Sai Lầm Nối Tiếp - Chương 59

Tác giả: Lam Bạch Sắc

Do dự (P17)
Lộ Tây lảo đảo như sắp ngã, những ánh sáng màu sắc từ bên ngoài rọi vào, chiếu trên khuông mặt tuyệt vọng của cô ấy.
Tôi rút mấy tờ giấy chìa ra.
Lộ Tây không cầm, hai tay thu lại ôm lấy chính mình, dọc theo bồn rửa tay chậm rãi trượt ngồi xuống.
Cô ấy cuộn lại, cúi trên đầu gối: “Mình cảm thấy cậu không xứng với Hồ Khiên Dư, càng không xứng với Thác Ni … Nhưng tại sao hai người đó đều giống như mình … luôn tin tưởng cậu … Họ không cần mình, chỉ muốn cậu mà thôi …”
“Cậu … Cậu để Thác Ni cho mình, mình đem Hồ Khiên Dư trả lại cho cậu … Được không? Hả?”
Lộ Tây hiểu lầm quan hệ giữa tôi và Thác Ni.
Tôi định giải thích, lại không thể nào mở miệng, cũng ngồi dựa lưng vào bồn rửa tay.
Có người ra vào toilet, nhìn chúng tôi bằng ánh mắt tò mò.
Lộ Tây ói ra nhưng không tỉnh, không làm sao được, tôi chỉ có thể nhờ bartender giúp đưa cô ấy ra khỏi đây.
Tôi trở lại bar lấy túi. Phục vụ ở đây biết tôi, nói vừa rồi di động Lộ Tây reo mãi.
Lộ Tây lấy di động, ấn sáng màn hình, lại không tiếp tục làm gì.
Cô ấy thất thần một lát, di động lại bắt đầu vang. Cô ấy dè chừng liếc mắt nhìn tôi một cái, chần chờ nhận điện, rõ ràng đã ấn nút nhận, di động còn chưa đến bên tai, lại đổi ý, lập tức cúp máy.
Cô ấy ngồi lên chiếc ghế chân cao, nói với tôi ở phía sau: “Có muốn làm tiếp một ly …”
Lộ Tây uống sớm đã không còn tỉnh táo.
Lúc cô ấy say, rất ngoan, không làm loạn. Tôi không tiếp tục uống, sợ cả hai cùng say.
Cô ấy, cũng không đề cập gì đến chuyện vừa rồi.
Tôi cũng vậy.
Bởi vì, rất nhiều chuyện khó có thể mở miệng. Tuy rằng tôi rất muốn hỏi, chiếc đĩa tôi nhận được, còn có anh trai cô ấy, Diêu Khiêm Mặc.
Cuối cùng vẫn không nói ra miệng.
Điện thoại của Lộ Tây lúc này lại bắt đầu reo vang.
Tôi ngẫu nhiên nghiêng đầu, thoáng nhìn số đuôi, 1013 – không khỏi đoán rằng, hẳn là số của Vương Thư Duy.
Không phải là … Thác Ni tìm cô ấy? Hoặc là, Hồ Khiên Dư?
Lộ Tây ghé vào quầy ba, không còn biết gì, ánh mắt lờ đờ, tiếng chuông luôn vang mà cô ấy cũng không nhấc máy, mà đến lúc cô ấy nhận thức được, định nhấc máy, tiếng chuông lại ngừng.
Tôi nhìn cô ấy cách điện thoại chỉ mấy ly, có chút khẩn trương. Không biết vì sao, tôi đối với chuyện Hồ Khiên Dư chủ động liên hệ Lộ Tây có chút khó chịu.
Tâm trạng không tự giác lại xuống dốc.
Không bao lâu, di động của tôi vang.
Tôi xem màn hình, là Vương Thư Duy.
“Hồ phu nhân đang ở cùng em?”
Rất lâu, tôi mới nhận thức được ai là Hồ phu nhân, hàm hồ đáp: “Đúng, chuyện gì?”
“Để cô ấy nghe điện thoại.” Tôi nhìn Lộ Tây, cô ấy đã say thành thế nào …
“Cô ấy vừa ra ngoài một chút, chuyện gì? Em sẽ nhắn lại.”
“Hồ tổng xảy ra việc ngoài ý muốn, đang ở bệnh viện Trung Ương, nằm ở phòng bệnh độc lập tầng 5. Mẹ anh ta ở nước ngoài, tạm thời không kịp trở lại, mời cô ấy đến gấp.”
Tôi biết nên hỏi, nhưng lúc này, hoàn cảnh ồn ào, ý chí nhất thời không khống chế được: “Cái gì ngoài ý muốn?”
Lời nói ra, tôi liền hối hận. Tôi đang muốn tìm gì đó lấp ***, Vương Thư Duy đột nhiên hỏi một câu: “Em quan tâm?”
Tôi cứng họng, có cảm giác không biết làm thế nào.
“Hả?”
“Em sẽ chuyển lời đến Lộ Tây.” Nói xong, dập máy.
Tôi không biết thế nào, mở miệng bảo bartender làm cho một ly.
Chiếc ly đưa đến trước mặt, tôi phát hiện chỉ là một ly sô đa.
“Chị sắp say, uống sô đa đi, đừng uống R*ợ*u nữa.” Bartender có ý tốt nhắc nhở.
“Tại sao biết tôi sắp say?” Tôi mặt không nóng, cổ không khô, làm sao sắp say?
Cậu ta bất đắc dĩ lắc đầu: “Lúc vừa rồi chị nghe điện thoại, mắt trống rỗng, thần sắc lo lắng. Giống uống say.”
************
Tôi quả thật say rồi, còn là say không kiểm soát nổi bản thân mình.
Bởi vì, tôi chạy đến bệnh viện Trung Ương.
Bên ngoài có rất nhiều phóng viên trực ở cửa, đông nghịt, xe taxi còn không thể vào được.
Tôi vất vả lách vào, hỏi bác sĩ trực phòng bệnh độc lập, họ cũng không chịu để lộ tin tức.
Toàn bộ phóng viên bị ngăn ở bên ngoài, tuy rằng không vào được, nhưng vẫn làm náo loạn không nhỏ. Bên ngoài thậm chí còn có xe SNG(1), phát trực tiếp trên đài truyền hình.
TV trong bệnh viện lúc này đang chiếu trực tiếp.
Cửa lớn bị bao vây, tôi tạm thời cũng không ra được, liền đứng ở phía sau đám người ngẩng đầu xem tin tức.
TV đưa tin, một người dấu tên đã thông báo đến các tạp chí lớn, những ngày gần đây tổng giám đốc tập đoàn Hằng Thịnh Hồ Khiên Dư qua lại cùng nữ minh tinh Hứa Mạn Ny, người vừa bị xác định mang trong mình căn bệnh HIV thế kỉ.
Việc này vừa tung ra, cánh phóng viên liền chen chúc đến, trong lúc hỗn loạn, Hồ Khiên Dư bị thương, đi đến bệnh viện, nhưng trên đường, vì đi với tốc độ quá nhanh mà xảy ra tai nạn giao thông ngoài ý muốn. Trong thời gian dự tính, Hồ Khiên Dư chậm chạp không xuất viện, phóng viên hoài nghi, hoặc là thương tích quá nặng, hoặc là lúc này anh ta đang tiến hành xét nhiệm HIV.
Người đứng phía trước tôi tỏ vẻ bất mãn: “Mới kết hôn không bao lâu đã đi ăn chơi bên ngoài?! ૮ɦếƭ là đáng!”
Trên TV có chiếu lại hình ảnh Hồ Khiên Dư bị thương khi gặp phải đám phóng viên. Tôi thấy là do va vào máy ảnh, vết thương chắc hẳn không nghiêm trọng. Nhưng, tai nạn giao thông ngoài ý muốn sau đó không biết thế nào.
Trên đường ngồi xe đến đây, tôi vẫn cười mình không có lý trí.
Mà càng không có lý trí là, tôi đi đến ngoài cửa phòng bệnh Hồ Khiên Dư. Toàn bộ tầng này yên tĩnh lạ thường, tôi theo bản năng cố gắng bước thật nhẹ.
Tay đặt lên nắm cửa, do dự, không thể không mở, mà muốn mở nó, lại cảm giác khó như lên trời.
Suy nghĩ thật lâu, tôi buông tay.
Lúc xoay người rời đi, được vài bước, tôi nghe thấy phía sau có động tĩnh.
Cửa bị người mở ra. Tôi không thể không dừng chân, nhưng không quay đầu.
Thời gian giống như ngừng lại, tôi nghe thấy tiếng tim mình đập, nặng nề, nặng nề. Lập tức sau đó có tiếng bước chân, tiến đến gần tôi.
Chậm rãi, nhưng không hề do dự.
“Tại sao em ở đây?” Giọng nói Hồ Khiên Dư từ phía sau truyền đến.
Hắn tiến đến gần, sau đó nghiêng mặt, nhìn tôi: “Nói chuyện.”
“Em …” Một chữ nói ra, sau không thể tiếp tục.
Một tay Hồ Khiên Dư ôm lấy eo tôi.
Hắn khom người, cằm đặt ở hõm vai tôi: “Đến thăm anh?”
Cổ họng tôi se lại, khan khan hỏi: “Bị thương … thế nào?”
Hắn không nói gì, cánh tay ôm chặt lại.
Tôi cúi đầu, nhìn thấy một tay kia của hắn, quấn đầy băng vải.
Tôi quay đầu, nhìn hắn: “Đau không?”
Ngay cả khi mất đi lý trí, tôi cũng có thể nói với hắn những lời dịu dàng như vậy.
Bởi tôi thật sự lo lắng cho hắn.
Cánh tay không bị thương của Hồ Khiên Dư, dính sát vào bụng tôi, di chuyển lên phía trên, dừng ở ***.
“Còn em? Đau không?” Hắn hơi dùng lực, đầu ngón tay ấn vào ***. Tôi bắt lấy cổ tay hắn, lắc đầu.
Hắn lập tức ở vai cọ cọ, cắn cổ tôi một cái: “Anh đau. Đau muốn ૮ɦếƭ.”
Không biết, hắn là chỉ vết thương trên tay, hay là tim hắn.
Tôi cảm giác được, những mạch máu trong cơ thể mình như sôi lên.
“Ở lại với anh? Ưm?” Hắn từ vai tôi ngẩng đầu nhìn. Vòm *** rộng rãi dán trên lưng tôi.
“Tại sao lại trở nên … nhõng nhẽo như vậy?” Chóp mũi của tôi dường như chạm vào mũi hắn, nín thở hỏi.
“Đó là bởi vì, nơi ૮ɦếƭ tiệt này … có sự tồn tại của em.”
Nói xong, hắn tách người, kéo tay tôi đi vào.
Bạn đang đọc truyện tại: WWW. Thích Truyện .VN
Ghi rõ nguồn: ThichTruyen.VN (ThíchTruyện.VN) nếu bạn copy truyện từ website này.

Phòng bệnh độc lập phục vụ 24/24 giờ.
Bác sỹ đến kiểm tra, Hồ Khiên Dư *** tôi mới biết thì ra trên người hắn cũng bị thương. Băng gạc quấn quanh ***, vòng qua bả vai, trên lưng cũng mấy vòng.
Bác sỹ đổ xong thuốc khử trùng, bắt đầu làm việc, tôi ngồi ở trước cửa sổ nhìn.
Hình như Hồ Khiên Dư đau, hắn nhìu mày.
“Tại sao bị thương nặng vậy?”
Hắn mặc dù nhíu mi, lại vẫn như trước cười: “Là bị cửa kính xe vỡ làm bị thương.”
Cửa kính xe dù sao cũng là kính công nghiệp, nói cái gì cũng không thể tạo thành vết thương như vậy. Tôi đang nghi ngờ, lại bị Hồ Khiên Dư chặn lại.
“Tại sao còn đứng đó?”
Tôi không biết trả lời thế nào, nhìn vị bác sỹ đang chăm chú xử lý miệng vết thương, tôi cúi đầu suy nghĩ, nói: “Cô đi ra ngoài đi, tôi giúp anh ấy băng bó.”
Yêu cầu của tôi làm bác sỹ ngạc nhiên. Hồ Khiên Dư gật đầu phụ họa cô ta mới ra ngoài.
Tôi đến trước mặt Hồ Khiên Dư mới nhìn rõ, trừ những chỗ quấn băng gạc, bên ngoài còn rất nhiều miệng vết thương nhỏ, thoạt nhìn như bị những mảnh thủy tinh nhỏ làm bị thương.
Những vết thương đó, chỉ cần khử trùng bình thường.
Trên người đàn ông này có mùi thuốc, rất chua sót.
“Em có biết, ở lại nghĩa là gì không?”
Tôi đối với việc này từ chối cho ý kiến, hỏi lại: “Lúc ấy anh đối mặt với Diêu Khiêm Mặc, có biết hay không ở lại nghĩa là gì?”
“Những người đó trước khi anh đi vào cũng không kiểm tra người, mặc anh đem cả di động theo. Bọn họ, căn bản không chuyên nghiệp, tỷ lệ giết con tin, bằng 0.”
Tay tôi run lên, bông khử trùng động vào miệng vết thương hắn, hắn hít một hơi, cắn răng chịu đựng.
Tỷ lệ giết con tin bằng 0 hắn mới bằng lòng xả thân cứu người?
Hẳn là hắn thấy được biểu tình của tôi, hít một hơi nhịn đau xong, tiếp tục nói, “Diêu Khiêm Mặc làm như vậy, chắc là chỉ muốn chính hắn kéo dài thêm một chút thời gian.”
“Kéo dài thời gian?” Tôi ngoài miệng hỏi, trong lòng lại lạnh lẽo.
Tôi đã nghĩ Hồ Khiên Dư hy sinh cho tôi rất nhiều … Thì ra cũng không phải là như thế!
“Hà Vạn Thành cũng …” Hắn dừng lại, tựa như do dự, “Cùng Diêu gia cũng trong tình trạng tương tự. Ông ta có một con gái ở Nhật Bản, quan hệ với Diêu Khiêm Mặc rất thân mật. Hà Vạn Thành luôn phân vân là nên đem số cổ phần của mình bán cho anh hay Diêu Khiêm Mặc. Thời gian vừa rồi không biết tại sao, đột nhiên Diêu Khiêm Mặc mất thế lực tài chính từng hậu thuẫn, không thể mua lại số cổ phần này. Mà trong thời gian này Hoàn Cầu đang chèn ép Hằng Thịnh, sợ cổ phần mất giá, Hà Vạn Thành vội vã đem toàn bộ bán cho anh.”
“Anh cùng Hà Vạn Thành hẹn hôm nay kí hợp đồng?”
“Ừm”
“Bởi vì em mà đình chỉ?”
Hắn gật đầu.
“Vậy Hà Vạn Thành đem cổ phiếu bán cho ai?”
“Thác Ni.”
“Nói cho em biết … anh làm như vậy … để làm gì?” Tôi ngồi vào sôfa cúi đầu, lăn lăn miếng bông, cồn dính ở đầu ngón tay bắt đầu có tác dụng, cảm giác nong nóng.
Tay kia tôi giấu trong túi, căng thẳng nắm chặt lại.
Tôi nhìn thấy Hồ Khiên Dư đi đến, tiện đà ngồi xuống trước mặt tôi: “Thẳng thắn gặp lại, không tốt sao? Anh nghĩ em muốn như vậy.”
“......”
“Đố ngốc, anh muốn chứng tỏ thành ý với em.”
“Thẳng thắn gặp lại?” Tôi cảm thấy không được tự nhiên.
Sự thật luôn làm người ta đau lòng? Con người quả thật là một loại động vật kì quái, tình nguyện bị tổn thương chứ không bao giờ chấp nhận bị lừa dối.
Hồ Khiên Dư làm như vậy là vì hắn không muốn tiếp tục lừa gạt tôi?
Tôi không kìm lòng đc bật cười.
Hồ Khiên Dư thấy thế, dường như cũng muốn bật cười, lại đột nhiên căng thẳng: “Hay nói cách khác, muốn thẳng thắn gặp lại là …”
Nói xong, ngón tay hắn giơ lên, trong chớp mắt cởi cúc áo cổ tôi.
Một nút, hai nút …
(1) Xe SNG: Xe trung ương, giống như xe biển xanh của Việt Nam ^^”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc