Sắc Đẹp Khó Cưỡng - Chương 205

Tác giả: Thánh Yêu

TƯỞNG VIỄN CHU, ANH DÁM CƯỚI EM HAY KHÔNG?
Tưởng Viễn Chu nhìn gương mặt của Lâm Lâm, không phải lần đầu tiên anh cẩn thận nhìn vậy, nhưng lần này thì không giống, Hứa Tình Thâm nói bé là con gái của cô ấy.
Người đàn ông vươn tay sờ sờ gương mặt Lâm Lâm, Lâm Lâm giơ thìa trong tay, gõ gõ lên đầu Tưởng Viễn Chu.
Đến nơi ở mới Lâm Lâm không hề có cảm giác xa lạ, Tưởng Viễn Chu đưa tay ôm thân thể nhỏ bé của bé vào иgự¢, cánh tay anh run lên, sợ đè lên bé, Hứa Tình Thâm nhìn thấy bóng dáng đó cảm thấy vỡ nát.
“Ba ba…” Duệ Duệ ở bên cạnh Lâm Lâm gọi một tiếng.
Có thể cảm giác được Tưởng Viễn Chu vô cùng thân thiết với Lâm Lâm, Duệ Duệ đặc biệt trở nên yên tĩnh, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào Tưởng Viễn Chu.
Người đàn ông xoa xoa đầu Tưởng Viễn Chu, giống như không nghe được tiếng gọi, giọng anh có chút run rẩy, “Thì ra anh có con gái, thì ra là con gái của anh.”
“Viễn Chu.” Tưởng Đông Đình lạnh mặt nói, “Con tin sao? Chỉ dựa vào mấy câu nói của người phụ nữ này con tin thật sao?”
Tưởng Viễn Chu thoái mái ôm Lâm Lâm, anh đứng dậy, trong mắt đầy gợn sóng, “Không thế thì như thế nào? Chẳng lẽ tôi nên tin ông? Là ông ôm Duệ Duệ về, nói đó là đứa bé của tôi và Lăng Thì Ngâm, tất cả sai lầm đều do ông tạo thành, ông có tư cách gì hỏi tôi tin hay không?”
Tưởng Đông Đình ngồi tại chỗ, toàn thân run run, quản gia bên cạnh nhanh chóng ngăn Hứa Tình Thâm, “Hứa tiểu thư, ngài bớt tranh cãi đi, khiến cho lão gia tức giận thành như vậy nhỡ may có gì không tốt xảy ra…”
Tưởng Viễn Chu một tay cho vào trong túi, anh đứng bên cạnh Lâm Lâm, bỗng nhiên mở miệng nói, “Ở đây không có Hứa tiểu thư,chỉ có Tưởng thiếu phu nhân.”
Tưởng Đông Đình cười gượng hai tiếng, “Ngược lại các người thì tốt rồi, một nhà đoàn tụ có phải hay không? Hứa Tình Thâm, lúc trước cô không sạch sẽ rời đi, hiện tại không sạch sẽ trở về, cô thật có bản lĩnh.”
Trên bàn bày đầy đồ ăn, tất cả đều qua chế biến tỉ mỉ, nhưng mà cho tới bây giờ không có ai ᴆụng đũa.
Hứa Tình Thâm không giận mà cười, “Đúng vậy, một nhà đoàn tụ thật tốt, ngài thì sao? Vốn đang có dì nhỏ ở cùng ngài, nếu năm đó ngài không cho nhà họ Lăng một cơ hội dì nhỏ cũng không bị Lăng Thận hại ૮ɦếƭ.”
Ánh mắt Tưởng Đông Đình nhìn thẳng Hứa Tình Thâm, “Cô và Phó Kình Sênh đều cùng một loại người, từ lúc bắt đầu chuyện đứa bé đều là bọn họ đã bày ra, hiện tại Phó Kình Sênh gặp chuyện không may, người phụ nữ đều phải sạch sẽ với hắn ta, vì để tiến vào nhà họ Tưởng, nói cái gì cũng được…”
“Nghe theo ý của ngài, ngài thừa nhận Lâm Lâm rồi hả?” Hứa Tình Thâm nhìn thẳng vào mắt Tưởng Đông Đình, không một chút tránh né, “Ngài ôm Duệ Duệ trở về nói đó là đứa bé của Tưởng Viễn Chu, đúng, ngài cho là ngài đang bảo vệ cháu trai nhà họ Tưởng, nhưng nếu Duệ DUệ là cháu trai nhà họ Tưởng thì người ngài có lỗi nhất chính là bé. Đêm kia Tưởng Viễn Chu trả giá còn chưa đủ sao? Anh ấy cho rằng Duệ Duệ là con của Lăng Thì Ngâm cho nên anh ấy đối với nó không có nhiều gần gũi, kể từ sau khi Duệ Duệ bị tai nạn xe, anh ấy cho rằng đó là con của hai chúng tôi, anh ấy thương tâm muốn ૮ɦếƭ. Tưởng Đông Đình , là ông, là ông lấy thúng úp voi, hiện tại thì tốt rồi, Lâm Lâm mới đúng là cháu gái nhà họ Tưởng, nhưng ngài yên tâm… Tôi sẽ không để cho con bé nhận ngài làm ông nội, đây là do ông gieo gió gặt bão.”
“Vô liêm sỉ.” Tưởng Đông Đình dùng hết sức hung hăng vung nắm đấm lên bàn, “Cô…”
Hứa tình Thâm nhắm mắt, “Đừng tức giận sẽ hại gan.”
Tưởng Đông Đình đứng dậy, “Bữa cơm này tôi không có phúc hưởng, nhưng mà Hứa Tình Thâm, nếu cô muốn vào nhà họ Tưởng thì không có cửa đâu.”
Hứa Tình Thâm nhướng mày, “Ngài cứ đi như vậy?”
Người đàn ông đẩy ghế dựa, quản gia nhanh chóng giữ ông ta lại, Hứa Tình Thâm cũng đứng dậy, “Hôm nào đó tôi và Tưởng Viễn Chu đi đăng kí kết hôn, chúng tôi sẽbáo cho ngài biết.”
“Cô dám.”
Hứa Tình Thâm thu lại nụ cười trên mặt, cô nhìn người đàn ông cách đó không xa, “Tưởng Viễn Chu, anh dám cưới em hay không?”
Một tiếng này hết sức hữu lực, lại giống như kéo Tưởng Viễn Chu về thời gian thật lâu về trước, lần đầu tiên anh gặp Hứa Tình Thâm.
Cô nói với anh, “Tôi cho anh, anh có dám muốn hay không?”
Tưởng Viễn Chu anh có gì không dám?
Mấy năm trước Tưởng Viễn Chu muốn Hứa Tình Thâm, mấy năm sau đối mặt với câu hỏi như vậy, tâm trạng Tưởng Viễn Chu hoàn toàn thay đổi.
Lần đầu tiên là hoàn toàn thuần túy còn hiện tại là Tưởng Viễn Chu anh vui vẻ chấp nhận, cầu còn không được.
“Vì sao anh lại không dám?” Tưởng Viễn Chu nói.
Khóe miệng Hứa Tình Thâm nhếch lên, “Bởi vì em bị người ta nói không sạch sẽ, anh kết hôn với em, em muốn một hôn lễ thuận lợi vui vẻ, em muốn tất cả mọi người đều biết em là Tưởng thiếu phu nhân, anh không sợ người khác bị người khác chỉ trỏ , làm mất đi mặt mũi nhà họ Tưởng sao?”
“Cái này thì dễ rồi, ai dám nói một câu thừa thãi anh xé rách miệng của người đó.”
Hứa Tình Thâm gật đầu, quay đầu nhìn Tưởng Đông Đình, “Ngài xem, con trai ngài dám cưới tôi, anh ấy dám cưới, vì sao tôi không dám gả?”
Tưởng Đông Đình nghe được đây là ý định của Hứa Tình Thâm.
Ông ta không thể ở lại thêm được nữa, dùng chân đá văng ghế, hai tay Hứa Tình Thâm chống lên bàn, “Ba, một tiếng chúc phúc cho chúng tôi mà thôi, không khó đến như vậy.”
“Cô không xứng.” Tưởng Đông Đình nói xong liền rời đi.
Hứa Tình Thâm nhìn bóng lưng hai người đi ra ngoài, cô ngồi lên ghế, bên trong phòng ăn yên tĩnh không tiếng động.
Tưởng Viễn Chu khom người ôm Lâm Lâm, Duệ Duệ ở bên cạnh ngẩng đầu, đứa bé nhỏ như vậy có hiểu hay không, tuy nói chúng không hiểu nhưng trong mắt bé lộ ra sự khẩn thiết và chờ mong.
Hứa Tình Thâm đi qua ôm lấy Duệ Duệ, sau đó để cho người hầu chuyển hai ghế trẻ con gần bọn họ.
Tưởng Viễn Chu để trán dựa vào Lâm Lâm, trong lòng đủ loại cảm giác khác lạ, có kích động, có nhảy nhót, nhưng trong lòng cũng có sự chua xót. Hứa Tình Thâm đi qua, bàn tay đặt lên đầu vai Tưởng Viễn Chu, người cô dựa vào gần anh, dán mặt vào lưng anh, “Thật xin lỗi.”
Lâm Lâm nhẹ nhàng gọi mẹ
Tưởng Viễn Chu mở mắt ra, ánh mắt nhìn con gái trong lòng, “Lâm Lâm, gọi một tiếng ba đi.”
Đứa bé nhìn anh, nhưng lại vươn tay muốn Hứa Tình Thâm ôm, “Mẹ, mẹ.”
Cô bé rõ ràng đang ghen tỵ, nhìn thấy Hứa Tình Thâm ôm Duệ Duệ, Lâm Lâm có chút ủy khuất, vươn người về phía Hứa Tình Thâm, nhưng lúc này Tưởng Viễn Chu không chịu buông tay, “Bảo bối, gọi ta một tiếng baba, ta là baba của con.”
Lâm Lâm sốt ruột vươn tay về Hứa Tình Thâm, hai tay Tưởng Viễn Chu giữ vai bé, “Lâm Lâm.”
Duệ duệ trong lòng Hứa Tình Thâm vươn tay về phía Tưởng Viễn Chu, muốn để cho anh ôm, Hứa Tình Thâm thả bé trong lòng anh, anh giống như không chịu buông con gái, nhưng Lâm Lâm lại bổ nhào vào lòng Hứa Tình Thâm.
Hứa Tình Thâm ôm Lâm Lâm đi tới trước bàn ăn, đặt đứa bé trong ghế.
“Ăn cơm trước đi, đồ ăn lạnh rồi.” Lão Bạch khẩn trương nói.
Duệ Duệ ngồi trong ghế, một tay Tưởng Viễn Chu chống trán, giống như chưa lấy lại tinh thần, anh uống một hớp rượu.
Uống quá nhanh, cồn rượu lướt qua yết hầu, mu bàn tay anh lau khóe môi, đôi mắt có chút đỏ.
Hứa Tình Thâm nhìn người đàn ông, “Lần trước Duệ Duệ bị thương, em nên nói với anh, nhưng mà…”
Mỗi một chút không khí như bị đông cứng, đám người hầu đưa mắt nhìn nhau, chuyện như vậy đừng nói là Tưởng Viễn Chu, ngay cả bọn họ cũng khó mà tin được.
Tưởng Viễn Chu đau đớn, hiện tại khó chịu bọn họ đều thấy được.
Nhưng không ai nói Hứa Tình Thâm một câu không đúng, không phải vì cô là Tưởng thiếu phu nhân mà không dám nói, mà là biết so với Tưởng Viễn Chu cô chịu khổ không ít hơn anh. Dù sao lúc trước Tưởng Đông Đình tráo đứa bé, đổi đi đổi lại mà nói cuối cùng như thế nào?
Có phải lúc Duệ Duệ bị thương liền cảm thấy vỡ tan sao?
Không ai nói lời nào, ai cũng không ᴆụng đũa, Tưởng Viễn Chu lần thứ hai nhìn Lâm Lâm, “Không cần làm giám định DNA, nó là con gái của anh.”
Người đàn ông đứng thẳng, thu lại cảm xúc, “Anh không muốn con anh, người phụ nữ của anh bị trăn trở vì giám định DNA.”
Hứa Tình Thâm nghe vậy, có chút rung động, “Nhưng nhỡ may ngay cả em Phó Kình Sênh cũng lừa thì sao?”
“Không có nhỡ may.” Tưởng Viễn Chu nhanh chóng nói, “Hai đứa đều là của anh, một trai một gái.”
Hứa Tình Thâm nghe được ý tứ của Tưởng Viễn Chu, không nói thêm, người đàn ông chìm trong cảm xúc vừa rồi giống như không thoát ra được, anh ngồi xuống ghế, “Tình Thâm, dù sao Duệ Duệ cũng ở cạnh anh hơn một năm rồi.”
“Em hiểu.” Hứa Tình Thâm đã sớm nghĩ tới kết quả như vậy, “Em chưa nói không tiếp nhận bé, đúng vậy, sau này chúng ta có hai đứa bé, một trai một gái.” Trên bàn cơm hầu như không ai ᴆụng đũa, Tưởng Viễn Chu cười nhẹ, “Hôm nay là ngày tốt đáng để chúc mừng.”
“Tưởng tiên sinh, đồ ăn đều đã nguội rồi.”
“Vậy thì hâm nóng, không sao, thời gian còn sớm.”
Đêm nay ngoại trừ Tưởng Đông Đình không vui bỏ đi thì những người còn lại đều rất vui vẻ.
Lão Bạch uống không ít rượu, Hứa Tình Thâm và Tưởng Viễn Chu lên lầu, thím Nguyệt mang hai đứa trẻ đi tắm rửa.
Tưởng Viễn Chu ngồi ở mép giường, Hứa Tình Thâm tiến lên mấy bước đặt tay lên vai anh, người đàn ông đưa tay ôm lấy eo cô.
“Anh không nghĩ một ngày Lâm Lâm sẽ nhận anh là baba.”
Tưởng Viễn Chu dựa nhẹ, đầu dán nơi иgự¢ cô, quả thật Hứa Tình Thâm cũng không nghĩ sẽ có một ngày như vậy, lúc trước rời đi cô chưa từng nghĩ đời này sẽ gặp lại Tưởng Viễn Chu.
“Em nên nói sớm cho anh biết.”
“Em không có cách nào.”
Tưởng Viễn Chu khẽ thở dài, anh hiểu rõ, cũng minh bạch, cho nên không trách móc cô một câu. Bọn trẻ tắm xong, thím Nguyệt để chúng vào phòng, Hứa Tình Thâm giúp đỡ mặc quần áo.
Tưởng Viễn Chu cầm lấy một bộ quần áo dệt kim khoét cổ đợi cho thím Nguyệt mặc đồ lót cho Lâm Lâm liền mặc vào cho bé.
Động tác của anh có chút vụng về, cổ tay áo bên ngoài, đồ lót bên trong cuốn lại, Tưởng Viễn Chu lại cởi chiếc áo dệt kim khoét cổ ra.
Lâm Lâm không chịu phối hợp, cầm món đồ chơi trong tay chơi đùa. Tưởng Viễn Chu thử mấy lần, mỗi lần Lâm Lâm đều chơi vui vẻ ngâm nga, Tưởng Viễn Chu liền kéo lấy tay bé.
Cuối cùng Lâm Lâm tức giận cắn lên tay anh.
Thật ra cũng không cắn Tưởng Viễn Chu đau, anh nhìn chằm chằm dấu răng hình nguyệt nha và nước miếng trên tay, suy nghĩ đến xuất thần.
Hứa Tình Thâm ngồi bên người anh, “Để em làm.”
Tưởng Viễn Chu đứng lên, “Anh khát nước, đi xuống uống nước.”
“Ừ.”
Tưởng Viễn Chu đi ra khỏi phòng ngủ chính, đi qua cầu thang xuống lầu. Lão Bạch ngồi trên ghế sofa miệng luyên thuyên không biết đang nói gì. Tưởng Viễn Chu đi qua đó, “Sao còn chưa trở về?”
“Tưởng tiên sinh.” Lão Bạch ngồi thẳng người.
Tưởng Viễn Chu ngồi bên cạnh lão Bạch, lão Bạch nhìn anh, “Tưởng tiên sinh, ngài không uống rượu sao lại giống như uống rượu vậy.”
“Anh mới say.”
Lão Bạch cười cười, “Là tôi say.”
Tưởng Viễn Chu nhìn chằm chằm dấu răng trên tay đến thất thần, lão Bạch đi tới, ngón tay chỉ vào dấu răng nói, “Tôi biết ngài bị Tưởng thiếu phu nhân cắn.”
“Nói hươu nói vượn.”
“Tưởng tiên sinh, làm sao ngài còn chưa ngủ?”
“Lão Bạch.” Tưởng Viễn Chu nghiêng người, “Bỗng nhiên tôi có chút sợ hãi, không biết làm thế nào để ở chung với Lâm Lâm, nó là còn gái ruột của tôi, nhưng tôi không biết làm sao để gần gũi với con bé.”
“Ngài ôm con bé thật nhiều, thương mang con bé đi chơi là được rồi, đứa bé mà thôi, con bé còn nhỏ…” Lão Bạch cả người đầy mùi rượu, vung tay lên, “Có ăn có chơi đùa không bao lâu con bé có thể mở miệng gọi ngài là ba.”
“Là vậy sao?” Hai tay Tưởng Viễn Chu nắm lại, “Tôi cũng hy vọng có thể như vậy.”
Thím Nguyệt và hai đứa bé chơi với nhau, Hứa Tình Thâm thấy Tưởng Viễn Chu mãi chưa lên chuẩn bị xuống dưới tìm anh.
Đi xuống cầu thang liền nghe thấy tiếng nói chuyện truyền đến.
“Tưởng tiên sinh, ngài không ngủ sao?”
“Vậy còn anh, anh sao còn chưa đi?”
“Tôi, tôi đợi tỉnh rượu.” Lão Bạch vui vẻ nói.
“Anh thì có cái gì mà vui, cũng không phải anh nhận thức cong gái, đáng để anh uống nhiều rượu như vậy sao?”
Lão bạch lắc đầu, “Tôi mừng thay cho ngài! Chuyện của Tưởng tiên sinh cũng là chuyện của tôi.”
“Tưởng tiên sinh, ngài đừng lo lắng… Lâm Lâm là con gái của ngài, con bé nhất định sẽ nhận ngài.”

“Cho nên, ngài mau ngủ đi.”
Hai tay Tưởng Viễn Chu chống trán, “Lúc Hứa Tình Thâm mang thai, tôi không ở bên cạnh cô ấy, lúc Lâm Lâm được sinh ra, tôi cũng không có ở bên cạnh cho nên tiếng baba đầu tiên con bé gọi cũng không phải là tôi.”
Hứa Tình Thâm muốn đi xuống liền ngừng bước, đúng tầm nhìn có thể thấy được lão Bạch và Tưởng Viễn Chu ngồi cạnh nhau.
Lão Bạch không biết phải an ủi anh như thế nào, “Không, không liên quan, sau này lại sinh mộ đứa, bù lại tất cả những tiếc nuối này.”
“Lão Bạch, anh nói trong thời gian dài như vậy Hứa Tình Thâm có vụng trộm nói với Lâm Lâm tôi mới là ba ruột con bé không?”
Hứa Tình Thâm nghe vậy trong ánh mắt lộ ra sự chua xót.
Tưởng Viễn Chu khẩn trương nói tiếp. “Có lẽ là có đi? Dù sao Lâm Lâm cũng không hiểu, Hứa Tình Thâm vụng trộm nói cho con bé một câu, trong lòng cô ấy sẽ dễ chịu không ít đúng không?”
“Tưởng tiên sinh, những gì thiếu hụt lúc trước coi như qua đi, sau này bù lại cho tốt là được.”
Hai tay Tưởng Viễn Chu xuyên qua tóc, Hứa Tình Thâm xuống bậc thang, trong lòng chua xót lan tràn, cô đi đến phòng khách, Tưởng Viễn Chu ngẩng đầu, giống như không nghĩ tới cô sẽ đi xuống/.
Hứa Tình Thâm nhìn lão Bạch, “Nhanh để cho lái xe mang trở về đi, thời gian không còn sớm rồi.”
“Được, được, được.” Lão Bạch sốt ruột đứng dậy, “Tưởng tiên sinh, Tưởng thiếu phu nhân, ngủ ngon.”
Hứa Tình Thâm vươn tay về phía Tưởng Viễn Chu, “Anh cũng thế, uống nước chưa?”
Người đàn ông gật đầu, đặt tay vào bàn tay Hứa Tình Thâm.
Trở lại phòng ngủ, Lâm Lâm và Duệ Duệ đều đã ngủ, Tưởng Viễn Chu nhìn chiếc giường lớn, anh nhấc chăn nằm bên người Lâm Lâm, Hứa Tình Thâm há miệng, “Này.”
“Anh nằm một chút sẽ đi, chỉ xem con gái mà thôi.”
(Đau lòng cho lão Chu quá, cảm thấy anh ý không đáng khổ sở thế này….)
Cô cũng không đuổi anh đi, Tưởng Viễn Chu cẩn thận lại gần Lâm Lâm, anh nghiêng người một tay chống đầu, ánh mắt nhìn đứa bé.
Hứa Tình Thâm ngồi bên mép giường khác, ngón tay Tưởng Viễn Chu sờ sờ gương mặt Lâm Lâm, “Bộ dáng thật giống em.”
“Ừ, đều nói con gái giống ba nhưng Lâm Lâm lại giống em như đúc.”
Tưởng Viễn Chu cùi người hôn lên má bé, giống như cảm giác hôn bao nhiêu cũng không đủ, Tưởng Viễn Chu lại hôn lần nữa.
Lâm Lâm hơi nhíu mày, cựa mặt.
“Vì sao em lại đồng ý với phó Kình Sênh? Lúc em ở cùng với anh ta đã hiểu về anh ta sao?”
“Anh muốn nói vì sao em lại kết hôn với anh ta sao?”
Tưởng Viễn Chu bị hai chữ kết hôn đâm xuống, “Bọn em không gọi là kết hôn.”
Hứa Tình Thâm nói tiếp, “Ừ, không gọi là kết hôn, Phó Kình Sênh nói đề nghị với em, nói chúng em có thể tạo thành một gia đình, không can thiệp đến chuyện của nhau, những chuyện đó thuận tiện rất nhiều trong cuộc sống, anh ta nói anh ta đồng tính, cần một người vợ để che giấu cho anh ta, em liền đồng ý với anh ta.”
“Anh ta thật sự là thế sao?”
“Em không rõ.”
Tưởng Viễn Chu nhìn Duệ Duệ, “Vậy đứa bé này?”
“Đứa bé dựa theo ý của ba anh tìm tới, nói là một đứa bé bi vứt bỏ, sinh ở trong WC của bệnh viện.” Hứa Tình Thâm nói đến đây, yết hầu như bị cái gì đó làm cho mắc kẹt, “Chỉ là sau này đổi không thành, Duệ Duệ bị ôm về nhà họ Tưởng.”
Tưởng Viễn Chu cầm lấy tay Duệ Duệ, “Không có gì, từ lúc nó vừa mở mắt đã bị người ta vứt bỏ một lần là đủ rồi, sẽ không có lần sau nữa.”
Duệ duệ đến được chỗ Tưởng Viễn Chu là một may mắn, không nói anh có thể nuôi sống Duệ DUệ, ít nhất Hứa Tình Thâm thấy sau khi Tưởng Viễn Chu làm một người ba của Duệ Duệ, anh liền không dễ dàng buông tay.
Hứa Tình Thâm cảm thấy có chút lạnh, nhấc chăn nằm cạnh Duệ Duệ.
Một chiếc giường bốn người chen chúc, nhưng mà tâm trạng hiện giờ của Tưởng Viễn Chu, Hứa Tình Thâm có thể hiểu, mới nhận lại con gái, cô không thể lập tức đuổi anh đi.
Tưởng Viễn Chu cẩn thận nhìn gương mặt con gái, Hứa TìnhThâm không chịu nổi từ từ nhắm mắt lại.
Cô ngủ thi*p đi cũng không thay quần áo, không biết bao lâu Hứa Tình Thâm mơ mắt nhưng Tưởng Viễn Chu còn chưa ngủ.
“Mấy giờ rồi?”
“Còn sớm.”
Hứa Tình Thâm mơ màng nói một câu, “Nhanh ngủ đi, ngài mai không phải còn đi bệnh viện sao?”
“Anh biết rồi, em ngủ trước đi, anh lập tức đi ngay.”
“Nhớ đấy.” Hứa Tình Thâm than thở một câu.
Chỗ khác sân huấn luyện
Bọn họ bị vây ở trong đó một ngày một đêm rồi.
Phó Lưu Âm leo lên cây, cô chạy mệt, không còn sức để động, dưới gốc cây còn có ba đồng bạn.
Tất cả những người còn lại đều bị đào thải, Phó Lưu Âm nhìn ra xa, “Tôi cảm thấy chúng ta rất khó đi ra ngoài.”
“Cô nói không sai, không có khả năng nhưng vẫn đi được tới bây giờ.”
Phó Lưu Âm ngắt một lá cây thả trong miệng cắn cắn, cô không ăn, chỉ là môi khô có chút khó chịu, “Không phải trước đây các người đã nói trên người Mục soái có bản đồ bố trí cơ quan sao?”
Ừ.
“Nếu có thể lấy đến chúng ta có thể ra ngoài không?”
“Cô nghĩ cách này liền không thực hiện được.” Một đồng bạn dựa vào thân cây trả lời, “Chẳng lẽ chúng ta đi theo đường cũ trở lại?”
“Các người ở lại chỗ này chờ tôi, tôi đi.”
Đồng bạn ngẩng lên, “Đi tìm Mục soái?”
Phó Lưu Âm từ trên cây nhảy xuống, “Mảnh vải trắng của anh đâu, tôi mượn.”
Cô gái lấy tấm vải trắng trong balo ra đưa cho Phó Lưu Âm, cô vươn tay, “Buộc vào cho tôi.”
“Cô muốn đầu hàng?”
“Cô cứ nhanh chóng làm theo là được.”
Cô gái do dự, buộc chắc mảnh vải cho Phó Lưu Âm, “Chúng tôi ở đây chờ cô.”
“Được, dù sao trời đã tối rồi, nếu ngày mai tôi chưa về thì các người tự mình đi thôi.”
“Được.”
Phó Lưu Âm nhấc chân đi lại đường cũ, lúc đi ra cánh rừng, một huấn luyện viên nhìn cô, Phó Lưu Âm chỉ vào mảnh vải trên cánh tay.
Người đàn ông vui sướng khi người gặp họa cười toi, “Như thế nào? Không chịu được khổ rồi hả? Biết ngay cô không chịu được.”
Phó Lưu Âm đến gần, “Tôi không nghĩ khảo hạch của các người lại biến thái như vậy, khổ như vậy.”
“Không phải cô nghĩ sự việc đơn giản quá rồi hả?”
“Mục soái đâu?”
Huấn luyện viên chỉ chỉ, “Ở bên trong.”
Phó Lưu Âm bước nhanh qua, gõ cửa phòng Mục Kình Sâm, người đàn ông đưa tay mở cửa nhìn thấy cô có chút giật mình, “Làm sao cô lại ở đây?”
Phó Lưu Âm cắn môi không nói lời nào, Mục Kình Sâm nhìn cánh tay của cô, khỏi miệng của anh hơi nhếch lên, “Chịu thua rồi hả?”
“Tôi thật sự không kiên trì nổi nữa, vừa đói vừa khát, tôi buông tha.”
Mục Kình Sâm nghe vậy, kéo cánh tay cô đi vào phòng. Trên mặt cô đều là vết nước bùn đọng lại, Mục Kình Sâm đánh giá, thật sự không hiểu nổi một cô gái như cô vì cái gì lại muốn đi làm bảo tiêu.
“Đi tắm rửa đi.”
Phó Lưu Âm cầm lấy áo mình, “Tắm rửa xong anh có thể cho tôi ở lại sao?”
“Có thể.”
Phó Lưu Âm tháo tấm vải trắng xuống, cô đi vào phòng tắm tắm gội, không bao lâu lúc đi ra ngoài Mục Kình Sâm đang ngồi ở mép giường, Phó Lưu Âm tiến lên mấy bước ôm cổ người đàn ông.
Mùi sữa tắm chui vào lỗ mũi của Mục Kình Sâm, hai tay anh ôm lấy eo cô, hung hăng hôn xuống…
Lâu sau
Cửa phòng mở ra, Phó Lưu Âm sửa sang quần áo đi ra ngoài, bảo tiêu nhìn nhau Phó Lưu Âm đóng cửa, “Mục soái mệt mỏi, nói không muốn có người quấy rầy anh ta.”
“Được.” Cô đi, đến trước cánh rừng, huấn luyện viên kia còn đi tới đi lui ở lối vào.
Nghe thấy tiếng bước chân, huấn luyện viên quay đầu, trong mắt lộ ra sự nghi hoặc, “Làm sao cô lại tới?”
“Mục soái bảo tôi tới.”
“Mục soái?”
“Ừ, tôi buông tha nhưng tôi không muốn rời khỏi nơi này, Mục soái nói anh ta có thể cho tôi cơ hội, chỉ cho tôi một con đường tắt.”
“Cái gì?” Huấn luyện viên không nhịn được mà giật mình, “Ngay cả chỗ đó anh ta cũng nói cho cô rồi hả?”
“Hư.” Phó Lưu Âm dựng ngón tay bên môi, “Tôi phải nhanh chóng đi vào, tranh thử là người đầu tiên ra ngoài.”
Cô gái nói xong chạy vào trong rừng, di động Mục Kình Sâm vang lên, nhưng không ai nghe máy.
Hai bảo tiêu canh cửa cảm thấy không thích hợp, đưa tay gõ cửa, “Mục soái, Mục soái.”
Bên trong không có âm thanh truyền đến, cho dù Mục Kình Sâm có mệt mỏi cũng không thể ngủ sâu như vậy, hai người nhìn nhau, đến trước cửa sổ, bức rèm bên trong, một gã bảo tiêu đập cửa thủy tinh sau đó mở cửa sổ ra.
Trong phòng không có một chút âm thanh, hai người nhìn chiếc giường lớn, thấy Mục Kình Sâm quấn chăn, quần áo mặc xong.
“Mục soái.
Một người tiến lên kiểm tra hơi thở, sau đó đẩy mạnh bả vai Mục Kình Sâm.
Người còn lại thấy bên cạnh gối đầu là chiếc gạt tàn, người đàn ông cầm trong tay, thật nặng, có lẽ là đồ của Mục Kình Sâm.
Xem ra anh bị tập kích rồi.
Hoàng Long Đỉnh
Hứa Tình Thâm cảm giác hết buồn ngủ, lúc mở mắt thì trời đã sáng
Cô cảm thấy eo mỏi lưng đau, trên giường nằm bốn người, ban đầu cô không dám lộn xộn sợ xoay người sẽ ngã xuống.
Cô khó khăn động bả vai, lại phát hiện bả vai và chân đều không động được.
Cô mở mắt, bên tai truyền đến tiếng hít thở cực kì rõ ràng, cô nghiêng mặt nhìn thấy hai mắt Tưởng Viễn Chu nhắm chặt, cô hoảng sợ, “Làm sao anh lại ở đây?”
Tưởng Viễn Chu bị kinh động, từ từ mở mắt, “Làm sao em lại ở đây?”
Ngược lại anh nói một câu giống hệt.
Hứa Tình Thâm đẩy anh, Tưởng Viễn Chu thuận theo nằm bên cạnh, cô ngồi dậy, trên giường không thấy Lâm Lâm và Duệ Duệ, Hứa Tình Thâm đẩy bả vai Tưởng Viễn Chu, “Con đâu?”
“Con?” Tưởng Viễn Chu sờ bên cạnh, sau đó bừng tỉnh, “Hình như thím Nguyệt có đi vào, mang theo bọn chúng ra ngoài.”
“Em ngủ say như vậy?”
Tưởng Viễn Chu vỗ trán, “Sao em lại nằm trên giường của anh?”
“Anh hồ đồ sao, hay còn giả vờ ngốc?” Hứa Tình Thâm nói xong liền muốn xốc chăn đi xuống, Tưởng Viễn Chu vội túm chặt tay cô.
Người đàn ông kéo cô bên cạnh mình, “Tối qua ngủ thật ngon.”
“Làm sao anh lại không về phòng mình?”
Tưởng Viễn Chu nhìn xung quanh lại bừng tỉnh, “Anh tưởng đây là phòng mình.”
Hứa Tình Thâm cảm thấy Tưởng Viễn Chu trợn mắt nói dối ngày càng cao rồi, “Tối qua anh vẫn ngủ ở đây? Hay là sáng lại vụng trộm mò vào?”
“Tối qua nói nhiều thứ với Lâm Lâm, nói xong anh không biết ngủ từ lúc nào.”
“Cho nên cả đêm anh đều ngủ ở đây?”
Tưởng Viễn Chu ôm lấy Hứa Tình Thâm, “Đã lâu không ôm em ngủ…”
Cô đẩy anh, Tưởng Viễn Chu dùng chân mình đè lên chân Hứa Tình Thâm. “Ngủ tiếp một lát,:
“Nhanh dậy.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc