Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng - Chương 413

Tác giả: Tiêu Thất Gia

"Muội muốn dùng!"
Hỏa Hỏa không hề do dự: "Chân Thần đâu có dễ đột phá đến như vậy, muội hoàn toàn không nghĩ đến đột phá đến Chân Thần gì đó. Vì thế, muội muốn dùng quả Long Tiên!"
"Được!"
Vân Lạc Phong hái một quả Long Tiên đưa cho Hỏa Hỏa: "Vậy bây giờ muội có thể lập tức ăn nó!"
Hỏa Hỏa gật đầu nhận lấy, ăn ngay không thèm chần chừ.
Thiên phú Hỏa Hỏa không tệ, dưới sự trợ giúp của quả Long Tiên, Hỏa Hỏa cũng giống Bích Tiêu, đột phá đến cảnh giới Thần Tôn.
"Vân Tiêu, chàng giúp ta hái hết quả Long Tiên xuống, ta phải tăng tổng thể thực lực của Vân gia và Quân gia!"
Đáng tiếc, Quân Phượng Linh và Diệp Cảnh Thần không có ở đây....
Với thiên phú của hai người họ, nói không chừng có thể đột phá đến Thần Quân.
_______________
Sau khi ra khỏi không gian thần điển, Vân Lạc Phong sai Hỏa Hỏa đi thông báo với mọi người tập trung tại đại sảnh.
Còn nàng và Vân Tiêu thì đến đại sảnh chờ trước.
Lúc này, đại sảnh Quân gia ồn ào nhốn nháo, không biết Quân Lâm Thiên và Vân lão gia tử đang nói cái gì mà mặt ai cũng đầy cảm thán.
Bỗng nhiên, nhìn thấy đôi tuấn nam mỹ nữ dắt tay nhau đi vào, tất cả mọi người lập tức yên tĩnh.
"Vân nha đầu, Tiêu Nhi, các con tới rồi?" Quân Lâm Thiên mỉm cười, ánh mắt ôn hòa: "Các con vội vã gọi mọi người tới là vì chuyện gì vậy?"
Vân Lạc Phong nhún vai, nhìn về phía Vân lão gia tử: "Gia gia, một loại cây con trồng vừa ra trái, dự định cho gia gia ăn thử xem sao."
Cây do cháu gái bảo bối trồng?
Hai mắt Vân lão gia tử lập tức sáng bừng, đối với Vân lão gia tử mà nói, bất cứ thứ gì Vân Lạc Phong đưa tới, cũng đều là bảo vật.
Vì thế, Vân Lạc Phong vừa mới đưa tay ra thì Vân lão gia tử đã dựt lấy như sói đói vồ mồi, ngay cả tác dụng cũng không thèm hỏi thì đã cắn một cái nhai nhòm nhoàm.
Trái cây tràn ngập hương thơm, lan tỏa khắp khoang miệng.
Vân lão gia tử chép chép miệng, bỏ hết phần còn lại của quả Long Tiên vào miệng, nhai, nuốt liền mạch. Biểu cảm kia trông thật mỹ mãn.
"Quả này mùi vị không tệ, chỗ con còn bao nhiêu? Đưa cho ta thêm mấy trái nữa!"
Vân lão gia tử vừa nói xong thì trên đầu bỗng nổ uỳnh một tiếng, cuồng phong gió lốc bao phủ quanh người, làm mọi người sợ đến choáng váng.....
Gió lốc xoáy quanh liên tục không ngừng, đã đến cảnh giới Thánh Quân cao giai mà vẫn không dừng lại, một đường đột phá đến cảnh giới Thần Linh!
Không sai! Vân lão gia tử đã đột phá đến Thần Linh Giả!
Gió lốc đã lặng xuống nhưng Vân lão gia tử hãy còn ngây ngốc, hiển nhiên là vẫn chưa biết chuyện gì xảy ra.
Những người khác không ngồi yên được nữa, đều sôi nổi đứng dậy.
Quân Lâm Thiên lại càng kích động đến mức nói năng cũng không rõ ràng: "Đây.... Đây là Thần Linh Giả? Vân lão gia tử đột phá Thần Linh? Không sai, lực lượng này chính là Thần Linh....."
Thần Linh Giả? Chuyện gì đang xảy ra thế này?
Tiềm lực Vân lão gia tử không quá mạnh, nhưng cũng không đến nỗi kém!
Đừng thấy thực lực Vân lão gia tử trước giờ luôn rất thấp, đó là do ông sinh ra ở Long Khiếu Đại Lục, là đại lục lạc hậu nhất, hiện giờ ông đã lớn tuổi, muốn tu luyện cũng là lực bất tòng tâm.
Nếu như ông được sinh ra ở một nơi như Phong Vân Đại Lục, thì cảnh giới tu luyện cuối cùng ông đạt được chính là Thần Linh Giả.
Chính vì Long Khiếu Đại Lục quá lạc hậu, linh khí tu luyện không đủ để kích phát năng lực tiềm ẩn trong người Vân lão gia tử.
"Đây là quả Long Tiên, hiệu quả của nó là kích phát hết toàn bộ tiềm lực của người ta ra ngoài, có thể đột phá đến cảnh giới nào thì phải xem tiềm lực của mọi người đến đâu." Vân Lạc Phong mỉm cười: "Tuy nhiên, hậu quả của nó là sau khi ăn vào thì không thể tu luyện tiếp nữa, cho nên, muốn dùng hay không là tùy vào quyết định của mỗi người."
Mọi người vừa nghe xong thì cảm thấy sửng sốt.
Ý của Vân Lạc Phong chính là...
Bọn họ cũng có thể ăn?
So với mọi người đang kích động, Vân Thanh Nhã lại chỉ cau mày, có lẽ thời gian qua xảy ra quá nhiều biến cố, nên càng khiến Vân Thanh Nhã thêm ổn trọng.
"Phong Nhi, dùng quả Long Tiên đột phá có làm sức chiến đấu yếu hơn không?" Vân Thanh Nhã sợ Vân Lạc Phong không hiểu ý mình, bèn giải thích kỹ hơn: "Cũng như lão gia tử ăn quả Long Tiên xong mới đột phá, do mượn ngoại lực nên trong cảnh giới Thần Linh, lão gia tử là người yếu nhất?"
Nếu là như vậy, Vân Thanh Nhã thà tự mình tu luyện để đột phá.
Có điều, câu trả lời của Vân Lạc Phong đã đánh bay băn khoăn của Vân Thanh Nhã.
"Nhị thúc, thúc có thể yên tâm, sức chiến đấu của người dùng quả Long Tiên so với người đột phá nhờ tu luyện đều như nhau. Khuyết điểm duy nhất của nó chính là đã kích phát hết tiềm lực trong người, nên sau này có tu luyện thế nào cũng không thể đột phá được nữa."
Lời này ngược lại làm tâm Vân Thanh Nhã thả lỏng, gương mặt thanh tuấn mỉm cười ôn hòa.
"Thúc muốn ăn quả Long Tiên!"
Kỳ thực, mọi người lựa chọn thế nào, Vân Lạc Phong đều đoán được ít nhiều.
Thời điểm hiện tại là lúc bọn họ cần thực lực, chỉ có thực lực đủ mạnh mới ngăn cản được bi kịch phát sinh lần nữa!
Thiên phú Vân Thanh Nhã rất cao, nhưng thiên phú cao thì có ích lợi gì?
Không phải Vân Thanh Nhã không cố gắng, mà là dù có cố gắng bao nhiêu thì linh khí ở Thất Châu cũng không thể giúp hắn đột phá cảnh giới Thần Linh.
Đối mặt với con quái vật khổng lồ là Tần gia, bọn họ không có cách nào chống cự....
Có quả Long Tiên thì lại khác, cho dù không có Vân Lạc Phong bên cạnh, bọn họ vẫn có thể bảo vệ mảnh đất này.
Sau khi Vân Thanh Nhã quyết định xong, những người khác cũng nói ra quyết định của mình.
"Đường tỷ!" Vân Nhược Thủy chớp đôi mắt long lanh, trong mắt chứa đầy mong đợi: "Muội cũng muốn ăn quả Long Tiên, có được không?"
Vân Lạc Phong vừa định đồng ý thì trong đầu chợt vang lên giọng nói của Bích Tiêu: "Chủ nhân, Vân Nhược Thủy còn quá nhỏ, không thể chịu nổi dược hiệu của quả Long Tiên, phải đợi sau khi trưởng thành thì mới dùng được."
Vân Lạc Phong nghe vậy thì dịu dàng nhìn Vân Nhược Thủy, đưa tay lên vuốt đầu cô bé: "Thủy Nhi, dược hiệu quả Long Tiên quá mạnh, muội còn quá nhỏ không thể dùng được, có điều, đường tỷ sẽ giữ lại một quả cho muội, chờ muội trưởng thành rồi mới dùng, được không?"
Lúc đầu Vân Nhược Thủy có hơi thất vọng, nhưng nghe đến câu sau của Vân Lạc Phong, hai mắt liền sáng lên.
"Dạ được, Nhược Thủy nghe lời đường tỷ, chờ Nhược Thủy trưởng thành rồi mới ăn quả Long Tiên."
Sau khi an ủi Vân Nhược Thủy, Vân Lạc Phong lần lượt chia đều quả Long Tiên cho mọi người.
Ngoại trừ Bạch Linh!
Bạch Linh đã đột phá Thần Quân, có ăn quả Long Tiên cũng vô dụng. Cho dù tiềm lực của bà có đạt tới cảnh giới Chân Thần thì quả Long Tiên cũng không thể giúp bà đột phá.
"Hả?" Mục Động có hơi bất ngờ, ông nhìn Vân Lạc Phong đang đưa quả Long Tiên đến trước mặt mình, khẽ chớp chớp mắt hỏi: "Ta cũng có phần?"
"Ngài là bằng hữu của Quân gia gia, thời khắc mấu chốt, ngài đã lựa chọn đứng về phía con, Vân Lạc Phong_con, chưa bao giờ bạc đãi người mình."
Vân Lạc Phong mỉm cười, giọng nói hữu lực, làm nội tâm Mục Động nhất thời run động.
Thực tế, ngày đó ở Thánh Nữ Tộc, bọn họ không giúp được gì cả, nhiều lắm chỉ là chuẩn bị đối kháng với Tần gia mà thôi.
Thế nhưng.....
Nếu bọn họ biết được thực lực Vân Lạc Phong rồi mới làm như vậy, thì đó chỉ được coi là vì nịnh bợ Vân Lạc Phong mà thôi.
Thế nhưng trước đó họ không hề biết gì cả.
Dưới tình huống không biết thực lực thật sự của Vân Lạc Phong, lại đối mặt với loại quái vật khổng lồ như Tần gia, tất cả họ đều nghĩa bất từ nan.
Dù cái gì cũng chưa làm, nhưng phần tình nghĩa ấy đủ để Vân Lạc Phong ghi tạc suốt đời.
Mục Động cũng không khách sáo đưa tay nhận lấy quả Long Tiên, không nói gì cả, tất cả tình cảm đều nhớ trong lòng.....
Cũng vì chuyện này mà bầu trời bên trên Quân gia không ngừng xuất hiện lôi kiếp, kéo dài liên tục ba ngày ba đêm mới dừng lại.
Những kẻ đến Quân gia cầu kiến Vân Lạc Phong chưa kịp rời đi, chứng kiến tình cảnh có một không hai này xong thì lập tức quay về báo lại lên trên. Từ đấy về sau, không còn kẻ nào dám đến trêu chọc Vân Lạc Phong hay người bên cạnh nàng nữa.....
Tin tức chấn động ở Quân gia cứ thế lan truyền ra khắp Thất Châu Đại Lục.
Lôi kiếp?
Nghĩa là gì?
Chỉ có cường giả đột phá Thần Linh Giả mới xuất hiện lôi kiếp.
Vậy mà lôi kiếp xuất hiện ở Quân gia không phải chỉ có một, mà là tận mấy chục lôi kiếp.
Tin tức này có thề không chấn động sao?
Người Quân gia hiển nhiên không quan tâm đến bên ngoài nghị luận cái gì, Vân Lạc Phong sợ lôi kiếp đến quá nhanh, Vân Dực không kịp ngăn cản sẽ tạo thành thương vong không cần thiết, nên mới bảo mọi người chia ra đột phá.
Chính vì vậy mới có cảnh tượng lôi kiếp kéo dài ba ngày ba đêm.
Sau khi lôi kiếp chấm dứt, thực lực mọi người cũng tăng lên rõ rệt.
Đại đa số mọi người đều đột phá tới cảnh giới Thiên Thần. Mục Động, Quân lão gia tử, và Ninh Hân thì đột phá tới Thần Tôn.
Khiến Vân Lạc Phong bất ngờ nhất chính là, Vân Thanh Nhã không hổ là đệ nhất thiên tài Long Khiếu Đại Lục năm đó, thiên phú siêu việt hơn người, thẳng một đường đột phá đến Thần Quân.
Từ đây, Thất Châu Đại Lục có Vân Thanh Nhã và Bạch Linh bảo hộ, không phải lo bi kịch tái diễn lần nữa.
Vân lão gia tử không vui, mặt già héo quắt đi, căm giận bất bình nói: "Tại sao các người đều đột phá tới Thiên Thần, còn có cả Thần Tôn? Con trai ta còn là Thần Quân, chỉ có mình ta là Thần Linh Giả?"
Chẳng lẽ thiên phú của ông thật sự kém như vậy?
"Không được!" Vân lão gia tử trừng mắt, quay qua nhìn Vân Lạc Phong: "Con đưa cho ta thêm một quả Long Tiên nữa, nhanh!"
Vân Lạc Phong trừng lại Vân lão gia tử: "Dù có đưa gia gia thêm mười quả thì gia gia cũng không thể tiếp tục đột phá."
Nghe vậy, Vân lão gia tử càng trừng mắt lớn hơn: "Lão tử lấy làm đồ ăn vặt không được hả?"
Quả Long Tiên là thần vật, Vân lão gia tử lại nói muốn lấy làm đồ ăn vặt? Trên trời dưới đất chắc chỉ có mình ông mới nói ra được câu đó.
"Nếu gia gia không sợ tổn hại thân thể, vậy con không có ý kiến!" Vân Lạc Phong nhún vai, như cười như không nói.
Vân lão gia tử khựng lại, ai oán trừng mắt nhìn Vân Lạc Phong: "Lão tử chỉ đùa với con chút thôi! Con lại tưởng thật à? Không nói tới quả Long Tiên, nói tới chừng nào con sinh cho ta một đứa cháu cho ta chơi đi!"
Sinh cháu.... Cho ông chơi?
Khóe miệng Vân Lạc Phong co rút, rất lâu sau mới ổn định lại tâm trạng, nói: "Chẳng lẽ mẹ không nói cho gia gia biết là con mang thai rồi à?"
Vân lão gia tử vốn mặt đầy ai oán, vừa nghe câu này lập tức trợn tròn hai mắt.
Cái gì?
Ông không có nghe lầm chứ?
Cháu gái bảo bối nhà mình mang thai?
Mấy người Quân Lâm Thiên cũng vội vàng đứng dậy, hô hấp dồn dập thêm mấy phần, không che giấu được kích động trong lòng.
"Mẹ, mẹ chưa nói với mọi người à?" Vân Lạc Phong ngạc nhiên nhìn Bạch Linh.
"Mẹ tưởng con đã nói rồi." Bạch Linh cũng không biết noi gì.
Hóa ra đến giờ chưa có ai nói ra chuyện Vân Lạc Phong đã mang thai.
Vân lão gia tử lập tức trở về với vẻ ai oán. Tin tức quan trọng như vậy mà người nào người nấy đều giấu ông!
"Nhị thúc, Phong Nhi làm phiền thúc một việc." Vân Lạc Phong không dám nhìn ánh mắt ai oán của Vân lão gia tử, vội chuyển đề tài: "Thúc về Vô Hồi Đại Lục một chuyến, đón tất cả người Diệp gia đến đây, còn có Thiên Nhai ở Vô Hồi Chi Sâm, tất cả đều đón đến đây."
Nếu Tần gia biết không thể động thủ với Vân gia được nữa, có lẽ sẽ chuyển mục tiêu sang Diệp gia.
Nàng cần chặt đứt hết tất cả nguy cơ tiềm ẩn.
"Được!"
Vân Thanh Nhã gật đầu.
"Mặt khác, phái người đi tìm cha mẹ con, còn có Diệp Hi Mạch và Diệp Kỳ, bảo vệ họ an toàn đưa về Quân gia. Tình hình hiện nay, bọn họ còn ở ngoài ngày nào thì sẽ nguy hiểm ngày ấy."
Cha mẹ trong lời Vân Lạc Phong tất nhiên là Quân Phượng Linh và Diệp Cảnh thần. Người Vân Lạc Phong lo lắng nhất hiện nay chính là hai người họ.
"Thúc hiểu rồi, yên tâm, thúc sẽ xử lý tốt việc này."
Vân Thanh Nhã khẽ mỉm cười, có thực lực như bây giờ, Vân Thanh Nhã nói chuyện cũng tự tin hơn.
"Mẹ!" Vân Lạc Phong quay lại nhìn Bạch Linh: "Con để nhị thúc đi đón người, việc bảo vệ Quân gia và mọi người ở đây giao lại cho mẹ. Có mẹ ở đây, con rời đi cũng an tâm hơn."
Bạch Linh sửng sốt: "Con muốn đi?"
Nhìn ánh mắt lưu luyến của Bạch Linh, Vân Lạc Phong khẽ gật đầu: "Hành vi của Tần gia không đơn giản là vì con đã Gi*t Tần Lạc, chắc chắn còn có nguyên nhân gì đó, vì thế, con và Vân Tiêu phải đến Linh Thần Đại Lục một chuyến, chúng ta không thể ở trong tình trạng địch trong tối, chúng ta ngoài sáng như thế này mãi được."
Không biết vì sao, nàng có một loại cảm giác....
Hành động của Tần gia lần này có liên quan mật thiết với những kẻ đã truy sát Tuyệt Thiên năm xưa...
Cho nên, nàng nhất định phải đến Linh Thần Đại Lục một chuyến....
Bạch Linh nghĩ ngoại trừ Vân Tiêu, bên cạnh con gái còn có hai Thần Quân bảo vệ, nên cũng yên tâm hơn.
"Con yên tâm đi đi, có mẹ ở đây, không có kẻ nào có thể bước vào Quân gia nửa bước!"
Vân Lạc Phong không nói thêm gì nữa, nàng lấy ra năm quả Long Tiên đưa cho Bạch Linh.
"Năm quả Long Tiên này là cho Diệp lão gia tử, Diệp Hi Mạch, Diệp Kỳ và cha mẹ chồng con, khi nào họ tới Quân gia, mẹ đưa họ giúp con."
Sau khi căn dặn tất cả mọi chuyện cần thiết, Vân Lạc Phong và Vân Tiêu nhìn nhau một cái rồi cùng cất bước đi ra ngoài.
"Phong Nhi, khi nào chúng ta xuất phát?"
"Ngày mai đi!"
Vân Lạc Phong suy tư nửa buổi, nàng chỉ lo tăng thực lực cho người thân, suýt nữa đã quên mất Cương Thiết Liệt Diễm quân đoàn.
Tất cả mọi người trong Cương Thiết Liệt Diễm đã làm bạn cùng nàng từ lúc nàng bắt đầu trưởng thành cho đến tận bây giờ. Loại tình cảm này, không có kẻ nào có thể thay thế được....
Sau khi về tiểu viện của mình, Vân Lạc Phong gọi hết thành viên Cương Thiết Liệt Diễm và tộc chuột ra ngoài. Ngay cả Trà Trà và mấy người Tiểu Mạch cũng bị gọi về.
"Chủ nhân, người vội vã gọi mọi người trở về như vậy là vì chuyện gì?"
Tộc chuột và Trà Sữa luôn ở trong ảo cảnh nên còn chưa biết chuyện gì.
Còn về Tiểu Mạch, trước đó Vân Lạc Phong đã dùng linh hồn truyền âm nói sơ qua với hắn rồi.
"Chỗ ta còn dư ra ba mươi quả Long Tiên, ngoài trừ năm vị sư phụ ở học viện Tây Châu, ta còn phải chừa lại ba quả cho người ở phủ châu chủ Đông Châu. Vì thế, chỉ còn lại hai mươi hai quả."
Năm sư phụ ở học viện Tây Châu tuy không dạy nàng cái gì, nhưng từ đầu đến cuối họ đều thật lòng đối đãi với nàng như đồ đệ, ân tình này không thể quên.
Còn phủ châu chủ Đông Châu, mặc kệ trong lòng đám người trưởng lão kia nghĩ thế nào thì Hồng Loan đúng là đã ૮ɦếƭ vì Vân gia. Chỉ dựa vào điểm này, bất kể về sau Đông Châu có nguy cơ gì, nàng cũng liều mình tương trợ.
Huống chi chỉ có ba quả Long Tiên.
"Chủ nhân, hai mươi hai quả Long Tiên này, tỷ định chia như thế nào?" Tiểu Mạch chớp chớp đôi mắt ngây thơ hồn nhiên, hỏi.
"Tiểu Mạch, đệ và Tiểu Bạch, Trà Trà, còn có Tiểu Thụ, mỗi người một quả. Tộc chuột có chuột hậu, Trà Sữa, Manh Manh, mỗi người một quả. Còn Cương Thiết Liệt Diễm quân đoàn, Khinh Yên, Diệp Linh, Chung Linh Nhi, Long Phi, bốn người các ngươi, mỗi người một quả..."
"Như vậy, còn dư lại mười một quả. Mười một quả này giao cho Khinh Yên bảo quản, những năm gần đây, ai có biểu hiện tốt nhất, người đó có thể nhận một quả."
Mọi người đều không biết quả Long Tiên có công hiệu gì, nhưng đồ Vân Lạc Phong lấy ra không có thứ nào không trân quý.
Cho nên, tất cả đều trông chờ nhìn Vân Lạc Phong không chớp mắt.
"Những người không nhận được quả Long Tiên lần này cũng không cần thất vọng, ngày sau vẫn còn rất nhiều cơ hội. Đợi Long Tiên Thụ kết trái lần hai, ta sẽ cho các ngươi cơ hội."
Long Tiên Thụ kết trái được một lần thì thời gian kết trái lần thứ hai cũng rất nhanh, nhưng điều kiện là phải có Tiểu Trùng Trùng tưới nước.
"Dạ, tiểu thư!" Khinh Yên vui vẻ ra mặt, cười đến hai mắt cong vòng, cực kỳ đáng yêu.
Mười mấy năm rồi mà Khinh Yên vẫn không thay đổi được cách xưng hô, vẫn gọi Vân Lạc Phong là tiểu thư.
Tuy nhiên, Vân Lạc Phong thì lại thấy được sự thay đổi của Khinh Yên.
Khinh Yên vốn chỉ là một nha hoàn nho nhỏ trong phủ tướng quân, thường xuyên bị người ta bắt nạt, nhưng nhờ có tâm lòng chân thành, Vân Lạc Phong đã từng bước thay đổi cuộc đời Khinh Yên.
Nhớ lại quá khứ, Khinh Yên cũng có chút cảm thán...
Xưa nay khác xa như vậy, làm Khinh Yên có cảm giác, mười mấy năm qua như là một giấc mộng.
"Những người nhận được quả Long Tiên chia ra lần lượt ăn, Vân Dực, ngươi chuẩn bị sẵn sàng, đừng để người nào bị thương."
Uy lực của lôi kiếp không phải nhỏ, rất nhiều người đều không thể chống đỡ nổi, dẫn đến thân xác lẫn thần hồn đều tiêu tán. Vì thế, thời điểm đột phá cần phải có Vân Dực trợ giúp ngăn cản lôi kiếp, bọn họ mới có thể thuận lợi đột phá.
Mọi người nghe thấy như vậy thì hơi sững sờ, chẳng lẽ ăn quả Long Tiên xong thì sẽ bị thương à?
Tuy nhiên, xuất phát từ sự tín nhiệm đối với chủ tử nhà mình, tất cả đều không hề do dự chùn bước.
Cho đến thời khắc người đầu tiên ăn quả Long Tiên xong, mọi người mới hiểu những lời vừa rồi của Vân Lạc Phong là có ý gì.
Lôi kiếp lại xuất hiện, tiếng sấm nổ ầm ầm, hung hăng đánh xuống, phòng ốc bên dưới bị đánh trúng liền hóa thành tro bụi.
Cũng may là có Vân Dực, thân thể cường tráng ngăn chặn từng đạo sấm sét, chẳng những không bị thương tổn mà còn ngày càng rắn chắc hơn.
Một phần khác là nhờ Vân Lạc Phong đã căn dặn mọi người lần lượt ăn, nếu không lôi kiếp quá nhiều, khó tránh khỏi sơ xuất.
Sau khi lôi kiếp biến mất, những người vừa đột phá đều trợn tròn mắt, có lẽ là chưa rõ tình huống hiện tại là như thế nào.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc