Sai Lầm Nối Tiếp - Chương 47

Tác giả: Lam Bạch Sắc

Do dự (P5)
“Thác Ni thì sao? Anh biết gì về ông ta?”
Rõ ràng Hồ Khiên Dư sửng sốt, mày nhíu lại, dường như là tự hỏi, lại dường như là không muốn trả lời câu hỏi của tôi
Tôi cố hết sức hít sâu một hơi lấy khí, rồi từ từ thở ra, sau đó tiếp tục: “Nói cách khác, anh phái Lộ Tây đi thông đồng với ông ta, ngoài việc có liên quan đến lợi ích của Hằng Thịnh, còn có mục đích gì?”
Nhìn bên ngoài một chút quan hệ với Hồ gia Thác Ni cũng không có, nhưng lại có thể cùng Hồ Hân, Trương Hoài Niên đi tảo mộ ba mẹ tôi.
Chứng tỏ ba người này, quan hệ không phải bình thường.
Quan hệ cá nhân sâu sắc, ở mặt ngoài lại làm bộ không quen biết chút nào, trong đó nhất định có ẩn tình.
Trương Hoài Niên là David Yang? Vậy Thác Ni là ai?
Thác Ni có quan hệ chặt chẽ với ba mẹ tôi như vậy, giữa họ còn có ân oán gì?
“Em nói vậy là có ý gì?” Hắn khẽ nhếch mày, ánh mắt tan rã, “Phái Lộ Tây làm gì? Thông đồng? Nói vậy là sao?”
“Có ý gì? A …” Tôi bật cười thành tiếng.
******
Hồ Khiên Dư, người này giả ngu giỏi lắm, hoặc là hắn thực sự không biết ẩn tình trong đó … Dù sao tôi cũng đã biết được những thứ mình muốn biết.
Hắn bảo vệ Lộ Tây như vậy, tôi chỉ thấy dối trá.
Về Thác Ni sau này tôi có thể chậm rãi điều tra.
Tôi chỗng tay tự mình ngồi dậy. Động tác ảnh hưởng đến miệng vết thương, mồ hôi lạnh trên trán thấm ra.
Hồ Khiên Dư cuống quýt khom người, đỡ lấy tôi.
Tôi giơ một cánh tay, để trong *** hắn.
Giờ phút này, khoảng cách tôi cùng hắn rất gần.
Có lẽ ý thức được động tác ám muội, Hồ Khiên Dư muốn tránh, cánh tay của hắn động vào miệng viết thương của tôi, đau đến không thở được.
Hắn bất động.
Tôi là bệnh nhân bị thương nặng, Hồ Khiên Dư coi như là còn chút lương tâm.
Miệng của tôi nhẹ nhàng tiến sát vành tai hắn.
Tôi nói chuyện không thể to tiếng, rất nhẹ rất nhẹ.
“Anh nói cho tôi một bí mật, để báo đáp, tôi cũng nói cho anh một bí mật …”
Giọng nói của tôi, mềm mại lại yếu ớt, lưng Hồ Khiên Dư cứng ngắc, trên mặt không có biết tình.
Tôi cười một cái, tiếp tục: “Bí mật là nơi này …”
Tôi dắt cánh tay Hồ Khiên Dư, hắn tránh, nhưng cuối cùng thuận theo, tùy tôi kéo tay hắn đặt lên bụng mình.
Bây giờ, bụng của tôi bằng phẳng. Bên trong, từng có một sinh mệnh.
Là tự tay Hồ Khiên Dư phá hủy.
“Con của chúng ta, từng ở bên trong. Là anh P0'p ૮ɦếƭ nó.”
Nghe vậy, cơ thể Hồ Khiên Dư chấn động mạnh.
Sau đó, hắn đẩy mạnh tôi ra.
Động đến miệng vết thương, tôi đau, hốc mắt nóng dần, vô ý thức rơi lệ nhưng cũng không ngăn cản tôi xem biểu tình khiếp sợ trên mặt Hồ Khiên Dư lúc này.
Bàng hoàng, phẫn hận – hắn nhìn tôi.
Tôi cười: “Lý Mục Thần, anh ta chưa bao giờ chạm vào tôi …”
“Hồ Khiên Dư, nhìn xem anh có bao nhiêu tàn nhẫn! Anh ngay cả con mình cũng không buông tha …”
Tôi tiếp tục.
Tôi cũng không ngờ mấy câu đó của mình có thể dễ dàng hạ gục người đàn ông vẫn cao cao tại thượng không ai bì nổi này.
Tôi nhìn Hồ Khiên Dư lui từng bước về phía sau, cho đến khi sát vào tường, không còn đường lui.
Hắn tựa vào tường, thoạt nhìn so với người vừa một chuyến trở về từ quỷ môn quan như tôi còn tiều tụy hơn.
Hồ Khiên Dư như vậy thật buồn cười.
Tôi ngã vào trên giường, nhìn trần nhà trắng bệch, điên cuồng bật cười.
“Ha ha ha...... Ha ha ha ha ha ha......”
*******
Lý Mục Thần từ Châu Âu về Singapore thăm tôi.
Gặp Lý Mục Thần, tôi rất xấu hổ.
Không thể nói gì mà ngụy biện.
Anh ta đau lòng nhìn tôi.
Không giống với Hồ Khiên Dư giả mù sa mưa, tôi biết bây giờ, người đàn ông trước mặt này thực sự đau lòng vì tôi.
Hiện tại tôi rất khó nhìn. Bệnh nhân lôi thôi, tinh thần suy sụp … Không thể gặp người.
Anh ta vuốt mặt tôi, động tác dịu dàng: “Hồ Khiên Dư bảo anh trở về thăm em.”
Tôi có chút kinh ngạc.
Anh ta rút tay, lui về phía sau vài bước nhìn: “Vi Linh, em đem mình biến thành bộ dáng này, vui lắm sao?”
Tôi không thể trả lời anh ta.
Lý Mục Thần lấy chiếc ghế dựa, ngồi bên giường bệnh: “Những người hận em thì vui vẻ. Những người quan tâm thì đau khổ. Vì tranh đoạt lợi ích, thành em bây giờ, mất nhiều hơn được.”
“Anh thì sao? Hận em? Hay là quan tâm em?”
Anh ta không thẳng thắn trả lời, chỉ nói: “Anh đã biết tất cả. Buông tay được không? Anh đưa em đi Châu Âu điều dưỡng. Dã tâm nhỏ đi một chút, bản thân anh có thể nuôi em rất tốt.”
“Bây giờ đi, em không cam lòng.” Tôi nhắm mắt lại.
“Muốn anh chờ đợi?” tiếng cười lại truyền đến, “Không, hay em lại cho anh một câu nói dối?”
Lý Mục Thần là nhắc nhở tôi đã từng nói dối cùng lợi dụng anh ta.
“Xin lỗi!” Tôi chỉ có thể nói vậy.
“Thực ra, em đối với anh coi như là nhân từ, ít nhất, em cũng không làm cho anh trở nên giống Hồ Khiên Dư.”
Tôi khó hiểu: “Hắn thế nào?”
“Em quan tâm?”
“Em muốn nhìn xem khi nào thì hắn rơi vào địa ngục.” Tôi cắn cắn môi nói.
Nhưng nói xong, tôi liền nghi ngờ chính mình: Địa ngục? Tôi cũng làm nhiều chuyện như vậy có phải hay không tôi sẽ cùng Hồ Khiên Dư rơi xuống địa ngục?
“Anh ta không có gì. Chỉ là công việc có chút bận rộn. Đã có người cầm cổ phần của em, chính thức tiến vào ban quản trị Hằng Thịnh.”
“Vậy tốt lắm!”
“Em cách mục tiêu của mình ngày càng gần, anh nên nói một câu: Chúc mừng, phải không?”
Tôi muốn cười, nhưng cười không nổi, mặt cứng lại, hơi cong cong khóe miệng: “Chính xác. Anh nên chúc mừng em.”
“Hôn lễ của Hồ Khiên Dư cùng Lộ Tây, ấn định lại vào ngày mùng 1 tháng sau.”
Tôi chậm rãi mở mắt, nghe xong lời Lý Mục Thần, nhất thời không có phản ứng gì.
Hồi lâu mới mở miệng: “Anh sẽ đến dự?”
Tôi giương mắt hỏi Lý Mục Thần.
Anh ta gật đầu.
“Tốt lắm, đến lúc đó, cho em gửi lời chúc phúc. Chúc bọn họ: Vĩnh kết đồng tâm.”
Anh ta trầm mặc, một lát sau, bất đắc dĩ nói: “Vi Linh, không cần cười như vậy.”
Tôi đưa tay sờ khóe miệng.
“So với khóc tốt hơn nhiều. Em đau.”
“Đau lòng?”
“Không, vì sao em phải đau lòng?”
Tôi tiếp tục cười.
Thật vất vả mới có thể cười, sao có thể dễ dàng dừng lại?
“Có đôi khi anh cảm thấy, tuy rằng em không thủ đoạn như Hồ Khiên Dư, nhưng là, em có một trái tim so với hắn còn cứng rắn gấp trăm lần.” Anh ta thở dài.
“Cái này xem như là khích lệ?”
“Nếu ‘tàn nhẫn’ được coi là khích lệ, vậy thì anh thực sự đang khen em.”
Nghe xong câu này, tôi cười không nổi.
Vết thương của tôi nghiêm trọng, nhưng cũng may khả năng phục hồi rất nhanh, nửa tháng sau, xuất viện. Bác sỹ kiểm tra những vết thương trên người, kinh ngạc nói: “Sự phục hồi của cô vượt quá khả năng tưởng tượng của tôi.”
Tôi nghe vậy cười một cái, nghĩ rằng: Chỉ mong lòng tôi cũng có thể phục hồi nhanh như vậy.
Trong lúc nằm viện, Hồ Khiên Dư cùng Lộ Tây đã hoàn thành hôn lễ. Toàn bộ Singapore đều bị đám cưới long trọng này khuấy đảo.
Lúc nghe tin tức này, tôi không phủ nhận, trái tim tôi trong nháy mắt đau đớn.
May mà sự đau đớn đó chỉ duy trì trong một giây.
Như vậy tốt lắm, tôi tự nói với chính mình.
Đón tôi xuất viện là trợ lý.
Lý Mục Thần muốn ở Singapore chăm sóc tôi nhưng tôi từ chối. Nguyên nhân là tôi vừa ra viện sẽ trở về Hongkong, không ở lại Singapore nhiều.
Trước khi tôi xuất viện một ngày, Lý Mục Thần nói, anh ta đã đặt xong vé máy bay, ngày kia sẽ trở về Châu Âu.
Trợ lý giúp tôi lái xe, tôi ngồi trong, lấy điện thoại gọi cho Thác Ni.
Lần này, điện thoại rất nhanh có người tiếp.
Trước cuộc gọi này tôi đã suy nghĩ cẩn thận, cũng đã có kế hoạch.
Đối với chuyện Thác Ni, David Yang tạm thời tôi coi như không biết. Bởi trước mắt, trình độ của Thác Ni tôi còn chưa thể với tới.
Đối phó với ông ta, tôi phải cân nhắc. Trực tiếp xung đột, đối với tôi nhất định không có lợi.
Tôi chỉ nói với Thác Ni, muốn điều Lý Mục Thần đến Hongkong giúp tôi.
Thác Ni không có cách nào cự tuyệt, chỉ nói đề nghị này để ông ta suy nghĩ.
“Lâm tiểu thư, bây giờ nhiệm vụ của cô là nghỉ ngơi dưỡng bệnh. Tạm thời tôi sẽ mời Bành Sùng Liêm tiếp quản công việc của cô.”
Ông ta nói như vậy làm tôi khó tránh nổi kinh ngạc. Nguyên bản tôi nghĩ Thác Ni không biết tôi bị thương lần này. Tin tức tôi nằm viện vẫn phong tỏa đối với bên ngoài, bởi, tất cả những gì phát sinh trong thời gian vừa qua, đối với tôi là một sự sỉ nhục.
“Cảm ơn đã quan tâm, nhưng tôi đã xuất viện, công việc của tôi tạm thời không cần làm phiền Bành tiên sinh.”
“Phụ nữ không nên cố chấp.” Giọng Thác Ni mang chút bất đắc dĩ.
“Có nhân viên chịu khó như vậy, cấp trên ngài nên vui vẻ mới đúng.”
“Tôi đã kí quyết định cho cô nghỉ 1 tháng. Dưỡng bệnh cho tốt, một tháng sáu tiếp tục vì Hoàn Cầu bước vào trận đánh ác liệt cũng không muộn.”
Tôi không đáp lời.
“Tôi cũng là người cố chấp. Quyết định của tôi không thể thay đổi.” Ông ta kiên định nói.
Tôi cẩn thận suy nghĩ, Nghỉ ngơi một tháng, ý kiến này cũng không tồi.
Nhìn xem tôi dùng một tháng này làm cho Hằng Thịnh điên đảo đến mức nào?
Hồ Hân nhất định biết tất cả, đến lúc đó, lấy cái giá tôi tàn phá Hằng Thịnh đi đổi lấy những bí mật bà ta biết, xem bà ta lấy đường nào cự tuyệt?
Tôi đặt phòng ở khách sạn, bảo trợ lý quay đầu. Sau đó, dựa xuống ghế, dần dần trôi vào giấc ngủ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc