Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng - Chương 433

Tác giả: Tiêu Thất Gia

Lúc này, Phong Cẩm từ trên trời hạ xuống, một thân bạch y không nhiễm bụi trần.
"Tại sao vừa rồi ngươi không ngăn cản nó?" Giọng Vân Lạc Phong mang theo nghẹn ngào, đầu không hề ngước lên, chỉ chăm chú nhìn nơi Vân Sơ Thiên vừa biến mất.
Phong Cẩm im lặng hồi lâu: "Đó là lựa chọn của nó, đối với nó mà nói, sống là một loại thống khổ, nên nó cam tâm tình nguyện ૮ɦếƭ vì người nó thích."
"Nhưng nó chỉ là một đứa bé, sao có thể để nó hy sinh vì trận chiến của chúng ta?"
"Ta nói rồi, nó không phải người thường. Nếu dựa theo tuổi tác mà nói, tuổi nó còn lớn hơn Thất Châu Đại Lục này."
"Nhưng trong lòng ta, nó vĩnh viễn chỉ là một đứa trẻ....." Khóe môi Vân Lạc Phong gợi lên nụ cười khổ.
Nàng vĩnh viễn nhớ rõ lần đầu tiên mình gặp Vân Sơ Thiên.
Một tiểu nha đầu trần trụi, dù ánh mắt ngây ngô nhìn nàng, thật hồn nhiên.
"Nó đúng là đã ૮ɦếƭ, nhưng nó vẫn có thể sống lại." Phong Cẩm nhìn Vân Lạc Phong: "Năm năm sau, thành Thiên Hoàng là nơi nó xuất hiện, lúc đó, ngươi có thể đi tìm nó. Nhưng có chuyện ta phải nói trước với ngươi. Người đã luân hồi chuyển thế sẽ không còn ký ức gì của kiếp trước, nó sẽ không nhớ ngươi là ai, nên có thể làm nó đi theo ngươi lần nữa hay không thì phải xem chính ngươi."
Gương mặt xám như tro tàn của Vân Lạc Phong rốt cuộc cũng có một tia biến hóa, nàng ngước mặt lên: "Năm năm? Thành Thiên Hoàng? Được, ta sẽ đi tìm nó, nếu nó không chịu theo ta, ta cũng sẽ bảo vệ nó cả đời."
Phong Cẩm khẽ mỉm cười, hắn phất vạt áo một cái rồi xoay người biến mất.
Hắn..... Cũng nên đi tìm lại người yêu hai kiếp của mình. Đã bỏ lỡ hai kiếp, nên kiếp sau, mặc kệ là y là nam hay nữ, hắn cũng sẽ không bỏ lỡ nữa.
"Vân Tiêu!"
Vân Lạc Phong đứng dậy, đi đến cạnh Vân Tiêu, hôn một cái lên mặt Vân Tiêu: "Đa tạ chàng đã làm bạn bên ta kiếp này! Cả đời luôn bảo hộ ta, dung túng ta.... Sau này, đến lượt ta bảo vệ chàng."
"Chủ nhân..." Tiểu Mạch muốn nói gì đó nhưng lại bị Vân Lạc Phong cắt ngang.
Nàng không nhìn đến đàn Song Dực Hỏa Long đang bị giam trong ngục lửa bên trên, lạnh lùng nói: "Đi thôi! Chúng ta về Quân gia, trận chiến này cũng nên đến hồi kết rồi!"
Chân Thần xuất thế, thiên hạ chấn động!
Từ sau khi tin tức Vân Lạc Phong đột phá Chân Thần truyền khắp đại lục, ngạch cửa Quân gia thiếu chút nữa là bị đạp đổ, đặc biệt là Vân Lạc Phong có một đứa con trai, những gia tộc có bé gái đều trăm phương ngàn kế muốn bấu víu vào Quân gia.
Tiếc là đều bị Quân gia đuổi trở về...
Cũng không ai để ý đến đàn Song Dực Hỏa Long bị lửa thêu đốt không ngừng kêu gào suốt mấy ngày mấy đêm, dù sao kết cục của chúng nó cũng không thoát được chữ ૮ɦếƭ.
_______________
Năm năm sau.
Hậu sơn Quân gia.
Bầu trời đang trong xanh yên bình bỗng dưng bị hồng quang nhuộm đỏ, từ sau khi vương tọa màu đỏ xuất hiện vào năm năm trước, năm năm sau lại có thêm một vương tọa màu đỏ nữa xuất hiện. Thất Châu Đại Lục lại bị chấn động.
"Mẫu thân, mẫu thân...."
Một đứa bé trai đáng yêu vội vội vàng vàng chạy tới, nhào vào lòng Vân Lạc Phong, hắn ngước khuôn mặt nhỏ lên, cười tươi tắn nói: "Là phụ thân đột phá phải không?"
Vân Lạc Phong gật đầu, nàng nhìn nơi vương tọa xuất hiện, ánh mắt dịu dàng: "Đúng vậy, cha con cũng đột phá Chân Thần rồi."
Phiếm đại lục này rất khó đột phá đến Chân Thần, phải nói là cơ bản không ai làm được.
Thế nhưng, Vân Lạc Phong lại có thể đột phá nhờ Vân Sơ Thiên...
Thể chất Vân Tiêu và Vân Lạc Phong đặc biệt, cho nên lúc cùng Vân Lạc Phong song tu, tu vi của hắn cũng được nâng cao, vì thế mà có thể đột phá.
Nhớ đến Vân Sơ Thiên..
Tâm Vân Lạc Phong lại đau xót, cảnh tượng con trẻ biến mất năm đó tới nay vẫn còn rõ ràng trong tâm trí nàng, cũng làm nàng đau đớn khôn nguôi.
Có điều.....
Đã qua năm năm, cũng đã đến lúc nàng đi tìm Thiên Nhi của nàng về.
Đang nghĩ ngợi, Vân Lạc Phong chợt nhìn thấy một hắc ảnh đi đến, khóe miệng nàng cong lên: "Vân Tiêu!"
Vân Tiêu bước tới, kéo Vân Lạc Phong vào lòng, hôn mạnh một cái lên môi nàng, cất giọng dịu dàng: "Chờ có lâu không?"
"Vân Tiêu, Niệm Phong còn ở đây!" Vân Lạc Phong đẩy Vân Tiêu ra, trừng hắn một cái đầy trách cứ.
Hai mắt Vân Niệm Phong lóe sáng, vẻ mặt kia hâm mộ biết bao nhiêu, thân mình nho nhỏ bổ nhào vào người Vân Lạc Phong, chu chu cái miệng nhỏ lên: "Mẫu thân, con cũng muốn hôn hôn."
Tức thì, mặt Vân Tiêu liền đen hơn cả *** nồi.Advertisement / Quảng cáo
Hắn xách Vân Niệm Phong ra khỏi người Vân Lạc Phong, nheo mắt lại, lạnh lùng uy hiếp: "Xem ra con quá rảnh rỗi nên nhàm chán, muốn tìm chút chuyện để làm nhỉ?"
Dưới giọng điệu uy hiếp không thèm che giấu của cha mình, thân mình Vân Niệm Phong khẽ run lên, tỏ vẻ tội nghiệp.
"Phong Nhi, ta có thể xác định, tiểu tử này chính là chuyển thế của tên khốn Thương Kỷ kia." Vân Tiêu nhìn Vân Lạc Phong: "Còn nhỏ mà đã háo sắc như vậy, ngay cả thê tử ta cũng muốn sàm sỡ! Hai năm trước còn lén nhìn nha hoàn tắm rửa, cũng may là bị ta bắt được đánh cho một trận, sau đó phái ngươi giám sát mới sửa được cái tật xấu này của nó."
Những lúc bình thường, Vân Lạc Phong tương đối bao che cho Vân Niệm Phong, nhưng một khi nhắc đến phương diện này, bất luận Vân Tiêu trừng phạt Vân Niệm Phong thế nào, nàng cũng ở bên cạnh Vân Tiêu ủng hộ.
Vì thế....
Dưới sự đàn áp vô nhân đạo của Vân Lạc Phong và Vân Tiêu, bản tính háo sắc của Vân Niệm Phong chưa kịp hình thành đã bị ngăn chặn.
Ai bảo Vân Tiêu quá hung tàn, Vân Niệm Phong thật sự không dám.
"Vân Tiêu, đã năm năm rồi." Vân Lạc Phong nhắc.
Vân Tiêu ngẩn người.
Ngày đó, hắn vì bảo vệ Vân Lạc Phong, bị thương quá nặng nên rơi vào hôn mê.
Sau khi hắn tỉnh lại, Vân Lạc Phong đã kể cho hắn nghe chuyện diễn ra sau đó....Advertisement / Quảng cáo
"Đã qua năm năm, chúng ta cũng nên đi tìm người về rồi."
Vân Niệm Phong như hòa thượng trọc đầu sờ không thấy tóc, không hiểu gì cả: "Cha, mẹ, hai người muốn tìm ai?"
Hai người quay sang nhìn nhau.
Vân Lạc Phong khẽ mỉm cười: "Đi tìm vị hôn thê của con."
Vị hôn thê?
Vân Niệm Phong nghiêng đầu, tò mò hỏi: "Vị hôn thê là gì? Có ăn được không?"
Đừng thấy trước đó Vân Niệm Phong bộc lộ tính háo sắc mà hiểu lầm, kỳ thật tất cả đều xuất phát từ sự tò mò mà thôi. Nói gì thì Vân Niệm Phong cũng chỉ là một đứa con nít, làm sao hiểu cái gì gọi là vị hôn thê.
"Vị hôn thê chính là người làm bạn cả đời với con sau này, cũng giống như cha với mẹ vậy." Vân Lạc Phong kiên nhẫn giải nghĩa.
Vân Niệm Phong chớp chớp hai mắt: "Là người có thể ôm nhau ngủ, có thể hôn hôn đúng không ạ? Nhưng mà, Niệm Phong sẽ không hư như cha đâu, mỗi đêm đều đè trên người mẫu thân, con còn nghe mẹ la rất đau đớn nữa."
Mặt Vân Lạc Phong lập tức tối sầm, lại trừng Vân Tiêu lần nữa: "Sau này chàng còn dám làm xằng làm bậy trước mặt con trẻ thì cút khỏi phòng ngủ cho ta!"
Nghe câu này, Vân Tiêu tỏ ra rất oan ức: "Nhiều nhất ta cũng chỉ hôn nàng trước mặt Niệm Phong, làm gì có xằng bậy?"
Vân Lạc Phong chợt giật mình sực tỉnh, liền nheo mắt nguy hiểm quay lại nhìn Vân Niệm Phong: "Nói đi! Làm sao con biết cha đè trên người mẹ?"
"Là lúc con và nha hoàn Tiểu Thúy chơi trốn tìm, trốn dưới gầm giường cha mẹ nghe được." Vân Niệm Phong còn chưa biết mình chọc phải tổ ong, hiên ngang chính trực nói ra chuyện đáng lý không nên nói.
Trốn dưới gầm giường?
Mặt Vân Tiêu lại đen như *** nồi, lập tức xách Vân Niệm Phong lên: "Đi! Để cha kiểm tra xem gần đây con tu luyện thế nào."
Vừa nói xong liền xách Vân Niệm Phong đi thẳng một mạch.
Không bao lâu sau, trong Quân gia liền vang lên tiếng kêu quỷ khóc sói tru của Vân Niệm Phong....
Vân Lạc Phong không đi ngăn cản Vân Tiêu, nàng nhìn về phía trời xa xa mà thở dài....
Năm năm....
Thiên Nhi, mẹ sẽ đón con về nhà nhanh thôi.
___________
Trên Thất Châu Đại Lục, mỗi một châu ngoại trừ phủ châu chủ ra thì còn có sự tồn tại của hoàng thất.
Có điều, hoàng thất chỉ quản được các thế gia và bá tánh tầm thường, bên trên vẫn phải chịu áp lực từ phủ châu chủ.Advertisement / Quảng cáo
Mặc dù vậy thì hoàng thất vẫn có thực quyền, cũng được bá tánh kính ngưỡng.
Thành Thiên Hoàng.
Một thân thể nhỏ bé đang bị trói vào một cây cột trên đài thấp, dưới đài là một đám người đang cầm đuốc trong tay.
Ánh mắt của bé gái bị trói ngập tràn sợ hãi, còn có tuyệt vọng.
"Đúng là yêu nữ, tuổi còn nhỏ mà lòng dạ lại ác độc như thế. Chỉ vì ghen tị nhị công chúa được hoàng thượng sủng ái, được vạn dân kính ngưỡng mà ra tay hại ૮ɦếƭ nhị công chúa."
"Nhị công chúa đúng là người tốt, là Bồ Tát sống! Khi đó, bá tánh ngoài thành Thiên Hoàng đều bị bệnh truyền nhiễm, nếu không nhờ nhị công chúa, chúng ta cũng không được cứu sống..."
Tất cả người ở đây đều căm phẫn, một lòng muốn giết tiểu cô nương nhỏ bé kia.
Bé gái này chỉ mới khoảng ba bốn tuổi, cả người bẩn thỉu, không nhìn ra được dung mạo, chỉ thấy được nét mặt cô bé đang rất sợ hãi.
Không..... Không phải như thế...
Bệnh dịch xảy ra vào mấy tháng trước không phải do hoàng tỷ chữa khỏi, mà là do cô bé nghiên cứu ra được phương thuốc, nhưng cô bé sợ mình nhỏ tuổi, sẽ không ai tin mình, đúng lúc đó hoàng tỷ lại tới tìm cô bé.
Nhị hoàng tỷ là người duy nhất biết cô bé tinh thông y thuật dù không có thầy dạy. Cho nên cô bé đưa cho hoàng tỷ phương thuốc mình nghiên cứu được.
Nào ngờ, nhị hoàng tỷ một mình độc chiếm công lao, còn hãm hại cô bé.Advertisement / Quảng cáo
Cổ họng tiểu nha đầu như mắc nghẹn, muốn nói, nhưng cũng biết sẽ không có ai tin mình.
Những người này đều ước mình mau ૮ɦếƭ đi!
Tại sao chứ?
"Hoàng thượng giá lâm!"
Một giọng nói bén nhọn vang lên, lát sau, một người đàn ông được đông đảo thị vệ, cung nữ vây quanh đi tới.
Thần thái người đàn ông này rất uy nghiêm, ánh mắt sắc bén lãnh lệ: "Ngươi có biết mình đã phạm tội gì không?"
Tiểu cô nương lắc đầu, cắn môi.
Cô bé không có tội!
"Mẫu thân ngươi là cô gái ôn nhu lương thiện, sao lại sinh ra đứa con gái lòng dạ ác độc như ngươi chứ? Mới bốn tuổi mà tâm tư đã sâu hiểm như vậy, ngay cả hoàng tỷ mình cũng muốn độc ૮ɦếƭ?" Người đàn ông kia đập bàn, tức giận nói: "Hoàng gia nuôi ngươi bao năm, ngươi chưa cống hiến được chút gì, nhị hoàng tỷ ngươi hơn ngươi ba tuổi đã biết vì nước vì dân, chữa khỏi bệnh dịch nghiêm trọng như thế, ngay cả đệ nhất y sư thành Thiên Hoàng cũng tính thu nhị hoàng tỷ ngươi làm đệ tử."
"Ngươi nhìn lại ngươi xem, ngoại trừ ăn, ngủ thì còn biết làm cái gì nữa hả? Bởi vì nhị hoàng tỷ ngươi có bản lĩnh mà ngươi nổi lòng ghen ghét, muốn mưu hại nó, chẳng lẽ ngươi còn chưa biết tội?"
Thái độ hoàng đế lạnh lùng.
Tiểu cô nương vẫn cắn chặt môi, nước mắt rơi xuống: "Lúc trước con đã nói với phụ hoàng là con đọc hiểu y thư, nhưng phụ hoàng bảo con đi chơi đi, đừng làm phiền người..."
Lúc ấy cô bé đã nói với bọn họ, cô bé biết y thuật, còn biết viết.
Nhưng bọn họ không có ai tin cô bé.
"Đến bây giờ ngươi vẫn còn xảo biện?" Hoàng đế càng thêm tức giận: "Lúc ấy ngươi chỉ là một đứa bé một_hai tuổi, ngươi lại nói với trẫm, ngươi xem hiểu y thư, còn biết viết? Đây còn không phải do mẫu thân ngươi cố tình dạy ngươi nói vậy để làm trẩm chú ý à? Xem ra mẫu tử các ngươi đều không phải kẻ tốt lành gì. Mấy tháng trước mẫu thân ngươi đã qua đời, không bằng trẫm cho mẹ con các người được đoàn tụ."
Tiểu cô nương gục đầu xuống, bả vai run lên từng chặp.
Cô bé mới ba tháng đã biết đi, bảy tháng biết nói, một tuổi thì mẫu phi bắt đầu dạy cô bé viết chữ.
Mỗi lần mẫu phi tới tìm phụ hoàng nói cho ông biết cô bé giỏi giang thế nào cũng đều bị phụ hoàng mắng là hồ ngôn loạn ngữ rồi đuổi đi. Hơn nữa còn giam lỏng mẹ con hai người, không cho bất kỳ ai đến thăm.
Cho đến khi cô bé hai tuổi mới được thả ra.
Cô bé vừa thấy người cha chưa bao giờ được gặp, liền hưng phấn chạy tới muốn nói cho ông biết rằng cô bé rất thông minh, nào ngờ lại bị ông đẩy ra, còn sai thị vệ đuổi cô bé đi.
Hai năm tiếp theo, chỉ có mình nhị hoàng tỷ đến chơi với cô bé.
Vì thế, chuyện cô bé biết y thuật cũng chỉ có mình nhị hoàng tỷ biết.
"Người đâu, mau thêu ૮ɦếƭ nghiệt chướng này cho trẫm! Hoàng cung của trẫm không nuôi phế vật!"Advertisement / Quảng cáo
Mệnh lệnh tuyệt tình của hoàng đế làm tiểu cô nương phải ngẩng đầu lên, hai mắt cô bé đẫm nước mắt.
Giữa tầm nhìn mờ mịt vì nước mắt, hình như cô bé nhìn thấy một khuôn mặt rất đẹp...
Khuôn mặt ấy luôn xuất hiện trong giấc mơ của cô bé mỗi đêm, tuy cô bé không biết người ấy là ai, nhưng cô bé có cảm giác rất thân thiết với người ấy.
"Ta không muốn ૮ɦếƭ!"
Cô bé không muốn ૮ɦếƭ!
Bởi vì cô bé còn chưa gặp được người mà cô bé muốn gặp, cô bé còn có lời hứa chưa thực hiện, sao cô bé có thể ૮ɦếƭ ở nơi này được?
Tiều cô nương cắn chặt môi, nước mắt ௱ôЛƓ lung, ngước mặt lên trời. Chợt, cô bé nhìn thấy một con cự long bay tới, trên lưng cự long hình như còn có người...
"Hoàng thượng, là rồng!"
Trong đám đông, không biết người nào kinh hô la lớn, hoàng đế đang ngồi trên long ỷ cũng đứng bật dậy, thần sắc kích động.
"Đúng là rồng! Xem ra ngay cả thần long cũng nổi giận, đích thân đến tiêu diệt nghiệp chướng này."
Hoàng đế mỉm cười, đối với nhân loại bình thường mà nói, rồng là thần thú tượng trưng cho uy nghiêm và sức mạnh, tất cả mọi người nhìn thấy đều phải triều bái.Advertisement / Quảng cáo
"Mau! Mau châm lửa thêu con tiểu yêu nữ này!"
Trong đám đông, không biết ai nói lên câu này, tất cả những người còn lại đều hí hửng quăng đuốc vào đống củi dưới chân cô bé.
Tiểu cô nương nhắm mắt lại...
Đúng lúc này, cự long gầm lên giận dữ, số đuốc quăng về phía tiểu cô nương đều bị long tức thổi văng ngược về phía đám đông, lửa liền phựt lên.
"A....."
Đám đông kinh hoảng la lên, một số người xui xẻo bị ngọn lửa thêu đốt, có người vội chạy đi lấy nước, nhưng không biết tại sao nước lại không dập được lửa.
Tiểu cô nương mở mắt ra, nhìn lên trời.
Tiếp theo....
Khuôn mặt đêm đêm xuất hiện trong giấc mơ của cô bé, giờ phút này thật sự xuất hiện ngoài hiện thực, làm cô bé không khỏi trợn tròn hai mắt, cứ nhìn chằm chằm vào người ấy, không cách nào dời mắt đi được.
Vân Lạc Phong dậm chân, phóng người nhảy khỏi lưng cự long.
Bạch y phiêu phiêu trong gió, đáp xuống trước mặt tiểu cô nương, môi nở nụ cười từ ái dịu dàng.
"Con đã từng nhìn thấy người...."
Giọng nói tiểu cô nương non nớt trong trẻo, lại mang vẻ khẳng định: "Con từng nhìn thấy người trong mơ."
Cô bé cảm thấy người trước mặt cười lên thật đẹp, đẹp nhất trên đời.
"Thiên Nhi, mẹ đến đón con về nhà!"
Về nhà?
Thân thể tiểu cô nương cứng đờ: "Người gọi con là Thiên Nhi? Con không phải tên Thiên Nhi, nhưng không biết vì sao con lại cảm thấy cái tên này rất quen thuộc với mình, giống như đã từng nghe ở đâu rồi. Có phải trước kia con từng gặp người rồi không?"
"Phải!" Vân Lạc Phong lại mỉm cười: "Kiếp trước con là nghĩa nữ của mẹ, là vị hôn thê của con trai mẹ. Năm năm trước, con vì cứu mẹ mà hy sinh bản thân, hôm nay, mẹ theo lời hứa đến đón con về nhà."
Vân Lạc Phong có tư tâm.
Nàng rất thích Vân Sơ Thiên, muốn cô bé làm con dâu mình nên lúc nói đến kiếp trước thuận tiện lôi thêm cái thân phận này.
Xoát!
Vân Lạc Phong tùy tiện nhấc tay, dây thừng đang trói Vân Sơ Thiên liền đứt đoạn, nàng dang tay ôm lấy người tiểu cô nương.
Nhìn bộ dáng xanh xao vàng vọt của Vân Sơ Thiên, Vân Lạc Phong đau lòng không thôi: "Xin lỗi con, là mẹ tới muộn!"
Lúc này, trong lòng Vân Lạc Phong đang oán trách Phong Cẩm, Phong Cẩm nói sau năm năm mới được tới thành Thiên Hoàng gặp Vân Sơ Thiên.
Làm nàng tưởng năm năm sau Vân Sơ Thiên mới được sinh ra.
Không ngờ, Vân Sơ Thiên ra đời đã bốn năm, còn chịu khổ nhiều như vậy....Advertisement / Quảng cáo
"Những kẻ dám tổn thương con, mẹ thay con báo thù, không tha cho một kẻ nào cả!"
Khi nói lời này, đáy mắt Vân Lạc Phong hiện lên tia ngoan độc, giọng nói cũng đầy sát khí.
Tiểu cô nương bắt lấy tay Vân Lạc Phong, lắc lắc đầu: "Đừng! Người đừng giết họ!"
"Tại sao?" Vân Lạc Phong tò mò.
"Người... Người rất lợi hại phải không?" Tiểu cô nương ngẩng đầu, đôi mắt đầy mong đợi nhìn Vân Lạc Phong.
Vân Lạc Phong chần chờ rất lâu mới gật đầu.
Tiểu cô nương liền cười rạng rỡ: "Vậy người có thể dạy con tu luyện không? Mấy năm qua không có ai dạy con. Con muốn tu luyện, đợi có bản lĩnh rồi tự mình đi báo thù."
Nghe vậy, Vân Lạc Phong liền mỉm cười.
Đây mới là con của nàng! Ai tổn thương mình thì tự dựa vào bản lĩnh của mình mà báo thù.
"Được! Mẹ dạy cho con! Mẹ sẽ không giết họ, có điều bọn họ đã tổn thương con, mẹ không thể dễ dàng tha cho họ!" Ánh mắt Vân Lạc Phong chợt lóe, lạnh lùng hạ lệnh: "Vân Dực, ngươi đến phủ châu chủ Đông Châu một chuyến, đem chuyện này nói rõ cho châu chủ biết, ngài ấy sẽ tự biết làm thế nào."
Thành Thiên Hoàng thuộc lãnh thổ Đông Châu, chỉ cần châu chủ ra mặt, người ở đây đừng hòng có cơ hội trở mình.
"Cái khác thì đợi con lớn rồi tự mình đi giải quyết...." Vân Lạc Phong bế Vân Sơ Thiên lên, gỡ cọng rơm trên tóc cô bé xuống.
Lúc này, Vân Tiêu và Vân Niệm Phong cũng đã đáp xuống, Vân Niệm Phong vừa liếc mắt đã nhìn thấy Vân Sơ Thiên, lập tức nhăn mặt: "Mẫu thân, sao tiểu muội muội lại bẩn như vậy? Có phải có kẻ xấu bắt nạt muội ấy không?"
Vân Lạc Phong nhìn Vân Niệm Phong, rồi lại nhìn Vân Sơ Thiên, nói: "Sau này Niệm Phong phải bảo vệ muội muội, không được để ai bắt nạt muội muội, biết chưa?"
Vân Niệm Phong vỗ *** thề son sắt: "Mẫu thân yên tâm, Niệm Phong sẽ bảo vệ muội muội thật tốt!"Advertisement / Quảng cáo
Nghe con trai đảm bảo, Vân Lạc Phong mới mỉm cười dịu dàng: "Đi thôi! Chúng ta về nhà!"
Phía bên kia, hoàng đế chạy tới chỗ cao tránh lửa, sau khi hoàng đế hồi thần lại thì phát hiện Vân Sơ Thiên đã đi xa, hoàng đế lập tức nổi giận quát lớn: "Mau cản chúng lại cho trẫm!"
Hoàng đế không nhìn thấy cảnh Vân Lạc Phong nhảy khỏi lưng cự long, nên hiển nhiên không biết thực lực Vân Lạc Phong thế nào, tuy nhiên, mặc kệ hoàng đế có giận dữ đến đâu thì cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn Vân Lạc Phong đi càng ngày càng xa....
______________
Một nơi cách thành Thiên Hoàng không xa.
Trên một ngọn núi, nam tử đang chắp tay sau lưng, đón gió mà đứng, bạch y bị gió thổi bay nhè nhẹ, tầm mắt đang nhìn về phía thành Thiên Hoàng.
"Đã qua năm năm, Vân Lạc Phong hẳn đã tìm được Vân Sơ Thiên rồi, hy vọng nha đầu ấy không trách ta bắt cô ta chờ năm năm mới đi tìm người. Số mệnh mẫu thân của Vân Sơ Thiên phải ૮ɦếƭ vào năm ngoái, nếu mẫu thân Vân Sơ Thiên có thể tránh thoát một kiếp, kết cục của Vân Sơ Thiên sẽ khác, nên chỉ có lúc này đi tìm Vân Sơ Thiên mới là thích hợp nhất."
Một bé gái đáng yêu bất ngờ chạy tới bên cạnh Phong Cẩm, vươn đôi tay ngắn ngủn kéo kéo tay áo Phong Cẩm, gương mặt tròn tròn ngây thơ rất là dễ thương.
"Sư phụ, sư phụ, Thành Nhi đói rồi, sư phụ mau nấu cơm cho Thành Nhi đi...."
Nghe tiếng nói non nớt, Phong Cẩm quay người cúi xuống, dịu dàng mỉm cười: "Được, sư phụ lập tức đi ngay, con ngoan ngoãn tự mình đi chơi đi."
"Sư phụ, Thành Nhi rõ ràng là con gái, sao sư phụ lại đặt cho Thành Nhi cái tên giống như con trai vậy?" Bé gái bĩu môi, vẻ mặt rất bất mãn.
Phong Cẩm dịu dàng xoa đầu bé gái: "Bởi vì Thành Nhi là người sư phụ yêu nhất, nhưng trước kia sư phụ lại không buông bỏ được khúc mắc trong lòng, còn hại ૮ɦếƭ Thành Nhi, kiếp này sư phụ sẽ không phạm phải sai lầm như vậy nữa."
Tìm được ngươi rồi, đời này ta sẽ ở cạnh ngươi, đợi ngươi trưởng thành.
Không quan tâm ngươi là nam hay nữ....
.•--•.HOÀN CHÍNH VĂN.•--•.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc