Quyến Rũ Đàn Ông Đã Có Vợ - Chương 107

Tác giả: Tiểu Kiều Thê Bá Đạo

Hơn nửa ngày, Lâm Nhụy mới nhớ tới chuyện đã xảy ra lúc trước.
Mơ hồ là lần trước, sau khi cô rời khỏi nhà của Phó Duẫn Thừa, tâm tình uể oải không nói làm gì mà lại còn đá phải cục đá khiến ngón chân bị thương, sau đó trùng hợp lại gặp Lục Trạch, khi đó cô cũng dùng cái cớ "Tới tìm một người bạn" này.
Cái cớ rách nát như vậy, cũng khó trách biểu tình của Lục Trạch không quá thích hợp.
Lâm Nhụy xấu hổ giải thích: "Là một người bạn khác."
"Nga."
Từ "nga" này phá lệ ý vị thâm trường.
Chả nhẽ Lục Trạch đã phát hiện ra chuyện gì đó?
Lâm Nhụy quay mặt đi, không được tự nhiên mà hất hất tóc mái.
Nhưng cô lại hồn nhiên không biết, hành động này của mình làm cho những dấu vết ở trên cổ lộ rõ.
Cần cổ tuyết trắng thon dài tuyệt đẹp giống như thiên nga, phía trên da thịt non mềm kia tràn đầy vết bầm xanh xanh tím tím nối tiếp nhau đặc biệt dẫn người chú mục, thoạt nhìn thập phần ái muội.
Lục Trạch rõ như lòng bàn tay chuyện ℓàм тìин giữa nam với nữ nên tất nhiên là hiểu rõ những dấu vết này được tạo ra như thế nào.
Ánh mắt anh cứng lại, sau đó bất động thanh sắc dời tầm mắt.
"Bạn trai của cô cũng ở đó sao?"
"...Anh ấy bận chút việc nên không tới được."
Một lần nói dối thì liền phải dùng tới ngàn lần nói dối để đền bù, Lâm Nhụy ấp úng lắc đầu. Cô sao có thể không biết xấu hổ mà nói ra rằng cô tới để nói lời chia tay với bạn trai cũ được cơ chứ?
"A."
Lục Trạch phát ra một tiếng cười khẽ không rõ ý vị.
"Anh cười cái gì?" Lâm Nhụy hỏi.
"Không có gì, chỉ là đột nhiên phát hiện ra một chuyện thực thú vị." Anh nhẹ nhàng trả lời bâng quơ.
"Tới nơi rồi."
Lâm Nhụy đang muốn tiếp tục truy vấn là chuyện thú vị gì thì lại bị Lục Trạch mở miệng đánh gãy.
Cô nhìn ra ngoài xe thì mới phát hiện trong bất tri bất giác, xe đã tới trước cổng khu nhà nhỏ cô ở.
Lâm Nhụy xách túi theo rồi mở cửa bước xuống xe.
"Thật sự cảm ơn anh."
Sau khi xuống xe, cô còn không quên mỉm cười quay đầu lại nói lời cảm ơn với Lục Trạch.
"Chờ một chút ——" Đang lúc Lâm Nhụy muốn nhanh chóng vào nhà thì Lục Trạch lại đột nhiên xuống xe và gọi cô lại.
Giọng của anh mạc danh có chút lạnh lùng. "Cô Lâm mới nãy hẳn là tới khách sạn gặp lén tiểu tình nhân đi?"
Vấn đề này thập phần bén nhọn, cũng thập phần thất lễ.
Thân mình Lâm Nhụy chấn động.
Lúc này, bị đôi mắt hơi mang trào phúng của Lục Trạch soi chiếu, đôi con ngươi sâu thẳm không thấy đáy của anh nhìn chằm chằm, tươi cười trên mặt Lâm Nhụy cứng đờ, thậm chí còn quên mất phải phản bác.
Cô run giọng hỏi: "... Anh có ý gì?"
Lục Trạch cười như không cười nhìn Lâm Nhụy, ánh mắt thâm trầm làm người e ngại.
Tôn Dạ là nơi hợp nhất giữa KTV cùng với khách sạn, khả năng Lâm Nhụy một mình tới KTV là cực nhỏ, phần lớn khả năng chắc là cùng người đàn ông nào đó tới để thuê phòng.
Rõ ràng biết với quan hệ hiện tại giữa anh và cô thì anh không nên nói, nhưng không biết vì sao, trong lòng anh lại có một cổ cảm giác buồn bực rối rắm làm nhiễu loạn nội tâm vốn dĩ bình tĩnh không gợn sóng, khiến anh rất không vui.
"Cô Lâm đây lúc trước nhắn với tôi rằng, cô rất yêu bạn trai của mình, bởi vì tôi tin nên sau đó không tiếp tục đến quấy rầy cô."
"Nhưng hiện tại, cô Lâm có thể giải thích cho tôi biết vì sao ở trong hoàn cảnh không có bạn trai đi cùng, tới khách sạn để tìm người bạn kia của mình mà trên cổ lại xuất hiện những dấu vết đó sao? Cũng hoặc là..."
Anh văn nhã cười một cái: "Cô Lâm định nói với tôi rằng những dấu vết ở trên cổ cô bây giờ là không cẩn thận bị sâu cắn?"
......
"Nói xong rồi sao? Mấy chuyện này đều là việc tư của tôi, hẳn là không có liên quan gì đến anh Lục nhỉ?"
Sắc mặt Lâm Nhụy cũng lạnh xuống dưới, mở miệng là kêu cô Lâm thật dễ nghe, người đàn ông này là đang ám chỉ nói cô lả lơi ong bướm a!
Cô vẫn luôn cho rằng Lục Trạch là một tình nhân ôn hòa ổn trọng, không ngờ rằng anh cư nhiên cũng có một mặt bén nhọn như vậy.
Còn về chuyện dấu vết ——
Lâm Nhụy nhìn theo tầm mắt của Lục Trạch, sờ sờ cổ, cảm giác không ra gì, cô vội vàng móc từ trong túi ra một chiếc gương nhỏ, nương nhờ ánh đèn đường ít ỏi rồi cẩn thận quan sát bản thân trong gương.
Quả nhiên, trên cổ có một chuỗi dấu vết xanh tím mờ ám.
Nhớ tới mới nãy Hàn Vũ liếm ʍúŧ ở trên cổ cô, đều là chuyện tốt do anh ta làm! Lục Trạch phỏng chừng đã sớm thấy được.
Món nợ của Hàn Vũ lần sau lại tính, nhưng Lục Trạch, anh ta là gì của cô a, dựa vào cái gì mà anh ta dám dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với cô?
Bao gồm cả nụ cười khẽ ý vị không rõ khi ở trên xe kia, nói không chừng Lục Trạch đã thầm khinh bỉ cô ở trong lòng, vậy mà cố tình còn giả bộ như không biết suốt cả một đoạn đường.
Tưởng tượng đến điều này, Lâm Nhụy liền ứa ra lửa giận.
"Đúng là không liên quan gì đến tôi." Lục Trạch thong thả ung dung nói.
Anh không hề để ý đến giọng điệu nói chuyện khó chịu của Lâm Nhụy mà còn nhếch môi cười khẽ: "Tôi chỉ là nghĩ đến chuyện cô Lâm dùng cớ có bạn trai để đá tôi đi, vậy mà chỉ trong chớp mắt lại cùng tiểu tình nhân đi thuê phòng nên tâm tình hơi chút không tốt lắm đâu."
Giọng anh trầm thấp, có lộ ra vài phần không chút để ý, giống như là nỉ non giữa tình nhân.
Lâm Nhụy thậm chí cũng phân không rõ lời này của Lục Trạch là lời thiệt tình hay là...
Nếu không thì thử một lần rồi sẽ biết?
Trong nháy mắt, trong lòng Lâm Nhụy bỗng nhiên nảy lên một cổ ý niệm ác ý.
Cô nện bước quyến rũ, đi đến trước mặt Lục Trạch, ngay lập tức kéo gần khoảng cách giữa hai người.
Nửa thân mình của Lâm Nhụy gần như đều dán ở trên người Lục Trạch.
Cô nhón mũi chân, ghé sát vào vành tai Lục Trạch.
Mang theo mùi hương ngọt nị, nhẹ thở u lan: "Lục Trạch, đừng nói là anh thích tôi nhé?"
Thân thể Lục Trạch cứng đờ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc