Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng - Chương 44

Tác giả: Tiêu Thất Gia

Nếu không phải Hoàng đế bệ hạ coi trọng Bạch Linh, mười năm trước hai nước cũng sẽ không phát sinh chiến tranh! Bởi vậy nữ nhân kia chính là một cái hồng nhan họa thủy! Tất cả thương vong đều bởi vì nàng mà sinh ra!
Nữ nhi của nàng cần phải lưng gánh món nợ những mạng người này mà sống! Nàng lại có tư cách gì giúp Bạch Linh báo thù chứ?
Bệ hạ không có sai, sai chỉ là Bạch Linh! Ai bảo nàng bị bệ hạ nhìn trúng? Nếu nàng ngoan ngoãn trở thành phi tử của bệ hạ, sao có thể xuất hiện nhiều thương vong như vậy?
Đặc biệt là những dân chúng bởi vì chiến tranh mà mất đi thân nhân càng phẫn nộ, hận không thể làm thịt Vân Lạc Phong vì thân nhân của bọn họ báo thù.
“Hồng nhan họa thủy?”
Một tiếng cười khẽ bỗng nhiên từ sau lưng truyền đến, mọi người quay đầu nhìn lại, bỗng nhiên nhận ra Vân Lạc Phong không biết khi nào đã xuất hiện ở sau lưng bọn họ.
Chỉ thấy thiếu nữ bạch y như tuyết, khóe môi giơ lên một độ cong tà khí, mặt mày nàng lộ ra một tia lãnh ý, tròng mắt đen nhánh lạnh lùng nhìn chằm chằm đám người chật như nêm cối vây chung quanh Lạc Phong Các.
“Vân Lạc Phong, ngươi cũng dám xuất hiện, ta còn tưởng rằng ngươi chỉ biết làm một con rùa đen rút đầu!”
Một tiếng cười lạnh từ trong đám người truyền ra.
Vân Lạc Phong chuyển tầm mắt về phía người nói chuyện, nhẹ nhàng nhướng mày: “Vừa rồi chính là ngươi nói câu hồng nhan họa thủy?”
“Không sai, Bạch Linh nàng chính là một cái họa thủy! Nếu không phải vì nàng cũng sẽ không có nhiều người ૮ɦếƭ ở chiến trường như thế!"
Vân Lạc Phong cười khẽ một tiếng, trong tươi cười lộ ra sát khí, dần dần đi về phía đám người này.
“Theo ta được biết, nguyên nhân hai nước giao chiến chính là vì Diệp Đổng háo sắc! Nhưng hôm nay các ngươi lại nói bà là hồng nhan họa thủy?”
“Hừ! Hoàng đế bệ hạ là vua của một nước, hắn không thể nào sai! Hơn nữa, nếu không vì Bạch Linh, hắn cũng sẽ không để hai nước giao chiến! Cho nên ngươi thân là nữ nhi của Bạch Linh liền phải thế nàng ta quỳ xuống nhận sai với những anh linh hi sinh trên chiến trường!"
Ở mảnh đại lục này, tuy rằng nữ tử cũng có thể tập văn tập võ, nhưng người cầm quyền vẫn là nam nhi! Nếu nam nhi thân là người cầm quyền, sao có thể thừa nhận sai lầm của nam nhân? Cho dù bởi vì chính mình háo sắc gây ra chiến tranh, bọn họ cũng chỉ so sánh nữ tử với hồng nhan họa thủy!
Vân Lạc Phong cảm thấy thực buồn cười, những nam nhân này vĩnh viễn chỉ biết trốn tránh trách nhiệm!
“Diệp Đổng ngu ngốc vô đạo, háo sắc thành tánh, vì tư dục của bản thân mà gây chiến với Long Nguyên Quốc! Nhưng các ngươi lại cho rằng người làm sai chính là mẫu thân của ta! Mẫu thân của ta có gì sai? Bà đã chịu hôn quân hãm hại, hồn về chiến trường! Ta vì bà báo thù, lại có gì sai đâu?”
“Thiên hạ sống hay ૮ɦếƭ có liên quan gì đến ta? Hai nước giao chiến, thương vong nhiều thì sao chứ? Ta mặc kệ Lưu Kim Quốc các ngươi ૮ɦếƭ trận bao nhiêu người, ta chỉ biết người hại song thân của ta, ta chắc chắn làm cho bọn họ xuống dưới chín suối nhận tội!”
Vẻ mặt thiếu nữ tuỳ tiện, kiêu ngạo khó thuần, một thân váy dài trắng như tuyết tung bay dưới gió, tạo nên một thân khí phách sắc bén.
“Nếu các ngươi ai dám nói bà là hồng nhan họa thủy nữa thì Vân Lạc Phong ta không ngại dùng máu tươi để rửa sạch cổng và sân Lạc Phong Các ta!”
Nàng tuyệt đối không cho phép bất luận kẻ nào vũ nhục song thân của nàng!
“Ha ha ha, buồn cười, thật sự là buồn cười, Vân Lạc Phong, chúng ta chỉ là một đám dân chúng bình thường tới công khai lên án yêu nữ mà thôi! Ngươi thân là cao thủ, chẳng lẽ lại động thủ với dân chúng bình thường sao? Ngươi không sợ làm trò cười cho thiên hạ à?”
Đây là nguyên nhân bọn họ dám can đảm tới cửa khiêu khích Vân Lạc Phong!
Vân Lạc Phong đã đột phá tới cảnh giới Địa Linh Giả, lại sinh ra trong tướng quân thế gia! Chẳng lẽ nàng lại ra tay với một đám người thường sao? Nếu nàng thật sự động thủ, chỉ sợ người trong thiên hạ đều sẽ cười nhạo nàng!
Vân Lạc Phong, nếu không phải yêu nữ Bạch Linh này mê hoặc bệ hạ, bệ hạ cũng sẽ không chiến đấu với Long Nguyên Quốc! Bởi vậy ngươi cần phải quỳ xuống dập đầu một ngàn cái cho tất cả vong hồn của Lưu Kim Quốc chúng ta! Hơn nữa phải thả bệ hạ và Hoàng Hậu nương nương ra! Bọn họ không có sai, sai chỉ có Bạch Linh!”
“Đúng vậy! Thả bệ hạ và Hoàng Hậu nương nương, ngươi không có tư cách cầm tù bọn họ!”
Giữa đám người này, hai gã thanh niên nhảy nhót vui sướng nhất! Ngữ khí hiên ngang lẫm liệt của bọn họ cứ như Bạch Linh và Vân Lạc Phong đều là ác ôn tội ác tày trời! Còn Diệp Đổng và Dung hoàng hậu bị nàng cầm tù lại là người tốt!
Vân Lạc Phong nhếch môi, cất bước đi về phía thiếu niên đang kêu gào kia, trên mặt nàng lộ ra tia sáng nguy hiểm.
“Ta nói rồi, đừng để ta nghe thấy bất luận chữ nào vũ nhục mẫu thân ta, nếu không……”
Oanh!
Một quyền oanh ở trên иgự¢ thiếu niên, thiếu niên này còn chưa có phản ứng lại, thân mình chợt bay ngược ra ngoài, hung hăng quăng ngã vào bên trong cánh cửa.
“Nếu không chính là loại kết cục này!”
Thiếu niên nôn ra một ngụm máu tươi, ánh mắt phẫn nộ nhìn Vân Lạc Phong: “Vân Lạc Phong, ngươi không có kết cục tốt, ngươi tất nhiên sẽ vào mười tám tầng địa ngục, vĩnh thế không được siêu sinh!”
“Nếu thực sự có địa ngục, Vân Lạc Phong ta thật đúng là muốn đi lang bạt một phen!” Vân Lạc Phong nghiêng nghiêng liếc mắt nhìn thiếu niên ngã xuống đất không dậy nổi, cười lạnh nói, “Đáng tiếc cho dù là địa ngục cũng không dám nhận ta!”
“Ngươi……” Thiếu niên tức giận chỉ Vân Lạc Phong, sắc mặt xanh mét, “Vân Lạc Phong, yêu nữ này, một ngày nào đó ngươi sẽ đắc tội những người chính nghĩa trên đại lục, bọn họ sẽ thay trời hành đạo diệt trừ ngươi!”
“Ta thật sự rất muốn biết bọn họ có bổn sự này hay không!” Vân Lạc Phong khẽ nhếch môi, căn dặn mọi người trong Lạc Phong Các, “Truyền lệnh xuống, nếu ai dám vũ nhục song thân của ta, Gi*t không tha! Cho dù là huyết nhiễm hoàng thành, ta cũng muốn để người khác không dám nói bà dù một chữ!”
“Tuân lệnh, các chủ!”
Mọi người củng củng nắm tay, cung kính trả lời.
Huyết nhiễm hoàng thành, bốn chữ này cũng không chỉ là nói suông! Ở trong khoảng thời gian ngắn, Lạc Phong Các lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai quét sạch toàn bộ hoàng thành! Làm những người vũ nhục Bạch Linh là hồng nhan họa thủy toàn bộ đều biến mất.
Còn những người ỷ vào chính mình là dân chúng bình thường, cho rằng Vân Lạc Phong sẽ không từ bỏ tôn nghiêm của cường giả mà ra tay với bọn họ thì tự nhận hậu quả xấu!……
Trong căn phòng tao nhã, đàn hương thoang thoảng.
Thiếu nữ đứng trước cửa sổ, một thân bạch y được ánh trăng bao phủ một tầng ánh sáng, ánh mắt nàng nhìn ra đêm tối sâu thẳm bên ngoài phòng, trong đôi mắt đen nhánh lộ ra trầm tư.
“Vân Tiêu, ngươi có cho rằng ta sai hay không?”
Nam tử đứng ở sau lưng thiếu nữ nghe được lời nàng nói, lãnh khốc trả lời: “Nàng không có sai.”
Mặc kệ nàng làm cái gì cũng đều tuyệt đối không có sai!
“Vậy nếu như người khắp thiên hạ đều cho rằng ta sai thì sao?” Thiếu nữ chậm rãi xoay người, đôi mắt màu đen ngóng nhìn dung nhan anh khí tuấn mỹ của nam nhân, khóe môi nở một nụ cười.
Vân Tiêu dừng một chút: “Nàng không có sai! Nếu người khắp thiên hạ đều cho rằng nàng sai, vậy ta đây Gi*t sạch người trong thiên hạ, như thế sẽ không còn ai nói nàng sai nữa!”
Nàng sẽ không phạm sai lầm!
Mặc dù nàng thật sự làm sai hắn cũng sẽ cho rằng nàng làm đúng!
Nghĩ đến đây, nam nhân lại bỏ thêm một câu: “Ta sẽ vĩnh viễn đứng về phía nàng.”
Mặc dù người trong thiên hạ cho rằng nàng sai, chỉ cần hắn cho là đúng thì đủ rồi!
Vân Lạc Phong cười tà mị: “Nếu sau này người thân của ngươi cho rằng ta sai thì sao?”
Một câu này không biết làm Vân Tiêu nhớ tới cái gì, biểu tình hơi hơi dừng một chút, hắn nâng lên đôi mắt, con ngươi đen lãnh khốc gắt gao ngóng nhìn Vân Lạc Phong.
“Người thân của ta chỉ có nàng.”
Người thân của ta chỉ có nàng ——
Vân Lạc Phong muốn nói gì đó, trong lúc nhất thời lại không biết nên mở miệng như thế nào. Ánh mắt nàng nhìn Vân Tiêu mang theo phức tạp, tựa hồ không nghĩ tới nam nhân này lại là cô nhi.
Đương nhiên Vân Tiêu càng không có dự đoán được Vân Lạc Phong sẽ hiểu sai, nhưng đối với hắn mà nói, những người đó còn sống hay đã ૮ɦếƭ không có gì khác nhau.
“Vân Tiêu.” Vân Lạc Phong thật sâu nhìn chăm chú vào khuôn mặt lãnh khốc của nam nhân, nghiêm túc nói, “Sau này, Vân gia chính là nhà của ngươi, người thân của ta cũng là người thân của ngươi, chỉ cần có ta, ngươi vĩnh viễn cũng không phải cô đơn một mình.”
Một phen lời nói của thiếu nữ dễ dàng xúc động đến trái tim Vân Tiêu, làm khóe môi hắn nhịn không được hơi hơi giơ lên, gợi lên một độ cong nhạt nhẽo.
Dù cho độ cong này rất nhỏ, còn biến mất trong nháy mắt nhưng Vân Lạc Phong vẫn nhìn thấy nụ cười trong lúc lơ đãng của nam nhân.
Lặp tức trái tim nàng cũng đập chậm nửa nhịp.
Phong hoa tuyệt đại cũng chỉ đến như thế!
“Vân Tiêu.” Vân Lạc Phong hơi hơi nheo lại con ngươi, giơ tay nhéo nhéo gương mặt lãnh khốc của nam nhân, cười tà mị, “Không nghĩ tới ngươi cười lên lại đẹp như thế, nếu một màn này bị nữ nhân khác nhìn thấy, không biết bao nhiêu ong bướm sẽ vây chung quanh ngươi.”
Vân Tiêu giật mình, nghiêm túc nhìn Vân Lạc Phong: “Vậy…… Sau này, ta chỉ cười cho một mình nàng xem.”
Đối với hắn mà nói, mỗi một câu của Vân Lạc Phong hắn đều sẽ trả lời rất nghiêm túc, mỗi một việc mà Vân Lạc Phong căn dặn hắn cũng sẽ nghiêm túc hoàn thành!
Chẳng sợ Vân Lạc Phong chỉ là nói giỡn, hắn cũng sẽ tin thật!
Nhìn biểu tình nghiêm túc của nam tử, Vân Lạc Phong nhướng mày, ngả ngớn nâng cằm hắn lên, tươi cười bên môi càng thêm tà mị phóng đãng.
“Vân Tiêu, ngươi có biết ngươi nói câu này thể hiện điều gì không?”
Khi nói lời này, thân thể thiếu nữ lại tới gần nam nhân hai bước nữa, đè thân mình của hắn sát trên tường, nhướng mày nói: “Nếu ngươi đã thề từ nay về sau chỉ cười với một mình ta, vậy tuyệt đối không thể lộ ra tươi cười với nữ nhân khác, nếu không……”
Vân Lạc Phong hơi hơi nheo lại con ngươi, một tia sáng nguy hiểm từ đáy mắt chợt lóe qua.
Mắt đen của Vân Tiêu chăm chú nhìn Vân Lạc Phong: “Lời đã nói với nàng ta sẽ không thu hồi! Ta cũng vĩnh viễn sẽ không lừa gạt nàng.”
Đây là hứa hẹn hắn dành cho nàng!
Hứa hẹn cả đời!
Lòng Vân Lạc Phong mạnh mẽ run lên, ngay cả nàng cũng không biết vì cái gì đối với mỗi một chữ của Vân Tiêu nàng đều sẽ cực kì tin tưởng!
Dường như từ trong xương cốt nàng đã hiểu rõ người nam nhân này vĩnh viễn cũng sẽ không lừa gạt nàng!
Đang lúc Vân Lạc Phong sững sờ, tay nam nhân đột nhiên dừng ở trên lưng nàng, dùng sức kéo nàng vào иgự¢ mình.
Rồi mới……
Hắn không cho Vân Lạc Phong cơ hội rời khỏi, đôi môi lạnh lẽo dừng ở trên môi thiếu nữ, hai tay gắt gao ôm chặt thiếu nữ đang dựa vào иgự¢ hắn.
Vân Lạc Phong hơi hơi nheo lại con ngươi, trong ánh mắt lộ ra tia sáng càng thêm nguy hiểm, khóe môi giơ lên một độ cong.
Gia hỏa này lại chủ động hôn nàng?
Nửa năm qua, Vân Tiêu vẫn luôn ở vào thế bị động lại lần đầu tiên phản thủ vì công! Xem ra chính mình dạy dỗ cũng không phải không có chút tác dụng nào.
Nhưng bởi vì Vân Tiêu chưa từng chạm qua nữ nhân, sạch sẽ giống như là trang giấy trắng, bởi vậy kỹ thuật hôn của hắn rất là ngây ngô, chỉ có thể để Vân Lạc Phong chỉ hắn tìm được bí quyết……
“Vân Tiêu, kỹ thuật của ngươi quá ngây ngô, điểm này còn cần tiếp tục dạy dỗ.” Tay của Vân Lạc Phong đột nhiên dừng ở trên иgự¢ Vân Tiêu, đẩy nam nhân trước mặt ra.
Ngay sau đó……
Tay nàng giống như con giun chui vào trong y phục của Vân Tiêu, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve cơ bắp rắn chắc của nam nhân, mà vuốt ve của nàng giống như một dòng điện lưu làm thân mình Vân Tiêu bỗng nhiên cứng lại.
Một dòng dục hỏa xông lên trong lòng hắn, giờ khắc này hắn lại có một loại xúc động muốn không màng tất cả ôm nàng vào lòng.
“Ăn hắn, ăn hắn!”
Đối với hành động của Vân Lạc Phong, kích động nhất không ai khác hơn Tiểu Mạch trong không gian thần điển, cả người nó đều thiếu chút nữa nhảy dựng lên, hai hàng nước mắt nhịn không được chảy xuôi xuống.
Thật tốt quá!
Cuối cùng chủ nhân cũng thông suốt! Chỉ cần nàng và Vân Tiêu song tu, thực lực tăng lên tuyệt đối không phải chỉ một chút! Còn khoảng cách nó được rời khỏi không gian thần điển cũng càng tiến thêm một bước……
Đáng tiếc, Tiểu Mạch rõ ràng cao hứng quá sớm.
Sau khi bàn tay của Vân Lạc Phong lướt qua иgự¢ của Vân Tiêu một vòng, liền thu trở về, một nụ cười tà khí xuất hiện ở bên môi nàng.
“Vân Tiêu, cơ bắp của ngươi không tồi, làm sao luyện được vậy?”
Vân Tiêu nhíu nhíu mày: “Không rõ lắm, mười năm trước ta đã bị ném vào rừng tự sinh tự diệt, ba năm trước đây mới rời khỏi chỗ đó, trong bảy năm này ta vẫn luôn ở trong rừng chém Gi*t với linh thú, có lẽ là khi đó rèn luyện được.”
Ngữ khí của nam nhân rất bình thường thật giống như là đang tự thuật chuyện của người khác.
Cho dù kể lại cuộc sống như ác mộng của bảy năm đó thì mặt hắn vẫn không đổi sắc.
Trái tim của Vân Lạc Phong đột nhiên bị đau đớn một chút.
Dù cho nàng thân là phế vật, nhưng lại có một người thân là tướng quân gia gia! Những năm qua, những người đó cũng không dám trắng trợn táo bạo tổn thương nàng.
Nhưng cuộc sống trước đây của Vân Tiêu hoàn toàn có thể dùng từ ác mộng để hình dung!Mười năm trước hắn chỉ là một hài tử không đến mười tuổi, không một thân thực lực! Cứ tưởng tượng sống trong rừng bảy năm, hắn làm sao trải qua được?
“Vân Tiêu, ngươi ở trong rừng bảy năm, chưa từng nghĩ tới việc rời khỏi nơi đó sao?”
Bảy năm tốt đẹp nhất của cuộc đời một mình hắn trải qua ở trong rừng, khó trách gia hỏa này lại đơn thuần như thế.
Tình yêu nam nữ, nếu không có người chỉ đạo tất nhiên sẽ dốt đặc cán mai! Trong rừng làm bạn với hắn chỉ có linh thú, thế nên làm sao hắn biết mấy thứ như xuân cung đồ chứ?
Giờ này khắc này, cuối cùng Vân Lạc Phong cũng hiểu vì sao trên đại lục này lại có nam nhân ngay cả xuân cung đồ là cái gì cũng không biết.
Đối mặt với câu hỏi của Vân Lạc Phong, Vân Tiêu chỉ nói một câu: “Khu rừng kia có tên là Vô Hồi (*)!”
(*): Vô hồi là không quay trở về.
Một câu khiến cho Vân Lạc Phong hiểu ý của hắn.
Vô Hồi chi sâm (*), cũng như tên của nó, ngụ ý là có đi mà không có về! Đây là rừng hung hiểm nhất trên đại lục! Nghe nói Vô Hồi chi sâm này rộng mấy vạn dặm, kéo dài từ phía đông đến phía tây đại lục.
(*): Rừng Vô Hồi.
Càng quan trọng là Vô Hồi chi sâm này rất hung hiểm, không cẩn thận một chút sẽ mất mạng trong miệng linh thú, chẳng sợ ngươi tránh thoát sự đuổi bắt của linh thú cũng có khả năng rơi vào bẫy rập.
Dù là cường giả trên đại lục cũng không dám tùy ý mạo hiểm tiến vào Vô Hồi chi sâm này……
“Vân Tiêu, là ai ném ngươi ở nơi đó?” Trong ánh mắt của Vân Lạc Phong lộ ra sát khí.
Nàng rất khó tưởng tượng dưới loại hoàn cảnh nguy hiểm như vậy, Vân Tiêu đã sống sót như thế nào! Còn sống ở nơi đó suốt bảy năm!
“Người kia……” Con ngươi Vân Tiêu dần dần trầm xuống, “Không xứng được gọi là người!”
Vân Lạc Phong ngăn chặn chua xót trong lòng, nhẹ nhàng tiến lên ôm Vân Tiêu, nàng nhắm mắt lại, che đậy một tia sát khí trong đáy mắt.
“Vân Tiêu, bất kỳ ai làm ngươi bị thương, ta cũng sẽ báo thù cho ngươi!”
Nàng không cho phép bất cứ ai bên cạnh nàng bị tổn thương.
Vân Tiêu cúi đầu nhìn thiếu nữ trước mặt, khóe môi hắn khẽ nhếch lên một độ cong nhỏ một lần nữa.
“Ta có nàng, là đủ rồi.”
Hắn có thể buông tha cho tất cả mọi người trong thiên hạ, lại quyết sẽ không buông tha nàng.
Mà người trong thiên hạ có thể vứt bỏ hắn, chỉ cần có nàng ở đây, cũng đủ rồi!
“Vân Tiêu,” Vân Lạc Phong ngẩng đầu đang chôn trong иgự¢ Vân Tiêu, trên dung nhan tuyệt mỹ nở một nụ cười dịu dàng, “Chúng ta ra ngoài cũng đã lâu, đoán chừng lão gia tử đã bị ta làm cho tức giận nổi trận lôi đình, hơn nữa, chuyện ta làm ở Lưu Kim quốc chưa truyền về Long Nguyên quốc, ta cần phải về nhà trước khi mọi người ở Long Nguyên quốc biết đến những chuyện này.”
Về nhà...
Hai chữ này đối với những người không có nhà như Vân Tiêu mà nói, là cỡ nào ấm áp!
Từ giờ khắc này trở đi, chỉ cần là nơi có nàng, chỗ đó sẽ là nhà của hắn!
“Được, chúng ta về nhà.”
...
Long Nguyên quốc.
Trong đại sảnh phủ Vân tướng quân, gương mặt lão gia tử lạnh lùng nghe người phía dưới hồi báo, sắc mặt âm tình bất định.
Kể từ khi Đại tiểu thư không từ mà biệt, tâm tình tướng quân đại nhân cũng không còn tốt nữa, thế cho nên toàn bộ người trong phủ tướng quân cũng không dám tiếp xúc với hắn để tránh rủi ro, chỉ sợ chuốc lấy tai họa.
“Thưa...Tướng quân đại nhân,” người phía dưới cẩn thận liếc mắt nhìn lão gia, kinh hãi hoảng sợ bẩm báo, “Thái tử điện hạ mất tích, Đại tiểu thư cũng không từ mà biệt, mọi người ở ngoài đang suy đoán, là Đại tiểu thư không cam lòng để cho Thái tử điện hạ ở với Mộ Vô Song cả đời, cho nên dùng lợi thế chữa bệnh cho Thái tử, bắt buộc hắn và tiểu thư bỏ trốn.”Ầm!
Lão gia tử dùng một quyền hung hăng đập trên bàn, trong nháy mắt, cả mặt bàn bị hắn đập thành hai khúc, chén trà rơi xuống đất vỡ vụn, nước trà bị bắn tung tóe trên mặt đất.
“Những lời này là do ai truyền đi?”
Tên gia đinh hung hăng nuốt nước miếng, run run rẩy rẩy trả lời: “Là phủ Mộ Thừa tướng.”
Lão gia tử còn không có chính tai nghe được lời bàn tán bên ngoài, cũng không biết bọn họ nói lời có bao nhiêu khó nghe, nếu hắn nghe được những lời đó, đoán chừng sẽ không khống chế được tính tình của mình Gi*t người tại chỗ!
Nói tóm lại, dưới sự bày mưu đặt kế của một đám tiện nhân phủ Mộ Thừa tướng, tất cả mọi người đều đang bàn luận chuyện tình của Vân Lạc Phong và Cao Lăng!
Những lời nói đó, đơn giản chính là Vân Lạc Phong không biết xấu hổ, rõ ràng Thái tử không yêu nàng, kết quả, nàng lại dùng cách chữa bệnh để uy Hi*p, ép buộc Thái tử bỏ trốn với nàng!
Đáng thương cho Thái tử, lại rơi vào nanh vuốt mà quỷ của Vân Lạc Phong! Còn Vân Lạc Phong từng dây dưa với Thái tử, tất nhiên là đã cường bạo Thái tử.
Trong lúc nhất thời, những nữ nhân ở Long Nguyên quốc ái mộ Thái tử, đều hận Vân Lạc Phong đến cắn răng nghiến lợi.
Nếu Vân Lạc Phong xuất hiện ở trước mặt các nàng, khẳng định các nàng sẽ vây quanh mà xé xác nàng.
Lúc này, Vân Lạc Phong vừa mới trở lại Long Nguyên quốc còn không biết những thay đổi trong thời gian này, chỉ là, nàng mới bước chân vào cửa thành, liền phát hiện ánh mắt của người xunh quanh nhìn về phía nàng lộ ra một tia khác thường.
Nàng giật mình, lại chau mày, cũng không có nghĩ nhiều, thẳng hướng đi đến vị trí phủ Tướng quân...
“Ngươi nói gì, Vân Lạc Phong trở lại rồi?”
Phủ Mộ Thừa tướng.
Bên trong thư phòng, Mộ Hành Cừu đang nghị sự với người khác nghe được gia đinh hồi báo, sắc mặt âm u, cười lạnh một tiếng: “Không nghĩ tới nàng ta lại có lá gan trở về? Lần này, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho nàng ta!”
Bây giờ, Mộ Hành Cừu chỉ cần nghĩ lại ngày đó bị sỉ nhục ở cửa thành, lửa giận trong lòng hắn không khống chế được tỏa ra bên ngoài.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc