Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng - Chương 81

Tác giả: Tiêu Thất Gia

Theo cái nhìn của Lăng Dao, dù bản thân Vân Lạc Phong có thực lực lại cường, cũng chỉ là một thiên kim quý tộc nho nhỏ của Long Nguyên Quốc mà thôi, làm sao so sánh với tiểu công chúa Lăng gia như nàng?
Vân Tiêu không thể không theo đuổi người có điều kiện tốt như mình, ngược lại lựa chọn một nữ nhân với thân phận ti tiện!
Không sai!
Lăng Dao cảm nhận, dù cho Vân Lạc Phong là đại tiểu thư phủ Tướng quân của Long Nguyên Quốc, vẫn không trốn thoát hai chữ ti tiện như cũ!
Rốt cuộc gương mặt của Vân Tiêu có một chút biến hóa, ánh mắt lãnh khốc chậm rãi chuyển hướng về phía Lăng Dao, âm u nói một chữ: “Cút!”
Lăng Dao ngây ngẩn cả người.
Phế vật này lại dám bảo nàng cút?
Rốt cuộc hắn lấy đâu ra khí phách nói ra chữ này?
“Vừa rồi ngươi nói cái gì?” Khuôn mặt Lăng Dao xanh mét, “Ngươi có dũng khí nói lại một lần không!”
“Phụt!”
Lâm Nhược Bạch thật sự không nhịn được, cười ra tiếng, nàng chớp đôi mắt to sáng ngời cười hì hì nhìn về phía Lăng Dao: “Vị a di này, có phải đầu óc ngươi có vấn đề hay không? Sư công ta bảo ngươi lăn, ngươi không nghe được sao? Với loại nữ nhân quá mức xấu xí như ngươi, sư công ta sẽ không để ý đến kẻ xấu đến mức độ như vậy đâu.”
Tiểu Bạch nói xong lời này khiến Lăng Dao tức đến cả người run rẩy.
Nha đầu thúi này cũng chỉ nhỏ hơn nàng vài tuổi mà thôi, dám gọi nàng ta là a di sao?
Hơn nữa, còn vũ nhục nàng có vẻ ngoài quá xấu xí?Với dung mạo của nàng, không biết mê hoặc bao nhiêu thanh niên tài tuấn ở trong Linh Vực, nhưng nữ tử kia lại dám nói nàng xấu sao?
“Nha đầu thúi, ngươi có chút gia giáo nào hay không?” Lăng Dao phẫn nộ trừng mắt nhìn Lâm Nhược Bạch đang bày ra vẻ mặt vô tội, hận không thể hung hăng xé nát khuôn mặt đáng yêu giống quả hồng của nàng ta, “Chim khôn chọn cành mà đậu, không biết những lời này ngươi có nghe qua hay chưa? Dù tính thiên phú của nữ nhân này cũng không tệ lắm, nhưng thân phận nàng ti tiện, có nam nhân nào sẽ vứt bỏ ta mà lựa chọn nàng?”
Bên trong đội ngũ Ngụy gia, sau khi Ngụy Liên Thành nghe thấy Lăng Dao nói thì không tự chủ được nhăn mày lại.
Thật sự đầu óc tiểu nha đầu Lăng gia có chút vấn đề, dám nói thân phận sư phụ tiểu tổ tông ti tiện? Nếu thân phận của nàng ta ti tiện thì Linh Thần là cái gì?
Nghĩ đến đây, Ngụy Liên Thành mở miệng muốn giáo huấn một chút, ai biết ông ta còn chưa nói ra đã bị giọng nói dịu dàng của Lâm Duyệt cắt ngang.
“Dao Nhi, không thể nói như vậy, mặc dù thân phận của nàng ta ti tiện, chúng ta cũng không thể không tôn trọng nàng như thế.”
Ngụy Liên Thành mày càng nhăn chặt hơn.
Dù cho Lâm Duyệt luôn miệng nói phải tôn trọng Vân Lạc Phong, nhưng trong miệng ả ta luôn miệng nói hai chữ ti tiện kia, bất luận kẻ nào cũng đều có thể hiểu hàm nghĩa trong lời nói.
“Bá mẫu,” Lăng Dao bất mãn chu miệng, “Người quên tiện nữ này đối xử với người thế nào rồi sao? Người còn nói thay nàng ta như thế! Trước đó vài ngày, nàng ỷ vào Tiêu gia chúng ta còn dùng đến phế vật này, không tiếc đi tới áp chế, còn đánh người một trận! Bây giờ người còn nói thay nàng ta, loại người này là sẽ không cảm kích đâu!”
Giọng nói của Lăng Dao làm ánh mắt mọi người đều tề tụ trên người Lâm Duyệt.
Lúc này mới phát hiện, đúng là trên mặt Lâm Duyệt có một ít vết thương, cằm sưng đỏ còn chưa đỡ, hoàn toàn không xinh đẹp như dĩ vãng.
Lâm Duyệt nhìn thấy một câu của Lăng Dao làm những người kia đều chú ý tới gương mặt của mình thì lập tức không vui nhăn mày lại, trong lòng hung tợn mắng một câu ngu xuẩn!
Nhưng dù trong lòng ả mang nhiều phẫn nộ thì trên mặt vẫn không biểu hiện ra ngoài, vẫn mang ý cười nhìn chăm chú vào Lăng Dao.
“Chúng ta nên lấy ơn báo oán, không nên để ý không buông tha như thế, Dao Nhi, ta biết con hận nữ nhân này, bởi vì lúc trước nàng quyến rũ Ngọc Thanh, chỉ là Ngọc Thanh kiên định như thế, làm sao bị dụ dỗ được? Điểm này con hoàn toàn có thể yên tâm.”
Mọi người thổn thức không thôi, ánh mắt nhìn về phía Vân Lạc Phong tràn ngập khinh thường.
Không nghĩ tới, nữ nhân này thoạt nhìn ngay thẳng nghiêm túc như thế mà sau khi quyến rũ đại thiếu gia bị Tiêu gia trục xuất môn lại tiếp tục dụ dỗ Ngọc Thanh thiếu gia! Loại nữ nhân giống nàng nên nhốt vào Ⱡồ₦g heo!
Ánh mắt Vân Tiêu lãnh khốc dần dần dời khỏi người Vân Lạc Phong, chuyển hướng về phía Lâm Duyệt, trên người hắn, sát khí chợt tăng lên, trên mặt than không chút biểu cảm lại lạnh lùng giống như một pho tượng sát thần.
Nam nhân như vậy, ở nơi nào cũng đều sẽ trở thành mục tiêu khiến ngàn người chú ý, đáng tiếc, hắn cũng chỉ là một phế vật mà thôi.
“Như thế nào?” Lăng Dao chú ý tới tầm mắt của Vân Tiêu, cười lạnh một tiếng, châm chọc nói, “Chẳng lẽ bá mẫu nói không đúng? Không lẽ ngươi muốn động thủ với bá mẫu? Tiêu gia nguyện ý để loại phế vật như ngươi trở về gia tộc thì ngươi nên mang ơn đội nghĩa, ta mới không tin ngươi có dũng khí động thủ với người của Tiêu gia.”
Một kẻ phế vật mà thôi, cần gì sợ hãi?
“Kẻ nhục nhã nàng, ૮ɦếƭ!”
Vân Tiêu khẽ mở môi mỏng, khuôn mặt lãnh khốc lộ ra sát khí nghiêm nghị.
Lăng Dao cười ha ha lên, vẻ tươi cười lộ ra khinh miệt cùng châm chọc: “Ha ha ha, Vân Tiêu, ngươi nói muốn khiến ta ૮ɦếƭ? Cũng phải nhìn xem phế vật ngươi có thực lực này hay không? Ở Tiêu gia, Tiêu Ngọc Thanh mới là đệ nhất thiên tài, ngươi hoàn toàn không thể so sánh với nó!”
Nàng ta đắc ý ngẩng cao đầu, nghiễm nhiên không đặt đôi nam nữ trước mặt ở trong mắt.
Ngụy Liên Thành bất đắc dĩ lắc đầu, dứt khoát ngậm miệng lại, không hề nói thêm cái gì, dù sao này hai nhà Tiêu Lăng tự tìm đường ૮ɦếƭ, mình đứng một bên xem diễn là đủ rồi.
“Vân Lạc Phong, ta nói cho ngươi biết, độc ngươi hạ ta đã không còn tác dụng, bá mẫu tìm thần y Thiên Nhai tới cho ta, lúc đó, rốt cuộc ngươi còn uy Hi*p được ta hay không?”
Nhìn vẻ mặt đắc ý của Lăng Dao, rốt cuộc Vân Lạc Phong đã biết vì sao hôm nay nàng ta có can đảm xông ra, thì ra là bởi vì trúng kế Lâm Duyệt.
Nghĩ đến đây, đôi mắt đen như sao trời chuyển hướng nhìn về phía Lâm Duyệt, dường như ánh mắt kia liền đã thấy rõ hành động của Lâm Duyệt ……
Phụt!Lúc Lăng Dao nói xong lời nói kia, một âm thanh trầm ᴆục truyền ra từ trong cơ thể, rồi sau đó, thân mình nàng ta chợt bay ra ngoài, phun ra một ngụm máu tươi, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp tái nhợt vô cùng.
“Ai? Là ai đang âm thầm thương ta?”
Lăng Dao cắn chặt hàm răng, khuôn mặt tái nhợt hiện ra nét sợ hãi, bỗng dưng linh lực trong cơ thể nàng ta trở nên cuồng bạo, không ngừng va chạm lên thân thể của nàng.
Kẻ nhục nhã nàng, ૮ɦếƭ!
Bỗng nhiên, Lăng Dao nhớ tới giọng nói lãnh khốc của nam nhân kia, đột nhiên thân mình nàng run rẩy.
Không có khả năng! Không có khả năng là hắn!
Gia hỏa này chính là một phế vật mà thôi? Làm sao có thể thao túng linh lực trong cơ thể mình? Nhất định là có người âm thầm giúp bọn hắn!
“Ngụy Liên Thành! Ngươi lại dám đả thương ta!”
Lăng Dao quay đầu nhìn phía Ngụy Liên Thành, phẫn nộ quát.
Nhất định là lão ta!
Ngoại trừ lão nhân này, không có ai có thực lực này!
“Ngụy Liên Thành, ngươi lại động thủ đả thương một tiểu bối, ngươi không cần mặt già của ngươi nữa đúng không?”
Tiêu Lâm đã sớm thấy khó chịu với Ngụy Liên Thành, thật vất vả mới bắt được một nhược điểm, sao có thể không lợi dụng?
Vì vậy, sắc mặt của ông ta trầm xuống, lạnh lùng nhìn Ngụy Liên Thành.
Lăng Phong nhìn thấy cháu gái nhà mình bị thương, cũng không tự chủ được nhăn mày, giọng nói lạnh lùng: “Ngụy Liên Thành, ngươi xuống tay với một tiểu bối, làm sao có thể đảm nhiệm vị trí đứng đầu tam đại gia tộc? Ta đã sớm biết ngươi vô sỉ, không nghĩ tới sẽ vô sỉ đến trình độ này.”
Đối mặt những lời trào phúng của mấy người này, Ngụy Liên Thành chỉ hừ lạnh một tiếng.
Có lẽ những người khác không chú ý tới, ông lại thấy khoảnh khắc vừa rồi khí thế của Vân Tiêu trở nên sắc bén.
Không cần nghĩ, cũng biết linh lực cuồng bạo trong cơ thể Lăng Dao là hậu quả do Vân Tiêu tạo thành.
Xem ra, phế vật này của Tiêu gia cũng không đơn giản! Buồn cười người của Tiêu gia lại không phát hiện, xe một trân bảo như thế coi như hạt cát!
“Ngụy Liên Thành, hôm nay ta gọi các ngươi tới, là vì để các ngươi chứng kiến thời khắc quý giá của Tiêu gia ta, không nghĩ tới ngươi lại động thủ với tức phụ của Tiêu gia! Chẳng lẽ ngươi không có gì muốn nói?” Tiêu Lâm càng thêm phẫn nộ, ánh mắt sắc bén như kiếm, bắn về phía Ngụy Liên Thành.
Ngụy Liên Thành cười lạnh một tiếng: “Ta chỉ muốn nói một lời, Tiêu gia các ngươi hoàn toàn bị mù mắt! Có sự tồn tại còn ưu tú hơn Tiêu Ngọc Thanh mà không phát hiện ra.”
Tại nơi nhiều người như vậy mà Vân Tiêu có thể động thủ với Lăng Dao mà không bị người ta phát giác, có thể tưởng tượng được thực lực của hắn mạnh tới mức nào!
Nếu không phải ông có cảm giác nhanh nhạy hơn người thường, chỉ sợ ông cũng không phát hiện khoảnh khắc hơi thở trên người nam nhân kia có biến hóa, phế vật từng bị Tiêu gia trục xuất khỏi gia môn lại che dấu sâu như thế.
“Ngụy gia gia chủ, lời này có ý gì?” Lâm Duyệt nhăn mày, không vui nói, “Cái gì gọi là ưu tú hơn Ngọc Thanh nhà ta? Trong Linh Vực này, không có ai so được với Ngọc Thanh nhà ta.”
Ngụy Liên Thành lạnh lùng quét mắt nhìn Lâm Duyệt: “Ngươi xác định không có người nào so được với Tiêu Ngọc Thanh? Trước không nói Tiêu gia các ngươi mắt mù mà bỏ qua thiên tài, mà nói nữ nhi của vị đại nhân trên núi Linh Thần kia cũng chính là một nhân vật thiên tài hiếm có.”
“Ha ha,” Lâm Duyệt châm chọc cười lên tiếng, “Ngươi nói là nữ nhi, lại vô pháp kế thừa gia tộc, dù là thiên tài thì có tác dụng gì? Không giống Ngọc Thanh nhà ta, chẳng những thiên phú trác tuyệt, còn có thể nối dõi tông đường, ai có thể so được?”
Tuy rằng Linh Thần trên núi thần bí cường đại, nhưng bọn họ nghe nói vị linh thần trên núi kia chỉ có một nữ nhi, không có nhi tử! Chuyện này không giống với đoạn tử tuyệt tôn sao? Mặc dù thiếu nữ kia là thiên tài, cũng làm tức phụ cho nhà người khác mà thôi.
Lâm Duyệt không hề chú ý tới, lúc nàng nói lời này thì đầu Lâm Nhược Bạch bốc khói, cả người run rẩy không thôi.
“Nữ nhi thì làm sao? Cha ta cũng có một nữ nhi đó thôi, dựa vào cái gì nữ nhi không thể kế thừa gia tộc? Nữ nhi chúng ta không thua kém nam nhân!”
Giờ này khắc này, linh lực cuồng bạo trong cơ thể Lăng Dao vẫn không dừng lại, nàng đau đến mức lăn lộn trên đất, nhưng không ai để ý tới nàng, bao gồm gia gia nàng, trong đầu óc tưởng đều muốn mượn việc này để hạ vị Ngụy Liên Thành.
Vân Tiêu đứng ở một bên thờ ơ lạnh nhạt, không hề thương tiếc.
Với hắn mà nói, hắn chỉ cần thương tiếc một mình Vân Lạc Phong là đủ rồi, những người khác có tan xương nát thịt cũng không liên quan đến hắn.
“Tiểu nha đầu, ngươi cũng quá không hiểu chuyện, cho dù cha ngươi thương ngươi, ngươi cũng là một nữ nhi mà thôi, sớm muộn gì cũng phải sinh hài tử cho nhà người ta, gia nghiệp khổng lồ có thể nào đưa cho người ngoài? Cho nên, cha ngươi thà rằng giao sản nghiệp cho chất nhi, cũng sẽ không cho người ngoài như ngươi.”
Trong cảm nhận của Lâm Duyệt, nữ nhi chính là người ngoài, ai bảo nữ nhi không thể nối dõi tông đường? Cho dù là chất nhi cũng sẽ thân cận với bọn họ hơn một chút, bởi vì chất nhi theo họ của bọn họ.
Cũng may, Lâm Duyệt sinh nhi tử nên không băn khoăn như vậy.
Ngụy Liên Thành lại lắc lắc đầu lần nữa, nếu thông minh một chút người, nghe thấy Lâm Nhược Bạch nói những lời này, tất nhiên sẽ liên hệ nàng ta cùng Linh Thần trên núi với nhau.
Ai bảo Lâm Duyệt quá mức với tự phụ, nàng sẽ không cho rằng Vân Tiêu có thể có quan hệ cùng Linh Thần trên núi, cũng không có liên hệ Lâm Nhược Bạch cùng Linh Thần.
Sắc mặt Lâm Nhược Bạch càng thêm phẫn nộ, nắm tay nhỏ gắt gao nắm chặt, một chân nàng đá Lăng Dao lăn lộn ở trước mặt mình sang một bên, chống nạnh đi tới trước mặt Lâm Duyệt.
“Ngươi có can đảm lặp lại cho ta? Ngươi nói ai là người ngoài? Khôn thương nữ nhi mà thương chất nhi? Cha ta không có ngốc đến trình độ đó, nếu ngươi còn dám nói lời này, ta liền Ϧóþ ૮ɦếƭ ngươi!”
Oanh!
Lúc Lâm Nhược Bạch nói xong lời này, một hơi thở sắc bén xuất hiện ở trước mặt, giống như một trận gió bão quét đến bên cạnh.
Cũng chính giây phút ấy.
Vân Lạc Phong đã lắc mình tới trước người Lâm Nhược Bạch, gắt gao ôm Lâm Nhược Bạch vào trong иgự¢, nghênh diện về phía Tiêu Thần thình lình xuất chiêu công kích.
Đùng!
Hai chưởng chạm vào nhau, thân mình Tiêu Thần bay ngược ra ngoài, ngã vào trong đám người.
Những người không biết thực lực của Vân Lạc Phong đều ngây ngẩn cả người, kinh ngạc nhìn dung nhan tuyệt mỹ của thiếu nữ kia.
Trong gió nhẹ, bạch y tung bay, Vân Lạc Phong cúi đầu nhìn Lâm Nhược Bạch trong lòng иgự¢, hơi cau mày: “Có bị thương hay không?”
Lâm Nhược Bạch ngơ ngẩn lắc lắc đầu, mắt to sáng ngời nhìn chăm chú thiếu nữ bạch y như tuyết trước mặt, ngây ngốc nói một câu: “Sư phụ, nếu ta là nam nhân, ta nhất định phải cưới người.”
Đùng!
Lâm Nhược Bạch vừa nói xong, một luồng khí lạnh đánh tới từ sau lưng, cả người nàng lạnh đến mức run lập cập.
Sao nàng quên mất sư công còn ở phía sau?
Xong rồi, lúc này thì xong đời! Nàng lại nói ra câu như vậy với sư phụ!
Lâm Nhược Bạch sợ tới mức co trong иgự¢ Vân Lạc Phong, muốn tìm kiếm cảm giác an toàn, chỉ là nàng còn chưa cảm thấy an toàn thì một cánh tay khác đã duỗi tới từ phía bên cạnh, kéo Vân Lạc Phong qua.“Vân Tiêu?”
Vân Lạc Phong chuyển mắt nhìn gương mặt lạnh lùng của nam nhân, đột nhiên cười khẽ một tiếng: “Ngươi ghen sao?”
Gia hỏa này thật đúng là bình dấm chua, ăn dấm của cả nữ nhân.
Nam nhân nhìn nàng một cái, không biết có phải Vân Lạc Phong ảo giác hay không, trong đôi mắt lãnh khốc giống như chứa một tia uất ức.
“Nàng ta nói muốn cưới nàng.”
Hắn không cho phép bất luận kẻ nào cưới nàng, bất luận là nam nhân hay là nữ nhân!
“Chỉ là nàng ta không phải nam nhân, không thể nào cưới ta được,” Trên mặt Vân Lạc Phong chứa đầy ý cười, “Huống chi, ta đã có ngươi.”
Nghe được lời này, mặt mày Vân Tiêu mới giãn ra, suy nghĩ một chút, hắn vẫn hơi không yên tâm nói một câu: “Nàng đừng quên, nàng phải phụ trách ta.”
Phụ trách?
Hai chữ này làm khóe miệng Vân Lạc Phong đột nhiên run rẩy một chút.
Mà vẻ mặt của nàng lại khiến Vân Tiêu nghĩ nàng không muốn nên ngay tức khắc cả người đều thấy lo lắng.
“Chúng ta đã cùng chung chăn gối, nàng không thể quỵt nợ.”
“……”
Vân Lạc Phong cạn lời, nàng xác thật cùng chung chăn gối, nhưng không phát sinh chuyện gì, mà Vân Tiêu nói như vậy thì thật giống như bọn họ đã làm mấy chuyện kia, còn nàng, dùng một câu của lão gia tử nói chính là, kẻ ૮ởเ φµầɳ người ta mà không nhận.
Ở trong đám người, Tiêu Ngọc Thanh vẫn luôn im lặng không nói gì, sau khi nghe thấy Vân Tiêu thì không tự chủ nhìn hai người kia.
Ấn đường hắn hơi hơi nhăn lại, trong ánh mắt thanh lãnh ẩn chứa một tia khác thường sáng khiến người ta không thể nào phát hiện ……
Giờ phút này, Tiêu Thần bò lên từ trên mặt đất, hắn phun ra một ngụm máu tươi, dung nhan anh tuấn trắng bệch: “Phụ thân, nữ nhân này quá to gan lớn mật, chúng ta……”
“Chát!”
Tiêu Lâm tát Tiêu Thần một cái, sắc mặt xanh mét, giận dữ hét lên: “Con quên chuyện lúc trước ta đã nói với con rồi sao?”
Che lại gương mặt sưng đỏ, trong mắt Tiêu Thần tràn đầy hận ý.
Hắn xác thật đã quên mất! Trước khi bí cảnh mở ra không thể đắc tội với tên phế vật này! Lúc trước Lăng Dao và Lâm Duyệt nói lời trào phúng cũng thôi đi nhưng hắn lại muốn ra tay đả thương người! Vạn nhất Vân Tiêu giận dữ không chịu hỗ trợ mở ra bí cảnh, Ngọc Thanh cũng không có cách nào tăng thực lực lên nữa.
Nghĩ đến đây, Tiêu Thần hít một hơi thật sâu, cố gắng ngăn chặn lửa giận đang dâng lên trong lòng, thấp giọng nói: “Con đã biết…”
Tiêu Lâm hừ lạnh một tiếng, chuyển mắt nhìn Vân Tiêu, lạnh nhạt nói: “Thời gian cũng đã đến, ngươi đi đến bên cạnh các đệ tử Tiêu gia khác, cùng nhau lấy máu, dùng máu của các ngươi mở ra bí cảnh.”
Vân Tiêu đứng yên không động đậy, mặt than trước sau như một không chút biểu tình nào.
Sắc mặt Tiêu Lâm có chút không vui: “Ngươi yên tâm, chỉ cần vài giọt máu của các ngươi là đủ rồi, sẽ không tổn thương đến thân thể của ngươi, thân là đệ tử của Tiêu gia, thực lực của ngươi phế còn chưa tính, không nghĩ tới lá gan cũng nhỏ như vậy, chỉ vài giọt máu đã dọa ngươi thành bộ dáng này rồi.”
Lâm Nhược Bạch đứng bên cạnh, nhịn không được trợn trắng mắt.
Lão nhân này từ chỗ nào nhìn ra sư công bị dọa? Rõ ràng sư công của nàng chính là không muốn trợ giúp Tiêu gia mà thôi.
Nhìn thấy Vân Tiêu vẫn vẫn đứng bất động, trong lòng Tiêu Lâm bắt đầu bốc lên lửa giận: “Mấy ngày nay chuyện gì ta cũng đều thỏa mãn ngươi, ngươi còn muốn cái gì nữa? Nếu không phải vì muốn ngươi mở ra bí cảnh, Tiêu gia ta căn bản sẽ không để ngươi trở về!”
Vân Tiêu lãnh khốc nhìn Tiêu Lâm: “Ta trở về Tiêu gia, không phải vì muốn trợ giúp Tiêu Ngọc Thanh.”
“Vậy ngươi vì cái gì?”
“Vì… Diệt tộc!”
Vân Lạc Phong đã đáp ứng với hắn, chờ sau khi giải quyết xong chuyện Tiêu gia, nàng sẽ cởi sạch y phục cho hắn ngắm, cho nên, vì để nàng có thể thoát y phục, hắn mới lựa chọn trở về Tiêu gia.
“Ngươi nói cái gì?” Đôi mắt Tiêu Lâm bắn ra sự tức giận: “Ngươi dám nói lại câu đó một lần nữa thử xem.”
Diệt tộc?
Cũng mệt cho tên phế vật này có thể nói thành lời!
Vân Tiêu thực nghe lời lặp lại một lần: “Diệt tộc.”
Ầm!
Từ trên người Tiêu Lâm truyền ra sự tàn độc, hắn không nghĩ rằng tên tiểu tử thúi này thật sự có lá gan lặp lại hai chữ này.
Tốt!
Thật sự rất tốt!
Xem ra trong khoảng thời gian này mình quá dung túng hắn, làm cho hắn vô pháp vô thiên như thế.
“Một tên phế vật như ngươi cũng dám nói muốn tiêu diệt Tiêu gia ta? Là ai cho ngươi dũng khí như vậy? Là nữ nhân bên cạnh ngươi?” Tiêu Lâm cười lạnh liếc Vân Lạc Phong: “Thiên phú của nữ nhân này thật sự không tồi, đáng tiếc, nàng chỉ là Địa Linh Giả mà thôi, một cái Địa Linh Giả còn chưa thể làm cho ta sợ hãi! Lúc ấy, nếu không phải vì muốn ngươi ngoan ngoãn trợ giúp mở ra bí cảnh, ta căn bản không có khả năng tùy ý nàng ở Tiêu gia muốn làm gì thì làm!”
Giữa chân mày Vân Tiêu là sự lãnh khốc, đôi mắt đen bình tĩnh không hề dao động, giống như người vừa rồi nói ra hai chữ diệt tộc này không phải là hắn.
“Vốn dĩ, ta muốn chờ đến lúc bí cảnh được mở ra rồi mới diệt tộc, nhưng các ngươi nhục nhã nàng.”
Ý muốn nói, bởi vì những người này nhục nhã Vân Lạc Phong, hắn ngay cả một khắc cũng chờ không nổi nữa!
“Tiểu tử thúi, hiện tại ta sẽ diệt ngươi trước!”
Tiêu Lâm tức giận, thân hình chợt lóe, nhắm về phía Vân Tiêu, trong mắt hắn tràn đầy tức giận, còn có sát khí không ai bì nổi.
Nhưng mà ngay lúc Tiêu Lâm vọt tới trước mặt Vân Tiêu, một bóng dáng màu xanh lá từ hư không xa xôi nhanh chóng lao đến, đón nhận công kích của Tiêu Lâm.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc