Sai Lầm Nối Tiếp - Chương 65

Tác giả: Lam Bạch Sắc

Do dự (P23)
Hồ Khiên Dư:
Vi Linh nhìn thấy Vương Thư Duy, phản ứng có chút khác thường. Cô ấy thẳng tắp theo dõi cậu ta, mắt sáng lên như nhận ra gì đó.
Tôi nắm vai cô ấy hỏi: “Sao vậy?”
Trong phút chốc cô ấy phục hồi tinh thần lại, nhưng ánh mắt vẫn khác thường: “Không … không có việc gì.”
Không thể nào! Cô gái này không giỏi che dấu cảm xúc, cái gì cũng đều biểu hiện trên mặt.
Nhất định có vấn đề.
Bộ dáng này của cô ấy, tôi không khỏi lo lắng, lúc đó cô ấy hét lên với bác sĩ, nói trước khi Thác Ni vào phòng phẫu thuật nói với cô ấy cái gì đó.
Hay là …
Vương Thư Duy nhất định cũng nhận thấy điều gì đó, nhất thời không mở miệng.
Tôi hít sâu một hơi, hướng Vi Linh miễn cưỡng cười: “Đi thôi, anh đưa em đi ăn tối trước. Đợi chút nữa em muốn về nhà hay ở đây …” Tôi dừng một chút, “… Tùy em.”
Vi Linh vẫn như trước nhìn Vương Thư Duy, dường như không cam lòng.
Tôi cũng chỉ có thể ở trước mặt cô ấy nói với Vương Thư Duy: “Cậu ở đây, nếu có chuyện gì chờ tôi trở lại nói sau.”
Nghe tôi nói như vậy, Vi Linh mới chịu cất bước để tôi kéo đi.
“Em không muốn ăn.”
Cô ấy tuy rằng nói như vậy nhưng vẫn đi theo tôi vào nhà ăn ăn cơm.
Cả bữa tối, không khí cũng không tốt. Sau khi gọi đồ ăn xong, tôi ra bên ngoài gọi điện thoại.
Cho Vương Thư Duy.
Yêu cầu cậu ta lập tức rời khỏi bệnh biện, thời gian tới cũng không cần đến Hằng Thịnh làm.
“Muốn tôi biến mất một thời gian?” Cậu ta rất thông minh, đã đoán được những gì tôi muốn nói.
Tôi đơn giản bổ sung: “Tốt nhất rời khỏi Singapore. Khi nào trở về tôi sẽ báo cho cậu.”
Cậu ta không hỏi nguyên nhân, thoải mái đồng ý: “Được.”
Sau đó tôi cúp điện, trở về căn phòng áp lực kia.
Tôi tắt điện thoại vì không muốn bị quấy rầy, nhưng đối mặt với cô gái thất hồn lạc phách này không có lúc nào cảm xúc của tôi không bị nhiễu loạn.
Vi Linh khẩu vị rất kém, đồ ăn đưa lên gắp mấy gắp rồi không hề nhúc nhích. Tôi cũng không muốn ăn, miễn cưỡng mấy miếng cũng buông dao nĩa, ngẩng đầu lên chỉ thấy cô ấy không hề chớp mắt nhìn chằm chằm tôi.
Ánh mắt của cô ấy rất sâu, ánh sáng nơi này không yếu, nhưng tôi nhất thời không thể nhìn thấy.
Tôi lau khóe miệng: “Muốn hỏi cái gì?”
“Vấn đề này nên là em hỏi. Anh không có chuyện gì muốn hỏi em?” Trong lời nói của cô ấy, ý tứ hàm xúc rất rõ ràng, ngược lại làm tôi không thể trả lời.
Tôi nhún nhún vai: “Không có gì.”
Cô ấy khẽ cắn môi truy vấn: “Anh không hỏi em, hôm nay tại sao đi cùng Thác Ni?”
Tôi lắc đầu.
Sau đó, suy nghĩ một lát, tôi bổ sung: “Anh tò mò là một việc khác. Thác Ni ૮ɦếƭ dường như có đả kích rất lớn với em.”
Tôi không hỏi như vậy cô ấy sẽ không chịu yên tĩnh lại.
Quả nhiên, cô ấy trầm mặc xuống.
Tôi tiếp tục: “Tại sao? Em dường như rất để ý đến vị cấp trên này”
Sau khi cô ấy gặp qua Vương Thư Duy vừa rồi, cảm xúc vẫn có vấn đề. Xem ra, cô ấy muốn từ miệng tôi khai thác ra thông tin gì đó.
Có lẽ, trước khi ૮ɦếƭ Thác Ni đã nói với cô ấy cái gì. Nhưng trước mắt, hẳn là vẫn chưa dính dáng đến tôi.
Có thể thấy được, cô ấy đang bị áp lực. Một lúc lâu sau, cô ấy cúi đầu, ngập ngừng nói: “Tai nạn như vậy xảy ra … tận mắt chứng kiến tất cả, chỉ thấy … thật tàn khốc.”
Thấy bộ dáng cô ấy, lòng tôi thắt lại. Tôi biết bức cô ấy trả lời câu hỏi này thật tàn nhẫn, không khác gì rạch vào miệng vết thươngg.
Chờ khoảng thời gian này qua đi, nhất định cô ấy sẽ hồi phục như cũ.
Tôi tự an ủi bản thân như vậy, trong lòng cũng dễ chịu đi ít nhiều, cúi người đến đem đĩa thức ăn của cô ấy lại, cắt tảng thịt bò thật nhỏ, sau đó trả lại: “Chuyện không thoải mái mau chóng quên đi. Bây giờ ăn không được cũng cố một chút.”
Cô ấy vẫn không chịu ăn, tôi chỉ có thể xiên một miếng đưa đến bên miệng cô ấy.
Vi Linh rốt cuộc cười, tuy rằng nụ cười vẫn miễn cưỡng như trước.
Há miệng, ngậm miếng thịt bò.
Vi Linh của tôi rất kiên cường, không phải sao?
Vi Linh bị tôi ép, ăn nhiều một chút, sau đó trở về bệnh viện.
Cô ấy rất lo lắng cho Lộ Tây, việc này tôi đã dự đoán từ trước. Nhưng cô ấy vội vã như vậy còn có nguyên nhân và bởi Vương Thư Duy.
Khi chúng tôi trở lại, tất nhiên Vương Thư Duy đã rời đi
Nhưng chờ chúng tôi là những vị khách không mời mà đến khác.
“Vivi Lin?” Những người này, nhắm vào Vi Linh.
Tôi ngăn họ lại: “Có chuyện gì?”
Người này xuất trình giấy chứng nhận: “Chúng tôi ở đội cảnh sát điều tra, nghi ngờ Lâm tiểu thư có liên quan đến cái ૮ɦếƭ của ông Tony, quốc tịch Singapore …”
*****
Đây là lần thứ hai tôi đến cục cảnh sát trong tháng này. Lần này, là tôi đưa Lâm Vi Linh đến.
Đội cảnh sát điều tra, đại danh này mời chúng tôi đến uống café.
Tôi ở bên ngoài chờ.
Vương Thư Duy làm việc rất chu đáo, vị trợ lý mới tiếp nhận nhiệm vụ của cậu ta đã được bổ nhiệm, lúc này kịp thời mang những văn kiện tôi cần xử lý trực tiếp đến cục cảnh sát.
Trong nháy mắt tôi xem xong, lật trang cuối cùng kí tên rồi trả lại cho trợ lý.
Tôi day day mi tâm, xem thời gian: Từ lúc Vi Linh vào phòng thẩm phấn đến giờ đã hai tiếng trôi qua.
Đợi một lát sau cô ấy mới đi ra.
Tôi nghiêng đầu nói với trợ lý: “Hai chén café.”
“Được, Hồ tổng.” Nói xong, cậu ta rời đi, tôi đứng dậy đi đến phía Vi Linh.
Tôi không mở miệng, vấn đề đầu tiên Vi Linh nói là: “Em chỉ có thể nói cho anh, phần lơn di sản Thác Ni đều để lại cho em. Giữa trưa hôm nay ông ấy kí tên trên di chúc, ngay sau đó phát sinh tai nạn, vì vậy cảnh sát nghi ngờ em. Những việc khác … tạm thời em không muốn nói.”
Tôi gật đầu tỏ vẻ hiểu ý, nhưng tôi vẫn phải hỏi một vấn đề: “Em có thể gặp phiền toái hay không?”
Cô ấy lắc đầu.
Tôi yên lòng.
Nếu chuyện này liên lụy đến cô ấy lại là một rắc rối lớn.
Tôi phải đảm bảo trăm phần trăm cô ấy không bị ảnh hưởng gì.
“Bây giờ có thể đi chưa?”
“Ừm” giọng nói cô ấy mệt mỏi.
Tôi đỡ lấy thắt lưng cô ấy, “Đi thôi.”
Cô ấy lại ngăn tay tôi lại, cong khóe miệng giống như trấn an: “Yên tâm, em không yếu đuối như vậy.”
Đây mời là Lâm Vi Linh tôi biết!
Nhiều ngày trôi qua, lần đầu tiên tôi mỉm cười xúc động.
Tôi cùng Vi Linh hướng ra phía ngoài, trợ lý bưng hai chén café đến.
Tôi nhận lấy hai chiếc chén, một đưa cho Vi Linh, một đưa lên chính môi mình.
Vi Linh vừa uống café vừa đánh giá vị trợ lý lạ mặt này.
Cô ấy chưa kịp hỏi, tôi đả mở miệng trước một bước: “Cậu ta tạm thời làm việc thay Vương Thư Duy, làm trợ lý của anh.”
“Vậy Vương …” Cô ấy muốn hỏi lại thôi, vẻ mặt nhất thời trở nên mệt mỏi, phất tay “… Quên đi, đi thôi.”
Thực ra là cô ấy lúc này hỏi tình huống của Vương Thư Duy không ổn. Cô ấy còn tưởng Vương Thư Duy là Thác Ni xếp vào chỗ tôi, đối với tôi vẫn như trước có điều kiêng kị.
Lên xe, tôi xuyên qua kính chiếu hậu nhìn cô ấy: “Về nhà, hay là …”
“Bệnh viện.”
Nói xong, cô ấy liền nhắm mắt lại, thắt dây an toàn.
Tôi quay xe hướng về phía bệnh viện.
Đến nửa đường, tôi suy nghĩ lại, đổi hướng xe, trở về Sentosa Cove.
Lúc quay đầu, xe khẽ nghiêng một chút, Vi Linh mở mắt ra.
Tôi tăng tốc: “Tình trạng Lộ Tây không phải ngày một ngày hai. Em nên về nhà nghỉ ngơi một đêm đã.”
Cô ấy há miệng, nhưng không tỏ vẻ dị nghị, sau đó lại một lần nữa nhắm mắt.
Hơi thở của cô ấy dần dần trầm ổn lại. Khi tôi nghĩ cô ấy đã ngủ, cô ấy lại đột nhiên lên tiếng: “Qua hiệu thuốc mua giúp em lọ thuốc ngủ được không?”
“…”
“Anh nói đúng, em cần nghỉ ngơi, còn rất nhiều việc em phải tỉnh táo để xác định.”
Về nhà, cô ấy thay quần áo, uống thuốc ngủ.
Sau đó ngủ rất nhanh.
Tôi lại một đêm thức trắng. Xuống lầu, mở cho mình một bình R*ợ*u, chậm rãi uống chờ trời sáng.
Một bình uống sạch, lại vẫn không say.
Tôi lên lầu xem Vi Linh, thuốc tác dụng, cô ấy ngủ rất say, không biết gì.
Tôi ngồi vào đầu giường, vuốt tóc cô ấy.
Lông mi cô ấy, mắt cô ấy … cô gái này … tôi nhất thời chột dạ, nói ra miệng: “Xin lỗi … Lâm Vi Linh, xin lôi …”
*****
Vi Linh không về Hoàn Cầu làm việc.
Tin tức Thác Ni ૮ɦếƭ làm cả Singapore khiếp sợ.
Mà thịt trường chứng khoán, không còn giống như thời gian Thác Ni lấy thúng úp voi. Ngày đầu tiên sau khi tin Thác Ni ૮ɦếƭ công bố, sụt giá hơn 500 điểm, ngày thứ hai, hoàn cầu hoàn toàn thất thế.
Vi Linh thường xuyên ra ngoài, tôi tìm cho cô ấy một lái xe, để đỡ mỗi ngày cô ấy phải tự lái xe, thứ hai, lái xe cũng có thể giúp tôi kiểm soát, giúp tôi nắm giữ lịch trình mỗi ngày của cô ấy.
Tài sản của Thác Ni trở thành cái đích cho mọi người đàm luận. Cái tên Lâm Vi Linh cũng bắt đầu trở thành tâm điểm của mọi người.
Tài sản của Thác Ni có để cho vợ trước một phần. Manila, vợ trước của ông ta tất nhiên phải trở về Singapore. Việc đầu tiên của bà ta sau khi trở về, là gặp Lâm Vi Linh.
Khi lái xe báo cáo với tôi lịch trình, nói người đàn bà đó thoạt nhìn vô cùng đau lòng, ôm Vi Linh khóc thê thảm, có nhắc đến chuyện tài sản hay không tôi cũng không biết được.
Nghi thức tuyên đọc di chúc, dựa theo yêu cầu của Thác Ni lúc sinh thời, trước tòa án .
Vương Thư Duy gấp rút trở về, thực hiện nhiệm vụ người chấp hành di chúc.
Tôi ngồi trong phòng tổng giám đốc xem truyền hình trực tiếp. Mở bình R*ợ*u, đặt ở trong tay, chờ di chúc tuyên bố, tự ăn mừng một chút.
Qua màn hình nhìn thấy Lâm Vi Linh, tôi cười cười.
Cô gái này vẻ bình tĩnh lộ ra sau lớp trang điểm, vẻ mặt lạnh lùng. Mà ngồi bên cạnh cô ấy chính là Vương Thư Duy.
Một cảnh tượng thú vị. Người tình cũ, bởi vì quan hệ trong một bản di chúc mà cùng có mặt ở đây lúc này.
Tôi từng tức giận bởi quan hệ của Vương Thư Duy cùng Lâm Vi Linh khi ảnh chụp bọn họ hôn nhau được gửi đến điện thoại, nỗi tức giận đó làm cho tôi không thể khống chế được.
Nhưng là, lúc này thái độ của Vi Linh đối với Vương Thư Duy xem ra bọn họ không còn một chút tình cảm.
Đoàn luật sư ở trước ống kính đọc di chúc.
Đầu tiên là một đoạn dài dòng, tôi kiên nhẫn chờ, mong ngóng, chứng minh tin tức tôi thắng lợi hoàn toàn, từ miệng luật sư nói ra, hơn nữa, được toàn bộ dân chúng Singapore chứng kiến.
“ … Bây giờ, xin mời người chấp hành di chúc …” Nói xong, luật sư làm tư thế “mời”.
Tôi đem 1/3 đến bên môi, chờ đợi ba chữ “Vương Thư Duy” vang lên.
Nhưng giây tiếp theo, tay tôi không thể không dừng lại.
Bởi vì, lúc này, đột nhiên ở bên ngoài đi vào một người.
Người này bước vào, cùng với tiếng luật sư vang lên: “ …Lý Mục Thần.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc