Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng - Chương 71

Tác giả: Tiêu Thất Gia

Người thị vệ vừa mới mở miệng giễu cợt không nghĩ đến tiểu lão đầu thật sự có lệnh bài thông hành, không ngờ được sửng sốt một chút.
Ngược lại, một người thị vệ khác tương đối tỉnh táo, nhìn cũng không nhìn tiểu lão đầu một cái, lạnh lùng nói: "Cho dù là ngươi có phải có lệnh bài thông hành hay không, đều phải nhường cho công tử Tiêu gia vào trước! Muốn vào Linh Vực chúng ta cũng phân chia cấp bậc, người nào cấp bậc cao hơn thì người đó có quyền lợi ưu tiên vào Linh Vưc trước."
Tiểu lão đầu nhíu chặt mày, giọng nói rõ ràng mang theo tức giận: "Tiểu tử kia lừa ta? Ta đến Linh Vực để chữa bệnh cho hắn, còn bị ăn bế môn canh, không chỉ như thế, hắn còn muốn ta phải nhường đường cho những người khác! Kể từ khi lão phu danh chấn đại lục đến này, chưa từng bị thiệt thòi như vậy!"
Vân Lạc Phong nhìn ngọc bài màu vàng kim trong tay tiểu lão đầu: "Người giấu ngọc bài này ở lòng bàn chân, không ngại bị cộm lên sao? Còn nữa, ngọc bài này cộm chân như thế mà người cũng có thể không cảm giác được sao?"
Lúc đầu là bởi vì lời của thị vệ làm tiểu lão đầu tức giận, vừa nghe thấy giọng nói của Vân Lạc Phong, nét mặt già nua nhất thời đỏ lên, ngượng ngùng nói: "Cái này...Đúng là do ta quá thô tâm, ta sợ ta không cẩn thận sẽ làm mất ngọc bài nên mới giấu ở dưới bàn chân."
Thị vệ nhẹ chau mày, lạnh lùng nhìn một già một trẻ đang ngăn cản ở trước cửa, không nhịn được nói: "Các ngươi nói đủ chưa? Nếu là nói đủ rồi trước hết cút sang một bên cho ta, không thấy công tử Tiêu gia đã chờ ở đây một hồi lâu rồi sao?"
Ở trong Linh Vực, tự có quy định, ngọc bài cấp bậc càng cao thì có tư cách ưu tiên vào cửa trước! Mà điều này cũng tượng trưng cho địa vị quyền thế! Nếu để cho người khác vào cửa trước thì đồng nghĩa với việc thấp hơn người ta một đoạn, đây là điều mà không có bất kỳ cường giả nào muốn xảy ra.
Tiểu lão đầu cũng biết rõ điểm này, lấy tính tình của hắn, có thể nào cam nguyện thấp hơn người khác được?
Cho nên, thân thể lão chắn ngang, ngẩng đầu ưỡn *** nói: "Ở trên đại lục này, cho đến bây giờ chỉ có người khác nhường đường cho ta, còn không có đạo lý ta nhường cho người khác! Nếu như hôm nay ta nhượng bộ, chuyện này bị truyền đi, vậy ngươi nói mặt mũi của ta biết đặt ở đâu?"
"Mặt mũi? Mặt mũi của ngươi có thể so sánh với công tử Tiêu gia sao, ngươi..." THị vệ vốn muốn tiếp tục mở miệng giễu cợt, bỗng nhiên, hắn nhìn thấy ngọc bài màu vàng kim mà lão đầu cầm chặt trong tay, sắc mặt chợt cứng đờ ra.
Kim ngọc bài?
Trên tay lão nhân này lại nắm giữ kim ngọc bài cao quý nhất trong Linh vực?
Nhưng kim ngọc bài không phải là chỉ có thế lực kia mới có thể cấp cho sao? Chẳng lẽ lão nhân này là người mà thế lực kia mời đến hả?
Tiểu lão đầu không hiểu vì sao thị vệ chợt dừng lại, không khỏi nghi ngờ nhìn hắn một cái: "Ngươi mới vừa rồi là muốn nói cái gì?"
Thị vệ giật mình một cái, phục hồi lại tinh thần, hắn và đồng bạn bên cạnh đối mặt nhìn nhau, đều từ trong mắt đối phương thấy được sự khiếp sợ.
"Vị tiền bối này," Thị vệ không dám có thái độ khinh thị như lúc trước, vội vàng cung kính nhìn về phía tiểu lão đầu, "Vừa rồi là ta có mắt như mù, đắc tội vị tiền bối này, kính xin tiền bối rộng lượng tha thứ cho."
Tiểu lão đầu ngây ngẩn cả người, hơi kinh ngạc, rõ ràng là không biết nguyên nhân thị vệ chợt thay đổi thái độ.
"Ngươi không có bị sốt đó chứ?"
Mới vừa rồi còn có dáng vẻ mắt cao hơn đầu, sao bây giờ lại khúm núm rồi? Trừ do bị bệnh, tiểu lão đầu không ra được nguyên nhân khác.
Thị vệ ngượng ngùng cười hai tiếng: "Ta chỉ là không chú ý đến ngọc bài trong tay ngài, không biết ngài là người thế lực nào, lão tiền bối, ngay bây giờ ta sẽ mở cửa cho ngài đi vào."
Lúc này tiểu lão đầu mới chợt hiểu ra, hiểu rõ nói: "Thì ra là tên kia không có lừa ta, cho ta ngọc bài còn cao Tiêu gia một cái cấp bậc, nếu không, nếu muốn để ta phải nhường đường cho tiểu tử Tiêu gia này, vậy khẳng định ta sẽ quay đầu rời đi, để cho hắn ૮ɦếƭ bệnh luôn."
Trong lòng thị vệ rùng mình, rõ ràng bị dọa không nhẹ, xem tình huống thì tiểu lão đầu đúng là người do thế lực kia mời đến, từ trong lời nói có thể hiểu được lão ấy đến để chữa bệnh.
Nếu mình thật sự khiến lão tức giận thì nói không chừng sẽ bị người của thế lực kia bầm thây vạn đoạn!
Nghĩ đến đây thị vệ càng thêm lo lắng, sợ sau khi lão đầu tới chỗ của thế lực kia thì kể tội bọn họ……
Vân Lạc Phong trông thấy một màn này, con ngươi hơi nheo lại, kỹ lưỡng đánh giá lão đầu trước mặt.
“Cháu đang nhìn cái gì?” Tiểu lão đầu quay đầu nhìn Vân Lạc Phong, sau khi đối diện với ánh mắt tràn ngập tà khí của thiếu nữ kia, cả người lão giật mình, vội vàng bưng kín ***, “Chẳng lẽ cháu vừa ý ta? Ta nói cho cháu hay, ta là một người có trinh tiết, thà ૮ɦếƭ không theo!”
Sắc mặt Vân Lạc Phong tối sầm: “Cháu chỉ tò mò thân phận của ông thôi.”
“Cái này……” Đôi mắt lão nhân chuyển động vài cái, cười tủm tỉm nói, “Nếu cháu bái ta làm thầy, ta liền nói cho cháu, như thế nào?”
“Vẫn nên quên đi.”
Vân Lạc Phong nhún vai, cất bước về phía cửa đang rộng mở, lúc nàng đi đến cửa lớn thì dừng bước chân, đưa lưng về phía Tiêu Ngọc Thanh ở sau, nhẹ nhàng cong môi: “Ngươi có từng nghe một câu này hay không? Nợ máu phải trả máu! Nương ngươi vì muốn thượng vị mà không tiếc làm nhiều chuyện như vậy, sẽ có một ngày có người tới cửa tìm bà ấy để báo thù!”
Dứt lời, nàng cũng không quay đầu lại, đi vào cửa của Linh Vực.
Tiêu Ngọc Thanh nhìn hướng thiếu nữ rời đi, trong ánh mắt thanh lãnh hiện lên một tia sáng, rồi sau đó, tầm mắt hắn chuyển về phía lão đầu đang thu hồi kim sắc ngọc bài……
Ngọc bài màu vàng? Ông ấy là người của thế lực kia? Xem ra, hôm nay gặp được hai người đều không đơn giản……
“Thiếu gia.”
Thị vệ Tiêu gia đi ra phía trước, chắp tay: “Chúng ta tiếp tục xuất phát hay không?”
“Ừ,” Tiêu Ngọc Thanh gật đầu, “Trong vòng 3 ngày, cần phải chạy về Tiêu gia.”
Giá!
Nói xong lời này, Tiêu Ngọc Thanh quất một roi trên người con ngựa màu đen, tức khắc, con ngựa đó chạy như điên về phía cửa lớn, phía sau nổi lên một trận bụi đất, thật lâu mới tan trong không khí……
Trên đường núi gập ghềnh bấp bênh, ánh mắt lão đầu tò mò đánh giá thiếu nữ bên cạnh, mãi đến lúc thiếu nữ dừng bước chân, ông mới ngượng ngùng cười gượng hai tiếng: “Nha đầu, nói cho ta biết, có phải cháu có thù oán cùng tiểu tử Tiêu gia kia hay không?”
“Cháu nói rồi, cháu chỉ bênh vực kẻ yếu mà thôi.”
Khóe môi thiếu nữ hơi cong lên, giọng nói bình tĩnh chững chạc, nhưng mà trong đôi mắt đen lại lộ ra cuồng vọng khí phách, giống như một con con ngựa hoang không có cách nào thuần phục, bướng bỉnh khó thuần.
“Bênh vực kẻ yếu?” Lão đầu trợn trắng mắt, “Cháu cho rằng ta ngốc à? Người như cháu sẽ bênh vực kẻ yếu? Nếu không phải tiểu tử Tiêu gia chọc giận cháu, cháu cũng sẽ không nói ra những lời đó.”
Huống chi, với hiểu biết của ông với Vân Lạc Phong, tính cách nha đầu này trầm ổn, từ trước đến nay đều chỉ ngầm chơi người ta! Chỉ bằng vào việc lúc trước nàng chơi Mộ Vô Sâm ở trong quán trà thì có thể nhìn ra rồi!
Chỉ là lần này đối mặt với Tiêu Ngọc Thanh, nàng hoàn toàn không còn sự trầm ổn của trước kia! Những câu nói đều mang gai! Nếu không phải có thâm cừu đại hận, nàng tuyệt đối sẽ không nói ra mấy câu khiêu khích như vậy.
“Nhìn hắn thấy khó chịu.”
Vân Lạc Phong tà khí nhướng mày, trong lời nói lộ rõ bản tính ăn chơi trác táng.
“Cháu cảm thấy ta sẽ tin ngươi?” Lão đầu bĩu môi, tiểu nha đầu này muốn nói dối cũng không tìm lý do nào tốt hơn tí, ông sẽ không tin Vân Lạc Phong chỉ đơn giản là thấy Tiêu Ngọc Thanh khó chịu.
“Tình huống thế nào?”
Tiểu lão đầu giật mình, vẻ mặt ngưng trọng chưa bao giờ thấy.
“Thần y, đại nhân nhà ta chờ ngài ở trong viện, thỉnh thần y đi theo ta.”
Nam tử mở cửa ra, đôi mắt nhỏ nhìn thiếu nữ tuyệt mỹ bên cạnh lão đầu, cau mày hỏi: “Đúng rồi, vị cô nương này là……”
“Đồ nhi của ta.”
Lão đầu lạnh nhạt nói.
“Thì ra là đồ đệ của thần y.” Nam nhân nhẹ nhàng thở ra, dù sao việc này rất trọng đại, không thể để người khác biết, nếu nàng ta là là đồ đệ của lão đầu thì không thể nói gì rồi.
Vân Lạc Phong nhìn lão đầu, mau chóng thu hồi ánh mắt, đi theo sau nam tử kia về phía đại sảnh……
Tòa nhà này được xây dựng từ lâu rồi, khá cũ nát, trên mặt đất cỏ dại mọc thành cụm, giống như lâu rồi không người ở.
Nhưng cho dù tòa nhà này cũ nát như thế nào cũng không che dấu được một nam tử đẹp đẽ quý giá trong đại sảnh kia.
Thực lực của nam tử này rất mạnh, chỉ ở xa mà cũng có thể cảm nhận được khí thế nghiêm nghị không che dấu người trên hắn, hắn giống như đế vương cao cao tại thượng, khí phách hoàn toàn tự nhiên mà có.
“Thần y.”
Sau khi nam tử trông thấy lão giả xuất hiện ở cửa, gương mặt anh tuấn khí phách hiện lên nụ cười, chỉ là, nụ cười của hắn mang theo thương cảm, trên mặt tràn đầy bất đắc dĩ.
“Ta đợi ngài thật lâu, không biết hiện giờ ngài có thể đi xem tình huống nữ nhi của ta hay không?”
Lão đầu trịnh trọng gật gật đầu: “Được, đưa ta đi xem.”
“Thần y, mời.”
Nam nhân trung niên làm động tác mời, rồi sau đó liền đi tới trước vải mành, giơ tay xốc vải mành che chắn hậu đường*.
*phòng sau
Trong hậu đường, ở trên một chiếc giường gỗ là tiểu cô nương với sắc mặt tái nhợt.
Tiểu cô nương này khoảng mười ba tuổi, phấn điêu ngọc trác, rất đáng yêu, nàng khẽ nhắm hai mắt, lông mi thật dài giống như quạt hương bồ*, hơi hơi run rẩy, gương mặt trắng đến mức gần như trong suốt, lại vô cùng mịn màng.
*quạt làm bằng cây hương bồ.
“Tiểu Bạch bệnh càng ngày càng nặng, ta sợ nó không khỏi, lúc này mới ngàn dặm xa xôi tìm tới ngài, thần y, ngài cũng biết thân phận Tiểu Bạch có chút đặc biệt, cho nên, nó không thể ૮ɦếƭ được.”
Ánh mắt nam tử vẫn luôn nhìn thiếu nữ trên giường, không rời khỏi giây phút nào, trong mắt hắn chứa đầy lo lắng, còn có tha thiết chờ đợi ái nữ.
“Chủ nhân! Máu trong cơ thể nữ hài này có chút đặc biệt!”
Lúc Vân Lạc Phong quan sát thiếu nữ thì trong đầu nàng truyền đến giọng nói kinh ngạc của Tiểu Mạch.
“Đặc biệt?” Vân Lạc Phong hơi nhướng mày, hỏi, “Nàng đặc biệt ở chỗ nào?”
Tiểu Mạch gắt gao cắn môi đỏ: “Ta đã rời khỏi đại lục này lâu lắm rồi, rất nhiều chuyện đều không rõ ràng lắm, tri thức trong đầu cũng không rộng lớn như trước kia, ta chỉ biết là, nếu chủ nhân cứu nàng, về sau sẽ có tác dụng rất lớn đối với người.”
Vân Lạc Phong im lặng, nàng rất tín nhiệm Tiểu Mạch, nếu Tiểu Mạch nói như thế, cũng liền chứng minh tiểu nữ hài này thật sự có chỗ đặc biệt!
Chỉ là, nàng cũng không nóng lòng hành động, ngược lại chuyển ánh mắt về phía lão đầu……
Lão đầu nhíu nhíu mày, gương mặt già nua hiện vẻ ngưng trọng: “Tình huống có chút không tốt lắm, trước mắt ta muốn chẩn bệnh một chút, chỉ là ta không thể bảo đảm nhất định có thể chữa khỏi.”
Nghe được lời này, đột nhiên trái tim nam tử căng thẳng, trên trán không tự chủ mà toát ra một lớp mồ hôi.
Thần y chữa bệnh chưa bao giờ thất bại, nhưng hôm nay, ngài ấy lại nói bản thân cũng không nhất định có thể chữa khỏi cho Tiểu Bạch.
“Thần y, mặc kệ như thế nào, ngài nguyện ý ra tay cứu nữ nhi của ta, ta đã rất cảm kích rồi.”
Nam tử phục hồi tinh thần, khóe môi cong lên một nụ cười khổ: “Nếu thật sự không thể cứu, cũng chỉ có thể nói vận mệnh của nó đã như vậy.”
Lão đầu không cần phải nhiều lời nữa, chậm rãi đi đến trước giường, tay ông nhẹ nhàng đặt trên mạch đập của thiếu nữ, sau đó càng ngày càng nhíu chặt mày hơn.
“Ta sớm biết tình huống không tốt lắm, lại không nghĩ sẽ nghiêm trọng đến mức này! Hiện giờ ngũ tạng lục phủ đều đã bị phá hư, trừ phi có người nguyện ý hiến ngũ tạng lục phủ, bằng không, không thể cứu được.”
Nam nhân run sợ một chút, con ngươi hắn dần dần trầm xuống, một lúc sau, dường như quyết định một việc trọng đại, cắn răng nói: “Thần y, ta có thể hiến ngũ tạng lục phủ không?”
“Không được,” lão đầu lắc lắc đầu, “Sức lực của các ngươi chênh lệch quá lớn, cho nên không thể sử dụng được, bằng không, chỉ có thể tăng tỷ lệ tử vong mà thôi.”
Thân thể nam tử bỗng dưng cứng đờ, chỉ một cái chớp mắt, dường như hắn già thêm mấy chục tuổi, nửa bên tóc đều đã biến thành hoa râm, hiển nhiên trong khoảng thời gian này không thiếu nhọc lòng vì chuyện của nữ nhi.
“Tiểu Bạch tính tình thiện lương, nếu dùng hài tử khác để cứu nó thì nó thà ૮ɦếƭ!” Nam tử trung niên cười khổ một tiếng, gương mặt mang theo bi ai, “Buồn cười uổng phía ta có năng lực cường đại như vậy, lại chính nữ nhi của mình cũng cứu không được, như thế, ta còn sống làm gì?”
“Ngươi đừng quá tự trách, chuyện này không phải do ngươi.” Lão đầu vỗ vỗ bả vai nam nhân, thở dài nói.
“Không!” Nam nhân ôm đầu, thống khổ nói, “Ngài không biết cảm nhận trong lòng ta, năm đó, ta không thể bảo vệ tốt thê tử của ta, hiện tại, ngay cả nữ nhi cũng không cứu được, kẻ bất lực như ta còn sống làm gì?”
Lão đầu còn muốn tiếp tục khuyên hai câu, nhưng không đợi hắn mở miệng, một giọng nói lạnh nhạt vô tình của thiếu nữ truyền đến.
“Nếu như ngươi muốn ૮ɦếƭ, vậy thì dứt khoát đâm đầu ૮ɦếƭ đi, cũng tốt hơn oán giận ở chỗ này.”
Nam tử đưa hai người Vân Lạc Phong tiến vào nghe thấy lời Vân Lạc Phong nói thì sắc mặt biến đổi, trong ánh mắt tràn đầy phẫn nộ: “Ngươi không thấy đại nhân nhà ta thương tâm như vậy sao, ngươi còn châm chọc ngài ấy, ngươi nhẫn tâm thế à?”
Nếu không phải xem nữ nhân này là đệ tử của thần y thì hắn đã sớm quăng nàng ra ngoài! Cũng dám nói ra lời này lúc đại nhân thương tâm muốn ૮ɦếƭ, rõ ràng là nàng ta cố ý!
“Đái Lập,” Nam nhân dừng tay, ngăn Đái Lập lại, hắn cười khổ nhìn Vân Lạc Phong, “Ngươi nói không sai, loại người như ta, thật đúng là nên đâm đầu ૮ɦếƭ, thê nữ đều không thể bảo hộ thì ta có tác dụng gì?”
“Không sai,” Vân Lạc Phong tán thành gật gật đầu, “Cho nên, hiện tại ngươi có thể ૮ɦếƭ ở chỗ này, sau đó để kẻ gây thương tổn thê nữ của ngươi ung dung ngoài vòng pháp luật.”
Ngay từ đầu, lão đầu còn không rõ Vân Lạc Phong trào phúng nam nhân có ý gì, nhưng bây giờ ông lại bừng tỉnh, cũng không ngăn cản hành vi của thiếu nữ, chỉ yên lặng đứng ở bên giường quan sát bệnh tình Lâm Nhược Bạch.
Vân Lạc Phong nhìn thấy nam nhân thay đổi sắc mặt, tiếp tục nói: “Vừa rồi ngươi có một câu dùng đúng rồi, ngươi chính một kẻ bất lực! Chẳng những không bảo vệ được thê nữ, dũng khí báo thù thay bọn họ cũng không có, loại bất lực giống ngươi đúng là không có tư cách sống trên đời, ngươi vẫn nên đâm đầu ૮ɦếƭ đi cho yên bình!”
Sắc mặt nam nhân càng thêm thống khổ, hắn dùng sức ôm lấy đầu ngồi xổm trên mặt đất.
“Ngươi không hiểu.” Trên gương mặt hắn là sự thống khổ và vô cùng bất đắc dĩ: “Thực lực người đả thương thê nữ (thê tử và nữ nhi) của ta quá cường đại! Cường đại đến mức khiến ta không có cách nào ngăn cản! Chỉ sợ ngay cả toàn bộ Linh Vực đều có thể hóa thành tro bị dưới sức mạnh của những người đó, ngươi nói ta làm cách nào để báo thù? Còn không bằng ta đi bồi nữ nhi của mình để trên đường đến hoàng tuyền nó không cảm thấy cô đơn như thế.”
Vân Lạc Phong cười lạnh nói: “Ta đã từng là phế vật! Phụ mẫu của ta bị kẻ gian hại ૮ɦếƭ! Mà lúc đó sự tồn tại của ta chỉ giống như một con kiến! Đối với ta lúc đó những kẻ gian đó cường đại đến nỗi không thể địch nổi!”
Thật sự đối với Vân Lạc Phong mới vừa xuyên đến đây mà nói, chẳng phải hoàng tộc là sự tồn tại không thể rung chuyển hay sao? Nhưng mà vận khí của nàng rất tốt, chiếm được y học thần điển, khiến cho tu vi tiến bộ vượt bậc, chỉ cần thời gian nửa năm đã báo thù rửa hận cho phụ mẫu!
Rốt cuộc nam nhân buông tay đang ôm đầu xuống, ngẩng đầu nhìn Vân Lạc Phong, hắn hơi mở miệng, muốn nói cái gì đó cuối cùng ngậm miệng lại, khuôn mặt anh tuấn mỉm cười chua xót.
“Những người đó cường đại chỉ là đối với ta lúc ban đầu mà thôi!” Vân Lạc Phong hít một hơi thật sâu, khuôn mặt liều lĩnh tràn đầy tự tin: “Ta tin tưởng, chỉ cần ta trả giá cao và nỗ lực hơn người khác, cuối cùng ta cũng vượt qua những người đó! Bởi vậy trước đây không lâu, ta đã tiêu diệt những người đó, thay phụ mẫu của ta báo thù. Cho nên, ngươi phải nhớ kỹ, không có người nào mà ngươi không thể vượt qua! Cho dù là dùng hết tất cả sức lực, ngươi đều cần vì bọn họ báo thù!”
Thân mình nam nhân hơi run rẩy, ánh mắt nhìn về phía thiếu nữ đang nằm ở trên giường, đáy mắt tràn đầy thương tiếc.
“Tiểu Bạch, thật xin lỗi, phụ thân tạm thời không có cách nào đi làm bạn với con, chờ đến lúc phụ thân giết những người đã thương tổn mẫu tử các con, phụ thân sẽ đi làm bạn với con ngay…”
Ngón tay của hắn nhẹ nhàng vuốt đầu thiếu nữ, ánh mắt ôn nhu, giống như ánh mặt trời bao phủ trên người thiếu nữ.
Tiểu lão đầu thở dài, tự trách nói: “Lúc đầu ta cho rằng y thuật của ta cũng đã đủ tinh, không nghĩ tới hôm nay ***ng phải một nan đề như thế! Ngươi yên tâm, bây giờ ta sẽ đến hiệp hội Y Sư, triệu tập mọi người nghiên cứu và thảo luận biện pháp cứu trị! Nha đầu này tuyệt đối không thể ૮ɦếƭ!”
Thân phận của tiểu nha đầu Lâm Nhược Bạch này tương đối đặc biệt cho nên bất luận như thế nào, hắn đều phải chữa khỏi cho nàng.Trong mắt nam nhân hiện ra sự mong đợi, giờ phút này, hắn đã bất chấp chuyện tin tức Lâm Nhược Bạch bị thương không thể truyền ra ngoài, chỉ cần có thể chữa trị tốt thân thể của nó, bất cứ chuyện gì hắn đều có thể không để ý tới.
“Để ta thử xem.”
Đột ngột, bên tai nam nhân truyền đến một giọng nói tà khí, hắn sửng sốt một chút, quay đầu nhìn nữ tuyệt mỹ vừa rồi còn giáo huấn hắn.
“Nha đầu, ngươi biết y thuật?” Tiểu lão đầu kinh ngạc chớp đôi mắt: “Không phải ngươi nói ngươi không có hứng thú đối với y thuật hay sao?”
Vân Lạc Phong nhún vai: “Ta chỉ nói, không có hứng thú học y thuật vơi ngươi mà thôi!”
Sắc mặt tiểu lão đầu tối sầm, đôi mắt ai oán liếc Vân Lạc Phong, ánh mắt kia dường như không tiếng động lên án, rơi vào trong mắt người không rõ chân tướng còn cho rằng Vân Lạc Phong làm chuyện gì không bằng cầm thú với hắn.
“Tránh ra.”
Vân Lạc Phong đi đến bên người nam nhân, trầm thấp nói.
Có lẽ là do những lời nói chấn động lúc nãy của thiếu nữ, nam nhân không tự chủ được đứng lên, ngoan ngoãn đứng sang một bên, để lại một vị trí cho Vân Lạc Phong.
“Nếu chỉ bị thương, nàng sẽ không nghiêm trọng đến mức độ này.” Vân Lạc Phong nhíu chặt mày: “Nếu ta không đoán sai, có phải các ngươi cho nàng dùng thứ gì hay không?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc