Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng - Chương 82

Tác giả: Tiêu Thất Gia

Ngay sau đó, bỗng nhiên vang lên một giọng nói trào phúng, rơi vào trong tai mọi người.
“Chỉ bằng mặt hàng như ngươi thế này, không cần chủ tử nhà ta phải động thủ, để tránh làm bẩn tay chủ tử nhà ta.”
Lâm Quỳnh một chưởng đánh về phía nắm tay của Tiêu Lâm, bức thân mình đối phương lùi về sau vài bước, trên khuôn mặt anh tuấn lộ ra một nụ cười.
Hắn thật vất vả mới được chủ tử thả từ cái chỗ đó ra, khẳng định phải biểu hiện tốt một chút, như thế nào cũng không thể lại làm chủ tử thất vọng.
“Ngươi là người phương nào?”
Đột nhiên sắc mặt Tiêu Lâm trầm xuống, lui về phía sau vài bước, ngưng trọng nhìn Lâm Quỳnh đang đứng trước mặt hắn.
“Gia gia ta đi không đổi tên, ngồi không đổi họ.” Lâm Quỳnh cao ngạo ngẩng đầu, khinh thường nhìn Tiêu Lâm: “Ta là Lâm Quỳnh, thủ hạ đắc lực nhất của chủ tử.”
Lâm Quỳnh?
Vân Lạc Phong hơi nhướng chân mày, đôi mắt đen chuyển hướng Vân Tiêu: “Hắn chính là cái người cho ngươi xem xuân cung đồ, Lâm Quỳnh?”
Lâm Quỳnh vốn đang vô cùng cao ngạo, vừa nghe Vân Lạc Phong nói lời này, sắc mặt lập tức cứng lại.
Không phải tự hắn muốn cho chủ tử xuân cung đồ, kết quả chủ tử giận dữ mà trừng phạt hắn?
Không nghĩ tới chủ mẫu còn nhớ rõ chuyện này…
Tưởng tượng đến chuyện này, Lâm Quỳnh có chút chột dạ nhìn Vân Lạc Phong, sợ chủ mẫu sẽ vì chuyện lúc trước tính sổ với hắn.
“Ừ.”
Vân Tiêu gật đầu, trả lời chuyện Vân Lạc Phong hỏi.
Nghe vậy, Vân Lạc Phong mỉm cười, đôi mắt cười như không cười dần dần dừng ở trên người Lâm Quỳnh.
“Lúc trước mgươi đưa quyển xuân cung đồ kia thật không tồi.”
Lời Vân Lạc Phong nói chính là sự thật, đúng là bởi vì bộ xuân cung đồ kia nên Vân Tiêu mới thông suốt nhanh như vậy.
Nhưng lời này rơi vào trong tai Lâm Quỳnh lại tưởng Vân Lạc Phong vì chuyện lúc trước muốn trách cứ hắn.
Lập tức, Lâm Quỳnh khóc không ra nước mắt: “Chủ mẫu, ta không phải cố ý, chủ tử đã trừng phạt ta, nếu chủ mẫu vẫn không có tha thứ cho ta, ta mặc cho chủ mẫu trách phạt.”
Vân Lạc Phong cong cong khóe môi: “Vậy xem biểu hiện của ngươi lúc này thế nào.”
Xem biểu hiện của hắn lúc này?
Ánh mắt Lâm Quỳnh sáng lên, đôi mắt rét lạn liếc Tiêu Lâm, khuôn mặt anh tuấn của hắn mỉm cười tàn nhẫn.
Ý của chủ mẫu ý là, hắn ở chỗ này biểu hiện thật tốt thì sẽ tha thứ cho hành vi của hắn?
Giờ phút này, ở sau núi Tiêu là sự yên lặng.
Ánh mắt mọi người đều tề tụ trên người Lâm Quỳnh và Vân Tiêu, sôi nổi suy đoán quan hệ của bọn họ.
Mọi người trước sau cũng không dám suy nghĩ về hai người bọn họ theo một phương hướng khác.
Dù sao trong mắt thế nhân, Vân Tiêu chính là một tên phế vật! Hắn sao có thể sẽ có một người thuộc hạ có thực lực mạnh mẽ như thế? Cho dù người này xưng hô với hắn là chủ tử, bọn họ vẫn tự lừa mình dối người cho rằng bọn họ đã nghe nhầm!
Đặc biệt là Tiêu Lâm, khuôn mặt già nua trở nên xanh mét, gắt gao nhìn chằm chằm Lâm Quỳnh.
“Ngươi nói tên phế vật này là chủ tử của ngươi?”
Hắn hỏi, nói ra nghi hoặc trong lòng mọi người.
Bởi vì, mọi người đều nhìn thấy, người nam tử tên Lâm Quỳnh này đạp vỡ hư không mà đến.
Chỉ có Thiên Linh Giả, mới có thực lực đạp vỡ hư không!
Dù cho Tiêu gia cũng có mười mấy Thiên Linh Giả, nhưng mà Vân Tiêu chỉ là một têm phế vật mà thôi, có gì tư cách gì ra lệnh cho Thiên Linh Giả vì hắn làm việc?
“Cái gì mà phế vật? Ngươi lại dám nói chủ tử của ta là phế vật?” Đôi mắt của Lâm Quỳnh trừng to: “Nếu chủ tử của ta là phế vật, mọi người sao có thể gọi người là Quỷ Đế? Chỉ bằng các ngươi cũng dám khinh nhục chủ tử nhà ta?”
Oanh!
Giống như có một đạo sấm sét đánh giữa trời quang làm tất cả mọi người ở đây thất điên bát đảo.
Quỷ Đế?
Hắn chính là Quỷ Đế mấy năm gần đây đột nhiên nổi lên?
Nghe nói, Quỷ Đế này rất là thần bí, không có người nào từng nhìn thấy bộ dáng của hắn, cũng không có người nào biết hắn bao nhiêu tuổi, bọn họ chỉ biết thủ đoạn hành sự của Quỷ Đế, ngoan tuyệt vô tình!
Rất nhiều người đều đoán rằng, diện mạo của Quỷ Đế xấu xí vô cùng, bằng không sẽ không đeo mặt nạ, nhưng chuyện tất cả mọi người chưa từng dự đoán được chính là Quỷ Đế tiếng tăm lừng lẫy trên đại lục này lại là phế vật của Tiêu gia?
Sắc mặt của Tiêu Lâm từ xanh thành trắng, lại từ trắng thành xanh, thân mình già nua ở trong gió run lên bần bật.
Hắn theo bản năng ép buộc chính mình phủ quyết lời Lâm Quỳnh nói.
Một tên phế vật, làm sao có khả năng có bất luận liên hệ gì với Quỷ Đế?
Chuyện này tuyệt đối không có khả năng!
Không đợi Tiêu Lâm nói lời phủ quyết, ở bên cạnh Lâm Duyệt đã nhịn không được bật cười ra tiếng: “Phụ thân, người thật sự tin tưởng chuyện ma quỷ mà những người này nói sao? Tên phế vật này sao có thể là Quỷ Đế được? Hắn một chút thực lực cũng không có, càng không thể hàng phục một tên Thiên Linh Giả làm thuộc hạ, con thấy giữa bọn họ khẳng định có giao dịch không chính đáng, dù sao con cũng nghe nói trên đời rất nhiều nam nhân đều thích nam sắc, diện mạo của phế vật này không tồi, nhất định là dùng **** để tên Thiên Linh Giả này tới nói dối giúp hắn, để cho mọi người vì thế mà hối hận.”
Ả khinh miệt liếc qua Vân Tiêu, ánh mắt kia giống như nói cho Vân Tiêu biết ả đã sớm xem thấu tất cả mọi chuyện.
Lâm Quỳnh bị dọa đến choáng váng, đôi mắt trừng lớn, giật mình nhìn về phía Lâm Duyệt đang tự cho là đúng.
Hắn thật không hiểu nữ nhân này lấy đâu ra dũng khí, dám dùng loại chuyện này bôi nhọ chủ tử nhà hắn?
Đầu của ả bị cánh cửa kẹp hay sao?
Tiêu Ngọc Thanh còn không kịp thoát ra từ trong khi*p sợ đã nghe được những lời mẫu thân nhà mình nói, hắn kinh ngạc quay đầu, trong ánh mắt thanh lãnh rõ ràng hàm chứa sự nghi ngờ.
Mẫu thân không thích Vân Tiêu, hắn biết, đừng nói mẫu thân, ngay cả hắn cũng không thích người nam nhân này.
Nhưng mà hắn không nghĩ tới mẫu thân nhà mình sẽ ở trước mặt mọi người nói ra những lời nói này, chuyện này thật không tương xứng với tính cách mà bà thể hiện từ xưa đến giờ, không thể không làm hắn sinh ra nghi ngờ.
Lâm Duyệt rõ ràng bị tức giận đến điên rồi, ả quyết tâm không thể để cho người Tiêu gia tin tưởng chuyện ma quỷ của người nam nhân này, bằng không sau này Tiêu gia sẽ không có địa vị của ả nữa.
Nguyên nhân chính là vì loại suy nghĩ này nên lúc nãy ả mới đứng dậy, nói ra những lời tự cho là đúng.
“Lâm Quỳnh.”
Lâm Quỳnh đang ở suy nên tra tấn nữ nhân này xét như thế nào, sau lưng đột nhiên truyền đến một giọng nói lãnh khốc như đao.
Giọn nói này làm cả người hắn run rẩy, run run rẩy rẩy lên tiếng: “Chủ tử…”
“Ngươi quá dài dòng.”
Giọng nói trầm thấp của nam nhân lộ ra sự bất mãn, làm trên lưng Lâm Quỳnh toát ra một trận mồ hôi lạnh, cả người đều run run.
“Chủ tử, cho ta một lần cơ hội, ta sẽ xử lý tốt chuyện này.”
Lâm Quỳnh cắn cắn môi, nói.
“Tránh ra.”
Giọng nói của nam nhân không cho phép nghi ngờ, Lâm Quỳnh sợ tới mức vội vàng tránh ra.
“Mười năm trước…” Ánh mắt lãnh khốc của Vân Tiêu dừng ở trên người Lâm Duyệt, mặt không biểu tình nói, “Ngươi ném ta vào Vô Hồi chi sâm…”
Lâm Duyệt cả người chấn động: “Ngươi nói bậy!”
Chuyện này, ả tuyệt đối không để cho bất luận kẻ nào biết!
Vân Tiêu lại giống như không nghe thấy lời ả nói, tiếp tục nói: “Mười năm sau, ngươi nhục nhã nữ nhân của ta.”
Tuy nói Lâm Duyệt không nhảy ra vũ nhục Vân Lạc Phong, nhưng mà ả lại mượn miệng Lăng Dao nói ra tất cả những gì ả muốn nói.
Chỉ bằng điểm này, Vân Tiêu sẽ không tha thứ ả!
“Bất luận ngươi vũ nhục ta như thế nào, ta đều có thể bỏ qua cho ngươi, nhưng ta không cho phép, bất cứ kẻ nào khi dễ nàng.”
Vân Tiêu chậm rãi đi đến chỗ Lâm Duyệt, trong ánh mắt lãnh khốc lộ ra một tia ánh sáng bén nhọn.
"Dừng tay!"
Trong lòng Tiêu Ngọc Thanh quýnh lên, vội vàng ngăn lại trước mặt Lâm Duyệt, mặt mày lạnh nhạt lạnh lùng nhìn Vân Tiêu đang đi về phía bọn họ: "Theo lý thuyết, ta phải gọi ngươi một tiếng huynh trưởng, nhưng mà ta biết, ngươi cũng không muốn ta gọi ngươi như thế, nên ta cũng không làm chuyện quá phận này, chỉ là, người mới vũ nhục nàng là Lăng Dao, cũng không phải là mẫu thân của ta, ngươi có muốn đối phó cũng nên là nàng ta."
Bất kể trong lòng hắn có bao nhiêu chất vấn với Lâm Duyệt thì Lâm Duyệt cũng là mẫu thân của hắn, cho dù như thế nào hắn cũng không cho phép có người tổn thương mẫu thân của hắn.
Huống chi, người vừa sỉ nhục Vân Lạc Phong đúng là Lăng Dao.
Mẫu thân là vô tội!
"Cút ngay!" Vân Tiêu quát lạnh một tiếng, mặt mũi lãnh khốc nói.
Ánh mắt Tiêu Ngọc Thanh vẫn trong trẻo lạnh lùng trước sau như một: "Ta không cho phép ngươi làm mẫu thân ta bị thương."
Thấy thân hình ngăn cản trước mặt mình, đáy mắt Lâm Duyệt thoáng qua một tia vui sướng: "Ngọc Thanh, phế vật này muốn đả thương ta, bây giờ con hãy đánh hắn ૮ɦếƭ đi, cũng để cho hắn nhìn một chút thiên tài Tiêu gia chúng ta và phế vật hắn là khác nhau."
Một phế vật mà thôi.
Một cái tát của nhi tử mình có thể đập ૮ɦếƭ hắn.
Không biết hắn có thực gì mà lại ở chỗ này liều lĩnh!
"Cút!"
Giọng nói Vân Tiêu trầm thấp, đồng thời khi vừa nói ra từ này, hắn cũng đánh ra một chưởng.
Ầm!
Một chưởng này đánh trúng Ⱡồ₦g иgự¢ của Tiêu Ngọc Thanh, trong nháy mắt, con ngươi Tiêu Ngọc Thanh co rút lại, cả ngươi giống như hỏa tiễn bay thẳng ra ngoài, bịch một tiếng ᴆụng vào trên thân cây cổ thụ, rồi sau đó, cây cổ thụ ầm ầm đổ xuống, đè bẹp người hắn.
Tiêu Ngọc Thanh nôn ra một ngụm máu đỏ, khuôn mặt tuấn mỹ tái nhợt, hắn muốn đẩy ra cây cổ thụ đè trên người mình, nhưng cây cổ thụ này giống như một ngọn núi lớn làm cho hắn không cách nào nhục nhích.
Sắc mặt mọi người cũng cứng lại, trong đó rõ rệt nhất là đám người Tiêu gia, một kiểu vẻ mặt ngốc trệ, hiển nhiên còn không hiểu chuyện gì xảy ra...
"Ha ha ha!"
Trước hết, là Ngụy Liên Thành phản ứng kịp, hắn cười ha ha hai tiếng, nụ cười kia mang theo thống khoái: "Hay cho một phế vật Tiêu gia! Thật không biết đám người các ngươi lấy đâu ra tự tin, lại cho là Tiêu Ngọc Thanh còn ưu tú hơn so với hắn? Kết quả, ngay cả một chưởng của hắn Tiêu Ngọc Thanh cũng không chống đỡ được! Ha ha ha, thật là buồn cười ૮ɦếƭ ta!"
Vẻ mặt của hắn tràn đầy vui sướng khi người gặp họa, đoán chừng là vẫn còn thấy may mắn hôm nay mình đi đến Tiêu gia, nếu không đã không thể thấy được trò hay như vậy.
Sắc mặt hai phụ tử Tiêu Lâm và Tiêu Thần tràn đầy kinh ngạc, thế nào bọn họ cũng không ngờ đến, người này đã không còn là phế vật nữa? Hơn nữa,thực lực còn cường đại hơn Tiêu Ngọc Thanh?
Hắn thật sự là Quỷ Đế danh tiếng lừng lẫy?
Hiểu biết về Quỷ Đế, bọn họ thân là tam đại gia tộc, khẳng định so với Cao Lăng trước đây bọn họ càng hiểu biết sâu sắc hơn.
Dù sao, sau khi Quỷ Đế nổi danh, bọn họ cũng đã phái cao thủ trong gia tộc đến để điều tra tình hình, nhưng lại một đi không trở về! Như vậy có thể thấy được, thực lực Quỷ Đế này cường hãn đến trình độ nào rồi!
Mà ngay cả thuộc hạ của hắn cũng có không ít Thiên Ling Giả trung cấp...
Phải biết rằng, gia chủ hai nhà Tiêu Lăng, cũng chỉ là Thiên Linh Giả trung cấp mà thôi!
Đối với phụ tử Tiêu gia khi*p sợ, thần sắc Lâm Duyệt vặn vẹo đứng lên, ánh mắt tràn đầy hung ác.
Ngọc Thanh mới là người ưu tú nhất, phế vật này thì coi là cái thứ gì chứ? Nàng tuyệt đối không cho phép trong Linh Vực có người vượt qua cả Ngọc Thanh, nhất là phế vật này!
"Tiểu tử thúi, ngươi cho rằng ngươi là Quỷ Đế thì có thể muốn làm gì thì làm sao, đừng quên, ngươi cũng là người Tiêu gia! Linh hồn ngọc bài của ngươi bị nắm giữ trong tay Tiêu gia, Tiêu gia muốn ngươi ૮ɦếƭ, ngươi nhất định phải ૮ɦếƭ!"
Linh hồn ngọc bài?
Lời này của Lâm Duyệt ngược lại nhắc nhở Tiêu Lâm, ánh mắt của hắn chuyển động mấy cái, lời nói không bén nhọn như lúc đầu nữa, ngược lại ôn hòa nói: "Tiêu nhi, ban đầu Tiêu gia có chút hiểu lầm với ngươi, bây giờ ta nghĩ muốn cho ngươi tiếp tục là người Tiêu gia, ngươi có bằng lòng hay không?"
Nghe được lời vô sỉ này của Tiêu Lâm, trong miệng Ngụy Liên Thành phát ra một tiếng cười lạnh, nhưng trong lòng thì sầu lo vạn phần.
Đối với chuyện của Tiêu gia, hắn cũng biết cả.
Sau khi người Tiêu gia ra đời đều sẽ chế luyện linh hồn ngọc bài, vì để cho gia chủ Tiêu gia dễ dàng nắm trong tay cả gia tộc, nếu như ngọc bài của Vân Tiêu rơi vào trong tay Tiêu gia, chỉ sợ rằng sau này hắn chỉ có thể để cho Tiêu gia nắm mũi dẫn đi.
Đáng tiếc, một nam nhân ưu tú như vậy...
Ngụy Liên Thành lắc đầu một cái, vẻ mặt bất đắc dĩ, hôm nay chỉ có thể mong phụ thân tiểu tổ tông nhanh chóng đến đây, chỉ có hắn đến, mới có thể giúp được Vân Tiêu...
Đối mặt với lời của Tiêu Lâm, Vân Tiêu không dao động, dáng người thẳng tắp đứng trong gió nhẹ.
Khuôn mặt hắn trước sau vẫn lãnh khốc như một, tròng mắt đen bình tĩnh không chút gợn sóng.
"Tiêu nhi, chỉ cần ngươi trở về Tiêu gia, ta sẽ để ngươi thay thế vị trí của Tiêu Ngọc Thanh, để ngươi đảm nhiệm vị trí gia chủ." Nét mặt Tiêu lâm biểu lộ nụ cười hòa ái, ôn tồn nói.
Tiêu Thần ở một bên cũng vội vàng gật đầu: "Không sai, chỉ cần ngươi trở về Tiêu gia, ngươi chính là con trai duy nhất của ta! Hôn ước với Lăng gia cũng sẽ là ngươi, về phần nữ nhân bên cạnh ngươi, nếu như là bây giờ ngươi thích, ta có thể mặc kệ các khuyết điểm của nàng ta, cho phép ngươi nâng nàng làm thi*p."
Ở trong mắt Tiêu Thần, nam nhân tam thê tứ thi*p là chuyện bình thường.
Hắn nhìn ra được Vân Tiêu thích Vân Lạc Phong, nhưng đối với nam nhân mà nói, thích nữ nhân chỉ cần ở bên cạnh, là thê là thi*p thì có gì quan trọng? Dù sao thì hôn ước với Tiêu gia chỉ có thể là Lăng gia.
Không có một nam nhân nào, có thể cự tuyệt cơ hội trái ôm phải ấp được?
Gia chủ Lăng gia Lăng Phong cũng giật mình, nếu như Quỷ Đế trở thành tôn nữ tế của hắn, rõ ràng là so với Tiêu Ngọc Thanh thì tốt hơn rất nhiều! Nói ra cũng rất có mặt mũi! Huống chi, thiên phú của Quỷ Đế còn cường đại như thế.
Làm sao Tiêu Ngọc Thanh có thể so sánh được?
Nghe được lời của phụ tử Tiêu gia, tim Lâm Duyệt trong nháy mắt liền lạnh xuống, nếu như linh hồn ngọc bài vẫn ở trong tay nàng, vậy thì nhất định nàng chắc chắn sẽ đối phó được với Vân Tiêu.
Đáng tiếc, ngọc bài kia đã bị tiểu súc sinh đáng ૮ɦếƭ kia trộm đi rồi!
Nhưng mà, khẳng định Vân Tiêu không biết chuyện tiểu súc sinh kia trộm lấy đi ngọc bài, nàng nói ra linh hồn ngọc bài, cũng chỉ là vì uy Hi*p hắn mà thôi!
Nghĩ tới đây, tim Lâm Duyệt từ từ ổn định lại.
"Tiêu nhi."
Thấy Vân Tiêu vẫn như cũ không chút cảm xúc, Tiêu Lâm cất bước tiến lên, ánh mắt của lão ta ôn hòa.
"Những năm gần đây, khổ cho ngươi, ngươi yên tâm, nếu ngươi trở về Tiêu gia, sau đó ta sẽ mở ra bí cảnh cho ngươi đi vào tu luyện, hơn nữa, những lời phụ thân ngươi vừa nói ta cũng có thể để cho hắn thực hiện."
Lăng Phong gật đầu đồng ý một cái: "Gia chủ Tiêu gia, đính hôn là chuyện lửa sém lông mày, liền để hôm nay định ra hôn sự cho hai người bọn họ luôn đi, không đúng, hôn sự của bọn họ đã sớm tồn tại, chỉ cần không tính đến những lời ngươi nói trước đó là được."
"Ha ha ha, vậy sau này hai nhà chúng ta thật sự là thông gia rồi."
Hai người đều cười ha ha, cũng không có mở miệng hỏi ý kiến Vân Tiêu.
Theo ý Tiêu Lâm, linh hồn ngọc bài của Vân Tiêu vẫn ở trong tay Tiêu gia, hắn dám có ý kiến gì? Còn không phải chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời?
Nhưng khi hắn tính toán thương nghị đám hỏi, giọng nói trầm thấp của nam nhân lãnh khốc lại chậm rãi vang lên: "Ta nói rồi, ta đến Tiêu gia, là vì để diệt tộc."
Vị trí gia chủ Tiêu gia, hắn cũng không lạ gì!
Sắc mặt Tiêu Lâm cứng lại, hắn không dám tin tưởng quay đầu nhìn về phía Vân Tiêu: “Tiêu nhi, có phải con bị nữ nhân này mê hoặc hay không? Nên bây giờ mới dám nói lời như vậy? Chẳng lẽ con quên mất, ngọc bài linh hồn của con còn ở trong tay Tiêu gia chúng ta?”
Sau khi nói xong lời này, giọng điệu của hắn lại ôn nhu: “Hơn nữa, ta cũng không muốn chia rẽ các con, không phải ta đã đáp ứng để nàng làm thi*p cho con rồi sao? Như thế chẳng phải là đẹp cả đôi đường?”
“Tiêu nhi." Lăng Phong cũng phụ họa theo nói, “Dao Nhi nhà ta tâm địa thiện lương, sẽ không làm chuyện tranh giành tình cảm này, cho nên tiểu tử con rất có phúc phần, cưới được một nữ nhân không đố kỵ giống Dao Nhi nhà ta, kiều thê mỹ thi*p ở bên, chẳng phải may mắn thay?”
Ánh mắt Vân Tiêu dần dần nhìn về phía Lăng Dao trên mặt đất.
Giờ phút này linh lực trong cơ thể Lăng Dao đã không còn va chạm, nhưng lòng của nàng lại còn cực kì run rẩy.
Phế vật này thế nhưng là Quỷ Đế?
Trước kia chính mình có mắt không tròng từ bỏ một người thiên tài như thế?
Bất quá còn may, Tiêu gia có được nhược điểm của hắn, mặc kệ như thế nào, hắn đều cần phải nghênh thú chính mình.
Nghĩ vậy, khuôn mặt nhỏ của Lăng Dao đỏ lên, rồi sau đó nàng trông thấy ánh mắt của Vân Tiêu, khuôn mặt càng thêm ửng đỏ, e lệ ngượng ngùng nhìn hắn: “Tiêu ca ca, trước kia ta sai khi xem chàng trở thành phế vật, sau này chúng ta chính là phu thê, hy vọng chàng đừng nhớ những lỗi lầm đó của ta.”
Vân Tiêu chậm rãi nâng tay lên……
Trông thấy hành động của hắn, lòng Lăng Dao kinh hoảng.
Chẳng lẽ hắn muốn vuốt ve mặt của mình?
Chính mình nên ngượng ngùng né tránh hay là thuận theo hắn?
Nhưng không đợi Lăng Dao nghĩ ra một cái quyết định, trong lòng bàn tay của nam nhân sinh ra một đạo linh khí sắc bén, hóa thành một lực lượng mạnh mẽ, oanh một tiếng, đánh lên иgự¢ Lăng Dao.
“A!”
Lăng Dao thê lương hô to một tiếng, tiếng hét tê tâm liệt phế truyền khắp toàn bộ hậu sơn của Tiêu gia.
“Tiêu nhi!”
Tiêu Lâm giận tím mặt, phẫn nộ quát: “Ngươi đây là muốn làm gì?”
Khuôn mặt Vân Tiêu lãnh khốc, không chút biểu tình nói: “Nàng đã trở thành một phế vật, không xứng với ta.”
Các ngươi không phải muốn ta nghênh thú Lăng Dao sao? Ta đây khiến cho nàng trở thành một phế vật, vĩnh viễn không ngày xuất đầu lộ diện!
“Dao Nhi!”
Vừa nghe lời này, Lăng Phong bị dọa đến đại kinh thất sắc, vội vàng chạy đến bên cạnh Lăng Dao, sau khi điều tra đến tình huống thân thể của nàng, khóe mắt muốn nứt ra gắt gao nhìn chằm chằm Vân Tiêu.
“Súc sinh, ngươi dám ra tay tàn nhẫn phế đi Dao Nhi! Chuyện này, Vân gia các ngươi cần phải cho ta một công đạo!”
Hắn tức giận như thế cũng không phải đau lòng Lăng Dao, ở một thế lực như Lăng gia bọn họ không có thân tình gì đáng nói, mà chỉ có lợi dụng!
Tuy rằng tính cách của Lăng Dao điêu ngoa, nhưng thiên phú cũng không tệ lắm! Nhưng hiện tại, nàng thế nhưng trở thành một cái phế vật, làm sao hắn có thể không giận?
“Yên tâm, Lăng gia chủ, chuyện này ta sẽ cho ngươi công đạo." Tiêu Lâm hít sâu một hơi, móc ra một khối ngọc bài từ ống tay áo, cười lạnh nói, “Ta đã sớm biết tiểu tử ngươi nhất định sẽ không an phận, cũng may ta đã chuẩn bị tốt mười phần, hiện tại ta hỏi ngươi một câu, ngươi rốt cuộc có nguyện ý nghe lời ta hay không?”
Vân Tiêu lãnh khốc nói: “Cả đời này ta chỉ có một nữ nhân, nàng chính là Vân Lạc Phong!”
“Làm càn!” Sắc mặt Tiêu Lâm giận dữ, “Nam nhân tam thê tứ thi*p vốn chính là việc bình thường, nếu nữ nhân này không làm ra nhiều chuyện như vậy ở Tiêu gia, nói không chừng ta còn sẽ để ngươi cưới nàng làm vợ, đáng tiếc nàng phạm phải nhiều người tức giận, ta để ngươi nạp nàng làm thi*p đã là phá lệ khai ân! Ngươi đừng không biết tốt xấu! Dù bây giờ Lăng Dao trở thành một phế vật, ngươi cũng cần phải nghênh thú nữ tử khác của Lăng gia!”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc