Quyến Rũ Đàn Ông Đã Có Vợ - Chương 121

Tác giả: Tiểu Kiều Thê Bá Đạo

Mẹ Thẩm rốt cuộc cũng tỉnh lại từ trong cơn hôn mê.
Bác sĩ nói tình huống còn tốt hơn rất nhiều so với trong tưởng tượng, trong khoảng thời gian này, mẹ Thẩm cần được an tâm tĩnh dưỡng, không thể chịu bất kỳ một kích thích nào.
Thẩm Lam vui mừng khôn xiết.
Trong phòng bệnh, khí sắc của mẹ Thẩm đã tốt hơn rất nhiều. Mấy ngày nay, con rể cùng con gái bà đã tiêu tan hiềm khích lúc trước, vẫn luôn ở bên tri kỷ chăm sóc cho bà, hỏi han ân cần, làm trong lòng bà hiện tại cũng vui tươi hớn hở.
Đã lâu rồi không có khung cảnh ôn nhu như thế này.
Mẹ Thẩm vẫn chưa biết chuyện con gái mình đã ly hôn với con rể, hai người họ vì không muốn kích thích đến bà nên mới không nói ra cộng thêm cố biểu hiện hòa thuận giả dối.
Chẳng được bao lâu, Thẩm Nguyệt cùng chồng là Lục Trạch mang theo Hạo Hạo tới phòng bệnh thăm mẹ Thẩm.
Hai chị em Thẩm Nguyệt cùng Thẩm Lam ngồi ở đầu giường bồi mẹ Thẩm nói chuyện phiếm, mấy câu nói ngây thơ trẻ con của cậu bạn nhỏ Lục Hạo càng làm cho mẹ Thẩm cười hoài không dứt.
Chỉ có hai người đàn ông là Lục Trạch cùng Phó Duẫn Thừa thông minh nhường không gian trong phòng bệnh cho mấy mẹ con họ, cả 2 cùng nhau ra khỏi phòng bệnh.
Hai người đứng ở bên cạnh thang lầu.
Một người ôn tồn lễ độ, một người trầm mặc lãnh đạm.
Hai người đàn ông vốn có tính cách hoàn toàn khác nhau, bởi vì biết rõ một chuyện nào đó ở trong lòng nên không khí càng thêm có vẻ thập phần xấu hổ.
Lục Trạch móc từ trong túi tiền ra một *** lá, động tác thành thạo bật lửa xong từ từ hỏi: "Anh không sợ cô bạn gái nhỏ của mình nếu biết sẽ ghen sao?"
Bạn gái nhỏ là ai, không cần nói cũng biết.
Ánh mắt Phó Duẫn Thừa giật giật, sau đó bình tĩnh hỏi: "Có liên quan gì đến cậu sao?"
"Có a."
Lục Trạch mỉm cười, ý ám chỉ nói: "Dù sao thì tư vị của cô ấy cũng rất tốt, chẳng phải sao?"
Khi nói chuyện, vẻ mặt của anh còn mang theo vài phần dư vị cùng lưu luyến.
Quả thực là chói mắt đến cực điểm.
Ánh mắt Phó Duẫn Thừa trong tích tắc trầm xuống dưới.
Nghĩ đến Lục Trạch cũng từng được thưởng thức vẻ tốt đẹp của Lâm Nhụy, một cổ chua xót cùng phẫn nộ ngay tức khắc nảy lên trong lòng.
Anh nhìn chằm chằm Lục Trạch, giọng điệu phẫn nộ: "Lục Trạch, vợ con cậu đang ở bên trong, mong cậu tự trọng một chút."
"Nếu không, tôi không ngại kể toàn bộ hành vi của cậu cho Thẩm Nguyệt biết."
Lục Trạch không sao cả nhướng mày. "Vậy còn anh? Mà hình như khi anh ở bên cạnh cô bạn gái nhỏ của mình, anh vẫn chưa ly hôn với Thẩm Lam thì phải a?"
"Hai ta chẳng qua cũng chỉ là kẻ tám lạng người nửa cân thôi."
Phó Duẫn Thừa cứng lại, anh theo bản năng muốn phản bác, nhưng lời nói đến bên miệng, cuối cùng lại chỉ có thể chua xót nuốt xuống.
Đúng vậy, anh cũng Ng*ai t*nh trong lúc chưa ly hôn thì có tư cách gì nói Lục Trạch a.
"Cậu nói rất đúng."
Sau một lúc lâu, Phó Duẫn Thừa mới suy sụp nói.
"Tôi thực có lỗi với Thẩm Lam, về sau, tôi sẽ tận lực đền bù cho cô ấy. Còn về phần Tiểu Nhụy..."
Nhắc tới Lâm Nhụy, vẻ suy sụp trên mặt Phó Duẫn Thừa tiêu tán, thay thế vào đó là nhu hòa hơn rất nhiều.
"Tôi và cô ấy sẽ hạnh phúc."
"..."
Lục Trạch nhớ tới đêm hôm đó, khi Lâm Nhụy mỉm cười cự tuyệt anh cũng là dùng biểu tình này.
Biểu tình y hệt Phó Duẫn Thừa.
Đó là biểu tình chỉ có người đang đắm chìm trong tình yêu ngọt ngào mới có được.
Đây gọi là tình yêu sao?
Đột nhiên trong lòng mạc danh bực bội.
"Đó là chuyện của anh."
Lục Trạch đột nhiên dập tắt tàn thuốc, ném vào thùng rác, sau đó xoay người đi hướng phòng bệnh.
Cùng lúc đó.
Lâm Nhụy vẫn chưa ra khỏi cổng bệnh viện mà tùy tiện tìm một góc khóc rống.
Cô thật vất vả mới nhịn xuống không khóc ở trước cửa phòng bệnh, nhưng trong nháy mắt quay người lại kia, nước mắt liền vỡ đê.
Cảnh tượng mới nhìn thấy vừa rồi làm cô tan nát cõi lòng không thôi, rõ ràng không nghĩ khóc nhưng nước mắt cố tình cứ thi nhau rớt xuống không ngừng, thật sự quá mất mặt.
Vừa khóc, cô vừa hồi tưởng lại từng khoảnh khắc vui buồn khi ở bên Phó Duẫn Thừa, cưỡi ngựa xem hoa ở trong rạp chiếu phim. Ký ức ngọt ngào giữa cô và anh quá nhiều, khi cả 2 cùng nhau xem phim điện ảnh, khi anh ôn nhu ôm cô vào trong *** ngủ, khi anh thâm tình nhìn cô...
Cô rất muốn chất vấn Phó Duẫn Thừa, những lời yêu thương anh từng nói với cô bao gồm cả chuyện muốn cưới cô cũng đều là giả sao?
Vì cái gì lại đánh đòn cảnh cáo ngay khi cô hạnh phúc nhất, làm cô thể nghiệm cảm giác tuyệt vọng sâu vô cùng.
Nhưng cô không dám đi...
Cô chính là một kẻ thứ ba đáng xấu hổ, cô có tư cách gì đi chất vấn Phó Duẫn Thừa a?
Chẳng qua là tự rước lấy nhục mà thôi.
Lâm Nhụy càng khóc càng thương tâm, cô cảm thấy nước mắt cả đời này của bản thân đều chảy hết vào giờ phút này rồi.
"Chị ơi, vì sao chị lại khóc?"
Bên cạnh, một giọng trẻ con nghi hoặc truyền tới.
Cư nhiên bị người khác thấy...
Thân thể Lâm Nhụy cứng đờ, vội vàng dùng tay áo lau nước mắt đi rồi xoay người sang chỗ khác.
"Chị không khóc... Di, là em?"
Nhìn cậu nhóc thân cao chưa bằng đùi cô cùng với ngũ quan tinh xảo trước mặt này, Lâm Nhụy kinh ngạc.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc