Sắc Đẹp Khó Cưỡng - Chương 373

Tác giả: Thánh Yêu

THẾ NÀO LÀ THỦ THÂN NHƯ NGỌC?
Trong nhất thời Tô Thần không nghĩ ra cách cãi lại. Cô trừng mắt nhìn Mục Thành Quân. Cô cảm thấy rất buồn cười, sao Mục Thành Quân lại có ý nghĩ như vậy?
“Tôi nói, tôi sẽ ở khách sạn một mình.”
“Cô biết rõ tôi sẽ không để cô một mình.”
Tô Thần lộ vẻ bất đắc dĩ, hỏi: “Anh có gì mà không yên tâm chứ? Tôi đã lớn rồi.”
“Đúng, nhưng tôi không yên tâm về con của mình.”
Mấy lời Tô Thần vừa định nói ra, lại phải nuốt ngược trở về. Cô nói: “Nếu như cảm thấy không khỏe, tôi sẽ gọi điện thoại cho anh.”
“Đừng ngoan cố nữa, nếu cô muốn ra ngoài một đêm, cũng được, nhưng phải có tôi đi cùng.”
Tô Thần kéo cái ghế trước bàn trang điểm ra, ngồi xuống: “Anh theo tôi làm gì? Nếu như anh lại giở trò gì thì sao?” Tô Thần vuốt ve cái bụng căng tròn của mình. “Nếu không phải thì anh cũng nhìn xem, bây giờ bụng tôi đã lớn thế này rồi, chẳng lẽ tôi còn có thể nhẫnt âm mà vứt bỏ sao?”
“Bác sĩ nói, ba tháng cuối đã có thể thực hiện chuyện phòng the, cho dù bây giờ cô đang mang thai, cũng không có gì trở ngại.”
Tô Thần thò tay với lấy ly nước trên bàn, thật muốn đập vào mặt người này.
“Quên đi, tôi ở nhà là được.”
Bà Tô biết hai người đang ở trong phòng, nên cũng tế nhị gõ nhẹ lên ván cửa vài cái: “Thành Quân, Thần Thần, ăn cơm tối.”
Tô Thần đứng dậy, đi ra ngoài, ngồi ở trước bàn ăn.
Lúc ăn cơm, Bà Tô có vẻ rất là ngượng ngùng. Mặc dù có người giúp việc, nhưng bà trước giờ quan với cuộc sống bình dân, làm sao quen với việc có người gọi mình là bà này bà kia? Mặt khác bà cũng sợ trước mặt Mục Thành Quân lại không cẩn thận làm ra chuyện gì đáng xấu hổ.
“Thành Quân, thức ăn thế nào?”
“Ừm, ngon.”
Bà Tô liên tục gắp thức ăn cho hắn: “Tôi sợ cậu ăn không quen. Khi tôi còn bé, nhà ở phương Bắc, có nhiều món ăn quên rồi nhưng sợ cậu …”
“Ăn ngon lắm.” Mục Thành Quân cũng khách sáo nói.
Tô Thần như có điều suy nghĩ nhìn chằm chằm mãi vào một chỗ. Mục Thành Quân thấy vậy, thả đô đũa trên tay xuống, quay sang nói với bà Tô.
“Lát nữa, tôi với Tô Thần ra ngoài ở một đêm.”
Bà Tô đang ăn cơm, nghe nói vậy thì giật mình, lắp bắp hỏi lại: “Sao? Cậu nói sao?”
“Tôi với Tô Thần ở khách sạn, bà yên tâm, trưa mai tôi sẽ đưa cô ấy trở về.”
Bà Tô nhíu mày nhìn hắn. Mục Thành Quân sao lại đột nhiên yêu cầu như vậy? Nhất định là Tô Thần sẽ không đồng ý. Bà Tô nhanh chóng đặt đôi đũa xuống, sợ một trận cãi nhau kịch liệt sẽ kéo đến.
Thế nhưng, Tô Thần chỉ im lặng không nói gì. Mục Thành Quân còn đang chờ cô trả lời.
“Bà đang lo lắng?”
“Không, không phải.” Bà Tô xấu hổ, cuống quýt xua tay, định đứng dậy đi ra ngoài. Tự dung qua đêm ở khách sạn, bà còn không hiểu là chuyện gì ư? Chỉ là, sao hai đứa lại bỗng nhiên phát triển tình cảm đến bước này?
“Thần Thần, con cảm thấy thế nào?”
Tô Thần đồng ý: “Mẹ, con cũng muốn ra ngoài cho khuây khỏa một chút.”
Như vậy lại càng nằm ngoài dự liệu của bà Tô: “Nhưng… Thôi, được rồi.”
Ăn xong cơm tối, bà Tô thu dọn đồ đạc trong phòng của Tô Thần: “Mang theo mấy bộ áo ngủ?”
“Mẹ, con chỉ đi một đêm.”
Bà Tô len lén liếc nhìn vào trong phòng khách rồi đi tới bên cạnh con gái, kéo tay cô: “Con phải hết sức cẩnt hận, coi chừng ảnh hưởng đến em bé trong bụng đó.”
“Mẹ, mẹ nghĩ con sẽ làm gì chứ?” Tô Thần hỏi ngược lại.
“Sao con lại đồng ý với cậu ta? Nếu cậu ta nhịn không được… Tức là…”
“Mẹ.” Tô Thần vội vàng ngăn lời bà. “Mẹ đừng nói bậy, con cảm thấy trong nhà ngột ngạt nên muốn ra ngoài thay đổi không khí chút thôi. Mẹ đừng nghĩ lung tung được không?”
“Mẹ không thể không nghĩ lung tung.”
Tô Thần cầm lấy bộ đồ ngủ trong tay bà: “Tự con thu xếp đồ được rồi.”
Lúc ra cửa, bà Tô vẫn lo lắng không yên, quyết định lao thẳng đến trước thang máy, nhân lúc cửa chưa khép lại, vội vàng dặn dò: “Thành quân, cậu… Cậu phải chú ý một chút.”
“Yên tâm đi, tôi có chừng mực.”
Cửa thang máy đóng lại, bà Tô nghe thế lại càng thêm bồn chồn hơn.
Cái gì mà có chừng mực?
Hai người đi đến bãi đỗ xe, Mục Thành Quân và Tô Thần ngồi vào bên trong xe. Tài xế quay đầu lại nhìn: “Mục tiên sinh, đi đâu?”
“Khách sạn Quốc Tế.”
Đến khách sạn, Tô Thần chuẩn bị xuống xe, Mục Thành Quân dặn tài xế: “Lấy thẻ phòng cho tôi.”
“Vâng.”
Tài xế mở hộp ra, lấy một chiếc thẻ đưa cho Mục Thành Quân.
Người đàn ông liếc nhìn Tô Thần: “Xuống xe đi.”
Tô Thần nhìn tấm thẻ kia, nhưng không thấy được số phòng, cô bất đắc dĩ đi xuống.
Tới chỗ tầng trệt, Tô Thần theo Mục Thành Quân đi ra ngoài: “Anh có nhà mà cũng phải đi ra ngoài mướn phòng sao?”
“Tôi bao sẵn một phòng ở đây, thích thì đến.”
Quả nhiên đúng như cô dự đoán.
Tô Thần lén nhìn Mục Thành Quân một cái rồi cúi đầu không nói gì. Mãi cho đến khi đến trước một căn phòng, cô mới ngẩng đầu nhìn số phòng.
Mục Thành Quân mở cửa đi vào, bên trong là một phòng rất lớn, bố trí sạch sẽ, trông qua liền thấy cực kỳ thoải mái.
Người đàn ông ném đồ trong tay lên giường.
“Phía dưới còn có bể bơi, cũng có phòng chiếu phim, khu mua sắm. Cô muốn nghỉ ngơi hay là muốn tôi đưa đi mua sắm?”
“Không cần, anh đi đi.”
Mục Thành Quân bật cười, “Tôi đi, đi đâu?”
“Anh đi về nhà anh đó.”
Mục Thành Quân ngồi xuống bên mép giường: “Hôm nay tôi nhất định phải ở đây, không về.”
Tô Thần nghe vậy, cầm túi muốn đi: “Vậy thì tôi về.”
Người đàn ông nhíu mày: “Cô đùa với tôi à?”
“Ta không quen ở cùng người lạ.”
Mục Thành Quân liếc nhìn bốn phía: “Bên ngoài có sô pha, cô ngủ trên giường, tôi ngủ trên ghế, được chưa?”
Tô Thần đã thấy được số phòng, nhưng nếu cứ một mực đuổi Mục Thành Quân về, hắn nhất định sẽ hoài nghi.
“Tôi muốn ngủ rồi.”
“Còn sớm mà?”
“Tôi quen ngủ sớm.”
Mục Thành Quân nghe thế, đứng dậy, đi tới trước tủ quần áo, cầm lấy một bộ đồ ngủ. Tô Thần nhìn hắn đi vào phòng tắm. Sau một lát, người đàn ông trở ra, đi tới chỗ quầy bar, lấy một chai nước ra, mở nắp uống một hớp.
Đôi chân dài thẳng tắp của hắn để lộ ra bên ngoài. Mục Thành Quân tùy ý lau tóc vài cái, những bọt nước bắn lung tung khắp phòng.
Hắn uống một hớp còn nửa chai, quay đầu lại liếc nhìn Tô Thần: “Cô khát không?”
Tô Thần lắc đầu.
“Đi tắm đi.”
“Được.”
Tô Thần lấy quần áo và đồ dùng cá nhân của mình trong túi xách ra, mang vào phòng tắm. Trước đó cô cùng đã lén nhét điện thoại di động vào trong khăn tắm.
Tắm rửa xong đi ra, Mục Thành Quân đang ngồi trên sô pha xem ti vi. Nghe tiếng bước chân, người đàn ông cũng không ngẩng đầu lên, nói: “Cô nói muốn đi cho khuây khóa, nhưng lại chẳng chịu xuống dưới chơi. Chẳng lẽ chỉ là muốn đổi qua giường khác ngủ mà thôi? Tôi thật không hiểu nổi.”
“Như vậy là được rồi, phòng này hoàn toàn khác hẳn phòng ở nhà tôi.”
Tô Thần đứng ở trước giường. Mục Thành Quân dựa vào lưng ghế, nhìn cô chằm chằm: “Sao chưa ngủ đi?”
“Còn anh, anh không ngủ sao?”
“Ai giống cô?” Mục Thành Quân nói.
Tô Thần cũng không buồn ngủ, chỉ là có Mục Thành Quân ngồi ở đây, cô cảm thấy rất không tự nhiên, cũng không thể tùy ý lên giường nghỉ ngơi.
Cô lấy điện thoại ra, mở một bài hát. Mục Thành Quân chăm chú nghe rồi hỏi: “Đây là bài gì?”
“Tôi cũng không biết, mở đại thôi.” Tô Thần ngồi xuống mép giường. “Trước khi ngủ cho đứa nhỏ nghe một bài, nghe nhạc xong nó liền ngoan hơn rất nhiều.”
“Thật không?” Mục Thành Quân cảm thấy điều này hết sức thú vị.
Dù sao hắn và Tô Thần chỉ ngủ với nhau một đêm, thế mà cô ta lại có thể mang thai con của hắn. Hắn đứng dậy, Tô Thần thấy hắn đang đi về phia 1mình, vô thức lùi về phía sau. Nhưng bây giờ đã ngồi lên giường, cô chỉ có thể ngồi yên giữ chặt gốc chăn chứ không dám lộn xộn.
Mục Thành Quân đứng trước mặt cô, nhìn chằm chằm bụng cô: “Hình như nó rất an phận.”
“Ừ. Anh có việc bận thì cứ đi trước đi.”
Mục Thành Quân khom lưng, xốc chăn lên: “Cô không cần để ý, cứ lo nghỉ ngơi đi.”
Cô cẩn thận nằm lên giường, kéo chăn đắp kín cả người. Mục Thành Quân ngồi ở mép giường. Tô Thần không muốn đối mặt với hắn nên giả vờ xoay người sang hướng khác.
Một lát sau, Tô Thần nghe thấy tiếng Mục Thành Quân đứng dậy, tắt nhạc trên điện thoại của cô, sau đó tắt đèn. Tiếp theo là một chuỗi tiếng bước chân ngày càng xa dần.
Mục Thành Quân tắt ti vi, quả thật là chỉ ngồi trên ghế sô pha. Tô Thần bất tri bất giác cũng đã ngủ quên mất.
Đến nửa đêm, trong phòng một mảnh tối om, Mục Thành Quân không bật đèn ngủ. Tô Thần đang ngủ thì bị chuột rút chân, cô đau quá giật mình thức giấc. Vừa mệt, xung quanh vừa tối, cô bật lên tiếng rên đau.
“Ưm.. ưm…”
Cô không lật người lại được, với tay ôm chặt lấy đùi phải của mình
“Á…”
Tô Thần cố gắng kiềm chế tiếng rên của mình. Vô tình thanh âm ấy thoát ra từ trong miệng cô trái lại khiến người ta liên tưởng đến những chuyện khác.
Mục Thành Quân cũng bị tiếng của Tô Thần đánh thức, hắn ta hoàn toàn không nghĩ được rằng cô đang bị chuột rút. Hắn chỉ cảm thấy như vậy rõ ràng là một dạng mê hoặc.
Hắn chỉ biết, cô nói muốn ngủ lại khách sạn, tuyệt đối không phải chỉ đơn thuần là muốn ngủ mà thôi.
Mục Thành Quân vô cùng quen thuộc với căn phòng này. Hắn ngồi dậy, tiến về phía trước, bước nhanh tới bên giường. Hắn sờ soạng trên giường một chút.
Tô Thần muốn bật đèn, nhưng bụng to quá, chân lại đang đau nên không nhúc nhích được. Cô chợt nhớ ra trong phòng còn có Mục Thành Quân.
“Mục Thành Quân…”
Bàn chân đang lộ ra ngoài chân bị ai đó bắt lấy. Ngay sau đó, một giọng nam trầm thấp vang lên: “Đừng nóng vội, tôi tới đây.”
“Mau bật đèn lên.”
“Không cần bật đèn, yên tâm, tôi sẽ không làm cô đau.”
Tô Thần cảm giác được bàn tay của người đàn ông ngày càng dời lên phía trên. Cô còn nghĩ là hắn đang muốn giúp cô xoa Ϧóþ đùi.
“Đừng, nhích xuống một chút, chỉ là vừa rồi tôi trở mình đột ngột nên…”
Cô còn chưa nói xong, lại rõ ràng cảm giác được bàn tay nóng rực của hắn vẫn tiếp tục dời lên nữa…
Tô Thần hoảng hốt đẩy tay hắn ra: “Anh… Anh làm gì đó?”
Mặc dù Mục Thành Quân cố gắng hết sức cẩn thận, nhưng bản tính anh ta đã quen áp đảo người khác khi ở trên giường.
“Tôi nói rồi, tôi đảm bảo cô sẽ không có việc gì, càng không làm động đến đứa bé trong bụng.”
“Mục Thành Quân, anh muốn làm gì? Cút ngay!”
“Tôi không sẽ vì đứa bé mà từ chối quyền lợi được hưởng thụ, cô cũng có cái quyền lợi này.”
Tô Thần cần gì cái quyền lợi đó!
Cô càng cố gắng cử động chân thì lại càng đau. Cô tức giận hét lên: “Nhanh, bật đèn!”
“Cô sợ tôi không xác định được đúng hướng?”
Trong từ điển của Mục Thành Quân vốn không có khái niệm “thủ thân như ngọc”. Hắn chỉ biết không nên ngược đãi bản thân mình, thích thì phải hưởng thụ. Một khi Dụς ∀ọηg nổi lên, ai cũng không cản được.
Cho nên mới nói, không cần biết Tô Thần có đồng ý hay không…

Hứa Lưu Âm ngồi lên xe nhà họ Tưởng rời đi. Mục Kính Sâm đứng tại chỗ đó một hồi lâu, anh không đuổi theo.
Mấy người bảo vệ đều bị anh đánh cho tơi bời, bây giờ đang gọi điện thoại báo cảnh sát.
Mục Kính Sâm đi tới bên cạnh xe, cửa xe vừa mở, anh vừa muốn ngồi vào thì chợt cảm thấy hơi lạnh. Lục tìm một hồi cũng không thấy quần áo vừa rồi mình cởi ra để bên trong.
Theo lý mà nói, không thể nào lại mất được. Mục Kính Sâm mở cốp x era xem, cũng không thấy áo sơ mi của anh đâu.
Anh hung hăng đóng sầm cửa xe lại, quay đầu nhìn một tên bảo vệ, hất hàm hỏi: “Quần áo của tôi đâu?”
Vài tên bảo vệ vô thức lùi ra sau. Mục Kính Sâm ép tới: “Trả quần áo của tôi mau!”
“Không phải chúng tôi lấy, chúng tôi không biết gì cả. À, mà mới vừa rồi, có một người đã lấy trộm quần áo của anh mang đi rồi.”
Mục Kính Sâm khẽ nguyền rủa một tiếng: “Tận mắt nhìn thấy?”
“Đúng vậy.”
Mục Kính Sâm giơ cánh tay lên, ngón tay chỉ thẳng vào mặt đối phương: “Thấy mà lại để kẻ trộm ngang nhiên lấy đi!”
Người bảo vệ bên cạnh vội đè cánh tay anh lại: “Cậu ta nói mò thôi.”
Người kia nghe vậy, không ngừng lắc đầu: “Đúng, tôi không thấy gì hết!”
Hôm nay Mục Kính Sâm đúng là xui tận mạng mà. Bị Hứa Lưu Âm chạm đúng vào chỗ đau, áo sơ mi bị lấy trộm, còn phải đối mặt với đám bảo vệ óc chó này!
Mục Kính Sâm lấy điện thoại ra, nhắn tin cho Hứa Lưu Âm.
Hứa Lưu Âm nghe thấy âm báo có tin nhắn, cô mở điện thoại ra xem: “Em đền quần áo cho tôi.”
Cô vốn không thèm quan tâm, nhưng suy nghĩ một chút hậu, nhắn tin trả lời anh thế này: “Được thôi, mang quần áo của anh tới đây, tôi đền nó.”
Mục Kính Sâm đọc xong, thiếu chút nữa tức đến hộc máu.
Không phải là sai một chữ sao, có vẻ dường như anh không có học thức ấy.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc