Rất Yêu Cô Vợ Ép Hôn - Chương 92

Tác giả: A Tục

CHA KHÔNG CÓ TIỂU TAM SAO

Đao Dân cả đêm không ngủ, vì sao? Bởi vì tối hôm qua Đương gia gọi một cuộc điện thoại, nói Thiếu chủ cùng tiểu Công chúa của Lại gia sẽ cũng trở về, trước 9h sáng nhất định phải hoàn thành xong hai gian phòng sinh hoạt thích hợp cho hai đứa trẻ bốn tuổi.
Vì vậy anh ta không thể không rời chăn ấm nệm êm, cả đêm làm việc không ngừng nghỉ. Cái này thật là, hai gian phòng ngây thơ của trẻ con được hoàn thành trong một đêm, vách tường sơn toàn màu sắc mạnh mẽ của trẻ con, rồi những thứ đồ chơi nhỏ rực rỡ không thiếu một cái gì.
Đến thời điểm cuối cùng, một bên anh ta chuẩn bị tốt để hoan nghênh Thiếu chủ cùng tiểu Công chúa trở về, một bên vừa âm thầm nghĩ Thiếu chủ với tiểu Công chúa hôm nay trở về, có phải là con riêng bên ngoài của Đương gia hay không? Thật sự là quá bội phục....! Đương gia rõ ràng rất chán ghét phụ nữ, ngay cả Chủ mẫu bốn năm trước được sủng ái như vậy còn bị đuổi ra khỏi nhà, bây giờ tự dưng lại nhảy ra con riêng, mà lại còn nhảy ra tận hai đứa! Khó khăn lắm mới dọa được lão đại của anh ta, cho tới tận bây giờ, anh ta vẫn nghĩ mình đang trên mây, thật khó tin.
Đúng lúc Lam Dạ ở Đông Nam Á vừa xử lý xong một nhóm νũ кнí đạn được, nghe được tin tức đầu bên kia của Đao Dân truyền tới, lập tức cả đêm trở về. Nhìn thấy Đao Dân vẫn lạnh lùng hỏi: "Con ruột của Đương gia?"
Đao Dân liếm liếm môi khô do cả đêm bận đến nỗi không có thời gian nghỉ ngơi uống nước: "Cụ thể chỉ có Đương gia là rõ nhất. Chỉ là nhìn dáng dấp thì tám phần là thật, nếu không thì tên tiểu tử ở đâu nhảy ra như này lại đối xử đặc biệt thế. Đến con trai ruội của Đại tiểu thư Tề Tiểu Thanh mặc dù được nhiều người quý mến, nhưng số lần xuất hiện tại nhà chính cũng rất ít ỏi. Cho dù như vậy, cũng không phải đẳng cấp như này."
Lam Dạ trầm mặc, trong đầu chợt lóe lên gương mặt thiên sứ nước mắt lã chã chực rơi nhưng rồi lại kiên cường đứng dậy. Trừ cô ra, còn ai có thể làm Đương gia phí công sức chứ? Cô, Chủ mẫu Lại gia, trở về sao?
Xe chầm chậm đi đến, chiếc xe cổ điển lạnh nhạt dừng lại trước mặt.
Tuyết Thuần cố gắng hết sức khắc chế tâm tình thấp thỏm phập phồng, cô rất muốn lùi bước, nhưng Trích Trích Đô Đô đều ở đây, cũng không phải là chỉ có một mình cô, cũng phải suy nghĩ đến cảm nhận của bọn trẻ. Không có cha của hai đứa trẻ, khi lớn lên, có lẽ sẽ trở thành vấn đề của thiếu niên, giống như có chút cô đơn, lạnh lùng, tự ti ... ... Trích Trích Đô Đô là hai khối thịt trên người cô rơi xuống, cô sẽ cho hai đứa hoàn cảnh tốt nhất để trưởng thành!
Cho nên, mặc dù cô biết rõ trở về sẽ ở thế yếu đuối bị động, nhưng cô vẫn phải trở về.
Xe của Đương gia, đi đến nơi nào trong nhà chính mọi người đều khom lưng cúi chào nghênh đón.
Cảnh tượng quen thuộc cỡ nào a! Gia tộc như vậy, xác thực cần một Chủ mẫu kiên cường. Chủ mẫu kế tiếp, nhất định sẽ không giống cô trong quá khứ kém sắc như vậy.
Trích Trích Đô Đô khẽ nhếch cái miệng nhỏ nhắn, đều dán mắt vào một bên cửa xe, so với mấy năm trước lúc cô mới bắt đầu trải qua còn kinh ngạc hơn rất nhiều.
Cha †ïηh †rùηg thật là uy phong nha! Trích Trích mắt không chớp nhìn, tự dưng cũng bị lây cảm xúc kính nể của những người bên ngoài đối với Lại Tư, trong lòng đối với cha lại phát sinh ra các loại tâm tình sùng bái, bé mơ hồ biết được cha của bé là một nhân vật lợi hại đến mức nào.
Đô Đô nâng khuôn mặt tròn như trái táo nói: "Cha so với chú Lãnh còn lợi hại hơn nha! Con quyết định gả cho cha trước, sau đó rồi gả cho chú Lãnh!"
Đô Đô cười hì hì với tính toán chuẩn xác của mình, không có ý tốt nằm trên иgự¢ của Lại Tư cắn cắn ngón tay. Làm sao đây, làm sao đây, cha so với chú Lãnh còn đẹp trai hơn, uy phong hơn. Mặc dù chú Lãnh rất tốt, nhưng chú không có ở đây mà, ha ha, bé còn lâu mới nghe anh trai lòng dạ hiểm độc nói, cha rất đẹp trai a! Bé muốn gả cho cả hai!
Thấy con gái thân thiết nói chuyện đùa vui như vậy, Lại Tư thiếu chút nữa ngã ra. Chú Lãnh? Là người như thế nào? Lại Tư trong lòng lo lắng, sẽ không phải là đàn ông mà Tuyết Thuần đưa về đó chứ! shift!
"Thôi đi, thật không có tiền đồ."
Trích Trích nhìn một hồi, nghẹn vì một câu nói của Đô Đô, thân hình thấp bé đang yên vị. Suy đoán trong lòng so với ai cũng nhanh hơn, trong phim cha đứa bé vứt bỏ mẹ và nó, tám phần đều là bởi vì có tiểu tam. Cha †ïηh †rùηg có tiểu tam hay không, bé không biết. Nhưng vừa nhìn khí thế cường đại hơn mẹ thế kia. Đi đến địa bàn của cha †ïηh †rùηg, mẹ còn không phải bị ép sao! Nếu là cha †ïηh †rùηg khó dễ mẹ.... .......
Trích Trích siết chặt quả đấm nhỏ, bé tuyệt đối không cho phép loại chuyện như vậy xảy ra, thề bảo vệ mẹ!
Xe đến quá nhanh, con đường quá ngắn, cơ hồ xe dừng lại trong nháy mắt.
Xuyên thấu qua cửa sổ xe, bên ngoài từng hàng hộ vệ hung hãn, tản ra sát khí nghiêm nghị trang nghiêm. Cô chợt có loại dự cảm không lành, giống như chỉ cần vào đến bên trong, nghĩ cũng đừng nghĩ đến chuyện ra ngoài nữa.
"Đừng có nghĩ những thứ có hay không đó, người ở đây sẽ không làm gì em đâu." Lại Tư nói xong cũng xuống xe.
Tuyết Thuần bên này cửa xe mở, cô vừa ngước mắt nhìn lên trên, gật đầu cười cười: "Lam Dạ." Đã từng bất kể trường hợp nào, bất kể là bao nhiêu người từng vị bọn họ phục vụ, trong quá khứ Lại Tư luôn đi vòng sang mở cửa xe, rồi đưa những ngón tay thon dài trắng nõn hướng về phía cô, thân sĩ ưu nhã hướng về cô yếu ớt cười: "Bảo bối, xuống xe."
Quá khứ dường như đã có bao nhiêu lần như vậy, hôm nay mở cửa, mời cô xuống xe, đã đổi thành một người đàn ông xa lạ.
Cô bước những bước nặng nề, đi theo sau lưng của Lại Tư. Cô tự giễu cợt chính mình, chỉ là nhà chính thôi, cũng không phải là chưa đến lần nào, vậy tại sao lại cứ thấp thỏm? Bốn năm trước, trong lòng anh cô mất đi tất cả vị trí. Lần này có thể trở về, có thể coi là vì mặt mũi của Trích Trích Đô Đô, nếu không cô đời nào có tư cách bước vào đây. Người như cô, Lại Tư còn khinh thường không thèm động tới.
"Mẹ đừng sợ, có Lại Hãn con ở đây!" Trích Trích giơ cao quả đấm nhỏ, nghiễm nhiên trở thành người bảo vệ mẹ. Mẹ! Thật hết cách, trước mắt từng hàng người tồn tại cảm giác quá hung hãn, rất có cảm giác uy Hi*p! Đợi đến lúc chiến đấu, bé nhất định là người đầu tiên xông lên!
Tuyết Thuần giật mình, chú ý tới Trích Trích rất tự nhiên dùng tên mà Lại Tư đặt cho bé, cũng phải, bé cũng rất phỉ nhổ cái tên Trích Trích này, em trai, em trai, không phải là giống nhau sao*! Cô cưng chiều cười cười, không biết tật xấu khẩu phật tâm xà này là học của ai, rõ ràng là được di truyền từ cha bé rồi, rồi lại đi khắp nơi nói xấu thân cận của cha bé.
(* Trong tiếng Trung thì Trích Trích và Em trai có phát âm và phiên âm giống nhau, đều là: Dì dì)
"Cha, có người xấu!" Đô Đô chưa từng thấy qua loại trường hợp lớn như thế này, trời sinh cả người phấn trắng nhưng lại nhát gan, lập tức sợ hãi rụt rè vùi ở trong иgự¢ Lại Tư, không dám nhìn nữa.
"Không phải người xấu, những người này đều là thuộc hạ Đô Đô, đều nghe Đô Đô sai bảo." Lại Tư cười yếu ớt, liếc mắt nhìn bạn nhỏ Lại Hãn, cả người bé căng thẳng, giống như chỉ thấy được chú sư tử nhỏ, bộ dạng muốn liều mạng bảo vệ người bên cạnh. Lại Tư không khỏi buồn cười, nhưng trong bụng mơ hồ có chút kiêu ngạo, chưa từng trải qua huấn luyện, liền có loại cảnh giác này, chắc chắn là hạt giống tốt.
Trích Trích vểnh tai nghe Lại Tư nói, lúc này cơ thể mới buông lỏng một chút căng thẳng.
Đao Dân cùng Lam Dạ đi theo Lại Tư nhiều năm như vậy, ngoại trừ những năm ấy ở chung một chỗ với Tuyết Thuần ra, vẫn luôn một thân một mình, đột nhiên nhìn thấy một nhà bốn người họ ở chung một chỗ, loại cảm giác mãnh liệt này đánh vào thị giác, tựa như nhìn thấy một con chim ưng cao ngạo, dắt theo vợ của nó và hai con chim ưng nhỏ. Trái tim cường hãn của bọn họ cũng rung lên từng hồi từng hồi một.
Bọn họ có thể không sợ hãi sao! Mặc dù trước mặt là ruột thịt, nhưng lại nhìn hai đứa bé có hình dáng giống y như đúc, như với Lại Tư cùng một khuôn đúc ra, không cần phải đi xét nghiệm DNA, có là ruột thịt hay không, nhìn mặt là có thể biết ngay được.
Huống chi, Chủ mẫu chính thức duy nhất của Lại gia ở đây, người nào dám hoài nghi, liền lôi ra ngoài bắn ૮ɦếƭ!
Tròng mắt đen của Lại Tư chăm chú nhìn bọn họ: "Đều chuẩn bị xong?"
"Dạ, hiện tại có thể vào ở, ở những chỗ khác cũng đã chuẩn bị thêm một ít vật dụng của trẻ con."
Lại Tư hài lòng gật đầu, hả hê giới thiệu: "Hai vị này chính là Thiếu chủ và tiểu Công chúa Lại gia." Quét nhìn Tuyết Thuần, một hồi lâu mới trầm ngâm nói: "Còn có Chủ mẫu của các người. Về sau đều chú ý chăm sóc."
"Dạ!" Động tác vô cùng đều, như người lính quy củ.
Tuyết Thuần không rõ chân tướng nhìn về phía Lại Tư, bọn họ không phải sẽ ly hôn sao, tại sao lại còn nói như vậy? Ý niệm trong đầu, cho thuộc hạ lôi kéo hai đứa trẻ, đầu tiên là Trích Trích.
Trích Trích ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên: "Mẹ, ý của cha là chúng ta là người một nhà sao?"
"Đương nhiên là người một nhà, nếu không, tại sao ở cùng một chỗ." Câu cuối cùng là nhìn mặt Tuyết Thuần rồi nói, trong lời nói ý vị sâu xa mọi thứ nên trở về chỗ cũ rồi, cô có thể cảm thấy hay không? Tên tiểu tử Trích Trích này có phải là quá nhạy cảm, quá thông minh rồi không? Từ khi bé xuất hiện, bên cạnh Tuyết Thuần giống như có thêm một con nhím nhỏ, giống như là bé muốn bảo vệ mẹ khỏi bị cha ăn sạch. Rốt cuộc anh đáng sợ chỗ nào? Tuyết Thuần cũng sẽ không nghĩ đến loại tư tưởng đó với anh.
Lời nói của Trích Trích không khiến cho người ta sợ ૮ɦếƭ thì không dừng lại: "Cha không có tiểu tam sao?"
Ách.... ..... Tuyết Thuần mắt nháy liên tục, cô chưa bao giờ nói loại chuyện này với Trích Trích, tại sao Trích Trích lại hiểu được loại chuyện này? Tiểu Tam, bé có biết Tiểu tam là gì không?
"Cha, tiểu tam là gì? Có xinh đẹp không?" Đô Đô vô cùng ngây thơ hỏi.
Lại Tư dường như muốn nổ tung, đây là con trai của anh? Lại cố ý làm anh tức giận!: "Nơi này vĩnh viễn sẽ không có tiểu tam." Nói xong quả quyết, khẳng định, lạnh lùng.
Trích Trích lập tức câm miệng. Trong lòng nghĩ, cha †ïηh †rùηg không thể chọc vào. Nhìn vào ánh mắt sắp Gi*t người của cha, là bé biết.
Không so đo với trẻ nhỏ. Lại Tư thầm nhủ.
"Cha còn chưa nói tiểu tam có xinh đẹp hay không, có đáng yêu như con không?" Đô Đô cắn đầu ngón tay, cục cưng tò mò hỏi.
Lại Tư lạnh lùng cười: "Tiểu tam là ma quỷ, chúng ta cũng không cần quản bọn họ. Đô Đô có muốn đi xem phòng ngủ công chúa không?"
Lại Tư không muốn dây dưa đến vấn đề tiểu tam này nữa, anh chuyển dời đề tài, cưng chiều hỏi. Gương mặt mũm mĩm này có chút không giống anh, nhất định là giống lúc Tuyết Thuần mập. Nhưng mà nhìn dáng dấp của con gái anh biết bé rất tham ăn, trọng lượng cơ thể có thể nói là gấp đôi Trích Trích.
"Muốn nhìn ạ!" Đô Đô vỗ bàn tay nhỏ bé, mắt to nhấp nháy nhấp nháy: "Có 乃úp bê màu hồng sao?"
Lại Tư nhíu mày, con mắt sắc đảo một cái, hỏi Đao Dân.
Đao Dân rất bình tĩnh rũ mắt xuống, trong lòng không khỏi mất bình tĩnh, 乃úp bê màu hồng giống với thú nhồi bông sao? Âm thầm toát mồ hôi: "Trong phòng có rất nhiều thú bông, có thể vừa ý với tiểu Công chúa ạ."
Tuyết Thuần cười cười, ánh mắt kỳ quái chợt lóe: "Không có cũng không sao, Đô Đô không thể bị chiều hư được."
Đối với ý nghĩ của Tuyết Thuần, Lại Tư cười trừ, con gái chính là để cưng chiều. Còn con trai, phải chịu khổ thì mới có thể trở nên mạnh mẽ. Anh liếc mắt nhìn vẻ hâm hộ của Trích Trích, cuối cùng cũng chỉ là đứa bé. Thôi bỏ đi, anh không thể so đo với đưá trẻ bốn tuổi về vấn đề tiểu tam.
"Oa Oa! Thật là xinh đẹp nha! Ha ha, có Tiểu Hoàn Tử! Có 乃úp bê! Có cả bé hồ lô......!" Đô Đô nhìn thấy đồ chơi, lập tức đem Lại Tư vứt qua một bên, cả người lao vào đống đồ chơi của con nít
Tuyết Thuần kinh ngạc mở to hai mắt, cả căn phòng màu hồng, trên tường có trăng sao điểm xuyến, hoa rơi một mặt, thêm những tán lá xanh, chỉ nhìn một chút, liền tràn đầy tính trẻ con.
"Đô Đô!" Lại Tư nhíu lông mày, nhẹ nhàng giữ lấy chiếc cằm của em bé mũm mĩm: "乃úp bê không thể ăn."
"Báo cáo cha, con là đang hôn chúng, chúng thật đáng yêu đó." Đô Đô vẫn không cảm thấy mất thể diện, ngây ngốc mà cười cười ha ha, nước miếng đều dính ở trên thân thể trắng tinh của 乃úp bê.
Lại Tư tối mặt, bế bé ngồi ở trên giường: "Cho dù đáng yêu đi nữa thì cũng chỉ có thể chơi, không thể ôm."
Tuyết Thuần che mặt, sinh ra đứa con gái như vậy, cô thật sự không muốn sống nữa! A! Còn mất mặt trước bao nhiêu người như vậy nữa! Trước kia Đô Đô mỗi ngày đều ôm 乃úp bê, không tới nửa ngày thì toàn thân 乃úp bê chảy toàn nước miếng, cô chỉ là đơn giản đem 乃úp bê vứt đi!
Không có sai, Công chúa Lại gia không chỉ hoa si với trai đẹp, hoa si với mỹ nữ, sở thích biến thái ngay cả 乃úp bê xinh đẹp cũng không buông tha!
Trích Trích vô cùng hâm mộ nhưng chỉ hận rèn sắt không thể thành thép nhìn em gái, muốn đem tất cả đồ chơi của em gái vứt hết đi. Nhưng mà, chuyện này bé không dám làm trước mặt cha †ïηh †rùηg. Bé có thể trước mặt mẹ nói dối là trong cơm của Đô Đô có sâu nhỏ, nhưng lại không dám trước mặt cha †ïηh †rùηg giở trò bịp bợm.
Lại Tư dụ dỗ vô ích, lại nhìn thấy con trai mình kiêu ngạo đứng một bên, rõ ràng là ánh mắt hâm mộ, nhưng lại khó chịu thờ ơ.
Lại Tư cười thấu hiểu nhìn bé, có điều ngụ ý hỏi: "Trích Trích có muốn phòng của chính mình không?"
Trích Trích lập tức quay mặt đi: "Hứ, ai thèm."
Đao Dân suýt nữa cười ra tiếng. Xem dáng vẻ chắc chắn là cùng Lại Tư đúc từ một khuôn đúc ra, nhưng mà tính khí cũng quá thối rồi. Chẳng lẽ ba mươi năm trước Đương gia cũng có bộ dạng tính tình này?
Lam Dạ vẻ mặt lạnh nhạt trước nay chưa có vẻ nhu hòa đi mấy phần: "Phòng của Thiếu chủ ở ngay bên cạnh phòng của tiểu Công chúa."
Tuyết Thuần bất đắc dĩ, thật là một đứa bé không có tự nhiên: "Mẹ dẫn con vào xem một chút."
"Được! Con nghe mẹ." Trích Trích lập tức thoải mái lên tiếng, trên mặt nụ cười nở như hoa. Bé suy nghĩ cái gì, chỉ có mẹ mới hiểu bé nhất. Không giống Đô Đô, mỗi ngày chỉ biết ăn, ngoại trừ tham ăn, hoa si, chẳng được tích sự gì hết.
Đô Đô nghiêng đầu, không hiểu anh trai vì gì mà trợn mắt nhìn bé? Bé đã rất mạnh mẽ, cha cầm đồ chơi đi cũng không hề khóc nha!
Tuyết Thuần đối với con của mình, bất luận lúc nào cũng dịu dàng. Còn nữa, cô đã quen thuộc với từng cành cây ngọn cỏ ở đây, đã sớm không còn sợ hãi, nhưng đây là lần đầu của Trích Trích Đô Đô, chắc chắn sẽ có cảm giác xa lạ, vì vậy cô sẽ là nơi mà bọn trẻ dựa vào. Cô không quá lo lắng Đô Đô, dù sao ở đây cũng có đồ chơi, bé lúc nào cũng có thể ngây ngô cười. Nhưng Trích Trích thì không giống, thông minh nhạy cảm sớm như vậy, để cô phí không ít tâm tư.
Gian phòng của Trích Trích có phong cách hoàn toàn khác, tường sơn xanh nhạt trên tường nào là Anime nào là tiểu siêu nhân. Máy móc món đồ chơi một đống lớn, không thiếu súng bắn nước, máy bay, các loại máy móc.... Thiết kế này hoàn toàn là thăm dò tâm ý của một đứa trẻ, Trích Trích không quá thân cận với cha, nhưng cũng không thể ngăn cản được sự hấp dẫn. Vì vậy Trích Trích thành công biến thành một Đô Đô thứ hai, lập tức nhào vào đống đồ chơi.
Tuyết Thuần trợn mắt há mồm, thời gian một đêm, thậm chí không quá 24 giờ, Lại Tư đem mọi chuyện đều xử lý tốt, sau đó cho Trích Trích Đô Đô một niềm vui lớn. Hiệu suất như vậy, tỉ mỉ như vậy, nổi bật như vậy. Lại Tư thật sự rất thương Trích Trích Đô Đô. Cứ như vậy, nếu anh không giao Trích Trích Đô Đô cho cô nuôi dưỡng, có như vậy cô cũng không quá lo lắng.
Đi tới địa bàn của Lại Tư, người chăm sóc giúp việc rất nhiều, một đống lớn đồ chơi, hai đứa trẻ chơi không biết trời đất.
Chỉ còn lại Tuyết Thuần và Lại Tư hai người đối mặt.
"Cái này, em ngủ phòng khách là được rồi." Tuyết Thuần không có ai dẫn dắt, có khi không chuẩn bị cho cô.
"Không cần, dùng phòng trước kia."
Tuyết Thuần nghi ngờ suy nghĩ một chút, trước kia là ở phòng của anh.
"Dù sao đã bốn năm không có người ở, để cũng là vô ích." Lại Tư môi mỏng đùa cợt một chút.
Ý niệm mơ hồ trong lòng Tuyết Thuần lập tức bị dập tắt. Thì ra là như vậy, anh căn bản không muốn ᴆụng chạm đến bất cứ vật nào có liên quan đến cô, những hồi ức kia có phải toàn mang đến cho anh đau đớn hay không?
"Chủ mẫu, mời." Lam Dạ không lên tiếng hồi lâu, anh ta tựa như ẩn nấp ở bóng tối, mọi lúc che giấu hơi thở của chính mính. Nhưng khi anh ta xuất hiện lại không có vẻ đột ngột, giống như vẫn ở nơi đó, trừ phi cô có yêu cầu, nếu không sẽ không đến cũng không đi.
"Tôi tự mình đi là được rồi. Hơn nữa, cậu không cần xưng hô như vậy nữa, rất nhanh tôi sẽ không phải vậy nữa." Tuyết Thuần lễ phép cười cười, xoay người đi vào phòng ngủ.
Cửa không khóa, Tuyết Thuần vừa vặn cửa ra, đập vào mặt là từng cơn gió nhè nhẹ, bởi vì đối diện chính là cửa sổ sát đất rất lớn. Thấy tình cảnh trước mắt, trong lòng Tuyết Thuần kinh ngạc tột độ!
Vẫn như cũ chiếc thảm quý hiếm Ba Tư, nhàn nhạt mùi hương hai bên tường, còn có cửa sổ không đóng gió thổi đi vào, làm rèm cửa mà đỏ nhẹ nhàng đung đưa, giống như người đẹp thướt tha đung đưa, qua trái rồi lại qua phải.
Ngay cả bàn trang điểm cũng là bộ dạng lúc trước khi cô rời đi, những thứ mỹ phẩm dưỡng da kia đoán chừng đã sớm quá hạn trở thành phế thải, vậy mà, vẫn như cũ đặt ở nơi đó.
Tuyết Thuần cho rằng mọi thứ đều đã được dọn sạch, chưa từng nghĩ, gian phòng vẫn là dáng vẻ trước khi cô dời đi, chóp mũi của cô chua xót, hốc mắt sớm ướt, tay của cô đặt ở trược иgự¢, nơi đó có một thứ vô cùng thống khổ rất muốn phun trào, cô nỗ lực hít một hơi áp chế lại.
Quét mắt nhìn phòng ngủ đã từng là của cô và anh không biết bao nhiêu lần. Vuốt ga trải giường mềm mại, những tình ý vui vẻ lại hiện lên trên đầu, dư vị tinh tế những ngày đó.
Nghĩ đi nghĩ lại, mắt không nhịn được nóng lên, cô ngẩng đầu lên, đem nước mắt nuốt vào trong. Không nói rõ, giữ lại những thứ này, là muốn để cô cảm thấy quyến luyến cảm động, hay là muốn nhắc nhở chính cô đã đánh mất cái gì.
Bắt mình không được buồn rầu nữa, những chuyện kia đều qua rồi, cho dù cố nhớ lại như nào đi nữa, thì cũng tan thành mây khói rồi. Con người không thể sống mãi trong quá khứ, ngày trước vì cô không tìm thấy đường ra trong quá khứ, mới đem hạnh phúc hôn nhân cả đời của cô chôi vùi lại. Hôm nay, cô cũng không cần vì những thứ đã bị quá khứ chôn vùi kia, để làm một người mẹ tốt, cô có rất nhiều điều cần phải học và kiên cường độc lập.
Cửa vừa mở ra, Tuyết Thuần chợt giật mình, là Tô tẩu, là nhũ mẫu với người giúp việc của Lại gia.
Tô tẩu nhìn thấy Tuyết Thuần lại không có vẻ mặt kinh ngạc, ngược lại lại có chút vui mừng: "Chủ mẫu đã trở về, căn phòng này cuối cùng cũng có một chút khí sắc rồi." Phải biết Đương gia một tháng mới chỉ đến có hai ba lần, hơn nữa mỗi lần đều giống như linh hồn người ૮ɦếƭ vậy, luôn là lúc đêm khuya, lúc đến không có một chút âm thanh, lặng lẽ vào bên trong, một người sống đối mặt với những thứ đồ vật vô tri như này, một mình ôm lấy vết thương.
Thành thật mà nói, lúc đầu bà không nhận thấy điểm nào đáng quý của Chủ mẫu, có đáng để Đương gia cưng chiều như vậy không. Nhưng từ sau khi cô rời đi, bộ xương già này của bà bỗng nhiên biết, cô chính là ánh mặt trời của Đương gia! Không có Chủ mẫu, nơi ấm áp thoải mái duy nhất của Đương gia đều biến mất không còn lại gì. Nhà chính lạnh lẽo đơn độc, bà dường như sống cả đời, cô tới, lại đi, mới phát hiện nhà chính rốt cuộc là thiếu cái gì. Bởi vì hiểu, cho nên bà cũng sắp không chịu nổi được nữa, đang muốn xin nghỉ hưu về quê tĩnh dưỡng.
Nhưng mà cũng may, Chủ mẫu đã trở lại, tất cả đều sẽ chuyển biến tốt thôi. Vì vậy bà không cần vội vã rời đi nữa. Nghe nói Lại gia xuất hiện một Thiếu chủ và một tiểu Công chúa, lão già như bà cũng giống như mẹ của Lại Tư vậy, trong lòng vô cùng vui mừng.
Tuyết Thuần xin lỗi lộ hàm răng trắng sáng: "Tô tẩu đừng gọi như vậy nữa, tôi rất nhanh sẽ rời đi,bây giờ chỉ là ở tạm thôi." Tại sao bọn họ đều gọi cô như vậy, chẳng lẽ Lại Tư chưa nói rõ ràng sao? Suy nghĩ kỹ một chút, thật ra cá tính của anh có gì cũng không nói thẳng ra, trong lòng cong cong vẹo vẹo một hồi lâu cũng chỉ có hai người biết, mà Đao Dân với Lam Dạ cũng không phải là người lắm mồm.
"Nơi này, là Đương gia cố ý để người làm giữ lại dáng vẻ lúc ban đầu. Nhiều lần, tôi đều nhìn thấy dáng vẻ say khướt của cậu ấy ở đây. Nhìn vào phòng ngủ bị bỏ trống lâu như vậy, trong lòng cậu ấy vô cùng đau khổ, tôi biết chứ."
"Tô tẩu?" Tuyết Thuần kinh ngạc, Tô tẩu nói như vậy là có ý gì?
Tô tẩu cười khổ nói: "Dù gì tôi cũng là nhũ mẫu của Đương gia, tâm tư của cậu ấy sâu như vậy, ít nhiều tôi cũng đoán được một chút."
Vì vậy, Tuyết Thuần xinh đẹp chính thức mất ngủ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc