Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng - Chương 428

Tác giả: Tiêu Thất Gia

Khi Quân lão gia tử vừa nói những lời này xong thì ông chợt thấy Vân Thanh Nhã và Ninh Hân đang nắm tay nhau đi đến. Tâm treo lơ lửng của ông cuối cùng cũng được thả xuống.
Vân Thanh Nhã xuất hiện ở đây chứng tỏ thành đông đã an toàn.
Tiếp theo sau, Quân lão gia tử nhanh chóng nhìn thấy Quân Phượng Linh và Diệp Cảnh Thần đi theo phía sau Vân Thanh Nhã, hai mắt ông liền trừng lớn, giọng nói thập phần kích động: "Linh Nhi, các con... Các con về rồi?"
Thật ra thì vừa nãy Quân lão gia tử đã nhận ra có người đột phá, có điều ông tưởng rằng người đột phá là bên phe địch, ông hoàn toàn không nghĩ đến Quân Phượng Linh.
Hiện tại, nhìn thấy phu thê Quân Phượng Linh, Quân lão gia tử chợt vỡ ra mọi lẽ.
Thời điểm Vân nha đầu đi có nói qua, dựa vào tư chất của Quân Phượng Linh và Diệp Cảnh Thần, nếu bọn nó ăn quả Long Tiên, chắc chắn có thể đột phá đến cảnh giới Thần Quân.
"Quân lão gia chủ, vừa nãy Quân gia chủ cũng đã quay về, nhưng Quân gia chủ không yên tâm ngài nên bảo Thanh Nhã đến đây xem thử. Hiện tại toàn bộ quân địch đã tử trận, Linh Châu chúng ta đã an toàn."
Nghe lời này, tất cả mọi người cùng thở phào nhẹ nhõm.
Từ khi đến, Vân Thanh Nhã luôn nhìn Quân Lâm Thiên, vì thế mà không phát hiện ra sự hiện diện của Hồng Loan. Sau khi báo cáo xong tình hình trận chiến, Vân Thanh Nhã mới đảo mắt nhìn quanh, vừa thấy Hồng Loan đứng đó, Vân Thanh Nhã lập tức ngây ngẩn cả người.
"Hồng Loan cô nương?"
Không phải hắn hoa mắt chứ? Sao Hồng Loan cô nương lại có thể xuất hiện ở đây?
"Chuyện này nói ra rất dài, chúng ta trở về trước rồi từ từ nói." Quân Lâm Thiên khẽ thở dài: "Vân nha đầu và Tiêu Nhi rời đi cũng lâu rồi, không biết đến khi nào mới trở về?"
May mắn là bọn họ đã bảo vệ được mảnh đại lục này bình an trước khi Vân Lạc Phong trở về.
"Cha, con đã nghe nhị thúc Phong Nhi kể lại những chuyện xảy ra ở đây rồi, chúng ta về rồi bàn bạc, đám khốn kiếp kia dám cả gan xâm phạm Thất Châu Đại Lục, chúng ta tuyệt đối không thể khoanh tay ngồi chờ ૮ɦếƭ."
Một tia lạnh lùng xẹt qua đáy mắt Quân Phượng Linh, ánh mắt bà càng thêm lãnh lệ, loáng thoáng chứa đầy gió lốc mãnh liệt.
"Được! Chúng ta về rồi bàn bạc thật kỹ, làm sao tìm lũ khốn kia báo thù."
Quân Lâm Thiên_ ông không phải người dễ bắt nạt như thế, đã dám phạm đến ông thì nên chuẩn bị cho tốt chờ ông báo thù.
_________________
Linh Thần Đại Lục.
Dư Thiên sốt ruột đi qua đi lại, sắc mặt không được tốt cho lắm.
Đúng lúc này, một vài lão giả đột nhiên từ trên trời giáng xuống, đi đến gần Dư Thiên.
"Dư Thiên, ông vội vã tìm bọn ta tới rốt cuộc là vì chuyện gì?"
Người hỏi lời này là một lão giả mặc thanh y, nhìn mặt lão ta có vẻ mất kiên nhẫn, dường như có ý kiến về việc Dư Thiên quấy rầy bọn họ bế quan.
"Ta cũng hết cách mới phải tìm tới các người!" Dư Thiên cười khổ: "Các người còn nhớ Tuyệt Thiên không?"
Tuyệt Thiên?
Tên này nói ra như sét đánh ngang tai, làm ai cũng phải run lên, có vài người còn lộ vẻ hoảng sợ, mặt hơi hơi tái đi.
Đối với bọn họ mà nói, cái tên Tuyệt Thiên chính là một cơn ác mộng....
"Tự nhiên ông nhắc tới Tuyệt Thiên làm gì? Hắn đã ૮ɦếƭ từ lâu rồi mà." Một lão giả áo xám cắn chặt răng, nói. Hình như lão đang cố ép bản thân tin rằng Tuyệt Thiên thật sự đã ૮ɦếƭ.
Năm đó Tuyệt Thiên bị thương nặng như vậy, vốn không thể nào sống sót.
"Tuyệt Thiên đúng là đã ૮ɦếƭ, nhưng khoảng thời gian trước, ta đã gặp được chuyển thể của hắn...." Dư Thiên khẽ nhắm hai mắt, ông ta vốn không muốn nói cho đám người này biết, nhưng hiện tại, ông ta không còn lựa chọn nào khác.
"Chuyển thế của Tuyệt Thiên? Ông chắc chắn mình không có nhìn lầm?"
Lão giả mặc trường bào kim sắc lên tiếng hỏi. Lão mang trên mình khí thế nghiêm nghị, tay áo thêu trường long sinh động như thật, gương mặt vốn lạnh lùng vô cảm cũng vì lời nói của Dư Thiên mà có chút biến hóa.
"Ta không nhìn lấm, đó thật sự là chuyển thế của Tuyệt Thiên!"
Dư Thiên rũ mắt, trong đầu hiện lên gương mặt như trích tiên của Phong Cẩm, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tuy tính tình hắn xảy ra biến hóa lớn, nhưng dù hắn có hóa thành tro, ta cũng có thể nhận ra hắn. Có điều, các người cứ yên tâm, thực lực Tuyệt Thiên không bằng trước đây, không đáng lo ngại."
Đám lão giả sửng sốt, dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Dư Thiên.
"Nếu đã như vậy, ông tìm bọn ta làm gì?"
"Tuyệt Thiên không có gì nguy hiểm, nhưng....." Khóe môi Dư Thiên gợi lên độ cong thị huyết: "Trước đó ta gặp được một tiểu nha đầu. Nha đầu kia có quan hệ không bình thường với Tuyệt Thiên. Thiên phú của nó còn đáng sợ hơn Tuyệt Thiên trước kia, nếu để nó tiếp tục trưởng thành, e là hậu quả khôn lường."
Tuyệt Thiên đã từng là cơn ác mộng của bọn họ.
Bây giờ còn xuất hiện một người đáng sợ hơn cả Tuyệt Thiên?
"Dư Thiên, không phải ông đang muốn gạt bọn ta đó chứ? Thiên phú Tuyệt Thiên đã đủ mạnh rồi, sao có thể có người còn mạnh hơn hắn được? Hơn nữa, chỉ một tiểu nha đầu, có thể uy hiếp gì đến chúng ta?"
Lão giả mặc trường bào kim sắc tỏ ý khinh thường, không cho lời Dư Thiên nói là đúng.
Dư Thiên nhìn thái độ của bọn họ, lạnh lùng cười: "Nha đầu kia mới hai mươi mấy tuổi thôi nhưng đã tới cảnh giới Thần Tôn. Các người nói xem, năm Tuyệt Thiên hai mươi mấy tuổi là cảnh giới gì?"
Đám lão giả nghe mà chấn động, hai mươi mấy tuổi đạt cảnh giới Thần Tôn? Đây.... Đây đâu phải thiên tài! Rõ ràng là yêu nghiệt!
"Không chỉ có vậy, nó còn có bản lĩnh làm cho vị kia của tộc Tổ Long đứng về phía nó. Vừa qua, ta phái không ít người đến Thất Châu Đại Lục tiêu diệt hết tất cả những người liên quan đến nha đầu kia, nào ngờ tộc Tổ Long vừa hay tin liền phái con rồng già ૮ɦếƭ tiệt Long Nham đi Thất Châu Đại Lục hỗ trợ bọn chúng."
Đám lão giả càng kinh ngạc hơn.
Tính tình vị tộc trưởng tộc Tổ Long kia vô cùng kiêu ngạo, ông ta mà lại chịu giúp một tiểu nha đầu loài người?
Chuyện này.... Hoàn toàn không hợp lý.
"Chưa hết! Nam nhân ở cạnh nha đầu kia cũng rất trẻ, vậy mà đã là Thần Quân. Khi chiến đấu với tiểu tử kia, ta không dám chắc mình sẽ nắm chắc phần thắng."
Dư Thiên là một trong những Thống Ngự Giả của Linh Thần Đại Lục, vậy mà ông ta lại nói mình không nắm chắc đánh bại được một Thần Quân, chỉ có thể thắng trong nguy hiểm?
Thế giới này từ bao giờ có nhiều thiên tài yêu nghiệt như vậy?
"Nếu bấy nhiêu chưa đủ làm các người khiếp sợ, thì ta vẫn còn một chuyện khác muốn nói cho các người biết. Các ngươi còn nhớ thuật chế tạo con rối từng làm chấn động thiên hạ của Tuyệt Thiên không? Năm đó chúng ta một lòng truy sát hắn ta cũng vì thuật chế tạo con rối này." Dư Thiên lại ném ra một đòn sát thủ: "Đáng tiếc, ngay cả Tuyệt Thiên cũng không thể chế tạo ra được con rối có linh hồn...."
Con rối không có linh hồn là chuyện hết sức bình thường, Tuyệt Thiên ngày đêm liều mình nghiên cứu cũng chỉ vì muốn tạo ra con rối có linh hồn.
Đáng tiếc, đến tận lúc ૮ɦếƭ hắn vẫn không thể hoàn thành tâm nguyện...
"Tuy nhiên...." Dư Thiên hơi dừng lại một lúc mới nói tiếp: "Mấy tháng trước, lúc ta và nha đầu kia giao thủ, bên cạnh nó có một con rối, mà con rối này lại có tư duy, ý thức riêng biệt, hoàn toàn y như người bình thường."
Ầm!
Câu cuối cùng của Dư Thiên giống như sét đánh giữa trời quang, làm tất cả lão giả đại kinh thất sắc.
"Nha đầu kia lại có bản lĩnh này? Không được! Nó cần phải ૮ɦếƭ! Nếu đợi nó vượt qua Tuyệt Thiên, nhất định sẽ mang tới uy hiếp cho chúng ta."
Lão giả áo xám nhíu mày, hơi thở đầy sát khí: "Dư Thiên, nha đầu kia bây giờ ở đâu?"
"Thất Châu Đại Lục!" Dư Thiên nghiến răng nghiến lợi nói: "Ta đoán nó không dám rời khỏi Thất Châu Đại Lục, nếu không ta đã có thể lập tức giết nó."
"Thất Châu Đại Lục?"
Lão giả mặc thanh y, còn được gọi là Vệ Tường ngẩn người, sau đó rơi vào trầm tư.
Bọn họ là Thống Ngự Giả của Linh Thần Đại Lục, nên không thể rời khỏi đại lục này, nhưng nếu cứ đợi ở đây, sợ là nha đầu kia sẽ nhanh chóng trưởng thành lên mất.
"Các vị, lần này ta gọi mọi người tới là vì ta đã nghĩ được một cách." Dư Thiên mỉm cười, đáy mắt lộ ra tia sáng âm trầm: "Nha đầu kia cực kỳ trọng tình trọng nghĩa, nó đuổi tới Linh Thần Đại Lục cũng là vì Tần gia ở Linh Thần Đại Lục đã bắt đi mẫu thân đồ đệ nó. Nếu bây giờ chúng ta xuống tay với tộc Tổ Long, thì không sợ nha đầu kia không xuất hiện."
Tộc Tổ Long?
Mấy lão giả sửng sốt, sau đó cùng im lặng.
"Ta biết nếu tuyên chiến với tộc Tổ Long thì khá mạo hiểm, bởi vì thực lực tộc Tổ Long đúng là rất mạnh. Nhưng nếu năm xưa chúng ta đã đuổi được chúng ra khỏi lãnh thổ của nhân loại, thì đã đủ chứng minh, chúng ta mạnh hơn lũ rồng kia." Dư Thiên tiếp tục cười, nói: "Huống chi, bốn người chúng ta cùng liên thủ, con rồng già tộc Tổ Long kia tuyệt đối không phải là đối thủ của chúng ta."
Vệ Tường lại nhíu mày lần nữa: "Năm xưa chúng ta chỉ đuổi tộc Tổ Long đi chứ không đuổi cùng giết tận chúng, ấy là vì năm người chúng ta đều là tâm trận của Linh Thần Đại Lục, thiếu một người cũng không được. Nếu bây giờ chúng ta giết lão, Linh Thần Đại Lục sẽ sụp đổ mất."
"Sụp đổ thì sụp đổ!" Dư Thiên cong cong khóe môi: "Chúng ta đã tới cảnh giới này, không thể đột phá hơn được nữa, Chân Thân gì đó cũng chỉ là cảnh giới trong truyền thuyết. Linh Thần Đại Lục sụp đổ thì chỉ là không gian này không còn tách biệt nữa, mà sẽ hợp nhất với Thất Châu Đại Lục, đối với chúng ta mà nói, chẳng tạo nên tổn thất gì cả...."
Mọi người nghe thế thì không ai nói gì thêm.
Đúng như lời Dư Thiên nói, bọn họ không có khả năng đột phá thêm thành tựu gì lớn hơn, nếu đã như vậy còn cố chấp với Linh Thần Đại Lục này làm gì?
Đương nhiên, Dư Thiên không một mình rời khỏi Linh Thần Đại Lục là còn một nguyên nhân khác, bởi vì ông ta chỉ biết bản thân là một trong năm tâm trận, lại không biết cách giải trừ cấm chế tâm trận, cho nên dù muốn thì ông ta cũng không thể rời khỏi Linh Thần Đại Lục này được.
"Được! Cứ làm như vậy đi!" Phượng Vĩnh Thanh lập tức hạ quyết định: "Chúng ta quyết không thể để nha đầu kia tiếp tục trưởng thành, nếu không sẽ nguy hại đến chúng ta. Chỉ khi nó ૮ɦếƭ, chúng ta mới có thể yên tâm. Nhưng mà..... Chúng ta dùng tộc Tổ Long để uy hiếp, nha đầu kia thật sự sẽ xuất hiện à?"
Dư Thiên cười lạnh: "Ta cũng chỉ đánh cược vận may thôi! Nó chịu xuất hiện thì tốt, nếu nó không xuất hiện, chúng ta cứ việc giết con rồng già kia, khi đó, cấm chế trên người chúng ta cũng được giải, chúng ta đến Thất Châu Đại Lục tìm nó cũng như nhau thôi."
Dư Thiên nói như vậy, đám lão giả khác cũng không có ý kiến gì thêm.
Những khó khăn mà Tuyệt Thiên mang lại cho bọn họ, bọn họ đã nếm đủ rồi. Bọn họ không muốn nếm thêm lần nữa.
"Nếu đã như vậy, chúng ta lập tức xuất phát đến tộc Tổ Long..." Khổng Phong Lăng im lặng nửa ngày mới lên tiếng, lão dõi mắt nhìn lên bầu trời xanh thẳm phía xa: "Chuyện này không thể trách chúng ta, muốn trách, chỉ có thể trách nha đầu kia quen biết Tuyệt Thiên, còn trưởng thành nhanh như vậy..."
Cùng lúc đó, tại Thất Châu Đại Lục.
Thân ảnh Vân Lạc Phong và Vân Tiêu vừa xuất hiện từ xa đã bị người Quân gia tinh mắt phát hiện, hộ vệ Quân gia lập tức cuống quýt chạy vào trong phi báo.
Tức thì, cả Quân gia nháo nhào lên, dưới sự dẫn đầu của Quân lão gia tử, tất cả mọi người cùng nhau ra đón người.
Từ xa, mọi người đã nhìn thấy đôi tuấn nam mỹ nữ ngược nắng đi đến.
Nam nhân một thân hắc trường bào, thần sắc lãnh khốc, chỉ khi nhìn sang nữ tử bên cạnh mới lộ ra vẻ dịu dàng ôn nhu.
Trên tay hắn bế một bọc vải, trong bọc vải thỉnh thoảng vang lên tiếng ê a của trẻ con, đôi khi còn lộ ra một chút gương mặt bầu bĩnh nhỏ xíu và tiếng cười khanh khách giòn giã.
Vân Lạc Phong đi bên cạnh Vân Tiêu, bạch y phiêu phất, đẹp như tiên tử, tay nàng dắt theo một bé gái cũng rất đáng yêu.
Hình ảnh này như một nhà bốn người ấm áp, làm người ta không dám bước tới làm phiền bọn họ.
"Phong Nhi, cuối cùng con cũng về rồi!" Vân lão gia tử cười ha ha bước tới, nhanh chóng đến gần cháu gái bảo bối nhà mình, khi nhìn thấy đứa bé trong lòng Vân Tiêu, hai mắt ông lập tức phát sáng: "Đây là cháu cố của ta à? Đáng yêu quá! Nào, để tằng ngoại công bế một cái nào."
Tiểu Niệm Phong không sợ người lạ, vừa thấy Vân lão gia tử vỗ vỗ tay duỗi tới liền há miệng cười khanh khách, còn dang hai tay quơ quào tới trước đòi ông bế.
Bạch Linh và Quân Phượng Linh cũng song song đi đến, để Diệp Cảnh Thần mặt đầy oán niệm đi theo phía sau. Hai mắt nhìn chằm chằm Bạch Linh bá chiếm thê tử mình, vẻ mặt ấy nhìn sơ cũng biết có bao nhiêu uất ức không nói thành lời.
Từ khi gặp nhau, hai bà thông gia này liền có cảm giác hận biết nhau quá muộn.
Bạch Linh thân là thê tử một tướng quân, tự nhiên sẽ bị thu hút bởi khí chất anh tư hào sảng của Quân Phượng Linh, vì vậy mà hiện giờ hai người tình như tỷ muội, ngay cả Diệp Cảnh Thần cũng bị gạt qua một bên.
"Phong Nhi, tiểu nha đầu này là...." Bạch Linh nhìn bé gái được Vân Lạc Phong dắt về, tò mò hỏi.
Vân Sơ Thiên có phần nhút nhát trốn ra sau lưng Vân Lạc Phong, chỉ đệ lộ hai mắt nhìn một rừng người đối diện, ánh mắt trông khá sợ sệt.
"Thiên Nhi, đừng sợ, đây đều là người thân của chúng ta!" Vân Lạc Phong cảm nhận được nỗi sợ của Vân Sơ Thiên, khẽ vỗ tay trấn an cô bé, nói: "Mẹ, đây là Vân Sơ Thiên, là dưỡng nữ con mới nhận."
"Tiểu nha đầu này nhìn rất đáng yêu, đúng là vừa nhìn đã thích!" Quân Phượng Linh khẽ cười, có lẽ sợ sẽ làm Vân Sơ Thiên sợ, nên Quân Phượng Linh nói chuyện hết sức dịu dàng: "Tiểu Thiên Nhi, ta là tổ mẫu của con, ngoan, tới bên cạnh tổ mẫu nào!"
Vân Sơ Thiên chớp mắt, ngước mặt nhìn Vân Lạc Phong, giống như đang hỏi ý kiến nàng.
Sau khi thấy Vân Lạc Phong gật đầu với mình, Vân Sơ Thiên mới dè dặt đi ra khỏi phía sau Vân Lạc Phong, chậm rãi tới cạnh Bạch Linh và Quân Phượng Linh, ngoan ngoãn kêu một tiếng: "Tổ mẫu!"
"Ngoan lắm!" Quân Phượng Linh cười híp mắt, một tiếng tổ mẫu này làm cho xương cốt bà mềm nhũn hết ra.
"Tiểu Thiên Nhi, ta là ngoại tổ mẫu của con."
Bạch Linh cũng vẫy vẫy tay với Vân Sơ Thiên: "Mau tới cho ngoại tổ mẫu nhìn con cái nào."
Vân Sơ Thiên lại chớp mắt, nghe lời tới cạnh Bạch Linh, cất giọng mềm mại non nớt: "Ngoại tổ mẫu!"
"Ngoan!"
Bạch Linh rất vui, lần này Vân Lạc Phong trở về, chẳng những đem cháu ngoại ruột về cho bà, mà còn cho bà thêm một đứa cháu gái nuôi đáng yêu vô cùng.
"Vân nha đầu, các con đã đặt tên cho đứa bé chưa?" Quân Lâm Thiên cũng đi đến trước mặt Vân Lạc Phong, cả khuôn mặt đều là ý cười tươi rói.
"Vân Niệm Phong..."
Nhắc đến tên con trai, ánh mắt Vân Lạc Phong dịu dàng hơn, nàng nhìn đứa bé đang nằm trong tả lót, mặt mày hiện lên ánh sáng từ mẫu.
"Vân Niệm Phong!" Quân Lâm Thiên cười ha ha: "Đúng là tên hay!"
Vân Niệm Phong! Ý chính là Vân Tiêu nhớ Vân Lạc Phong chứ gì?
Chà chà, tình cảm đôi phu thê trẻ này thật tốt, làm người ta cũng phải ghen tị....
"Gia gia.." Vân Lạc Phong nhìn sang Vân lão gia tử: "Trong khoảng thời gian con không ở đây, có phải Thất Châu lại xảy ra chuyện gì không?"
Vân lão gia tử ngẩn ngơ, ông nhìn Vân Lạc Phong, lúc này mới thuật lại đầu đuôi những chuyện xảy ra trong thời gian qua.
Nghe thấy người Linh Thần Đại Lục đến Thất Châu Đại Lục tàn sát, sắc mặt Vân Lạc Phong lập tức trở nên lãnh lệ, sát khí trên người cũng khuếch tán ra ngoài.
Tuy nhiên.....
Sau khi Vân lão gia tử nhắc tới Hồng Loan, đầu tiên là Vân Lạc Phong sững sờ kinh ngạc, ngay sau đó là vô cùng kích động vui mừng.
"Hồng Loan thật sự rời khỏi Minh Giới trở về?"
"Đúng vậy, nhưng Hồng Loan có việc phải về phủ châu chủ Đông Châu một chuyến rồi, hiện tại không có ở đây."
Cảm xúc trong lòng Vân Lạc Phong lúc này khó mà diễn tả thành lời.
Ngày đó, sau khi biết Hồng Loan ૮ɦếƭ, trong lòng nàng ngập tràn lửa giận, như muốn thêu rụi cả trời đất.
Nàng quyết tâm đến Minh Giới cứu Hồng Loan, nào ngờ Hồng Loan đã tự mình trở lại...
"Thi thể Hồng Loan đang ở chỗ con, còn được bảo quản rất tốt, muốn giúp Hồng Loan sống lại không thành vấn đề. Nhưng mà..." Vân Lạc Phong nhìn Quân Lâm Thiên: "Quân gia gia, phiền gia gia gọi hết mấy người Thánh Nữ Tộc và Vu Yêu Tộc về giúp con, Linh Thần Đại Lục khinh người quá đáng, con tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho chúng."
Nếu không nhờ nhị thúc đột phá đến Thần Quân...
Nếu không nhờ Hồng Loan và mẹ chồng trở về kịp lúc....
Nàng không dám tưởng tượng, khi mình trở về Linh Châu... Sẽ lả cảnh tượng gì?
Cũng may lúc trước nàng có dặn dò Vô Ngôn, nếu có chuyện gì thì hãy tìm tộc Tổ Long xin giúp đỡ, nhờ vậy mà Quân gia không có thương vọng trầm trọng....
Đương nhiên, người thân của nàng ở Thất Châu không có thương vong, như người Linh Thần Đại Lục tiến đến thì đại đa số đều tử trận.
"Được!"
Quân Lâm Thiên gật đầu. Bây giờ Vân Lạc Phong đã trở về, cũng là lúc bọn họ trả thù đám người Linh Thần Đại Lục.
____________
Không đến mấy ngày, tin tức Vân Lạc Phong trở về đã truyền khắp Thất Châu Đại Lục.
Những thế lực giao hảo với Vân Lạc Phong đều tiến đến, muốn tham gia góp sức tiến công Linh Thần Đại Lục.
Hồng Loan và Vân Lạc Phong gặp lại nhau, hai người vừa mừng vừa tủi, cuối cùng là Vân Lạc Phong tiến tới trước, ôm chầm lấy Hồng Loan.
"Mừng cô trở về!"
Hồng Loan mỉm cười, nụ cười đẹp chưa từng có: "Đời này của ta đều đuổi theo bước chân cô, nếu không, chắc ta cũng không ૮ɦếƭ đâu nhỉ?"
"Hồng Loan!" Vân Lạc Phong buông Hồng Loan ra, mỉm cười: "Lúc ta sinh Niệm Phong, cô không có ở đây, bây giờ cô về rồi, chi bằng cô làm mẹ nuôi nó đi."
"Cầu mà không được!"
Hồng Loan đánh vào vai Vân Lạc Phong một cái, cả hai cùng bật cười.
"Thật ra...." Vân Lạc Phong bỗng đảo mắt, đột nhiên nói: "Con người Vân Dật không tồi, cô thử suy nghĩ một chút xem sao? Niệm Phong của ta không thể chỉ có mẹ nuôi mà không có cha nuôi."
Hồng Loan lộ ra chút mắc cỡ, trong đầu chợt hiện lên gương mặt tuấn lãng của ai đó, khẽ mím môi: "Vậy phải xem biểu hiện của hắn!"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc