Rất Nhớ, Rất Nhớ Anh - Chương 24

Tác giả: Mặc Bảo Phi Bảo

Cô còn chưa kịp xem tin nhắn riêng, đã bị @ liên tiếp.
Mấu chốt là, ưu tiên @ cô đều là những người vừa gặp hồi chiều, chính là loại người thế này: phun ra là trực diện nhất……..
Phỉ Thiếu: @Thanh Thanh Mạn (⊙v⊙) Ta nhớ bài này có lâu lắm rồi a, thì ra hai người quen nhau từ lúc đó cơ à???? Ai u ta kháo……….
Đậu Đậu Bã Đậu: @Thanh Thanh Mạn……….. khóc ròng a, sau này ai muốn tỏ tình với ta, không vượt qua được Đầu Bài đại nhân khuynh quốc khuynh thành thì mời tự rút đi T.T
Wwwwk: @Thanh Thanh Mạn: Mark, gặp mặt một lần đã thu phục nửa đời sau của Đầu Bài đại nhân rồi.
Phong Nhã Tụng: @Thanh Thanh Mạn: Đất sụp, biển cạn mới dám cũng nàng ly biệt gì chứ a………
Tuyệt Mỹ Sát Ý: @Thanh Thanh Mạn:……. Đây là câu chuyện đồng thoại một nồi yêm đốc tiên liền thu phục được một muội tử.
Canh Tiểu Hạnh: @Thanh Thanh Mạn: lù đù vác lu mà chạy……..
…………
Vốn cô còn chìm đắm trong khúc ca, bị @ một vòng thế này, đã hồi hồn một chút, mới ngấm ca từ của bài hát kia. “Ngâm một khúc Thanh Thanh Mạn” gì chứ a………..
“Đầu Bài đại nhân thật tốc chiến tốc thắng…….. Mình còn kém xa, không so được…….” Canh Tiểu Hạnh ngồi trước máy tính cũng choáng váng, ánh mắt phát tinh quang quay đầu nhìn Cố Thanh, “Mình cảm thấy cậu thủ thân như ngọc suốt hai mươi hai năm, ông trời cũng cảm động, giải nhất đều cho cậu…… Loại tỏ tình này a, loại tỏ tình này a…. a a a a.&
#8221;
Canh Tiểu Hạnh càng nói càng kích động, che mặt, không ngừng lắc đầu: “Mình không chịu nổi rồi, quá lãng mạn a.”
Tim đập…. Nhịp tim ơi ngươi đi đâu rồi……….
Cô đứng lên, hít sâu.
Lại hít sâu lần nữa.
Nhịp tim…. Nhịp tim ơi ngươi trốn đâu rồi T.T ……….
Dưới khung bình luận, cả đám đều trích câu “Ngâm một khúc Thanh Thanh Mạn”, thậm chí có người nhận ra địa điểm trong ảnh chụp, vậy nên thẳng thừng kết luận Cố Thanh hoặc Đầu Bài là sinh viên trường này……..
Cô thật không biết đối mặt với tình thế quẫn bách này thế nào, dứt khoát tắt máy tính, coi như không biết gì cả. Đầu Bài rốt cục là có tâm…. hay vô tình…. Cô thật sự không hiểu. Luẩn quẩn trong giới này nhiều năm, Đầu Bài đại nhân vẫn luôn bảo vệ chu toàn tất cả thông tin riêng tư của bản thân, vì sao bỗng nhiên lại bắt đầu bộc lộ thế này…..
Nếu cô là người ngoài đứng nhìn, khẳng định sẽ cùng vây xem như gà chọi.
Giống như…. Canh Tiểu Hạnh đang nhảy lên nhảy xuống bây giờ vậy……
Vấn đề là, sao cô lại bị kéo vào a %>_
Lo lắng lo lắng lại lo lắng lo lắng, cô cố chịu đựng qua mấy ngày.
Sau đó rõ ràng rành mạch hợp lẽ lãng phí mấy ngày, một bài cũng không ghi âm……. May mà gần tới tháng tốt nghiệp, trường học bắt đầu chuẩn bị liên hoan đêm tốt nghiệp, trong khoa cũng có liên hoan đêm tốt nghiệp của mình, cô đương nhiên bị hai bên trưng dụng sung quân, bên đàn tranh, bên dương cầm, chạy diễn tập cũng tốn không ít thời gian.
Thần kỳ là, Canh Tiểu Hạnh trước giờ lười về nhà, bỗng nhiên thứ sáu lại chạy về.
Tối thứ sáu trong ký túc chỉ còn một mình cô, ít nhất cô không cần đối mặt với nghi vấn “Vì sao cuối tuần không về nhà” của Canh Tiểu Hạnh….. Nhưng cũng chẳng có ai bàn bạc với cô, làm sao để ứng phó buổi triển lãm hoạt hình ngày 14 tháng 2 này.
Loại ngày phấn hồng khắp chốn như vậy, cô không ăn mặc long trọng chút lại thấy có vẻ không tôn trọng Đàu Bài….
Nhưng nếu Đầu Bài chỉ ngẫu nhiên trùng hợp chọn trúng buổi triển lãm ngay lễ tình nhân, mà không có ý tiến thêm một bước, ăn mặc chải chuốt quá mức lại có vẻ không tốt lắm?
Cố Thanh cảm thấy bản thân mình sắp xoắn xuýt đến bệnh.
Đến trưa hôm sau, khi Đầu Bài nhắn tin đến, nói đã đến cửa ký túc xá, cô vẫn còn đối diện với mớ quần áo không biết chọn bộ nào, nước tới chân rồi, đưa đầu ra một đao, thụt đầu về cũng một đao, thôi thì làm hoa si một lần đi!
Để hợp với triển lãm hoạt hình, cô mặc bộ váy áo học sinh mới mua hồi học kỳ trước nhân dịp đêm tân niên, bắt đầu nhanh chóng thay, áo sơmi trắng và áo len vàng, váy ngắn sọc caro vàng xanh lá đan xen, vớ dài xanh sẫm, gi
ày cùng màu vớ…… Cuối cùng khoác thêm áo lông trắng… Rất long trọng a T.T, cô đứng cạnh bồn rửa tay, đối diện gương, bắt đầu ngẩn người.
Soi gương ba giây, nháy mắt liền đỏ mặt.
Cuối cùng tự ép mình da mặt dày lên, vai đeo túi đi ra ngoài. Loại ngày thế này, bên ngoài ký túc đều là các cô gái ăn mặc xinh đẹp, đủ loại tư thế chờ bạn trai.
Cố Thanh liếc mắt nhìn quanh, không tìm được Mạc Thanh Thành.
Cô đang nghi hoặc, chợt nghe phía xa có người gọi tên mình, là giọng của Đàu Bài, cô quay qua tìm nơi thanh âm phát ra, rốt cục tìm thấy Đầu Bài đang đứng cùng vài cậu học trò ở dưới lầu trung tâm hoạt động, đang nhìn mình. Cô đi qua, phát hiện có cả một vị sư huynh của mình………
“Cố Thanh?” Sư huynh vui vẻ, “Mạc Thanh Thành, anh chờ sư muội của em sao?”
Mạc Thanh Thành nhẹ ừ một tiếng.
Hai tay Cố Thanh siết dây đeo túi của mình, nhỏ giọng gọi tên sư huynh. Kiểu đi hẹn hò gặp phải sư huynh đồng môn, tình trạng quẫn bách thế này, nghĩ cô cũng chưa từng nghĩ đến…….
Sư huynh hiển nhiên rất thân với Mạc Thanh Thành, họ nhẹ hai tiếng trêu chọc: “Anh là sư huynh trung học, Cố Thanh là học muội đại học…. Anh nói xem, sau này bối phận, ha ha, phải phân thế nào cho tốt đây, ha ha ha ha.”
( ⊙ o ⊙)
………..
………..
Mạc Thanh Thành cười vỗ vỗ bả vai vị kia, anh bạn còn muốn tiếp tục cười lập tức thu liễm, không ngừng nói: “Này đương nhiên phải theo sư huynh luận bối phận, gọi chị dâu, gọi chị dâu……”
%>_
Fan của Đầu Bài đã là mây bay……
Giờ khắc này, đối với cô, trừ đôi tay của Đầu Bài đang khoát trên vai mình, mọi thứ khác đều là mây bay a mây bay T.T
Giọng độc thoại và tiếng hát của ca sĩ xen lẫn nhau, nhóm coser trên sân khấu bắt đầu diễn. Đây xem như là diễn xuất làm nóng sân khấu, dùng giọng của Đầu Bài mở màn, mà người trụ cột nòng cốt…….. đang đứng cạnh Cố Thanh đây.
Mặc Bạch vốn muốn bát quái thêm vài câu nữa, đã bị các fan xung quanh vây xem.
Hắn là khách mời biểu diễn, vốn là dùng để hấp dẫn fan, tuy rằng lượng fan của vị Đầu Bài đại nhân mở màn này không thua kém gì hắn, nhưng người ta không lộ mặt a.
Không giống hắn……
Mặc Bạch cười tủm tỉm nhìn Cố Thanh, khẽ nói: “Kim chủ đại nhân, ta phải đi biển diễn rồi, tạm biệt.” Cố Thanh đối mặt với vị đại thần giới cos này, thật sự không biết đối đáp lời trêu chọc thế nào, người ta đã phất phất tay với Đàu Bài, lại mang khuôn mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng cao quý trở về phía sườn sân khấu khu triển lãm.
Tiết mục mở màn chấm dứt, đám người hơi giãn ra, chủ động chuyển qua bàn ký tên của Mặc Bạch và một vị coser khác – Mộc Mộc. Mạc Thanh Thành cũng thấy thú vị, dẫn cô đi qua, ở quầy quà lưu niệm của triển lãm, đột nhiên hỏi: “Có muốn mua gì đó kỷ niệm không?”
Vân đạm phong khinh như vậy………
Cố Thanh rất muốn tỏ ra bình thản, nhưng cô đã nóng từ đầu tới chân rồi, ngay cả ánh mắt của Đầu Bài cũng không dám nhìn, không biết sao đành ừ một tiếng, ừ xong rồi mới hồi hồn nhận ra mình vừa trả lời vấn đề
gì……. Muốn mua đồ lưu niệm? Mua đồ lưu niệm……. Mua…….. Đầu Bài muốn chi tiền mua quà lưu niệm cho cô?
Đầu Bài đã rút ví tiền màu đen từ túi quần ra.
Cố Thanh vội lắc đầu: “Không cần, thật ra em chỉ tính là fan qua đường của Tần Thời Minh Nguyệt thôi.” Cố Thanh thấy Đầu Bài rút tiền ra…… “Thật sự không cần……. em tự mua được mà.” Cô lôi túi xách ra trước mặt, khi kéo khóa thì Đầu Bài đã chỉ cái ly trên kệ, hỏi người bán hàng: “Ly này có một cặp không?”
“Một cặp?” Người bán là một cô gái, đang ngẩng đầu nhìn Mạc Thanh Thành, ánh mắt sáng lấp lánh hòa nhã nhìn vị đại soái ca, nói: “Anh muốn mua cốc tình nhân sao?”
Hắn ừ một tiếng.
“Có,” Cô gái bán hàng vô cùng nhiệt tình, nói với Cố Thanh – hiển nhiên tư duy đang chậm hơn ba nhịp, “Bạn gái anh thích nhân vật nào? Em lấy bộ tình nhân đến cho…..”
Đầu Bài quay đầu nhìn cô: “Thích nhân vật nào?”
“……… Thiếu Ti Mệnh.”
“Thiếu Ti Mệnh a,” Cô gái cười, “Con gái đều thích nhân vật này, người cos Thiếu Ti Mệnh cũng nhiều.” Cô ấy lập tức ngồi xổm xuống tủ, lấy ra một cặp ly sứ, “Hai người có thể qua bên kia để Mặc Bạch và Mộc Mộc ký tên nha.”
Cô gái nhanh nhẹn gói lại, rất tự nhiên đưa cho Đàu Bài, khi thu tiền nhịn không được tò mò nhìn hai người: “Hai người không phải coser sao?” Khi cô ấy nói còn cố gắng nhớ lại xem Đầu Bài với Cố Thanh dễ nhìn như vậy, là coser nổi danh nào, hóa trang đến để cổ vũ Mặc Bạch……
Đầu Bài lạnh nhạt cười, không hé răng.
“Từ Điệp”[1] thâm niên đều biết, Thương Thanh Từ không quá thích cùng người xa lạ nói chuyện, nên nhiều năm vậy rồi vẫn rất thầm lặng, trừ mấy người hợp tác lâu năm, cơ bản thì chẳng tham gia hoạt động offline nào, nên người xung quanh hắn, trong giới ***g tiếng chỉ có mấy người trong Hoàn Mỹ……
Người như thế nếu bị hack, khẳng định là do “cao quý lãnh diễm”.
Ừ…….
Ngay cả cô sau khi gặp người thật cũng thấy…. thật tình cảm thấy…… diện mạo này của hắn, rất thích hợp hình tượng cao quý lãnh diễm, bằng không chẳng phải sẽ bị bắt chuyện đến ૮ɦếƭ T.T
Đầu Bài dường như rất hứng thú với việc xin chữ ký của bạn tốt, vừa lấy ly liền dẫn Cố Thanh qua bàn ký tên. Mặc Bạch nhìn thấy hắn đến trước, nhịn không được nhướn mày cười cười, sau đó, Mộc Mộc bên cạnh ký tên xong, ngẩng đầu nhìn thấy bọn họn, mặt than ngàn năm hiếm khi lại xuất hiện vẻ mặt khác.
Đầu Bài đưa ly qua, Mặc Bạch lập tức nhận lấy, cười tủm tỉm ký đại danh, nghĩ nghĩ lại vẽ thêm trái tim chọc bọn họ: “Phúc lợi tặng thêm cho hảo huynh đệ nha.”
Nói xong thuận tay đưa ly cho người bên cạnh.
Mặt than Mộc Mộc như cũ nhìn hai người, chậm nửa nhịp thì thào: “Trời ạ.”
Mộc Mộc đội tóc giả màu bạc, cúi đầu, tóc buông xuống bên cổ. Hắn yên lặng nhìn cái ly, ngẩng đầu nghiêm túc nhìn Đàu Bài: “Muốn mình ký cái gì? Chúc trăm năm hảo hợp sao……..”
…………
…………
“Đừng phá,” Mặc Bạch lập tức nở nụ cười, “Đương nhiên là ký sớm sinh quý tử a.”
…………
…………
Mộc Mộc ờ một tiếng, tháo nắp Pu't, thật sự định ký như vậy. Cố Thanh cảm thấy mình bị trêu đến muốn khóc rồi, vươn tay túm ống tay áo của Đàu Bài, nhìn hắn xin giúp đỡ.
Mạc Thanh Thành cho cô ánh mắt trấn an, lên tiếng ngăn hai người kia lại: “Đủ rồi a, vui đùa cũng có mức độ.”
Mặc Bạch cười khúc khích thật vui vẻ.
Mộc Mộc tiếp tục ăn ngay nói thật: “Cậu đưa cả người tới rồi, còn không cho chúng ta nói………” Hắn cúi đầu, lặng lẽ viết tên chính mình, lại lặng lẽ, học Mặc Bạch vẽ trái tim nhỏ.
Ly của hai người, liền như thế đậm mùi tình nhân đến rối tinh rối mù.
Nhân viên công tác đứng nhìn, còn tưởng Mạc Thanh Thành và Cố Thanh là bạn tốt của hai vị coser, hoàn toàn không biết người này là đại thần giới phối âm đã ***g tiếng cho màn mở đầu lúc nãy. Hai người bạn già của Mạc Thanh Thành này, một người hay nói giỡn, một người ngốc tự nhiên, chỉ nói lời thật, cứ thế kẻ xướng người họa, Cố Thanh cảm thấy tay mình đầy mồ hôi rồi.
Cô và Đàu Bài……………
Cô và Đàu Bài……………
Cố Thanh im lặng nhận lấy cái ly được gói lại từ Đàu Bài, bỏ vào túi xách của mình, trong đầu bay lượn đầy các loại nghi vấn. Cô và Đàu Bài……. sau khi đi ra từ trong ngày hội khắp chốn mừng vui này, thật sự sẽ cất bước lớn, phát triển về phương hướng “kia” sao? Nghĩ đến phương hướng “kia” , cô lại cảm thấy tim đập mạnh…..
Mặc Bạch và Mộc Mộc dù sao cũng là khách quý đến biểu diễn, không có nhiều thời gian rảnh nói chuyện phiếm, nhanh chóng lên đài biểu diễn. Cố Thanh ôm áo khoác, đi theo Đầu Bài xem biểu diễn một lúc. Hắn cũng *** khoác, khoát trên tay, đứng một bên im lặng xem.
Đôi mắt kia, đen nhánh trong suốt nhìn sân khấu, thật sự xinh đẹp vô cùng.
Trong lòng Cố Thanh vẫn không ngừng nghĩ đến phương hướng “kia”, không biết chính mình đang xem gì nữa………
Chẳng được bao lâu, Mạc Thanh Thành nhận một cuộc gọi. Tuy hắn không nói nhiều lắm, Cố Thanh cũng tận lực tránh nghe cuộc gọi riêng tư của người ta, nhưng đoán được có liên quan đến công việc.
Quả nhiên, sau khi cúp máy, Đầu Bài nhỏ giọng nói với cô: “Anh có lẽ phải đi rồi, có việc đột xuất.”
“Được, không sao đâu.” Cố Thanh rất thông cảm gật đầu.
Hai người nhanh chóng rời khỏi nhà triển lãm, đi về tiểu khu đậu xe lúc nãy, cây xanh dọc bên đường quấn quanh mấy tòa nhà, hai người cùng đi về phía bãi đỗ xe. Cố Thanh vừa đi vừa suy nghĩ, mình có nên đề nghị anh ấy không cần đưa mình về trường không, tránh chậm trễ công việc của người ta. Bỗng nhiên chợt nghe sau lưng có người gọi: “Thành Thành.”
Mạc Thanh Thành dừng bước, cô cũng dừng theo.
Sau đó, theo hắn xoay người, nhìn thấy một người đàn ông trung niên vẻ mặt nghiêm túc…….. Chất giọng của người này rất giống Mạc Thanh Thành…… chỉ là thành thục hơn không ít……..
Cố Thanh còn đang suy đoán, người đàn ông trung niên kia khẽ mỉm cười nhìn thoáng qua Cố Thanh: “Vị này là……”
“Cố Thanh.” Mạc Thanh Thành đứng cạnh cô, đơn giản giới thiệu tên cô, Cố Thanh không biết nên nói gì, chỉ ngây ngô gật đầu nói: “Chào chú.”
“Là bạn gái?” Người đàn ông trung niên mỉm cười hỏi Mạc Thanh Thành.
Khóe mắt Mạc Thanh Thành cong cong, rõ ràng mang ý cười, giọng của hắn chân chân thật thật vang lên cạnh cô, nhẹ nhàng lại khẳng định trả lời vấn đề kia: “Vâng, bạn gái.”
[1] Từ Điệp: đây hẳn là tên gọi của fan nhà Đàu Bài…
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc