Sắc Đẹp Khó Cưỡng - Chương 287

Tác giả: Thánh Yêu

ĐÊM BẤT TRẮC
Vài ngày sau.
Phó Lưu Âm đang học thể dục, chạy bền xong, cô lôi kéo Triệu Hiểu cho cô ấy đi bộ một lúc.
Triệu Hiểu mặc kệ, chỉ muốn ngồi xổm xuống đất, “Chịu không nổi, tớ sắp ૮ɦếƭ.”
“Nói bậy gì đấy!” Phó Lưu Âm kéo cô ấy đi tiếp. “Mới vừa chạy bền xong, không được ngồi xổm xuống ngay.”
Hai người tiếp tục đi tới, cũng không biết Hàn Cạnh từ đâu nhảy ra, cậu ta ngăn trước mặt Phó Lưu Âm, “Bạn học!”
Triệu Hiểu dừng bước chân, “Âm Âm, các cậu nói chuyện trước đi, tớ đi một chút.”
“Không cần.” Phó Lưu Âm giữ chặt tay cô ấy, kéo cô ấy về chính mình cạnh người mình, “Bạn Hàn, cậu tìm tôi có chuyện gì sao?”
“Cô gái hôm ở căn tin trường, tớ thật sự không quen biết cô ta, càng đừng nói có quan hệ bạn bè nam nữ gì đó.” Hàn Cạnh sốt ruột giải thích, “Tớ hy vọng cậu đừng hiểu lầm.”
“Cho dù cô ta có phải bạn gái cậu không, tôi đều không quan tâm, đó chính là việc riêng của cậu không phải sao?”
Hàn Cạnh cảm thấy mình oan uổng cực kỳ, “Tớ cũng không biết sao lại có những người không thể hiểu được tới đây…”
“Nếu cậu và cô ấy thật sự không có gì, cô ta một người con gái cũng sẽ không đến mức như vậy chứ?” Phó Lưu Âm chác chắn là không tin, nhưng lời này thốt ra khỏi miệng, cô lại cảm thấy mình đang làm điều thừa. “Tôi chẳng có ý gì khác, chỉ nói loại chuyện này… thật sự không quan hệ tới tôi; hơn nữa, tôi cũng có bạn trai rồi.”
Cũng không biết Hàn Cạnh có nghe lọt lời cô không, cậu ta ngẩn ngơ nhìn chằm chằm Phó Lưu Âm, vừa định mở miệng, bỗng nhiên nghe thấy tiếng Triệu Hiểu kêu.
“Lại tới nữa!”
Hai người chưa kịp phản ứng xem là chuyện gì, Phó Lưu Âm nghe thấy có tiếng bước chân dồn dập chạy tới, tập trung nhìn, lại là cô gái lần trước gặp ở căn tin.
Phó Lưu Âm vội giữ chặt tay Triệu Hiểu, “Chúng ta đi mau.”
Lại sắp vừa khóc vừa quậy, không thể mất mặt được hơn nữa.
Hàn Cạnh nhấc chân ngăn các cô lại, “Đừng đi, tớ sẽ bảo cô ta nói cho rõ ràng.”
Cô sinh viên đã đi tới trước mặt bọn họ, nhìn Phó Lưu Âm, hốc mắt hơi đỏ, “Lại là cô ta!”
“Không phải, không phải!” Phó Lưu Âm vừa xua tay, vừa lắc đầu, “Thật sự không phải tôi.”
“Bạn à, cậu không thể thành toàn cho chúng tôi sao?” Cô sinh viên chớp chớp đôi mắt đẫm lệ, cô ta bằng bất cứ giá nào, vì hai ngàn tệ đó! Thật ra không phải muốn khóc thật, mà là nghĩ tới việc có thể lấy số tiền này đi mua túi xách, cảm xúc của cô ta lại dâng lên, kỹ thuật diễn đó muốn đè xuống cũng đè không được à!
“Phải phải phải!”
Hàn Cạnh tức giận đến nỗi sắc mặt xanh cả, “Cô là khoa tài vụ kế toán đúng không? Tôi với cô căn bản không quen biết…”
Phó Lưu Âm túm lấy Triệu Hiểu, chạy nhanh như chớp. Triệu Hiểu lâu lâu còn quay đầu nhìn lại, “Âm Âm, cậu nói đây là thật hay giả hả? Hàn Cạnh là nhân vật mưa gió ở trường, nhưng mà trước kia quả thật chưa từng nghe cậu ta có bạn gái đó!”
“Mặc kệ nó.” Phó Lưu Âm đầu cũng không quay lại.“Tốt nhất là thật vậy đi.”
Mấy ngày tiếp theo, thật ra Hàn Cạnh đã đi tìm rất nhiều cơ hội, nhưng toàn là bị quấy nhiễu khiến cho thất bại.
Cô sinh viên kia luôn có thể chọn thỏa đáng thời cơ “từ trên trời rơi xuống”. Phó Lưu Âm thấy cô ta thì lại rất cao hứng, ít ra cô không cần nghĩ phải ứng đối Hàn Cạnh thế nào, cô ta sẽ thay cô chặn hết mối phiền toái này.

Quay lại nhà họ Mục, Lăng Thời Ngâm mấy ngày nay không xuống lầu, theo như lời Mục Thành Quân là ở trong phòng dưỡng bệnh.
Mục Kính Sâm sau khi trở về liền đi thẳng lên lầu, đẩy cửa phòng ngủ đi vào, lại không phát hiện thấy bóng dáng Phó Lưu Âm. Có điều trong phòng thay quần áo có tiếng nhạc truyền ra, Mục Kính Sâm đi tới cửa, thấy Phó Lưu Âm kéo cái rương da ra, “Em đang làm gì vậy?”
Phó Lưu Âm lúc này đang ngồi xổm trên mặt đất, nghe thấy giọng Mục Kính Sâm, cô đứng dậy rồi quay đầu nhìn về phía anh, “Anh về rồi.”
“Em thu dọn đồ làm gì?”
Phó Lưu Âm tiến lên mấy bước, hai tay ôm lấy cánh tay Mục Kính Sâm, “Có chuyện bàn bạc với anh.”
“Không bàn nữa.” Mục Kính Sâm vứt xuống hai chữ xong liền muốn xoay người đi ra ngoài.
Phó Lưu Âm vội ôm chặt cánh tay anh, “Tôi vẫn chưa nói mà.”
“Tôi đại khái đã có thể đoán được, em muốn ở ký túc xá trường?”
“Không phải.”
Mục Kính Sâm cúi đầu nhìn cô, “Thế thì làm gì?”
“Trong khoa có cái hoạt động, thầy Diệp nói có thể tham gia thì đều phải gắng hết sức tham gia, hai ngày nữa là đi.”
“Đi đâu? Làm gì?”
“Xem như thực tập đi.” Phó Lưu Âm đầy mặt hứng thú. “Không phải tôi chuyên khoa lâm viên sao? Thầy Diệp khó khăn lắm mới xin được cơ hội này, chỉ có hai ngày, thật ra là ở lại một đêm.”
“Vậy chỗ đó là đâu?”
Phó Lưu Âm nghĩ nghĩ rồi nói: “Núi Quỳnh Lung.”
“Thật ra cách sân huấn luyện của tôi rất gần, gần như ở cùng một chỗ.”
“Vậy sao?” Phó Lưu Âm tuy từng sống ở sân huấn luyện nhưng với môi trường quanh sân huấn luyện lại xa lạ. “Thế này thì tốt rồi, anh không cần lo lắng cho tôi.”
Mục Kính Sâm nhìn chăm chú khuôn mặt nhỏ của cô, “Tôi có nói sẽ cho em đi sao?”
“Nhưng cả khoa đều phải đi, thầy nói, cơ hội khó có được, tốt nhất là đừng vắng mặt…” Phó Lưu Âm nghe ra ý của Mục Kính Sâm chung quy có vẻ cũng sẽ không phản đối, cô nhón mũi chân, hai tay ôm lấy cổ người đàn ông, “Đồng ý cho tôi đi mà, đồng ý cho tôi đi mà!”
Mục Kính Sâm muốn kéo tay cô kéo, Phó Lưu Âm lại thế nào cũng không chịu buông ra, “Tôi biết ngay anh là tốt nhất.”
“Phó Lưu Âm, đừng giả bộ như vậy.”
Phó Lưu Âm bổ nhào cả người vào trong lòng anh, “Ở ngay cạnh sân huấn luyện của anh, anh có thể giám sát tôi bất cứ lúc nào.”
“Đồng ý với tôi đi, đồng ý đi, anh chính là người tốt với tôi nhất.”
Mục Kính Sâm thật sự nghe không nổi nữa, “Rồi rồi rồi, đi đi.”
Nhìn dáng vẻ nhảy nhót của cô, anh không khỏi bật cười, một tay thuận thế ôm cô vào trong lòng.

Trường bao xe đi, sinh viên ngoại trú đều phải mang theo hành lý tới tập hợp với lớp.
Phó Lưu Âm xách cái rương da nhỏ xuống lầu, ngoài Mục Kính Sâm ra, mấy người nhà họ Mục đều ở đó.
Lăng Thời Ngâm thấy cô mang theo đồ, tưởng cô muốn dọn ra khỏi nhà họ Mục. Mục Thành Quân ngẩng lên thấy, cũng nhịn không được nhìn về phía cô.
“Âm Âm, con đây là?” Bà Mục đứng dậy đi về phía cô.
“Mẹ, tối nay con không về, trường tổ chức ngoại khóa ạ.”
Bà Mục nhìn cái rương da trong tay cô, “Kính Sâm biết không?”
“Biết ạ, anh ấy đồng ý rồi ạ.”
“Đi ngay bây giờ sao?”
“Dạ.”
Bà Mục gọi người giúp việc bên cạnh, bảo chị ta giúp Phó Lưu Âm xách hàng lý xuống. Mấy người đi ra ngoài, sau một lúc, bà Mục mới trở lại phòng trong.
“Âm Âm đi ra ngoài là ở mấy đêm?” Mục Thành Quân làm bộ lơ đãng hỏi.
“Một buổi tối, cũng không phải chỗ xa lắm.” Bà Mục ngồi ở sô pha, nói câu đùa vui: “Chuyên ngành của Âm Âm, lúc trước cũng không biết chọn thế nào lại là học lâm viên, đợi sau này con bé thiết kế, quy hoạch vườn trông giống lâm viên.”
Mục Thành Quân khẽ gật đầu, “Phụ nữ quả nhiên cũng phải có những việc mình am hiểu.”
Lăng Thời Ngâm nghe vào tai, tâm tư của Mục Thành Quân đối với Phó Lưu Âm đều viết trên mặt, trước kia ở trước mặt người khác còn có thể che che dấu dấu, bây giờ thì sao?
Hắn đã không e dè.

Phó Lưu Âm đi vào trường, xe buýt nối nhau đồng loạt xuất phát.
Trên núi Quỳnh Lung có mấy cái lâm viên nhưng phong cách không đồng nhất. Diệp Thiệu Dương và một giáo viên chuyên ngành khác dẫn từng tốp sinh viên làm thủ tục nhận phòng trước.
Triệu Hiểu và Phó Lưu Âm tự chọn ở một phòng, để hành lý xuống, rửa mặt xong thì nhận được tin nhắn đi ra ngoài tập hợp.
Buổi chiều, tất cả mọi người đều tham quan trong lâm viên, có nhân viên chuyên môn dẫn đường và giảng giải, điều này so với những kiến thức trong sách giáo khoa còn phong phú hơn nhiều.
Phó Lưu Âm chuyên tâm ghi chép, may là lúc ra ngoài đã có chuẩn bị, đi một đôi giày thể thao.
Một buổi trưa nhanh chóng qua đi, lúc hết giờ, Diệp Thiệu Dương bảo lớp trưởng hướng dẫn mọi người tập hợp.
Mọi người xếp thành hàng đứng ở cổng lâm viên. Diệp Thiệu Dương giơ tay xem đồng hồ, “Bây giờ, các em từng người về phòng nghỉ ngơi trước. Một lát có buffet chiều, các em tự đi ăn. Buổi tối 8 giờ đúng lại đây tập hợp. Buổi tối bên này vẫn mở, bởi vì hiệu ứng ánh đèn nên ngoài ra quang cảnh đều giống nhau, đến lúc đó tất cả mọi người đều phải lại đây, hiểu chưa?”
“Hiểu ạ!”
Giải tán xong, Triệu Hiểu kéo cánh tay Phó Lưu Âm đi về phía trước, “Ai da, hôm nay mệt ૮ɦếƭ tớ! Ở trong còn nhiều hòn non bộ như vậy, vừa rồi tớ đi tới đi lui đều bị ᴆụng đầu.”
“Vậy cậu buổi tối phải chú ý chút.”
Hai người trở lại khách sạn, còn nửa giờ mới đến giờ ăn cơm. Triệu Hiểu ngồi ở mép giường, cởi giày ra rồi nằm xuống, “Thoải mái thật!”
Phó Lưu Âm cất vở và đồ lại, Triệu Hiểu hai tay chống cằm nhìn cô, “Âm Âm, chúng ta đi đánh bài đi!”
“Đánh bài gì?”
“Hẹn hai người nữa, chơi cờ tỷ phú cũng được đó!”
Phó Lưu Âm vừa muốn nói chi bằng nghỉ ngơi, di động để trong túi lại đột nhiên vang lên.
Cô vội lấy di động ra, nhìn màn hình hiển thị, lại là Mục Kính Sâm gọi tới. Cô đứng dậy đi đến bên cửa sổ, “Alo.”
“Đang làm gì?”
“Vừa quay lại khách sạn.”
Mục Kính Sâm đứng ở lầu hai nhìn xuống, “Cùng đi ăn cơm chiều đi!”
Phó Lưu Âm đè thấp tiếng nói: “Không được, buổi tối bọn tôi còn có việc đó.”
“Buổi tối?”
“Đúng vậy.” Phó Lưu Âm vuốt cửa sổ trước mặt. “Thầy Diệp bảo bọn tôi buổi tối 8 giờ tập họp, lúc đó còn phải đi tham quan một chuyến.”
Mục Kính Sâm giơ đồng hồ nhìn, “Thời gian còn sớm.”
“Ngày mai rôi đã về rồi.” Phó Lưu Âm nhịn không được làm nũng. “Bây giờ cũng mệt, không muốn ra ngoài.”
Triệu Hiểu nằm trên giường, tò mò nhìn qua bên này, bàn tay cô ấy đưa tới chỗ cánh môi, đè thấp giọng, nói: “Âm Âm, cậu đi đi.”
Phó Lưu Âm nhìn cô ấy, sau đó quay người đi.
“Tiểu nhi, còn ngại nữa chứ.”
Mục Kính Sâm ngồi dậy, “Bây giờ tôi tới đón em. Tối nay tôi cũng sẽ không về nhà. Em với tôi ăn bữa cơm chiều xong tôi lại đưa em về. Tôi cam đoan đưa em về trước 8 giờ.”
Phó Lưu Âm muốn cự tuyệt, nhưng Mục Kính Sâm căn bản không cho nàng cơ hội cự tuyệt, “Bây giờ em ra cửa khách sạn chờ tôi, tôi lập tức tới đó.”
“A? Không…” Phó Lưu Âm nghe bên trong truyền đến tiếng tút tút, “Alo, alo, tôi không đi, Mục Kính Sâm!”
Cô lấy di động khỏi tai, Triệu Hiểu ngồi dậy, “Chồng cậu tìm cậu?”
“Tớ ra ngoài ăn cơm chiều, chắc không có việc gì đâu nhỉ?”
“Không có gì đâu, hễ thầy mà hỏi thì tớ sẽ nói một tiếng cho.”
Phó Lưu Âm đi đến mép giường, lấy túi của mình. Cô bước nhanh ra ngoài, ra cửa khách sạn. Mục Kính Sâm dĩ nhiên không có khả năng tới nhanh như vậy, Phó Lưu Âm đeo túi chạy về phía trước, chạy được một đoạn đường, cô nhìn thấy xe của Mục Kính Sâm đang lái về phía cô.
Phó Lưu Âm đứng yên lại, huơ huơ tay. Mục Kính Sâm một chân đạp phanh lại, xe vững vàng dừng lại bên cạnh Phó Lưu Âm.
Cô kéo cửa ghế lái phụ ra, nhanh chóng ngồi vào.
“Không phải nói sẽ đón em tại cửa khách sạn sao? Chạy cái gì?”
Phó Lưu Âm môi mỏng khẽ mở, “Còn không phải muốn thấy anh sớm một chút.”
Khóe miệng Mục Kính Sâm cong lên, anh đánh tay lái, xe quay đầu lại mà chạy.
Phó Lưu Âm nhìn xe đi thẳng về hướng sân huấn luyện, cô khó hiểu nhìn sang người đàn ông bên cạnh, “Không phải ăn cơm chiều sao?”
“Trong sân huấn luyện cũng có người chuyên nấu ăn, còn không chúng ta lộn lại, vào khách sạn em ăn?”
“Không, không cần.” Phó Lưu Âm vội vàng xua tay. “Chỗ bọn tôi cũng chẳng thể gọi là khách sạn, không chiêu đãi nổi sếp Mục.”
“Em còn biết nói mỉa mai tôi nữa.”
Xe chạy qua cổng lớn, từ từ đi vào. Phó Lưu Âm nhìn ra ngoài cửa sổ xe. Mục Kính Sâm đỗ xe xong thì dẫn Phó Lưu Âm lên lầu.
Từ sau khi kết hôn, Mục Kính Sâm gần như không ở lại đây, có điều phòng vẫn giữ đó. Phó Lưu Âm đi theo sau anh vào trong phòng. Phó Lưu Âm vẫn luôn bấm thời gian.
“Có thể ăn cơm chiều chưa? Đói ૮ɦếƭ rồi.”
Mục Kính Sâm gọi điện thoại, bảo người đưa đồ ăn vào phòng.
Hai người ngồi bên cửa sổ, trên bàn cũng chỉ bày bữa cơm ngày thường. Phó Lưu Âm cầm đôi đũa nhìn, “Cảm giác này như thể gọi căn tin mang tới vậy.”
“Không phải em ăn uống chẳng bắt bẻ bao nhiêu sao?”
“Là anh nói với tôi.” Khóe miệng Phó Lưu Âm nhịn không được giãn ra. “Anh một hai muốn tôi cùng ăn cơm chiều, tôi cứ tưởng…”
Mục Kính Sâm gắp miếng thịt kho tàu bỏ vào chén Phó Lưu Âm, “Điều kiện không tiện, tạm chấp nhận chút. Hôm nay chuyện chủ yếu không phải là ăn, mà là gặp em.”
Phó Lưu Âm quan sát bốn phía, “Buổi tối anh về nhà không?”
“Không về.”
“Ở lại đây?”
“Ừm, em cũng không về, một người tôi ngủ cũng không thú vị.” Mục Kính Sâm vừa ăn cơm vừa ngẩng đầu nhìn cô. “Các em cũng không phải đi thực tập, tôi thấy đêm nay cũng không nhiều việc lắm, nếu không như vầy… Đêm nay em ở lại đây, sáng mai tôi đưa em về khách sạn.”
“Không được!” Phó Lưu Âm cắn đũa. “Cái này không thể được.”
“Chuyện đêm nay lại có sức mê hoặc em lớn như vậy?”
Phó Lưu Âm uống miếng canh, gật đầu.
“Vậy so với ngủ với tôi, cái nào có sức mê hoặc hơn?”
Canh trong miệng Phó Lưu Âm thiếu chút nữa bị phun ra, “Không được, anh đã nói sẽ đưa tôi về.”
Mục Kính Sâm thấy cô vẻ mặt khẩn trương, không khỏi chế nhạo: “Rồi, tôi nhất định tranh thủ thời gian đưa em về.”
Xuyên qua cửa sổ lầu hai có thể nhìn thấy sân huấn luyện phía dưới, thời tiết lại tốt, gió nhẹ từ từ đưa vào trong phòng. Phó Lưu Âm đã ăn no bảy phần rồi, “Mục Kính Sâm, mỗi năm anh huấn luyện bao nhiêu người?”
“Bản thân tôi chưa từng tính xem.”
“Tôi thấy anh chưa bao giờ hỏi đến chuyện công ty, anh chỉ dựa vào cái này kiếm tiền thôi sao?”
Cánh tay Mục Kính Sâm đè vào mép bàn, “Chuyện công ty không những có anh tôi mà còn có người khác. Bọn họ chẳng dám làm lỗ một phần lợi nhuận của tôi. Kinh doanh sân huấn luyện là chuyện tự tôi thích làm, đương nhiên, tôi cũng là dựa vào đây mà kiếm tiền.”
Khóe miệng Phó Lưu Âm nở nụ cười, “Có thể kiếm bao nhiêu tiền thế?”
Mục Kính Sâm nhướng mày nhìn cô, “Bây giờ em đang quan tâm tới tài chính của tôi?”
“Đó đương nhiên, anh càng có tiền, cuộc sống của tôi càng tốt mà.”
“Vậy được, bắt đầu từ tháng sau, tôi định kỳ sẽ cho em một số tiền, cho em 1% lợi nhuận sân huấn luyện.”
Phó Lưu Âm mở to hai mắt, “Thật sao?”
“Ừm, em là vợ tôi, đưa cho em một chút cũng là điều nên làm.”
Phó Lưu Âm há mồm định từ chối, nhưng những lời này kia tới cổ họng rồi lại bị cô mạnh mẽ nuốt về. 1% lợi nhuận chắc chắn cũng là một khoản không nhỏ, đến lúc cô rời khỏi nhà họ Mục, không thể nào một phân tiền cũng không lấy, thanh cao mà đi thôi?
Phó Lưu Âm không ngừng lấy đũa gắp đồ ăn cho Mục Kính Sâm, “Ăn thịt, ăn thịt, ăn nhiều một chút!”
“Mới vừa rồi gặp cũng không thấy em ân cần như vậy, thứ thấy tiền sáng mắt.”
Phó Lưu Âm cũng không phủ nhận, “Anh không thích tiền à?”
Hai người ăn cơm chiều xong, Phó Lưu Âm đứng dậy, “Thời gian còn sớm, tôi tắm rửa một cái. Cả buổi trưa ra không ít mồ hôi, ở khách sạn cũng chưa kịp lao đi tắm nữa.”
“Đi đi.” Mục Kính Sâm lại nói tiếp: “Phòng thay quần áo có quần áo của em.”
“Ừ.” Phó Lưu Âm đi qua, vào phòng thay quần áo, lấy quần áo ra. Mục Kính Sâm nhìn tay cô, “Sao chỉ lấy đồ lót?”
“Tôi cũng đâu thể đi ra ngoài rồi lúc về quần áo đã đổi chứ.”
Mục Kính Sâm lấy bộ áo ngủ trên giường đưa cho cô, “Mặc cái này trước đi.”
Chờ cô tắm rửa xong cũng gần tới giờ về, Phó Lưu Âm lại không muốn trì hoãn thời gian ở đây, dù cô cầm bộ áo ngủ kia nhưng chẳng có ý định mặc.
Phó Lưu Âm đi vào phòng tắm tắm rửa, tắm được nửa lại nghe thấy có người đẩy cửa đi vào.
Hai tay cô lau mặt, tầm mắt ௱ôЛƓ lung nhìn ra, “Mục Kính Sâm, anh làm cái gì đó?”
“Hồi chiều tôi cũng ra mồ hôi, tắm chung với em.”
“Không được, tôi tắm xong ngay thôi…”
Lúc Mục Kính Sâm đi vào, quần áo trên người đã sớm cởi hết. Ở trước mặt cô anh vẫn không hề keo kiệt triển lãm dáng người mình. Anh tiến lên một bước, bộ dáng có chỗ nào muốn tắm rửa, ôm chặt cô xong liền muốn động tay động chân.
Phó Lưu Âm sốt ruột muốn đẩy tay anh ra, “Đừng như vậy.”
“Tôi giúp em tắm.”
“Tôi xối chút nữa là xong rồi, còn phải về gấp đó!”
Phó Lưu Âm rất muốn đi ra. Cánh tay Mục Kính Sâm ôm lấy vòng eo cô, “Trên người toàn là bọt, em tính đi ra như vậy?”
Anh tháo vòi sen xuống. Nước hơi rơi xuống đầu Phó Lưu Âm, cô giật mình kêu một tiếng, “Tôi không gội đầu, về mới gội…”
Mục Kính Sâm đã sớm xối cô ướt đẫm từ đầu tới chân. Phó Lưu Âm hai mắt đều không mở ra được. Mục Kính Sâm giúp cô tắm sạch bọt, lại bất ngờ khiêng Phó Lưu Âm lên.
“A!!!”
Quay lại phòng, anh ném cô lên giường, hai người dây dưa hồi lâu.
Đơn giản chính là một người sắc tâm quá độ, một người tâm tâm niệm niệm muốn về, Phó Lưu Âm hận không thể đánh một trận với anh, nhưng cô căn bản không phải đối thủ của Mục Kính Sâm.
“Tôi không kịp rồi, thật đó.”
“Bây giờ cùng lắm mới 6 giờ nhiều, 8 giờ em mới tập hop.” Bàn tay Mục Kính Sâm vỗ vỗ eo cô, “Tôi cam đoan, đúng giờ tôi đưa em về.”
“Mục Kính Sâm, anh đừng như vậy…”
Lên giường, cô chưa từng một lần có thể toàn thân trở ra.
Phó Lưu Âm bị anh đè nặng, hai tay Mục Kính Sâm vòng eo cô lại, “Bao lâu không làm ở đây rồi?”
“Ngày mai tôi về rồi…”
“Không, tôi hoài niệm cảm giác ở đây.” Mục Kính Sâm nói, mạnh mẽ xô đẩy cô. Phó Lưu Âm ưm một tiếng, chạy cũng chạy không thoát, chỉ có thể phối hợp thân thể mình.
Sau khi ngừng, người Phó Lưu Âm lại ra mồ hôi, ghé vào gối, vẫn không nhúc nhích.
Mục Kính Sâm hôn bờ vai ngọc ngà của cô. Phó Lưu Âm thở ra hơi, ngón tay vén tóc bên má ra, “Mấy giờ rồi?”
“Còn sớm.” Mục Kính Sâm hôn xuống má cô.
Phó Lưu Âm vội xoay mặt né, người đàn ông đè trên người cô, cũng không có ý muốn đi xuống, “Em nghỉ ngơi đi.”
“Anh đưa tôi về sớm một chút…”
“Nằm với tôi một lúc, chỉ một lúc thôi.”
Phó Lưu Âm mỏi mệt đến cực điểm, “Anh coi giờ hộ tôi, tôi không thể đến trễ.”
“Ừm.”
Mục Kính Sâm xoay người nằm xuống cạnh cô, ôm cô vào trong lòng иgự¢. Phó Lưu Âm gối lên trước иgự¢ anh, ngón tay người đàn ông vuốt lên bả vai cô.
Phó Lưu Âm hai mắt nửa mở nửa híp, không bao lâu, cô mệt đến muốn chợp mắt.
Cũng không biết qua bao lâu, Mục Kính Sâm cảm giác được người trong lòng bỗng nhiên run lên, Phó Lưu Âm ngồi dậy, “Mấy giờ, mấy giờ rồi?”
Cô thấy di động mình để trên tủ đầu giường, cô vội lấy lại xem, 7 giờ 50!
“Điên rồi, điên rồi!” Phó Lưu Âm đẩy Mục Kính Sâm. “Mau đứng lên, bị muộn rồi!”
Người đàn ông yếu ớt mở mắt, “Trễ càng tốt, khỏi đi luôn đi.”
“Mục Kính Sâm, anh cố ý có phải không?”
Người đàn ông cười khẽ, chống người ngồi dậy, “Tôi chỉ ngủ, sao có thể bị coi là cố ý làm hỏng chuyện của em?”
Phó Lưu Âm sốt ruột cuống quít, nhìn thấy WeChat có thông báo, click mở thì thấy tất cả đều là Triệu Hiểu gửi tới.
“Âm Âm, khi nào về?”
“Sắp tập họp đó!”
“Âm Âm, bọn tớ tới trước cổng lâm viên tập họp, tớ nói với thầy Diệp cậu bị tiêu chảy, tới ngay…”
Lý do như vậy cũng chỉ có Triệu Hiểu mới có thể nghĩ ra được.
Phó Lưu Âm ném di động, cầm quần áo mặc vào người, cô không ngừng thúc giục Mục Kính Sâm, “Nhanh lên đi, anh mới phải mau lên đi chứ!”
Phó Lưu Âm tròng áo lên, nhìn lại thấy Mục Kính Sâm vậy mà còn ngồi bất động trên giường, cô cầm quần áo của anh đưa tới, “Mặc đi!”
“Tối khuya lái xe mệt lắm.”
“Tự tôi sẽ ra ngoài gọi xe.” Phó Lưu Âm khom lưng, mặc quần vào. Mục Kính Sâm nghe vậy, không nói lời nào nữa. Hai người mặc quần áo xong, Phó Lưu Âm nắm tóc mình, “Còn ướt.”
“Thiếu chút nữa quên tóc em chưa sấy.” Mục Kính Sâm một tay kéo cô tới trước người mình. “Lại muốn sốt phải không?”
“Không sao, hôm nay cũng không lạnh.” Phó Lưu Âm vừa đi giày vào, vừa chạy ra ngoài.
Lên xe, hai tay Phó Lưu Âm cắm vào tóc, “Đi thẳng tới lâm viên đi.”
“Em nói cái lâm viên kia ngày thường không mở cửa cho người ngoài.”
“Đúng vậy.” Phó Lưu Âm không khỏi nhìn ra ngoài cửa sổ. “Vẫn là xin lâu lắm mới được đồng ý, cho nên cơ hội khó được mà.”
“Chờ khi em xong thì gọi điện thoại cho tôi.”
Tầm mắt Phó Lưu Âm nhìn sang người đàn ông bên cạnh, “Lát xong chắc chắn sinh viên sẽ tới tụ tập, tôi sẽ không gọi điện thoại cho anh được, dù sao mai cũng về rồi.”
“Có phải em hận không thể vĩnh viễn giấu tôi đi đúng không?”
“Không phải nha, đợi tôi xong thế nào cũng phải 10 giờ rồi, anh nghỉ ngơi sớm chút đi.”
Xe mau chóng chạy đến cổng lâm viên. Phó Lưu Âm xuống xe, vẫy tay với Mục Kính Sâm, “Mau về đi.”
Cô chạy chậm tới cổng, bên ngoài có một nhân viên canh gác.
“Xin lỗi, tôi đến trễ.” Phó Lưu Âm lấy thẻ sinh viên ra đưa cho đối phương.
Người đàn ông nhìn, “Bọn họ đã vào rồi.”
“Để tôi gọi cho thầy tôi vậy.”
“Hai ông thầy dẫn theo không ít học sinh, bên trong tuy quang cảnh có chiếu đèn, nhưng đường đi cũng không tốt lắm, như vậy đi, tôi dẫn cô đi.”
Phó Lưu Âm vui sướng vạn phần, vội vàng gật đầu, “Được, cám ơn!”
Cô nhấc chân đi theo người nhân viên vào trong, khi đi qua cổng vào, Phó Lưu Âm quay đầu lại nhìn, thấy xe Mục Kính Sâm còn đậu ở kia. Cô vội phất tay, ý bảo anh có thể về rồi.
Mục Kính Sâm ấn còi, thấy Phó Lưu Âm vào rồi, lúc này anh mới đánh xe đi.
Trong lâm viên không có một bóng người, ít ra tầm mắt Phó Lưu Âm nhìn ra thì không thấy được ai khác, “Bọn họ đi đâu thế ạ?”
“Ở ngay trước, khu vườn này trước kia để hát hí kịch, tối nào cũng biểu diễn, có điều sau đó đóng cửa. Bây giờ các cô tới tham quan, vừa lúc có thể cảm thụ bầu không khí này.”
“Vâng.”
Phó Lưu Âm nhìn bốn phía, mặc dù có người cùng đi, nhưng ánh đèn ló ra từ những hòn non bộ vẫn thấm người kinh khủng.
Cô điều chỉnh tim không bị treo lơ lửng, người đàn ông đi sau cô, “Cô tiếp tục đi tới trước đi.”
Phó Lưu Âm muốn bảo anh ta đi trước nhưng ngại mở miệng, hai người một trước một sau đi tới.
Hai ba phút sau, giống như đã hết đường đi, Phó Lưu Âm dừng chân lại. Người nhân viên đi tới trước mặt Phó Lưu Âm, dẫn đầu đi xuống bậc thang, “Sân khấu ở ngay đối diện, có điều phải đi xuyên qua hòn non bộ.”
Người đàn ông đi ở đàng trước, quay đầu lại nhìn Phó Lưu Âm, “Đừng sợ, băng qua hòn non bộ là tới.”
“Thế trước kia người tới xem biểu diễn đều đi từ đây sao?”
“Dĩ nhiên là không, gặp dòng người đông đúc, còn không phải đem chen chúc cho hư chỗ này à? Khi đó sẽ mở một cổng hông khác, nhưng bây giờ niêm phong hết rồi.”
Phó Lưu Âm đi theo sau người đàn ông, bên trong rất tối, người đàn ông từ túi móc ra một cái đèn pin, “Cô đi lên trước đi.”
“Được.”
Trong hòn non bộ không gian có hạn, Phó Lưu Âm đi tới trước một cách rất cẩn thận. Người đàn ông soi đèn pin, “Coi chừng cụng trán.”
Phó Lưu Âm cúi đầu, “Làm tôi sợ muốn ૮ɦếƭ, thiếu chút nữa ᴆụng vào rồi.”
“Cho nên mới bảo cô cẩn thận chút.”
Phó Lưu Âm tiếp tục đi về phía trước. Đèn pin của người đàn ông chiếu trên mặt đất, “Gan cô cũng lớn thật, vừa rồi mấy cô bạn lớp cô sợ tới mức thiếu chút nữa chạy ra hết.”
Phó Lưu Âm nghe vậy, vừa định nói tiếp, sau cổ lại đột nhiên bị đánh. Trong nháy mắt cô liền không có phản ứng, cả người mềm oặt ngã xuống đất.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc