Quyết Ý Đi Cùng Anh - Chương 39

Tác giả: Mộc Phạn

Đừng làm hại người khác nữa
Quay lại thành phố A không lâu, Quyển Nhĩ tìm nhà để chuyển. Căn hộ mới cô thu đắt hơn căn hộ cũ tới ba mươi phần tră
m, m ặc dù ở phía đông thành phố, nhưng đi làm vẫn phải chuyển một tuyến tàu điện ngầm, cũng chẳng thuận tiện hơn là mấy. Tốt là ở chỗ đây là căn hộ mới, vào ở thấy dễ chịu hơn rất iều, có cảm giác như nơi này là của mình vậy. Vì là căn hộ mới, nên chủ nhà không cung cấp đồ đạc, cô tự mua sắm, sau cùng cũng bày biện ổn thoả.
"Hay là cậu nói chuyện với chủ nhà xem sao, mua quách chỗ này cho xong", La Dịch ngả người lên chiếc giường Quyển Nhĩ mới mua, gợi ý.
"Cứ ở xem thế nào đã, hơn nữa chủ nhà cũng không có ý định bán." Kiếm tiền đâu có dễ, vung tay mua một căn hộ mà đi lại lại không tiện lắm, quyết nh như thế e là quá vội vàng.
"Cậu cứ suy nghĩ đi, đợi đến khi giá nhà đồng loạt tăng cao, cậu sẽ biết thế nào là hối hận."
"Chẳng phải bây giờ giá nhà cũng đang rất cao hay sao?" Bất luận là lúc nào thì cô cũng không có khả năng để mua. Trước đây là ba mẹ cho cô tiền thuê nhà, hoặc ít nhiều cũng có hỗ trợ. Giờ chỉ cmẹ với số lương công chức ít ỏi đó, nếu mua nhà thì không chỉ có giật gấu vá vai thôi, mà còn phải hít không khí để sống ấy chứ.
"Lẽ nào cậu còn mong giá giảm xuống?"
"Không. Nói như thế nào nhỉ, giờ nhà mình mẹ góa con côi thế nên mình chẳng mog chờ gì cả."
Nói vậy nghe thật thê lương, nhưng thực ra Quyển Nhĩ cũng không suy nghĩ gì nhiều.
Hiện nay cô không còn phải lo lắng cho mối quan hệ giữa mình và Đinh Mùi nữa, công việc tiến bộ tích cực, cô nhận việc làm thêm ở nhà làm tới mức ngủ không đủ giấc, cảm giác cuộc đời mình như đang tiến về phía trước.
"Oa, sự oán giận cao vút tận trời rồi! Để mình xem, có phải nhớ bạn trai không?" La Tư Dịch cố ý tỏ ra châm chọc, định xông tới chỗ Quyển Nhĩ lúc này đang buồn buồn, ngồi đó với vẻ mặt vô vọng.
"Mình làm gì có thời gian mà nhớ với nhung, mình còn phải nuôi mẹ già kìa!" Sau khi cúng một trăm ngày cho ba xong, mẹ cô xin nghỉ phép dài ngày tại bệnh viện, về nhà bà ngoại ở. Hàng ngày gọi điện cho mẹ, cô có cảm giác tâm trạng mẹ đã ổn định hơn so với hồi ở nhà rất nhiều, dường như mẹ có ý định ở nhà bà lâu hơn nữa, chắc phải mất một năm rưỡi thì nỗi đau mới nguôi ngoai.
"Đinh Mùi thì sao, cũng không nhớ nữa?"
"Không có thời gan." Ngày nào cũng mệt tới mức đứng cũng có thể ngủ, ngồi cũng có thể ngủ, làm gì cò trạng, mà suy nghĩ mấy chuyện đó. Cho dù có nhớ thì cũng không đến lượt Đinh Mùi. Ngày trước khi ở nhà, cô chẳng có thời gian suy nghĩ nhớ nhung ba, sau khi cúng một trăm ngày cho ba xong quay lại thành phố A. Cô mang theo bức ảnh cô và ba chụp chung, cùng với một ít quà mà ba đã từng mua tặng. Có chút thi gian rảnh rỗi, cô đều dùng để hồi tưởng về ba, viết chữ, nghe nhạc, không phải sợ mình khóc sẽ khiến mẹ đau lòng nữa.
Hoặc có lẽ vì cô đã kìm nén quá lâu, khóc bao nhiêu nước mắt mà vẫn cảm thấy trong lòng nặng trĩu."Cậu định huấn luyện bản thân trở thành một người con gái kiên cường chắc?" La Tư Dịch suy đoán, rồi nói, "Mình cảm thấy Đinh Mùi rất nhớ cậu. Có một hôm anh ta gọi điện cho mình, nói là không liên lạc được với cậu, tỏ ra rất sốt sắng hỏi mình có biết giờ cậu đang ở đâu hay không, lo lắng hỏi liệu có phải cậu đã xảy ra chuyện gì không. Đúng là vào hôm mà cậu từ nhà lên đấy, sau khi mình đưa cậu về thì anh ta gọi điện thoại tới".
"Ah!" Mắt Quyển Nhĩ như mờ đi nhưng, trải tim lại rõ ràng hơn trước rất nhiều, "Nếu aấy có chuyện, mình cùng sẽ lo lắng, nói gì thì nói đã ở cùng nhau bao nhiêu năm như thế. Trước kia mình đã nghĩ vì anh ấy mình có thể hy sinh cả bản thân, cho dù có được anh ấy trân trọng hay không. Sau này, khi suy nghĩ tính toán hơn, lúc nào cũng mong muốn để lại chút tâm sự gì đó cho anh ấy. Giờ nghĩ lại nếu trước đó chung sống với nhau thật tốt, sau đó hợp thì ở lại còn không hợp thì sẽ tan, chẳng nên giận hờn làm gì", trong giọng nói của cô như ẩn chứa sự cởi mở, từ bỏ.
"Cậu ấy à, phải nghĩ như thế mới được,"
"Đã nói là không nhớ nữa, cậu còn cứ gọi lại cho mình." Quyển Nhĩ đứng dậy kéo Tiểu La, "Đi thôi, mình mời cậu uống R*ợ*u".
"Cậu đúng là trẻ con, mấy ngày nay ăn ở vô tội vạ, lại còn mắc thêm tật gì thế này?"
"Quán R*ợ*u trước mặt có loại R*ợ*u mơ do họquyền chế biến, ngon không thể tưởng tượng nổi, đi không?"
La Tư Dịch mỉm cười, "Đi, tuy nhiên, nói trước nhé, không được uống quá nhiều đâu đây".
"Có phải bọn mình định có con đâu, ít hay nhiều thì liên quan gì." Quyển Nhĩ trêu bạn.
"Lục Quyển Nhĩ!" Hiếm khi thấy La Tư Dịch đỏ mặt, không cho Quyển Nhĩ được nói tiếp nữa.
"Chính là anh ấy phải không?Quyển Nhĩ kéo tay Tiểu La hỏi như hồi còn đi học, cô biết, đối với cô ấy một khi có con thì đó là trọn đời trọn kiếp.
"Đúng thế, đối phó xong rồi." Lúc kết hôn, đã sớm xác định rồi, nhưng vẫn trắc trở trục trặc mất b nhiêu năm như thế. Lúc khó khăn thì phát sầu vì việc kiếm tiền, cho dù có buồn phiền thì hai người cũng buồn phiền trong ***. Nhưng sau khi có chút của ăn của để, bọn họ lại cãi nhau về cách tiêu tiền. Sách Lang, là một người không thể ngồi không, đầu tiên là ham thích đánh cầu lông, sau lại ham mê leo núi và môn lặn. Leo núi thì cũng được, cùng lắm là lái xe đi xa một chút, trang bị đầy đủ dụng cụ một chút, chi phí vẫn có thể chấp nhận được. Nhưng lặn, phải đến đảo Tần Hoàng, mà lần nào đi cũng tiêu ít nhất vài nghìn tệ! Đến đấy còn phải thuê phòng, cách anh ấy đốt tiền khiến ai cũng phải ghê rợn hãi hùng.
La Tư Dịch phải nín nhịn một thời gian, rồi cố gắng khuyên can anh, nhưng hoàn toàn vô hiệu, sau đó cô quyết định thay đổi chiến lược. Chơi phải không, ai mà không thích. Sách Lang ham mê trò gì là cô theo anh chơi cùng. Thẻ tín dụng bội chi? Không sao, mấy chiếc thẻ cùng quay vòng.
Không còn tiền tiết kiệm, không có tiền trả nợ? Cũng chả hề gì, cùng lắm là bán nhà đi, hai người giải tán là xong. Sau mấy lần, La Tư Dịch còn tiêu tiền nhiều hơn cả Sách Lang, kế hoạch đã thành công, Sách Lang hoàn toàn từ bỏ môn lặn đang được coi là một trong những môn thể thao thường xuyên của anh lúc ấy.
Hiện giờ hai người đã hoà hợp hơn nhiều, gia đình La Tư Dịch cũng dần dần chấp nhận anh, liên tục giục hai người sinh con, cai thuốc, cai R*ợ*u, âm duỡng tính bị ép buộc thực hiện từng ngày.
Quyển Nhĩ không ép La Tư Dịch phá giới, cô uống R*ợ*u mơ còn gọi nước mơ cho La Tư Dịch, hai người chỉ uống một ly nhỏ. Cô thích kiểu uống như thế, thích cảm giác say say ngọt ngọt và hương vị cay cay thoải mái ấy. Dăm ba ngày mới đi uống một, hai chén thôi, còn lâu mới được gọi là nghiện R*ợ*u. Cô chưa bao giờ buông thả thời gi của bản thân, thậm chí đến suy nghĩ buông thả bản thân mình cô cũng chưa từng nghĩ đến.
Khi cô gặp lại Đinh Mùi, đã là một năm sau tại lễ cưới của Tăng Nghị. Việc Tiểu La mang thai trắc trở mãi, khó khăn lắm năm ngoái mới thụ thai được, hơn hai tháng thì phát hiện thai nhi không phát triển nữa, đành phải bỏ. Năm nay Tiểu La lại có tin vui, đang ở nhà dưỡng thai, giao trách nhiệm cho cô đi chúc mừng và đưa phong bao. Biết là sẽ gặp, nhưng Quyển Nhĩ vẫn đ. Chào hỏi một câu rồi về, chắc không gặp trở ngại gì.
Cô không ngờ, Đinh Mùi lại là phù rể, cùng với cô dâu chú rể đứng ở cửa đón khách. Vì thế Quyển Nhĩ không đi được, bị anh túm chặt.
"Em đi một mình? Đợi anh, chút nữa mình tìm chỗ nào đó ngồi một lúc."
Quyển Nhĩ giằngy anh ra, có gì đáng để ngồi với nhau đâu, "Em không rảnh, em còn có việc, phải đi ngay."
"Anh đưa em đi!" Không đợi Quyển Nhĩ kịp phản đối, Đinh Mùi đã cởi ngay áo vest ngoài ra, giao cho người đứng ngay sau mình, "Mặc vào, giờ cậu là phù rể!. Phía bên kia cô dâu chú rể còn đang bị kéo đi chụp ảnh, hoàn toàn không hay biết phù rể đã bị đổi chỉ trong nháy mắt.
"Em vẫn chưa đưa phong bao mà!" Quyển Nhĩ bị Đinh Mùi kéo ra đến cửa, mới đột nhiên nhớ ra bèn nói.
"Buổi tối cậu ta còn mời riêng nữa, lúc đó hãy hay." Đinh Mùi đỡ Quyển Nhĩ lên xe, rồi vòng sang phía bên kia ngồi vào ghế lái, "Chẳng phải em còn có việc sao? Ở đâu?"
"Công ty." Sau khi đọc địa chỉ của công ty hiện tại cho Đinh Mùi, Quyển Nhĩ không nói thêm gì nữa, chăm chú nhìn cảnh vật đang lướt qua bên ngoài cửa sổ.
Đinh Mùi nói ột hai câu khen thời tiết đẹp, đại loại như rất phù hợp cho việc tổ chức đám cưới, rồi cũng thấy không thể nói tiếp nữa, đưa tay bật radio, nghe kênh Giao thông.
Radio đang phát là chương trình Tư vấn tình yêu, người dẫn chương trình nói rất hay, thu hút được rất nhiều người gọi điện thoại đến để xin tư vấn. Người trước đó bọn h không được nghe đầu đuôi câu chuyện, chỉ nghe người dẫn chương trình đang nói những lời căm tức bầm gan tím ruột khi nghe chuyện của người trước đó, khiến Quyển Nhĩ thấy rất buồn cười. Người gọi điện thoại tiếp theo là một cô gái, câu chuyện, cô ấy kể rất thường gặp, người cô ấy yêu và người yêu cô ấy, muốn chương trình gợi ý để cô lựa chọn. Những lời đó đều không gây được sự ú ý với cả hai, chỉ là vô tình nghe thôi.
"Bạn nhắc tới người bạn trai trước của mình mà vui đến nỗi cười tươi như hoa thế sao? Bạn như vậy là rất ngốc bạn có biết không? Hai người không phải là quan hệ bạn trai bạn gái, hoàn toàn là thứ quan hệ lợi dụng mà không có chút trách nhiệm nào cả, thế mà nhắc tới anh ta bạn vẫn có thể tươi cười như vậy... Người mà bạn nói là bạn yêu đó, thật hạ lưu, sao xứng đáng có được tình yêu của bạn?... Lựa chọn rất đơn giản, chính là không chọn ai cả."
Người dẫn chương trình nói rất hùng hổ, khiến cô G.i g.i tới đường dây nóng kia phải bật khóc và khiến hai thính giả đang chăm chú lắng nghe kia càng trầm tư hơn.
Đinh Mùi cho xe vào bãi đỗ xe ngay dưới toà nhà văn phòng công ty Lục Quyển Nhĩ nhưng lại không chịu mở khóa cửa xe cho cô, "Em cũng nghĩ về anh như thế phải không? Hạ lưu, không có trách nhiệm, lợi dụng em, vì thế mới đoạn tuyệt quan hệ với anh?".
Quyển Nhĩ quay người lại, quan sát kỹ người đã từ rất lâu cô không gặp này, ột nhiên mỉm cười, mặc dù không được coi là nụ cười nhẹ như mây như gió, nhưng cũng có thể gọi là tự nhiên, "Anh nghĩ vậy sao?".
"Anh có thể nghĩ thế nào?" Đinh Mùi ôm lấy mặt, đột nhiên anh có cảm giác thật mất mặt, đặc biệt là khi gặp Quyển Nhĩ.
Anh chưa bao giờ đứng ở góc độ của Quyển Nhĩ để suy nghĩ về mối quan hệ của hai người, chưa bao giờ thật sự nghĩ rằng mình lại xấu xa, bỉ ổi như thế, thậm chí vừa rồi anh vẫn còn rất ngang ngược kéo Quyển Nhĩ lên xe.
Đối với anh tuy một năm cắt đứt liên lạc nhưng quan hệ của hai người cũng không thể cắt đứt như thế.
Một năm nay, không phải Đinh Mùi chưa từng có ý định liên lạc với Quyển Nhĩ. Anh gọi mấy cuộc điện thoại nhưng Quyển Nhĩ đều không nhấc máy. Anh tìm đến nhà, cô đã chuyển đi nơi khác, thay đổi công việc, cuộc sống của cô đã rời xa anh. Nếu anh nghiêm túc, kiên trì đi tìm, không phải là không thể tìm được nhưng tìm được rồi thì sao, liệu có phải đồng nghĩa với nó là việc kết hôn? Đinh Mùi lại do dự, kéo dài thời gian, lại thêm công việc bận rộn đi công tác nhiều, suy nghĩ mới nhen nhóm đó cũng sớm bị dập tắt. Thời gian lâu dần, nếu còn tìm đến nhà cô nữa thì không chừng sẽ tự chuốc vạ vào thân, vì thế Đinh Mùi không nghĩ nữa. Việc anh kéo Quyển Nhĩ ra ngoài, chỉ là suy nghĩ nhất thời lúc đó, trên đường đi lại bị chương trình Tư vấn tình yêu giáo huấn cho một bài, đúng là ngoài kế hoạch.
Quyển Nhĩ nghiêm mặt lại, nói: "Anh suy nghĩ quá nhiều rồi đấy!".
Trong lòng cô không hề oán trách anh. Nếu nói anh bạc tình, xấu xa, vậy thì phải chăng chính cô vẫn luôn bám riết lấy anh lẽ nào không phải đã đánh mất lòng tự trọng sao, vì thế chẳng ai đáng trách cả. Nhưng điều này hoàn toàn không có nghĩa là cô có nghĩa vụ giãi bày tim gan của mình ra để anh được thoải mái, suy nghĩ về cuộc đời mình một chút đối với anh chẳng phải cũng là điều tốt sao?
Quyển Nhĩ vào công ty nhận và gửi mấy bức email, gọi vài cuộc điện thoại quốc tế đường dài rồi mới thu dọn đồ đạc để về nhà. Cô nói là việc cũng không phải là nói dối Đinh Mùi hoàn toàn, chỉ có điều công việc không gấp tới mức đến thời gian tham dự hôn lễ cũng không có mà thôi. Cô không đi thang máy, mà chầm chậm đi cầu thang bộ xuống, không kìm được buông tiếng thở dài. Quả nhiên, vừa thở hắt ra cô cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, quả nhiên, nhìn thấy anh là buồn bã, cho dù chỉ là sự buồn bã cố ý tạo ra chỉ để mình nhìn thấy, cô cũng cảm thấy buồn theo.
Đi ra khỏi cửa lớn của công ty, thấy xe Đinh Mùi vẫn đỗ ở vị trí trước đó, tay anh vẫn đặt trên vô lăng, chỉ khác là đầu anh đã ngẩng lên và luôn ngóng về phía này. Anh thấy Quyển Nhĩ đi ra, vội xuống xe, mở cửa xe cho cô. Đợi Quyển Nhĩ ngồi xong, anh mới vòng trở lại vị trí của mình, ân cần tới mức khiến Quyển Nhĩ cảm thấy kinh ngạc khi mình được nuông chiều tới vậy.
"Đến chỗ anh ngồi một lát nhé" Khởi động máy, Đinh Mùi mới quay sang nói với Quyển Nhĩ.
"Vâng." Anh ấy đã cố ý đợi, cô sợ có từ chối cũng không được. Cô đã nghe Tiểu La kể Đinh Mùi mới mua một căn hộ, vừa bài trí xong chưa lâu.
Căn hộ Đinh Mùi mua ở bên cạnh đường vành đai bốn, không được coi là một vị trí đẹp, nhưng thế cũng là tốt lắm rồi. Căn hộ trang trí đơn giản, màu sắc chủ đạo là màu trắng, nhìn rất sạch sẽ và sáng sủa.
"Em vào ngồi đây đi, anh mới chuyển đến chưa lâu, nên vẫn còn bừa bộn". Đinh Mùi gọi Quyển Nhĩ.
Quyển Nhĩ không nói gì, ngồi xuống sofa. Ý "bừa bộn" mà anh muốn nói chắc là mấy chiếc hộp rỗng dưới đất. Hồi hộp ư? Hình như có một chút. Bất cứ việc gì liên quan tới Đinh Mùi vẫn khiến cô hồn xiêu phách lạc giống hệt trước kia.
"Em muốn uống gì?"
"Không cần đâu…" Còn chưa nói xong, Đinh Mùi đã đưa cho cô một chai nước khoáng.
Chỉ trong lúc giao nhận đó, Đinh Mùi như tìm lại được thế chủ động của mình, "Lục Quyển Nhĩ, chẳng phải chúng ta nên nói chuyện hay sao, bắt đầu từ một năm về trước phải không?".Những Ng'n t đang cầm chai nước khoáng của Quyển Nhĩ rất nhanh sau đó đã xuất hiện vài giọt nước, dùng chút nước mát lạnh đó để lấy lại tinh thần, cô nói: "Một năm đã qua rồi còn có gì để nói nữa?".
"Nếu không phải hôm nay gặp nhau ở đám cưới thì em định không bao giờ gặp lại anh nữa có phải không?"
Cô không có gì để nói nhưng anh lại có rất nhiều điều muốn hỏi.
Lục Quyển Nhĩ lắc lắc đầu, nếu định không bao giờ gặp lại nữa thì hôm nay cô cũng đâu cần phải xuất hiện.
"Còn anh thì sao, nếu không phải hôm nay gặp nhau, có phải anh cũng chưa từng có ý định đi tìm em?" Thực ra cũng giống nhau cả thôi, chẳng ai có tư cách chất vấn ai cả.
"Anh đâu có biết em vô duyên vô cớ giở trò giận dỗi gì? Giận thì cứ giận, lại còn thay đổi mọi thứ, mất tích hoàn toàn. Tìm em? Em không chịu nghe điện thoại của anh, La Tư Dịch thì như đặc vụ chống gián điệp ngăn cản anh, cùng ăn cơm mà một giọt R*ợ*u cô ấy cũng không uống, chỉ sợ say rồi nói lung tung."
Được, một câu nói giãi bày hết. Quyển Nhĩ không nói với anh những câu đại loại như Không có việc gì khó chỉ sợ lòng không bền mà thẳng thắn ngắt lời anh, "Tìm em làm gì? Anh đã quyết định là sẽ kết hôn với em rồi sao?".
Đinh Mùi mấp máy môi, cuối cùng vẫn không thốt ra câu nào. Đi qua đi lại trước màn hình ti vi mấy lần rồi ngồi xuống, "Chuyện gì cũng có thể thương lượng, không đến nỗi chỉ nói vài câu qua điện thoại rồi cứ thế mà cắt đứt liên lạc chứ?".
"Lúc đó em giải quyết không được tốt lắm, thật ra không có tâm trạng để mà xử lý nữa, mặt khác em cũng nghĩ cho dù có làm thế nào thì kết quả cũng chẳng thay đổi. Nếu em khiến anh khó chịu, vậy em xin lỗi."
"Rốt cuộc là lúc đó đã xảy ra chuyện gì?" Đinh Mùi muốn biết tại sao đột nhiên cô lại không có tâm trạng.
Quyển Nhĩ ngẩng đầu lên, khống chế tình cảm của mình, rồi nói: "Ba em mất rồi. Lúc đó em chỉ nghĩ mình không nên sống một cách hỗn lon, không thể để ba bất an thêm nữa".
"Lúc gọi điện cho anh, em ở nhà?"
"Vâng."
"Nói với anh hay không thật ra cũng chẳng có gì khác nhau cả. Lúc đó cái em cần là một chỗ dựa chứ không phải sự an ủi."
"Chúng ta chia tay, em đã có chỗ dựa rồi?"
"Ít ra thì em cũng có tư cách đi tìm chỗ dựa đó."
Quyển Nhĩ cảm thấy về điểm đó mình tìm kiếm cũng khá tích cực. Mặc dù ở thành phố này, yêu đương, kết hôn bất luận là về mặt tinh thần hay vật chất, chi phí cũng đều vượt qua mức chịu đựng của cô, nhưng cô cũng vẫn cố gắng hết sức để dành thời gian đi xem mắt. Nếu cô cảm thấy cũng tạm được thì sẽ giữ liên lạc với người đó. Không biết có phải do cô thiếu chủ động hay không, mà những người cô giữ liên lạc cho tới nay vẫn chưa có tiến triển gì mới.
"Em chỉ có một nguyện vọng duy nhất là kết hôn?" Đinh Mùi thực sự không thể lí giải được suy nghĩ của Quyển Nhĩ. Những cô bạn gái quanh aười nào người nấy đều xông pha lên phía trước, chỉ sợ bị lạc hậu tụt lại sau. Người chưa kết hôn thì không hề có mảy may suy nghĩ tới chuyện đó, người kết hôn rồi thì đa phần đều ly hôn. Đối với anh, những người ở độ tuổi a Quyển Nhĩ mà lại vội vội vàng vàng muốn lấy chồng thì không được gọi là người có tính toán thông minh.
"Đừng nói tới chuyện đó nữa. Anh thế nào? Vào biên chế chính thức chưa?" Kết hôn cũng được, không kết hôn cũng được, việc này không thích hợp để tranh luận với anh.
"Rồi," Đinh Mùi lấy một ***, châm thuốc rồi anh vẫn như dằn vặt muốn nói hết tâm sự, "Vì muốn kết hôn nên em đã đoạn tuyệt quan hệ với anh, chấm dứt chuỗi ngày sống ௱ô** lung của em?".
Quyến Nhĩ thấy anh không chịu từ bỏ, cũng đành không khách khí nữa, "Vậy anh nói em phải làm thế nào, cứ sống cùng nhau, sau đó em ra ngoài xem mắt?".
Xem mắt? Vậy chẳng phải cô vẫn chưa có bạn trai hay sao? Anh cân nhắc rồi"Anh nói anh không muốn kết hôn, chứ không nói không thể kết hôn".
"Có thể hay không thể là việc của anh." Quyển Nhĩ đứng dậy, "Em phải đi rồi, tối nay em còn có hẹn".
Anh nói ra những lời này chẳng qua vì muốn nhét cô trở lại túi của mình, nếu thật sự lại bị nhét vào trong đó lần nữa, chắc chắn cô sẽ không có đủ dũng khí để trèo ra. Ba có thể kéo cô thoát khỏi đó một lần nhưng không thể giúp cô tới lần thứ hai.
"Hẹn gì, xem mặt?", Đinh Mùi hỏi.
Anh thấy Quyển Nhĩ gật đầu không chút do dự, không kìm được bật ra hỏi. "Làm ở đâu?".
"Ngân hàng Nông nghiệp." Quyển Nhĩ nghĩ một lúc rồi mới trả lời, không phải là suy nghĩ xem có nên nói với anh hay không mà bởi vì cô không biết chính xác tên cơ quan đối phương đang làm việc. Tháng trước mẹ đã từ nhà bà ngoại về, đến ở cùng với Quyển Nhĩ. Còn công việc ở bệnh viện thì mẹ cô xin nghỉ hưu sớm để dưỡng bệnh. Cậu em họ nhà dì hai sau khi tốt nghiệp ở lại thành phố A làm việc, mẹ mang cho cậu ấy rất nhiều đồ, từ đó cô mới bắt đầu có qua lại với cậu em họ mình.
Cậu ta làm việc ở Ngân hàng Xây dựng, nhận lời uỷ thác của mẹ, giới thiệu cho Quyển Nhĩ rất nhiều bạn học, đồng nghiệp. Người này đã là người thứ tư Quyển Nhĩ đi gặp rồi, nghe nói nếu cảm thấy không ổn thì vẫn còn cóđể giới thiệu.
Điều buồn nhất là, có một lần cậu ta lại sắp xếp cho cô gặp Khúc Đông Quang, cũng may lúc sắp đi gặp cô buột miệng hỏi tên của đối phương, nếu không thì đúng là chuyện hài lớn.
"Lấy hôn nhân làm mục đích, cao quý như vậy sao? Có phải liệu đưa ai tới cho em, em cũng cố gắng hạ giá mình hết mức để bán đi cho xong?"
LQuyển Nhĩ đang phân tâm vì gửi tin nhắn cho mẹ. Không đủ thời gian đi đón, đành bảo mẹ đi thẳng từ nhà đến đó. Mặc dù là xem mặt, nhưng trên danh nghĩa là em họ mời cô và mẹ cô ăn cơm cùng bạn học cậu ta. Vì vậy cô cũng không suy nghĩ về ý nghĩa sâu xa trong câu hỏi đột ngột của Đinh Mùi, "Cũng chẳng dám nói là cao sang hay không cao sang, chỉ là gặp nhau dưới tiền đề của kết hôn, như vy chắc sẽ thành ý hơn, à, cũng sẽ ổn định hơn".
"Đi xem mắt, đều là những kẻ chẳng lấy nổi vợ, có thể gặp được người tốt sao?"
"Ổ, đều là người tốt." Quyển Nhĩ vẫn bấm bàn phím, chân di di, chuyên tâm vào việc của mình.
Những câu trả lời qua loa của Quyển Nhĩ, khiến cơn giận dữ của Đinh Mùi chuẩn bị bộc phát tự nhiên xẹp xuống. "Kh thể ở lại thêm chút nữa sao?", giọng dịu dàng chẳng giống anh chút nào.
"Để hôm khác đi." Cô xỏ chân vào giầy, bấm xong từ cuối cùng, gửi tin thành công.
Ng'n t còn chưa rời khỏi bàn phím, điện thoại đã bị Đinh Mùi giật lấy, "Em vẫn chưa ay điện thoại?". Anh nhanh chóng bấm một loạt con số, rồi nhấn nút gọi, thật kinh ngạc không ngờ Quyển Nhĩ vẫn chưa xóa số của anh.
"Em khiến anh trở nên hồ đồ rồi, Quyển Nhĩ!" Nói xong, anh mở hộp thư đến trên máy của cô raả nhiên bên trong chứa toàn tin nhắn anh đã gửi.
Cánh tay Quyển Nhĩ như run run đưa lên, "Trả lại cho em, em chỉ để lại đó không động vào thôi". Không muốn bị anh chú ý, vì thế cô mới không chạy tới giành lại điện thoại, không ngờ vẫn bị anh phát hiện.
Tạsao vẫn còn lưu? Số của anh, từng câu từng chữ anh gửi cho cô? Dung lượng của máy có hạn, những tin mới nhận sẽ thay thế vị trí của tin nhắn cũ, vì vậy ngày nào cũng cố gắng xóa hết tin nhắn nào mới nhận được. Cái này cũng đáng để nói, pin chỉ có thể dùng trong một ngày, nên cô lúc nào cũng phi kè kè bên mình chiếc sạc pin rất to, để có thể sạc pin bất cứ lúc nào. Những việc này đối với cô không hề phiền hà, nó đã trở thành một thói quen vô thức. Cứ để ở đó duy trì chút liên hệ với anh, duy trì những dấu tích có liên quan tới anh, làm như thế cô cũng cám thây yên tâm hồn.
"Mang theo cái này đi xem mắt, rồi lại mang theo cái này để lấy chồng?" Đinh Mùi không hề che giấu sự đắc ý hiện trên mặt mình, đắc ý vì anh vẫn được cô thầm nhớ nhung như thế. Chỉ có anh biết, lúc này anh mới có thể thở phào nhẹ nhõm. Như người không biết bơi cố gắng nín thở để lao về phía trước, một giây, một phút cũng không dám lơ là, cho tới khi tay chạm vào bờ, mới dám từ từ thở hắt ra, như giải toả được sự mệt mỏi cực điểm.
"Quyển Nhĩ, đừng làm hại người khác nữa, chuyển tới đây ở cùng với anh."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc