Sai Lầm Nối Tiếp - Chương 37

Tác giả: Lam Bạch Sắc

Đa suyễn (P9)
Chiếc giường đó là của tôi ở nhà họ Hồ bao nhiêu năm, trong gian phòng khách đó.
Người đàn ông trần trụi trên giường, tàn khốc lên xuống.
Người phụ nữ ՐêՈ Րỉ, làn gia trắng nõn phóng đãng vặn vẹo.
Hô hấp của tôi dừng lại, muốn rời tầm mắt nhưng ánh mắt cũng không chịu khống chế cứ chằm chằm nhìn vào màn hình không chớp.
Trong tiếng ՐêՈ Րỉ của người phụ nữ, hỗn loạn một chút tiếng Pháp phiêu hồn, “Dennis, đừng nữa … Đừng tra tấn em … Cho .. cho em …”
Tôi muốn di chuột tắt đi đoạn video nhưng tay không chịu sự sai khiến, giọng nói đó hình ảnh đó như Ϧóþ nghẹt lấy dây thần kinh. Cuối cùng, tôi chỉ có thể “Rầm” một tiếng hung hăng gấp máy tính lại.
Đầu óc tôi rất loạn, hô hấp cũng không chịu sự khống chế của bản thân. Tôi liều ૮ɦếƭ cắn răng, tay còn đặt trên máy tính.
Tôi nói với chính mình, Lâm Vì Linh, đầy cũng chưa là cái gì, mày đã sớm biết quan hệ của Lộ Tây và Hồ Khiên Dư, bây giờ chẳng qua là dùng mắt chứng kiến một lần nữa mà thôi.
Nhưng vô dụng, tôi không thuyết phục được chính mình.
Tôi bắt đầu run lên, cắn nát môi cũng không gom lại được một chút lý trí.
Cuối cùng tôi dùng sức ném bật chiếc máy tính vào góc tường.
Tiếng va chạm mạnh kêu lên chói tai, tôi nhìn mảnh vụn phía dưới, cuối cùng cũng có thể bình tĩnh lại được.
********************* **********************
Tôi cũng không biết mình ngồi nhìn chiếc máy tính dưới đất bao lâu, sau một hồi, lại là tiếng chuông di động.
Tôi mệt mỏi với túi lấy, màn hình hiển thị tên : Hồ Khiên Dư.
Tôi ấn nhận, đưa lên bên tai, trầm lặng
Đầu bên kia, Hồ Khiên Dư dừng một chút, sau đó mở miệng: “Vi Linh, nói chuyện.”
Nghe vậy, tôi cười không ra tiếng, sau đó nói: “Ừm.”
“Ở nhà?”
“Ừm”
......
Hắn hỏi một câu, tôi đáp một câu, thường xuyên qua lại, thời gian trôi qua rất lâu.
Cuối cùng không còn chuyện gì để nói, tôi chỉ có thể hói: “Anh gọi cho tôi có chuyện gì?”
“Nhớ em, liền gọi một chút.”
“Anh vừa trở lại khách sạn?”
“Vừa đến nơi đã vùi đầu xử lý không biết bao nhiêu việc, vừa rồi mới về.”
“Mọi việc thế nào?”
“......”
“Xin lỗi, tôi quên, không nên hỏi việc này.”
“Đừng lo. Một lúc nữa anh lại ra ngoài, mấy ngày bận nên cũng không thể gọi điện. Ở nhà, ngoan một chút, được không?”
“Ừm.”
Nhớ em, liền gọi ….
Ở nhà, ngoan một chút ….
Khi hắn nói những lời này, có một giọng nói luôn vọng bên tai tôi: May mắn, may mắn có chiếc đĩa này, nếu không sẽ rung động, sẽ trả giá rất đáng sợ.
Tôi cúp điện thoại, sờ lòng bàn tay mình, tất cả đều là mồ hôi.
Nhìn chiếc máy tính tơi tả ở góc tường, tôi cười một cái, cười đến vô hồn.
Sau đó thở dài, đi đến xem máy tính.
Máy tính sập nguồn, hoàn toàn hỏng. Bật ổ đĩa ra, chiếc đĩa bên trong lại không một chút xước xát. Tôi lấy ra, cẩn thận kiểm tra, sau đó gọi điện thoại cho Lý Mục Thần.
Hẳn là hôm nay Lý Mục Thần bộn bề nhiều việc, rắc rối phía bên Hongkong không phải là nhỏ, bộ tài vụ bọn họ chắc chắn cũng không thể ngơi tay. Tuy rằng như thể, điện thoại vẫn nhấc rất nhanh.
Anh ta không nói gì, quan hệ hiện tại của chúng tôi rất xấu hổ, không biết mở miệng thế nào cũng thật bình thường.
Tôi nghĩ một lúc rồi hỏi: “Chiều nay có rảnh không?”
“Sao vậy?”
“Tạm thời em chuyển đến ở khách sạn, anh có thể qua giúp em chuyển đồ không?”
Một lúc trầm mặc xong Lý Mục Thần do dự hỏi: “Tại sao?”
“Căn phòng này là của Hồ Khiên Dư. Anh có biết … em không muốn …” Tôi cũng không tiếp tục.
Anh ta không nói lời nào, rất lâu sau mới đồng ý: “Được, ba rưỡi anh đến chỗ em.”
“Ừm.” giọng tôi dần dần chậm lại, “Mục Thần, anh … có nhớ em hay không?”
Giọng nói hắn vốn nghiêm nghị, giờ phút này lại cười khẽ ra tiếng, vẻ cưng nựng: “Đồ ngốc”
Tôi qua loa thu thập một ít đồ đạc. Tôi không muốn mang đi nhiều, tính ở khách sạn một đêm, phòng của Diêu Khiêm Mặc này không thể tiếp tục ở nữa. Ngày mai tôi về nghĩa trang một chuyến, thăm ba tôi, một người mà tôi không có dũng khí đến gặp.
Sau đó, đi Hongkong.
Tôi lấy số điện thoại từ chiếc túi sáng nay, gọi điện đến công ty chuyển phát nhanh, có bưu phẩm muốn gửi, nhờ bọn họ đến lấy.
Bên đó tác phong rất nhanh, nhân viên không lâu sau đã có mặt.
Tôi kí gửi hai thứ, một là chìa khóa phòng, đến công ty Diêu Khiêm Mặc.
Mà cái thứ hai, chính là chiếc đĩa vừa rồi.
Tôi đưa nó cho nhân viên chuyển phát, bảo anh ta 3 giờ 40 phút mang đến đúng chỗ này.
Anh ta đang cúi đầu ghi chép, nghe tôi nói vậy liền ngẩng đầu thắc mắc.
Tôi không tất yếu phải giải thích, trực tiếp trả tiền.
Anh ta đi phía trước, tôi sợ có trục trặc, lại nhắc nhở: “Phiền anh nhất định phải mang đến lúc 3 giờ 40.”
***************************** *********************************
Vừa rồi nhất thời không có lý trí, vì một tên đàn ông tồi mà phá hỏng máy tính của mình, bây giờ tôi lại bắt đầu hối hận.
Bên trong còn rất nhiều số liệu, không biết có lấy lại được không.
Phòng ngủ còn một bộ máy tính để bàn, tôi mở lên, vào mạng, may mà còn một ít số liệu lưu trên này, không đến mức quá nghiêm trọng.
Tôi gọi điện thoại cho Thác Ni, hỏi xem công ty con của ông ta ở Hongkong còn thiếu chức quản lý nào hay không, tiến cử tôi vào làm.
Ông ta trầm mặc một lúc, dường như suy xét, sau đó bắt đầu cười: “Lâm tiểu thư, cô đã chuẩn bị tốt chưa?”
Nếu ông ta hỏi tôi đã chuẩn bị tốt để đấu với Hồ Khiên Dư hay chưa, đáp án của tôi tất nhiên là khẳng định.
Nhưng nếu ông ta hỏi tôi đã thực sự chuẩn bị ra tay đánh sụp Hằng Thịnh hay chưa, đáp án của tôi là còn chưa chắc.
Tôi không thẳng thắn trả lời, chỉ nói: “Tôi sẽ không làm cho ông thất vọng.”
Ông ta trầm ngâm một tiếng: “Sức khỏe tôi hiện giờ không tốt lắm, công ty ở Hongkong, thực sự có một chức vụ cần Lâm tiểu thư giúp sức.”
Tôi cười:“Cám ơn.”
“Vậy Lâm tiểu thư tính khi nào thì đến nhậm chức?”
“Hôm sau.”
“Tác phong không tồi.” Giọng nói ông ta mang ý cười, “Tôi sẽ phái người liên hệ với cô. Gần đây tôi dưỡng bệnh, không muốn mệt mỏi quan tâm đến chuyện làm ăn.”
Ông ta nói những lời này ý là: Không muốn tôi tiếp tục gọi điện cho ông ta.
Tôi đáp: “Tôi hiểu.”
Nói xong, cúp điện thoại.
Không lâu sau, có người liên lạc cho tôi. Người này vừa rồi nhận được lệnh của Thác Ni, trước mắt chức vụ người phụ trách tập đoàn của Hoàn Cầu ở Hongkong do tôi đảm nhiệm.
“Bành tổng, sau này cùng làm việc, rất mong được anh chiếu cố.”
“Không dám không dám. Cô là do Tổng giám đốc tự tay cất ngắc, không cần khách khí như vậy, gọi tôi Sùng Liêm là được.”
Dăm ba câu qua đi, sau đó là bàn chuyện công việc.
“Tôi sẽ đem tư liệu của công ty chuyển cho cô, mấy ngày này cô xem trước, tìm hiểu tình trạng hoạt động một chút. Bên này tôi còn tốn một chút thời gian đàm phán, Lâm tiểu thư cũng không cần vội vã đến.”
“Bành tổng, tôi không phải vội vã đến để nhậm chức. Hôm sau tôi đến Honglong, vài ngày nữa có thể giúp anh xử lí một số công việc giao tiếp, nếu như vậy, nhiệm vụ của tôi sau này cũng suôn sẻ. anh xem thế nào?”
Anh ta trầm mặc một lát, “Như vậy cũng tốt. Bao giờ cô đến? Lúc đó cho tôi biết chuyến bay, tôi phái người đi đón cô.”
Còn rất nhiều chuyện cần xử lý, sau khi nói chuyện cùng Bành Sùng Liêm xong, tôi còn phải liên lạc với người đại diện công ty tư nhân xủa mình, bảo anh ta làm một bản hợp đồng.
Tôi đã nghĩ kĩ, hợp tác với Hoàn Cầu khai thác lô đất kia, tuyệt đối sẽ là nước cờ từ trước đến nay tôi đi chính xác nhất.
****************************** *********************************
Lúc Lý Mục Thần đến tôi vừa xử lý xong những việc này.
Tiếng chuông cửa vang lên, tôi xem đồng hồ, đúng 3 rưỡi, không hơn không kém. Tôi chạy đến mở cửa, nhìn Lý Mục Thần đứng bên ngoài: “Thật đúng giờ.”
Nói xong, vùi vào trong lòng anh ta. Hai tay Lý Mục Thần ôm lấy tôi: “Trước kia không biết được thì ra em nhiệt tình như vậy.”
Anh ta cười, tôi nghiêng mặt, chậm rãi buông ra. Thấy tôi như vậy, anh ta không cười nữa.
Tôi tránh người để anh ta vào cửa.
Liếc mắt nhìn thấy valy tôi đặt ở phòng khách, anh ta hỏi: “Thu xếp xong chưa?”
Tôi gật đầu.
“Em … nói sao với Hồ Khiên Dư?”
Anh ta khẩn trương hỏi tôi.
Tôi lắc đầu: “Em muốn ngả bài với anh ta, nhưng anh ta bây giờ ở Hongkong.”
Anh ta hiểu rõ gật đầu, hai tay chậm rãi đặt lên vai tôi: “Hôm qua em đến công ty tìm Hồ Khiên Dư?”
Tôi giật mình, sao anh ta biết?
Cố giấu cảm xúc, tôi tiến vào иgự¢, nhẹ nhàng ôm lấy Lý Mục Thần: “Tối hôm qua em đến tìm anh ta, muốn nói cho anh ta hiểu, nhưng căn bản anh ta không nghe em nói.”
Lý Mục Thần vuốt tóc tôi: “Yên tâm, anh cho em thời gian. Anh nói sẽ giữ lời.”
Tôi ở trong lòng anh ta ngẩng mắt cười khẽ: “Cám ơn.”
Lý Mục Thần giúp tôi xách vali đi ra ngoài: “Đã đặt phòng khách sạn chưa?”
“Rồi!” Tôi đáp, nghiêng đầu nhìn đồng hồ treo tường.
Tại sao nhân viên chuyển phát nhanh kia còn chưa tới?
“Không bằng …” Lý Mục Thần dè dặt hỏi, “Không bằng … đến chỗ anh ở? Ở khách sạn không tiện cho lắm.”
Anh ta hỏi ý kiến tôi rất cẩn thận.
Tôi né tránh tầm mắt, căn răng cúi thấp mặt, giọng nói nhỏ lại: “Em không muốn làm phiền anh.”
Lý Mục Thần đi đến nâng mặt tôi lên, muốn tôi nhìn thẳng vào mình: “Em có biết ý anh là gì không?”
“Em …” Tôi chỉ có thể cắn răng, không nói lời nào.
Đương nhiên tôi biết ý của anh ta, nhưng cũng không nghĩ sẽ đem mình bán cho một người đàn ông nữa.
So với Hồ Khiên Dư, Lý Mục Thần dễ đối phó hơn rất nhiều. Huống chi tôi sắp đến Hongkong, trong thời gian ngắn sẽ không trở về.
May mắn thay, đúng lúc này có tiếng chuông cửa, tôi nhân cơ hội né tránh, chạy đến mở cửa.
“Xin hỏi, cô là Lâm Vi Linh?”
“Là tôi.”
“Bưu phẩm của cô, mời cô kí nhận.”
Tôi cầm lấy gói đồ, giọng nói vừa tầm để Lý Mục Thần ở bên trong nghe thấy: “Bưu phẩm của tôi?”
Tôi quay đầu cầm giấy kí nhận, ánh mắt Lý Mục Thần chăm chú nhìn tôi cùng gói đồ phân vân.
Tôi trở lại phòng khách, mở ra lấy chiếc đĩa.
Tôi liếc mắt nhìn Lý Mục Thần, sau đó đến trước TV, mở đầu DVD bắt đầu đọc đĩa.
Tôi cầm điều khiển ngồi vào sôfa.
Rất nhanh, trên màn hình hiện lên cảnh tượng tôi đã xem vài giờ trước, tất nhiên còn có tiếng ՐêՈ Րỉ chói tai kia.
Lần thứ hai nhìn thấy, tôi rất bình tĩnh, nhưng tôi biết rằng Lý Mục Thần đứng phía sau lại không bình tĩnh như vậy.
Với sự thông minh của anh ta, nhất định đoán được chiếc đĩa này có ý nghĩa gì.
Tôi an vị ở trên ghế, không nói lời nào, cũng không tắt máy, nhìn chằm chằm vào màn hình, chăm chú đến vô hồn.
Cuối cùng Lý Mục Thần nhìn không được, rút lấy điều khiển trong tay tôi, tắt TV.
Tôi nghiêng đầu, chống lại ánh mắt Lý Mục Thần cười: “Em rất đáng cười, có phải không?”
Sắc mặt anh ta trắng bệch, kiên định lắc đầu.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc