Quyến Rũ Đàn Ông Đã Có Vợ - Chương 163

Tác giả: Tiểu Kiều Thê Bá Đạo

Một màn này làm Hàn Vũ thực khó chịu: "Anh đang làm cái gì vậy?"
"Hẳn phải là tôi hỏi Hàn đại công tử cậu muốn làm cái gì?" Lục Trạch sắc bén mở miệng: "Hay là Hàn đại công tử cũng đã nghĩ thông suốt?"
Biểu tình của Hàn Vũ hơi có chút cứng đờ, anh biết Lục Trạch đang hỏi cái gì, nhưng hiện tại phải trả lời như thế nào anh cũng không trả lời được.
Bởi vì suốt cả buổi trưa hôm nay chuyện anh suy nghĩ ở trong phòng là đánh bại Lục Trạch như thế nào để thành công ôm được người đẹp về, lựa chọn căn bản không muốn chia sẻ cô gái mình yêu với người đàn ông khác.
Không hề nghĩ tới mọi chuyện sẽ phát triển theo hướng này, thế cho nên câu hỏi hiện tại Lục Trạch đưa ra làm đầu anh trong nháy mắt đều ở trạng thái trống rỗng.
"Tôi... Tôi..." Tiếp thu or không tiếp thu?
Ngay cả chính Hàn Vũ cũng không biết.
Lục Trạch hiểu rõ, anh làm ra tư thái tiễn khách: "Nếu Hàn đại công tử vẫn chưa nghĩ thông suốt, vậy thì liền không cần miễn cưỡng, cậu nên đi về trước đi."
Lâm Nhụy vẫn luôn chú ý biểu tình của Hàn Vũ, ánh mắt tại đây trong nháy mắt trở nên dần ảm đạm, cô không lên tiếng, xem như đồng ý với lời Lục Trạch nói.
Cô tôn trọng sự lựa chọn của Hàn Vũ.
Lục Trạch bất động thanh sắc vuốt vuốt bên vai Lâm Nhụy biểu hiện an ủi.
Hành động nho nhỏ này làm Lâm Nhụy cảm thấy có một dòng nước ấm lướt qua nội tâm, trái tim vốn dĩ ảm đạm giống như cũng sáng ngời lên theo.
Cô không còn một mình nữa, cô có Lục Trạch.
Mà ngay lúc Hàn Vũ đang trong trạng thái ngây thơ định đi về phòng trước để bình tĩnh một chút thì khóe mắt đột nhiên thấy được tình cảnh Lục Trạch cùng Lâm Nhụy gắn bó bên nhau.
Dây thần kinh nào đó trong não bộ nhanh chóng căng thẳng, tiến vào trạng thái toàn thân đề phòng, cả người cũng tỉnh táo lại.
Không đúng a, dựa vào cái gì anh đi mà Lục Trạch lại không đi? Nếu lúc này rời đi chẳng phải là biểu hiện cho Lục Trạch sáng tạo cơ hội, dâng bà xã tặng người khác sao?
Hàn Vũ anh có thể là một người ngu đến như vậy sao?
Không thể!
Suy nghĩ như vậy, bước chân Hàn Vũ liền dừng lại, thái độ kiên quyết: "Anh đã nghĩ thông suốt."
Lâm Nhụy ngạc nhiên, chỉ nghe Hàn Vũ tiếp tục nói: "Mới vừa nãy anh đã suy nghĩ một chút, nếu Lục Trạch đều có thể tiếp thu, vậy vì cái gì mà anh không thể tiếp thu a? Anh thực để ý em, chỉ cần chúng ta có thể ở bên nhau là đủ rồi."
Dù sao thì cũng chỉ có một câu, không thể để Lục Trạch chiếm được tiện nghi!!!
Lục Trạch có chút cười không nổi nữa: "Đây cũng không phải là trò đùa, cậu xác định bản thân đã nghĩ kỹ rồi?"
Vốn dĩ cho rằng đã giải quyết xong tình địch nhưng cậu ta lại cắn trở về, mặc cho ai đều sẽ không mấy cao hứng.
"Đúng vậy, tôi đã nghĩ kỹ rồi!"
Nếu Hàn Vũ anh không đồng ý mới là thật sự ngốc a, chỉ 3 người thôi mà, dù sao thì Lục Trạch ngày thường cũng bận chuyện công ti, đến lúc đó phần lớn thời gian Lâm Nhụy đều là của anh, còn tốt hơn so với chuyện muốn dính mà không dính được.
"Bảo bối, em yên tâm, anh sẽ yêu em trước sau như một." Hàn Vũ không quên thổ lộ cõi lòng đối với Lâm Nhụy.
Bên trong nội tâm Lâm Nhụy chấn động thật lớn, kỳ thật chính bản thân cô cũng biết, chính mình đưa ra đề nghị đồng thời ở bên nhau với 2 người đàn ông sẽ là chuyện không thể tưởng tượng được, thế cho nên trong lòng cô thậm chí không hề nghĩ tới khả năng Hàn Vũ cùng Lục Trạch cư nhiên sẽ đồng ý.
Nhưng Hàn Vũ cùng Lục Trạch vậy mà lại thật sự đều đồng ý.
"Lời 2 anh nói là thật vậy chăng?" Hạnh phúc tới quá đột nhiên thế cho nên cô không quá tin tưởng.
Trẻ con mới làm đề lựa chọn, còn hầu hết người lớn đều muốn có được toàn bộ. Hàn Vũ chính là cái loại con trai đẹp trai nhưng thô lỗ, mà Lục Trạch lại là cái loại đàn ông ga lăng ôn tồn lễ độ, có thiếu nữ nào không hy vọng có thể đồng thời có được này hai người đàn ông với tính cách hoàn toàn trái ngược nhau.
Giờ phút này quả thực là cực kỳ hạnh phúc.
Lục Trạch sờ sờ mái tóc dài của Lâm Nhụy xong bật cười: "Đương nhiên rồi, bảo bối." Kỳ thật ngay cả chính anh cũng chưa từng nghĩ tới chuyện bản thân sẽ dễ dàng tiếp thu cái đề nghị vớ vẩn kia của Lâm Nhụy, nhưng anh lại tiếp nhận rồi, thậm chí giờ khắc này còn thực bình tĩnh.
Không thể không nói, vận mệnh là một loại chuyện thực huyền diệu, làm anh đưa ra quyết định bản thân trước kia vốn dĩ tuyệt đối sẽ không làm.
Mà Hàn Vũ, khi nhìn thấy bộ dáng Lâm Nhụy ngây ngốc không thể tin tưởng thì liền cảm thấy thật đúng là đáng yêu đến mức rối tinh rối mù.
Thua tại trên tay Lâm Nhụy, anh đã sớm nhận.
Kỳ thật, việc ba người ở bên nhau hình như cũng không quá khó để tiếp thu như vậy.
Hai tay cắm túi, Hàn Vũ hừ một tiếng: "Chẳng lẽ còn có thể là giả sao?"
"Quá tốt rồi!"
Lâm Nhụy vui vẻ nhón chân hôn lên trên mặt Lục Trạch cùng Hàn Vũ mỗi người một cái, chỉ có điều thực mau, cô lại nghĩ đến một chuyện.
"Ba người chúng ta, buổi tối ngủ nên chia như thế nào a?" Cô hỏi.
Nếu là ngủ cùng Lục Trạch, Hàn Vũ phòng không gối chiếc khẳng định sẽ không vui, nếu là ngủ cùng Hàn Vũ lại sẽ vắng vẻ Lục Trạch...
Aizzz, thật là hạnh phúc nhưng phiền não.
Nghe vậy, Lục Trạch cùng Hàn Vũ liếc nhau, trong ánh mắt chớp động nào đó ăn ý.
Hàn Vũ khụ khụ, hơi xấu hổ nói ra.
Ngược lại, Lục Trạch thì tương đối bình tĩnh.
Anh hơi hơi mỉm cười: "Đương nhiên là 3 người chúng ta cùng nhau a."
Ngủ ngon.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc