Rất Nhớ, Rất Nhớ Anh - Chương 39

Tác giả: Mặc Bảo Phi Bảo

Cố Thanh và Mạc Thanh Thành đang trong thời kỳ yêu nhau mặn nồng.
Nhưng trên internet, hai người không hẹn mà cùng chọn triệt để ẩn danh. Thanh Thanh Mạn vì hẹn hò Thương Thanh Từ mà biến mất, không công khai, không bộc lộ ái ân…… Nói chính xác thì Thanh Thanh Mạn từ đầu tới đuôi chưa từng bộc lộ ái ân gì, trừ câu “Ta thật vui” bị quảng đại quần chúng xếp hàng vây xem, cô liền biến mất, trừ chuyển phát bài hát của bạn tốt, thì là post bài hát của mình, làm weibo như trang bán hàng……
Lặng thầm tốt lắm, thầm lặng sẽ không có lỗi.
Đổi lại là người bình thường thì đã sớm hận không thể mỗi ngày nhảy nhót tới lui, 360 độ không góc ૮ɦếƭ bộc lộ âи áι. Nên một bộ phận fan của Đầu Bài dần cảm thấy, ánh mắt của thần tượng thật không tồi.
Đương nhiên, một bộ phận khác vẫn xem cô như không tồn tại…….
Núi không chuyển nước chuyển, lỡ như ngày nào đó chia tay thì sao?
Đầu Bài lại là của mọi người.
Đương nhiên, có người là có thị phi.
Không biết là người mới nào của Hoàn Mỹ truyền ra tin Thương Thanh Từ sẽ lui giới sau lễ kỷ niệm thành lập của Hoàn Mỹ, nháy mắt liền lan tràn đủ các loại tin đồn. Tuy hắn đã rất lâu không xuất hiện trên mạng, nhưng mỗi năm đều giúp mấy vai lặt vặt trong kịch của Hoàn Mỹ, tuy không có thời gian chủ trì, nhưng tuyệt đối là vở kịch được chú ý nhiều nhất năm.
Nếu thật sự lui giới, thì chỉ có thể nghe được ở sản phẩm thương mại thôi.
Vì thế, mọi người sôi trào, cho rằng Thanh Thanh Mạn quá ghen tuông, ảnh hưởng Đầu Bài đại nhân, khiến đại nhân quyết định lui giới. Giang hồ
đồn đãi thật đáng sợ T.T ……
Cố Thanh tắt QQ, quyết định không xem mấy bài Tẩu Điều Nhi và xã trưởng gửi đến.
Kỳ thật cô không sao cả, Đầu Bài càng không sao…… Cô chỉ sợ việc Linh Lung Dịch Thấu nhờ cô soạn khúc, khi bài hát phát lên sẽ gây sóng to gió lớn……
Cô nhét tai nghe, quyết định làm ra xong rồi tính, việc còn lại… nói sau đi.
Trong điện thoại lưu rất nhiều bài cổ phong, cô vừa xem ca từ viết sẵn vừa tìm linh cảm. Có cơn gió nhẹ từ cửa kính xe thổi vào, nháy mắt đã đầu hạ rồi……. Vì công việc của Đầu Bài rất bận rộn, cuộc sống hẹn hò của cô và hắn nhanh chóng đi vào quỹ đạo.
Mỗi tuần đến nhà hắn ăn cơm hai lần, tục xưng khai trai.
Sau đó hắn sẽ lái xe đưa cô về trường, đương nhiên đây là lúc hắn không bận, gặp lúc bận thì cô cứ thong thả đón xe công cộng về trường, sau đó đợi khi hắn có nửa ngày rảnh rỗi hiếm hoi, hai người cùng đi…… ừm, đi xung quanh tìm đồ ăn ngon.
( ⊙ o ⊙)
Cuộc sống hẹn hò thật hài hòa……
Khi cô đến nhà hắn, theo thói quen nhấn chuông cửa, đợi thật lâu cũng không ai ra mở cửa, mới chợt nhớ ra Mạc Thanh Thành đã làm cho cô một chiếc chìa khóa. Lấy chìa khóa ra, trong chớp mắt mở cửa, cô lại có cảm giác như đi ăn trộm, dù sao Tuyệt Mỹ còn ở đây a……
Ai ngờ, đẩy cửa ra, Tuyệt Mỹ đã cười tủm tỉm đưa tới một ly nước chanh: “Đầu Bài đại nhân không cho anh mở cửa, hắn bảo lần nào em cũng không dùng chìa khóa, phải tập cho quen thôi.”
……….
Được rồi, trong bếp có tiếng dầu văng lép bép.
Cô nhận nước chanh, cười cười với Tuyệt Mỹ, lập tức vô cùng ngoan ngoãn chạy vào bếp.
Lúc cô vào rửa tay, Đầu Bài đang dùng nước lạnh ngâm nấm đã nấu chính, vừa nói: “Làm nấm chiên muối tiêu cho em.” Thanh âm thản nhiên, phiêu phiêu bay vào tai cô.
Cố Thanh ừ một tiếng, càng nghe lời.
Mỗi lần nghe giọng đều có cảm giác muốn vẫy đuôi là sao thế này T.T……
Chẳng lẽ cả đời đều thế sao………
Cô đứng cạnh hắn, nhìn hắn vắt khô nắm đã xắt thành sợi, sau đó lấy bồn sứ trộn trứng và bột mì, quấy đều với nấm: “Thêm bột ngũ vị hương, thích không?”
“Vâng.” Cô tiếp tục quẫy đuôi.
Nhìn Đầu Bài thêm bột ngũ vị hương và trứng, tiếp tục quấy a quấy a quấy……..
Chỉ nhìn hỗn hợp nấm chưa chiên mà miệng đã muốn chảy nước miếng là sao thế này T.T…….
Chẳng lẽ cả đời đều thế sao……..
Vù một tiếng, lửa bùng lên, dầu nóng, cho nấm vào chảo.
Nấm nhanh chóng được rán chín, trút xuống dĩa, Mạc Thanh Thành mở tủ thủy tinh, trong hơn mười bình gia vị, lấy ra hũ muối tiêu, rắc đều lên nấm.
Ok, done ~
Cố Thanh đặc biệt hài lòng bưng đĩa lên, hít một hơi, thơm quá a.
Cô híp mắt, vui vẻ xoay người định rời bếp, bỗng nhiên bị Đầu Bài ở phía sau giữ lại, giọng nói trầm thấp nói với cô: “Cho phép em ăn vụng hai miếng, vừa chiên xong ăn ngon nhất đó.”
Không phúc hậu đâu…….
Tuyệt Mỹ đáng thương.
Còn chưa cảm khái xong, Đầu Bài cả đũa cũng không lấy, trực tiếp vươn tay, dùng ngón giữa và ngón áp út kẹp một miếng nấm, công khai đưa tới bên miệng cô…… Cố Thanh hơi chột dạ, lập tức ăn vào.
“Ăn ngon không?” Hắn nhẹ giọng hỏi.
“Ngon.” Cô híp mắt, muốn ăn nữa…..
Đầu Bài quả nhiên đút thêm miếng nữa.
Ăn thật ngon…….
Cô liếm môi, muốn nói không ngờ nấm cũng có thể làm thành ngon thế này, chợt thấy Mạc Thanh Thành tùy tiện đưa tay lên miệng, liếm muối tiêu: “Không tệ.”
Thói quen liếm ngon tay dính gia vị, cô cũng có……
Hắn nhìn dĩa nấm, dường như cảm thấy mình liếm tay rồi, lại bốc thì không tốt lắm.
Cố Thanh bị hắn nhìn, tim muốn nhũn ra, bèn bốc một miếng, đưa cho hắn ăn.
Ngón tay tiến đến bên miệng.
Nấm bị ăn rồi, cô rút tay, nhìn nhìn muối tiêu trên tay mình.
Còn chưa do dự xong, tay bị hắn bắt lấy, kéo về bên miệng, nhẹ nhàng dùng đầu lưỡi đảo qua đầu ngón tay cô: “Vị rất ngon, không thể lãng phí.” Giọng thật nhẹ, vô cùng mất hồn.
……….
Ngón tay như bị điện giật, tê tê….
Tim cũng tê tê…….
“Nhớ anh không?” Mạc Thanh Thành tiếp tục nhẹ giọng hỏi cô.
“Vâng…..”
Hắn nhíu mi, ý tứ là đáp không đúng.
“Ừm, nhớ……”
“Nhớ bao nhiêu.” Hắn tiếp tục ‘hướng dẫn’.
………
Xong rồi, tất cả tính từ đều chạy khỏi đại não rồi.
“Rất nhớ rất nhớ….”
Hắn cười: “Nhớ ai?”
“Anh….”
“Nối liền lại nào?” Hắn lại đè thấp giọng, cả âm cuối cũng uốn cong…..
“…… Rất nhớ rất nhớ anh.”
T.T…….
Thật sự quá xấu xa rồi………
Làm gì có ai đi bức người khác nói lời ngon tiếng ngọt chứ…….
Mạc Thanh Thành dường như vô cùng hài lòng với thành quả ‘hướng dẫn’ của mình, rốt cục bắt đầu làm món khác, để cô bưng nấm chiên muối tiêu ra ngoài. Cho đến khi ăn xong cơm, cô vẫn còn tự hỏi một vấn đề:
Bạn nói xem, tại sao Đầu Bài đại nhân trước mặt người khác với sau lưng người khác hoàn toàn khác biệt vậy T.T………
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc