Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng - Chương 406

Tác giả: Tiêu Thất Gia

Đúng vậy!
Song tu liên tục nửa tháng đã giúp Vân Tiêu đột phá đến cảnh giới Thần Quân.
Hơn nữa, khác với Thần Quân Giả giả mạo Lãng Tân Nguyệt, Vân Tiêu là Thần Quân Giả chân chính, hàng thật giá thật!
Thực lực của Vân Tiêu cũng không phải là thứ Lãng Tân Nguyệt có thể so sánh.
"Mẹ, trước đó Vân Tiêu gặp được kỳ ngộ, nên đã đột phá."
Thấy Vân Tiêu xấu hổ, Vân Lạc Phong lập tức đứng ra giải vây.
Bạch Linh vẫn cảm thấy khó hiểu, nếu đột phá nhờ gặp được kỳ ngộ, vậy việc gì Vân Tiêu phải đỏ mặt?
"Khụ... Khụ....."
Lãng Tân Nguyệt quỳ rạp trên đất, ho khù khụ. Một ít lực lượng thất thoát ra ngoài từ miệng của ả.
Nhìn thấy lực lượng bay ra từ miệng Lãng Tân Nguyệt, vẻ mặt Vân Lạc Phong bỗng nghiêm nghị, nói: "Vân Tiêu, chàng đánh ả ói hết tất cả lực lượng trong người ả ra cho ta!"
Lãng Tân Nguyệt đang nghĩ cách đào tẩu, bỗng dưng nghe thấy lời này của Vân Lạc Phong thì sợ đến mức mặt mày biến sắc, ả kinh ngạc ngẩng đầu lên, đập vào mắt Lãng Tân Nguyệt là bóng dáng hắc y của Vân Tiêu đang đến ngày càng gần. Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh! Từng đạo từng đạo lực lượng cường hãn nối tiếp nhau đánh mạnh vào lòng иgự¢ Lãng Tân Nguyệt.
"Phụt!"
Lãng Tân Nguyệt lại nôn máu, những lực lượng bị ả hấp thu trước đó cũng thoát ra cuồn cuộn từ miệng ả.
Theo lực lượng thoát ra, Lãng Tân Nguyệt cảm nhận được rõ ràng linh khí trong người đang dần dần giảm bớt.
Loại cảm giác này khiến Lãng Tân Nguyệt đại kinh thất sắc, hoảng sợ khôn cùng.
Có điều, từ trước đến nay, Vân Tiêu chưa bao giờ là người biết thương hương tiếc ngọc, công kích của Vân Tiêu càng ngày càng mạnh, Lãng Tân Nguyệt căn bản là vô phương chống đỡ, lực lượng trong người ả hóa thành hình cầu, từng viên từng viên nối tiếp nhau bay ra ngoài.
"Grào......"
Một tiếng rồng ngâm kinh thiên động địa đột ngột vang lên.
Tiểu Trùng Trùng không biết đã xuất hiện trước người Vân Lạc Phong từ lúc nào, nó nhanh chóng bay về phía Lãng Tân Nguyệt, há to miệng nuốt hết những quả cầu lực lượng mà Lãng Tân Nguyệt nôn ra.
Nuốt xong, thân thể Tiểu Trùng Trùng lập tức lớn lên, từ một con sâu nho nhỏ thoáng chốc đã thành một con cự long khổng lồ.
Mây đen giăng đầy trời, sấm sét ầm ầm giáng xuống, đánh lên thân thể Tiểu Trùng Trùng.
Tiểu Trùng Trùng bị sét đánh đau đến mức không ngừng run rẩy.
Chúng trưởng lão của liên minh Tự Do cũng bị cảnh tượng trước mắt dọa cho choáng váng.
Những lực lượng này thuộc về ngoại vật, ૮ưỡɳɠ éρ hấp thụ sẽ gây ảnh hưởng cho chính mình, đây cũng là lý do tại sao khi Lãng Tân Nguyệt đột phá, lôi kiếp lại nhỏ như vậy.
Là bởi vì thiên đạo biết rõ, thực lực của Lãng Tân Nguyệt chỉ là hữu danh vô thực.
Nhưng mà lúc này....
Lôi kiếp quá hung mãnh, giống như quyết ý đánh ૮ɦếƭ Tiểu Trùng Trùng.
"Vân Dực!"
Vân Lạc Phong khẽ quát gọi.
Thân hình cường tráng của Vân Dực lập tức xuất hiện chắn phía trước Tiểu Trùng Trùng. Vân Dực dang hai tay, đón nhận sấm sét ầm ầm đánh xuống.
Ầm!
Ầm! Ầm! Ầm!
Sấm sét hung mãnh giáng xuống, càng đánh, cơ thể Vân Dực lại càng thêm hoàn mỹ, diện mạo càng ngày càng biến đổi xuất sắc. Trước kia, diện mạo Vân Dực thuộc về loại ném giữa đám đông cũng tìm không thấy, hiện tại lại đặc biệt lóa mắt, khí chất cũng trở nên vô cùng mạnh mẽ.
Gần nửa ngày sau, lôi kiếp mới tan đi, Vân Dực từ từ đáp xuống rồi đi tới bên cạnh Vân Lạc Phong.
Tích tắc sau đó, Vân Lạc Phong nghe được câu nói đầu tiên của Vân Dực từ lúc được tạo ra đến nay: "Chủ nhân....."
Vân Dực phát âm không được chuẩn lắm, có chút cứng nhắc, giống như người vừa mới tập nói, còn có một chút ngây ngô vô tri.
Vân Lạc Phong kinh ngạc: "Vân Dực, ngươi có thể nói chuyện rồi?"
Vân Dực là một con rối, chỉ biết tuân lệnh hành sự, không có tư duy, không biết nói chuyện. Vậy mà hiện tại, dưới tình huống không có linh hồn, Vân Dực lại có thể mở miệng nói chuyện?
Bất chợt, Vân Lạc Phong nhớ tới trong quyển sách Tuyệt Thiên lưu lại có ghi....
Con rồi chân chính sẽ không có gì khác với con người, dù đặt giữa đám đông cũng không có người nào nhận ra.
Thế nhưng, kể cả Tuyệt Thiên cũng không thể tạo ra con rối hoàn thiện như vậy.
Hiện tại lại bị Vân Lạc Phong_nàng vô tình phát hiện?
"Lôi kiếp?" Biểu cảm Vân Lạc Phong từ suy tư chuyển sang bừng tỉnh.
Là sấm sét đã đắp nặn Vân Dực trở nên hoàn thiện, làm cho Vân Dực có cảm xúc như con người.
"Vân Dực, vất vả cho ngươi, ngươi lui xuống nghỉ ngơi trước đi!"
Vân Lạc Phong không nhìn đến vẻ mặt khi*p sợ của những người khác, nàng bình tĩnh phân phó Vân Dực.
"Dạ!" Giọng nói Vân Dực có phần hơi khàn khàn. Do mới khai thần trí, nên Vân Dực vẫn còn rất ngây ngô.
Tuy nhiên, những người khác vì sự xuất hiện của Vân Dực mà ai ai cũng hít sâu một hơi khí lạnh.
Thần Quân?
Vậy mà lại là một Thần Quân?
Đã vậy, vị Thần Quân này còn gọi Vân Lạc Phong là chủ nhân?
À, đúng rồi, con cự long vừa nuốt lực lượng Lãng Tân Nguyệt phun ra cũng đột phá đến cảnh giới Thần Quân....
Như thế.... Đại Lục này còn có ai là đối thủ của Vân Lạc Phong nữa đây?
Đại tướng quân Tử Nguyệt Quốc_Dịch Lâm và con gái của ông ta_Dịch Diễm, sau khi chứng kiến thực lực mấy người bên cạnh Vân Lạc Phong xong, đã sớm sợ đến run bần bật. Ban đầu, Dịch Diễm còn tồn tại chút tâm tư đối với Vân Tiêu, giờ phút này, chút tâm tư đó đã biến mất vô tung vô ảnh.
Ai bảo nữ tử quá đáng sợ kia chứ?
Một con rồng Thần Quân chưa đủ, còn thêm một con rối Thần Quân...
Giành nam nhân với người này, khác nào tìm đường ૮ɦếƭ?
May mà trước đó phụ thân luôn ngăn cản mình, nếu không mình đã ૮ɦếƭ mất xác rồi....
________________
Sau khi nôn hết lực lượng có thể nôn, thực lực Lãng Tân Nguyệt đã quay trở lại cảnh giới Thần Tôn. Ả lại nôn máu, đôi con ngươi phẫn hận cùng không cam lòng nhìn trừng trừng Vân Lạc Phong. Lãng Tân Nguyệt mở miệng muốn nói gì đó, nhưng lại không còn sức lực để nói.
Tiếp đến....
Lãng Tân Nguyệt từ từ khép kín hai mắt, mất hết sinh khí.
Sau khi Lãng Tân Nguyệt ૮ɦếƭ, đại quân ba nước bao vây toàn bộ người của liên minh Tự Do. Nội tâm chúng trưởng lão căng như dây đàn, giọng nói mang theo run rẩy: "Hiểu lầm..... Tất cả chỉ là hiểu lầm...."
"Hiểu lầm?" Vân Lạc Phong khẽ nheo mắt: "Nếu chỉ là hiểu lầm, các ngươi sẽ truyền hết thực lực của mình cho Lãng Tân Nguyệt?"
Chúng trưởng lão biến sắc, bọn họ biết là bản thân bọn họ có lỗi trước, nên đối diện lời chất vấn của Vân Lạc Phong, bọn họ không cách nào biện minh cho mình.
Bạch Linh thở dài: "Phong Nhi, bỏ đi, nể tình một khắc cuối cùng bọn họ đã có lòng cứu mẹ, con hãy tha cho họ đi! Cũng nên phái người an táng Tịch lão! Dù trước đó họ đã phạm sai lầm, nhưng xét ra cũng là bị Lãng Tân Nguyệt che mắt."
"Nguyệt Thanh!" Chúng trưởng lão vừa nghe lời này liền thở phào nhẹ nhõm: "Hiện tại, Lãng Tân Nguyệt đã ૮ɦếƭ, không biết cô có bằng lòng kế thừa liên minh Tự Do, trở thành minh chủ liên minh Tự Do không?"
Bạch Linh nhìn lại chúng trưởng lão, từ tốn nói: "Liên minh Tự Do không còn cần đến minh chủ nữa!"
"Nguyệt Thanh!"
Mọi người trong liên minh đồng loạt biến sắc.
Lúc này, Bạch Linh là hy vọng duy nhất của liên minh Tự Do, sao bọn họ đành lòng dễ dàng từ bỏ cho được?
"Nguyệt Thanh, hiện tại liên minh Tự Do chỉ có thể trông chờ vào cô, chẳng lẽ cô đành lòng nhìn mấy lão già xương cốt mục nát này tiếp tục vất vả chủ trì đại cục sao? Huống chi, mấy lão già chúng ta đã mất hết thực lực, người của liên minh chưa chắc chịu phục chúng ta."
Bạch Linh lắc đầu: "Sư phụ thành lập liên minh Tự Do, mục đích là cho những cường giả không muốn đầu phục hoàng tộc các nước có chỗ trú thân. Giờ đây, bốn nước đều là thiên hạ của con gái ta, chúng ta có thể sửa lại luật lệ, cho nên, liên minh có tồn tại hay không đã không còn quan trọng...."
"Nhưng mà....."
"Không có nhưng mà!" Bạch Linh quay lại nhìn Vân Lạc Phong: "Phong Nhi, mẹ sẽ giải tán liên minh Tự Do. Đại Lục này không cần đến sự tồn tại của liên minh Tự Do nữa!"
Bà lại càng không muốn làm minh chủ liên minh Tự Do!
Hiện tại, bà chỉ muốn được làm bạn bên cạnh con gái mình, vậy là đủ.
"Được! Con sẽ hạ lệnh không cho các nước ૮ưỡɳɠ éρ cường giả đầu phục quốc gia của mình." Vân Lạc Phong trầm ngâm một hồi lâu, nói tiếp: "Nhưng mà, lúc này con còn có chuyện quan trọng hơn phải làm."
Nói xong, Vân Lạc Phong quay sang nhìn người của liên minh Tự Do.
"Kim Dương công chúa của Kim Dương Quốc bị giam ở đâu?"
"Kim Dương công chúa?" Ánh mắt mọi người đều ngập tràn khó hiểu: "Chúng tôi chưa từng gặp Kim Dương công chúa."
Chưa từng gặp?
Vân Lạc Phong nhíu mày: "Lãng Tân Nguyệt mang Kim Dương công chúa đi, khẳng định là giam trong liên minh Tự Do này, tại sao các ngươi lại chưa từng gặp Kim Dương công chúa? Hay là nói, đến bây giờ các ngươi vẫn chưa chịu nói thật?"
Giọng nói Vân Lạc Phong đầy vẻ uy Hi*p.
Vân Tiêu đứng bên cạnh cũng đảo mắt liếc nhìn một vòng, không giấu sát ý.
"Đợi đã!" Trong đám đông chợt có người sực nhớ ra điều gì, vội lên tiếng: "Trước đó đúng là Lãng Tân Nguyệt có mang về một nữ tử, nhưng Lãng Tân Nguyệt không có nói ra thân phận của cô gái đó, không biết đó có phải là Kim Dương công chúa trong lời cô nương hay không?"
Mặt Vân Lạc Phong sầm xuống: "Cô ấy ở nơi nào?"
"Cô ấy....." Người kia hơi chột dạ: "Lãng Tân Nguyệt nói nữ tử kia là có thân thể thuần âm, có thể giúp nam nhân tăng lên tu vi chính mình, cho nên đã nhốt người vào hầm thuốc. Tính đến nay đã được mấy ngày, e là đã bị luyện dược xong, lúc này hẳn là đang cùng các thiên tài trong liên minh...."
Tuy người kia chưa nói hết câu, nhưng ý tứ trong đó, mọi người đều hiểu.
Khí thế trên người Vân Lạc Phong đột ngột tăng cao, nàng lạnh lùng nói: "Dẫn đường!"
"Dạ! Dạ!"
Người kia bị dọa sợ toát mồ hôi hột, trong lòng âm thầm cầu nguyện Kim Dương công chúa vẫn bình an vô sự, chưa bị thương tổn gì.
Bằng không, sợ là toàn bộ liên minh Tự Do đều sẽ không xong mất thôi, ngay cả Nguyệt Thanh cũng không thể bảo vệ bọn họ được.....
__________________
Trong hầm thuốc, cả người Kim Dương công chúa co rút lại thành một đoàn, nàng cảm giác được mấy con sâu ghê tởm kia đang chui vào người mình, khiến nàng đau đớn vô cùng, thế nhưng Kim Dương công chúa vẫn cắn răng chịu đựng, không kêu rên một tiếng.
Ngay lúc này, cửa hầm thuốc bỗng mở ra, một người thanh niên trẻ tuổi đi vào, hắn nhìn thấy Liên Nguyệt Sinh không nhúc nhích nữa liền vớt nàng lên.
"Thời gian luyện thuốc đã đủ, cũng đến lúc để huynh đệ chúng ta vui vẻ một phen rồi, ha ha ha...."
Người thanh niên trẻ tuổi này có hơi cuồng vọng, khoái trá cười lớn.
Trước đó, Lãng Tân Nguyệt đã hạ lệnh cho bọn họ canh giữ ở nơi này, nên những chuyện vừa xảy ra ở phủ minh chủ, những người này hoàn toàn không hay biết gì cả.
Trong khoảng thời gian này, Liên Nguyệt Sinh đã chịu đủ mọi tra tấn từ tinh thần đến thể xác.
Hầm thuốc được gọi là hầm thuốc, nhưng nó lại không chứa dược liệu như tên gọi, mà nó chứa đầy độc trùng được cho ăn dược liệu mỗi ngày kể từ lúc chúng sinh ra. Số độc trùng ấy chui vào cơ thể Liên Nguyệt Sinh, lưu lại độc của chúng nó trong cơ thể nàng, dùng cái này tôi luyện thể chất thuần âm của Liên Nguyệt Sinh.
Liên Nguyệt Sinh rũ mắt, từ đáy mắt hiện lên tia sáng lạnh lẽo, hai nắm tay siết chặt, nôi tâm là một mảnh băng hàn.
Người thanh niên trẻ tuổi kia mang Liên Nguyệt Sinh ra khỏi hầm thuốc. Rất nhanh, nàng bị đưa đến một tòa biệt viện trên hậu sơn.
Nơi đây có vô số nam tử đang chờ, thậm chí còn có kẻ phát ra tiếng cười dâm đãng khi vừa thấy nàng.
"Lần này chúng ta đúng là có phúc, nữ tử này chẳng những xinh đẹp mà còn có thể chất thuần âm, giao hoan cùng cô ta, chúng ta sẽ càng đột phá nhanh hơn."
"Có điều, tại sao chúng ta phải đến hậu sơn làm chuyện này?"
"Ha, cái này thì ngươi có điều không biết, hậu sơn của chúng ta trồng nhiều linh dược, có số linh dược này hiệp trợ, chúng ta sẽ càng tu luyện nhanh hơn, dù sao nữ tử này cũng chạy không thoát, chúng ta không cần lo lắng."
"Nói cũng đúng! Ta đoán ả ta không có lá gan nhảy vực đâu. Phía dưới vực thẳm có trấn áp một con linh thú cường đại, ả mà nhảy xuống dưới cũng tương đương với tự sát. Tục ngữ nói: ૮ɦếƭ tử tế còn không bằng nhân nhượng mà sống, dù sao mạng sống vẫn quan trọng hơn...."
Đám nam tử trẻ tuổi này cứ ta một câu ngươi một lời, sau đó cùng cười phá lên, không có ai chú ý đến sắc mặt Liên Nguyệt Sinh đang ngày một sa sầm xuống.
Liên Nguyệt Sinh đột nhiên mỉm cười, nụ cười này bớt đi một phần thanh lãnh của trước kia, lại càng làm nàng xinh đẹp hơn, khiến người khác vừa nhìn đã động lòng.
"Các ngươi muốn song tu cùng ta đến vậy sao?"
Giọng nói Liên Nguyệt Sinh mềm mại yêu kiều, làm xương cốt đám nam tử kia phải tê dại.
"Không bằng, ngươi lên trước đi, thế nào?" Đột nhiên, Liên Nguyệt Sinh chỉ vào một nam tử có thân hình nhỏ gầy, đáy mắt nàng lóe lên một tia sáng.
Nam tử được Liên Nguyệt Sinh chỉ không ngờ mỹ nhân vừa nhìn một cái đã nhìn trúng mình, nội tâm lập tức vui mừng khấp khởi, hắn ta nhanh tay cởi hết y phục trên người, cười ha hả bổ nhào về phía Liên Nguyệt Sinh.
Những người khác không có phản ứng, dù sao trước sau gì cũng đến lượt bọn họ hưởng thụ mỹ nhân, cần gì gấp gáp....
Đối với dạng mỹ nhân như Liên Nguyệt Sinh, nam tử nhỏ gầy kia không hề phòng bị, hắn vừa nhào lên người Liên Nguyệt Sinh xong thì chợt thấy trong tay mỹ nhân xuất hiện một thanh chủy thủ, nháy mắt đã kề vào cổ hắn.
"Tất cả không được nhúc nhích, bằng không ta Gi*t hắn!" Nụ cười trên mặt Liên Nguyệt Sinh biến mất, biểu tình lạnh đi, lớn tiếng quát.
Mọi người đầu tiên là sửng sốt, sau đó lập tức cười phá lên.
"Ngươi tưởng bắt hắn uy Hi*p thì bọn ta sẽ thả ngươi sao? Đúng là buồn cười! Lãng cô nương sẽ không thả ngươi đi đâu, ngay cả cái hậu sơn này ngươi cũng chạy không ra được!"
Liên Nguyệt Sinh khẽ nheo mắt lại: "Ta không muốn trốn, ta chỉ muốn các ngươi đừng tới gần ta mà thôi."
Vừa nói, Liên Nguyệt Sinh vừa lui đến bên mép vực.
Đám người kia càng cười lớn hơn: "Tiểu cô nương, nàng đừng phản kháng chi cho mất công, nàng không uy Hi*p được bọn ta đâu. Hắn ૮ɦếƭ, chúng ta bớt đi một người chia phần, nàng nghĩ tại sao chúng ta phải cứu......"
Người này đang nói thì chợt nhận ra ý đồ của Liên Nguyệt Sinh, hắn ta sợ đến mức mất hết hồn vía.
"Mau! Mau cản ả lại! Ả ta muốn nhảy xuống vực!"
Đáng tiếc, đã muộn......
Liên Nguyệt Sinh uy Hi*p nam tử nhỏ gầy cùng nghiêng mình ra phía sau, rơi xuống vực sâu.
Nàng thả lỏng hai tay, mặc cho nam tử nhỏ gầy hoảng sợ vì bị nàng kéo theo......
Như vậy cũng tốt!
Thà làm ngọc nát, còn hơn làm ngói lành!
Thà là nàng làm mồi cho mãnh thú, còn hơn bị đám người đó làm nhục.
Liên Nguyệt Sinh nhắm chặt hai mắt, khóe môi gợi lên nụ cười nhợt nhạt.
Tích tắc sau đó.....
Liên Nguyệt Sinh chợt cảm nhận được một bàn tay ôm lấy vòng eo của mình, thân thể đang rơi xuống cũng dừng lại, sống lưng Liên Nguyệt Sinh căng cứng, nàng từ từ mở mắt ra.
Đập vào mắt Liên Nguyệt Sinh là nửa gương mặt tuyệt mỹ, ánh mắt khí phách, y phục trắng như tuyết rũ xuống như tiên tử hạ phàm, một tay người đó đang ôm nàng, kéo nàng lên khỏi vực sâu tử thần.
Nội tâm Liên Nguyệt Sinh lúc này không dằn được cơn chấn động, đôi con ngươi u ám lúc này bắt đầu nhen nhóm một tia hy vọng.
Người này..... Sao lại xuất hiện ở đây?
Là đến để cứu mình sao?
Vì sao? Họ vốn đâu có quen biết?
Giữa lúc tâm tư Liên Nguyệt Sinh trăm mối ngổn ngang, thì thân mình Vân Lạc Phong đã đứng vững trên mặt đất.
Vân Lạc Phong liếc mắt nhìn lần lượt từng người một trong đám nam tử trẻ tuổi kia, đáy mắt dấy lên tia hàn quang lạnh thấu xương, làm nội tâm người bị nhìn đến cũng phát lạnh theo.
"Thì ra liên minh Tự Do cũng chỉ có vậy!"
Vân Lạc Phong buông Liên Nguyệt Sinh ra, cất bước uyển chuyển đi về phía đám nam tử trẻ tuổi kia.
"Ngươi là người phương nào? Lại dám xâm nhập liên minh Tự Do chúng ta?"
Thần sắc đám nam tử kia trở nên hốt hoảng, cùng nhau rút νũ кнí chĩa về phía Vân Lạc Phong.
"Ta là người đến Gi*t lũ người bại hoại các ngươi!"
Vân Lạc Phong cong cong khóe môi, nàng vung tay nhấc lên một trận cuồng phong đánh về phía đám nam tử kia. Đám nam tử trẻ tuổi kia còn chưa kịp nhận ra điều gì thì thân thể đã bị cuồng phong thổi bay đi.
Trong đó, có một người trùng hợp té xuống trước mặt vị trưởng lão dẫn đường cho Vân Lạc Phong.
"Trưởng lão, cuối cùng ngài cũng đến!" Người này còn chưa kịp vui mừng nói câu tiếp theo thì đã bị giọng nói lạnh lùng của vị trưởng lão cắt ngang.
"Chúng ta đều đã bị Lãng Tân Nguyệt lừa gạt! Lão minh chủ sớm đã giao ấn giám cho Nguyệt Thanh, còn có cả di ngôn của ngài, những gì minh chủ và Lãng Tân Nguyệt nói đều là bịa đặt. Vị cô nương này chính là nữ nhi thân sinh của Nguyệt Thanh, còn cô nương suýt bị các người làm nhục chính là Kim Dương công chúa của Kim Dương Quốc...."
Đám nam tử trẻ tuổi đồng loạt biến sắc, nhất thời quên cả xin tha mạng.
"Các ngươi tự cầu đa phúc đi!"
Trưởng lão bất đắc dĩ thở dài, liếc mắt nhìn đám người trẻ tuổi của liên minh một lần cuối rồi xoay người bỏ đi.
Liên Nguyệt Sinh mang theo tâm trạng phức tạp nhìn chằm chằm bạch y nữ tử trước mặt mình.
Người được xem là thân nhân thì tự tay đẩy nàng vào hố lửa.
Còn người vốn xa lạ thì lại......
Đưa tay giúp đỡ?
Nàng nên có cảm giác gì đây? Thất vọng.... Hay vui mừng?
"Cô nương!"
Đám nam tử trẻ tuổi ở đây cuối cùng cũng tiêu hóa xong những gì mà vị trưởng lão kia vừa nói, bọn họ không dám bày ra dáng vẻ kiêu căng như vừa nãy nữa, mà cùng nhau quỳ xuống cầu xin: "Xin cô nương tha cho chúng tôi một mạng, là chúng tôi có mắt không tròng, tin lầm lời gièm pha của Lãng Tân Nguyệt, xin cô nương tha cho chúng tôi lần này, về sau, chúng tôi tuyệt đối không dám tái phạm."
Nói xong, người nọ lập tức khấu đầu. Hai, ba cái đã làm cái trán xanh tím, nhưng hắn ta dường như không thấy đau, vẫn tiếp tục khấu đầu, lát sau, trán hắn bắt đầu chảy máu.
Tuy nhiên, giờ phút này, hắn ta chỉ còn lại cảm giác khi*p sợ, đâu còn biết đến chút đau đớn này.
"Các ngươi vì tin lời gièm pha của Lãng Tân Nguyệt mới phạm phải sai lầm này? Thật sự là vậy sao?" Vân Lạc Phong nheo đôi mắt đầy ánh sáng tà mị, hỏi.
Người nọ vội vã gật đầu: "Đúng vậy! Đúng thật là vậy!"
Vân Lạc Phong cười: "Thế nhưng, ta lại thấy các ngươi là bị Dụς ∀ọηg của chính các ngươi chi phối. Nếu các ngươi biết được Kim Dương có thể chất thuần âm, thì dù có Lãng Tân Nguyệt hay không, các ngươi cũng sẽ bắt Kim Dương công chúa. Mục đích chính là để thỏa mãn Dụς ∀ọηg của các ngươi."
Theo mỗi một câu Vân Lạc Phong thốt ra, đám nam tử kia càng cảm nhận được áp lực trong không khí nặng nề thêm một phần.
"Vì thế....." Vân Lạc Phong liếc nhìn bọn họ, lạnh lùng nói: "Các ngươi muốn tự mình nhảy xuống, hay là muốn ta giúp các ngươi nhảy xuống?"
Vân Lạc Phong chỉ tay xuống vực thẳm.
"Chạy!"
Đám nam tử cùng hít một hơi khí lạnh, quay sang nhìn nhau rồi bất ngờ lao mình chạy nhanh vế phía chân núi.
Nào ngờ, còn chưa chạy quá ba bước thì đã bị một bàn tay to túm lấy cổ áo ném thẳng xuống vực.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc