Sắc Đẹp Khó Cưỡng - Chương 197

Tác giả: Thánh Yêu

EM KHÓC, ANH ÔM EM.
Cuốn truyện trong tay Tưởng Viễn Chu gấp lại: “Cái gì?”
“Phó Kình Sênh nhận tội rồi.”
Hứa Tình Thâm trừng mắt: “Nhận tội?”
Nói cách khác, Phó Kình Sênh thật sự làm những chuyện này? Chính hắn nhận tội thật ra chuyện này có liên quan tới Phó Lưu Âm sao?
Tưởng Viễn Chu đứng lên: “CHuyện xảy ra khi nào?”
“Ngay vừa rồi, mới nhận tội.”
“Đi, chúng ta đi cục cảnh sát.”
Hứa Tình Thâm đi theo phía sau: “Tôi cũng muốn đi.”
“Em…”
“Tôi muốn chính anh ấy nói.”
Tưởng Viễn Chu quay đầu nhìn cô, “Em cho rằng cục cảnh sát là chỗ nào? Em muốn đi thì đi sao? Huống hồ hiện tại đang thẩm vấn, làm sao có thể mang em đi theo?”
Hứa Tình Thâm nhìn anh: “Anh đừng dùng chính phủ để qua loa với tôi, tôi biết anh có biện pháp, theo lý thuyết hiện trường thẩm vấn cũng không thể cho anh đi vào.”
Trong mắt người đàn ông lóe lên: “Được rồi, đi theo anh.”
Hứa Tình Thâm đưa Lâm Lâm giao cho bảo mẫu sau đó đi theo Tưởng Viễn Chu ra ngoài.
Đi tới cục canh sát, một cảnh sát mang Tưởng Viễn Chu vào trong, “Đồng ý là đồng ý nhưng đến nay vẫn chưa nói ra cái gì có giá trị.”
Tưởng Viễn Chu đứng trước cửa thủy tinh, qua cửa thủy tinh anh có thể nhìn thấy rõ bộ dáng của Phó Kình Sênh.
Hai cảnh sát đang thẩm vấn, đương nhiên Phó Kình Sênh đang nghiêng đầu tới chỗ khác nên không nhìn thấy tình hình bên ngoài.
“Thẳng thắn được khoan hồng, kháng cự bị nghiêm trị, những lời này chắc chẳn anh đã từng nghe qua?”
Hứa Tình Thâm tiến lên, thấy Phó Kình Sênh ngồi không nhúc nhích, cũng không mở miệng, trong đó có một người cảnh sát tiếp tục nói: “Anh nên hiểu anh càng khai sớm thì càng không liên lụy nhiều người.”
Phó Kình Sênh chớp mắt: “Tôi nói tôi nhận tội.”
“Cụ thể như thế nào?”
“Tất cả mọi chuyện đều là tôi làm, tôi cũng là người bày ra bố cục.”
Phó Kình Sênh nói với người đang cầm 乃út ghi ở đối diện, Hứa Tình Thâm nghe thế không khỏi nhìn Tưởng Viễn Chu, sắc mặt người đàn ông đang nhìn chằm chằm vào bên trong.
“Hai lần ngoài ý muốn của Tưởng Viễn Chu cũng là anh làm?”
Ừ.
“Nói tình huống cụ thể một chút.”
Phó Kình Sênh không có một chút giấu giếm, hắn ôm lấy hy vọng cuối cùng, hy vọng khai báo chuyện này sẽ không bị cảnh sát điều tra được tất cả. Cuối cùng hắn hy vọng trên đời này không ai biết được nhất là Hứa Tình Thâm.
“Ngày mồng 8 đó là lần đầu tiên nhưng trên đường đi Tưởng Viễn Chu gặp người khác, sau đó tới bệnh viện cho nên tôi đành hủy bỏ hành động.
“Người muốn tính mạng anh ta là người nhà họ Triệu, người nhà họ Triệu cung cấp toàn bộ tư liệu về Tưởng Viễn Chu, còn nói người trợ lý bên cạnh Tưởng Viễn Chu là người mình, có thể sử dụng. Trước khi bệnh viện khai trương một ngày tôi đã sắp xếp cho người động tay động chân ở cửa thủy tinh, những người nhà đến gây rối loạn cũng là tôi sắp xếp. Bọn họ không phải là do tôi tìm tới diễn trò hoàn toàn không biết kế hoạch của tôi, người thân bọn họ mất là thật sự, tôi chỉ để cho người ta kích động cảm xúc bọn họ mà thôi…”
Hứa Tình Thâm nghe trong tai những lời Phó Kình Senh, gương mặt không một chút thay đổi nhưng Hứa Tình Thâm thấy bốn chữ nhìn mà ghê người.
“Ngày đó tất cả đều dựa theo kế hoạch mà thuận lợi diễn ra, Tưởng Viễn Chu bị vây ở sau cửa thủy tinh, hai bên giằng co là lúc có người lặng lẽ ở phía sau bọn họ đóng cửa lại. Cảm xúc những người nhà khác càng kích động cuối cùng cánh cửa thủy tinh nặng mấy tram cân sẽ bị đổ…” Phó Kình Sênh nói đến đây khóe môi thoáng cười, “Vốn Tưởng Viễn Chu sẽ bị đè ૮ɦếƭ không có giấu vết hơn nữa trong thời gian ngắn như vậy các người sẽ không điều tra đến người tôi.”
Ngón tay Hứa Tình Thâm buông thong giật giật, khẩu khí của Phó Kình Sênh nói như gió thổi mây trôi, đúng vậy, Tưởng Viễn Chu không tìm được đường sống trong chỗ ૮ɦếƭ thì coi như xem là ngoài ý muốn đúng không?
Hơn nữa chuyện còn xảy ra ở bệnh viện của Tưởng Viễn Chu, vậy coi như ૮ɦếƭ vô ích rồi.
Cổ họng Hứa Tình Thâm đắng chat vô cùng, những lời này từ trong miệng Phó Kình Sênh nói ra cô cảm giác tình cảnh như trở lại ban đầu vô cùng chân thật, rung động, giống như đang phát sinh trước mắt.
Ánh mắt cô nhìn bóng dáng Tưởng Viễn Chu, Hứa Tình Thâm không dám nhìn thẳng anh, chỉ có thể tiếp tục nhìn chằm chằm bên trong.
Phó Kình Sênh cười lạnh mở miệng: “Tôi không nghĩ anh ta mạng lớn như vậy, bảo tiêu cứu anh ta rời khỏi đó tôi đã muốn buông tha sau đó tìm cơ hội khác nhưng tôi không cam lòng, tôi muốn thử lần nữa.”
“Ống tuýp trên xe là do tôi động tay chân, lái xe đã có kinh nghiệm mười mấy năm lái xe… vừa vặn không may ống tuýp xuyên qua xe của Tưởng Viễn Chu nhưng vẫn không thể lấy mạng anh ta, có lẽ đó là ý trời.”
Hứa Tình Thâm rũ mắt, bỗng nhiên cảm thấy bản thân không còn sức lực để đứng tiếp chỗ này nữa
“Anh và Tưởng Viễn Chu có thâm cừu đại hận sao?” Cảnh sát hỏi.
Phó Kình Sênh nghĩ nghĩ lại lắc đầu.
“Vậy vì sao anh lại muốn đẩy anh ta vào chỗ ૮ɦếƭ.”
“Người nhà họ Triệu muốn mạng của anh ta, ba tram ngàn, tôi chỉ phụ trách bày bố cục.” Phó Kình Sênh nói đến đây cả người dựa vào sau, “Bất quá hiện tại nói điều này đã chậm, người liên hệ thật sự với tôi không phải là người nhà họ Triệu mà là Tưởng Viễn Chu có đúng không?” Mỗi lời nói của Phó Kình Sênh đều được ghi chép lại, nhưng cảnh sát muốn không chỉ là những thứ này, “Anh đã bày ra nhiều bố cục như vậy không có khả năng không ghi lại, Phó Kình Sênh, chúng tôi hy vọng anh có thể phối hợp hoàn toàn với chúng tôi.”
“Tôi chưa bao giờ ghi lại, còn có, rất nhiều chuyện tôi đã quên, có thể nhớ tôi nhất định sẽ nói.”
“Đã đến lúc này rôi anh vẫn còn chống chế sao?”
“Các anh muốn tôi nói gì tôi đều đã nói.”
Phó Kình Sênh nhìn người cảnh sát ngồi đối diện gõ vài cái trên mặt bàn, “Phó Kình Sênh, chúng tôi cần cho công chúng biết rõ chân tướng, chúng tôi biết em gái anh hiện tại đang mất tích, nếu anh đồng ý nhận tội tất nhiên là chuyện tốt, nhưng tôi nói với anh, anh che đậy sự thật chi biết hại người khác, chuyện của Mục Thành Quân nhất định không thoát liên quan với anh đúng không?”
“Chuyện của anh ta…”
“Nói rõ đi.” Sắc mặt Phó Kình Sênh có chút nghiêm túc, hắn nhớ rõ Mục Thành Quân này nhưng không thể nhớ rõ chi tiết bố cục đó. Có một số chuyện đã mơ hồ, một tay Phó Kình Sênh chống trán: “Người tìm tôi bày bố cục này là người nhà họ Tân.”
“Sau đó thì sao? Cụ thể từng bước, một chút cũng không được bỏ.”
Phó Kình Sênh nhớ nhưng làm thế nào cũng không nghĩ được, người đàn ông đối diện căng mắt theo dõi anh: “Người nhà họ Mục nhìn chằm chằm vào vụ án này, mấy câu đó của anh chỉ sợ sẽ không làm bọn họ thỏa mãn đúng không?”
Bỗng nhiên Phó Kình Sênh nhào lên phía trước, hai tay chống bàn: “Tôi nói Mục Thành Quân bắt em gái tôi, hiện tại tôi muốn gặp em gái tôi.”
“Hiện tại chúng tôi đang toàn lực tìm người, anh nói rõ tình huống chúng tôi đều biết, chỉ là chưa có tin tức em gái anh. Phó Kình Sênh, nếu đồng ý nhận tội có một số việc không cần quá chấp nhất mới tốt.”
Phó Kình Sênh hiểu rõ hoàn toàn.
Anh ta nhìn lại người đối diện: “Tôi nhận tội, tôi nói. CHỉ hy vọng các người sau khi có được tin tức từ tôi có thể giúp tôi tìm em gái, con bé vô tội.”
“Đó là đương nhiên.”
Phó Kình Sênh rũ mắt, sau đó ngẩng đầu nhìn vào chỗ Hứa Tình Thâm, anh không biết có người ở bên ngoài nhìn chỉ biết một khi công khai sự thật tất cả mọi người sẽ hận hắn, ngay cả Hứa Tình Thâm cũng không ngoài ý muốn.
Bàn tay Hứa Tình Thâm chạm vào mặt kính thủy tinh, không nói một lời, Tưởng Viễn Chu cúi đầu nhìn cô, cô cảm giác được ánh mắt của anh, ngẩng đầu lại thấy vết sẹo nơi cổ Tưởng Viễn Chu.
Phó Kình Sênh thu hồi tầm mắt, “Tất cả chứng cứ đều ở trong máy tính của tôi.”
“Máy tính?”
“Đúng, là bản ghi chép các người lấy.”
“Nhưng nhân viên kỹ thuật của chúng tôi đã kiểm tra, không phát hiện điều gì.”
Khóe miệng Phó Kình Sênh nhếch lên một vòng cung: “Ừ, ngoài trừ tôi ra tất cả mọi người đều không biết chúng bị giấu ở đâu.”
“Đừng thừa nước ᴆục thả câu, nói mau.”
“Trong máy tính của tôi có một ổ chứa ảnh của con gái tôi.”
“Sau đó?”’
“Trong đó có đánh dãy số 1234.”
Những ảnh này cảnh sát cũng đã kiểm tra qua, không có vấn đề gì. “Đúng.”
“Bên trong một ổ có một tệp mở vào cái gì cũng không có.”
Ừ.
“Trong đó có một tệp màu đỏ thẫm có đúng không?”
Cảnh sát không thể tưởng tượng, Phó Kình Sênh điều chỉnh dáng ngồi, tiếp tục nói: “Trong ngăn kéo của tôi có sơn móng tay, cũng bị các người mang đến sao?”
Ừ.
Mỗi lọ đều được kiểm tra tỉ mỉ, không có thu hoạch gì.
Môi mỏng của Phó Kình Sênh khẽ mở, lúc này mới lộ tin tức quan trọng ra: “Trong bức ảnh số 2 tôi nhớ màu sắc là màu vỏ quýt, sơn móng tay có màu quả quýt và màu sáng, các người rát khó phân biệt. 2 màu đối ứng nhau , dưới đáy lọ sơn móng tay cũng có kí hiệu, SY – 201, đó là mật mã. Các người dùng nó để phá khóa ảnh chụp con gái tôi, mỗi một tấm đều đại biểu một bố cục.”
Chiếc 乃út của cánh sát rơi xuống bàn: “Trách không được có nhiều sơn móng tay như vậy , thì ra là ý này.”
“Tôi không hề sợ các anh điều tra được, sơn móng tay có màu sắc gần giống nhau, hầu như dùng mắt thường không thể nào phân biệt, một khi sai mật mã thì tài liệu sẽ tự động tiêu hủy.”
“Làm sao chúng tôi biết có phải anh đang nói dối hay không? Nhỡ may anh cố ý muốn thiêu hủy tài liệu này thì sao?”
Phó Kình Sênh tựa vào ghế, cười lạnh: “Tôi đã nhận tội thì không muốn dùng em gái để mạo hiểm, dù tôi có ૮ɦếƭ cũng không nhận tội thì sau này cũng không có ngày tốt đẹp gì, đã như vậy không bằng nói rõ ràng để em gái tôi nhanh chóng được cứu.”
“Được.” Cảnh sát phụ trách thẩm vấn đứng dậy, bước nhanh ra cửa, để người ta mang máy tính và sơn móng tay lấy toàn bộ đến. Hứa Tình Thâm ở bên ngoài nhìn, trong lòng vững chặt từ từ bị tan ra, Phó Kình Sênh nhận tội hơn nữa còn nói rõ ràng như vậy, Tưởng Viễn Chu gặp phải chuyện gì anh ta cũng không bỏng qua còn nói gì nữa đây?
Hứa Tình Thâm tỉnh táo, ánh mắt nhìn chằm chằm vào phía trước. Cảnh sát bày đồ lên bàn, mở máy tính, Hứa Tình Thâm nhìn thấy từng lọ sơn móng tay được bày lên bàn gọn gang.
Cô thấy lạnh từ lòng bàn chân dâng lên, bọn họ dựa theo lời Phó Kình Sênh thực hiện, nhanh chóng giải mã được tài liệu.
Anh ta nói không sai, cũng không hề nói dối.
Tất cả tài liệu được giải mã, Phó Kình Sênh sốt ruột nói: “Em gái tôi vô tội, con bé không biết cái gì, hy vọng các người có thể bảo vệ tốt cho con bé. Còn có… vợ và con gái tôi, bọn họ không biết gì. Tôi hy vọng cảnh sát thay tôi giấu bọn họ, chỉ nói tôi nhận tội là được, tôi không muốn họ hận tôi.”
“Hận? Chẳng lẽ anh làm ra những chuyện này còn liên lụy tới họ?”
Phó Kình Sênh không nói gì, cảnh sát thu hồi tất cả mọi thứ trên bàn.
Tưởng Viễn Chu nâng chân, Hứa Tình Thâm đi theo.
Phó Kình Sênh mở miệng, cảnh sát tất nhiên vui vẻ không thôi, nhưng trong lòng Tưởng Viễn Chu nóng như lửa đốt, bước đi rất nhanh, thậm chí bỏ rơi cả lão Bạch và Hứa Tình Thâm.
“Bên trong mấy tài liệu này có liên quan tới dì nhỏ của tôi không?’
Cảnh sát thả máy tính lên bàn làm việc: “Có.”
Hứa Tình Thâm mới đến phía sau người Tưởng Viễn Chu nghe được câu đó, trong lòng càng lạnh hơn.
“Lúc giải mã tôi đã chú ý tới.” Cảnh sát mở một tài liệu ra, bên trong ghi chép, anh - ta kéo xuống phía dưới, Hứa Tình Thâm thấy được không ít ảnh chụp, có Tưởng Tùy Vân, Tưởng Viễn Chu, còn có Đổng cục trưởng bị Tưởng Viễn Chu đánh, còn có Phương Thịnh… Thậm chí còn có Tưởng Đông Đình, lão Bạch, còn có cả Hứa Tình Thâm.
Hứa Tình Thâm không rét mà run, cảnh sát chỉ vào ảnh chụp, “Anh ta bày ra bố cục này thì sẽ hiểu rõ tất cả những người bên cạnh Tưởng tiểu thư.”
Sắc mặt tưởng Viễn Chu xanh mét, “Cho tôi nhìn tài liệu.”
Phương cảnh sát ngồi xuống, đưa tài liệu mở ra, Phó Kình Sênh ghi rõ tường tận, cụ thể ngày tháng, anh ta chuẩn bị gì đều ghi rõ.”
Mà tất cả tài liệu có viết người mẫu chốt: Hứa Tình Thâm.
Phía dưới ghi rõ một dòng chữ vì sao Tưởng Tùy Vân ૮ɦếƭ.
Ánh mắt Hứa Tình Thâm nhìn vào, thấy rõ dòng chữ: Chia rẽ Tưởng Viễn Chu, Hứa Tình Thâm, để cho bọn họ mãi mãi không có khả năng tái hợp.
Tưởng Viễn Chu đứng thẳng người, tầm mắt nhìn vào dòng chữ, đúng vây, vì muốn chia rả anh và Hứa Tình Thâm cho nên… lòng vòng lớn như vậy kết cục, mục đích cuối cùng là bốn chữ vĩnh viễn không tái hợp.
Tưởng Viễn Chu giơ tay lên xoa mắt, đáp án này không có chút nào làm cho anh cảm thấy bất ngờ, nhưng dòng chữ nhỏ lại dễ dàng Gi*t ૮ɦếƭ gì nhỏ của anh, anh không thể nào tiếp nhận được.
Hứa Tình Thâm đứng bên cạnh, đôi mắt đỏ lên, chóp mũi chua xót, khó chịu, tất cả thì ra cô là nhân vật mấu chốt.
Tất cả không phải vì để cô rời xa người đàn ông này hay sao?
Tưởng Viễn Chu nhìn chằm chằm, nhìn đến chữ người ủy thác: Lăng Thận.
Thật ra biết chân tướng dù muộn nhưng so với kết quả Tưởng Viễn Chu điều tra không khác nhau là mấy, anh hoài nghi người nhà họ Lăng, nhưng không có chứng cớ, tầm mắt Tưởng Viễn Chu thấy được ngày tháng được ghi lại.
Nếu đã muốn hoàn thành bố cục này thì Đổng cục trưởng cũng là nhân vật mấu chốt, ngón tay Tưởng Viễn Chu nâng lên chỉ vào chỗ đó.
Hứa Tình Thâm nhìn lại, nhìn Phó Kình Sênh viết làm sao an bài người bố trí ở quán rượu.
Mấu chốt ở chỗ Hứa Tình Thâm nhìn đến hàng chữ Phó Kình Sênh viết: Tay cô ấy rất đẹp, dài nhỏ, trắng nõn, tôi không nhịn được mà vì cô tô lên móng tay hồng hồng.
Hứa Tình Thâm nắm chặt tay, sự kiện đêm đó đều quỷ dị, đều bắt đầu từ Phó Kình Sênh, cũng là do anh ta làm cho quần áo của cô không chỉnh tề, làm cho Tưởng Viễn Chu không nói hai lời đánh Đổng cục trưởng.
Hứa Tình Thâm lắc đầu, cô không thể tin được lại cảm thấy tâm tư của Phó Kình Sênh đủ sâu. Mỗi chỗ đều không sai, mà anh ta nhọc lòng vậy chỉ vì muốn chọc giận Tưởng Viễn Chu, để cho anh động thủ, làm cho Đổng cục trưởng vì anh ta làm tất cả.
Người như vậy, anh ta có bao nhiêu đáng sợ đây?
“Hiển nhiên, lúc trước Tưởng tiểu thư ૮ɦếƭ đã bị đút thuốc, mà đầu sỏ gây nên là Lăng Thận và Phó Kình Sênh.”
Bên trong tài liệu không nói một chữ đến Lăng Thì Ngâm, lúc đó Lăng Thận dùng danh nghĩa của mình tìm được Phó Kình Sênh, anh ta không muốn Lăng Thì Ngâm bị liên lụy vào đó, cho nên không hề nhắc qua em gái.
Tưởng Viễn Chu cắn chặt răng, sau đó mở miệng hỏi, “Về Hứa Tình Thâm, còn có chuyện gì nữa không?”
“Còn có nhưng chưa nhìn kỹ.”
“Lúc dì nhỏ gặp chuyện không may, anh lật xem.”
“Được.”
Hứa Tình Thâm càng cảm thấy bất an, cô nghĩ đến thuốc ảo giác, còn có Phương Thịnh…
Mà tài liệu được mở ra liền ngẩng đầu nhìn.
“Tìm được.”
Hứa Tình Thâm mạnh mẽ kéo tinh thần trở về, Tưởng Viễn Chu đến gần một bước, Phương cảnh sát chỉ vào màn hình máy tính: “Người ủy thác vậy mà lại là Vạn tiểu thư.”
“Vạn Dục Ninh?”
“Đúng.”
Tưởng Viễn Chu nhíu mày, “Nhà họ Vạn lúc đó đã sụp đổ, cô ấy lấy đâu ra tiền để mời Phó Kình Sênh.”
“Trên này có ghi lại, Vạn Hâm Tằng từng tiếp xúc với Phó Kình Sênh, sau này ông ta ý thức được mình xảy ra chuyện cho nên đưa một khoản tiền cho Phó Kình Sênh, để anh ta đồng ý làm cho Vạn Dục Ninh một chuyện, thuốc ảo giác ở bệnh viện là Phó Kình Sênh an bài, còn có các người xem…” Phương Cảnh sát kéo tài liệu xuống, chỉ bào phía giữa: “Phương Thịnh bệnh nặng, Vạn Dục Ninh yêu cầu bệnh viện không được trị liệu cho anh ta, còn có…”
Hứa Tình Thâm nghe đến hai chữ này, cô càng cảm thấy kinh hồn táng đảm, Phó Kình Sênh làm ra chuyện này, một chuyện, hai chuyện, mỗi câu ‘còn có’ đều hung hăng đâm vào trái tim Hứa Tình Thâm.
Cô không dám nghe tiếp, đúng là không thể nghe nổi nữa.
Phương Thịnh bị tiêm thuốc gây nghiện vào người cũng có trong bố cục này.
Những chuyện này giống như mới xảy ra ngày hôm qua, Hứa Tình Thâm nhớ hết sức rõ ràng, lúc trước không phải Tưởng Viễn Chu sẽ không có nhiều bi kịch thảm như vậy.
“Cho nên tất cả đều do Phó Kình Sênh làm?”
Hứa Tình Thâm lung lay sắp đổ, Phương Thịnh bị tiêm thuốc gây nghiện, bệnh tình của anh càng chuyển biến xấu, cô thì liên tục bị hãm hại, cuối cùng là Tưởng Tùy Vân mất mạng, còn cô bị chật vật đuổi ra khỏi Cửu Long Thương, còn có Tưởng Viễn Chu tìm được đường sống trong chỗ ૮ɦếƭ, miệng vết thương của anh còn chưa khép lại, còn có…
Từng việc một giống như tấm thảm được dệt thành, dày đặc. chụp vào Hứa Tình Thâm.
Nước mắt cô rơi đầy mặt, ở tại chỗ lung lay sắp đổ, hai chân mất đi sức chống đỡ, giống như lúc nào cũng có thể ngã.
(edit xong chỗ nãy ta bị…???... nhiều quá các nàng ạ, ai coi phim TWO WORLD chưa, I như ông họa sỹ, bày ra mọi chuyện hết luôn, PKS chỉ bày ra mà có thấy làm đâu, cứ ở trong nhà hoài, thế mà chuyện vẫn xảy ra như mong muốn, haiz, siêu năng lực òi)
Hứa Tình Thâm nghe thấy bên cạnh có tiếng kinh hô: “Tưởng tiên sinh.”
Cô thất thần, đằm chìm trong kinh ngạc và bi thương khó thoát ra được, cô nghe được tiếng bước chân hỗn loạn truyền đến, không dễ dàng gương mắt lên, cô thấy Tưởng Viễn Chu bước nhanh ra ngoài, lão Bạch kéo cánh tay của anh, sau đó cảnh sát Phương chắn trước mặt anh, “Tưởng tiên sinh, anh bừng tỉnh một chút.”
Anh không thể nào bình tĩnh: “Các người cũng thấy đấy, tất cả mọi chuyện đều do hắn an bài, tôi muốn Gi*t hắn.”
“Tưởng tiên sinh.” Lão Bạch cao giọng, “Đây là cục cảnh sát, ngài bình tĩnh một chút.”
Tưởng Viễn Chu gạt tay anh ta ra, Hứa Tình Thâm thấy anh quay mặt, sắc mặt xanh mét, thậm chí có chút hung dữ, đã bao lâu Hứa Tình Thâm chưa thấy anh phát hỏa như vậy?
Anh đẩy người trước mặt ra, đi vào phòng thẩm vấn, bốn phía truyền đến tiếng ồn ào, lỗ tai Hứa Tình Thâm on gong, bỗng nhiên cô không đứng vững nữa trực tiếp ngã xuống đất.
“Tưởng thiếu phu nhân.” Lão Bạch không ngăn được Tưởng Viễn Chu, quay đầu nhìn thấy Hứa Tình Thâm ngã ngồi xuống, anh ta gọi to một tiếng.
Tưởng Viễn Chu nhìn theo tầm mắt lão Bạch, lại thấy Hứa Tình Thâm không đứng lên, ngồi dưới đất rơi nước mắt, trong lòng anh càng thấy đau đớn. Anh từ từ lấy lại bình tĩnh, sau đó bước nhanh đến Hứa Tình Thâm.
Đến bên cạnh cô, Tưởng Viễn Chu ngồi xổm người, hai tay Hứa Tình Thâm để lên đầu gối, cô khóc, chỉ là không phát ra tiếng, cô nhắm hai mắt, nước mắt chảy xuống.
Tưởng Viễn Chu vươn tay, để sau cổ Hứa Tình Thâm, anh dùng sức ần cô vào trong иgự¢ mình.
Cô khóc đến hai vai đều run, Tưởng Viễn Chu nhẹ nhàng xoa đầu cô, một lúc lâu sau Tưởng Viễn Chu sợ cô ngồi dưới đất lạnh lẽo đưa tay bế cô lên.
Hứa Tình Thâm không còn cảm giác, vội vã giãy giụa: “Thả tôi xuống.”
“Đừng nói gì.”
Anh cứ thế ôm cô ra ngoài, từng người ở trong phòng nhìn vào, lão Bạch yên tĩnh đi theo sau bọn họ.
Hứa Tình Thâm nhức mũi, đến ngoài hành lang Tưởng Viễn Chu ngồi lên ghế, ôm chặt cô, để cho cô ngồi lên chân mình.
“Tôi, tôi không sao.” Hứa Tình Thâm lau nước mắt, Tưởng Viễn Chu thấy vậy gạt tay cô ra, anh dùng bàn tay của mình lau nước mắt trên mặt cô.
Nhưng anh càng lau cô càng muốn khóc, dòng nước mắt như bị chặt đứt từng hạt rơi xuống, Tưởng Viễn Chu đưa tay che mắt cô: “Tình Thâm, những chuyện này đều đã qua, đừng nghĩ tiếp nữa.”
Đầu Tưởng Viễn Chu lại gần, gắt gao kề cạnh cô, một tay để sau lưng Hứa Tình Thâm, anh ôm cô sát vào иgự¢ mình.
Có một số việc Hứa Tình Thâm không nghĩ tới, ví dụ như…
Lúc cô luôn nghĩ tới khi cô gặp khó khăn Phó Kình Sênh giúp đỡ cô, cho cô một chỗ ở, để cô có một gia đình. Lúc đó đối với cô mà nói không có gì quan trọng hơn.
Nhưng làm sao Hứa Tình Thâm cũng không nghĩ tới khó khăn bắt đầu đều xuất phát từ người đàn ông này.
Có phát rất châm chọc, rất buồn cười hay không?
Mặt Tưởng Viễn Chu dán sát mặt cô, cô khóc cực nhiều, nước mắt làm ướt mặt anh, nhưng Tưởng Viễn Chu vẫn không an ủi được cô.
Trên hành lang còn có người đi lại, Phó Kình Sênh nhận tội do đó mọi người đều vì chuyện này mà bận rộn. Hứa Tình Thâm không muốn bị người nhìn đến bộ dạng của mình cô vội vàng dùng hai tay che mặt mình.
Tưởng Viễn Chu thấy vậy kéo tay cô xuống, sau đó ấn mặt cô vào иgự¢ mình.
Anh coi cô như đứa trẻ ôm vào trong иgự¢, để cho cô khóc, hai tay Hứa Tình Thâm nắm lấy áo anh cũng không đẩy anh ra.
Lão Bạch ở bên cạnh không nói xen vào một câu.
Lâu sau, cánh tay Tưởng Viễn Chu mỏi rã rời, anh vẫn duy trì động tác này không nhúc nhích, cằm anh đặt lên đỉnh đầu cô, cô cử động sau đó ngẩng đầu lên: “Buông ra đi, tôi không sao.”
“Muốn vào gặp hắn sao?”
Thì như thế nào, Hứa Tình Thâm có lẽ có nhiều lời muốn nói với hắn không phải sao? Dù sao cũng cùng người đó sinh sống hai năm.
Cô rũ mắt: “Gặp anh ta? Nói cái gì bây giờ?”
Hứa Tình Thâm lắc đầu: “Tôi không muốn gặp.”
Tưởng Viễn Chu nghe theo cô: “Ừ, không gặp.”
“Tôi không có gì để nói với anh ta.” Hứa Tình Thâm muốn đứng dậy, Tưởng Viễn Chu vẫn không buông cô ra, hai năm nói dài không dài nói ngắn không ngắn, nhưng an tình đầu bắt đầu từ sự tổn thương.
Người cô để ý, người cô yêu đều từng chút ૮ɦếƭ đi, hoặc là suýt ૮ɦếƭ, những điều này đều do Phó Kình Sênh gây nên, chỉ cần điều này cô không có cách nào đi gặp mặt anh ta.
Tưởng Viễn Chu đỡ lấy vai cô, hai người ngồi như vậy, tầm mắt lão Bạch hạ xuống, Hứa Tình Thâm và Tưởng Viễn Chu, hai ngừi này vốn ở cùng một chỗ, chỉ là ở giữa có người phá tan. Hai người bọn họ đều gặp khó khăn, mất đi người thân yêu nhất, tổn thương nơi sâu nhất, mà tất cả chỉ vì người khác không muốn bọn họ ở cùng một chỗ, người khác muốn chen vào giữa bọn họ.
“Tôi muốn trở về.” Hứa Tình Thâm lau sạch nước mắt, “Có lẽ nhà cửa nhanh chóng bị niêm phong, tôi phải về thu dọn này nọ.”
Một chân cô chạm xuống đất lại bị Tưởng Viễn Chu kéo trở lại.
Anh gắt gao ôm lấy cô không chịu buông, “Hứa Tình Thâm, nhà cửa bị phong tỏa, em muốn đi đâu? Hay là ở cùng anh có được không? Cứ vậy đi.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc