Quyết Ý Đi Cùng Anh - Chương 38

Tác giả: Mộc Phạn

Vậy thì, bảo trọng!
Ngồi gần bảy tiếng đồng hồ trên xe, mắt Quyển Nhĩ đến chớp cũng không chớp nổi.
Trên đường, cuối cùng cô cũng gọi được điện cho mẹ, nhưng người nghe điện lại là dì Trì. Dì chỉ nói ba cô đang phẫu thuật, có gì đợi cô về rồi tính.
Quyển Nhĩ biết Cao Mạc chắc chắn đã biết được điều gì đó, nhưng cô không dám hỏi. Cô sợ mình hỏi ra, lại ra kết quả xấu mất. Chắc sẽ không có chuyện gì đâu, đến cô là người thân ruột thịt lẽ nào không có chút trực giác hay sao?
Hai người vội vàng đến bệnh viện, Quyển Nhĩ mới biết, căng thẳng thần kinh về tới tận nhà cũng chẳng mang lại kết quả gì tốt đẹp, ba cô đã mất. Ca phẫu thuật nối mạch tim với tỉ lệ thành công đến trên chín mươi phần trăm, nhưng ông vẫn không qua khỏi.
Trách ai đây? Mẹ tự nhận đó là do bà. Bởi vì lúc ba thấy trong người không khoẻ, mẹ không kiên quyết đưa ba tới bệnh viện mà chỉ đến khám ở một bệnh viện nhỏ cạnh nhà. Kết quả kiểm tra là tim ba bị nghẽn mạch máu, mẹ cô mới phát hiện ra, trong lúc bấn loạn bà quên mang điện thoại. Bà quay về nhà lấy điện thoại, chờ xe cứu thương, đến bệnh viện còn phải đợi kết quả chụp XQ. Những việc đó đều hao tốn thời gian có thể cứu mạng một con người. Không được khai thông huyết quản kịp thời, không
được đưa vào chữa trị kịp thời, miễn cưỡng làm một cuộc phẫu thuật nối mạch tim mặc dù là do người giỏi nhất viện thực hiện cũng không thể cứu được ông Lục Đĩnh trở về từ tay thần ૮ɦếƭ. Đang ở cái tuổi cường tráng nhất, vậy mà ông phải ra đi một cách không được báo trước như thế.
Hai giờ đầu tiên Quyển Nhĩ không thể mở miệng nói bất kỳ điều gì. Mỗi lần cô mở miệng chỉ có thể gọi ba, chỉ có thể gào khóc tới lúc không thể khóc ra tiếng nữa mới thôi. Cao Mạc luôn ôm chặt lấy cô.
Ngày hôm đó Quyển Nhĩ không biết mình đã trải qua như thế nào. Sáng hôm sau khi cô tỉnh lại, chỉ cảm thấy đầu rất đau, dạ dày cũng đ thì không thể mở ra được.
Cô vừa cử động, dì Trì đã bước vào. "Quyển Nhĩ, cháu cứ yên tâm nghỉ một lúc, việc trong nhà có chú Cao và Cao Mạc sẽ tùy tình hình lo liệu."
"Mẹ cháu đâu?"
"Mẹ cháu ở trong bệnh viện, tâm trạng của bà ấy lúc này rất không ổn định, vừa tiêm xong. Đợi mẹ cháu ngủ dì mới qua đây." Dì Trì ngập ngừng một lúc rồi mới nói tiếp, "Bạn bè, đồng nghiệp, dì sẽ thông báo, còn họ hàng cháu xem nên thông báo cho những ai?".
Quyển Nhĩ suy nghĩ một lúc, "Thông báo cho cô cháu đi, cô sẽ lo báo cho những người khác".
Họ hàng bên ngoại đều ở rất xa, cho dù bây giờ có thông báo, trong vòng vài ba ngày nữa sợ cũng chưa đến được. Có thông báo hay không, vẫn phải hỏi ý kin của mẹ. Họ bên nội, ông nội bà nội đã sớm qua đời, còn mấy bác bình thường cũng không qua lại nhiều, toàn có việc mới tìm đến nhà. Nếu họ hàng như thế thì thà để bạn bè giúp đỡ lo liệu còn tốt hơn, Quyển Nhĩ rất muốn họ có thể đến giúp một tay, để ba ra đi đc yên lòng.
Quyển Nhĩ nghĩ đến đây, nước mắt lại tuôn rơi.
Cô miễn cưỡng ăn một bát cháo, vội vàng đến bệnh viện thăm mẹ. Chỉ trong có hai ngày, mẹ cô đã tiều tụy đến không thể nhận ra, không có thuốc, bà không thể ngủ được. Khi tỉnh lại, nhìn thấy Quyển Nhĩ bà lại không ngừng tự trách mình. Kể đi kể lại chuyện đã xảy ra mấy lần không chỉ là chuyện xảy ra vào ngày hôm đó. Bà tự trách mình đã không chăm sóc tốt cho ba, không giữ được sự tỉnh táo cần thiết trong những giờ phút quan trọng nhất, không cứu được ba, mỗi một ngày sống cùng nhau ba đều đúng, còn bà thân làm vợ lại làm quá nhiều việc sai đến không thể cứu vãn nổi.
Quyển Nhĩ không ngắt lời mẹ, bởi vì cô cũng đang thầm tự trách mình. Trách bản thân không hiểu biết, rõ ràng biết là ba đã nhắm trúng Khúc Đông Quang, mà cô lại không làm theo tâm nguyện của ba cho dù chỉ là giả bộ qua lại thôi. Cô trách mình không hiếu thuận, sau khi tố nghiệp không về ở cạnh ba mẹ, ngược lại còn khiến ba mẹ lo lắng thêm cho mình, tự trách mình chỉ biết nghĩ đến bản thân, đối với ba mẹ, đặc biệt là sức khỏe của ba mẹ không quan tâm đầy đủ, nghĩ ba mẹ làm trong bệnh viện rồi thì sẽ chăm sóc tốt cho sức khỏ mình...
Người mà cô yêu thương nhất đã đi rồi, người sống chính là cái sai, bản thân việc mình sống cũng là sai.
"Quyển Nhĩ, hãy ở bên cạnh mẹ, nghe không?" Dì Trì rất nghiêm túc nhắc nhở cô, khiến cô từ đau lòng chuyển sang giữ chặt mẹ một phần không rời, ba đã không thể quay trở lại nữa, không thể để mẹ xảy ra chuyện gì được.
Cách có hiệu quả như thế không thể chỉ dùng cho một mình Quyển Nhĩ, ba của Cao Mạc cũng ni với mẹ cô, phải nghĩ đến con gái mình. Cô Quyển Nhĩ cùng đã đến, kêu gào trai bà không được hưởng phúc, nói trong nói ngoài vẫn xoay quanh hàm ý phân chia tài sản. "Chị không phấn chấn lên làm sao Quyển Nhĩ có thể đối phó với mấy vị trưởng bối đó?".
Thế là hai mẹ con dìu nhau đứng dậy, ngày đưa tang cũng vượt qua được.
Sau ngày đó, cô và người nhà họ nội cũng đến mấy lần, nói là muốn giúp họ thu dọn đồ đac. Nói thì thật ngọt ngào dễ nghe, nào là sợ hai mẹ con nhìn cảnh lại nhớ người, phải đem thanh lý hết những đồ đạc có liên quan tới ba đi. Nhưng trên thực tế, vẫn là muốn tiện tay dắt dê, ít nhiều chiếm được thứ gì đó mang đi. Lần này thìyển Nhĩ đã biết thế nào là cô nhi quá phụ bị bắt nạt. Không thể nói lý với mấy người đó, người ta tùy tiện nói ra lý do rồi xông thẳng vào nhà. Nhà không có đàn ông, họ động tay động chân, hai mẹ con lại đang ở thế yếu, thật sự không thắng nổi bọn họ.
Chú Cao và dì Trì khuyên hcon trước khi các bà cô hành động, mau mau thu dọn đồ đạc trước. Mấy người đó không lấy được gì mà họ cũng sẽ tránh được hậu họa về sau. Mấy ngày này, hai người hàng xóm tốt bụng thay nhau sang nhà ở cùng hai mẹ con, nên họ mới không bị nẫng mất đồ đạc đi.
"Mình định xin nghỉ việc về nhà ở với mẹ, nhưng ở nhà mà cũng không yên nữa", Quyển Nhĩ thì thầm qua điện thoại vớLa Tư Dịch. Sau khi qua bảy ngày đầu, tâm trạng của cô đã bình ổn hơn nhiều. Tiểu La biết việc xảy ra, đã gọi điện thoại cho cô mấy lần, tới lần này cô mới lấy lại được bình tĩnh để nói chuyện với bạn.
Mặc dù trong nhà chỉ còn hai mẹ con, nhưng đêm nào mẹ cũng thức để đọc kinh, cô sợ mẹnghĩ lung tung, nên lúc nào cũng phải túc trực bên cạnh. Còn ban ngày, lại có vài việc lặt vặt phải giải quyết, cô không thể giống mẹ cả ngày cứ nằm trên giường được.
"Tiểu La, mình cảm thấy rất có lỗi với ba, không cho ba được thấy mình kết hôn." Quyển Nhĩ lau nước mắt, "Ngoài chiếc thẻ ba đưa cho mình trước đó, ba còn mở một chiếc thẻ mang tên mình, trong đó có sau vạn tệ, mẹ nói là ba để lại lo việc hôn sự cho mình sau này."
Đầu dây bên kia Tiểu La cũng nghẹn ngào, “Ba cậu muốn cậu lấy một người có thể mang lại hạnh phúc cho cậu, sau này cậu lấy chồng, ba cậu chắc chắn cũng sẽ biết!".
Hai người chưa nói mấy câu, Quyển Nhĩ nghe thấy phòng mẹ hình như có tiếng động. "Không nói na, hình như mẹ mình đã tỉnh dậy, mình phải vào xem sao".
"Không cần mình đến thật sao?", La Tư Dịch không yên tâm hỏi.
"Mình làm gì có thời gian để ở bên cậu chứ, hoặc là phải ở cạnh mẹ, hoặc phải đối phó với những người họ hàng không biết từ đâu đ Một thời gian nữa quay lại, sẽ đưa mẹ mình đến đó luôn."
Cúp máy, cùng mẹ ngồi đọc kinh hai tiếng đồng hồ, Quyển Nhĩ mới trở về phòng mình. Nếu đưa mẹ đến thành phố A thì phải xác định rõ là Đinh Mùi đã thu dọn đồ đạc mang đi hết hay chưa.
Cô cầm di động lên, nhắn tin cho Đinh Mùi, “Đồ đạc của anh ở nhà em, anh thu dọn và mang hết đi".
"Anh mang đi hay chưa, em không biết sao?" Anh trả lời rất nhanh, anh cho rằng tin nhắncủa Quyển Nhĩ là có ý muốn phá tan băng giá. Nếu cô đã hối hận thì anh cũng cho cô một con đường để lùi, ai chẳng có lúc bị kích động.
"Em chưa về nhà."
"Em nói vậy là có ý gì?" Đinh Mùi gọi điện thẳng cho cô để hỏi. Không hỏi rõ ràng, anh sợ mình không thể chuyên tâm vào công việc.
Những lúc như thế này được nghe giọng của Đinh Mùi, đột nhiên cô có cảm giác như có thứ gì đó trong mnh được lấp đầy, vững tâm hơn nhiều. "Em về nhà rồi. Hai ngày nữa em và mẹ sẽ về đó ở một thời gian. Vì vậy..."
"Vì vậy lại một lần nữa trục xuất anh?"
"Chỉ vì em không muốn mẹ lo lắng." Làm gì có lại lần nữa! Lần nào cũng là anh tự sợ phiền phức mà lẩn đi. Chỉ có lần này là cô chủ động nói. Nếu đã nói ra rồi thì không chỉ muốn ọn dẹp sạch đồ, mà trái tim cô cũng sẽ xóa sạch hình bóng của người này. Vì người nhà, vì bản thân, cô cần phải làm như thế.
"Em cùng anh, sao lại khiến người khác không yên tâm?"
Quyển Nhĩ không thể trả lời những câu hỏi như thế, ít nhất thì bây giờ cô không có tâm trạng để tranh cãi với Đinh Mùi, cô đành lảng tránh: "Một tuần sau, mẹ con em sẽ quay lại, anh liệu mà lo nhé".
Cô đã quyết định, nếu anh không quay về thu đọn, cô đành phiền La Tư Dịch đến đóng gói chuyển phát nhanh cho anh
"Lục Quyển Nhĩ, em đừng hối hận.\'" Đinh Mùi mặc dù biết nói như thế thật ngu ngốc, nhưng lúc này anh chỉ có thể nói câu đó mà thôi.
Quyển Nhĩ cho rằng sau khi anh buông lời oán hận sẽ giận dỗi mà cúp máy. Nhưng anh không cúp, hơi thở nặng nhọc ở đầu dây bên kia vọng lại cho thấy anh đang rất giận, có thể bùng phát bất cứ lúc nào.
Cô có hối hận không? Chắc là không. Nhưng nếu không hỏi một câu, làm sao cô có thể nhẹ nhàng buông tay? Câu hỏi giấu kín trong lòng đã lâu, cuối cùng cô cũng nói ra được. "Đinh Mùi nếu không chia tay, anh có kết hôn với em không?"
"Em chính là muốn kết hôn?"
Đinh Mùi trả lời rất nhanh, Quyển Nhĩ lại nghe ra ý khác trong câu nói này, ý anh là chia tay chỉ là cái cớ, cái chính là muốn dùng cách này để bắt anh phải chịu trách nhiệm.
"Em muốn kết hôn với anh." Quyển Nhĩ không vội làm rõ mọi chuyện. Hiểu lầm rồi làm sáng tỏ và sau đó mới có kết cục đoàn viên vui vẻ, đó là những tình tiết được phát triển trong các vở kịch. Còn vở kịch của cô và Đinh Mùi có hiểu lầm hay không cũng giống nhau, có giải thích hay không vẫn thế, bởi vì e là chỉ có thể đến đây mà thôi.
"Anh không muốn." Những cái khác không nói nhưng anh không thể bị yêu cầu kết hôn trong tình huống như thế này được.
"Được rồi, em biết rồi."
Dù biết rõ rằng anh sẽ trả lời như thế, nhưng phải một lúc sau Quyển Nhĩ mới có thể thốt ra lời, sự nặng nề đè nén trong trái tim được xóa tan, người cô nhẹ bẫng như không có gì níu kéo.
"Vậy thì, bảo trọng!" Không cần phải nói tạm biệt, cô biết mình chưa bao giờ là người khoáng đạt, không thể nói tạm biệt để rồi lại gặp lại như một người bạn. Thế là từ nay trong cuộc sống của cô mất đi hai người quan trọng nhất. Vậy thì chỉ còn lại một người để cô có thể dâng tặng những gì tốt nhất mình có. Lo nghĩ ít đi khiến cuộc sống dễ dàng
Quyển Nhĩ không cúp máy, cô đặt điện thoại bên cạnh, nhắm chặt mắt lại giống như cô đã từng làm trong vô số lần anh đi công tác. Khác biệt là ở chỗ lần này cô không yêu cầu anh phải nói gì cả, anh cũng sẽ không vì sau khi uống say mà cứ túm lấy cô để nói. Nghe hơi thở của nhau vọng qua ống nghe, không thể xa hơn, mà cũng không thể gần hơn, chỉ dừng lại ở giây phút này thôi.
Khi Quyển Nhĩ tỉnh dậy, đã là sáng sớm hôm sau. Cô kiểm tra thời gian cuộc gọi gần đây nhất, mười tiếng, tám phút hai mươi chín giây. Tính thời gian, chắc là do máy cô hết tiền nên cuộc gọi mới bị dừng lại. Nhưng không đầy vài phút sau, khi pin đầy điện thoại lại vang lên tiếng chuông báo tin nhắn đến liên hồi. Chắc là Đinh Mùi đang nạp cho cô mười chiếc thẻ, một nghìn tệ tiền phí điện thoại.
Quyển Nhĩ không có thời gian để bày tỏ lòng cảm kích, vội vàng cùng mẹ ra khỏi nhà. Hôm nay đi chọn đất cho ba, không chỉ đi một, hai nơi. Cô dậy muộn, cả nhà chú Cao đang đợi bên ngoài.
"Anh không phải quay lại trường sao?", Quyển Nhĩ hỏi Cao Mạc.
"Không sao. Sếp anh giúp anh lên lớp", Cao Mạc trả lời rất kiên định.
Quyển Nhĩ len lén bỉu môi, cô thừa nhận mình đã ghen tị một cách rất trẻ con. Sao những người bên cạnh cô ai cũng sống rất tốt, không gặp phải những chuyện bất bình, chỉ có cô là sống chẳng ra sao. Cứ lấy ngay tình hình trước mắt ra so sánh, công ty tỏ ra thấu hiểu với lý do cô xin nghỉ phép, nhưng cũng không ủng hộ tới mức việc gì cũng giúp cô giải quyết. Cô vẫn phải giải quyết công việc qua mạng và điện thoại, không có quyền bỏ mặc mọi thứ.
"Anh đợi em rồi cùng quay về."
"Vâng", Quyển Nhĩ quyết định qua bốn mươi chín ngày của ba sẽ quay lại thành phố A. Mặc dù có một số việc có thể giải quyết ở đây, nhưng vẫn phải quay về mới có thể ký, không thể kéo dài vì việc riêng của mình được.
Mẹ quyết định sẽ quay về nhà bà ngoại ở một thời gian, qua giai đoạn này rồi mới suy nghĩ tới việc có đến thành phố A ở với Quyển Nhĩ hay không
Hai người thì thầm to nhỏ với nhau ở bên này, không để ý bên kia chú Cao và dì Trì đang cười đầy ăn ý. Việc gia đình lo liệu đã tạm ổn, thời gian Quyển Nhĩ phải quay về với công việc cũng đã tới. Buổi tối trước hôm đi, cô cùng mẹ ngủ ở trong phòng lớn.
"Sau khi con đi, mẹ sẽ chuyển vào phòng nhỏ của con, ở đây rộng quá." Mẹ nói chuyện với cô, tay vẫn lần tràng hạt.
"Vâng!"
"Hồi ra Tết ba con mới thuê người gia cố ban công, bức tường trong phòng con cũng vừa ốp thêm một tấm gỗ, ba con nói, trước khi con kết hôn sẽ quét sơn lại cả nhà một lượt, như thế là cũng tương đối rồi. Hôm ở bệnh viện, ba con nói cho mẹ biết tiền tiết kiệm của nhà để ở đâu, những thứ quan trọng ba con ghi ở chỗ nào. Con nói xem, có phải ba con đã có dự cảm xấu không?"
ì cả, cô chỉ nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng mẹ, thầm nói ba, xin ba hãy yên tâm, sau này con sẽ thay ba chăm sóc mẹ.
"Quyển Nhĩ, hôm nay dì Trì con có nói gần nói xa với mẹ một câu, nói là dì ấy cảm thấy Cao Mạc vẫn đang chờ đợi con. Con có thể nói với mẹ, con nghĩ thế nào không?"
"Con không nghĩ đến chuyện đó.
Quan hệ của cô với Đinh Mùi, mặc dù không thể hiện ra ngoài nhưng thỉnh thoảng Cao Mạc vẫn ra vào nhà cô, nhất định anh ấy đã phát hiện ra điều gì đó. Cô cũng chẳng giấu giếm điều gì với CaMạc, không phải vì đã suy đi nghĩ lại, hoặc xuất phát từ quyết định có tính cân nhắc gì, chỉ là cô nghĩ một cách hết sức tự nhiên rằng, không cần thiết phải làm thế.
"Mẹ, mẹ có muốn bọn con ở bên nhau không?"
"Nếu là trước đây, đương nhiên mẹ rất muốn. Không nói đến quan hệ giữa hai gia đình, mẹ đã chứng kiến quá trình trưởng thành của Tiểu Mạc từ nhỏ tới lớn, không có người nào khiến mẹ và bố con cảm thấy yên tâm hơn nữa. Nhưng bây giờ mẹ không nghĩ như thế nữa, giao con cho Tiểu Mạc rồi sao, nó có thể sống với con tới lúc đầu bạc răng long hay không, ai có thể đứng ra đảm bảo? Đời người ngắn ngủi chỉ mấy chục năm, hãy tìm một người mà con yêu và cũng yêu con, như vậy cho dù có sống với nhau trong thời gian ngắn ngủi thôi cũng thấy xứng đáng."
Thấy mẹ lại bắt đầu chìm đắm vào những việc trong quá khứ, Quyển Nhĩ bất giác thầm thở dài. Cô vốn nghĩ, nếu cô có bạn trai và kết hôn, có thể mẹ sẽ yên tâm hơnển nhiên, phương pháp này không ổn rồi, tiêu chuẩn của mẹ đã cao lên, yêu cầu là kết hôn phải xuất phát từ tình cảm hai phía rồi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc