng xuyên qua bụi cây nhỏ đi tắt đến.
Đến ngoài cửa toilet nữ, tôi thở hổn hển dừng lại, nhìn đồng hồ: 7 phút mà thôi.
Tôi khôi phục hô hấp bình thường, đi vào.
Vi Linh đứng trước bồn rửa mặt.
“Vi Linh?”
Tiếng nước rất lớn, át đi giọng nói của tôi. Vi Linh nghe thấy, quay lại nhìn.
Mặt cô ấy đầy nước, tóc mai cũng ướt sũng, từng giọt rơi xuống, thấy tôi, cười: “Đầu óc hơi choáng váng, rửa mặt một chút cho tỉnh.”
Ở bên trong trên vách tường có hộp khăn, tôi thuận tay kéo mấy tờ giấy, đi đến, lau nước trên mặt cô ấy.
Cô ấy lập tức giữ chặt lấy.
Năm Ng'n t Vi Linh dường như khảm vào da tôi. Tôi dừng lại nhìn: “Sao vậy?”
Thấy cô ấy suy tư, tôi tiếp tục thăm dò, “Có người tìm em? Mẹ anh?”
Nghe vậy cô ấy giật mình buông tay, bối rối cúi mặt, lắc đầu: “Em … vẫn ở chỗ này chờ anh, không gặp bất kì ai.”
Tôi vỗ vỗ bả vai cô ấy: “Vậy đi thôi, ra ngoài.”
Thấy cô ấy gật đầu, tôi lướt qua, giúp cô ấy cầm túi trên bồn rửa mặt. Chiếc túi rơi xuống, đồ ờ bên trong đổ ra ngoài. Tôi đem tất cả nhặt vào, thấy một lọ thuốc an thần.
Tôi biết cô ấy vẫn gạt tôi dùng thuốc an thần để khống chế cảm xúc, nhưng là tôi chỉ có thể làm như không biết.
****
Thấy tôi một lần nữa xuất hiện, còn cùng với Lâm Vi Linh, sắc mặt mẹ tôi cứng đờ.
Lúc ấy tay tôi đặt trên vai Vi Linh, cử chỉ này khiến mọi người để ý.
Tôi đã có gia đình, lại bị nghi ngờ có quan hệ với nữ diễn viên bị HIV. Mà Lâm Vi Linh là người cùng Thác Ni có quan hệ không rõ.
Hai chúng tôi thân mật như vậy, không thể trách người ngoài nghĩ một cách phiến diện.
Tôi không ngại, tay đặt trên vai Vi Linh không có một chút mất tự nhiên.
Lúc này, mẹ tôi đi tới.
Tôi cảm giác được đầu vai Vi Linh căng thẳng, tay tôi từ trên vai cô ấy hạ xuống, nhưng không rời đi mà đưa tay cầm lấy tay cô ấy: Không như tôi nghĩ, cô ấy theo khói quen nắm chặt tay thành quyền, mạnh đến nỗi móng tay như găm vào ***.
Tôi gỡ tay cô ấy, lấy tay mình đan chặt vào.
Vi Linh nghiêng đầu nhìn tôi.
Tôi hướng cô ấy kiên định gật đầu.
Trước mặt mọi người mẹ tôi vẫn giữ hình tượng hoàn mĩ, đối với Vi Linh cũng không tiện nhiều lời. Nhưng đợi cho Vi Linh một lần nữa lại bị Manila gọi đi, còn lại một mình tôi, ánh mắt bà tức giận.
“Đừng tùy hứng.”
Những lời này của mẹ tôi, tôi đã nghe vô số lần.
Đêm ngọt ngào hôm ấy qua đi, Lâm Vi Linh hoàn toàn biến mất. Hành lý của cô ấy bị trợ lý mẹ tôi đóng gói chuyển ra khỏi Hồ gia.
Tôi tức giận, chạy thẳng đến Hằng Thịnh chất vấn.
Lúc ấy mẹ tôi đang trong cuộc họp. Bà giữ vẻ mặt thản nhiên, nở nụ cười có lỗi, xin phép tất cả cổ đông tham dự, sau đó vẻ mặt thoáng chốc lạnh xuống. Lúc chỉ còn mình tôi cùng bà ở trong phòng hội nghị, bà lên giọng cảnh cáo: “Khiên Dư, đừng tùy hứng.”
Tôi trả lời lại một cách mỉa mai: “Không! Cô ấy là của con, mẹ không có quyền làm vậy!”
Tôi tức giận, lại càng không hiểu được: Lâm Vi Linh là con gái Lâm Thậm Bằng, trong tương lai sẽ có cả đế quốc Hằng Thịnh. Hơn nữa, Lâm Thậm Bằng là bạn thân của Trương Hoài Niên và mẹ tôi, bình thường bà đối với Lâm Vi Linh cũng là yêu thương có thừa.
Huống chi, tôi đã cùng cô ấy, không có gì phủ nhận được …
Nhưng cũng chính vào hôm ấy, tôi đã biết mẹ mình cũng Trương Hoài Niên đã bắt tay để giữ kín một bí mật mười mấy năm trời.
“ … Mẹ đã quyết định đưa cô ấy ra nước ngoài. Cái này cũng là muốn tốt cho cô ấy. Đừng nghĩ đến chuyện đi tìm, Vi Linh ở bên ngoài mới có thể sống tốt, nếu trở về đó là đi tìm đường ૮ɦếƭ.”
Lời mẹ tôi nói, trong khoảnh khắc đã hủy diệt những thứ trước nay tôi tự cho là đúng.
Đáng tiếc, người luôn luôn dự liệu như thần như mẹ tôi, rốt cuộc vẫn tính sai một chuyện: Vài năm sau, cánh chim bị bạt đi xa Lâm Vi Linh, cuối cùng vẫn trở về, bước vào bên trong vực sâu không đáy.
Sau khi tôi tiến vào Hằng Thịnh không lâu, tất cả mọi việc của Lâm Vi Linh ở nước ngoài đều là do tôi lèo lái.
Tin tức cô ấy về nước, có lẽ tôi là người đầu tiên biết được.
Mà đối với sự trở về của cô ấy, tôi luôn nghĩ thế này: Tôi khổ sở nhiều năm như vậy, Vi Linh, đã đến lúc em cũng nên trở về cùng tôi chịu dày vò ………
*****
Đối mặt với câu nói đã được lặp đi lặp lại này, tôi trầm mặc.
Lúc này, tôi muốn tự mình lựa chọn.
Ngoài việc Thác Ni, tôi không thể làm khác. Chỉ là vực sâu mà thôi, trước khi Vi Linh bước vào, tôi đã ở đó để chờ.
Vẻ mặt mẹ tôi nghiêm trọng, giọng nói càng thấp, nhưng không hề nề hà: “Hơn nữa đừng quên, con đã có Lộ Tây.”
Khi mẹ tôi nói chuyện, tôi không nhìn cô ấy mà nhìn mấy người đang phát hoa cúc trắng cho những người đến viếng cách đó không xa. Một trong số đó đem một cành trao vào tay Vi Linh.
Tôi quay lại, nhìn mẹ mình: “Bây giờ, tự con sẽ lựa chọn.” Nói xong, xoay người rời đi.
Linh cữu Thác Ni hạ táng.
Tôi đem cành cúc trắng của mình đặt trên quan tài.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc