Sắc Đẹp Khó Cưỡng - Chương 166

Tác giả: Thánh Yêu

GHI ÂM VẠCH TRẦN SỰ THẬT (ANH VÀ HỨA TÌNH THÂM TỪNG CÓ CON)
Hứa Tình Thâm không hiểu tại sao Tưởng Viễn Chu có thể đùa giỡn lưu manh như vậy, nhưng điểm quan trọng nhất trong chuyện này là ở cô, cô cũng không tiện nói xen vào điều gì.
Phó Lưu Âm nghe thấy một tiếng \'ầm\', cũng đã đến, cô cúi gằm mặt nhìn vào bàn tay của Phó Kinh Sênh.
"Anh, tại sao lại giận dữ như vậy?"
"Không có chuyện gì."
"Chẳng phải vì chuyện chuyển nhà hay sao, bây giờ chúng ta ở lại Đông Thành cũng không có phiền phức gì khác, từ từ đi, không vội."
Phó Kinh Sênh không lên tiếng, ánh mắt chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ, anh đã sớm nhận ra Tưởng Viễn Chu sẽ không để họ rời đi, ở Đông Thành cậu ta có quyền có thế, hơn hẳn so với Lăng Thận, hiện tại Tưởng Viễn Chu, cũng là vật cản đường của anh.
---
Sau khi Tưởng Đông Đình kể lại chuyện Duệ Duệ cho Lăng Thời Ngâm, trong lòng ông chắc mẩm, nhất định cô sẽ không đi nói với kẻ thứ ba.
Nhưng dù sao trong lòng Tưởng Đông Đình vẫn không yên, chuyện của nhà họ Lăng và nhà họ Mục hai ngày nay cũng đã truyền ra ngoài, Lăng Thời Ngâm muốn tránh khỏi liên quan, vậy đó là chuyện của cô ta. Tưởng Đông Đình chỉ sợ trong lòng cô ta oán hận không thôi, cuối cùng sẽ gây bất lợi cho Duệ Duệ.
Ông gọi điện đến Cửu Long Thương, dặn đi dặn lại nhất định không được để Lăng Thời Ngâm và Duệ Duệ một mình tiếp xúc, người giúp việc đồng ý, nói rằng Lăng Thời Ngâm đã nhiều ngày rồi không xuất hiện ở Cửu Long Thương.
Lúc này Tưởng Đông Đình chỉ mong Lăng Thời Ngâm mau mau chấp nhận nhà họ Mục thôi, dây dưa hai năm, bây giờ lại trở thành mối phiền phức lớn nhất.
Buổi trưa, Tưởng Viễn Chu chuẩn bị ra ngoài, bảo mẫu mặc áo bông vào cho Duệ Duệ, Tưởng Viễn Chu đến trước mặt con trai, anh ngồi khom xuống, khẽ hôm thằng bé vào lòng: "Ra ngoài chơi với dì vui nhé, buổi tối ba về với con."
"Ba ba." Duệ Duệ khẽ gọi, đầu ngọ nguậy trên đầu vai anh vài cái.
Bàn tay Tưởng Viễn Chu khẽ xoa đầu con, anh biết Duệ Duệ ỷ lại vào anh: "Buổi tối lại chơi với con được không?"
"Đúng đấy, Duệ Duệ ngoan, lát nữa chúng ta đi mua đồ chơi được không?" Bảo mẫu bước đến, ôm lấy Duệ Duệ.
"Tưởng tiên sinh ngài đi làm việc đi, chúng tôi trông Duệ Duệ là được rồi."
"Ừm."
Tưởng Viễn Chu đứng dậy, Lão Bạch ở bên ngoài chờ anh, hai người vừa ra khỏi cửa không lâu, bảo mẫu liền dẫn theo một người giúp việc khác cùng với Duệ Duệ ra ngoài.
Tưởng Viễn Chu ngồi vào xe, chiếc xe từ từ lăn bảnh ra khỏi Cửu Long Thương. Anh nhìn vào kính chiếu hậu, cũng không quá lâu, vẫn còn có thể nhìn thấy Duệ Duệ ngồi lên chiếc xe kia.
"Sáng nay có một cuộc hội nghị, buổi chiều còn phải đến Mạo An Thị một chuyến."
Đầu mày Tưởng Viễn Chu díu lại: "Bỏ trống toàn bộ lịch trình ngày mai đi."
"Ngày mai ngài có việc sao?" Lão Bạch hỏi nhỏ.
"Tôi muốn ở cùng Duệ Duệ, thời gian tôi ở với thằng bé quá ít, ngày mai đưa nó đến vườn bách thú."
Lão Bạch nghe vậy, ý cười trong mắt rạng rỡ: "Ngài không thích nơi đó nhất, nói rằng bốc mùi quá nồng nặc, xem ra có con rồi thật sự có khác."
Tưởng Viễn Chu cười cười, không nói tiếng nào.
Duệ Duệ ngồi trên ghế an toàn, bảo mẫu ngồi bên cạnh, trước người chằng chịt dây an toàn, khi bảo mẫu lên xe đã thắt đâu vào đấy cho thằng bé, chỉ là khóa chưa cắm vào, bảo mẫu cũng không kéo ra để kiểm tra, chiếc xe vững vàng tiến về phía trước.
Đường xá phía trước có hơi chen chúc,Tưởng Viễn Chu dời mắt ra ngoài, nhìn thấy chiếc xe đang chở Duệ Duệ theo sau không gần cũng không xa.
"Lão Bạch."
"Có tôi."
"Cậu chọn một hai ngày để nghỉ ngơi một chút đi, gần đây cũng không quá bận."
"Không sao, ở nhà tôi cũng rảnh rỗi."
Tưởng Viễn Chu và Lão Bạch nói chuyện, sau khi xe chạy vượt lên trước, liền thông suốt ngay, tài xế chạy qua một khúc cua sau đó tăng tốc, chỉ là vừa lái ra ngoài khỏi mấy mươi thước, đã nghe thấy phía sau vang lên một tiếng va chạm rất lớn.
Trái tim Tưởng Viễn Chu chợt thắt lại, ánh mắt nhanh chóng nhìn vào kính chiếu hậu: "Chuyện gì vừa xảy ra?"
Lão Bạch cũng giật nảy mình, nhanh chóng ra hiệu cho tài xế dừng xe lại, anh là người đầu tiên đẩy cửa bước xuống xe.
Trong lòng Tưởng Viễn Chu càng lúc càng hoang mang, Lão Bạch mở cửa xe ra, vẻ mặt hơi tái đi: "Tưởng tiên sinh, hình như là xe trong nhà."
Người đàn ông vội vàng bước xuống, ánh mặt trời rọi xuống đỉnh đầu có hơi gay gắt, thoáng chốc đập vào mắt, làm cho anh nảy sinh một cảm giác trái tim như vỡ vụn. Lão Bạch sải bước theo bên cạnh Tưởng Viễn Chu, nhìn sang một cái, sắc mặt Tưởng Viễn Chu căng thẳng, ngay cả bước chân cũng bắt đầu không khống chế được.
Chiếc xe màu đen kia bị ᴆụng lật ngang qua dải phân cách (trên vỉa hè), hơn phân nửa chìm trong bụi rậm, có thể tưởng tượng được lực va chạm lớn đến bao nhiêu.
Tài xế xe tải đứng bên cạnh đó, sợ đến mắt đờ ra, ngay cả báo cảnh sát cũng quên mất.
Tưởng Viễn Chu chạy nhanh đến, tài xế bên trong đang cố hết sức bò ra ngoài, Lão Bạch thấy vậy, vội vã tiến đến kéo ra.
"Duệ Duệ đâu? Duệ Duệ đâu?"
Tưởng Viễn Chu tựa như kẻ điên khom người xuống, trên ghế an toàn trống không, Tưởng Viễn Chu lòng nóng như lửa, không khỏi cất cao giọng: "Con của tôi đâu?"
Lão Bạch báo cảnh sát trước, sau đó nhanh chóng phái xe của bệnh viện Tinh Cảng đến.
Bên trong có tiếng ՐêՈ Րỉ, bảo mẫu bị ᴆụng đầu chảy đầy máu, một tay ôm trán, mắt hoa lên, người bên ngoài nhìn cũng không rõ.
Tưởng Viễn Chu muốn mở cửa xe, nhưng mà cửa đã bị biến dạng nghiêm trọng, anh quan sát bên trong kỹ lưỡng, nhưng vẫn không nhìn thấy Duệ Duệ.
"Duệ Duệ!"
Lão Bạch đứng phía trước, quét mắt vào vị trí kế bên tài xế, anh nhanh chóng vòng qua đầu xe đến bên kia: "Tưởng tiên sinh, Duệ Duệ ở đây!"
Tưởng Viễn Chu vội vàng bước qua, không quá tệ, vị trí kế bên tài xế hơi nghiêng một chút là có thể mở ra.
Một cánh tay trẻ con thò ra, Duệ Duệ rõ ràng đang nằm trên sàn xe ở chỗ kế bên tài xế, cơ thể bé nhỏ bị kẹt bên trong, vẫn không động đậy được, lòng Tưởng Viễn Chu đau đến mức gần như không còn cách nào để hít thở.
"Duệ Duệ!"
Anh muốn bước lên, Lão Bạch vội vàng kéo cánh tay Tưởng Viễn Chu lại: "Tưởng tiên sinh, đợi một chút."
Lão Bạch đứng phía trước, đầu tiên đẩy ghế ra sau, sau đó mới cẩn thận ôm Duệ Duệ ra khỏi xe.
Trên trán cậu nhóc cũng có máu, hai mắt nhắm chặt, Tưởng Viễn Chu ϲởí áօ khoác trải trên mặt đất, Lão Bạch nhanh chóng đặt Duệ Duệ xuống.
Tưởng Viễn Chu ngồi khom người xuống, chống hai tay xuống đất, như thế này cũng không thể quan sát tốt con của mình, anh liền đổi thành tư thế quỳ gối.
Lão Bạch cũng ϲởí áօ khoác, đắp lên cho Duệ Duệ.
Bảo mẫu và người giúp việc đều ra khỏi xe, mỗi người đều có vết thương nặng nhẹ khác nhau, bảo mẫu vừa trông thấy Duệ Duệ hôn mê bất tỉnh, bị dọa đến hồn vía lên mây: "Xin lỗi Tưởng tiên sinh, thật sự xin lỗi, rõ ràng tôi đã để Duệ Duệ ngồi trên ghế an toàn, thật xin lỗi..."
Tài xế cũng sợ đến vã cả mồ hôi: "Tôi chạy như bình thường, không ngờ chiếc xe kia đột nhiên xông đến."
Rất nhanh xe cấp cứu của Tinh Cảng đã xuất hiện, Duệ Duệ được đưa lên xe, Tưởng Viễn Chu vẫn ngồi khom mình ở đó không động đậy, Lão Bạch cầm lấy áo trên mặt đất lên, sau đó kéo cánh tay của Tưởng Viễn Chu: "Tưởng tiên sinh."
Tưởng Viễn Chu đứng dậy, trong tai vang lên giọng nói của tài xế xe tải kia, chắc là hỏi ý kiến người khác, nói cái gì mà ᴆụng xe, nếu đợi công ty bảo hiểm đến, không biết được bồi thường bao nhiêu tiền.
Tưởng Viễn Chu bước nhanh đến, một đấm khiến gã ta ngã khuỵu ra đất: "Nếu con tôi mà xảy ra chuyện, tôi không cần lấy một phân tiền nào của anh, tôi muốn mạng của anh."
Sau đó hai người lên xe, nhân viên y tế trên xe tiến hành cấp cứu cho Duệ Duệ, hai tay Tưởng Viễn Chu đan lại, khẩn trương nhìn đứa con bé bỏng của mình.
"Có gì đáng ngại không?"
"Tưởng tiên sinh, việc này khó mà nói được, ngài đừng quá lo lắng."
Bàn tay đang siết lại của Tưởng Viễn Chu đỡ trán, mi mắt khép chặt, không đành lòng nhìn quá trình người khác cấp cứu cho con mình.
Xe cấp cứu đến Tinh Cảng rất nhanh, Tưởng Viễn Chu nhìn Duệ Duệ nằm trên giường bệnh, sau đó được đẩy vào. Hai chân anh tựa như đổ chì, nhìn dòng người đi khám bệnh tới lui đến đờ đẫn.
Lão Bạch đi rất nhanh, quay đầu lại nhìn anh một chút: "Tưởng tiên sinh?"
Môi Tưởng Viễn Chu trắng bệch: "Cho dù tôi mở ra nhiêu bệnh viện như vậy, thì ích gì? Kết quả cuối cùng chẳng phải đứng nhìn từng người thân của mình bị đẩy vào đây hay sao?"
"Tưởng tiên sinh, đây là số mệnh, khó mà tránh khỏi."
Đi đến bên ngoài phòng cấp cứu, Tưởng Viễn Chu ngồi lại ở ngoài, mắt thất thần dán chặt một chỗ.
Sau khoảng một giờ, Tưởng Đông Đình cũng vội vã chạy đến: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Cháu của ta thế nào rồi?"
Tưởng Viễn Chu không lên tiếng, vẫn là Lão Bạch tiến lên trả lời: "Duệ Duệ vừa xảy ra tai nạn giao thông."
"Tai nạn giao thông?" Tưởng Đông Đình nhìn chằm chằm cánh cửa phòng cấp cứu, sắc mặt có phần khiến người khác lo sợ.
"Trong nhà không phải có nhiều người giúp việc như vậy hay sao? Thế nào lại để một đứa bé xảy ra chuyện thế này? Bác sĩ có nói gì không?"
Lão Bạch khẽ lắc đầu: "Vẫn còn đang cấp cứu, chúng tôi cũng không biết."
Tưởng Đông Đình lùi về sau vài bước, đặt ௱ôЛƓ xuống dựa vào ghế. Ông không ngừng lắc đầu: "Không thể nào, không thể nào ngoài ý muốn được."
Trong lòng ông hỗn loạn, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Tưởng Viễn Chu: "Tài xế kia đâu?"
Tưởng Viễn Chu đỡ lấy trán, không muốn nghe thêm một câu nào.
Mấy người họ không biết đã đợi bên ngoài bao lâu, đèn ở cửa phòng cấp cứu mới tắt, mắt Tưởng Viễn Chu mở to, bước nhanh về phía trước: "Thế nào rồi?"
Vẻ mặt bác sĩ nghiêm trọng tháo khẩu trang ra, trong phút chốc không biết mở lời thế nào: "Tưởng tiên sinh, đứa nhỏ bị thương rất nặng, hiện tại vẫn đang hôn mê, phải lập tức đưa vào ICU."
"Cái gì gọi là vẫn còn đang hôn mê? Rốt cuộc đến khi nào mới tỉnh?"
Khuôn mặt bác sĩ lộ vẻ khó xử: "Việc này rất khó nói, thời điểm xảy ra tại nạn đầu bị va đập, hơn nữa còn va chạm liên tục, cho nên..."
Sắc mặt Tưởng Viễn Chu chuyển lạnh, Tưởng Đông Đình nghe đến đây, lỗ tai ong ong, sau khi đứng dậy ông khó khăn đi đến trước mặt bác sĩ: "Vậy cháu của tôi... rốt cuộc có nguy hiểm đến tính mạng hay không?"
"Cái này..."
Tưởng Viễn Chu đương nhiên biết được tình hình không được khả quan, Duệ Duệ rất nhanh được đẩy ra khỏi phòng cấp cứu, hai mắt nhắm nghiền, tóc trên đầu đều bị cạo sạch, khuôn mặt nhỏ bé tái nhợt thở gấp, thằng bé trơ trọi nằm đó, không đủ sức mở miệng gọi lấy một tiếng ba.
Trái tim Tưởng Viễn Chu như bị dao cứa, xoay người vào vách tường, Tưởng Đông Đình đi tới, miệng lo lắng gọi tên Duệ Duệ: "Bảo bối, bảo bối của ta, con nhất định không được xảy ra chuyện gì đấy."
Ông thật sự rất nôn nóng, nhà họ Tưởng khó khăn lắm mới có một đứa cháu như vậy, sao có thể tự nhiên xảy ra chuyện như thế được chứ?
Duệ Duệ được đưa vào ICU, Lão Bạch đi xử lý chuyện tai nạn, còn Lăng Thời Ngâm khi biết được tin, cũng nhanh chóng chạy đến bệnh viện.
Tưởng Viễn Chu và Tưởng Đông Đình ngồi bên ngoài phòng nghỉ, khuôn mặt ai người đều nặng nề, Lăng Thời Ngâm đẩy cửa đi vào, Tưởng Viễn Chu ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lùng đảo qua, Tưởng Đông Đình vừa trông thấy, nét mặt không giấu được căm phẫn.
"Ba, Viễn Chu, Duệ Duệ thế nào rồi ạ?"
"Sao cô lại đến đây?"Giọng nói Tưởng Đông Đình không mấy thân thiện.
"Duệ Duệ xảy ra chuyện lớn như vậy, con có thể không đến sao?" Lăng Thời Ngâm đến cửa ICU, muốn đi vào thăm.
"Duệ Duệ rốt cuộc thế nào rồi? Nguy hiểm lắm sao?"
Tưởng Viễn Chu cúi thấp đầu, tâm tư rối bời, tâm tình phức tạp, đối với Duệ Duệ anh chưa từng thân thiết giống như một người cha, nhưng bất luận thế nào, trong lòng anh vẫn rất thích đứa trẻ này. Đặc biệt hôm nay xảy ra chuyện, cái loại hổ thẹn và tự trách ấy lại càng đầy tràn trong lòng Tưởng Viễn Chu.
"Con muốn vào thăm con con một chút."
"Không được!" Tưởng Đông Đình lớn tiếng cắt ngang lời cô ta: "Duệ Duệ vẫn chưa thoát khỏi thời kỳ nguy hiểm, ai cũng không được thăm."
"Ba, con là mẹ của Duệ Duệ mà." Lăng Thời Ngâm đứng ở cửa, bày ra dáng vẻ rất nôn nóng, nếu đổi thành bình thường, cô đã sớm khóc nức nở, nhưng lúc này cô có giả vờ cũng giả vờ không được nữa. Thi thoảng Lăng Thời Ngâm lại nhìn vào bên trong ICU.
"Con trai của mình xảy ra chuyện, lẽ nào không được vào thăm ư?"
Tưởng Đông Đình nhìn chằm chằm người phụ nữ trước mặt, không thể không nói, ông rất bội phục cô ta. Loại việc như thế này nếu đổi lại là khi trước, Tưởng Đông Đình nhất định sẽ cho rằng cô thật lòng lo lắng.
"Thời Ngâm, cô và nhà họ Mục cũng có hôn ước rồi, chuyện bên này, cô đừng để ý đến nữa."
Lăng Thời Ngâm nghe vậy, ánh mắt không khỏi rơi xuống khuôn mặt của Tưởng Viễn Chu, anh nghe được chuyện đó, ngay cả nét mặt cũng không thay đổi, khóe miệng Lăng Thời Ngâm nhếch lên nụ cười châm biếm: "Nếu như Duệ Duệ vẫn khỏe mạnh, con đây vẫn có thể bất chấp, nhưng bây giờ..."
"Đủ rồi." Giọng nói Tưởng Đông Đình cao lên không ít: "Cô cũng không cần phải quan tâm vớ vẩn."
Sau khi Tưởng Đông Đình nói xong những lời này, liếc nhìn lại con trai bên cạnh, Tưởng Viễn Chu căn bản dường như không nghe lọt đoạn đối thoại giữa bọn họ. Trong lòng Tưởng Đông Đình nhẹ nhõm, một ánh mắt lạnh thấu xương bắn về phía Lăng Thời Ngâm, uy phong ngập tràn, lại mang theo ý cảnh cáo rõ ràng.
Ánh mắt Tưởng Viễn Chu cố định một ở một chỗ, nhưng mà mỗi một câu của Tưởng Đông Đình và Lăng Thời Ngâm anh đều nghe rất rõ ràng.
Thái độ của Tưởng Đông Đình quay ngoắt một trăm tám mươi độ so với trước đây, chẳng lẽ, chỉ bởi vì hiện tại Lăng Thời Ngâm và nhà họ Mục có quan hệ?
Đúng là trong lòng Lăng Thời Ngâm cất giấu nỗi hận với Tưởng Đông Đình, cô ta cười lạnh: "Lẽ nào Duệ Duệ không phải con trai của con? Cái gì gọi là quan tâm vớ vẩn?"
Tưởng Đông Đình hung hăng trợn mắt nhìn cô ta, Lăng Thời Ngâm dứt khoát đi đến bên cạnh Tưởng Viễn Chu: "Viễn Chu, bác sĩ nói thế nào vậy? Anh nói cho em nghe một chút đi, trong lòng em vô cùng lo lắng..."
"Vẫn còn nguy hiểm đến tính mạng."
Lăng Thời Ngâm thở ra một hơi lạnh: "Tại sao có thể như vậy? Đang yên đang lành xảy ra tai nạn ở đâu?"
Sắc mặt Tưởng Đông Đình càng lúc càng lạnh, Tưởng Viễn Chu đứng dậy: "Con đi tìm bác sĩ hỏi thăm tình hình, con không yên tâm."
"Ừm."
Tưởng Viễn Chu ra ngoài được vài bước, cũng đóng cửa lại. Tưởng Đông Đình nhìn về chỗ Lăng Thời Ngâm đang ngồi, ông đứng lên trước: "Cô theo tôi ra đây."
"Làm gì?"
Tưởng Đông Đình ra ngoài, Lăng Thời Ngâm đi theo, Tưởng Đông Đình đi thẳng về phía trước, đến cuối hành lang, lúc này mới nói với Lăng Thời Ngâm: "Cô về trước đi."
"Con không về."
"Cô ở lại đây làm gì?"
Lăng Thời Ngâm mặt không đổi sắc lên tiếng: "Con chỉ muốn xem thương tích của Duệ Duệ thế nào thôi."
Tưởng Đông Đình bước đến một bước: "Chuyện này đã sớm không còn liên quan đến cô, đúng lúc tôi cũng phải đi, cô cùng tôi ra ngoài, tôi có vài lời muốn nói với cô."
"Không cần." Lăng Thời Ngâm không chút nể tình cự tuyệt: "Con không muốn đi."
Cũng không còn gì để giấu diếm, Tưởng Đông Đình còn hi vọng gì cô ta có thể nghe lời ông? Bày ra một dáng vẻ cao cao tại thượng như vậy cho ai xem?
Lăng Thời Ngâm muốn rời đi, Tưởng Đông Đình nhìn vào căn phòng bên cạnh, một tay ông đẩy cửa ra: "Cô theo tôi vào đây."
Cô cũng thật muốn biết một chút xem ông muốn làm gì, Lăng Thời Ngâm theo vào, Tưởng Đông Đình đóng cửa lại.
Mà lúc này một đầu khác trên hành lang, lộ ra hình bóng của Tưởng Viễn Chu, hai mắt anh chăm chú quan sát Tưởng Đông Đình và Lăng Thời Ngâm đứng lúc trước.
Sau khi vào trong phòng, Tưởng Đông Đình kiểm tra xung quanh, không hề phát hiện ra thiết bị giám sát, ông kéo một cái ghế ra ngồi vào.
"Thời Ngâm, cô đừng nói với tôi cô đến bệnh viện, là vì lo lắng cho Duệ Duệ."
"Thế nào? Chẳng lẽ tình cảm hơn một năm đến bây giờ, không tính là gì sao?"
Tưởng Đông Đình cười lạnh: "Nếu như Duệ Duệ chỉ là một cô nhi, lời này của cô tôi còn có thể tin được, nhưng nó là con của Hứa Tình Thâm, cô có thể độ lượng như vậy ư?"
Sắc mặt của Lăng Thời Ngâm vỡ vụn: "Đúng, tôi đến bệnh viện, là muốn xem thương tích của nó thế nào, bác sĩ cũng nói là nguy kịch một sớm một chiều đúng không? Ba, chẳng lẽ ba còn không chịu để Hứa Tình Thâm nhìn mặt con cô ta lần cuối sao?"
Tưởng Đông Đình giận đến đập mạnh tay lên bàn: "Cô nói xằng nói bậy cái gì đấy?"
"Duệ Duệ còn nhỏ như vậy, xác suất tỉnh lại e rằng rất nhỏ nhỉ?"
Tưởng Đông Đình gằn giọng: "Vừa rồi ta đã định hỏi cô, chuyện tai nạn của Duệ Duệ, có liên quan đến cô phải không?"
Lăng Thời Ngâm sau khi nghe như vậy, có chút ngẩn người: "Ông đừng có ngậm máu phun người."
"Ngày ấy sau khi tôi nói thân thế của Duệ Duệ cho cô, tôi cũng có đôi chút hối hận, tôi không ngờ cô có thể ra tay độc ác như vậy?"
"Ông cho rằng tôi sai người lái xe đâm Duệ Duệ ư?"
Tưởng Đông Đình lạnh lùng quét mắt về phía người phụ nữ: "Không phải cô, thì còn ai?"
Lăng Thời Ngâm không ngờ tại nơi này còn có thể nghe được chuyện nực cười như vậy: "Tôi không đến mức ở ngay dưới mi mắt của Tưởng Viễn Chu làm ra loại chuyện đó, hơn nữa tôi thấy Hứa Tình Thâm nuôi con của người khác, tôi cảm thấy rất vui vẻ, khi tôi nhìn thấy Tưởng Viễn Chu xem Duệ Duệ là con của tôi và anh ấy, tôi càng vui sướng hơn. Vui sướng như vậy tôi còn chưa hưởng thụ đủ đâu..."
"Cho nên cô muốn nói với tôi rằng, đây chỉ là chuyện ngoài ý muốn thôi sao."
"Dù thế nào cũng không liên quan đến tôi." Lăng Thời Ngâm đứng trước bàn hội nghị.
"Xem như chuyện ngoài ý muốn cũng tốt, ba, người thật vất vả mới kéo được đứa cháu bảo bối này đến bên cạnh, lừa Hứa Tình Thâm giấu Tưởng Viễn Chu, sao người không cất nó kỹ kỹ một chút. Nếu nó có mệnh hệ gì, người sống thế nào?"
Sắc mặt Tưởng Đông Đình khó coi đến cực điểm: "Chuyện này, Viễn Chu sẽ không để yên, tôi cũng sẽ không từ bỏ ý định."
"Các người muốn điều tra thế nào thì tùy, tôi không thẹn với lương tâm."
Quả thật lăng Thời Ngâm không biết tại sao lại nghi ngờ chuyện này liên quan đến cô, khi cô tạm biệt Duệ Duệ, đúng là có một thứ kích động muốn Ϧóþ ૮ɦếƭ nó, nhưng cô nghĩ đến thời điểm Tưởng Viễn Chu và Hứa Tình Thâm mỗi người dẫn theo một đứa bé, cô đã thấy được an ủi, cô thật sự muốn cho bọn họ đau khổ lâu thêm một chút.
"Không có chuyện gì thì con ra ngoài trước, con muốn thăm con trai của con một chút."
Tưởng Đông Đình hừ lạnh một tiếng, Lăng Thời Ngâm bước nhanh ra cửa, đẩy ra sau đó ra ngoài.
Cũng không lâu lắm, Tưởng Đông Đình cũng rời đi.
Duệ Duệ vẫn còn đang ở trong ICU, ngoại trừ nhân viên y tế không được phép vào. Tưởng Đông Đình mặt đầy lo lắng, canh giữ bên ngoài không muốn rời đi, Lăng Thời Ngâm vốn định đến xem tình hình một chút, sau khi biết được Duệ Duệ bệnh tình nghiêm trọng, không lâu lắm cô ta rời khỏi Tinh Cảng.
Tưởng Viễn Chu quay lại phòng làm việc, đúng lúc Lão Bạch cũng về đến, người đàn ông vén mành cửa sổ: "Cậu đến phòng hội nghị một chút."
"Phòng hội nghị nào?"
"Phòng trên tầng ICU kia, ngay cuối hành lang, nếu như tôi nhớ không lầm, đó là căn phòng chuyên dùng để tiếp đón thân nhân của người bệnh thì phải?"
"Vâng."
Đôi mắt u ám của Tưởng Viễn Chu hơi rực lên: "Trong phòng tiếp khách, có phải có đặt máy ghi âm không?"
"Phải, để ghi lại cuộc nói chuyện trước khi phẫu thuật, tránh sau này phiền phức."
"Cậu đến đó mang máy ghi âm đến đây."
"Vâng." Lão Bạch định đi ra, nhưng sau khi suy nghĩ một chút lại lên tiếng: "Thật sự có ghi âm sao?"
"Tôi thấy ba tôi và Lăng Thời Ngâm đi vào phòng đó, tôi gọi điện thoại, dặn người chuyên quản lý phòng hội nghị mở thiết bị ghi âm rồi."
"Vâng."
Tưởng Viễn Chu quay lại ghế ngồi, anh không hề ôm quá nhiều hy vọng, cho dù Tưởng Đông Đình và Lăng Thời Ngâm có nói gì sau lưng anh, đơn giản chỉ là Tưởng Đông Đình hỏi cô ta, tại sao muốn kết thông gia với nhà họ Mục thôi chứ gì? Đối với Tưởng Viễn Chu mà nói, Tưởng Đông Đình đối với cái gai thông gia này sẽ không dễ dàng buông tha.
Lão Bạch quay lại rất nhanh, đóng cửa phòng làm việc: "Tưởng tiên sinh, thứ ngài cần đây."
Tưởng Viễn Chu cầm lấy, sau đó mở cuộn ghi âm.
Tiếng nói chuyện bên trong rất rõ ràng, không chút tạp âm, theo sau đó giọng nói của Tưởng Đông Đình vang lên.
Vài câu đầu, không có chút thông tin nào, Tưởng Viễn Chu vốn mệt mỏi vô cùng, anh lấy bao thuốc lá, rút ra một điếu định châm.
Bật lửa vừa tách một tiếng, giọng nói của Tưởng Đông Đình mang theo chút lạnh lùng, lọt vào trong tai của Tưởng Viễn Chu và Lão Bạch.
"Nếu như Duệ Duệ chỉ là một cô nhi, lời này của cô tôi còn có thể tin được, nhưng nó là con của Hứa Tình Thâm, cô có thể độ lượng như vậy ư?"
Lão Bạch kinh hãi, ngón tay kẹp điếu thuốc của Tưởng Viễn Chu run rẩy, đây quả thật là một tiếng sấm rền đánh xuống, trúng đỉnh đầu, khiến kẻ khác trở tay không kịp.
Tưởng Viễn Chu cho rằng mình nghe lầm, nhưng lời ngay sau đó của Lăng Thời Ngâm, đã phá tan khả năng đó.
"Ba, lẽ nào ba lại độc ác như vậy? Chẳng lẽ ba còn không chịu để Hứa Tình Thâm nhìn mặt con cô ta lần cuối sao?"
Bàn tay Tưởng Viễn Chu run run, điếu thuốc rơi trên bàn, sắc mặt của Lão Bạch cũng càng lúc càng nghiêm trọng.
Trong đoạn ghi âm, tiếng hai người vẫn còn tiếp tục, Tưởng Viễn Chu lại móc thêm một điếu thuốc ra, anh lại đánh lửa thêm một lần, phát hiện không thể nào bật được lửa. Lão Bạch định bước lên giúp anh, nhưng bị Tưởng Viễn Chu đẩy tay ra.
"Người thật vất vả mới kéo được đứa cháu bảo bối này đến bên cạnh, lừa Hứa Tình Thâm giấu Tưởng Viễn Chu..."
Tách...
Ngọn lửa được nhóm lên, bắt đầu lay động, Tưởng Viễn Chu nhìn ngọn lửa kia đến xuất thần, tiếp đến, hai người vì chuyện tai nạn mà giành nhau khai ra, ánh mắt Tưởng Viễn Chu đã hoàn toàn ổn định lại.
Có một số việc xuất hiện quá đột ngột, khiến người khác quá mức kinh hãi, Tưởng Viễn Chu đưa điếu thuốc đến bên miệng, rít mạnh một hơi, gò má có hơi run rẩy.
Cũng không lâu lắm, trong phòng làm việc khôi phục lại sự yên tĩnh. Bàn tay Tưởng Viễn Chu day huyệt thái dương: "Duệ Duệ, là con trai của tôi và Hứa Tình Thâm?"
Lão Bạch cũng vừa mới khôi phục thần trí lại từ trong cơn khi*p sợ: "Khó trách, năm ấy Lăng tiểu thư ôm con trở về, giám định DNA là ngài cho người làm, ngay từ đầu chúng ta đã hoài nghi có phải do lão gia làm giả hay không, mãi cho đến khi có kết quả, ngài cần phải chấp nhận Duệ Duệ. Chúng ta ai cũng không nghĩ đến, Duệ Duệ lại là con của cô Hứa."
Tưởng Viễn Chu lại rít một hơi thuốc lá: "Con là bị tráo, ngay cả Hứa Tình Thâm cũng không biết, như vậy nói cách khác, đứa bé kia căn bản không phải là con của cô ấy và Phó Kinh Sênh?"
"Đúng vậy, nếu như nội dung cuộc đối thoại của họ là thật, vậy thì, đứa bé kia không phải là con gái của Phó Kinh Sênh."
Khóe môi Tưởng Viễn Chu run rẩy, điếu thuốc hút rất nhanh, anh lại rút ra thêm một điếu.
"Nói cách khác, Hứa Tình Thâm xem con bé như con gái ruột, tôi không chỉ một lần nhìn thấy Lâm Lâm, nhưng Hứa Tình Thâm lại để con bé gọi Phó Kinh Sênh là ba, cô ấy chưa từng có ý định sẽ nói với tôi."
Tưởng Viễn Chu nói đến đây, cổ họng tắc nghẹn, bàn tay đỡ trán: "Đến tột cùng trong lòng cô ấy hận tôi bao nhiêu?"
"Tưởng tiên sinh."
Lão Bạch muốn mở miệng an ủi, nhưng anh cũng phát hiện chân tưởng này, một lời an ủi anh cũng không nói thành lời.
"Phải hận thế nào, mới có thể khiến cô ấy tàn nhẫn quyết tâm như vậy?"
Lão Bạch cụp mi mắt, hốc mắt Tưởng Viễn Chu cay xè khó chịu: "Hiện tại, sao tôi có thể mở miệng hỏi cô ấy?"
"Có lẽ, cô Hứa chỉ muốn giữ lại cốt nhục duy nhất lại bên mình, dù sao cũng còn có người để bầu bạn."
Lồng иgự¢ Tưởng Viễn Chu bị xé toạc, nửa điếu thuốc trong tay bị anh Ϧóþ nát: "Tôi vẫn cho rằng Duệ Duệ là con của Lăng Thời Ngâm, cho nên không thể thân thiết đối với thằng bé, ngay từ khi bắt đầu, tôi thậm chí đã bài xích. Tôi có nằm mơ cũng không nghĩ đến, nó lại là con trai của tôi và Hứa Tình Thâm. Thời điểm nó ôm tôi gọi tiếng ba, trong lòng tôi vô cùng phức tạp, tôi thật sự không nghĩ đến..."
Đương nhiên Lão Bạch có thể hiểu được tâm tình của Tưởng Viễn Chu.
"Tưởng tiên sinh, bây giờ bệnh tình của Duệ Duệ nghiêm trọng, chuyện này nếu ngài đã biết, có phải cũng nên đi nói cho cô Hứa hay không?"
Dù sao Hứa Tình Thâm cũng là mẹ ruột của Duệ Duệ, hơn nữa tình hình của Duệ Duệ không tốt, cô ấy nhất định phải đến.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc