Sai Lầm Nối Tiếp - Chương 66

Tác giả: Lam Bạch Sắc

Do dự (P24)
Lâm Vi Linh:
Thác Ni lựa chọn việc công bố công khai di chúc của mình, tôi thật sự không rõ ý đồ của ông ấy. Việc này làm toàn bộ dự luận Singapore xôn xao, tôi muốn trốn cũng không thể thoát.
Cảnh sát điều tra tôi, phóng viên truy đuổi tôi, Thác Ni làm như vậy, tôi dù muốn không quan tâm gì đến chuyện này cũng không được.
Mà tên tôi, quan hệ mật thiết với một người, “Vương Thư Duy”.
Ngoài bản di chúc này, Thác Ni còn một bản khác ở luật sự riêng của ông ta, sau khi ông ta ૮ɦếƭ, bản di chúc này sẽ được đem ra công khai trước tòa.
Mà bản di chúc đó một khi lộ ra ngoài biết sẽ làm bao nhiêu người ngạc nhiên: Trợ lý đặc biệt của tổng giám đốc Hằng Thịnh lại là người thi hành di chúc của tổng giám đốc tập đoàn Hoàn Cầu.
Tôi không muốn nhận số tài sản này, nhưng tôi buông tay, chẳng khác nào để nó rơi vào tay Vương Thư Duy. Nếu tôi muốn vi phạm nguyện vọng của ông ta, thành lập quỹ từ thiện như đã nói, quỹ từ thiện này sớm muộn Vương Thư Duy cũng sẽ nắm giữ, không thể nghi ngờ.
Tôi không rõ lắm Thác Ni ở lúc hấp hối tại sao lại nhắc đến tên người này. Nhưng tôi chắc chắn một điều, Vương Thư Duy trốn tôi. Điện thoại không tiếp, người tìm không thấy, như bốc hơi trong nửa tháng lại vì việc công bố di sản mà đột nhiên xuất hiện: Có vấn đề.
Tất nhiên, tôi cũng vội vã tìm anh ta làm gì.
Bởi tôi đã lường trước, chắc chắn trong lễ tuyên đọc di chúc này anh ta sẽ có mặt.
Người tên Vương Thư Duy này, chung quanh có rất nhiều bí ẩn. Trong di chúc lần đầu Vương Thư Duy là người thi hành, sau khi sửa đổi, Thác Ni cũng không thay, theo pháp luật thường lệ, tiếp tục sử dụng người chấp hành tiền nhiệm.
Lúc này Vương Thư Duy lấy tư cách người thi hành di chúc xuất hiện cùng tôi ở phòng nghỉ.
“Cuối cùng anh cũng xuất hiện.”
“Thác Ni ૮ɦếƭ anh rất bối rối, xin phép xuất ngoại ổn định tâm trạng”. Anh ta cho tôi một đáp án đoàng hoàng như vậy.
Tôi định tiếp tục hỏi, vài phóng viến trên hội trường hướng lại đây: “Lâm tiểu thư, cuối cùng cũng tìm được cô. Đợt vừa rồi có ảnh chụp cô gặp vợ trước của Thác Ni, cô có thể cho chúng tôi biết …”
Tôi bị phóng viên vây quanh, Vương Thư Duy giảo hoạt yên lặng tiến về hướng lối ra. Tôi không khỏi liếc mắt căm hận nhìn anh ta, chỉ thấy khóe miệng anh ta kì lạ cong lên một chút rồi lập tức đi ra khỏi phòng nghỉ, bóng dáng biến mất ở phía sau cánh cửa.
Tôi bị đám phóng viên này quấn lấy, muốn thoát không thoát được, cuối cùng chỉ có thể gọi bảo vệ giúp tôi mời họ ra ngoài.
Chờ khi phòng nghỉ chỉ còn lại một mình tôi cũng là lúc nghi thức công bố di chúc bắt đầu.
Lúc an tọa, Vương Thư Duy cũng được sắp xếp ngồi ngay bên cạnh.
Dưới nhiều ánh mắt dồn về phía này, tôi không có cách nào làm anh ta khó xử, anh ta cười như không có việc gì.
Tôi chỉ có thể an ủi chính mình, Thác Ni không đem chức vụ thi hành di chúc này cho luật sư chuyên nghiệp mà giao cho Vương Thư Duy chắc chắn có tính toán của ông ta. Thác Ni là người khôn khéo, sẽ không thể nào qua loa đối với việc quan trọng như vậy.
Theo điều lệ, sẽ là vị thi hành di chúc Vương Thư Duy này lên công khai nội dung di chúc.
“ … Bây giờ, xin giới thiệu …” Nói xong, luật sư đưa tay về phía chúng tôi làm tư thế mời.
Tôi thấy Vương Thư Duy chỉnh vạt áo, chuẩn bị đứng dậy …
Người này, trước giờ luôn khoan thai trầm tĩnh, thì ra cũng có những lúc vội vàng như vậy!
Nhưng, giây tiếp theo, xảy ra chuyện không thể dự đoán được: Cửa đối diện với tôi mở ra, một người đi vào.
Vị luật sư đang nói đồng thời tiếp tục: “… người chấp hành di chúc, Lý Mục Thần tiên sinh.”
Tôi đang ngẩn ngơ, không khỏi ngẩng đầu bừng tỉnh nhìn Lý Mục Thần đột nhiên xuất hiện. Lý Mục Thần đi ngang qua trước mặt tôi, dừng lại, hơi gật đầu, sau đó thẳng đến bục, đối diện với vô số máy quay: “Xin chào, tôi là Lý Mục Thần, là người được Thác Ni tiên sinh ủy thác thi hành di chúc, kiêm …”
Tôi liếc nhìn Vương Thư Duy, anh ta một lần nữa ngồi xuống, bình thản dựa vào ghế, biểu tình coi như bình thường, còn khoan thai cầm chén uống nước. Nhưng là, khoảng cách gần tôi rõ ràng thấy được tay cầm chén của anh ta, rất mạnh, hơn nữa, còn run nhẹ.
Mà tôi vừa thu hồi tầm mắt, chợt nghe gặp Lý Mục Thần tiếp tục nói: “ … Kiêm người hưởng quyền lợi bổ sung.”
Người hưởng quyền lợi bổ sung?
Tôi nhất thời ngạc nhiên.
Sự việc thay đổi quá bất ngờ, tôi cũng khó mà bình thản. Lý Mục Thần lại bình tĩnh vô cùng tuyên bố di chúc.
Giọng nói anh ta vang khắp bốn góc hội trường.
Phía sau là đoàn luật sư giám định.
********
Di chúc dài 10 trang, không có gì khác ngoài việc công bố số tài sản và những điều khoản riêng ở ngoài, tất cả đều được Lý Mục Thần rành mạch đọc ra.
Cá nhân tôi nhận được tất cả số cổ phần thuộc sở hữu của Thác Ni, 51% cổ phần Hoàn Cầu, tất nhiên cũng có Hằng Thịnh trong danh sách đó.
Trong nháy mắt, tôi trở thành đại cô đông lớn nhất của Hoàn Cầu cùng với cổ đông thứ 4 của Hằng Thịnh.
Nhưng là, còn kèm một điều kiện: Tất cả cổ phần tôi nhận được có thời hạn chuyển nhượng.
Thời hạn này: Vô hạn.
Mà nếu như tôi vi phạm điều kiện này, người thi hành di chúc, xem xét tình huống, thu hồi toàn bộ tài sản tôi nhận được.
Tuy rằng Lý Mục Thần nhắc tới mình là người được hưởng quyền lợi bổ sung, nhưng những gì anh ta nhận được anh ta cũng không đề cập đến.
Mà lúc này nghi vấn lớn nhất của tôi là: để Lý Mục Thần thay thế Vương Thư Duy, thực ra Thác Ni có ý định gì?
Ngay lúc tôi trăm mối tơ vò không có đường gỡ này, phía Vương Thư Duy đột nhiên có động tĩnh, anh ta quay sang nói với tôi: “”Xin lỗi, anh thấy không khỏe, anh về trước.”
Anh ta cũng quay sang phía vợ trước của Thác Ni, Manila nói như vậy, sau đó nhanh chóng rời đi.
Thấy Vương Thư Duy bỏ về, đám phóng viên cũng không hề có biểu hiện gì, chỉ đối với tôi cùng Lý Mục Thần, không ngừng bấm máy.
*******
Gầy đây nhất chuyện Hồ Khiên Dư lo lắng là việc mở đường bay nối với Ireland. Nhóm cổ đông bên phản đối của Hằng Thịnh thái độ không hề dịu đi. Tuy nhiên không còn sự cản trở của tôi, tất cả cũng trở nên đơn giản đi rất nhiều.
Vì vậy hắn cố ý đến Ấn Độ một chuyến. Trong thời gian hắn xuất ngoại này, tôi rời khỏi ngôi biệt thự của hắn.
Có rất nhiều rắc rối tôi cần phải dùng cách của mình để giải quyết. Ở trong nhà hắn, cảm nhận không chỗ nào không có hơi thở của hắn tôi sẽ trở nên yếu ớt.
Tôi không cho phép mình như vậy.
Hồ Khiên Dư về nước, đương nhiên chúng tôi gặp mặt. Địa điểm, ở khách sạn, nơi có thể dùng tiền nhanh chóng thanh toán. Cùng Hồ Khiên Dư ngủ, tôi tạm thời không cần dùng thuốc an thần.
Đó là một dấu hiệu tốt: tôi dần dần thoát ly khỏi sự ỷ lại vào thuốc, chứng tỏ đã dần dần đi ra khỏi bóng ma quá khứ.
Nhưng cùng với vui mừng, có một nỗi sợ hãi lại dâng lên trong tôi: Đã từng có người nói, tình yêu không thể hiện qua ***, mà thể hiện qua khát vọng được bình yên ngủ cùng người đó.
Khát vọng như vậy, tôi chỉ sợ nó quá xa vời.
Tôi không thể phủ nhận, mình yêu người đàn ông này là thật. Nhưng hắn đối với tôi, có lẽ là thương hại, hoặc có thể là trầm mê vì khó chinh phục.
Ngày hôm sau, là tang lễ Thác Ni. Tôi rời khỏi khách sạn rất sớm đi đến nhà tang lễ.
Hồ Khiên Dư tàu xe mệt nhọc, ngủ không biết gì. Tôi hôn nhẹ hắn xuống giường rửa mặt. Ra khỏi cửa mới nhờ mình quên vài thứ, quay về lấy không ngờ lúc này Hồ Khiên Dư đã rời giường.
Hắn đang nói chuyện điện thoại, đứng bên cửa sổ, cởi trần đưa lưng về phía tôi. Tôi không muốn quấy rầy hắn, chẩn bị cầm đồ bước đi. Nhưng hắn phát hiện ra tôi, cúp điện thoại, quay đầu.
“Em quên vài thứ.”
Hắn gật gật đầu, hướng tôi đi tới.
Tóc hắn hơi rối, ngoài cửa sổ còn lờ mờ sương sớm, ánh mắt hắn không chút buồn ngủ nhìn tôi.
Tôi nhất thời thất thần, thốt lên: “Hồ Khiên Dư, em phát hiện chính mình …”
Nhưng, hắn tiến đến gần trước mặt tôi, hơi nhếch mày làm tôi tức thì tỉnh táo lại.
“Hả?” Hắn cao giọng hỏi.
“Không có gì.” Tôi nhắm mắt, cố bình tĩnh lại, cầm đồ chuẩn bị đi.
Tôi đi ra ngoài, vừa mở cửa, hắn thản nhiên mở miệng: “Dường như em còn quên một thứ …”
Vừa nói hắn vừa đi đến phía sau rôi, tay xanh trên ván cửa, đóng lại: “… Hôn buổi sáng.”
Tôi nghĩ một lúc: “Hôn rồi.”
“Anh ngủ, không có cảm giác, không tính.” Hắn nắm vai, xoay người tôi lại, tiến gần, đem tôi dán vào vòm *** mạnh mẽ.
Tôi đưa tay che lấy miệng hắn: “Anh còn chưa đánh răng …”
Kháng nghị vô hiệu. Hắn đẩy tay ra, ngậm lấy môi tôi, chuẩn xác không sai một ly.
*****
Tôi rất kinh ngạc khi nhìn thấy Hồ Hân ở nhà tang lễ.
Nhưng một lát sau tôi liền dịu lại: Những người ở thế hệ trước này, quan hệ phức tạp, cho dù ngấm ngầm hại nhau sống ૮ɦếƭ, nhưng ngoài mặt vẫn có thể tỏ ra lương thiện tử tế.
Hồ Hân mặc lễ phục, đầu đội mũ, lớp lưới đen sa xuống che khuất nửa khuôn mặt.
Manila ở bên cạnh lúc này quay sang hỏi tôi có muốn cùng đến chào một câu không.
Tôi lắc đầu.
Cho đến khi Manila đi đến trước mặt Hồ Hân, Hồ Hân ôm bà ta một cái, nhưng ánh mắt rõ ràng chiếu thẳng về phía tôi. Tôi nhìn miệng bà ta nói: “Nén đau lòng.”
Tôi đang định chuẩn bị quay người rời đi, người mặc complet màu đen bên cạnh Hồ Hân, vốn vẫn quay lưng về phía tôi, lúc này quay lại.
Mắt tôi thoáng nhìn qua mặt người này, không thể không dừng …
Là Hồ Khiên Dư.
Hắn cùng Hồ Hân đến?
Tôi nhất thời cứng ngắc, Hồ Hân đã buông Manila ra, Hồ Khiên Dư cũng đã nhìn thấy tôi.
Hồ Hân quay đầu, nói với Hồ Khiên Dư gì đó, hắn nghiêng đầu nghe, sau đó gật gật, xoay người rời đi, chỉ còn lại mình Hồ Hân.
Bà ta hướng tôi đi đến.
Tôi nhanh chóng đeo kính, Hồ Hân cũng rất nhanh đến trước mặt.
“Vi Linh.”
“Xin chào!”
“Tậm trạng của con không tồi.”
“Cảm ơn.”
“Con …”
Bà ta còn định tiếp tục, tôi liền chặn lại: “Xin lỗi, tôi đi toilet.” Nói xong, nhanh bước rời đi.
Toilet ở bên trong, phải xuyên qua một lùm cây thấp bé. Tôi đi vào, khóa mình ở bên trong.
Tôi cần điều chỉnh cảm xúc, từ trong túi lấy ra lọ thuốc an thần.
Để thuốc trước mũi, hít vào một hơi.
Tôi chậm chạp thở ra, cảm giác tốt hơn rất nhiều, đang chuẩn bị ra ngoài, bỗng di động vang.
Hồ Khiên Dư gọi.
Tôi do dự hồi lâu, mấy hồi chuông vang lên mới nhấc máy.
“Ở đâu?”
“Toilet phía tây.”
“Chờ ở đó, anh qua ngay.”
“......”
“Có việc cần nói với em.”
Nói xong hắn cúp máy, không đợi tôi từ chối.
Tôi mở lòng bàn tay nhìn lọ thuốc an thần, ngây người hồi lâu, cuối cùng vẫn là cắn môi đợi Hồ Khiên Dư.
Không bao lâu sau, có người tiến vào, xuyên qua khe hở phía dưới, tôi nhìn thấy một đôi giày nam.
Hẳn là Hồ Khiên Dư.
Thấy tiếng đập cửa vang lên, tôi mở ra.
Lập tức, tôi sửng sốt.
Người trước mặt này, thì ra không phải Hồ Khiên Dư.
Là Lý Mục Thần.
Giọng tôi cứng lại: “Chuyện gì?”
Anh ta lại mềm mỏng trả lời: “Phiền em theo anh đi gặp một người.”
“Ai?”
“......” Lý Mục Thần mỉm cười, không nói lời nào.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc