Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng - Chương 57

Tác giả: Tiêu Thất Gia

Huống hồ, sau lưng hoàng tộc còn có Linh Môn tồn tại, cho dù thực lực của Vân Lạc Phong ngươi cường đại hơn nữa cũng không tài nào sánh bằng con quái vật khổng lồ Linh Môn kia.
Vân Lạc Phong vỗ về Tầm Kim Thử - Trà Sữa đang chui ra khỏi tay áo mình, trên khuôn mặt thâm thúy lộ vẻ lạnh lùng: "Mấy năm gần đây, gia gia ta thân là Tướng quân của Long Nguyên quốc, trấn thủ biên cương nhiều năm, phụ mẫu ta càng vì nước hy sinh thân mình, nhưng ngươi, ngươi thân là Hoàng đế của giang sơn xã tắc mà lại tham luyến sắc đẹp, ngu ngốc vô đạo! Coi trọng tiểu nhân, coi thường quân tử! Sao lại không khiến thần tử đau lòng chứ? Do đó, hôm nay ta thay gia gia đến đây để giáo huấn tên hôn quân nhà ngươi!"
“Ha ha!”
Thiếu nữ vừa dứt lời, một tiếng cười lạnh lùng hư vô già cỗi bỗng vang lên, chậm rãi truyền từ phía hậu đình tới.
Ngay sau đó, một lão già với chòm râu trắng bệch, hai tay để sau lưng, bước mấy bước tới trước mặt Vân Lạc Phong.
Bước chân của ông giẫm xuống mạnh mẽ, giống như đi trên mây đạp sương mù, giọng nói càng mờ ảo hơn, thản nhiên nói: "Vân gia Vân Lạc Phong, tiểu tử Vân Lạc kia cho phép ngươi tới quấy rối hoàng cung hay do ngươi tự mình ra chủ ý?"
Cho dù giọng điệu của ông rất nhạt, nhưng đôi mắt già nua lại mang theo vẻ cao ngạo, nghiễm nhiên không để Vân Lạc Phong đang đứng trước mặt vào trong mắt.
Thiếu nữ dựa cả người mình vào lòng Vân Tiêu, khuôn mặt tà khí nở nụ cười: "Bất kẻ là lão nhân nhà ta bảo ta tới hay do ta tự mình ra chủ ý cũng chẳng liên quan tới ngươi! Ta tới đây vì muốn cẩu Hoàng đế kia xuống đài, nếu kẻ nào ngăn cản, ta giết kẻ đó!"
Cuồng vọng, kiêu ngạo!
Kẻ nào ngăn cản, nàng giết kẻ đó!
Khắp Long Nguyên quốc, có mấy ai dám can đảm đứng trước mặt đệ nhất cường giả hoàng tộc và nói ra lời ngang ngược ấy?
Chỉ có Vân Lạc Phong!Thật không hiểu nữ nhân này ngông cuồng tự tin hay là ngu không ai bằng nhỉ?
“Vân gia Vân lạc phong, lão phu mặc kệ hoàng tộc làm ra chuyện gì với Vân gia các ngươi, ngươi phải hiểu rằng, quân muốn thần ૮ɦếƭ, thần không thể không ૮ɦếƭ! Nếu vi phạm quân lệnh sẽ phạm phải tội phản nghịch!"
Ánh mắt lạnh nhạt của lão già nhìn Vân Lạc Phong từ trên xuống dưới, hai tay để sau lưng, áo trắng phất phơ, cả người tiên phong đạo cốt, mười phần khí thế.
Vân Lạc Phong giơ chân lên, khẽ ngẩng khuôn mặt ngông cuồng, nhìn lão già từ trên xuống dưới: "Ta chỉ biết một câu, người thắng làm vua, kẻ thua làm giặc! Nếu Cao Đồ thất bại, hắn chỉ có thể là giặc ςướק, ta chưa thấy vương giả phải cúi đầu trước giặc ςướק nhé."
Lão già hơi nheo đôi mắt lạnh băng, nhìn về phía thiếu nữ đang nằm trên kiệu.
Giờ phút này, phong thái thiếu nữ vừa cuồng vọng vừa ngang ngược, ánh mắt nàng giống hệt ánh mắt của vương giả thắng lợi, cuồng ngạo không kiềm chế được, quân lâm thiên hạ.
Nhìn thiếu nữ ngang ngược như vậy, trong lòng lão già chợt cảm thấy hơi không chắc chắn, rốt cuộc ánh mắt giống y như quân vương của Vân Lạc Phong... đừng nói là tên Cao Đồ ngu xuẩn này, ngay cả Môn chủ Linh Môn cũng không có.
Thế nhưng, ông là người thủ hộ hoàng tộc, bất kể thế nào đều không được nhượng bộ!
“Vân gia Vân Lạc Phong, hôm nay có ta ở đây, ngươi đừng nghĩ tới việc làm Cao Đồ bị thương một phần nào, hơn nữa, ta chiến với Vân gia các ngươi, Vân gia các ngươi chẳng có chỗ nào được lợi, không bằng ngươi nể mặt mũi ta rồi rời đi, thế nào?"
Nghe được lời này của lão già, khóe môi Vân Lạc Phong lại không nhịn được mà nhoẻn thành nét cong, giữa hàng mày thâm thúy lộ ra ý vị châm chọc.
“Không biết mặt mũi ngươi đáng giá bao nhiêu bạc nhỉ? Vậy mà đáng để ta nể sao?"
Giọng nói nàng tràn đầy sự khiêu khích, cuồng vọng mà kiêu ngạo, khiến sắc mặt lão già lập tức thay đổi.
“Làm người quá kiêu ngạo cũng không phải chuyện gì tốt! Nếu ngươi khăng khăng làm bậy, lão phủ đành phải ra tay giáo huấn ngươi một chút hỡi tiểu nha đầu tóc vàng kia!"
Xôn xao!
Thân thể lão già bỗng hóa thành trận gió ôn dịch, trong nháy mắt đã nhào tới trước mặt Vân Lạc Phong.
Tay ông nhào tới như móng vuốt chim ưng, hung ác mà bén nhọn, trong mắt tràn đầy sự tàn nhẫn.
Vân Lạc Phong cười nhạt, nhìn bóng dáng lão già đang lao tới, nàng chẳng hề trốn tránh một chút nào, mặt mày tràn đầy ý cười.
Nhìn tư thái thiếu nữ giống như trong lòng đã có dự liệu, lão già càng thêm phẫn nộ, công kích hung mãnh hơn, dường như muốn một chiêu lấy mạng Vân Lạc Phong.
Nhưng mà……
Đúng vào lúc tay của tên già kia chỉ còn cách mặt Vân Lạc Phong khoảng một mi li mét (.-. thông cảm bà con, truyện xuyên không nên còn vài từ hiện đại), bất thình lình, một cơn giận dữ truyền xuống đỉnh đầu ông, mang theo khí thế như chẻ tre.
“Ai dám đả thương cháu gái của lão tử?”
Ầm!
Một luồng sức mạnh hung hăng đánh tới từ phía sau, hung mãnh mà tàn nhẫn, lão già không còn rảnh rỗi để lo Vân Lạc Phong ở trước mặt nữa, vội vàng xoay người về phía khí thế bất chợt nổ ra kia, một tiếng ầm vang lên, sức mạnh bùng nổ tỏa ra khắp người ông, tro bụi phất phơ, che trời lấp đất.
Cùng lúc đó ở trên kiệu, nam nhân mặt than lãnh khốc kia chầm chậm thu tay lại, tiếp tục đút hoa quả vào miệng Vân Lạc Phong, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì vậy.
Có lẽ đệ nhất cao thủ hoàng tộc cũng không ngờ được, vừa rồi khoảng cách ૮ɦếƭ người gần như thế, nếu không nhờ ông phản ứng nhanh nhẹn, quay ra sau đối phó Vân Lạc, nói không chừng ông đã bỏ mạng ngay tại đây.
Nếu Vân Lạc đã tới thì Vân Tiêu không định ra tay nữa, rốt cuộc đây là ân oán Vân gia, Vân gia đã có năng lực giải quyết phiền toái, hắn chỉ cần đứng bên cạnh nhìn xem thôi. Nếu Vân gia không giải quyết được khó khăn, hắn mới ra tay tương trợ!
“Vân Lạc!”
Lão già nhìn Vân Lạc đang xông tới trước mắt, khuôn mặt già cỗi đột nhiên trầm xuống, lạnh giọng nói: "Xem ra ngươi tới rất đúng lúc, nếu không nhờ ngươi tới quá đúng lúc như vậy, cháu gái ngươi đã vong mạng ngay tại đây rồi."
Vân Lạc cười mấy tiếng ha ha: “Lâm Thiên, hẳn là ngươi nên cảm tạ ta tới đúng lúc mới phải, nói cách khác, kẻ vong mạng tại đây chính là ngươi."
Cháu gái nhà mình có Vân Tiêu đi theo bên cạnh, đồ già Lâm Thiên kia tính là gì chứ? Ông đảm bảo ngay cả một Ng'n t của cháu gái bảo bối, đồ già kia cũng chẳng chạm vào được!
Quả nhiên, tiểu tử Vân Tiêu này khiến người ta thật sự yên tâm.
Chẳng qua……
Ông sớm đã muốn tranh đua cao thấp với đệ nhất cao thủ hoàng tộc, vì thế mới không nhẫn nại được mà tiến vào hoàng cung!
“Lâm lão.” Cao Đồ bước nhanh đến bên cạnh Lâm Thiên, phẫn hận nhìn về phía Vân Lạc đang cười tí tửng: "Đồ già kia muốn mưu phản, xin Lâm lão tướng lập tức xử tử ông ta, răn đe cảnh cáo!"
Lâm lão hơi nhíu mày, Cao Đồ này quả là ngu ngốc, rõ ràng đồ già Vân Lạc kia có chuẩn bị trước mới tới, hôm nay chỉ sợ không thể chém giết đối phương một cách dễ dàng!
Nghĩ đến đây, Lâm lão trầm ngâm một hồi rồi hỏi: "Vân Lạc, ngươi đã đột phá tới Cao Linh Giả trung cấp ư?"
“Không sai!” Vân Lạc ngước mặt lên, đắc ý nói::Vận khí của ta không tồi, trước đó không lâu đã đột phá tới Cao Linh Giả trung cấp! Chỉ là ngứa nghề không nhịn được, muốn tới tìm ngươi luyện tập ấy mà."
Thật ra, sở dĩ Vân Lạc có thể đột phá là nhờ lúc trước, Vân Lạc Phong cho ông ăn một viên Linh Quả.
Tuy lão nhân rất ưng khoe khoang nhưng vẫn tương đối biết chừng mực, biết cái gì có thể nói cái gì không thể nói. Nếu việc cháu gái nhà mình có Linh Quả trong tay bị truyền ra ngoài, thứ chờ đợi Vân gia chính là cơn ác mộng!
Quả nhiên, nghe lời Vân Lạc nói, sắc mặt Lâm Thiên hơi hơi trầm xuống, trong ánh mắt lập loè ánh sáng mịt mờ không rõ.
“Lâm lão, ngươi đang đợi cái gì? Cho dù lão Vân Lạc này đột phá, lão ta cũng chỉ là một Cao Linh Giả trung cấp mà thôi, ngươi thân là Cao Linh Giả cao cấp, lão ta tuyệt đối không phải đối thủ của ngươi.”
Cao Đồ nhìn thấy Lâm lão chậm chạp bất động, bất giác có chút sốt ruột, hắn thật sự không rõ, vì sao đối mặt với một kẻ Cao Linh Giả trung cấp, Lâm lão lại do dự như thế?
Lâm lão không trả lời Cao Đồ, nhưng rõ ràng sắc mặt của ông ta có chút khó coi.
Đương nhiên ông ta sợ hãi không phải Vân Lạc, mà là trăm người trong quân đoàn bên cạnh Vân Lạc Phong kìa!
Tuy nói thực lực Vân Lạc không phải đối thủ của mình, nhưng giữ chân ông một lát thì không có vấn đề, thời gian đó, trăm người trong quân đoàn kia có thể phá hủy hoàng cung trong nháy mắt, lúc đó, Linh môn biết được việc này thì tất nhiên sẽ giận tím mặt, bản thân ông cũng sẽ bị tội danh là một kẻ bảo hộ bất lực.
“Vân Lạc, thế lực sau lưng ta là Linh môn.”
Lâm Thiên hít sâu một hơi, vẫn là nói chuyện này ra.
Linh môn tồn tại, chỉ có vài người trong Hoàng thất mới có thể biết, cho dù thân là Quý phi cũng không biết bất kỳ tin tức nào liên quan đến Linh môn, bởi vậy, ông cũng nhận định Vân Lạc sẽ không biết chuyện này.
“Thì sao?” Vân Lạc cười lạnh một tiếng, “Chuyện này ta đã sớm biết.”
Sắc mặt Lâm Thiên càng thêm lạnh lại: “Nếu ngươi đã biết, còn muốn làm phản?”
“Ha ha,” Vân Lạc cong môi cười trào phúng, “Cẩu Hoàng đế Cao Đồ này thiên vị Mộ gia! Ta cũng sẽ vĩnh viễn không quên, năm đó vì cứu Thanh Nhã mà ta quỳ gối trước mặt Cảnh Lâm, hắn cũng không mở miệng hạ lệnh bảo Cảnh Lâm cứu người, buồn cười, ta lại vì kẻ như vậy còn đi trấn thủ biên giới mười năm! Bây giờ rốt cuộc lão tử đã nghĩ thông suốt! Ta tới nơi này, trừ bỏ diệt hôn quân này, còn muốn khiến Cảnh Lâm sám hối vì sự việc ngày đó!”
Bùng!
Bỗng nhiên đồng tử Vân Lạc co lại, một thân khí phách đều hiển hiện ra, dường như vào giờ phút này ông lại biến thành Đại tướng quân trấn thủ biên quan, uy danh hiển hách của mấy tháng trước!
“Xâm phạm vào người Vân gia, bất luận là ai cũng phải ૮ɦếƭ!”
Sau khi nói xong lời này, Vân Lạc nắm chặt nắm tay, phóng người về phía Lâm Thiên, cả người ông khí thế ngập trời, sắc bén giống như trường kiếm ra khỏi vỏ.
Sắc mặt Lâm Thiên trầm xuống, lại uốn tay thành ưng trảo* lần nữa, công kích về phía Vân Lạc.
Chỉ là……
Không biết một con chuột nhỏ bò ra từ địa phương, theo ống quần ông bò vào trong, há mồm cắn một miếng ở nơi dõi tông đường của ông……
“A!”
Lâm Thiên thê lương gào lên một tiếng, rốt cuộc không rảnh xông về phía Vân Lạc nữa, ưng trảo liền chộp tới chỗ đũng quần, muốn khiến con chuột nhỏ đáng ૮ɦếƭ kia thành bánh nhân thịt.
Nhưng mà, sau khi cắn xong, chuột nhỏ lại dời mục tiêu, từ *** bò lên trên, tiếp tục dùng hàm răng bén nhọn cắn *** Lâm Thiên.
Hừ hừ, lão già khốn nạn dám can đảm khi dễ chủ nhân của bổn chuột! Bây giờ còn muốn chiến đấu cùng gia gia của chủ nhân! Nằm mơ đi! Để có thể ăn được nhiều linh dược hơn, làm sao cũng sẽ không để ngươi hỗn láo đâu, nhất định giúp gia gia trút hết giận.
Bộp!
Lúc Lâm Thiên vọng tưởng bắt được chuột nhỏ, nắm tay của Vân Lạc đã dừng phía trên bụng Lâm Thiên, khiến ông ta lùi lại phía sau vài bước, trong miệng phát ra tiếng cười to sảng khoái: “Lâm Thiên, không phải ngươi rất trâu bò sao? Có bản lĩnh thì đánh cùng ta đi! Ha ha ha!”
Lâm Thiên bị cắn đau đớn không thôi, có chút phẫn nộ rống lớn một câu: “Ngươi có bản lĩnh chờ ta P0'p ૮ɦếƭ con chuột này rồi sẽ đấu một trận sống ૮ɦếƭ cùng ngươi!”
Vân Lạc trợn trắng mắt.
Tuy rằng ông tới nơi này là vì chiến đấu với Lâm Thiên, nhưng cũng muốn đánh những kẻ kia để xả giận! Có cơ hội tốt như vậy mà từ bỏ sao? Có phải ngu hay không?
“Chuột cái gì? Ta không thấy,” Vân Lạc trợn tròn mắt nói dối, “Lâm Thiên, có phải ngươi sợ ta hay không, cho nên mới tìm lấy lý do thấp kém đó?”
“Ngươi……” Lâm Thiên bị chọc tức sắc mặt trắng bệch, “Vân Lạc, tên tiểu nhân vô sỉ này, ai sợ ngươi? Nếu không phải con chuột này chui vào trong y phục của ta, chỉ một hơi thở của ta đã đủ đánh ngươi bò lăn!”
Khi nói lời này, Lâm Thiên lại bị cắn một miếng, rốt cuộc lão cũng không rảnh lo chỗ Vân Lạc, xoẹt mọt tiếng đã xé y phục thành mảnh nhỏ, tức khắc, thân thể nhỏ nhắn của chú chuột đã bại lộ trước ánh sáng.
“Một con chuột cũng dám cắn ta, muốn ૮ɦếƭ à!”
Lâm Thiên đánh một chưởng về phía ***.
Vì ông ta thẹn quá hóa giận nên một chưởng này dùng lực rất lớn, ai ngờ thân mình con chuột này rất linh hoạt, trước khi một chưởng kia rơi xuống thì kêu một tiếng đã chạy lên tới vai lão, vì thế, một chưởng kia chẳng những không có đánh ૮ɦếƭ chuột nhỏ, còn đánh *** mình tím đen, không nhịn được bước chân cũng lui về phía sau vài bước.
“Chậc chậc,” Vân Lạc cười tủm tỉm nhìn mặt Lâm Thiên đầy lửa giận, “Ngươi biết mình đánh không lại ta, bởi vậy muốn tự sát sao? Lâm Thiên, không nghĩ tới ngươi là người nhu nhược như vậy, dũng khí đối mặt với chiến đấu cũng không có.”
Điều khiến Lâm Thiên phẫn nộ hơn cả thống khổ trên người chính là lời nói của Vân Lạc kia.
Ông ta bị chọc tức đếb mức thiếu chút phun ra một ngụm máu, thân mình già nua run rẩy không thôi: “Vân Lạc, ngươi mẹ nó không nhìn thấy con chuột trên người ta sao? Nó đang cắn ta, làm sao ta đánh với ngươi?”
Vân Lạc nghiêm trang trả lời nói: “Xin lỗi, mắt ta mù! Nhìn không thấy!”
Phụt!
Bởi vì thương thế không nhẹ, hơn nữa giọng điệu của Vân Lạc lại K**h th**h, Lâm Thiên trực tiếp phun ra một ngụm máu, gương mặt già nua trắng bệch không hề có màu sắc của người thường.
“Vân Lạc, đồ vô sỉ này!”
Nhất định là cố ý! Ông tuyệt đối không tin tưởng, một con chuột lớn như vậy mà lão ta không nhìn thấy!
“Chít chít!”
Chuột kêu hai tiếng, lại dùng hai cái răng cửa bén nhọn cắn bả vai Lâm Thiên lần nữa.
Nó cắn rất mạnh, vừa cắn xong đã thấy máu, cũng khó trách Lâm Thiên không có tâm trạng chiến đấu cùng Vân Lạc!
Đáng tiếc, tuyệt đối Vân Lạc sẽ không bỏ qua cơ hội tốt để dẫm đạp người trước mắt!
“Lâm Thiên, dù hôm nay ngươi không có dũng khí chiến đấu cùng ta, ta cũng sẽ không bỏ qua cơ hội tranh tài cùng ngươi, cho nên, chúng ta công bằng tỷ thí! Cả hai đều dùng tay không, không cầm bất kỳ VK nào.”
Công bằng?
Ngươi lại không biết xấu hổ dùng lời lẽ chính đáng nói hai chữ công bằng này? Từ đầu đến cuối, ông ta cũng chưa từng gặp loại người vô sỉ đến trình độ thế kia! Lão già này mặt mũi đều không cần, lão còn có thể nói chuyện đó mình?
Lúc Lâm Thiên muốn công kích Vân Lạc, chuột nhỏ ở trên người ông ta lại cắn hắn một miếng, dưới loại đau đớn kịch liệt này, động tác của lão hơi dừng lại, nhưng cũng vào lúc này, nắm tay của Vân Lạc rắn chắc đánh tới trước *** lão.
Đùng một tiếng, thân mình của lão bay ngược ra ngoài, hộc máu ngã trên mặt đất, trong mắt tràn đầy phẫn nộ: “Vân Lạc! Ngươi thật là có bản lĩnh, chờ ta P0'p ૮ɦếƭ con chuột này thì sẽ chiến đấu cùng ngươi!”
Giọng nói của Lâm Thiên vừa phát ra, mấy cái chân ngắn ngủn của Trà Sữa liền đi đến trước mặt Lâm Thiên, cái đầu chuột nho nhỏ ngẩng cao, vô cùng đắc ý nhìn Lâm Thiên.
“Chít chit chít!”
Trà Sữa kêu to hai tiếng về phía Lâm Thiên, mắt to tròn xoe tràn đầy khiêu khích.
Dường như gương mặt kia đang nói, ngươi có bản lĩnh thì tới P0'p ૮ɦếƭ ta đi, không có bản lĩnh mà nói vớ vẩn cái gì?
“Con chuột đáng ૮ɦếƭ, kẻ đầu tiên lão phu *** chính là ngươi!”
Lâm Thiên đã hiểu cảm xúc trong mắt Trà Sữa, nổi giận gầm một tiếng rồi nhảy dựng lên, ưng trảo ra sức đánh về phía thân mình nho nhỏ của Trà Sữa.
Đùng!
Dưới công kích của Lâm Thiên, Trà Sữa đến trước ông ta, cơ thể lại di chuyển lần nữa, linh hoạt trốn đi, trong khi ưng trảo kia tiếng tới thì chỉ nghe tiếng kêu rên chợt vang lên.
“Con chuột đáng ૮ɦếƭ, ngươi có bản lĩnh thì đừng trốn!”
Tay Lâm Thiên cắm trên mặt đất, lão cảm giác toàn bộ Ng'n t của mình đều đau đến nóng rát, sắc mặt cũng không tự chủ được mà vặn vẹo, toàn bộ cơ thể đều tản ra khí thế ngập trời, nghiễm nhiên đã phẫn nộ tới cực điểm.
Trà Sữa quay đầu lại kêu to vài tiếng với Lâm Thiên, dường như muốn nói, đừng trốn, ta ngu sao?
Lâm Thiên phẫn nộ không để ý đến tất cả, giương nanh múa vuốt nhào tới chỗ Trà Sữa đang chạy trốn, đáng tiếc, lão không hề cảm giác được hơi thở của Vân Lạc đột nhiên xuất hiện ở phía sau.
Rầm!
Một luồng lực lượng cường đại đến từ phía sau Lâm Thiên, làm bước chân lão lảo đảo rồi ngã như chó gặm phân, quỳ rạp trên mặt đất.
Sau đó, trong nháy mắt lão đã nhảy lên, xoay người công kích về phía Vân Lạc.Nhưng nà, lúc lão từ bỏ đuổi theo Trà Sữa để công hướng Vân Lạc, chuột nhỏ Trà Sữa không biết từ nơi nào lại xông ra, bò lên phía sau lưng của Lâm Thiên, há mồm cắn xuống.
“A!”
Lâm Thiên bị đau kêu lên một tiếng, bàn tay duỗi ra sau chộp Trà Sữa trên lưng.
Tay lão giống như là ***ng phải dầu mỡ, chuột nhỏ trực tiếp lướt qua khỏi lòng bàn tay rồi tung ta tung tăng chạy về phía sau.
Lâm Thiên muốn tiếp tục truy bắt Trà Sữa, nhưng lão mới vừa chạy vài bước, Vân Lạc lại nhân cơ hội công kích tiếp, mà lúc lão muốn tìm Vân Lạc gây phiền toái thì Trà Sữa lại chạy ra tập kích phía sau lưng lần nữa ……
Đối mặt một người một chuột vô sỉ này, Lâm Thiên hoàn toàn điên rồi, lão phẫn nộ rống lớn một tiếng, một đầu tóc rối bời tán loạn ở sau người, giống như một kẻ điên thực thụ.
“A a a! Vân Lạc, ta muốn đem ngươi cùng con chuột đáng ૮ɦếƭ này bầm thây vạn đoạn!”
Lâm Thiên múa may hai tay phẫn nộ chạy về phía Trà Sữa, không để ý tới Vân Lạc phía sau thỉnh thoảng lại đánh hai quyền lên người lão, trong lòng chỉ muốn P0'p ૮ɦếƭ con chuột nhỏ kia!
Bởi vì lão biết, chỉ cần chuột nhỏ còn sống, lão tuyệt đối không thể chiến đấu công bằng cùng Vân Lạc.
“Lâm Thiên, ngươi chạy cái gì? Là đàn ông thì dừng lại đánh một trận sống ૮ɦếƭ với ta, chạy trốn thì có bản lĩnh gì chứ?” Vân Lạc cười ha ha hai tiếng, đuổi theo sau lưng Lâm Thiên không dừng, linh lực vẫn không tiêu hao đánh vào người Lâm Thiên.
Lâm Thiên lảo đảo thiếu chút nữa ngã quỵ trên mặt đất, dù cho lão tức giận ngút trời nhưng không dừng lại mà vẫn đuổi theo chuột nhỏ.
Vì thế, toàn bộ hoàng cung liền thấy cảnh tượng một con chuột điên cuồng chạy vội ở phía trước, phía sau có hai lão nhân đuổi theo ……
Vân Lạc Phong lười biếng dựa vào người Vân Tiêu, hơi hứng thú nhìn trò chơi rượt đuổi hay ho kia.
Nàng thấy Trà Sữa không có gì nguy hiểm, lão gia tử cũng chơi hăng say, bởi vậy nàng không đứng ra ngăn trò chơi khôi hài này lại, mà chuyển ánh mắt về phía Cao Đồ đang rục rịch ở kia.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc