Quyến Rũ Đàn Ông Đã Có Vợ - Chương 120

Tác giả: Tiểu Kiều Thê Bá Đạo

Lời này dường như tiếng sấm nổ tung ở bên tai Lâm Nhụy.
"...Không, sao anh có thể nghĩ như thế a?" Cô vội vàng phủ định.
"Thật sự?" Hàn Vũ nhìn chằm chằm cô hỏi.
"Đương nhiên." Lâm Nhụy vịt ૮ɦếƭ cái mỏ vẫn còn cứng.
Kiên quyết không thể thừa nhận, đặc biệt là ở trước mặt Hàn Vũ.
"Tốt thôi."
Hàn Vũ bị chọc cho tức giận đến mức phản cười, anh móc từ trong túi quần ra một xấp văn kiện rồi ném cho Lâm Nhụy.
"Vậy cô thử nhìn cái này đi!"
Lâm Nhụy không rõ nguyên do tiếp nhận, sau đó mở ra.
Vừa thấy, sắc mặt ngay lập tức trắng bệch.
Trong đó là một xấp ảnh chụp, toàn bộ đều là cảnh cô cùng Phó Duẫn Thừa ở bên nhau. Góc độ chụp ảnh rất tinh vi, có cảnh hai người lôi kéo tay nhau cùng đi siêu thị, hai người hôn môi nhau ở trong xe, còn có cả bức ảnh chụp cảnh cô và Phó Duẫn Thừa thân mật ở nhà anh khi chưa kéo bức màn xuống, thậm chí là có thêm mấy tấm hai người họ ghé vào ban công ***.
"Anh cho người điều tra tôi?" Hiện tại, trong lòng Lâm Nhụy vừa tức lại vừa hoảng.
"Đúng thì như thế nào?"
"Anh dựa vào cái gì mà xâm phạm quyền riêng tư của tôi?"
Hàn Vũ cười lạnh, trong lời nói mang theo một tia tàn nhẫn. "Mẹ kiếp, cô đội nón xanh cho tôi, vậy tôi không thể cho người điều tra cô hay sao?"
Lâm Nhụy nghẹn họng, không còn lời nào để nói.
Cô căn bản không biết bản thân cùng Phó Duẫn Thừa bị chụp lén nhiều hình như vậy kể từ lúc nào, nếu xấp ảnh chụp này lọt ra ngoài thì đối với cô hoặc Phó Duẫn Thừa đều là nghiêm trọng đả kích, chỉ mỗi dư luận xã hội thôi thì cũng đã có thể đủ làm cả cô và anh ૮ɦếƭ đuối.
Lâm Nhụy không thể không điều chỉnh thái độ, cô dùng bộ dạng đáng thương vô cùng nói: "Hàn Vũ, đều là lỗi của tôi, anh đừng tung mấy tấm ảnh chụp này ra ngoài có được hay không, tôi cầu xin anh."
"Hiện tại đã biết lo lắng?"
Hàn Vũ thờ ơ lạnh nhạt nhìn tư thái điềm đạm đáng yêu này của Lâm Nhụy: "Tên Phó Duẫn Thừa kia rốt cuộc có cái gì tốt? Một người đàn ông tốt như tôi thì cô không cần, sao cứ một hai nhất quyết phải chọn một tên giáo sư đã có vợ cơ chứ? Cô nói thử xem, cô có tiện hay không?"
"Tôi tiện, tôi tiện được chưa?"
"Tôi yêu anh ấy!" Lâm Nhụy nghẹn ngào rống ra những lời này từ yết hầu.
Lời vừa ra khỏi miệng thì cô liền hối hận.
Bởi vì sắc mặt của Hàn Vũ đã đen như đáy nồi.
Thực rõ ràng, những lời này của cô chọc giận anh.
"Lâm Nhụy, mẹ kiếp cô a."
Hàn Vũ dùng ánh mắt hận không thể ăn cô vào bụng, anh gắt gao áp chế cơn tức giận rồi nói: "Cô nói cô yêu anh ta, vậy cô có biết anh ta hiện tại đang làm cái gì không? Suốt mấy ngày nay, tên Phó Duẫn Thừa kia mỗi ngày đều sống hạnh phúc ở bên cạnh vợ của mình rồi, chỉ sợ đã sớm quên cô là ai a!"
"Không có khả năng!" Lâm Nhụy kiên quyết không tin.
Phó Duẫn Thừa căn bản không phải là người như vậy, anh ấy đã ly hôn với Thẩm Lam rồi mà, sao hai người họ lại có thể ở bên nhau cơ chứ?
Lâm Nhụy biểu hiện ra ngoài sự tín nhiệm tuyệt đối đối với Phó Duẫn Thừa, không biết vì sao, trong lòng Hàn Vũ phiếm toan, nhìn thập phần khó chịu.
Cô gái này quả thực không biết tốt xấu!
Một người đẹp trai cao to giàu có sống sờ sờ đứng ở trước mặt cô như anh mà cô không nhìn ra được sao?
Một hai phải thích một người đàn ông già như Phó Duẫn Thừa.
Càng nghĩ, Hàn Vũ càng tức giận.
"Nếu không tin thì cô có thể tự mình đi xem đi."
Dù sao thì anh cũng tuyệt đối sẽ không thừa nhận anh lại bại bởi một người đàn ông già đã có vợ!
Ném tờ giấy ghi địa chỉ xuống, Hàn Vũ liền đen mặt rời đi.
Lưu lại Lâm Nhụy tâm phiền ý loạn một mình.
Lâm Nhụy trầm mặc đứng ở chỗ đó, lý trí nói với cô, cô hẳn là nên tin tưởng Phó Duẫn Thừa, Phó Duẫn Thừa đối tốt với cô, cùng những khoảnh khắc ngọt ngào khi hai người ở bên nhau cô cũng có thể cảm nhận được.
Nhưng về mặt tình cảm, cô lại nhịn không được mà bắt đầu suy nghĩ nhiều.
Hàn Vũ nói chắc như đinh đóng cột, ngay cả địa chỉ cũng đều có, lại hồi tưởng mấy ngày qua cô gọi điện thoại cho Phó Duẫn Thừa, đối phương cứ liên tục nói bận...
Trái tim cô trầm xuống.
......
Nửa tiếng đồng hồ sau, Lâm Nhụy đi tới bệnh viện trung tâm thành phố,
Sau đó, cô thấy Phó Duẫn Thừa.
Lâm Nhụy một người lẻ loi đứng ở trước cửa phòng bệnh.
Ngơ ngẩn nhìn bên trong.
Cách cửa kính, trong phòng bệnh một mảnh ấm áp, năm tháng an tĩnh.
Thẩm Lam rúc vào bên người mẹ Thẩm vừa nói vừa cười, Phó Duẫn Thừa ngồi ở bên cạnh, biểu tình nhu hòa nhìn hai mẹ con nhà họ.
Ngẫu nhiên Thẩm Lam ngẩng đầu, cùng ánh mắt Phó Duẫn Thừa ăn ý đối diện nhau, khóe môi hàm chứa tươi cười nhàn nhạt, tựa hồ tất cả đều không cần phải nói bằng miệng.
Từ xa nhìn lại, thật đúng là một gia đình hạnh phúc.
Không khí dịu dàng thắm thiết kia, cho dù là người đứng ở người phòng bệnh như Lâm Nhụy cũng có thể rõ ràng cảm nhận được.
So sánh với khung cảnh này thì cô chính là một người ngoài cuộc.
Buồn cười thay, cô còn ngây ngốc cảm thấy bản thân đã có được trái tim của người đàn ông kia.
Phó Duẫn Thừa từ đầu đến cuối không hề phát hiện ra cô.
Trái tim tựa hồ bị thứ gì không ngừng lôi kéo, gặm cắn, sau đó rơi vào trong bóng đêm vô biên...
Cô đau quá, thật muốn khóc.
Nhưng cô không thể khóc, ít nhất thì cũng không thể khóc ở chỗ này.
Lâm Nhụy lau nước mắt, sau đó xoay người rời đi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc