Sắc Đẹp Khó Cưỡng - Chương 215

Tác giả: Thánh Yêu

ĐÚNG VẬY, NGƯỜI THƯƠNG TÂM NHẤT LÀ EM
Ở những nơi không có người ngoài Tưởng Viễn Chu luôn nói những lời vàng ngọc, ai có thể nghĩ đến Tưởng tiên sinh có thể nói những lời kỳ quái như vậy?
Hôn nhẹ là được rồi.
chỉ sợ ngay cả lão Bạch cũng phải chấn kinh đúng không?
Bàn tay Hứa Tình Thâm xoa xoa bụng Tưởng Viễn Chu, “Có phải chỗ này khó chịu hay không?”
Bàn tay cô rất ấm, hiện tại dạ dày như muốn thiêu đốt, Tưởng Viễn Chu cảm thấy đây là liều thuốc tốt nhất.
Ừ.
“Em không nghĩ tới dạ dày của anh không tốt như vậy.”
“Không yếu ớt đến vậy đâu.” Tưởng Viễn Chu cũng không quen như vậy, “Đối với những người thường xuyên xã giao như bọn anh, ít nhiều đều mắc chút bệnh.”
Hứa Tình Thâm nghiêm túc nhìn sắc mặt Tưởng Viễn Chu, khóe mắt người đàn ông nhếch lên, “Cho nên, sau này em đừng ᴆụng vào nước đá, dạ dày có tốt cũng không chịu nổi.”
Sắc mặt anh trắng bệch, nhưng lại nói cực kì nhẹ nhàng, Hứa Tình Thâm rút tay về, “Không có gì đáng lo đúng không?”
Chỗ kia của Tưởng Viễn Chu không còn, trong lòng lại cảm thấy mất mác.
Hứa Tình Thâm mở miệng, “Em đi tắm rửa, còn phải gội đầu, rất mệt.”
Cô muốn đứng dậy, bỗng nhiên Tưởng Viễn Chu nghiêng người, một tay nắm lấy cổ tay cô. Cô quay đầu nhìn, thấy cả người anh cuộn lại, “Làm sao vậy?”
“Đau bụng, đau vô cùng.”
“Xem đi, anh còn dám thể hiện.”
Hứa Tình Thâm vội vàng quay lại mép giường, “Có thuốc không? Mau uống thuốc.”
“Ở trong tủ đầu giường.”
Cô kéo tủ đầu giường, tìm thuốc trong đó, “Em đi rót nước cho anh.”
Hứa Tình Thâm nhanh chóng ra ngoài, Tưởng Viễn Chu nhìn bóng lưng cô, anh đau bụng là thật nhưng không đến mức làm cho anh phải ngã xuống. Người đàn ông kéo chăn cao lên, chờ Hứa Tình Thâm quay trở lại.
Hứa Tình Thâm đi vào phòng, trong tay cầm chặt cốc nước ấm.
Hứa Tình Thâm kéo tay Tưởng Viễn Chu, ngồi vào chỗ liền mở nắp thuốc cho anh, cô cầm thuốc thả trong lòng bàn tay Tưởng Viễn Chu. Bàn tay anh run run, thuốc chưa đến miệng đã rơi xuống chăn.
“Không phải đau bụng sao? Sao tay lại run lên?”
“Anh thấy anh không còn sức lực rồi…”
Hứa Tình Thâm cầm hai viên thuốc đưa đến bên miệng Tưởng Viễn Chu, anh ngoan ngoãn mở miệng, Hứa Tình Thâm nhét thuốc vào miệng anh. Cái này giống như đút thuốc cho đứa nhỏ, Hứa Tình Thâm đưa nước cho anh, anh không giơ tay nhận lấy, cô đánh đưa cốc nước đến bờ môi anh.
Tưởng Viễn Chu uống nước, nuốt thuốc xuống, Hứa Tình Thâm cất chén nước đi, người đàn ông thấy vậy nắm chặt cổ tay cô. “Lại đút cho anh chút nước, đã lâu chưa có người đút nước cho anh uống rồi.”
“Tưởng Viễn Chu, anh là đứa bé sao?”
Tưởng Viễn Chu nghe vậy hơi nhếch môi cũng không uống nữa mà dựa đầu vào giường không nói gì.
Hứa Tình Thâm thấy anh khó chịu, cô không biết vì sao lại nói như vậy, cô khẽ cắn môi, “Vẫn còn muốn uống sao?”
Người đàn ông lắc đầu.
Hứa Tình Thâm để cốc nước trở lại, mồ hôi chảy xuống thái dương Tưởng Viễn Chu, Hứa Tình Thâm đưa tay lau đi, tay chưa kịp thu hồi, ngón tay cô vuốt vuốt huyệt thái dương của anh.
“Tình Thâm, em đang đau lòng cho anh sao?” Tưởng Viễn Chu không thích áp lực như vậy, hai người ai cũng không phản đối.
Anh mở miệng hỏi một câu cho vui là muốn xoa dịu không khí xuống.
Hứa Tình Thâm tiến lên, hai người dựa trán vào nhàu, Tưởng Viễn Chu cảm giác được cô gật đầu, “Ừ, em đau lòng.”
Đôi mắt người đàn ông sáng lên, “An ủi anh sao?”
“Tưởng Viễn Chu, sau này phải nhớ rõ ăn cơm, ăn cơm đúng giờ, không cần tùy tiện tức giận, tức giận cũng tổn thương cơ thể. Em đã trở lại, cuộc sống của anh sẽ thư thái hơn đúng không?”
“Ừ…”
“Em không biết nếu anh xảy ra chuyện gì thì em sẽ làm sao bây giờ?”
Tưởng Viễn Chu nghe cô nói như vậy đưa tay ôm lấy cô, Hứa Tình Thâm đè lại vai anh để cho anh nằm trên giường, “Anh nghỉ ngơi đi, đừng nhúc nhích, có chuyện gì gọi em.”
“Anh đau dạ dày không động được…”
“Anh muốn làm gì? Anh bảo em một tiếng, em giúp anh.”
Tưởng Viễn Chu kéo chăn, quấn mình vào trong, “Anh muốn nghe em đọc sách cho anh.”
“…”
“Đọc sách gì?”
“Tùy, anh muốn nghe giọng nói của em, nói không chừng anh có thể ngủ ngon.”
Hứa Tình Thâm cầm cuốn sách trên đầu giường, lật một trang, bắt đầu đọc. Tưởng Viễn Chu có chút thất thần, ngay cả Hứa Tình Thâm đọc cái gì anh cũng không nghe được một chữ.
“Anh muốn uống nước.”
Hứa Tình Thâm nhìn anh, đút nước cho anh.
“Anh muốn hôn em một cái.”
“…”
Hứa Tình Thâm không phản ứng gì.
Tưởng Viễn Chu ngồi dậy, “Cả người anh khó chịu, anh đi tắm.”
“Anh như vậy có tắm được không?”
“Chỉ sợ không được.”
“Nếu không được thì anh còn nói làm gì?”
“Vậy em theo cạnh anh, nếu không anh không có cách nào ngủ được.”
“…”
Tưởng Viễn Chu lăn qua lăn lại cô không ít, lúc đi ngủ Hứa Tình Thâm nằm trong lòng người đàn ông, hai mắt nhắm lại, vốn cô ngủ trên gốc nhưng lúc này Tưởng Viễn Chu lại ôm cô gối lên tay mình.
Bả vai trái mỏi như nhưng Tưởng Viễn Chu thích như vậy.
Cô dựa gần vào anh, anh nhắm mắt lại là có thể cảm nhận được tiếng hít thở của cô.
Vạn Dục Ninh nằm ở giường bệnh của bệnh viện Tinh cảng, đôi mắt nhìn trần nhà.
Một ngày, hài ngày, ba ngày…
Mấy ngày trôi qua nhưng cô ta không thấy được Tưởng Viễn Chu, một lần cũng không thấy.
Tưởng Đông Đình nói, Tưởng Viễn Chu đối với cô không giống, dù không làm vợ chồng nhưng tình cảm thanh mai trúc mã vẫn còn.
Nhưng mà Vạn Dục Ninh trông mong, trông mong, Tưởng Viễn Chu tuyệt tình ở trong mắt cô ta như hóa thành tòa băng sơn, loại lạnh lẽo này làm cho cô ta ngày càng tuyệt vọng.
Ngoài cửa có tiếng truyền đến, cô ta quay đầu, thì ra là hộ sĩ.
Đầu Vạn Dục Ninh đau muốn nứt ra, “Hứa Tình Thâm đâu??”
“Hôm nay Tưởng thiếu phu nhân có phẫu thuật.”
Vạn Dục Ninh nghe tiếng xưng hô, “Tưởng thiếu phu nhân?”
“Đúng thế, là Tưởng thiếu phu nhân của Tưởng tiên sinh.”
Xưng hô này vốn không phải thuộc về cô ta sao? Vạn Dục Ninh tức giận, một tên tội phạm Gi*t người dựa vào đâu cô ta đều có được?
Nếu không phải Hứa Tình Thâm, cha cô ta sẽ không ૮ɦếƭ, cô ta sẽ không rơi vào kết cục này.
“Ngoài cửa còn có người sao?”
“Có, vì bảo vệ an toàn cho Vạn tiểu thư, cho nên có người bảo vệ.”
Vạn Dục Ninh cười lạnh, “Bảo vệ an toàn sao?”
“Đúng vậy.”
Đôi mắt Vạn Dục Ninh đỏ ngầu, “Cô đến Tinh cảng làm việc lâu năm rồi hả?”
“Đã nhiều năm rồi.”
“Vậy nhất định cô cũng biết trước kia tôi và Tưởng Viễn Chu có quan hệ gì đúng không?”
Hộ sĩ ngẩn ra, cầm băng gạc trong tay, đổi thuốc cho Vạn Dục NInh.
“Sao cô không nói gì?”
“Vạn tiểu thư, tôi là hộ sĩ, chỉ phụ trách đổi thuốc cho cô.”
Vạn Dục NInh nhìn tủ đầu giường, nhìn chiếc kéo để bên băng gạc, hộ sĩ đổi thuốc cho cô ta, bỗng nhiên Vạn Dục Ninh mở miệng, “Tôi khát.”
“Tôi đi rót nước cho ngài.”
“Cảm ơn.”
Hộ sĩ xoay người rót nước,Vạn Dục NInh đưa tay đến tủ đầu giường, lấy kéo xong đưa tay giấu trong chăn.
Hộ sĩ nhanh chóng quay trở lại, “Vạn tiểu thư, uống nước.”
Cô cẩn thận ngồi dậy, uống nước xong, hộ sĩ để chiếc cốc lên đầu giường, lại không thấy kéo đâu.
“Vạn tiểu thư, cô nhìn thấy cây kéo đâu không?”
“Kéo gì, không thấy.”
Sắc mặt tiểu hộ sĩ căng thẳng, “Như vậy là không được, nhỡ may xảy ra chuyện gì tôi không thể chịu được trách nhiệm.” Cô ta nói xong chuẩn bị ấn nút báo động. Vạn Dục Ninh thấy thế xốc chăn lên, cô ta cầm lấy kéo, mũi nhọn ấn vào cổ mình, “Dừng tay.”
“Vạn, Vạn tiểu thư, cô làm gì vậy?”
“Đừng gọi.” Vạn Dục NInh xuống giường, ngay cả giầy cũng không đi, “Tưởng Viễn Chu ở bệnh viện sao?”
“Ở đây, ở đây.”
Vạn Dục NInh đi nhanh tới cửa, cô ta đưa tay mở cửa, bảo tiêu bên ngoài thấy cô ta, vừa muốn ngăn cản thấy chiếc kéo đang để chỗ động mạch chủ ở cổ, hai người không dám hành động thiếu suy nghĩ, “Vạn tiểu thư, đừng xằng bậy.”
“Các người tránh ra.”
Hai người lùi lại mấy bước, hai tay Vạn Dục NInh run lên, cô khó khăn lắm mới tìm được cơ hội, thiên tân vạn khổ mới đến được Tinh cảng, cô không thể ngay cả mặt Tưởng Viễn Chu cũng không thể thấy được đã bị đuổi về Long cảng.
Mũi kéo sắc nhọn đâm vào cổ Vạn Dục NInh, cô ta từng bước tiến lên, dù sao trước kia Vạn Dục Ninh cũng là vị hôn thê của Tưởng tiên sinh, hai bảo tiêu chỉ có thể buông tay đứng nhìn.
Vạn Dục Ninh đi nhanh tới thang máy, cô ta mở miệng uy Hi*p, “Không cần qua đây, nếu không… chuyện gì tôi cũng làm được.”
Cô ta tiến vào, ấn số, mắt thấy cửa thang máy đóng lại.
Vạn Dục Ninh biết rõ văn phòng của Tưởng Viễn Chu ở đâu, cũng biết nên đi như thế nào.
Hứa Tình Thâm làm xong tiểu phẫu, sau khi hoàn thành liền tới văn phòng của Tưởng Viễn Chu.
Lão Bạch mua này nọ mang tới, Hứa Tình Thâm và Tưởng Viễn Chu ở bên trong ăn một ít, cô đứng dậy thu dọn hộp, “Em về phòng.”
“Sắp tới thời gian nghỉ ngơi rồi, còn về làm cái gì?”
“Em còn phải làm việc.”
Ngoài cửa bỗng nhiên có âm thanh truyền đến, lão Bạch thấy Vạn Dục Ninh qua đây, anh ta mới nhận được tin tức từ phòng bệnh truyền đến, lão Bạch nắm di động, “Vạn tiểu thư, cô làm cái gì vậy?”
“Tưởng Viễn Chu đâu? Tôi muốn gặp anh ấy.”
“Cô muốn gặp Tưởng tiên sinh?”
“Các người nhốt tôi ở bệnh viện, giống như một phạm nhân, tôi chỉ muốn gặp Viễn Chu…”
Lão Bạch lắc đầu, “Tưởng tiên sinh muốn gặp cô thì đã gặp từ sớm.”
“Nếu anh dám cản tôi, tôi sẽ ૮ɦếƭ cho anh xem.”
Lão Bạch đối mặt với Vạn Dục Ninh như vậy đúng là không biết làm sao. Hứa Tình Thâm ở trong phòng làm việc nghe được âm thanh, cô ném đồ vào thùng rác, “Em đi xem.”
“Nhìn cái gì?” Tưởng Viễn Chu không ngẩng đầu, “Ngồi ở đây, lão Bạch sẽ xử lý tốt.”
Hứa Tình Thâm đi tới cửa, âm thanh của Vạn Dục NInh xuyên qua cánh cửa truyền vào, “Nếu các người muốn thấy tôi ૮ɦếƭ, tôi gặp nguy hiểm còn cứu tôi sao? Lão Bạch, anh biết tính tình của tôi, tôi nói một không hai, có phải anh muốn thử một chút có dũng khí này hay không sao?”
Lão Bạch gặp phải người phụ nữ này liền cảm thấy đau đầu, đặc biệt là Vạn Dục Ninh.
Trước kia mỗi lần thay Vạn Dục Ninh giải quyết hậu quả, lão Bạch bị ђàภђ ђạ không nhẹ, anh nhìn bộ dáng Vạn Dục Ninh, chỉ có thể mở miệng khuyên nhủ, “Vạn tiểu thư, cô đừng làm vậy.”
“Ít nói nhảm đi, tránh ra.”
Hứa Tình Thâm đến trước bàn làm việc của Tưởng Viễn Chu, “Em thấy lão Bạch không chống cự được.”
“Lại lấy cái ૮ɦếƭ ra để áp chế, đã mấy năm trôi qua, chiêu này của Vạn Dục Ninh đúng là không thay đổi.” Ngón tay Tưởng Viễn Chu di di lông mày,”Em đừng ra, đỡ cô ta gặp em liền nổi điên.”
Lão Bạch chắn ở cửa, không có Tưởng Viễn Chu cho phép anh ta cũng không thể để cho Vạn Dục Ninh đi vào.
“Vạn tiểu thư, cô không biết Tưởng tiên sinh không thích nhất là người như vậy.”
Hai người giằng cô ngoài cửa, Hứa TìnhThâm xoay người đi qua, cô không chút do dự mở cửa phòng.
Vạn Dục Ninh nghe tiếng đàn ông quen thuộc, “Tình Thâm.”
Hứa Tình Thâm thấy cô ta tiến lên, đưa tay đóng cửa lại, cô nhìn Vạn Dục Ninh, “Vạn tiểu thư, làm gì vậy? Để chân trần chạy đến chỗ này làm cho người ta thấy thì ra bộ dáng gì nữa?”
“Cô tránh ra.”
Cả tầng lầu chỉ có một văn phòng của Tưởng Viễn Chu, Hứa TìnhThâm nhìn thấy có người ló đầu ở cách đó không xa.
Ai lại dám tìm đường ૮ɦếƭ trước mặt Tưởng tiên sinh?
Cánh tay Vạn Dục Ninh run lên, “Tôi muốn gặp Viễn Chu.”
“Thấy anh ấy làm cái gì? Để cho anh ấy thấy bộ dáng này của cô mà thương cảm sao?” Hứa Tình Thâm nhìn lão Bạch, “Anh làm sao lại để cho cô ta ở đây náo loạn, đây là cửa phòng làm việc của Tưởng tiên sinh.”
Vâng.
Vạn Dục NInh dùng kéo trong tay ấn vào cổ mình, Hứa Tình Thâm đưa mắt nhìn, “Muốn cắt cổ? Cô đâm đi, tôi không sợ chút nào đâu.”
“Hứa TìnhThâm, Tưởng Viễn Chu đã là của cô, tôi chỉ muốn gặp anh ấy một lần thì làm sao?”
Hứa TìnhThâm nhìn tay Vạn Dục NInh, “Kéo trong tay cô rất khó lấy mạng của cô, nếu một kéo đâm xuống mà cô không ૮ɦếƭ thì chỉ có thể chịu khổ rồi. Tôi sẽ khâu cho cô, còn không sử dụng thuốc tê, Vạn Dục NInh, cô nếu muốn tự sát với tôi cũng không có tổn thất gì, ngược lại còn bớt đi một người quấn lấy Tưởng Viễn Chu.”
Hứa Tình Thâm nói xong ra hiệu với lão Bạch, “Thất thần làm cái gì? Lấy đồ trong tay cô ta đi.”
Lão Bạch tiến lên, Vạn Dục Ninh nhẫn tâm, cắt lên da một vết.
“Mặc kệ cô ta, sống hay ૮ɦếƭ do cô ta lựa chọn.’
Lão Bạch nghe xong, định tiến lên theo lời Hứa Tình Thâm, Vạn Dục Ninh thét chói tai, “Đừng tới đây, đừng tới đây.”
Thang máy cách đó không xa mở ra, một bước sĩ bước tới, thấy một màn như vậy hiển nhiên bị dọa sợ.
Trong anh ta cầm lấy tấm chụp phim và hồ sơ chuẩn đoán bệnh, anh ta tiến lên mấy bước, “Vạn tiểu thư, tại sao cô lại ở đây?”
“Không cần quản, tránh ra.” Vạn Dục Ninh nhìn bác sĩ, anh ta thấy người phụ nữ cầm kéo trong tay, “Cô…”
“Bác sĩ Thái, anh tránh ra, để cho cô ta làm loạn.” Hứa Tình Thâm lạnh lùng nói.
Bác sĩ Thái đi tới, “Chẳng lẽ Vạn tiểu thư biết mình bị bệnh nặng sao?”
Lão Bạch lùi lại phía sau, Hứa Tình Thâm thu hồi ánh mắt, “Có ý gì?”
Bác sĩ Thái có chút do dự, Vạn Dục NInh nhìn vẻ mặt anh ra bỗng nhiên trong lòng cảm thấy hoảng hốt, “Tôi sao? Tôi có bệnh gì?”
Bác sĩ Thái đưa tấm phim trong tay đưa cho Hứa Tình Thâm, cô giơ tay lên cao nhìn, sắc mặt độ nhiên ngưng trọng.
Xung quanh cực kì yên tĩnh, ai cũng không nói gì, đôi môi Vạn Dục Ninh run rẩy hỏi, “Bệnh gì? Rốt cuộc tôi làm sao vậy? Nói chuyện đi chứ?”
Cửa phòng răng rắc mở ra, người đàn ông bước ra, Vạn Dục NInh nhìn qua, thấy Tưởng Viễn Chu đến bên cạnh Hứa Tình Thâm.
Hứa Tình Thâm đưa tấm phim cho anh, không nói một lời.
“Viễn Chu.” Vạn Dục Ninh trầm giọng gọi.
Hứa Tình Thâm nhìn Vạn Dục Ninh, sắc mặt không chút thay đổi.
“Tôi làm sao vậy? Các người nói cho tôi biết đi.”
Tưởng Viễn Chu rũ tay xuống, bên trong đôi mắt tràn ngập sự tức giận, ánh mắt nhìn chằm chằm Vạn Dục Ninh, giọng nói rét lạnh, “Vạn Dục NInh, cô không cần tự sát, như cô mong muốn, cuối cùng cô cũng có thể giải thoát rồi.”
Vạn Dục Ninh há miệng thở dốc, buông lỏng lực đạo trong tay, lão Bạch nhanh chóng cầm kéo trong tay cô ta, cô ta đứng yên tại chỗ, lắc đầu, “Các người lừa tôi.”
“Không phải cô muốn ૮ɦếƭ sao?”
Đôi mắt Vạn Dục NInh đỏ ngầu, tiến lên hai bước, “Viễn Chu, em chỉ muốn gặp anh một chút, thật sự chỉ muốn gặp anh một lần.”
“Cô gặp tôi làm cái gì?” Tửởng Viễn Chu cầm tấm phim đến trước người cô ta, Vạn Dục Ninh cầm trong tay, “Em gặp bệnh gì có đúng không?”
Hứa Tình Thâm tiếp lời, “Nếu cô không gặp chuyện thì không biết trong đầu cô có khối u, Vạn Dục Ninh, cô không cần tiếp tục náo loạn nữa.”
Vạn Dục NInh đứng đó không nhúc nhích, Tưởng Viễn Chu nhìn tấm phim cô ta cầm trong tay, lần trước lúc anh gặp cô ta, bộ dáng không giống như vậy. Trên đầu cô ta có một dúm tóc bạc giống như tuyết mùa đông dính vào, sợi tóc đen bóng mà lúc này trên đầu cô ta hơn một nửa là tóc bạc.
Thân thể trong bộ đồ bệnh nhân, bả vai rộng thùng thình, Cổ họng Tưởng Viễn Chu động động, “Có thể cứu sao?”
Ai cũng không trả lời.
Bỗng nhiên Vạn Dục NInh cảm thấy tuyệt vọng ngập tới, “Nói chuyện đi, các người nói chuyện đi.”
Hứa Tình Thâm đưa mắt nhìn, “99% là không cứu được, gặp được trường hợp như vậy bác sĩ sẽ không đề nghị làm phẫu thuật, tiếp tục trị liệu hy vọng có thể kéo dài một thời gian…”
“Không thể nào.” Vạn Dục Ninh lắc đầu, “Tôi không đau đầu, tôi không có cảm giác gì, làm sao có thể như vậy? Hứa Tình Thâm, nhất định là các người liên hợp lừa gạt tôi, gạt tôi.”
Con người đôi khi yếu ớt như vậy, có đôi khi bất tri bất giác cuộc sống kết thúc.
“Viễn Chu.” Vạn Dục NInh khóc không thành tiếng, thân thể ngồi xổm xuống, “Em không muốn ૮ɦếƭ, em thật sự không muốn ૮ɦếƭ.”
Hứa Tình Thâm nhìn thấy không khỏi thổn thức, lúc quậy ầm ĩ tìm cái ૮ɦếƭ có mấy ai muốn ૮ɦếƭ thật đây? Nhưng đến lúc chân chính đối mặt với cái ૮ɦếƭ có mấy ai có thể thản nhiên tiếp thu?
Hai tay Vạn Dục Ninh che mặt, “Em còn muốn gặp mẹ em, em còn muốn sống, em không muốn như vậy…”
Trên hành lang truyền đến tiếng phụ nữ khóc, từng tiếng vang vọng bên tai, Hứa Tình Thâm cúi người cầm tấm phim rơi trên mặt đất.
Tưởng Viễn Chu giật giật người, đi vào văn phòng tiên tay đóng cửa lại. Hứa Tình Thâm nhìn cánh cửa đóng chặt, lên tiếng phân phó, “Lão Bạch, đưa Vạn Dục NInh trở về phòng đi.”
Vâng.
Vạn Dục NInh ngồi xổm tại chỗ không động, lão Bạch kéo cô ta đứng dậy, “Vạn tiểu thư, cô làm như vậy không có chút gì tốt cho bệnh của cô, đây là Tinh cảng, Tưởng tiên sinh sẽ không thấy ૮ɦếƭ mà không cứu.”
Vạn Dục NInh không nháo thêm, Hứa Tình Thâm tới trước văn phòng mở cửa đi vào.
Người đàn ông đứng trước cửa sổ, cô tiến lên, nhìn áo dài trắng của mình dưới ánh mặt trời trắng bệch, Hứa Tình Thâm đi về phía sau anh, rơi trên đầu vai Tưởng Viễn Chu.
Anh không quay đầu đưa tay cầm tay Hứa Tình Thâm, sau đó kéo cô đến bên cạnh mình.
“Cực kì hoảng sợ sao?”
Ngón tay Tưởng Viễn Chu ấn nhẹ lên mu bàn tay cô, Hứa Tình Thâm nhún vao, “Loại trường hợp này em gặp nhiều, chẩn đoán nhiều loại bệnh lúc biết được tin tức đầu không thể tin được, bọn họ cảm thấy bản thân mắc bệnh vô cùng đau đơn, chưa kịp hưởng thụ cuộc sống, ông trời đối với bọn họ bất công như vậy.”
Tương Viễn Chu nhìn ra ngoài cửa sổ, “Anh nghĩ tới dì nhỏ.”
Hơn hai năm trước, Tưởng Tùy Vân ૮ɦếƭ như vậy.
Đám người bên cạnh rời đi, Tưởng Tùy Vân, Phương Thịnh, Vạn Hâm Tằng, dù tốt hay xấu ít nhất bọn họ cũng từng xuất hiện trong cuộc sống của mình. Hai tay Hứa Tình Thâm cho vào túi quần, “Vạn Dục Ninh không thể so với dì nhỏ, trong đầu dì nhỏ nguy hiểm hơn so với cô ta.”
“Vậy, cô ta có thể cứu được không?” Cuối cùng Tưởng Viễn Chu vẫn muốn cứu cô ta một mạng.
“Không nói trước được.”
“An bài chuyên gia hội chẩn.”
Hứa Tình Thâm gật đầu, “Ừ.”
Vạn Dục Ninh ngơ ngác nằm trên giường, hai tay không ngừng sờ đầu mình, miệng vết thương vẫn đau vô cùng, cô ta xoa xoa, ngoại trừ chỗ bị rách cô ta không cảm thấy chỗ nào khác thường.
Cô ta không muốn ૮ɦếƭ, dù cho bị nhốt hai năm trong tuyệt vọng nhưng cô ta không muốn ૮ɦếƭ.
Vạn Dục Ninh dùng hai tay ôm đầu gối, cảm thấy cực kì cô độc, Tưởng Viễn Chu vì Hứa Tình Thâm mà không gặp cô ta một lần, Tưởng Đông Đình còn trông cậy vào cô ta có thể phát huy tác dụng gì sao?
Đối với Tưởng Viễn Chu bây giờ Vạn Dục Ninh có ảnh hưởng gì?
Hứa Tình Thâm đẩy cửa đi vào, tiếng khóc Vạn Dục NInh truyền đến trong tai cô, Hứa Tình Thâm đi vào, phía sau còn có hộ sĩ đi theo.
Trên mặt không có biểu tình gì khác, đứng trước giường bệnh, chỉ về Vạn Dục Ninh, “Lấy máu.”
“Các người muốn làm cái gì?” Vạn Dục NInh ngẩng đầu nhìn cô.
“Lấy máu cô để kiểm tra chi tiết.”
“Hứa Tình Thâm, cô hại ૮ɦếƭ ba tôi, vẫn còn muốn tới hại tôi sao?”
Hộ sĩ thấy Vạn Dục Ninh ôm chặt người, thật sự không thể làm, Hứa Tình Thâm đứng một bên, “Là Tưởng Viễn Chu nói, chỉ cần còn một tia hy vọng liền muốn cứu cô. Vạn Dục Ninh, cô không chịu lấy máu? Được, tôi rất vui khi thấy cô như vậy.”
“Đợi một chút.” Vạn Dục Ninh vươn tay.
Hộ sĩ lấy máu xong Hứa Tình Thâm đến bên cửa sổ, đưa tay kéo rèm che, “Cô nói cho rõ ràng, cái gì mà bảo tôi Gi*t ba cô?”
“Cô đừng có giả bộ, lúc trước nếu không phải cô để cho người ta nhắn với ba tôi, ông ấy sẽ không tự sát.”
“Lời này là ai nói với cô?” Hứa Tình Thâm dựa vào cửa sổ, “Vạn Dục Ninh, tôi có khả năng gì có thể để cho người ta nhắn lại với ba cô? Huống hồ chuyện tôi làm Tưởng Viễn Chu đều biết, khi đó Tưởng Viễn Chu còn chưa đến mức để cho tôi muốn làm gì thì làm.”
“Lúc trước tôi cầu xin Lăng Thì Ngâm, nói cô ta tìm người đi vào, nhưng mà người đi vào lại bị cô đổi đi, cô nói nếu ba tôi không ૮ɦếƭ cô sẽ làm cho tôi sống không bằng ૮ɦếƭ.”
Hứa Tình THâm dựa vào cửa sổ, hai chân một trước một sau, “Vạn Dục NInh, trước kia cô đối với tôi ngàn phòng vạn phòng, nhưng cô có để ý tới Lăng Thì Ngâm không? Cô bị nhốt hai năm lại có thể biết không ít chuyện, trai cò tranh nhau ngư ông đắc lợi, suýt chút nữa thì Lăng Thì Ngâm có thể trở thành Tưởng thiếu phu nhân.”
Vạn Dục Ninh ngẩn ngơ nhìn chằm chằm Hứa Tình Thâm, “Cô nói linh tinh gì đó?”
Cô ta bị nhốt quy bệnh viện đổi phòng bệnh cho cô ta, có TV nhưng trên TV chỉ có mấy kênh, cô ta sẽ không thường xuyên nhìn tin tức.” Lăng Thì Ngâm, cô ta chỉ là cô gái nhỏ cái gì cũng không biết mà thôi.”
Hứa Tình Thâm nghe xong cười ra tiếng, đại khái đây là chuyện buồn cười nhất trong mấy năm này cô nghe được.
“Cô gái nhỏ không hiểu chuyện? Vạn Dục Ninh, nếu tôi nói dì nhỏ ૮ɦếƭ trong tay nhà họ Lăng có phải cô cũng sẽ không tin? Lăng gia vì muốn lót đường cho Lăng Thì Ngâm, thiết kế nhiều chuyện, bức tôi đi, sau đó Lăng Thì Ngâm giả mang thai, vào ở Cửu Long Thương, những thứ này cô có biết không?”
Đôi môi Vạn Dục Ninh run rẩy, khóe miệng Hứa Tình Thâm càng nhếch lên sự châm chọc, “Lăng Thì Ngâm nói những chuyện này cô ta không tham dự vào cô tin sao?”
Cô ta không nói một lời, Hứa Tình Thâm đứng thẳng, “Bên ngoài càng nhìn là người vô hại thì sau lưng đâm dao găm càng lợi hại hơn.” Hứa Tình Thâm nhìn Vạn Dục NInh nằm trên giường bệnh, kéo chăn qua đầu, cô xoay người kéo rèm còn lại, sau đó đi ra ngoài.
Trong phòng họp, Tưởng Viễn Chu ngồi nửa ngày, cửa mở ra Hứa Tình Thâm đứng bên ngoài, nhìn người trong phòng đi ra.
Đợi mọi người đi không sai biệt lắm Hứa Tình Thâm mới nâng chân đi vào.
Tưởng Viễn Chu đưa lưng về phía cô, đang hút thuốc, khói trắng xung quanh trên đầu người đàn ông.
Hứa Tình Thâm nhìn vậy, bả vai người đàn ông rắn chắc hữu lực, từ khi Vạn Dục Ninh rời khỏi Long cảng đến nay Hứa Tình Thâm chưa từng lo lắng bọn họ tình cũ bốc cháy. Là không cần sao? Hiển nhiên không phải.
Trong lòng cô chắc chắn, chắc chắn trong lòng Tưởng Viễn Chu rốt cuộc cũng không chứa nổi Vạn Dục Ninh rồi.
Hứa Tình Thâm đi tới, đưa tay đặt lên đầu vai người đàn ông, “Như thế nào?”
Tưởng Viễn Chu hung hăng hút vào một hơi, “Không tốt lắm, giống như em suy đoán lúc trước.”
“Sống không quá hai tháng.”
“Ngay cả giải phẫu cơ bản cũng không thể làm.”
Hứa Tình Thâm khom lưng, hai tay ôm cổ Tưởng Viễn Chu, cả người dán sát vào lưng anh, Tưởng Viễn Chu nhanh chóng dập tắt nửa điếu thuốc.
Anh cầm hai tay cô, mặt hướng về Hứa Tình Thâm, “Đều là múi khó, chúng ta ra ngoài đi.”
“Tưởng Viễn Chu, nếu không phẫu thuật này em làm, em sẽ thử xem sao?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc