Quyến Rũ Đàn Ông Đã Có Vợ - Chương 151

Tác giả: Tiểu Kiều Thê Bá Đạo

Cũng may, 3 ly R*ợ*u vang đỏ kia vẫn phát huy chút tác dụng, sau hai lần, Hàn Vũ cuối cùng đã nặng nề mà ngủ.
Nhưng cho dù là hai lần, chân Lâm Nhụy cũng mềm nhũn không chịu được, đi đường cũng là cà nhắc từng bước, miệng huyệt bị côn th*t ma xát đến sưng to, chỉ có thể hơi hơi mở rộng chân bước đi như chạy bộ.
Lâm Nhụy đơn giản lau chùi một chút, mặc váy ngủ chuẩn bị rời đi.
Trước khi đi mắt cô nhìn Hàn Vũ đang say giấc, đột nhiên cảm thấy trong lòng mang áy náy. Nhưng nếu không đi, Lục Trạch bên kia lại không giải quyết được, không chừng Lục Trạch lại làm ra hành động gì đó.
Ai, sầu cả người.
Lâm Nhụy rón ra rón rén cầm chìa khoá phòng, sau đó ra cửa.
Hành lang không có người, thập phần an tĩnh.
Cô cúi đầu, không dám lại dừng lại lâu ở hành lang, hành lang khách sạn có camera, nếu như bị người khác phát hiện hơn nửa đêm cô ra cửa rồi lại vào phòng cách vách, thì rất mất mặt.
Cũng may mới vừa gõ cửa hai tiếng, đã được mở ra.
Lâm Nhụy làm như ăn trộm mà vội vàng chui vào.
"Như thế nào, rốt cuộc cũng bỏ được bạn trai ở đó mà đến đây?" Lục Trạch cười như không cười nhìn cô một cái, đi đến ngồi lên sô pha.
TV trong phòng mở, Lâm Nhụy tùy tiện nhìn nhìn, TV đang truyền phát tiết mục tin tức tài chính kinh tế nhàm chán, cũng không biết Lục Trạch đã chờ cô bao lâu.
"Anh cũng biết rồi, bạn trai tôi ở đó tôi không tiện đến đây." Cô thấp giọng giải thích. Trời biết vì sao cô lại muốn giải thích như vậy với Lục Trạch, nhưng vẫn khống chế không được mà chột dạ.
Cảm giác chột dạ này, là khi đối mặt với Lục Trạch, đối mặt với Hàn Vũ cũng là như vậy.
Chỉ nghe từ xoang mũi Lục Trạch phát ra một tiếng cười nhạo, Lâm Nhụy cũng không hiểu được là anh có ý tứ gì, chỉ có thể đứng ở chỗ huyền quan, đi cũng không được, không đi cũng không được.
Tiết mục trong TV còn đang truyền phát tin, Lục Trạch cố tình không cho cô một cái liếc mắt, chỉ lo nhìn chằm chằm TV.
Coi như cô là người vô hình.
"Nếu không có chuyện gì, tôi đi về trước." Chờ đợi trong chốc lát, thấy Lục Trạch vẫn không có ý tứ phản ứng, Lâm Nhụy xấu hổ nói.
Không bao giờ cô muốn ở giữa hai người đàn ông này, nếu không làm sẽ không ૮ɦếƭ a!
"Lại đây."
Một thanh âm trầm thấp giàu có từ tính ngăn cản động tác của cô.
Lần này Lục Trạch rốt cuộc cũng chịu khai ân phản ứng.
Chỉ thấy vẻ mặt anh cao thâm khó đoán nhìn cô, tầm mắt sâu thẳm.
Biểu tình như vậy làm trong lòng Lâm Nhụy có chút không đoán được, cô lo sợ bất an đi qua.
௱ôЛƓ muốn dừng ở trên sô pha mềm mại, nhưng đã bị một ánh mắt rất có uy thế của Lục Trạch đảo qua, "Ân?"
Lâm Nhụy không rõ nguyên do, thẳng đến khi nhìn thấy giống như Lục Trạch lơ đãng vỗ vỗ chân, mới bừng tỉnh hiểu được.
Được, lão đại lão đại, không thể trêu vào không thể trêu vào.
Vì thế cô lại dịch ௱ôЛƓ đến trên đùi Lục Trạch, ngoan ngoãn nghiêng người ngồi lên.
"Biết sai rồi?" Giọng nói của Lục Trạch nhàn nhạt từ trên đỉnh đầu truyền đến.
"Ân." Lâm Nhụy gật đầu, như con cừu ngoan ngoãn, tuy rằng trong lòng cô cũng không cho rằng mình có sai cái gì đó.
Nhưng không còn cách nào, giờ phút này cô có ngốc cũng đã nhìn ra, Lục Trạch rõ ràng là ghen tị.
Khi đàn ông ghen, so với phụ nữ còn đáng sợ hơn.
Thấy Lâm Nhụy thuận theo như thế, Lục Trạch rốt cuộc chịu hạ mình dịch tầm mắt cao quý đến trên người cô.
Chỉ là một cái rũ mắt này, đã vừa vặn thấy một tảng lớn phong cảnh tốt đẹp trước *** Lâm Nhụy.
Hai con thỏ tuyết trắng ở dưới cổ áo của váy ngủ tơ lụa như ẩn như hiện, ở giữa có một khe rãnh mê người thật sâu. Ngay cả hai viên đậu hồng cũng nhô lên rõ ràng ở bên ngoài vải dệt hơi mỏng.
"Cố ý ăn mặc dâm đãng như vậy đến quyến rũ tôi?" Anh thấp giọng hỏi.
Thanh tuyến cuối cùng nặng nề có một tia ý cười.
"Khụ khụ... Tôi sợ anh chờ sốt ruột, nên không có thay quần áo." Lâm Nhụy giải thích.
Lục Trạch lại nhướng mày lẳng lặng nhìn cô, anh vẫn rất có ý tứ tiếp tục nhìn cô.
Thôi được, anh vui vẻ là được... Lâm Nhụy không nói, tin hay không tùy thích!
Cô không phải cố ý quyến rũ Lục Trạch đâu.
Lục Trạch hình như nhận định là Lâm Nhụy cố ý muốn quyến rũ anh, trên mặt anh tuấn rốt cuộc nhiều mây chuyển tình. Tay cách váy ngủ cầm hai chỉ ✓ú lớn của cô, dùng ngón giữa và ngón cái tùy ý dâm loạn vuốt ve.
"Hình như lại lớn hơn." Anh không chút để ý đánh giá.
"Phải không?" Lâm Nhụy hít một ngụm khí lạnh.
Lục Trạch chơi vui vẻ, cô lại có chút khổ không nói nổi.
Vốn dĩ chuyện *** bị đùa bỡn là một chuyện rất thoải mái, nhưng lúc nãy Hàn Vũ đã chơi rất lâu, còn há miệng vừa hút vừa cắn ***, lúc ngủ cũng không chịu buông. Lâm Nhụy muốn ra cửa trước cũng phải rất vất vả mà rút *** từ trong miệng Hàn Vũ đang ngủ ra, nó đã bị trầy da sưng đỏ.
Trước mắt Lục Trạch đang dùng lực đạo không nhẹ không nặng thưởng thức, chỗ da bị trầy có thể thoải mái sao?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc