Sắc Đẹp Khó Cưỡng - Chương 128

Tác giả: Thánh Yêu

MỘT NĂM SAU, CÔ CỨU MẠNG CON TRAI ANH
Một năm sau.
Máy bay xuyên qua bầu trời, nhìn xuống quan sát, thấy núi non trùng trùng điệp điệp rất rõ ràng.
Tiếp viên hàng không có dáng người rất đẹp, đang đẩy toa đồ ăn về phía trước, có người muốn cà phê, cũng có người muốn nước trái cây. Một người mẹ trẻ tuổi muốn cho con ăn một chút gì đó, liền lấy một quả táo. Trong khoang hạng nhất cũng không chật kín người, người mẹ trẻ ở hàng ghế phía trước nhìn cậu con trai trong lòng mình.
"Nào, bảo bối, ăn một miếng táo."
Tưởng Viễn Chu xoa xoa gương mặt của cậu nhóc. "Nó còn nhỏ, uống chút nước trái cây thôi."
"Nhưng nước trái cây trên máy bay nào được tươi ngon, răng nó cũng nhô ra nhiều, không sao đâu."
Tưởng Viễn Chu đẩy tay của Lăng Thời Ngâm ra, đương nhiên là cậu nhóc tham ăn, không để cho nó ăn táo, nó liền kéo tay của Tưởng Viễn Chu bắt đầu gặm. Người đàn ông vội vàng thu tay về, giao cậu nhóc cho Lăng Thời Ngâm.
"Tôi đi toilet."
"Vâng."
Tưởng Viễn Chu đứng dậy, ánh mắt của anh nhìn thẳng phía trước, khoang hạng nhất ít người, đa phần đều đang nằm ngủ.
Anh đi tới toilet rửa tay, mới vừa đi tới bên ngoài, chợt nghe thấy thanh âm của Lăng Thời Ngâm kêu lên thất thanh: "Duệ Duệ, con đừng làm mẹ sợ, đừng dọa mẹ!"
Tưởng Viễn Chu nghe vậy, bước nhanh về phía trước, sắc mặt khó coi: "Làm sao vậy?"
Mới nhìn một cái, anh sợ đến nỗi sắc mặt đều trắng bệch, Tưởng Viễn Chu đón lấy cậu nhóc từ trong tay Lăng Thời Ngâm, rõ ràng là nó đã bị hóc.
"Cô cho nó ăn cái gì?"
"Không có gì, là, là miếng táo thôi."
Tưởng Viễn Chu ngồi xuống, đặt con trên đầu gối của mình, bàn tay anh không ngừng vỗ ở sau lưng con, Duệ Duệ khó chịu muốn khóc cũng khóc không được, trong miệng phát ra những âm thanh quái dị. Trên trán Tưởng Viễn Chu chảy ra một lớp mồ hôi, giọt mồ hôi tích lại thành một đường chảy xuống men theo gò má, anh bắt đầu thấy hoảng hốt sợ hãi.
"Duệ Duệ, Duệ Duệ!"
Lăng Thời Ngâm sợ đến nỗi bắt đầu cầu cứu, tiếp viên hàng không bước nhanh tới trước mặt hai người hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì vậy?"
"Có, có bác sĩ không? Con tôi bị dị vật mắc ở họng, nhanh lên một chút!"
Tiếp viên hàng không cúi đầu nhìn, sắc mặt nặng nề nói: "Tôi đi hỏi giúp cô một chút."
"Chờ tới khi cô tìm được người, cũng không biết con tôi thế nào." Lăng Thời Ngâm lo lắng đi đi lại lại, vành mắt đỏ bừng, Tưởng Viễn Chu có học qua một số cách sơ cứu, nhưng nào không hề có tác dụng đối với Duệ Duệ.
Tiếp viên hàng không ở bên trong buồng phi cơ lên tiếng hỏi: "Ở đây có ai là bác sĩ không? Xin hỏi có hành khách nào là bác sĩ không?"
"Có đứa bé xảy ra chuyện ngoài ý muốn, xin hỏi có bác sĩ không?"
Dãy chỗ ngồi phía sau, một người phụ nữ ngồi thẳng người dậy, còn buồn ngủ, hiển nhiên là bị đánh thức. Cô nhìn xung quanh một chút, thanh âm của nữ tiếp viên hàng không tỏ ra lo lắng: "Xin hỏi có bác sĩ không?"
Cô ấy vừa nói vừa đi ra ngoài, định đi tới chỗ loa phóng thanh thử một chút. Người phụ nữ bỏ chăn trên đùi ra, Lăng Thời Ngâm ngồi ở vị trí, không kìm nén được tiếng nói nghẹn ngào: "Duệ Duệ, con đừng dọa mẹ."
Người phụ nữ đi tới vài bước. "Tôi là bác sĩ, làm sao vậy?"
Tiếp viên hàng không nghe vậy, vội vàng kéo cô tới. "Ở đây có đứa bé dị vật mắc ở họng."
Hứa Tình Thâm cúi đầu vừa nhìn, một cậu bé khoảng một tuổi nằm trên đùi người đàn ông, Tưởng Viễn Chu nghe thấy nói có bác sĩ, vội vàng ngẩng mặt lên.
Bốn mắt nhìn nhau, đôi mắt Hứa Tình Thâm trợn tròn, bàn tay Tưởng Viễn Chu cũng dừng lại.
Lăng Thời Ngâm nhìn thấy Hứa Tình Thâm thì sắc mặt bỗng dưng thay đổi, bàn tay không khỏi run rẩy. Cô ta lắc đầu: "Không, chị ta không cứu được."
Tưởng Viễn Chu ôm lấy con, khuôn mặt Duệ Duệ đỏ bừng, tình trạng không được tốt, Hứa Tình Thâm cuộn chặt tay lại, tiếp viên hàng không vội vàng thúc giục: "Bác sĩ, cô mau giúp xem."
Người đàn ông ôm chặt con trai trong lòng, Lăng Thời Ngâm túm lấy cánh tay của anh lại.
"Anh quên dì nhỏ đã ૮ɦếƭ như thế nào sao? Đây là con trai của chúng ta đó! Ngàn vạn anh đừng giao nó cho Hứa Tình Thâm."
Tưởng Viễn Chu thử một loại phương pháp khác, dị vật vẫn chưa ra, Hứa Tình Thâm nhìn thấy, cô lớn tiếng nhắc nhở: "Dùng thủ thuật Heimlich* cấp cứu ngay đi!"
[ Sơ cứu bằng thủ thuật Heimlich
Thủ thuật Heimlich là thủ thuật dùng để cấp cứu khi có dị vật lọt vào đường thở và choán gần hết diện tích của đường thở. Nguyên tắc của Heimlich là tạo một lực tác động mạnh, đột ngột vào 2 buồng phổi bằng cách vỗ từ lưng hoặc ép vào cơ hoành, mục đích tạo ra một áp lực lớn đột ngột trong đường hô hấp đẩy dị vật ra ngoài.
Việc sơ cứu khi hóc dị vật vô cùng quan trọng, nếu xử lý đúng cách và kịp thời sẽ không nguy hiểm đến tính mạng. Nếu không kịp thời chỉ sau 5 phút, dị vật chèn đường thở sẽ dẫn tới ngừng thở, suy hô hấp.... Với vật có hình dáng góc cạnh cần có sự can thiệp của các bác sĩ chuyên khoa Tai - Mũi - Họng.
* Với người lớn:
Để bệnh nhân đứng, người cúi ra trước, người cấp cứu đứng phía sau, hai tay ôm bụng sát trên xương ức dùng cả thân người mình giật mạnh từ trước ra sau và từ dưới lên trên để làm tăng áp lực trong Ⱡồ₦g иgự¢ tống dị vật ra. Cần làm động tác nhanh và dứt khoát.
Khi nạn nhân ngã xuống phải lật nghiêng người hoặc nằm ngửa nhưng đầu nghiêng. Sau đó lấy hai bàn tay ấn vào phía trên xương ức thật mạnh từng cái một. Sau mỗi đợt ép dùng 2 - 3 ngón tay để móc khoang miệng kiểm tra xem dị vật ra chưa.
* Với trẻ nhỏ:
Với trẻ nhỏ dưới 1 tuổi cần đặt trẻ nằm sấp đầu thấp trên một cánh tay, dùng lòng bàn tay kia vỗ lưng 5 lần mạnh và nhanh vùng giữa 2 xương bả vai, sau đó lật ngửa trẻ lại. Nếu còn khó thở, dùng 2 ngón tay ấn иgự¢ 5 lần. Trẻ 5 – 7 tuổi thì đặt em bé vắt qua đùi, vỗ 5 cái vào vùng lưng phía sau phía trên иgự¢.]
Tưởng Viễn Chu đứng dậy, tuy rằng anh có nghe qua biện pháp này, nhưng lại không có sự lựa chọn nào khác, chắc chắn Duệ Duệ không chịu nổi được bao lâu nữa. Người đàn ông nhìn cô, sau đó giao đứa trẻ cho cô.
Lăng Thời Ngâm thấy vậy, vội vàng đứng dậy, ánh mắt tỏ ra hoảng hốt: "Viễn Chu, chị ta vô cùng hận chúng ta, chắc chắn sẽ không cứu Duệ Duệ, đừng để cho con trai của chúng ta phải gánh chịu."
Tưởng Viễn Chu không nói lời nào, đường nhìn chăm chú về phía cậu nhóc trong lòng Hứa Tình Thâm, cô ôm lấy cậu bé, nắm chặt tay lại, đặt ở rốn và xương sườn Duệ Duệ, tay kia cuộn lại, sau đó bắt đầu dùng sức.
Một màn này trong mắt Lăng Thời Ngâm khiến cô ta thấy trong lòng run sợ, cô ta không biết Duệ Duệ đang chịu đựng nỗi đau đớn khó chịu như thế nào. Nước mắt Lăng Thời Ngâm đầy mặt, trong lòng nóng như lửa đốt.
Hứa Tình Thâm thử vài lần, gần như là dùng hết sức lực, trên trán toát ra mồ hôi, trong miệng cô lẩm nhẩm, một ... hai ... ba, sau đó tay cánh tay ra sức. Bỗng nhiên cậu nhóc ho khan, có cái gì đó rơi ra từ trong miệng, ngay sau đó, nó phì phì khóc thành tiếng.
Hứa Tình Thâm mệt lả ôm lấy Duệ Duệ trong lòng, Lăng Thời Ngâm thấy thế, vội vàng đoạt lấy đứa trẻ trong tay cô. Đứa trẻ sợ hãi, ôm lấy cổ của Lăng Thời Ngâm không ngừng khóc, Tưởng Viễn Chu nhìn về phía gò má Hứa Tình Thâm, chỉ là miệng như bị chặn lại, không nói nên lời.
Cô chưa từng thay đổi, giống hệt như lúc rời đi.
"Mẹ, mẹ, mẹ..." Bỗng nhiên, một thanh âm ngọt ngào truyền tới tai Tưởng Viễn Chu, Hứa Tình Thâm quay đầu lại nhìn, một bóng dáng lắc la lắc lư từ chạy tới từ chỗ cách đó không xa. Sắc mặt Hứa Tình Thâm bỗng trở nên dịu đi, cô tiến lên hai bước, ôm lấy con gái vào lòng.
"Mẹ, mẹ..."
Tưởng Viễn Chu giật mình đứng im tại chỗ, giống như người mất hồn, nhìn đứa bé kia không lớn hơn Duệ Duệ, mà nó lại gọi Hứa Tình Thâm là mẹ?
Đây là con của Hứa Tình Thâm?
Lăng Thời Ngâm nghe thế, sắc mặt cũng thay đổi, tái nhợt như tờ giấy trắng. Đứa bé này là con gái của Hứa Tình Thâm, lẽ nào là con của Hứa Tình Thâm và Tưởng Viễn Chu...
Lúc này, có lẽ người thấy trong lòng hỗn loạn nhất là Tưởng Viễn Chu, đủ loại cảm xúc đan xen vào nhau, hoài niệm và đau khổ đều như một chất độc được giấu kìn một năm nay bỗng nhiên trào dâng. Ánh mắt anh chăm chú gắt gao nhìn theo bóng lưng Hứa Tình Thâm, mặc dù con trai gào khóc sau lưng, Tưởng Viễn Chu cũng không chịu quay đầu lại.
Trên ghế ngồi cách đó không xa, một người đàn ông lười biếng giơ cánh tay lên: "Lâm Lâm, tới đây."
Hứa Tình Thâm đặt con gái xuống đất, cô nhóc bước về phía trước, dáng dấp đi bộ rất khôi hài, hai tay giơ lên thật cao.
Tiếp viên hàng không không ngừng nói cám ơn với Hứa Tình Thâm, cô xua tay, tươi cười dịu dàng: "Không cần khách sáo như vậy, tôi là bác sĩ."
Những lời này như ném vào mặt của Tưởng Viễn Chu, đã hơn một năm trước đây, là anh nói cô không xứng đáng tiếp tục được làm bác sĩ, mà hơn một năm sau đó, người bác sĩ bị tất cả các bệnh viện từ chối, nói là bác sĩ giết người, lại cứu mạng con trai anh.
"Ba ba!"
Người đàn ông nghiêng người, cánh tay thon dài nâng con gái lên thật cao, khuôn mặt anh tuấn nhìn về phía Hứa Tình Thâm, gọi: "Bà xã, em còn đứng đó làm gì?"
Hứa Tình Thâm mỉm cười: "Ờ, em còn tưởng rằng bọn họ quà cảm ơn."
Cô nói thật thoải mái, hoàn toàn giống như đang nói đùa, Hứa Tình Thâm nhấc chân lên về phía trước, người đàn ông tự nhiên kéo tay cô, để cô ngồi vào bên trong.
Tưởng Viễn Chu thấy như bị sét đánh, chỗ chân anh đứng như có cái đinh vậy, ghim anh đứng yên tại chỗ cũ.
Những lời vừa nãy Lăng Thời Ngâm cũng nghe được, hơi giật mình, nhiều hơn lại là vui mừng. Cô sợ nhất chính là cảnh tượng như vậy, cuộc sống không bị ai quấy rầy là tốt nhất, nếu như có một ngày nào đó, bọn họ không hẹn mà gặp, đã từng có tình cảm nồng cháy với nhau như vậy, chẳng lẽ cô không nên đề phòng bọn họ tro tàn lại cháy sao?
Thế nhưng hiện tại, tảng băng nằm trong trái tim Lăng Thời Ngâm hơn một năm qua, cuối cùng cũng rơi xuống.
Hứa Tình Thâm có gia đình của mình, còn có con, cô cũng không tin, Hứa Tình Thâm như vậy rồi còn có thể xảy ra chuyện gì đó quá giới hạn với Tưởng Viễn Chu nữa.
"Viễn Chu, Viễn Chu?" Lăng Thời Ngâm gọi hai tiếng, nhưng Tưởng Viễn Chu vẫn chưa hề khôi phục lại tinh thần.
Anh đứng ở đó, ánh mắt nhìn về phía bên kia, có thể thấy Hứa Tình Thâm ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ, người đàn ông bên cạnh ôm con gái trong tay, hai người vừa nói vừa cười.
"Anh biết em ngứa tay, không phải là chuyện gì mình cũng có thể làm được."
Hứa Tình Thâm khẽ nhếch miệng:"Dù sao đã làm bác sĩ, đã thành phản ứng vô thức rồi."
"Viễn Chu?" Lăng Thời Ngâm thấy anh vẫn đứng im tại chỗ, cô ta chỉ có thể nhét Duệ Duệ vào trong иgự¢ anh.
"Con khóc dữ quá, em không dỗ được."
Tưởng Viễn Chu cảm giác được trong tay nặng trĩu, Duệ Duệ khóc tới nỗi mắt đã sưng lên, bàn tay nhỏ bé vươn ra ôm lấy cổ của anh. Bàn tay người đàn ông vỗ nhẹ ở sau lưng con, sau đó ngồi xuống ghế.
Nhưng ngồi ở đó, Tưởng Viễn Chu cũng thấy nóng lòng như lửa đốt, cảnh tượng lúc nãy như ghim vào người anh, khiến anh cảm thấy giống như toàn thân bị kim châm.
Hứa Tình Thâm ngắm nhìn ngoài cửa sổ, bàn tay siết chặt giấu bên người rất nhanh, thực sự một chút tâm lý cô cũng không hề chuẩn bị, cứ thế bị đẩy ra ngoài đối mặt với Tưởng Viễn Chu.
Không, không riêng gì anh, còn có bà Tưởng, cùng với đứa con của anh nữa. Nhưng lúc đó, dưới tình huống như vậy, Hứa Tình Thâm không thể suy nghĩ nhiều như vậy, cho dù biết đứa trẻ đó là con của Tưởng Viễn Chu, chẳng lẽ cô không cứu nó sao?
Phó Kinh Sênh nhìn cô hỏi: "Làm sao vậy?"
Hứa Tình Thâm lấy lại tinh thần: "Không có gì."
"Lời người phụ nữ kia vừa nói, có ý gì vậy?"
"Cô ta nghĩ một bác sĩ như em, chỉ biết hại người."
Ánh mắt Phó Kinh Sênh hướng về phía trước: "Người đàn ông kia, là Tưởng Viễn Chu ở Đông Thành?"
"Vâng."
Phó Kinh Sênh thấy con gái trong иgự¢ an tĩnh, anh để cho nó nằm trong khuỷu tay. "Còn có nửa giờ là đến nơi, em cũng ngủ một lát đi."
"Vâng." Hứa Tình Thâm lấy áo khoác đắp lên người, ngả người vào ghế, cô biết mình không ngủ được, nhưng cứ mở to mắt miên man suy nghĩ, còn không bằng nhắm mắt lại giả bộ ngủ.
Cô và Tưởng Viễn Chu đã lâu không gặp, từ sau khi ở cùng Phó Kinh Sênh, ngày ngày bận rộn trôi qua, Hứa Tình Thâm cảm giác mình không có bao nhiêu thời gian để suy nghĩ tới anh. Thỉnh thoảng có suy nghĩ, cũng chỉ đổi lấy nỗi đau đớn như chiếc gai nhọn đâm vào tim, dần dần Hứa Tình Thâm hiểu được, không đáng để cô phải như vậy. Người đàn ông này tuyệt tình như vậy, cũng không phải là cô không biết.
Chỉ có điều...
Có một số người không thể gặp lại.
Dù bề ngoài Hứa Tình Thâm vẫn che đậy nội tâm của mình rất tốt, nhưng cũng có thể bị đánh tan thành từng mảnh nhỏ chỉ trong nháy mắt. Nhất là khi cô thấy dáng vẻ của Tưởng Viễn Chu khi ôm con, cẩn thận như vậy, che chở như vậy, đó là dáng vẻ dịu dàng nhất của người đàn ông này. Không phải Hứa Tình Thâm vẫn lưu luyến mãi không quên tình yêu trước kia, chỉ là khi nghĩ tới Lâm Lâm của mình, có chút chua xót khổ sở không thể cứu vãn nổi dâng tràn.
Máy bay chậm rãi hạ cánh, bên trong khoang phi cơ phát ra từng đợt thanh âm huyên náo, đã có người vội vàng đi xuống.
Lăng Thời Ngâm cầm lấy túi, không muốn gặp phải Hứa Tình Thâm nữa, máy bay chạm đất, cô liếc nhìn Tưởng Viễn Chu. Phía sau đã có người đứng dậy, Lăng Thời Ngâm đặt tay trên cánh tay của Tưởng Viễn Chu.
"Chờ một chút đã, hiện tại nhiều người."
Khoang hạng nhất vốn có ít chỗ, cũng không chật kín người, Tưởng Viễn Chu bế con đứng dậy, Lăng Thời Ngâm đành phải đi theo. Hai người đi về phía trước, Hứa Tình Thâm đeo kính, có vẻ như còn chưa tỉnh, khẽ gối đầu lên vai Phó Kinh Sênh, Tưởng Viễn Chu liếc mắt liền thấy được, lần này, bước chân cảm giác càng thêm nặng nề, mỗi bước đi đều giống như là dẫm trên rất nhiều gai thép.
Mà hôm nay đối với Lăng Thời Ngâm mà nói, cũng là một ngày lành, cô sợ nhất là cảnh tượng không diễn ra như thế. Có thể nhìn ra được, tình cảm của Hứa Tình Thâm và Phó Kinh Sênh rất tốt, bên cạnh người đàn ông là người vợ đang ngủ say, cô con gái trong lòng cũng đang ngủ. Hai người đi qua thì Phó Kinh Sênh ngẩng đẩu lên, gương mặt anh tuấn nổi bật lộ ra, Lăng Thời Ngâm lễ phép định cười đáp lại, nhưng người đàn ông đáp lại bằng ánh nhìn rất lạnh nhạt, gần như không có chút ấm áp nào trong ánh mắt.
Sau một lúc lâu, Phó Kinh Sênh khẽ cựa vai, Hứa Tình Thâm ngồi dậy, giả vờ như mới tỉnh ngủ: "Đến rồi?"
"Ừ." Phó Kinh Sênh ôm Lâm Lâm đứng lên, trong khoang hạng nhất cũng chỉ còn lại cả nhà bọn họ.
Đi ra khỏi sân bay, người tới đón chính là Lão Bạch. Lăng Thời Ngâm theo Tưởng Viễn Chu đi vào bên trong xe, Lão Bạch một bên ý bảo tài xế lái xe, xong quay sang hỏi: "Tưởng tiên sinh, lần này đi ra ngoài chơi vui vẻ sao?"
Người phụ nữ tiếp lời: "Rất tốt."
"Tôi xuất ngoại là có việc, không phải đi chơi." Tưởng Viễn Chu lạnh lùng nói, ôm chặt Duệ Duệ trong lòng. "Còn nữa, ngày hôm nay bởi vì cô đút táo cho nó, làm hại Duệ Duệ thiếu chút nữa thì gặp chuyện không may, lẽ nào chút kiến thức cơ bản ấy cô cũng không hiểu sao?"
Tưởng Viễn Chu không hề nể mặt cô ta, làm tài xế và Lão Bạch đưa mắt nhìn nhau thắc mắc. Sắc mặt Lăng Thời Ngâm trắng bệch: "Em chỉ cho nó ăn một miếng nhỏ."
"Sau này cô đừng động tới nó là hơn."
Lăng Thời Ngâm nghe thế, nước mắt đong đầy, nhìn ra phía ngoài.
Hơn nửa tiếng sau, xe đi tới Cửu Long Thương, Lão Bạch đi xuống mở cửa xe, Tưởng Viễn Chu ôm Duệ Duệ xuống xe, sau đó đi vào trong.
Tưởng Đông Đình biết ngày hôm nay họ trở về, nên lúc này đã tới Cửu Long Thương chờ, ông ta nghe thấy động tĩnh bên ngoài truyền đến, vội vàng đứng dậy đi ra ngoài đón.
"Ai da, cháu nội của ta, vài ngày không gặp ông nhớ muốn ૮ɦếƭ." Sắc mặt Tưởng Đông Đình ôn tồn, Tưởng Viễn Chu đi vào, ông ta vỗ hai tay giơ về phía trước, nói: "Cho ông nội ôm một cái nào."
Chưa thấy dáng vẻ này của Tưởng Đông Đình bao giờ, ngay cả Tưởng Viễn Chu cũng khó có thể tin nổi Tưởng Đông Đình lại có phần tính cách như vậy. Tưởng Viễn Chu không giao cậu nhóc cho ông ta, mà là đi thẳng lên lầu. Lăng Thời Ngâm nhìn theo, sau đó chào hỏi Tưởng Đông Đình: "Ba."
"Thời Ngâm, mấy ngày nay đi chơi thế nào?"
"Tạm được."
Kỳ thực Tưởng Đông Đình cũng không quan tâm bọn họ bên ngoài như thế nào, sắc mặt ông ta nghiêm túc, thấp giọng nói: "Thời Ngâm, con là mẹ của Duệ Duệ, Viễn Chu cũng đang từ từ chấp nhận con. Có lẽ đối chuyện năm đó, nó vẫn luôn canh cánh trong lòng, nếu con muốn sau này tốt đẹp, phải bắt nó vượt qua cửa ải này."
"Con biết."
Ánh mắt Tưởng Đông Đình tiếp tục nhìn chằm chằm về hướng cầu thang. Thái độ của Tưởng Viễn Chu, xem ra ông muốn đi thăm cháu nội cũng khó khăn.
Trước khi đi, Lăng Thời Ngâm nói muốn tiễn ông ta, hai người đi ra bên ngoài, tài xế nhà họ Tưởng đã lái xe đến cửa, Lăng Thời Ngâm nhìn về phía trong Cửu Long Thương.
"Ba, con có mấy lời muốn nói với ba."
"Chuyện gì?"
Lăng Thời Ngâm đi ra ngoài vài bước, xác định người khác sẽ không nghe được.
"Ngày hôm nay, trên máy bay quay về Đông Thành, bọn con gặp Hứa Tình Thâm."
"Cái gì?" Tưởng Đông Đình cũng có chút giật mình.
"Chị ta mang theo một đứa bé, không lớn hơn Duệ Duệ bao nhiêu."
Tưởng Đông Đình nhìn về phía xa. "Còn có người khác sao?"
"Còn có một người đàn ông, hình như là chồng của chị ta."
Tưởng Đông Đình cười khẽ: "Đó không phải là chuyện rất tốt sao? Con đang lo lắng cái gì?"
"Ba, đứa bé kia sẽ không có quan hệ gì với nhà họ Tưởng đó chứ?"
"Nói bậy..." Tưởng Đông Đình nhàn nhạt nói: "Lúc Hứa Tình Thâm chia tay Viễn Chu, không hề mang thai, con yên tâm đi, hơn nữa... Đứa bé kia xấp xỉ như Duệ Duệ, có thể chỉ là kém mấy tháng mà thôi. Người phụ nữ như cô ta, rời khỏi Viễn Chu, cũng giống như mất đi cây hái ra tiền, ngay lập tức tìm một người đàn ông khác kết hôn sinh con, đó chẳng phải là chuyện bình thường sao?"
Lăng Thời Ngâm nghe vậy, nghi ngờ trong lòng hoàn toàn bị xóa bỏ. "Cũng đúng."
"Mau vào đi thôi, đến giờ Viễn Chu vẫn không chịu tha thứ cho ta, con phải ở đây phải nắm chắc thành công mới được."
"Vâng."
Lăng Thời Ngâm trở lại Cửu Long Thương, lên lầu, Duệ Duệ đang ngủ, cô ta đến gần bên giường, khom lưng sờ trán của cậu nhóc. Tưởng Viễn Chu liếc nhìn cô ta.
"Đã hạ sốt rồi."
"Em chỉ sợ nó lại thay đổi thất thường."
Mấy ngày ở nước ngoài Tưởng Viễn Chu hầu như đều ở trong trung tâm hội nghị, Duệ Duệ bị bệnh, bảo mẫu lại không theo qua đó được, tất cả đều do một mình Lăng Thời Ngâm chăm sóc. Dù sao cô ta cũng còn ít tuổi, lại là một thiên kim tiểu thư được nuông chiều từ nhỏ, nhưng từ khi có con, cô ta cũng thực sự có trách nhiệm với đứa trẻ, ít nhất là đa phần thời gian cô ta cũng không mượn tay người khác.
"Tôi còn có chút chuyện phải đi xử lý trước, cô chăm sóc con đi."
"Dạ."
Tưởng Viễn Chu nói xong, xoay người bước nhanh đi ra ngoài, đi tới dưới lầu, Lão Bạch vẫn còn chờ ở phòng khách, Tưởng Viễn Chu đi tới chỗ bên cạnh, Lão Bạch cũng vội vàng đi theo.
Người đàn ông ngồi xuống, tinh thần vẫn còn có chút hoảng hốt, hình như chuyện xảy ra trước đó cũng không hề có thật. Lão Bạch thấy anh như vậy, cũng thành thói quen, Tưởng Viễn Chu đan hai tay vào nhau, ngón tay thon dài gõ gõ vài cái trên mu bàn tay mình.
"Lão Bạch, ngày hôm nay tôi chạm mặt Hứa Tình Thâm."
"Ở đâu?"
"Trên máy bay."
"Cô Hứa, cô ấy có khỏe không?"
Tưởng Viễn Chu không biết hẳn là nên trả lời vấn đề này như thế nào, trong ánh mắt càng lúc càng trở nên lạnh lùng. Cuối cùng, sắc mặt Tưởng Viễn Chu không chút thay đổi, nói: "Không thể tốt hơn được nữa."
Lời này, Lão Bạch nghe không rõ lắm, nhưng lại không thể hỏi lại. Sau một lúc lâu, Tưởng Viễn Chu mới tiếp tục mở miệng: "Cậu..."
Lão Bạch ngẩng đầu nhìn anh, Tưởng Viễn Chu cũng dừng lại, biểu tình trở nên rất kỳ quái. Lão Bạch nhíu mày: "Tưởng tiên sinh, có phải muốn tôi điều tra chuyện gì hay không?"
"Cậu đi điều tra một chút xem, tình trạng hôn nhân của Hứa Tình Thâm."
Ánh mắt Lão Bạch lộ ra vẻ giật mình: "Có phải đi cùng cô Hứa, còn có người khác?"
"Có người đàn ông, còn có đứa bé."
Năm đó Tưởng Viễn Chu đã từng nói, chuyện của Hứa Tình Thâm anh sẽ không bao giờ hỏi tới, nhưng anh kìm nén tất cả đã hơn một năm, lại đánh không lại một câu "bà xã" của Phó Kinh Sênh.
Lão Bạch không biết phải nên an ủi anh như thế nào, anh vẫn luôn tin tưởng chắc chắn rằng trong lòng Tưởng Viễn Chu chỉ có một người, đồng thời cô vẫn ở trong trái tim anh, cũng không hề rời xa.
"Hay là, có lẽ là quan hệ bạn bè, biết đâu lại là đồng nghiệp?"
"Đứa trẻ kia gọi cô ấy là mẹ."
Lão Bạch giật mình, tất cả đều biểu hiện ở trên nét mặt không giấu được, Tưởng Viễn Chu đưa tay chống lên trán, ngón tay khẽ ấn ở huyệt Thái Dương.
"Tưởng tiên sinh, tôi đi lấy thuốc cho ngài."
Tưởng Viễn Chu không nói gì, Lão Bạch đứng dậy, cũng không lâu sau, anh cầm một chén nước và hai viên thuốc quay lại.
"Ngài yên tâm, tôi sẽ điều tra."
Người đàn ông nuốt thuốc vào nơi cổ họng xong, lúc này mới nhìn về phía Lão Bạch.
"Cô ấy rời khỏi Tinh Cảng đã hơn một năm, tôi đã chẳng quan tâm, càng không hề nghĩ tới sự sống chết của cô ấy, hôm nay... Khi có tin tức về cô ấy, thì cô ấy đã có chồng con."
"Tưởng tiên sinh, một mình cô Hứa sống ở bên ngoài nhất định là không dễ dàng gì."
Tưởng Viễn Chu đưa tay che khuất hai mắt, giọng nói có chút dè dặt: "Đứa bé kia không lớn hơn Duệ Duệ bao nhiêu, tôi không tin cô ấy vừa rời khỏi tôi, là có thể kết hôn sinh con với người khác."
"Vậy ý của ngài là..."
"Điều tra ngày sinh."
Lão Bạch khẽ gật đầu: "Được."
---
Một nơi khác ở Đông Thành.
Xe dừng hẳn ở trước mặt một căn biệt thự, Hứa Tình Thâm ôm Lâm Lâm xuống dưới, Phó Kinh Sênh lấy hành lý trong cốp xe ra, anh nhìn về căn hộ trước mặt: "Đi thôi."
Hứa Tình Thâm theo anh đi vào trong, ngôi biệt thự này giống y như nơi ở trước, vẫn không có lấy một người giúp việc.
Phó Kinh Sênh mở cửa, biệt thự được dọn dẹp sạch sẽ nên không cần lo lắng vấn đề có Formaldehyde, Hứa Tình Thâm vừa bước vào là lập tức mở cửa sổ, bên trong phòng khách bày đầy tất cả hành lý lớn nhỏ, đều là thuê người làm theo giờ thu dọn rồi đưa đến bên này. Lúc Phó Kinh Sênh muốn dọn nhà, cũng hỏi qua ý kiến của Hứa Tình Thâm, cô không nghĩ tới chuyện đi loanh quanh mà vẫn còn cơ hội trở lại đây. Nơi ở cũ cũng cần phải thu dọn nên Phó Kinh Sênh dứt khoát dẫn Hứa Tình Thâm và Lâm Lâm ra nước ngoài chơi một chuyến.
Người đàn ông nhấc chân lên đi tới cửa sổ sát sàn, ánh mắt nhìn bên ngoài tới mất hồn. Hứa Tình Thâm nhìn về phía bóng lưng người đàn ông, ở chung cùng anh tới nay đã một năm, kỳ thực cô cũng không biết rốt cuộc anh làm nghề gì. Cô đi tới bên cạnh Phó Kinh Sênh.
"Đừng lo lắng quá, đã có thông tin nói em gái anh ở Đông Thành, nhất định có thể tìm được cô ấy."
Phó Kinh Sênh nghiêng người sang, đón lấy đứa trẻ trong tay Hứa Tình Thâm, cô nhìn hành lý đặt cách đó không xa.
"Em đi cất đồ đã."
"Tình Thâm."
"Vâng?" Bước chân của cô dừng lại, nhìn về phía Phó Kinh Sênh.
"Có muốn tìm bảo mẫu hay không?"
"Không cần..." Hứa Tình Thâm khẽ lắc đầu, từ trước đến nay Phó Kinh Sênh có thói quen sống một mình, tính tình lạnh nhạt.
"Mọi chuyện trong nhà, em có thể làm hết."
Phó Kinh Sênh nhướn mày, Hứa Tình Thâm cởi áo khoác ra, sau đó cười nói với anh: "Em muốn đi ra ngoài."
"Làm gì?"
"Nhận một cuộc phỏng vấn."
Phó Kinh Sênh xoay người quay mặt sang phía cô: "Ở đâu?"
"Ngay Đông Thành thôi, cách nhà không xa."
Phó Kinh Sênh cũng thực sự xem thường cô: "Bệnh viện ở Đông Thành này, còn ai dám nhận em chứ?"
Hứa Tình Thâm nghe thấy thế, sắc mặt sa sầm lại: "Đây không phải bệnh viện, giống như là bác sĩ gia đình thôi, hơn nữa đối phương cũng quái đản giống như anh. Chẳng qua là lúc ra khỏi cửa sẽ để em đi cùng, phần lớn thời gian bà ấy đều ở nhà, nên sẽ không làm lỡ thời gian em chăm sóc Lâm Lâm."
"Tiền lương thì sao?"
Hứa Tình Thâm biết Phó Kinh Sênh muốn nói gì.
"Một công việc, không quan trọng là tiền lương nhiều hay ít, một người phụ nữ xinh đẹp đầu tiên phải có kinh tế độc lập, không cần phải dựa vào bất cứ ai."
Đây vẫn là điều Hứa Tình Thâm kiên trì đồng thời tin tưởng vững chắc, cũng không hề thay đổi. Khóe miệng người đàn ông khẽ cong lên, ôm Lâm Lâm đi tới sofa cách đó không xa, bàn tay anh phủi qua chiếc ghế da, phát hiện thấy sạch sẽ, lúc này mới ngồi xuống.
"Không chừng người ta cũng không cần em đâu..." Hứa Tình Thâm đi theo anh. "Dù sao trước kia em..."
"Nếu không phải là bệnh viện thì không liên quan, có lẽ đối phương không biết?" Phó Kinh Sênh đặt Lâm Lâm lên trên đùi.
"Nếu em muốn thì cứ đi đi, muốn phỏng vấn, nếu như không được, anh có thể thu xếp người."
"Vâng." Hứa Tình Thâm ngồi ở sofa, ánh mắt nhìn Lâm Lâm, trong lòng cô có một nỗi bất an mơ hồ.
"Ngày sinh của Lâm Lâm không tạo được giả, kỳ thực em rất sợ."
"Sợ cái gì?" Phó Kinh Sênh chạm vào ánh mắt của Hứa Tình Thâm. "Sợ cha ruột của nó?"
"Không biết nữa, hiện tại trái tim em đập rất nhanh."
"Yên tâm đi." Phó Kinh Sênh nói một cách chắc chắn, cử chỉ vẫn thản nhiên như không. "Anh nuôi Lâm Lâm một năm, nó là con của chúng ta, không ai được nghĩ tới chuyện mang nó đi."
"Em cũng vậy, những ngày gian nan vất vả nhất, là anh và Lâm Lâm cùng em vượt qua."
Phó Kinh Sênh nhìn ra được cô đang sợ, anh cười cười, anh vẫy tay với cô: "Tới đây."
Hứa Tình Thâm đứng dậy đi tới bên cạnh anh, Phó Kinh Sênh cao hơn cô, anh khẽ cúi xuống nói: "Em đã gọi anh một tiếng ông xã, anh sẽ không để em suốt ngày phải lo lắng đề phòng."
"Vâng." Hứa Tình Thâm thờ ơ đáp, coi như là khiến cho Phó Kinh Sênh thoải mái nghe lọt tai.
"Mới đầu khi làm giấy chứng sinh, hộ khẩu, giấy khai sinh, những chuyện này đều là anh đi làm, anh lấy ngày sinh của Lâm Lâm lùi lại ba tháng, nói như vậy, thì cho dù người kia có tìm tới cửa thật, chẳng lẽ anh ta còn có thể nói con là của anh ta sao?"
Hứa Tình Thâm nghe vậy, đôi mắt không khỏi sáng lên: "Thực sao?"
"Thì cho dù anh ta có điều tra, cũng không điều tra ra kết quả gì đâu, yên tâm."
"Nhưng... chuyện này rất khó làm được đó?"
Phó Kinh Sênh nói rất nhẹ nhàng: "Không khó, anh muốn viết ngày nào thì là ngày đó, lúc đó ngày trên giấy đăng ký kết hôn tương đối qua loa, nếu không em chọn một ngày lành đi? Anh đem sửa lại."
Hứa Tình Thâm khẽ nhếch miệng: "Vậy... Những ngành này, chẳng lẽ là nhà anh mở?"
"Không phải..." Phó Kinh Sênh buồn cười. "Anh cũng không có công việc gì, chỉ là dùng máy tính khá tốt."
"Có ý gì?" Hứa Tình Thâm nói xong, bỗng nhiên phản ứng kịp, hai mắt trợn tròn nhìn về phía anh.
"Hacker?"
"Chỉ cần những tin tức trong đó mà bị phát hiện, người khác cũng cho phép là được, nhưng lại giảm bớt một số việc, không cần chạy ngược chạy xuôi tìm mối quan hệ."
Hứa Tình Thâm hoàn toàn giật mình, tất cả đều biểu hiện ở trên mặt, đây quả thực là nhân tài đó nha, cô nhìn lại mình, chuyện mình phải vò đầu bứt tóc lo lắng, tới tay Phó Kinh Sênh, chỉ cần động một ngón tay là cũng có thể làm được.
Có đúng là đơn giản giống như cô viết một... hai... ba... hay không?
Cô ôm sự sùng bái và kính nể với anh đứng dậy, đồng thời vỗ vỗ vai Phó Kinh Sênh.
"Em bắt đầu hoài nghi, anh có tiền như vậy, không phải là bởi vì luôn xâm lấn hệ thống ngân hàng, làm cho tài khoản ngân hàng của mình không ngừng tăng thêm con số 0 đó chứ?"
Phó Kinh Sênh đẩy tay cô ra. "Sức tưởng tượng quá phong phú."
Lo lắng trong lòng Hứa Tình Thâm như một tảng đá đã rơi xuống đất, đi tới thu dọn hành lý.
Người đàn ông nhìn theo bóng lưng của cô, kỳ thực những việc này đối Phó Kinh Sênh mà nói chẳng là gì cả, anh cũng chưa bao giờ lấy lợi ích từ việc này.
Hứa Tình Thâm ngồi xổm bên cạnh vali, áo khoác đã cởi ra, bên trong chỉ mặc một chiếc áo đơn bên trong, cô nghiêng người về phía trước, chiếc áo hơi ngắn, lộ da thịt trắng noãn nhẵn nhụi bên hông.
Người đàn ông nhìn qua liền thấy được, nơi cổ họng anh khẽ nuốt khan, bắt đầu cảm thấy nơi cổ họng cực kỳ khó chịu, hình như một ngọn lửa đang sắp bùng cháy.
૮ɦếƭ tiệt, anh biết rõ cảm giác này, anh lại có cảm giác ham muốn với cô!
Hứa Tình Thâm hoàn toàn không hay biết, một mình dọn dẹp, chợt nghe phía sau có một tiếng động truyền đến, cô quay đầu nhìn lại, thấy một thùng rác đổ trên mặt đất. Phó Kinh Sênh ôm Lâm Lâm nói: "Không cẩn thận đá phải, đừng thu dọn nữa, đi lên lầu xem trước đi."
"Vâng." Hứa Tình Thâm đáp, cô đứng lên, tiến lên vài bước.
"Để em ôm con."
Cô cách anh rất gần, ánh mắt Phó Kinh Sênh cúi xuống, thực sự là không hề cố ý nhìn thấy bộ иgự¢ của Hứa Tình Thâm, cô mặc chiếc áo vừa khít bó sát người, Phó Kinh Sênh cảm giác được ngọn lửa này đã thiêu đốt tới tứ chi, anh không giao con cho Hứa Tình Thâm, mà là bước nhanh lên lầu.
---
Ngày hôm sau.
Cửu Long Thương.
Lão Bạch vội vội vàng vàng tới, Lăng Thời Ngâm đang bế đứa trẻ chơi ở trong vườn, nhìn thấy xe của Lão Bạch, cô ta bế Duệ Duệ tới.
"Cô Lăng."
Lăng Thời Ngâm nghe được tiếng gọi này, khóe miệng đang nhếch lên liền mím lại: "Anh tìm Viễn Chu?"
"Phải."
"Có chuyện gì sao?"
"Không có việc gì." Lão Bạch nhấc chân lên. "Có chút chuyện muốn nói với Tưởng tiên sinh, tạm biệt."
Lão Bạch đi rất nhanh, vừa nhìn ngay là biết có việc gấp, anh vào phòng, Tưởng Viễn Chu đang ở trong thư phòng trên lầu hai chờ anh. Lão Bạch bước lên cầu thang, sau khi gõ cửa thư phòng, liền đi vào.
"Tưởng tiên sinh."
Tưởng Viễn Chu đứng ở bên cửa sổ, nhìn anh lúc này, ánh mắt tràn đầy hy vọng, Lão Bạch đóng cửa lại.
"Điều tra được rồi."
"Thế nào?" Tưởng Viễn Chu không nhịn được tiến lên hỏi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc