Quỷ Thê - Chương 30

Tác giả: Mạt Hồi

Giang Nham trên mặt mang khẩu trang sau khi chấm dứt công việc một ngày, dẫn một thân mệt mỏi thừa dịp đêm về tới trước nhà trọ đơn độc của mình. Còn không có tiếp cận đến trước cửa thì, Giang Nham liền thấy được có một bóng người như là ngã vào ngoài nhà mình, hoang mang đến gần nhìn một cái, khi thấy rõ người này là ai thì, Giang Nham lập tức đi lên ngồi xỗm trước mặt người này.
"Tần Tiêu?"
Người ngã vào cửa nhà hắn hôn mê bất tỉnh, sau khi Giang Nham tháo xuống khẩu trang liền thử đẩy thân thể Tần Tiêu, nhìn thấy hắn vẫn đóng chặt hai mắt như cũ, Giang Nham lo lắng nâng hắn dậy, vừa lớn tiếng kêu gọi hắn vừa lay động thân thể hắn.
Tần Tiêu vẫn không có phản ứng gì, ngay khi Giang Nham càng lúc càng bất an thì Tần Tiêu sắc mặt tái nhợt mới từ từ mở hai mắt ra, khi ánh mắt mơ hồ nhìn thấy người trước mặt thì, hắn không xác định dùng thanh âm khàn khàn thử gọi: "Giang Nham?"
Giang Nham dùng sức gật đầu: "Là ta!"
"Ta không phải đang nằm mơ?" Tần Tiêu phí lựcvươn tay kéo lấy vạt áo Giang Nham, khuôn mặt khó có thể tin.
"Ngươi đang nói cái gì, đây đương nhiên không phải mộng, sao có thể là mộng được."
Sau khi trả lời xong, Giang Nham mới tử tế nhìn tử tế từ đầu đến chân Tần Tiêu một lần, xong mới hỏi: "Tần Tiêu, ngươi rốt cuộc thế nào? Một năm nay ngươi đi đâu? Đã phát sinh chuyện gì, vì cái gì ta dẫn người đi vào rừng rậm tìm ngươi thì, lại như thế nào cũng không tìm thấy con đường mòn nhỏ lúc trước chúng ta đi vào, càng tìm không được nơi đến của ngươi? Ngươi có biết ta đều sắp vội muốn ૮ɦếƭ hay không, tất cả mọi người nói ngươi khẳng định đã xảy ra chuyện, chỉ có ta không tin ngươi thật sự biến mất như thế, vẫn, vẫn không có bỏ cuộc kiên trì đi tìm. . . ."
Giang Nham lo âu lẫn vui sướng đem gương mặt Tần Tiêu xem vào trong mắt, nhưng Tần Tiêu đã không còn nhiều tinh lực để cảm động, bởi vì có một việc càng khiến hắn để ý.
"Một năm. . . . . ."
Vô lực nằm ở trong lòng Giang Nham, mắt Tần Tiêu mở càng lớn hơn.
"Đúng vậy, là một năm." Giang Nham nặng nề gật đầu, "Đoạn thời gian này ngươi rốt cục biến đi đâu? Còn có, ngươi hiện thế nào, sắc mặt sao lại khó coi như thế?"
Tần Tiêu trầm trọng lắc lắc đầu ︰"Ta cũng không biết. . . Ta cảm thấy rất mệt mỏi, thân thể rất nặng nề, rất khó chịu. . ."
Trạng huống của Tần Tiêu thoạt nhìn thực không xong, nghĩ đến bọn hắn còn đứng ở ngoài nhà, Giang Nham rất nhanh liền nâng thân thể nặng nề của Tần Tiêu dậy, vừa cố sức khiêng hắn đứng lên, vừa lấy ra chìa khoá mở cửa.
"Tần Tiêu, ngươi nhịn một chút, ta đỡ ngươi vào nhà trước."
"Ân. . . . . ."
Tần Tiêu nặng nề chậm chạp gật đầu, tầm mắt của hắn thoạt nhìn thật rất nặng nề, mắt gần như là mở không ra.
Khi Giang Nham rốt cuộc đem Tần Tiêu đặt lên giường thì, Giang Nham mới phát hiện Tần Tiêu lại lâm vào hôn mê. Tần Tiêu sắc mặt trắng bệch, toàn thân đều đang đổ mồ hôi lạnh, tình hình thoạt nhìn thực không xong, hắn thực lo lắng, nhưng hắn lại không muốn đem Tần Tiêu vào bệnh viện hoặc gọi bác sĩ đến đây.
Hắn gấp đến độ không biết như thế nào cho phải cứ đi qua đi lại cạnh giường, sau đó mới hoảng loạn đi tìm một ít thuốc có thể chữa bệnh, không kịp, hắn đang cầm một đống lớn bình thuốc, thuốc mỡ và những viên thuốc không biết là trị bệnh gì.
Khi hắn đem một đống thuốc này đặt ở bên giường, sau khi tử tế xem qua mỗi một loại thuốc thì, hắn chọn ra một ít thuốc có thể trị cảm. Nhưng ngay lúc hắn tìm đến nước để cho Tần Tiêu đang hôn mê uống thuốc thì chú ý tới trên người Tần Tiêu không ngừng toát ra mồ hôi lạnh làm ướt cả quần áo của hắn, nghĩ cứ để hắn tiếp tục như vậy có thể khiến trạng huống của hắn tiếp tục không xong thì, Giang Nham nghĩ cũng không nghĩ liền thoát quần áo của Tần Tiêu ra. . .
Sau khi thoát quần áo ra, xuất hiện ở trước mặt Giang Nham chính là cái gì, hắn kinh ngạc đứng ở tại chỗ, không lâu sau, chân hắn lại mềm ra liên tục lui về sau mấy bước, đến khi lưng đũng vách tường, nhưng mắt vẫn nhìn thẳng thân thể Tần Tiêu, tựa như thấy được cái gì vừa khủng pố vừa khó tin.
Giang Nham nhìn đến, thân thể Tần Tiêu xuất hiện tảng lớn tảng lớn lỗ đen, giống như là bị cái gì ăn mòn, bên cạnh miệng vết thương, *** chuyển từ tím sang đen thậm chí còn chảy ra mủ vàng, thoạt nhìn cực kì kinh tởm cũng cực kì khủng pố.
Trong não Giang Nham trống rỗng dựa vào trên tường, thật lâu không thể khôi phục -- cuối cùng khiến hắn kinh tỉnh, không phải gì khác, là tiếng chuông cử, chợt vang lên trong ban đêm yên tĩnh cơ hồ chấn vỡ màng nhĩ của hắn.
Tiếng chuông cửa liên tục vang lên, Giang Nham sau khi bị kinh tỉnh không biết ý thức tới rồi cái gì, đầu tiên là dùng chăn che lại thân thể Tần Tiêu, mới chạy tới mở cửa.
Có lẽ là tiếng chuông quá lớn đi, nguyên bản Tần Tiêu đang hôn mê cũng thong thả mở mắt ra, hắn nhìn đến thân ảnh Giang Nham chạy ra mở cửa, không lâu sau, hắn nghe được tiếng nói chuyện của Giang Nham cùng người khác --
"Ngươi là Giang Nham tiên sinh phải không?"
"Đúng vậy, là ta. Các ngươi muốn làm gì?"
"Cảnh sát nhận được báo án, nói ngươi chứa chấp một người bị nhiễm bện*** có thể lây nhiễm, chúng ta hy vọng trước khi người bệnh này có thể lây nhiễm cho người khác, ngươi ngay lập tức giao người này ra."
"Các ngươi sai rồi, chỗ này của ta không có người như ngươi nói!"
"Vậy, Giang tiên sinh, ngươi có thể để chúng ta vào nhìn một cái, xác nhận một chút không?"
"Các ngươi không có quyền lợi này --"
"Đây là lệnh điều tra, chúng ta có quyền lợi này."
"Ai, uy, các ngươi không thể tiến vào, các ngươi đi ra ngoài cho ta --"
"Ngăn hắn lại!"
"Thả ta ra, ta đã nói chỗ này không có người bệnh nào!"
"Trước ngăn hắn lại, hắn cũng có có thể tiếp xúc người bệnh truyền nhiễm, phải đưa đi bệnh viện làm kiểm tra sẵn cách ly!"
"Thả ta ra! Các ngươi thả ta ra. . . ."
Thanh âm lo lắng của Giang Nham không ngừng truyền tới, Tần Tiêu rất muốn biết hắn rốt cuộc thế nào, nhưng hắn cử động không được, thân thể hắn đau quá, rất nặng nề. Hắn chỉ có thể nằm ở trên giường, cố gắng mở mắt ra, nhìn mấy người mang nón chống độc cùng với y phục cách ly tiếng vào phòng.
Bọn họ lấy ra cái chăn trên người hắn, phát ra thanh âm kinh hoảng, tiếp theo bọn họ dùng một ít dụng cụ tiến hành điều tra ở trên người hắn, rồi sau đó hắn nghe được bọn họ nói: "Người này đã bị bệnh rất nặng, hắn hiện tại chính là nguyên nhân gây bệnh, htất cả trên người hắn đều có thể trở thành nguyên nhân lây bệnh. Vì phòng ngừa bệnh tình phát tán tiếp. Hiện tại lập tức tiêm thuốc cho hắn, khiến hắn an nhàn ૮ɦếƭ đi ngay sau đó cách ly đem hoả táng (thiêu xác)!"
Cái gì. . . . . .
Tần Tiêu tưởng chính mình nghe nhầm, nhưng không lâu sau, ánh mắt mơ hồ của hắn, nhìn đến một người bắt đầu dùng tiêm lấy thuốc --
Tần Tiêu nhớ tới một câu cuối cùng Bích Nhan đã nói với hắn, nàng nói, phải khiến hắn ૮ɦếƭ lại một lần.
Hiện tại hắn rốt cuộc hiểu được ý tứ của nàng, nàng là muốn hắn ૮ɦếƭ giống phương thức Ngôn Hoa đã ૮ɦếƭ lúc trước. Lần khó khăn này, hắn thật sự cũng chỉ có thể như vậy sao? Hiểu được tất cả hết thảy, kết quả lại phải . . .
Không
Chân tướng không có hoàn toàn mở ra, đúng vậy, không có. Hắn hoàn không biết vì cái gì khi Ngôn Hoa ૮ɦếƭ, Xích Trụ không có xuất hiện. . . Hắn không hiểu được. . . .
Người đứng trước mặt Tần Tiêu cầm cây tiêm đến gần hắn, thấy vậy, khoé mắt của TẦN tiêu đang triệt để bất lực rơi ra một giọt lệ tinh oánh.
Hắn như vậy, nếu ૮ɦếƭ, nhất định sẽ ૮ɦếƭ không nhắm mắt --
"Ping"
Ngay tại lúc Tần Tiêu sắp tuyệt vọng, bên tai hắn truyền đến thanh âm kịch liệt của cái gì bị đánh, người cầm cây tiêm phốc một tiếng thật mạnh ngã vào trên người hắn, mở mắt nhìn lại, hắn thấy được Giang Nham đang cầm cây gậy lớn thở hổn hển, bên cạnh hắn, đã có một người ngã xuống.
"Tần Tiêu, ta sẽ không để ngươi ૮ɦếƭ đi như thế."m
Nhìn Tần Tiêu nằm ở trên giường, Giang Nham lộ ra một cái tươi cười, thấy thế hốc mắt Tần Tiêu phát nóng -- đây chính là bằng hữu tốt nhất của hắn!
Bởi vì dưới lầu còn có đồng bọn của những người này, vì phòng ngừa bọn hắn phát hiện dị dạng liền đến xem xét, Giang Nham không có nhiều lời, rất nhanh liền cõng Tần Tiêu, an toàn rời khỏi.
Trước khi đi ra khỏi phòng, Tần Tiêu còn thấy được một người khác mặc y phục cách ly ngã bên cạnh cửa, đây đại khái chính là người lúc nãy ngăn chặn Giang Nham.
Tần Tiêu mặc dù vạn phần thống khổ, nhưng thấy vậy, cái miệng của hắn vẫn hơi hơi giương lên. Hắn nhớ kỹ Giang Nham học qua không thủ đạo (võ Nhật Bnả), cũng là một cao thủ, để cho một người ngăn chặn hắn, sao lại có thể thành công đây?
Giang Nham rất nhanh liền đem Tần Tiêu vào trong xe, trước khi bị phát hiện, nhanh chóng chạy xa khỏi, chạy được một đoạn, Giang Nham không biết nên đi đâu mới tốt. Hắn nói cho Tần Tiêu, dựa vào tình huống hiện tại của hắn, bị người phát hiện chỉ có một kết cục, hẳn phải ૮ɦếƭ không nghi ngờ.
Tần Tiêu hỏi vì cái gì lại như vậy, hắn trả lời: "Khoảng ba tháng trước, một căn bệnh truyền nhiễm nhanh chóng lan tràn trong thành phố. Tốc độ truyền nhiễm cực nhanh, bệnh tình lây nhiễm tàn nhẫn khiến tất cả mọi người vừa nghe đã sợ mất mật, gần ba tháng, đã ૮ɦếƭ hơn hai trăm người. Hơn nữa đến hiện nay đều không có phương thức hữu hiệu trị liệu, người bị lây nhiễm chỉ có thể đưa đến khu cách ly chờ ૮ɦếƭ, sau khi ૮ɦếƭ thi thể phải hoả tán. Một ít người bị bện***, chỉ có thể an nhạc (không đau) ૮ɦếƭ ngay rồi đưa đi hoả táng. . . Hiện tại, cả thành phố đều chìm đắm trong khủng hoảng, giống như là đêm trước khi tận thế . . ."
Sau khi Giang Nham nói xong việc này, sắc mặt trầm trọng, ánh mắt nhìn phía trước tràn ngập không có đường lựa chọn.
Tần Tiêu nhìn hắn, qua thật lâu mới nói: "Giang Nham, ngươi vì cái gì phải cứu ta? Ngươi không sợ bị ta lây bệnh sao . . ."
"Ta không thể nói không sợ. Nhưng ta càng không thể mở to mắt nhìn bằng hữu của ta ૮ɦếƭ trước mặt ta. . . ." Giang Nham xoay người nhìn hắn, trong mắt đích thực biểu lộ chân thành không nghi ngờ.
Tần Tiêu thật lâu không nói gì, chỉ biết là thân thân thể mặc dù đau, nhưng trong lòng ấm áp.
Bích Nhan muốn khiến hắn ૮ɦếƭ đi như Ngôn Hoa, nhưng nàng không lường được phải không? Giang Nham không có như A Đức vì hoảng sợ quá mức mà bỏ mặc bằng hữu ૮ɦếƭ đi
"Tạ cám ơn ngươi, Giang Nham." Tần Tiêu nghẹn ngào nói.
"Cám ơn cái gì!"
Giang Nham lại nhìn phía phía trước, lúc này, hắn bắt đầu lộ ra hoang mang︰"Tần Tiêu, ngươi nói chúng ta nên đi nơi nào?"
Hiện tại ở thành phố có đầy nguy cơ, bọn hắn đã không có chỗ có thể đi, cung 4không có đường để chạy...
Ánh mắt Tần Tiêu rời khỏi người Giang Nham, khuôn mặt hắn tái nhợt hắn sâu nói với Giang Nham: "Giang Nham, đưa ta quay về nơi ta từng biến mất. . . Trong rừng rậm."
"Cái gì?" Giang Nham thiếu chút nữa lái xe lệch đường, "Vì cái gì phải đi về, khu rừng rậm kia rất quỷ dị? Hơn nữa ngươi cũng vừa mới trở về."
"Không, nhất định phải trở về." Chi dù thần thái mệt mỏi không chịu nổi, trong mắt Tần Tiêu vẫn tràn đầy kiên định, "Muốn giải trừ tất cả chỉ có trở về."
Trầm mặc một trận, Giang Nham mới nói: "Tần Tiêu, có thể cho ta biết đoạn thời gian ngươi biến mất, rốt cuộc phát sinh cái gì không?"
". . . . Ta nằm một tràng mộgn." Tần Tiêu thong thả trả lời, ánh mắt mê li, suy nghĩ về phương xa, "Một tràng mộng rất dài rất dài. . . Nơi đó có một người một mực chờ ta. . . Giang Nham, đưa ta trở về đi, trở về. . . ."
Giang Nham chú ý tới từ Tần Tiêu dùng là trở về, không phải đi, mà là trở về. . . Tựa như đó vốn là chỗ của hắn, chính là từ chỗ đó tới.
Giang Nham trầm mặc, lại đem ô tô quay đầu, khi lòng việc này thì, trong lòng hắn bỗng nhiên có chút trống vắng, tựa hồ lần đi này, Tần Tiêu liền thật sự sẽ không trở về nữa.
Nhưng hắn chỉ có thể tuyển chọn làm như thế, bởi vì đây là hy vọng của Tần Tiêu.
"Ngươi tưởng ta sẽ để ngươi thuận lợi trở về?"
Từ trong kính nhìn thấy tất cả sự việc con mắt sáng của Bích Nhan liền trợn lên, tức tối vung tay một chút, nàng chuẩn bị xuyên qua trong kính đến nơi của Tần Tiêu, tính toán ngăn cản hắn trở lại quỷ cốc.
Nhưng, ngay lúc nàng chuẩn bị hoá thân xuyên qua kính thì, một cỗ lực lượng cường đại đánh vào thân thể của nàng, nàng bất ngờ không kịp phòng vệ, bị đánh thật mạnh ngã trên mặt đất.
Thân thể giống như rời rạc giống như thống khổ, nàng ở trên mặt đất vùng vẫy đã lâu đều không thể đứng dậy, máu từ trong miệng nàng chảy ra, chảy một bãi trên mặt đất.
Bích Nhan nhìn đến bóng dáng màu đen đứng trước kính, nàng không dám tin lắc đầu: "Quỷ chủ. . . Vì cái gì? Ngài hiện tại không phải đang. . . Luyện dược sao . . ."
Xích Trụ xoay người lạnh lùng nhìn nàng: "Dược từ năm trăm năm trước khi Ngôn Hoa rời đi đã được luyện xong."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc